Chương 265: 4: Gặp phải người bị phiền toái, quản hay mặc kệ
Thẩm Duyệt
23/11/2016
Nguyên Dệt Tú Trang
như ngày xưa, lôi kéo một đám cô nương như hoa như ngọc, náo loạn một
trận, rất nhanh lại yên tĩnh. Vương Thị và Vương Ninh thị ngồi ở phía
trước trông coi cửa hàng, trong lòng bất an, kim trên tay lần lượt đâm
vào ngón tay, chảy mảu ra như hạt châu, ngây người ngẩn ngơ.
Đột nhiên ngoài cửa một cái đầu nhỏ thò ra, tròng mắt liếc quanh, bị Vương Thị nhìn lại né trốn, trộm cười một tiếng, lại thăm dò đi vào mở miệng, "Bá nương, Hạ Xuyên huynh đâu?"
Vương Thị bất đắc dĩ cười, Hạ Xuyên về thành không còn gần gũi anh em Tiểu Hàn, lúc trước còn sợ hắn không có bạn, nào ngờ bên cạnh như cũ không thiếu người hầu nhỏ, cũng không biết từ khi nào Đình Hữu bắt chước ai xưng huynh gọi đệ với Hạ Xuyên, chọc người lớn dở khóc dở cười, lại sửa không được "Ở phía sau viện!"
Đình Hữu quay đầu nhìn phía sau, "Nương, ở phía sau viện!"
Khưu thị bưng một chén canh, nhìn Vương Thị cười nói: "Người nhiều, lại không ra tay, làm cho Cốc Vũ chịu vất vả, cũng là khuê nữ số phận tốt, gặp Hạ Xuyên ánh mắt lợi hại, bằng không còn không biết bây giờ là bộ dáng gì nữa, suýt chút là gặp nguy hiểm."
Hai ngày trước mang cô nương kia về. Khưu thẩm làm mua bán nhỏ tính tình cẩn thận chặt chẽ khó tránh khỏi có chút sợ hãi, đương thời gặp cô nương kia bị đám người đó tìm, trong lòng không qua được chính mình nên mang về. Sau đó nghĩ nếu giữ lại không chừng mình gặp phiền toái. Từ khi có Đình Hữu, nàng không thể không lo lắng nhiều hơn, mua bán nhỏ, ai cũng không thể choc vào, không giống như tiệm thêu có thân thích làm quan chiếu cố.
Cho nên lúc Cốc Vũ nói mang cô nương về tiệm thêu, nàng đã thở ra nhẹ nhõm, trong lòng có chút ngượng ngùng, nên chạy qua giúp đỡ.
Tâm tư Vương Thị không khác gì Khưu thị, bộ dáng cô nương kia thanh tú, hai ngày này thật sự suy yếu, chỉ là nàng không vừa ý, đuổi đi lại nói không nên lời, chỉ có thể thấp thỏm, âm thầm nói không nên nhiễu loạn mới tốt. Lúc Lí Đắc Tuyền mang Kinh Trập về, nàng cũng luôn bồn chồn như vậy, nhưng lúc đó không nặng nề như lúc này, nếu... lúc này giống như, nàng lại phải trốn thêm vài năm nữa, đã nếm qua cay đắng, nàng không muốn ăn thêm lần thứ hai.
"Xem ngươi kia, là người gì chúng ta vào xem, thuận đường hỏi rõ ràng. Tuy Cốc Vũ cơ trí, nhưng vẫn là một đứa trẻ, có thể hỏi không ra được gì, vô duyên vô cớ xảy ra chuyện gì cũng không biết. Ngày đó xem ra cũng không phải là người trong nhà bình thường, người đuổi theo thật hung dữ..." Khưu thị thấy Vương Thị cau mày, đoán nàng cũng lo lắng, buông canh nước trong tay xuống nói.
Vương Thị cũng nghĩ như vậy, không nghĩ nhiều, nhìn Vương Ninh thị đang ngủ gà ngủ gật nói: "Nương, người trông cửa hàng, ta vào xem cô nương kia."
Nhiều năm qua, Vương Ninh thị đã thích ứng mọi tình cảnh, xem ra con cháu đều có phúc của con cháu, rất nhiều thứ không cưỡng cầu được, bọn họ tự nhiên sẽ xử lý tốt chuyện của mình, tác phong như vậy không chỉ bản thân thoải mái, Cốc Vũ cũng rất thích. Có đôi khi, ta vì tốt cho ngươi lại làm cho chuyện them phức tạp, quan tâm có thể biến thành gánh nặng.
Lúc này nghe Vương Thị nói như vậy, Vương Ninh thị hơi mở mắt, "Đồng nhi, việc này ngươi không cần quan tâm, Cốc Vũ tuy nhỏ nhưng biết xử lý."
Vương Thị cười khổ nhếch miệng, không ác ý lên tiếng, "Nương, ta hiểu." rồi theo Khưu thị vào hậu viện.
Vương Ninh thị nhìn theo bóng lung của nàng, không nói gì thêm: "Cũng như thế." Lại bắt đầu buồn ngủ.
Nhiều ngày Hạ Xuyên đều canh giữ ở hậu viện, thấy Vương Thị và Khưu thị bưng một chén canh đi tới, "Nương, Khưu thẩm! Ngươi tới xem vị tỷ tỷ kia sao?"
Từ ngày Hạ Xuyên thành công đã lừa gạt đám người kia trở về, cảm giác thành tựu mãnh liệt, lời trong lời ngoài đều là ta cứu được vị tỷ tỷ kia như thế nào như thế nào, sợ người ta không biết hắn làm việc tốt. Vương Thị thấy bộ dáng của hắn, bất đắc dĩ lắc đầu, cùng Khưu thị không nói gì, đi vào.
Đình Hữu thấy Hạ Xuyên tại kia buồn bực, chạy tới vỗ vỗ bả vai hắn, "Lão huynh, các nàng là như thế, có lẽ bá mẫu cảm thấy ngày đó nàng không ở đó là không cứu được người."
Hạ Xuyên dùng sức gật đầu, "Người lớn thật nhỏ mọn."
Đằng trước là cửa hàng, đi vào phía sau là một cái sân không lớn, bên trong trồng hai cây đào còn nhỏ, do Cốc Vũ bọn họ sau khi đến trồng, một dãy phòng, cô nương kia ở trong phòng khách, vừa khéo cách vách Cốc Vũ.
Vị cô nương kia nằm ở trong phòng, hôm vừa trở về đã thỉnh đại phu bốc thuốc, người đã tỉnh lại, nói mình họ Hoa ở Tú huyện, đắc tội nhà giàu nên mới xảy ra cớ sự. Các nàng sợ nàng quá gắng sức, nhìn rất suy yếu, nên để nàng tắm rửa xong rồi ngủ, ngày hôm qua mơ mơ màng màng ngủ cả một ngày.
Lúc Vương Thị và Khưu thị vào cửa, thấy cô nương kia đang ngồi ở trên giường ngây người, một đôi mắt trống rỗng không biết nhìn chỗ nào.
"Hoa cô nương, ngươi khoẻ hơn chưa?" Vương Thị nhìn thấy bộ dáng nàng, trong lòng đã mềm vô cùng, vẻ mặt tinh tế, so với bàn tay lớn hơn một chút, cằm đầy nhưng lúc này dường như vừa chết qua một lần, không biết sao liên tưởng tới bộ dáng Cốc Vũ, nước mắt nhịn không được rơi xuống.
Cô nương kia thấy các nàng đi vào, bộ dáng hiền lành, ánh mắt thương tiếc nhìn mình, Khưu thị lại bưng bát canh đến bên giường ngồi xuống, tự tay đút cho nàng uống, "Đây là canh gà, đại phu nói qua, ăn cái này không sao."
Vị Hoa cô nương thấy Khưu thị đưa thìa tới, há mồm uống vào, nhưng không nuốt xuống được, đôi mắt đã mờ sương.
Khưu thị cầm khăn tay lau miệng nàng, "Cô nương, chưa bị bắt, ngươi còn trẻ, có chuyện gì thì nói với chúng ta."
