Điền Văn: Nàng Dâu Áo Rách

Chương 29:

Đông Tuyết

03/10/2024

Cháo lươn này làm kiểu gì mà lại tanh vậy? Vừa tanh lại vừa nhớt. Hạt gạo cũng không có vị ngọt như lần hắn đã ăn ở chỗ kia.

“Cháo này mua ở đâu?” Kiến Văn quay qua hỏi người hầu.

“Bẩm, con mua ở gánh cháo gần bến sông.” Thằng Dần kính cẩn thưa.

“Gánh nào?” Trong mắt hắn không giấu nổi nghi hoặc.

“Ở đó có mấy gánh, con mua của gánh gần bến nhất.”

“Gánh cháo là do ai bán?” Hắn nhíu mày. Mới qua có mấy ngày mà đã có thêm tận mấy hàng cháo lươn rồi sao?

“Là một phụ nữ.”

“Người đó già hay trẻ?” Hắn hỏi như thể đang hỏi cung phạm nhân ở công đường vậy.

“Không già cũng không trẻ. Tầm ba mươi tuổi.” Mồ hôi của thằng Dần đã bắt đầu túa ra.

“Hàng này ăn dở quá. Ngươi đi ra bến sông mua lại cái khác mang về đây. Mua hàng của người bán tầm hai mươi tuổi thôi.” Hắn căn dặn.



Thằng Dần vâng lời xách hộp gỗ chuẩn bị đi ra ngoài mua cháo. Đây là chiếc hộp đựng đồ ăn của nhà giàu thời này. Bên trong còn có một chiếc nồi sứ tráng men để thức ăn giữ ấm tốt hơn.

Bỗng đi tới sân thì hắn bị Kiến Văn gọi lại.

“Thôi ngươi ở nhà đi, để ta đi cho. Ta biết rõ gánh cháo đó, để ta đi cho đỡ nhầm.” Vừa nói, hắn vừa bước xuống sập, đi tới giành lấy chiếc hộp gỗ trong tay người hầu.

Mới sáng sớm nhưng con phố cạnh bến sông đã rất đông đúc.

Kiến Văn tay xách cái cặp lồng bằng gỗ, hoa mắt nhìn mấy gánh cháo san sát nhau. Các hàng cháo lươn đều rất đông, người chen nhau ngồi, lại còn phải xếp hàng mới mua được.

Hắn thất vọng đứng ngó nghiêng một lúc mà không thấy người con gái kia đâu. Phải tới khi phát hiện ra nàng lấp ló sau đám người thì mặt mày hắn mới giãn ra một chút. Hóa ra là vì người mua cháo đông quá che mất cả người bán nên mãi hắn mới thấy nàng. Không để lỡ cơ hội, hắn nhanh chân đứng vào hàng trước khi người khác chen mất.

Chi Giao thở dài phát hiện ra hôm nay lại có thêm ba gánh cháo lươn mới. Đúng là làm ăn ở thời buổi nào thì cạnh tranh cũng thật là khốc liệt! Nhưng nàng biết làm sao được. Con lươn cũng đâu phải là độc quyền kinh doanh của nàng? Nàng chỉ có thể cạnh tranh bằng chất lượng thôi.

Cũng may mà hiện tại khách vẫn rất đông. Từ lúc đặt gánh cháo xuống là nàng luôn chân luôn tay không được nghỉ. Hết người này tới người khác ra rồi lại vào. Mới có mấy lượt khách mà đã hết veo một nồi cháo luôn rồi.

“Xin lỗi, hết chỗ ngồi mất rồi, ngài chịu khó đợi một lát nhé. Vị khách kia cũng ăn gần xong.” Chi Giao vừa nói vừa mỉm cười với vị khách trước mặt. Có điều, vừa nhìn thấy mặt vị khách này, nụ cười “công nghiệp” vừa mới nở đã đông cứng lại.

Sao hôm nay rồng lại đến nhà tôm ăn cháo thế này?



“Không cần ghế đâu. Ta muốn mua mang về.” Kiến Văn nói rồi chìa cái hộp gỗ ra cho Chi Giao. “Cô bán cho ta sáu bát.”

Thần tài tới! Thần tài tới!

Dù trong bụng đang sung sướng muốn reo lên, nhưng ngoài mặt Chi Giao vẫn phải tỏ ra bình tĩnh. Nàng đưa tay ra cầm lấy hộp gỗ, lúc này mới nhận ra nó nặng hơn so với tưởng tượng của mình. Thế mà kẻ trông trói gà không chặt như Kiến Văn làm sao lại cầm nhẹ nhàng như thế chứ!

Nàng không dám đặt cái hộp xuống đất, mà lại không thể một tay xách hộp một tay múc cháo được, con bé Thu Lan thì lại đang đi rửa bát bên nhà Từ Bá, vì thế nhất thời cứ loay hoay không biết xử trí thế nào.

“Để ta cầm hộp cho.” Kiến Văn vừa nói vừa giành lại cái hộp trong tay Chi Giao, sau đó ngồi xuống trước mặt nàng. Hai tay giữ chặt lấy cái hộp, đưa nó ra ở gần miệng nồi. Vị trí này rất thuận tiện để nàng múc cháo vào.

Chi Giao cảm ơn hắn rồi bắt đầu múc cháo vào cái nồi bên trong hộp gỗ. Vì không hứng được, sợ cháo rớt ra ngoài nên nàng múc rất cẩn thận. Cái muôi này khá nhỏ, múc năm muôi mới được một tô cháo. Sáu tô thì phải tới tận ba mươi lần múc.

Kiến Văn nhìn Chi Giao tập trung múc cháo. Hắn khẽ nhíu mày, không biết vì sao cứ có cảm giác nàng ta không giống như những lần trước.

Lúc này, mặt Kiến Văn gần như song song với mặt Chi Giao. Khoảng cách gần tới nỗi hắn có thể nhìn thấy lông tơ trên mặt nàng. Đã gặp người phụ nữ này mấy lần, nhưng đây là lần đầu tiên hắn có dịp quan sát nàng kỹ như vậy.

Khuôn mặt nàng lúc này phơn phớt hồng. Dạo này hình như nàng đã có da có thịt hơn trước, đôi mắt trông rất sáng và lanh lợi. Khi tập trung, đôi mày nàng hơi chau lại, trông nghiêm túc nhưng lại có chút bình thản. Trên trán và má nàng lấm tấm mồ hôi, có một vài lọn tóc dính lại trên má. Kiến Văn rất khó chịu, chỉ muốn đưa tay ra để vén mấy sợi tóc đó ra sau tai nàng.

Chi Giao không biết rằng người trước mặt đang chiêm ngưỡng “vẻ đẹp lao động” của mình, chỉ tập trung đếm cho đủ ba mươi môi cháo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Điền Văn: Nàng Dâu Áo Rách

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook