Chương 7:
Đông Tuyết
30/09/2024
“Anh không uống thì không hạ sốt được đâu.” Chi Giao cắn răng dỗ dành hắn. Nếu có thể, nàng thực sự muốn vạch mồm hắn ra mà đổ hết cả bát nước diếp cá này vào. Nhà đã nghèo, sức khỏe đã không tốt rồi thì chớ, lại còn không chịu uống cho nhanh khỏi mà còn làm mình làm mẩy. Bảo sao trước đây Thị Giao lại bất mãn với người chồng này tới như vậy.
Nàng đưa bát nước diếp cá lại gần, cố thuyết phục hắn.
“Đã bảo là ta không uống mà!” Quý Bắc vừa nói vừa đưa tay gạt mạnh bát thuốc. Toàn bộ nước ở bên trong bát đổ hết lên người Chi Giao, còn cái bát thì rơi xuống nền nhà, một tiếng “choang” vang lên.
“Có chuyện gì thế?” Thị Hoan nghe tiếng động, vội chạy tới hỏi. Bà ta nhìn cái bát vỡ thành mấy mảnh nằm trên sàn, tiếc của gào lên. “Trời ơi, cái bát những hai đồng đấy! Cô phải cẩn thận vào chứ!”
“Quý Bắc không chịu uống nước diếp cá nên mới gạt tay đổ đi.” Chi Giao thanh minh. Dù sao cũng không phải lỗi của nàng. Nếu bà ta muốn trách, thì đi mà trách thằng con quý tử của bà ta.
“Sức nó ốm thế thì làm được gì. Có mà tại cô giữ không chặt!” Bà ta làu bàu. “Chưa thấy làm được gì, ăn rồi chỉ có phá là giỏi!”
Không uống nước diếp cá, tới khuya Quý Bắc sốt cao hơn. Chi Giao ngồi gà gật nơi góc phòng nghe thấy hắn rên hừ hừ. Qua ngày hôm sau, trên người hắn bắt đầu nổi ban đỏ.
Thị Hoan cắn răng bỏ ra năm đồng bảo thằng Dần chạy đi mời ông lang Thứ ở làng bên. Ông ta vừa nhìn thấy mấy vết mẩn của Quý Bắc thì ngay lập tức lấy khăn che mũi lại.
“Bệnh đậu mùa, rất nguy hiểm. Những ai đã tiếp xúc gần với bệnh nhân thì đều cần cách ly ở riêng một chỗ, tránh lây bệnh ra ngoài.”
Theo lời thầy lang, Thị Hoan lại đứt ruột bỏ ra một quan sai Quý Đông lên huyện mua mười thang thuốc đậu mùa, gồm cả thuốc bôi và thuốc uống, về để sắc cho Quý Bắc.
Tới chiều, Chi Giao đang đút cháo cho cho hắn thì nghe thấy có tiếng đập cửa. Người bên ngoài chưa đợi nàng mở cửa đã nói to.
“Vợ thằng tư, mau dọn đồ đi." Giọng Thị Hoan gấp gáp.
“Dọn đồ làm gì hả mẹ?” Chi Giao không mở cửa, đứng ở trong phòng nói vọng ra.
“Cô phải đem Quý Bắc đi ngay. Hai vợ chồng tạm thời không được ở nhà này nữa. Ta không muốn cả nhà lây bệnh.”
“Nhưng mà chúng con biết đi đâu bây giờ?”
“Cuối thôn có cái nhà hoang, ra đấy mà ở tạm. Ban nãy mấy đứa Quý Đông đã dọn dẹp sạch sẽ và chuẩn bị xong rồi. Hai đứa ra đấy, lúc nào Quý Bắc khỏi bệnh hẵng về. Đồ dùng ta đã để sẵn trong bếp ở đó rồi.”
Chi Giao lúc tìm trong ký ức của chủ nhân thân thể này về ngôi nhà đó. Nghe nói nó bị bỏ hoang lâu lắm rồi. Từ khi chủ cũ của ngôi nhà chết mấy năm trước tới nay vẫn chưa có ai mua lại.
“Chồng con đang ốm thế này, ra đó làm sao mà nghỉ ngơi được?”
“Quý Bắc là con ta dứt ruột đẻ ra, cô tưởng ta không xót nó sao? Nhưng mà đã bệnh thế này rồi thì đành phải chấp nhận. Thuốc ta đã mua đủ, uống hết mười thang là có thể về nhà. Cả nhà đã quyết, vợ chồng cô phải đi ra khỏi nhà này trong hôm nay. Tranh thủ lúc trời còn sáng, cô mau dắt chồng cô đi đi."
Chi Giao định đấu tranh với Thị Hoan tới cuối cùng, thế nhưng nàng biết có nói nữa cũng chẳng thể nào lay chuyển nổi bà ta. Hơn nữa, đậu mùa quả thật đúng là dễ truyền nhiễm. Quý Bắc nên cách ly ở nơi vắng vẻ là tốt nhất.
Nàng bắt tay vào dọn đồ cá nhân. Cũng chẳng có gì cả nên dọn rất nhanh. Nàng đỡ Quý Bắc xuống giường, trùm chăn cho hắn kín mít, chỉ để hở lỗ mũi để thở, sau đó cuộn chiếu lại. Hai vợ chồng cũng chỉ có vài bộ quần áo, nàng đều cho vào trong cuộn chiếu. Sau khi xong, nàng một tay ôm cuộn chiếu, một tay dìu Quý Bắc đi ra khỏi nhà họ Đinh.
Ngôi nhà hoang cuối thôn là một ngôi nhà tranh vách đất rộng chỉ một gian, nằm trong một khu vườn khá rộng, cây cối um tùm nên trông có vẻ âm u đáng sợ. Chi Giao vốn không phải là một người yếu bóng vía nhưng cũng không khỏi thấy hơi sởn gai ốc.
Khi nàng và Quý Bắc tới nơi thì trời đã nhá nhem tối. Nhà đã được dọn qua nên cũng tương đối sạch sẽ, không đến nỗi không thể ở được. Trong nhà không có đồ đạc gì, nhưng may mắn vẫn còn sót lại một cái chõng tre, đủ chỗ cho một người nằm. Chi Giao trải chiếu lên đó rồi đỡ Quý Bắc nằm xuống, còn nàng thì lót một cái ổ nằm ở góc nhà.
Có bao nhiêu quần áo Chi Giao đều đắp lên người mình, thế nhưng vẫn thấy lạnh. Nàng nhắm mắt nhưng không thể nào ngủ nổi. Không biết tới lúc nào nàng mới thoát khỏi cảnh này đây? Tới lúc nào nàng mới kiếm được hai mươi quan cơ chứ?
Nghĩ tới hai mươi quan tiền, bao nhiêu niềm lạc quan của Chi Giao sụp đổ. Việc kiếm tiền nàng tưởng dễ nhưng thực ra chẳng dễ chút nào.
Thứ nhất đây là triều đại không tồn tại trong lịch sử của thế giới mà nàng đã sống. Ngoài tên của triều đại là Thịnh Nam, nàng thậm chí còn chẳng biết vị vua hiện tại tên gì, lên ngôi đã được bao lâu. Thứ hai là thực ra nàng cũng chẳng có kỹ năng sinh tồn hay tài năng gì nổi trội có thể làm ra tiền ở thời đại này cả. Kiếp trước nàng là hướng dẫn viên du lịch, chỉ được cái khả năng ăn nói lưu loát và tinh thần lạc quan vui vẻ, còn lại chẳng có kỹ năng gì. Nàng thậm chí còn chẳng biết thêu thùa may vá như các phụ nữ nông thôn thời này.
Chi Giao trằn trọc mãi tới khuya mới chợp mắt được một chút.
Sáng hôm sau, nàng bị đánh thức bởi tiếng quát của Quý Bắc.
Nàng đưa bát nước diếp cá lại gần, cố thuyết phục hắn.
“Đã bảo là ta không uống mà!” Quý Bắc vừa nói vừa đưa tay gạt mạnh bát thuốc. Toàn bộ nước ở bên trong bát đổ hết lên người Chi Giao, còn cái bát thì rơi xuống nền nhà, một tiếng “choang” vang lên.
“Có chuyện gì thế?” Thị Hoan nghe tiếng động, vội chạy tới hỏi. Bà ta nhìn cái bát vỡ thành mấy mảnh nằm trên sàn, tiếc của gào lên. “Trời ơi, cái bát những hai đồng đấy! Cô phải cẩn thận vào chứ!”
“Quý Bắc không chịu uống nước diếp cá nên mới gạt tay đổ đi.” Chi Giao thanh minh. Dù sao cũng không phải lỗi của nàng. Nếu bà ta muốn trách, thì đi mà trách thằng con quý tử của bà ta.
“Sức nó ốm thế thì làm được gì. Có mà tại cô giữ không chặt!” Bà ta làu bàu. “Chưa thấy làm được gì, ăn rồi chỉ có phá là giỏi!”
Không uống nước diếp cá, tới khuya Quý Bắc sốt cao hơn. Chi Giao ngồi gà gật nơi góc phòng nghe thấy hắn rên hừ hừ. Qua ngày hôm sau, trên người hắn bắt đầu nổi ban đỏ.
Thị Hoan cắn răng bỏ ra năm đồng bảo thằng Dần chạy đi mời ông lang Thứ ở làng bên. Ông ta vừa nhìn thấy mấy vết mẩn của Quý Bắc thì ngay lập tức lấy khăn che mũi lại.
“Bệnh đậu mùa, rất nguy hiểm. Những ai đã tiếp xúc gần với bệnh nhân thì đều cần cách ly ở riêng một chỗ, tránh lây bệnh ra ngoài.”
Theo lời thầy lang, Thị Hoan lại đứt ruột bỏ ra một quan sai Quý Đông lên huyện mua mười thang thuốc đậu mùa, gồm cả thuốc bôi và thuốc uống, về để sắc cho Quý Bắc.