Hoa cô nương ngậm miệng, muốn nhổ ra, lại cố nhịn xuống, trong lúc nhất thời có chút giật mình, hai người phụ nữ trước mắt, một người mở ra tiệm thêu, một người mở cửa hàng điểm tâm, mặc dù đều thật thà, nhưng phải nói với các nàng như thế nào đây? Nói mình là người Hoa gia, bị Đoàn gia coi trọng ép đi làm thiếp? Nói mình tuổi còn nhỏ đã làm sai chuyện, trong bụng đã có cốt nhục của người yêu? Hay nói lòng mình bây giờ thật khó chịu, Đoàn gia là nơi vào được ra không được, đến lúc đó cũng chỉ có thể tuỳ bọn hắn bài bố; Lão mẫu vì không muốn ngoan ngoãn giao nàng cho Đoàn gia, mặc mình đi trốn, lão mẫu ở nhà vì để mình trốn đi hiện tại sống chết không rõ? Hay là nói lúc mình ở thành bắc suýt chút được người hảo tâm cứu giúp, lại làm người ta chuốc họa vào người?
Nàng không muốn nói, có nói cũng không nên lời, ngắn ngủn trong nháy mắt tâm như tro tàn. Thôi, không cần hại người, trong bụng có thể bảo trụ thì bảo trụ, cũng không thể để hắn còn chưa ra đời đã gánh nhiều nợ máu như vậy, "Cũng không có gì, là ta không hiểu chuyện, nương ta còn ở nhà chờ ta, cho ta qua hai ngày nữa thân mình tốt hơn sẽ về xem lão nhân gia."
Sắc mặt Khưu thị và Vương Thị đều buông lỏng, tuy vẫn còn nghi vấn, thí dụ như những người đó sao hung ác như vậy, thí dụ như nàng trở về có gặp nguy hiểm không, rồi lại nghĩ, nàng có năng lực làm gì chứ, mỗi người đều có nỗi khổ riêng, đã giúp không được thì không nên hỏi hay hơn.
Đợi Vương Thị và Khưu thị đi rồi, cô nương trên giường vuốt bụng của mình, "Cũng không biết cha ngươi khi nào có thể trở về? Hai mẹ con ta sợ là chống đỡ không được." Nước mắt chảy xuống."Hai nhà bọn họ đều là người tốt, không thể gặp phiền toái, Đoàn gia không dễ chọc, ngày ấy thiếu ân tình, thừa dịp bọn họ chưa tìm đến, chúng ta đi tìm cha ngươi, chỉ là... Đuổi theo cũng là mệnh chúng ta, đi là có thể gần cha ngươi cha hơn một chút."
Sáng sớm hôm sau, trời còn tờ mờ sáng, Hoa cô nương đã dậy, trên người không mang theo gì, chỉ là xiêm y Vương Thị đưa để tắm rửa thay , nàng đặt trong gói đồ, nhìn quanh phòng nhỏ, đem đồ trên người tháo xuống, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn, hít một hơi, rón rén ra cửa.
Bước ra khỏi cửa phòng, đi qua con đường vòng qua cây đào, vòng qua cái giếng, người nhà này còn chưa thức dậy, thời tiết hơi mát, quang cảnh giống như lúc mình còn ở nhà, nếu có thể, nàng thật sự hy vọng có một cuộc sống yên tĩnh như vậy, đáng tiếc là không có cơ hội này. Bước chân nàng nhanh hơn, nếu không nàng sợ mình không nỡ rời đi, tay vén mành bước vào trong cửa hàng, ánh sáng yếu ớt chiếu qua khe của tấm ván cửa, ánh mắt đã thích ứng bóng tối, nàng dừng lại. Nếu bây giờ ra đi, không chừng bọn họ đang chở ở bên ngoài. Chẳng lẽ mình phải không ngừng trốn chạy mà nhất định thoát được...
Hoa cô nương khẽ cắn môi, thở dài một tiếng, đi mở tấm ván cửa.
Đột nhiên phía sau truyền đến tiếng nói, "Ngươi cho là cứ như vậy mà đi là không có chuyện gì sao?"
