[Điền Văn] Thảm Họa Giáng Xuống: Tôi Nhặt Ve Chai Trong Phó Bản

Chương 2: Nâng Cấp Không Gian

Nguyệt Quang Hạ Khán Mỹ Nhân

01/09/2024

Suy nghĩ mãi, Kỷ Hòa vẫn quyết định trước tiên nâng cấp không gian.

Không còn cách nào khác, diện tích hiện tại của không gian quá nhỏ, nếu không nâng cấp, dù có mua thêm vật tư cũng không có chỗ để.

Xuống xe, cô đi tàu điện ngầm thẳng đến bãi biển gần nhất.

Lúc này, bãi biển không có nhiều người, Kỷ Hòa chọn một chỗ vắng nhất, lấy từ trong túi ra một cái bao nilon, cởi giày ra và bỏ vào trong bao, sau đó mới xắn quần lên và bước vào trong nước biển.

Cô đi đến khi nước biển ngập đến đầu gối, bắt đầu hấp thu năng lượng.

Cô không đứng yên ở đó, mà vừa thu thập vừa đi đi lại lại, giả vờ như đang chơi nước, cũng không khiến ai chú ý đến.

Cứ thế, cô liên tục đi lại trong biển suốt hơn 2 giờ, không gian mới thông báo đã nâng cấp xong.

Kỷ Hòa liền đưa ý thức vào bên trong không gian, thấy vùng đất trồng trọt đã mở rộng ra nhiều, trông giống như một thửa ruộng lớn. Bên cạnh còn xuất hiện một đại dương mini, diện tích khoảng bằng một sân bóng rổ, bên bờ biển còn rải một lớp cát vàng.

Có thể nuôi hải sản trong không gian này sao?!

Trong lòng vô cùng vui mừng, Kỷ Hòa lại kiểm tra không gian một lúc, thấy không có biến đổi gì khác, liền xem bảng thông báo.

Nội dung trên bảng đã được cập nhật, mỗi ngày thời gian có thể dừng lại trong không gian tăng thêm 2 tiếng. Để thăng cấp tiếp theo, cần nước ngọt và đất.

Kỷ Hòa thầm nghĩ, liệu cấp tiếp theo có xuất hiện hồ nước hay suối nhỏ không? Thực ra cô muốn có một dòng suối nhỏ không ngừng chảy, như vậy sẽ không cần lo lắng về nước, nhưng có lẽ điều này khó xảy ra.

Xem xong không gian trồng trọt, cô chuyển sang không gian lưu trữ, thấy diện tích cũng mở rộng đáng kể, gần như gấp đôi trước, khoảng 100 mét vuông.

Diện tích này đối với cô là đủ dùng, dù có lớn hơn, không có tiền thì cũng không thể mua đầy vật tư được.

Kỷ Hòa xem qua điện thoại, thấy còn vài giờ nữa mới đến giờ trở về bằng xe lửa, cô không muốn lãng phí thời gian, liền quyết định đi tìm đập chứa nước gần nhất để làm một số việc.

Thành phố này có vài cái đập chứa nước, chỉ một lát sau, Kỷ Hòa đã tìm được một cái gần nhất và hoàn toàn miễn phí.

Cô nhanh chóng đi đến bờ đập, lau khô chân, đi giày vào và thẳng tiến về phía trạm tàu điện ngầm.



Vì không biết lần này nâng cấp sẽ tốn bao nhiêu thời gian, Kỷ Hòa không muốn lãng phí thời gian trên đường, nên quyết định mua 10 cái bánh bao ở ven đường để vừa ăn vừa đi đến trạm tàu điện ngầm.

Phần bánh bao còn lại cô có thể cất giữ trong không gian lưu trữ.

Tàu điện ngầm đến rất nhanh, trên tàu cũng không đông người lắm. Kỷ Hòa nhanh chóng tìm được chỗ ngồi, lấy điện thoại ra để mua sắm online, bỏ các món đồ yêu thích vào giỏ hàng và bắt đầu so sánh giá cả.

Tàu điện ngầm dừng, Kỷ Hòa xuống xe và quan sát xung quanh để xác định phương hướng.

Từ trạm tàu điện ngầm đến đập chứa nước còn một đoạn đường đi bộ, cô xác định phương hướng và bắt đầu chạy tới đập chứa nước.

Ý tưởng ban đầu là vừa tiết kiệm thời gian vừa rèn luyện thân thể, một công đôi việc.

Tuy nhiên, thể lực của cô không theo kịp. Trong buổi chiều nóng bức, vừa chạy được một lúc, cô đã đổ mồ hôi đầm đìa, áo thun ướt sũng, mồ hôi trên trán không ngừng chảy xuống, thở dốc nặng nề như chiếc quạt cũ. Kỷ Hòa đành phải dừng lại và đi chậm.