Tới chiều, Chi Giao đang đút cháo cho cho hắn thì nghe thấy có tiếng đập cửa. Người bên ngoài chưa đợi nàng mở cửa đã nói to.
“Vợ thằng tư, mau dọn đồ đi." Giọng Thị Hoan gấp gáp.
“Dọn đồ làm gì hả mẹ?” Chi Giao không mở cửa, đứng ở trong phòng nói vọng ra.
“Cô phải đem Quý Bắc đi ngay. Hai vợ chồng tạm thời không được ở nhà này nữa. Ta không muốn cả nhà lây bệnh.”
“Nhưng mà chúng con biết đi đâu bây giờ?”
“Cuối thôn có cái nhà hoang, ra đấy mà ở tạm. Ban nãy mấy đứa Quý Đông đã dọn dẹp sạch sẽ và chuẩn bị xong rồi. Hai đứa ra đấy, lúc nào Quý Bắc khỏi bệnh hẵng về. Đồ dùng ta đã để sẵn trong bếp ở đó rồi.”
Chi Giao lúc tìm trong ký ức của chủ nhân thân thể này về ngôi nhà đó. Nghe nói nó bị bỏ hoang lâu lắm rồi. Từ khi chủ cũ của ngôi nhà chết mấy năm trước tới nay vẫn chưa có ai mua lại.
“Chồng con đang ốm thế này, ra đó làm sao mà nghỉ ngơi được?”
“Quý Bắc là con ta dứt ruột đẻ ra, cô tưởng ta không xót nó sao? Nhưng mà đã bệnh thế này rồi thì đành phải chấp nhận. Thuốc ta đã mua đủ, uống hết mười thang là có thể về nhà. Cả nhà đã quyết, vợ chồng cô phải đi ra khỏi nhà này trong hôm nay. Tranh thủ lúc trời còn sáng, cô mau dắt chồng cô đi đi."
Chi Giao định đấu tranh với Thị Hoan tới cuối cùng, thế nhưng nàng biết có nói nữa cũng chẳng thể nào lay chuyển nổi bà ta. Hơn nữa, đậu mùa quả thật đúng là dễ truyền nhiễm. Quý Bắc nên cách ly ở nơi vắng vẻ là tốt nhất.
Nàng bắt tay vào dọn đồ cá nhân. Cũng chẳng có gì cả nên dọn rất nhanh. Nàng đỡ Quý Bắc xuống giường, trùm chăn cho hắn kín mít, chỉ để hở lỗ mũi để thở, sau đó cuộn chiếu lại. Hai vợ chồng cũng chỉ có vài bộ quần áo, nàng đều cho vào trong cuộn chiếu. Sau khi xong, nàng một tay ôm cuộn chiếu, một tay dìu Quý Bắc đi ra khỏi nhà họ Đinh.
Ngôi nhà hoang cuối thôn là một ngôi nhà tranh vách đất rộng chỉ một gian, nằm trong một khu vườn khá rộng, cây cối um tùm nên trông có vẻ âm u đáng sợ. Chi Giao vốn không phải là một người yếu bóng vía nhưng cũng không khỏi thấy hơi sởn gai ốc.
Khi nàng và Quý Bắc tới nơi thì trời đã nhá nhem tối. Nhà đã được dọn qua nên cũng tương đối sạch sẽ, không đến nỗi không thể ở được. Trong nhà không có đồ đạc gì, nhưng may mắn vẫn còn sót lại một cái chõng tre, đủ chỗ cho một người nằm. Chi Giao trải chiếu lên đó rồi đỡ Quý Bắc nằm xuống, còn nàng thì lót một cái ổ nằm ở góc nhà.
Có bao nhiêu quần áo Chi Giao đều đắp lên người mình, thế nhưng vẫn thấy lạnh. Nàng nhắm mắt nhưng không thể nào ngủ nổi. Không biết tới lúc nào nàng mới thoát khỏi cảnh này đây? Tới lúc nào nàng mới kiếm được hai mươi quan cơ chứ?
Nghĩ tới hai mươi quan tiền, bao nhiêu niềm lạc quan của Chi Giao sụp đổ. Việc kiếm tiền nàng tưởng dễ nhưng thực ra chẳng dễ chút nào.
Thứ nhất đây là triều đại không tồn tại trong lịch sử của thế giới mà nàng đã sống. Ngoài tên của triều đại là Thịnh Nam, nàng thậm chí còn chẳng biết vị vua hiện tại tên gì, lên ngôi đã được bao lâu. Thứ hai là thực ra nàng cũng chẳng có kỹ năng sinh tồn hay tài năng gì nổi trội có thể làm ra tiền ở thời đại này cả. Kiếp trước nàng là hướng dẫn viên du lịch, chỉ được cái khả năng ăn nói lưu loát và tinh thần lạc quan vui vẻ, còn lại chẳng có kỹ năng gì. Nàng thậm chí còn chẳng biết thêu thùa may vá như các phụ nữ nông thôn thời này.
Chi Giao trằn trọc mãi tới khuya mới chợp mắt được một chút.
Sáng hôm sau, nàng bị đánh thức bởi tiếng quát của Quý Bắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.