[Điền Văn] Thảm Họa Giáng Xuống: Tôi Nhặt Ve Chai Trong Phó Bản
Chương 3: Tích Trữ Vật Tư
Nguyệt Quang Hạ Khán Mỹ Nhân
01/09/2024
Điều kiện để nâng cấp từ cấp 3 lên cấp 4 là cần một vạn mẫu tiêu bản động thực vật khác nhau, có thể là một bộ phận hoặc toàn bộ.
Kỷ Hòa nhìn chằm chằm vào yêu cầu 10.000 mẫu tiêu bản động thực vật khác nhau, lòng co thắt lại. Không gian à ngươi thật không hiểu hoàn cảnh kinh tế của chủ nhân ngươi chút nào.
Kiểu này giống như muốn đẩy một gia đình vốn đã không khá giả vào cảnh kiệt quệ thêm! Dậu đổ bìm leo mà!
Muốn ép cô vào con đường cùng sao?
Với điều kiện hiện tại, làm sao cô có thể thu thập được 10.000 mẫu tiêu bản động thực vật đây?
Kỷ Hòa quyết định bỏ qua yêu cầu này, chấp nhận lờ đi và tiếp tục xem các điều kiện khác.
Không gian cấp 3 cho phép mỗi ngày dừng lại trong 3 tiếng, điều này cũng làm tâm trạng Kỷ Hòa tốt lên rất nhiều.
Không gian lưu trữ cũng mở rộng đáng kể, gấp mấy lần so với trước, mấy cái bánh bao thừa từ bữa trưa nhìn thật nhỏ bé khi đặt bên trong đó.
Kỷ Hòa vui vẻ, bước đi nhanh nhẹn, trên đường cô ăn hết mấy cái bánh bao còn nóng hổi, cảm thấy rất ngon.
Thực ra, kiếp trước cô cũng không thường ăn bánh bao. Cuộc sống cô nhi không tốt lắm, cô phải tích góp học phí và sinh hoạt phí, phần lớn thời gian đều ăn bánh mì và canh miễn phí ở trường.
Các bạn học tuy không coi thường cô, thường rủ cô đi tụ tập, nhưng dù chia đều chi phí, cô cũng không đủ khả năng chi trả. Sau vài lần, cô đành từ chối. Từ chối nhiều lần sau này bạn bè cũng ngại không rủ nữa.
Kỷ Hòa bước lên tàu điện ngầm, đi thẳng đến ga tàu hỏa để kịp chuyến xe về thành phố H nơi nguyên chủ đang sinh sống.
Khi đến thành phố H đã là 3 giờ sáng, bên ngoài tối đen như mực.
Đêm khuya luôn không an toàn, Kỷ Hòa cũng không muốn mạo hiểm. Dù sao chỉ còn vài giờ nữa là đến sáng, cô quyết định không đi đâu cả, ở lại ga tàu hỏa ngủ một chút, chờ đến sáng rồi đi chợ bán sỉ.
Giấc ngủ của Kỷ Hòa cũng không yên ổn, cứ cảm giác như có người đi ngang qua là cô lại tỉnh dậy.
Cuối cùng, khi trời sáng lúc 6 giờ, cô đi rửa mặt và thử nghiệm việc lấy nước vào không gian lưu trữ. Kết quả, nước vào không gian tự động tụ lại một chỗ với nhau, cũng không gây ảnh hưởng gì bên ngoài.
Thật tốt quá, như vậy cô đã tiết kiệm được khoản tiền mua thùng trữ nước!
Kỷ Hòa rời ga tàu hỏa, đi thẳng đến bãi thuê xe. Mấy ngày tới cô cần mua nhiều đồ, không có xe thì rất bất tiện.
Sau một hồi mặc cả và thể hiện sự đáng thương, cuối cùng cô thuê được một chiếc xe ba bánh cũ nát với giá 80 đồng một ngày và tiền thế chấp 2000 đồng.
Dù xe tróc sơn nhưng cô thử thấy vẫn dùng được, cũng coi như tạm ổn.
Thực ra cô cũng muốn thuê ô tô, nhưng nguyên chủ mới vừa thành niên, chưa có bằng lái, sợ vừa ra đường đã bị cảnh sát giao thông bắt rồi nói chi đến chuyện vận chuyển vật tư.
Kỷ Hòa lái xe ba bánh đến chợ bán sỉ nông sản lớn nhất gần đó. Dù không gian của cô có thể trồng rau, nhưng trước khi rau tự trồng thu hoạch, cô vẫn phải ăn mới sống được chứ.
Đến chợ bán sỉ, cô đi thẳng đến khu bán rau củ.
Dù buổi sáng sớm nhưng chợ bán sỉ vẫn rất đông đúc, người mua ai cũng mua với số lượng lớn. So với họ, lượng hàng Kỷ Hòa mua chẳng là gì.
Cô không mua quá nhiều, chỉ chọn những loại rau củ dùng hàng ngày như các loại rau xanh, rau xà lách, rau chân vịt, cây cải dầu, rau muống, bí đao, bí đỏ, củ sen, khoai tây, khoai lang, hành, gừng, tỏi, các loại củ cải, mỗi loại khoảng 30 cân. Mục tiêu của cô chỉ cần mua đủ dùng đến khi rau trong đất trồng của cô thu hoạch được.
Hầu như mỗi loại rau trong chợ, cô đều mua một ít, tổng cộng tốn 1.500 đồng.
Chợ bán sỉ này còn có nhiều loại rau củ cô chưa từng thấy. Khi mua rau, cô tò mò hỏi chủ hàng mỗi loại một ít, và chủ hàng dễ tính đã cho cô hết. (thường thì ở các chợ bán sỉ, người ta không để bụng số tiền bán lẻ cho lắm, nếu mua số lượng ít đôi lúc người ta thấy phiền không bán)
Nhờ vậy, sáng sớm hôm đó, không tốn thêm đồng nào, cô đã có thêm 10 loại thực vật khác nhau trong không gian của mình.
Sau khi mua xong rau củ, Kỷ Hòa tìm một chỗ vắng người để thu đồ vào không gian, rồi tiếp tục cưỡi xe đi.
Khi đi ngang qua khu bán trái cây, cô chi 1.000 đồng mua một ít trái cây. Trái cây so với rau củ không rẻ chút nào, dù là ở chợ bán sỉ, 1.000 đồng chỉ mua được khoảng mười mấy rương.
Cô chọn những loại trái cây thường mua.
Mua xong trái cây, Kỷ Hòa đến khu bán lương thực.
Khu lương thực chật kín người, cô không vội quyết định mà đi theo người khác xem cách họ mua hàng, cuối cùng tìm được một chủ hàng khá trung thực hàm hậu.
Cô chọn 10 bao gạo, mỗi bao 50 cân, 10 bao bột mì, cũng mỗi bao 50 cân. Ngoài ra, cô còn mua 100 cân các loại mì sợi, bún gạo, miến, cùng với 50 cân đậu đỏ, đậu xanh, đậu phộng, đậu đen, gạo đen, gạo nếp, đậu nành và các loại ngũ cốc khác.
Một thùng dầu đậu nành lớn, dầu phộng, dầu bắp, dầu hạt hướng dương, mỗi loại 100 thùng. Cô ấy mua số lượng lớn như vậy, đủ để dùng trong mười năm.
Với gạo và các loại đậu, cô không cần mua nhiều vì không gian lưu trữ có hạn. Nhưng dầu ăn thì cô không thể tự làm, nên mua nhiều một chút. Tổng cộng chi phí là khoảng 2.5 vạn, chủ yếu là do dầu ăn khá đắt. Sau khi thương lượng với bà chủ, mặc dù không được giảm giá, nhưng bà chủ tặng cô thêm 2 túi gạo kê lớn và 1 túi hạt kê vàng.
Nhân lúc bà chủ đang bận, Kỷ Hòa đi sang khu gia vị bên cạnh. Khu này rất đông người, vừa bước vào là đã ngửi thấy mùi hương liệu. Kỷ Hòa chọn một cửa hàng lớn để vào.
“Chào bà chủ, nước tương và dấm bán thế nào?” Kỷ Hòa hỏi.
Bà chủ bận rộn, không ngẩng đầu lên, trả lời: “Giá đều ghi trên kệ, tối thiểu 2000 đồng trở lên, không bán lẻ.” Sau đó, bà quay lại gọi người giao hàng: “Mau đi giao hàng, siêu thị Bách Lợi đã giục mấy lần rồi.”
Kỷ Hòa tự mình xem xét, giá ở đây rẻ hơn siêu thị khoảng một phần ba, nhưng không bán lẻ. Cô thấy có giấm, dấm gạo, muối, nước tương, rượu gia vị, dầu hào, đường cát trắng, đường phèn, thì là, hạt tiêu, hoa hồi, vỏ quế, và nhiều loại gia vị khác mà cô thường dùng. Mỗi loại đều có nhiều mức giá, giấm rẻ nhất chỉ 500ml giá 2000 đồng.
Kỷ Hòa chọn những loại chất lượng tốt hơn, và nói với bà chủ: “Cho tôi 500 cân nước tương, rượu gia vị, dấm, rượu trắng, 300 cân đường đỏ, đường phèn, đường cát trắng, đường nâu, 10 cân gà tinh, dầu hào, ngũ vị hương, bột hoa tiêu, bột tiêu, bột ớt, hoa hồi, vỏ quế, hạt tiêu, lá hương thảo, thì là, baking soda, 100 cân dầu mè nhỏ và 1600 cân muối.”
Kỷ Hòa tính toán, lượng này đủ dùng cả đời dù có thiên tai, không lo lãng phí. Bà chủ nhanh chóng tính toán và đề nghị thêm: “Có muốn mua tương ớt, đậu hũ thúi, đậu nhự không? Bán rất chạy.”
“Có, mỗi loại 50 lọ, và thêm chút tương hột.” Kỷ Hòa trả lời.
Bà chủ ghi chép xong, đưa hoá đơn cho Kỷ Hòa kiểm tra. Sau khi xác nhận, Kỷ Hòa chuyển tiền. Tổng chi phí mua gia vị là khoảng 1 vạn 8.
Thấy Kỷ Hòa là khách mới, bà chủ muốn giữ chân: “Tặng cô một thùng cà ri và một thùng nước vớt, ăn ngon thì lần sau lại đến nhé.”
“Cảm ơn bà chủ, nhà tôi nhiều gia vị thế này, có lẽ không cần mua thêm nữa, có thể chọn cho tôi mấy loại không mua về dùng thử được không?”
Kỷ Hòa nhìn chằm chằm vào yêu cầu 10.000 mẫu tiêu bản động thực vật khác nhau, lòng co thắt lại. Không gian à ngươi thật không hiểu hoàn cảnh kinh tế của chủ nhân ngươi chút nào.
Kiểu này giống như muốn đẩy một gia đình vốn đã không khá giả vào cảnh kiệt quệ thêm! Dậu đổ bìm leo mà!
Muốn ép cô vào con đường cùng sao?
Với điều kiện hiện tại, làm sao cô có thể thu thập được 10.000 mẫu tiêu bản động thực vật đây?
Kỷ Hòa quyết định bỏ qua yêu cầu này, chấp nhận lờ đi và tiếp tục xem các điều kiện khác.
Không gian cấp 3 cho phép mỗi ngày dừng lại trong 3 tiếng, điều này cũng làm tâm trạng Kỷ Hòa tốt lên rất nhiều.
Không gian lưu trữ cũng mở rộng đáng kể, gấp mấy lần so với trước, mấy cái bánh bao thừa từ bữa trưa nhìn thật nhỏ bé khi đặt bên trong đó.
Kỷ Hòa vui vẻ, bước đi nhanh nhẹn, trên đường cô ăn hết mấy cái bánh bao còn nóng hổi, cảm thấy rất ngon.
Thực ra, kiếp trước cô cũng không thường ăn bánh bao. Cuộc sống cô nhi không tốt lắm, cô phải tích góp học phí và sinh hoạt phí, phần lớn thời gian đều ăn bánh mì và canh miễn phí ở trường.
Các bạn học tuy không coi thường cô, thường rủ cô đi tụ tập, nhưng dù chia đều chi phí, cô cũng không đủ khả năng chi trả. Sau vài lần, cô đành từ chối. Từ chối nhiều lần sau này bạn bè cũng ngại không rủ nữa.
Kỷ Hòa bước lên tàu điện ngầm, đi thẳng đến ga tàu hỏa để kịp chuyến xe về thành phố H nơi nguyên chủ đang sinh sống.
Khi đến thành phố H đã là 3 giờ sáng, bên ngoài tối đen như mực.
Đêm khuya luôn không an toàn, Kỷ Hòa cũng không muốn mạo hiểm. Dù sao chỉ còn vài giờ nữa là đến sáng, cô quyết định không đi đâu cả, ở lại ga tàu hỏa ngủ một chút, chờ đến sáng rồi đi chợ bán sỉ.
Giấc ngủ của Kỷ Hòa cũng không yên ổn, cứ cảm giác như có người đi ngang qua là cô lại tỉnh dậy.
Cuối cùng, khi trời sáng lúc 6 giờ, cô đi rửa mặt và thử nghiệm việc lấy nước vào không gian lưu trữ. Kết quả, nước vào không gian tự động tụ lại một chỗ với nhau, cũng không gây ảnh hưởng gì bên ngoài.
Thật tốt quá, như vậy cô đã tiết kiệm được khoản tiền mua thùng trữ nước!
Kỷ Hòa rời ga tàu hỏa, đi thẳng đến bãi thuê xe. Mấy ngày tới cô cần mua nhiều đồ, không có xe thì rất bất tiện.
Sau một hồi mặc cả và thể hiện sự đáng thương, cuối cùng cô thuê được một chiếc xe ba bánh cũ nát với giá 80 đồng một ngày và tiền thế chấp 2000 đồng.
Dù xe tróc sơn nhưng cô thử thấy vẫn dùng được, cũng coi như tạm ổn.
Thực ra cô cũng muốn thuê ô tô, nhưng nguyên chủ mới vừa thành niên, chưa có bằng lái, sợ vừa ra đường đã bị cảnh sát giao thông bắt rồi nói chi đến chuyện vận chuyển vật tư.
Kỷ Hòa lái xe ba bánh đến chợ bán sỉ nông sản lớn nhất gần đó. Dù không gian của cô có thể trồng rau, nhưng trước khi rau tự trồng thu hoạch, cô vẫn phải ăn mới sống được chứ.
Đến chợ bán sỉ, cô đi thẳng đến khu bán rau củ.
Dù buổi sáng sớm nhưng chợ bán sỉ vẫn rất đông đúc, người mua ai cũng mua với số lượng lớn. So với họ, lượng hàng Kỷ Hòa mua chẳng là gì.
Cô không mua quá nhiều, chỉ chọn những loại rau củ dùng hàng ngày như các loại rau xanh, rau xà lách, rau chân vịt, cây cải dầu, rau muống, bí đao, bí đỏ, củ sen, khoai tây, khoai lang, hành, gừng, tỏi, các loại củ cải, mỗi loại khoảng 30 cân. Mục tiêu của cô chỉ cần mua đủ dùng đến khi rau trong đất trồng của cô thu hoạch được.
Hầu như mỗi loại rau trong chợ, cô đều mua một ít, tổng cộng tốn 1.500 đồng.
Chợ bán sỉ này còn có nhiều loại rau củ cô chưa từng thấy. Khi mua rau, cô tò mò hỏi chủ hàng mỗi loại một ít, và chủ hàng dễ tính đã cho cô hết. (thường thì ở các chợ bán sỉ, người ta không để bụng số tiền bán lẻ cho lắm, nếu mua số lượng ít đôi lúc người ta thấy phiền không bán)
Nhờ vậy, sáng sớm hôm đó, không tốn thêm đồng nào, cô đã có thêm 10 loại thực vật khác nhau trong không gian của mình.
Sau khi mua xong rau củ, Kỷ Hòa tìm một chỗ vắng người để thu đồ vào không gian, rồi tiếp tục cưỡi xe đi.
Khi đi ngang qua khu bán trái cây, cô chi 1.000 đồng mua một ít trái cây. Trái cây so với rau củ không rẻ chút nào, dù là ở chợ bán sỉ, 1.000 đồng chỉ mua được khoảng mười mấy rương.
Cô chọn những loại trái cây thường mua.
Mua xong trái cây, Kỷ Hòa đến khu bán lương thực.
Khu lương thực chật kín người, cô không vội quyết định mà đi theo người khác xem cách họ mua hàng, cuối cùng tìm được một chủ hàng khá trung thực hàm hậu.
Cô chọn 10 bao gạo, mỗi bao 50 cân, 10 bao bột mì, cũng mỗi bao 50 cân. Ngoài ra, cô còn mua 100 cân các loại mì sợi, bún gạo, miến, cùng với 50 cân đậu đỏ, đậu xanh, đậu phộng, đậu đen, gạo đen, gạo nếp, đậu nành và các loại ngũ cốc khác.
Một thùng dầu đậu nành lớn, dầu phộng, dầu bắp, dầu hạt hướng dương, mỗi loại 100 thùng. Cô ấy mua số lượng lớn như vậy, đủ để dùng trong mười năm.
Với gạo và các loại đậu, cô không cần mua nhiều vì không gian lưu trữ có hạn. Nhưng dầu ăn thì cô không thể tự làm, nên mua nhiều một chút. Tổng cộng chi phí là khoảng 2.5 vạn, chủ yếu là do dầu ăn khá đắt. Sau khi thương lượng với bà chủ, mặc dù không được giảm giá, nhưng bà chủ tặng cô thêm 2 túi gạo kê lớn và 1 túi hạt kê vàng.
Nhân lúc bà chủ đang bận, Kỷ Hòa đi sang khu gia vị bên cạnh. Khu này rất đông người, vừa bước vào là đã ngửi thấy mùi hương liệu. Kỷ Hòa chọn một cửa hàng lớn để vào.
“Chào bà chủ, nước tương và dấm bán thế nào?” Kỷ Hòa hỏi.
Bà chủ bận rộn, không ngẩng đầu lên, trả lời: “Giá đều ghi trên kệ, tối thiểu 2000 đồng trở lên, không bán lẻ.” Sau đó, bà quay lại gọi người giao hàng: “Mau đi giao hàng, siêu thị Bách Lợi đã giục mấy lần rồi.”
Kỷ Hòa tự mình xem xét, giá ở đây rẻ hơn siêu thị khoảng một phần ba, nhưng không bán lẻ. Cô thấy có giấm, dấm gạo, muối, nước tương, rượu gia vị, dầu hào, đường cát trắng, đường phèn, thì là, hạt tiêu, hoa hồi, vỏ quế, và nhiều loại gia vị khác mà cô thường dùng. Mỗi loại đều có nhiều mức giá, giấm rẻ nhất chỉ 500ml giá 2000 đồng.
Kỷ Hòa chọn những loại chất lượng tốt hơn, và nói với bà chủ: “Cho tôi 500 cân nước tương, rượu gia vị, dấm, rượu trắng, 300 cân đường đỏ, đường phèn, đường cát trắng, đường nâu, 10 cân gà tinh, dầu hào, ngũ vị hương, bột hoa tiêu, bột tiêu, bột ớt, hoa hồi, vỏ quế, hạt tiêu, lá hương thảo, thì là, baking soda, 100 cân dầu mè nhỏ và 1600 cân muối.”
Kỷ Hòa tính toán, lượng này đủ dùng cả đời dù có thiên tai, không lo lãng phí. Bà chủ nhanh chóng tính toán và đề nghị thêm: “Có muốn mua tương ớt, đậu hũ thúi, đậu nhự không? Bán rất chạy.”
“Có, mỗi loại 50 lọ, và thêm chút tương hột.” Kỷ Hòa trả lời.
Bà chủ ghi chép xong, đưa hoá đơn cho Kỷ Hòa kiểm tra. Sau khi xác nhận, Kỷ Hòa chuyển tiền. Tổng chi phí mua gia vị là khoảng 1 vạn 8.
Thấy Kỷ Hòa là khách mới, bà chủ muốn giữ chân: “Tặng cô một thùng cà ri và một thùng nước vớt, ăn ngon thì lần sau lại đến nhé.”
“Cảm ơn bà chủ, nhà tôi nhiều gia vị thế này, có lẽ không cần mua thêm nữa, có thể chọn cho tôi mấy loại không mua về dùng thử được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.