Thể lực của cô thật kém, không bằng lúc trước, chẳng giống một đứa trẻ tuổi dậy thì chút nào.

Kỷ Hòa tiếp tục đi bộ trên đại lộ, thường xuyên dùng điện thoại để xác định phương hướng. Xung quanh bắt đầu có nhiều người và các quầy hàng rong xuất hiện ven đường.

Cô mua một cái trứng gà nướng, vừa ăn vừa đi tiếp. Trứng gà nướng rất ngon, không giống loại trứng luộc nhạt nhẽo, chỉ vài miếng cô đã ăn hết. Vừa đi vừa thưởng thức món ngon, chẳng mấy chốc, cô đã đến đập chứa nước.

Đang buổi chiều thời tiết nóng nực, nhưng khi đến gần đập chứa nước, gió thổi mang theo chút lạnh làm cô cảm thấy dễ chịu hơn trước rất nhiều.

Đập chứa nước này là điểm tham quan miễn phí nên cũng khá đông người.

Kỷ Hòa tìm không được chỗ có bóng cây, đành phải chọn một chỗ ít người, ngồi xuống, tay trái đưa vào nước để hấp thu, tay phải lấy điện thoại ra tiếp tục mua sắm online.

Trước đó cô đã cho nhiều món vào giỏ hàng nhưng chưa so sánh kỹ. Bây giờ có thời gian, cô xem xét kỹ các đánh giá và đặt hàng một số món với giá trung bình của thị trường.

Vì không biết tiền có đủ không, cô tạm thời không mua thức ăn nhanh và đồ ăn vặt, gạo và quần áo dự định sẽ mua ở chợ bán đồ sỉ.

Trước tiên, cô mua các vật dụng hàng ngày trên mạng.



Các món này giao hàng nhanh, hàng hóa đầy đủ, mua online lợi hơn nhiều so với mua ở siêu thị.

Cô mua các loại như dầu gội, sữa tắm, kem chống nắng, nước hoa, xà phòng, bột giặt, băng vệ sinh, giấy vệ sinh, khăn tắm, bàn chải đánh răng, kem đánh răng, chất tẩy rửa, bình giữ nhiệt, v.v.

Tổng cộng cô tiêu hết 1.5 vạn.

Cô chọn những món rẻ và mua số lượng lớn, không cần thương hiệu, chỉ cần số lượng.

Cô nhắn tin cho các chủ quán yêu cầu giao hàng nhanh, sau đó mới tắt điện thoại lại, nhìn ra mặt nước phía trước.

Thật ra, cô cũng không chắc việc dùng hết tiền tiết kiệm để mua vật tư là đúng hay không, nhưng cô không dám đánh cược. Với thể lực yếu kém này, nếu thật sự đến thời mạt thế, cô không có cơ hội tranh giành với bất kỳ ai.

Hơn ba giờ sau, không gian thông báo rằng tài nguyên nước ngọt đã đủ.

Kỷ Hòa rút tay khỏi nước, xoa chân rồi đứng dậy. Lúc này đã là 6 giờ tối, cô cần tìm một chỗ vắng để lấy thêm đất xung quanh đây.

Việc lấy đất diễn ra nhanh hơn, xung quanh đập chứa nước có nhiều đất hoang, thời gian này lại ít người, cô chỉ mất chưa đến một giờ để gom đủ đất.

Lúc này, không gian đã nâng cấp lên cấp 3. Ngoài đại dương mini và khu trồng trọt mở rộng, còn xuất hiện một cái ao nhỏ và một ngọn đồi.

Nói là ngọn đồi, nhưng thực chất chỉ là một gò đất không quá cao, trơ trụi không có gì bên trên cả.

Nhưng điều đó không làm giảm niềm vui của Kỷ Hòa, tuy không có dòng suối, nhưng cái ao cũng tốt, có thể nuôi cá. Dù không có thiên tai, cô vẫn có thể phát triển nghề nuôi cá để kiếm tiền.

Ngọn đồi nhỏ có thể trồng cây ăn quả, vì thời gian trong không gian có hạn, cô không thể dành hết thời gian cho việc trồng trọt, cần để dành thời gian để phòng chưa cho các tình huống khẩn cấp.

Xem xong sự thay đổi trong không gian trồng trọt, cô chuyển tầm mắt đến bảng thông báo để xem điều kiện nâng cấp từ cấp 3 lên cấp 4.

Vừa nhìn thấy, tâm trạng vui vẻ của cô giảm đi một nửa.

---------------------------------

Chú thích: 1 vạn= 10000

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện [Điền Văn] Thảm Họa Giáng Xuống: Tôi Nhặt Ve Chai Trong Phó Bản

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook