Chương 8:
Đông Tuyết
30/09/2024
“Là cô tới đây để chăm ta hay ta phải chăm cô hả?” Tuy đang ốm nặng nhưng giọng quát của hắn nghe chẳng yếu ớt chút nào. “Cô thích làm goá phụ lắm sao? Mau dậy nấu cháo sắc thuốc cho ta ăn đi.”
Chi Giao không thèm chấp tên phàm phu này, nàng im lặng uể oải rời khỏi cái ổ của mình, đi ra cửa vẫn nghe thấy hắn lèm bèm ở phía sau.
“Cô chỉ giỏi nhất là ăn với ngủ thôi! Ta mà khỏi ốm coi chừng ta bỏ cô!”
Thời này phụ nữ rất sợ goá chồng, còn sợ hơn nữa là bị chồng bỏ. Goá phụ trong nhà không có người đàn ông làm chủ thì sẽ rất dễ bị bắt nạt. Còn phụ nữ bị chồng bỏ thì chỉ còn nước quay về nhà mẹ đẻ làm bà cô già, tiếng xấu đồn xa, rất hiếm người có thể tái giá. Ngay cả Thị Giao trước đây có chạy về nhà mẹ đẻ mượn hai quan tiền thì cũng là vì không muốn cho Quý Bắc cưới vợ mới rồi bị giáng xuống làm lẽ, chứ không phải vì muốn ly hôn với hắn.
Thế nhưng Chi Giao đâu phải là phụ nữ thời này!
Hừ, cái tên đàn ông khốn kiếp này còn chưa biết là nàng đang cầu được hắn bỏ cơ đấy! Nếu không phải vì tờ giấy ly hôn chưa cầm trong tay kia thì Chi Giao chỉ muốn mặc kệ cho hắn chết quách đi cho rồi.
Nàng đi ra căn bếp bên cạnh thì thấy đồ đạc mà Thị Hoan đã chuẩn bị cho nàng và Quý Bắc. Đồ vật gồm có một hũ gạo nhỏ, một hũ muối, một cái nồi đất, hai cái bát tô, hai cái thìa, một cục đá lửa và một cái chum cạnh bếp đã được đổ đầy nước. Có lẽ trước mắt đây là toàn bộ đồ ăn của hai người.
Chi Giao đi ra ngoài, nhặt mấy cây gỗ mục quanh vườn làm củi để nấu cháo. Căn nhà hoang này có một gian bếp nhỏ ngay cạnh, cỏ dại đã mọc um tùm nhưng nàng vẫn tìm được dấu vết cũ của mấy viên gạch dùng làm bếp. Nàng muốn chặt bớt mấy cây cỏ dại đi nhưng lại phát hiện ra mình không có dao, đành dùng tay để nhổ. Mấy cây cỏ bám rất chắc, phải lấy hết sức bình sinh thì nàng mới nhổ đứt được.
Không muốn ăn mỗi cháo trắng, Chi Giao bèn đi ra ngoài vườn hái một ít rau dền cơm mọc hoang. Loại rau này ở thế kỷ hai mốt gần như đã không còn thấy nữa, thế nhưng ở đây lại có rất nhiều, chỉ đi mấy bước chân thôi là nàng đã hái được cả một nắm to. Nàng nấu cháo xong thì rửa nồi rồi luộc rau dền.
Quý Bắc vừa nhìn thấy tô cháo trắng thì mặt mũi đã nhăn hết cả lại. Dù đây chẳng phải là lỗi của Chi Giao, thế nhưng hắn vẫn phải lèm bèm mắng nàng mấy câu vô dụng rồi mới chịu ăn.
Cách năm hôm, nhà họ Đinh lại cho người tới tiếp tế gạo. Vì vẫn sợ lây nên Quý Tây cũng chỉ dám để đồ ở tít ngoài cổng rồi gọi Chi Giao ra lấy. Cũng nhờ có đồ tiếp tế mà nàng và Quý Bắc không bị chết đói. Tuy nhiên ngoài gạo để nấu cháo, Thị Hoan không cho nàng và Quý Bắc thêm một chút đồ ăn nào dù chỉ là một quả trứng gà.
Quý Bắc uống hết mười thang thuốc thì quả nhiên đã đỡ. Chỉ có Chi Giao là khổ.
Đúng lúc hắn khỏi ốm thì bỗng nhiên lại đến lượt nàng đổ bệnh. Theo lẽ thường, lúc này chính là lúc hắn đáp lại công sức nàng đã chăm sóc cho mình những ngày qua. Thế nhưng Quý Bắc không hổ là thiên hạ đệ nhất cặn bã, buổi sáng ngay sau hôm uống hết thuốc, hắn đi thẳng một mạch về nhà, bỏ lại Chi Giao sốt cao nằm một mình trong căn nhà hoang.
Tới buổi chiều, hắn có quay lại, nhưng chỉ là để thông báo với nàng rằng hắn mang cho nàng gạo đủ để ăn cả tháng, vì vậy nàng cứ yên tâm không lo chết đói. Sau đó hắn lại đi về nhà.
Còn lại một mình, lúc này Chi Giao mới hiểu thế nào là tuyệt vọng. Nàng đã từng đọc truyện và xem nhiều phim về thời đại phong kiến, đã từng nghĩ rằng đó chỉ là phim nên người ta làm quá lên, ở ngoài đời làm sao có thể có những người quá đáng như vậy được.
Thế nhưng lúc này, khi phải lê cái thân thể nóng hầm hập của mình đi xuống bếp tự nấu cháo, nàng mới biết hóa ra những chuyện kia đều có thật. Thân phận người phụ nữ trong xã hội này đúng là chỉ như con sâu cái kiến, sống chết cũng chẳng ai quan tâm.
Cho dù có ghét Thị Giao thế nào đi chăng nữa, nhưng làm sao Quý Bắc và cả nhà họ Đinh kia lại có thể bỏ mặc con dâu của họ trong lúc ốm đau như thế này cơ chứ? Những người kia có thể sợ lây, nhưng còn Quý Bắc đã từng mắc bệnh rồi thì không lây nhiễm nữa cơ mà?
Ăn được một bữa cháo, nàng lại nằm mê man. Không được uống thuốc nên bệnh tình có vẻ càng lúc càng nặng. Suốt hai ngày liên Chi Giao chỉ nằm trên giường, lúc mê lúc tỉnh.
Nàng mơ thấy rất nhiều chuyện của kiếp trước. Chi Giao nghĩ có lẽ là mình sắp chết. Không ngờ xuyên đến thế giới này còn chưa làm được gì đã lại phải ra đi lãng xẹt như vậy. Nàng tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Người ta nói người chết một lần rồi thì thường sống dai. Chi Giao có lẽ cũng thuộc vào loại sống dai này. Nàng may mắn chỉ bị sốt chứ không nổi vết phát ban, nghĩa là nàng không bị đậu mùa. Nằm mê man hai ngày, tới ngày thứ ba thì nàng cũng hồi tỉnh. Biết mình chưa chết, Chi Giao thở phào nhẹ nhõm cảm tạ ông Trời một lần nữa rồi lết thân mình đi xuống bếp.
Lúc này, nàng mới phát hiện ra trong bếp có người.
Chi Giao không thèm chấp tên phàm phu này, nàng im lặng uể oải rời khỏi cái ổ của mình, đi ra cửa vẫn nghe thấy hắn lèm bèm ở phía sau.
“Cô chỉ giỏi nhất là ăn với ngủ thôi! Ta mà khỏi ốm coi chừng ta bỏ cô!”
Thời này phụ nữ rất sợ goá chồng, còn sợ hơn nữa là bị chồng bỏ. Goá phụ trong nhà không có người đàn ông làm chủ thì sẽ rất dễ bị bắt nạt. Còn phụ nữ bị chồng bỏ thì chỉ còn nước quay về nhà mẹ đẻ làm bà cô già, tiếng xấu đồn xa, rất hiếm người có thể tái giá. Ngay cả Thị Giao trước đây có chạy về nhà mẹ đẻ mượn hai quan tiền thì cũng là vì không muốn cho Quý Bắc cưới vợ mới rồi bị giáng xuống làm lẽ, chứ không phải vì muốn ly hôn với hắn.
Thế nhưng Chi Giao đâu phải là phụ nữ thời này!
Hừ, cái tên đàn ông khốn kiếp này còn chưa biết là nàng đang cầu được hắn bỏ cơ đấy! Nếu không phải vì tờ giấy ly hôn chưa cầm trong tay kia thì Chi Giao chỉ muốn mặc kệ cho hắn chết quách đi cho rồi.
Nàng đi ra căn bếp bên cạnh thì thấy đồ đạc mà Thị Hoan đã chuẩn bị cho nàng và Quý Bắc. Đồ vật gồm có một hũ gạo nhỏ, một hũ muối, một cái nồi đất, hai cái bát tô, hai cái thìa, một cục đá lửa và một cái chum cạnh bếp đã được đổ đầy nước. Có lẽ trước mắt đây là toàn bộ đồ ăn của hai người.
Chi Giao đi ra ngoài, nhặt mấy cây gỗ mục quanh vườn làm củi để nấu cháo. Căn nhà hoang này có một gian bếp nhỏ ngay cạnh, cỏ dại đã mọc um tùm nhưng nàng vẫn tìm được dấu vết cũ của mấy viên gạch dùng làm bếp. Nàng muốn chặt bớt mấy cây cỏ dại đi nhưng lại phát hiện ra mình không có dao, đành dùng tay để nhổ. Mấy cây cỏ bám rất chắc, phải lấy hết sức bình sinh thì nàng mới nhổ đứt được.
Không muốn ăn mỗi cháo trắng, Chi Giao bèn đi ra ngoài vườn hái một ít rau dền cơm mọc hoang. Loại rau này ở thế kỷ hai mốt gần như đã không còn thấy nữa, thế nhưng ở đây lại có rất nhiều, chỉ đi mấy bước chân thôi là nàng đã hái được cả một nắm to. Nàng nấu cháo xong thì rửa nồi rồi luộc rau dền.
Quý Bắc vừa nhìn thấy tô cháo trắng thì mặt mũi đã nhăn hết cả lại. Dù đây chẳng phải là lỗi của Chi Giao, thế nhưng hắn vẫn phải lèm bèm mắng nàng mấy câu vô dụng rồi mới chịu ăn.
Cách năm hôm, nhà họ Đinh lại cho người tới tiếp tế gạo. Vì vẫn sợ lây nên Quý Tây cũng chỉ dám để đồ ở tít ngoài cổng rồi gọi Chi Giao ra lấy. Cũng nhờ có đồ tiếp tế mà nàng và Quý Bắc không bị chết đói. Tuy nhiên ngoài gạo để nấu cháo, Thị Hoan không cho nàng và Quý Bắc thêm một chút đồ ăn nào dù chỉ là một quả trứng gà.
Quý Bắc uống hết mười thang thuốc thì quả nhiên đã đỡ. Chỉ có Chi Giao là khổ.
Đúng lúc hắn khỏi ốm thì bỗng nhiên lại đến lượt nàng đổ bệnh. Theo lẽ thường, lúc này chính là lúc hắn đáp lại công sức nàng đã chăm sóc cho mình những ngày qua. Thế nhưng Quý Bắc không hổ là thiên hạ đệ nhất cặn bã, buổi sáng ngay sau hôm uống hết thuốc, hắn đi thẳng một mạch về nhà, bỏ lại Chi Giao sốt cao nằm một mình trong căn nhà hoang.
Tới buổi chiều, hắn có quay lại, nhưng chỉ là để thông báo với nàng rằng hắn mang cho nàng gạo đủ để ăn cả tháng, vì vậy nàng cứ yên tâm không lo chết đói. Sau đó hắn lại đi về nhà.
Còn lại một mình, lúc này Chi Giao mới hiểu thế nào là tuyệt vọng. Nàng đã từng đọc truyện và xem nhiều phim về thời đại phong kiến, đã từng nghĩ rằng đó chỉ là phim nên người ta làm quá lên, ở ngoài đời làm sao có thể có những người quá đáng như vậy được.
Thế nhưng lúc này, khi phải lê cái thân thể nóng hầm hập của mình đi xuống bếp tự nấu cháo, nàng mới biết hóa ra những chuyện kia đều có thật. Thân phận người phụ nữ trong xã hội này đúng là chỉ như con sâu cái kiến, sống chết cũng chẳng ai quan tâm.
Cho dù có ghét Thị Giao thế nào đi chăng nữa, nhưng làm sao Quý Bắc và cả nhà họ Đinh kia lại có thể bỏ mặc con dâu của họ trong lúc ốm đau như thế này cơ chứ? Những người kia có thể sợ lây, nhưng còn Quý Bắc đã từng mắc bệnh rồi thì không lây nhiễm nữa cơ mà?
Ăn được một bữa cháo, nàng lại nằm mê man. Không được uống thuốc nên bệnh tình có vẻ càng lúc càng nặng. Suốt hai ngày liên Chi Giao chỉ nằm trên giường, lúc mê lúc tỉnh.
Nàng mơ thấy rất nhiều chuyện của kiếp trước. Chi Giao nghĩ có lẽ là mình sắp chết. Không ngờ xuyên đến thế giới này còn chưa làm được gì đã lại phải ra đi lãng xẹt như vậy. Nàng tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Người ta nói người chết một lần rồi thì thường sống dai. Chi Giao có lẽ cũng thuộc vào loại sống dai này. Nàng may mắn chỉ bị sốt chứ không nổi vết phát ban, nghĩa là nàng không bị đậu mùa. Nằm mê man hai ngày, tới ngày thứ ba thì nàng cũng hồi tỉnh. Biết mình chưa chết, Chi Giao thở phào nhẹ nhõm cảm tạ ông Trời một lần nữa rồi lết thân mình đi xuống bếp.
Lúc này, nàng mới phát hiện ra trong bếp có người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.