Hoa cô nương dừng bước, quay đầu nhìn, trong ánh sáng nửa sáng nửa tối, một bên quầy, một cô nương khoảng mười ba bốn tuổi đang đứng cười cười, con ngươi long lanh sáng rỡ nhìn mình tựa hồ có thể nhìn thấu. Nàng cười bất đắc dĩ nói: "Cốc Vũ muội, ta chính là người... mang họa, các ngươi cứu ta, ta vô cùng cảm kích, ta phải đi." Tay đưa lên muốn tháo tấm ván cửa.
Cốc Vũ không có ý ngăn cản, giọng điệu như cũ không nhanh không chậm, "Ngươi không vì chính mình nghĩ lại, chẳng lẽ cũng không vì đứa nhỏ trong bụng mà nghĩ lại sao? Hắn có gì sai, dựa vào cái gì không thể có mặt trên đời này?"
Người đứng trước tấm ván cửa, vừa kinh ngạc lại đau lòng, ngừng tay lại.
Đột nhiên ngoài cửa một cái đầu nhỏ thò ra, tròng mắt liếc quanh, bị Vương Thị nhìn lại né trốn, trộm cười một tiếng, lại thăm dò đi vào mở miệng, "Bá nương, Hạ Xuyên huynh đâu?"
Vương Thị bất đắc dĩ cười, Hạ Xuyên về thành không còn gần gũi anh em Tiểu Hàn, lúc trước còn sợ hắn không có bạn, nào ngờ bên cạnh như cũ không thiếu người hầu nhỏ, cũng không biết từ khi nào Đình Hữu bắt chước ai xưng huynh gọi đệ với Hạ Xuyên, chọc người lớn dở khóc dở cười, lại sửa không được "Ở phía sau viện!"
Đình Hữu quay đầu nhìn phía sau, "Nương, ở phía sau viện!"
Khưu thị bưng một chén canh, nhìn Vương Thị cười nói: "Người nhiều, lại không ra tay, làm cho Cốc Vũ chịu vất vả, cũng là khuê nữ số phận tốt, gặp Hạ Xuyên ánh mắt lợi hại, bằng không còn không biết bây giờ là bộ dáng gì nữa, suýt chút là gặp nguy hiểm."
Hai ngày trước mang cô nương kia về. Khưu thẩm làm mua bán nhỏ tính tình cẩn thận chặt chẽ khó tránh khỏi có chút sợ hãi, đương thời gặp cô nương kia bị đám người đó tìm, trong lòng không qua được chính mình nên mang về. Sau đó nghĩ nếu giữ lại không chừng mình gặp phiền toái. Từ khi có Đình Hữu, nàng không thể không lo lắng nhiều hơn, mua bán nhỏ, ai cũng không thể choc vào, không giống như tiệm thêu có thân thích làm quan chiếu cố.
Cho nên lúc Cốc Vũ nói mang cô nương về tiệm thêu, nàng đã thở ra nhẹ nhõm, trong lòng có chút ngượng ngùng, nên chạy qua giúp đỡ.
Tâm tư Vương Thị không khác gì Khưu thị, bộ dáng cô nương kia thanh tú, hai ngày này thật sự suy yếu, chỉ là nàng không vừa ý, đuổi đi lại nói không nên lời, chỉ có thể thấp thỏm, âm thầm nói không nên nhiễu loạn mới tốt. Lúc Lí Đắc Tuyền mang Kinh Trập về, nàng cũng luôn bồn chồn như vậy, nhưng lúc đó không nặng nề như lúc này, nếu... lúc này giống như, nàng lại phải trốn thêm vài năm nữa, đã nếm qua cay đắng, nàng không muốn ăn thêm lần thứ hai.
"Xem ngươi kia, là người gì chúng ta vào xem, thuận đường hỏi rõ ràng. Tuy Cốc Vũ cơ trí, nhưng vẫn là một đứa trẻ, có thể hỏi không ra được gì, vô duyên vô cớ xảy ra chuyện gì cũng không biết. Ngày đó xem ra cũng không phải là người trong nhà bình thường, người đuổi theo thật hung dữ..." Khưu thị thấy Vương Thị cau mày, đoán nàng cũng lo lắng, buông canh nước trong tay xuống nói.
Vương Thị cũng nghĩ như vậy, không nghĩ nhiều, nhìn Vương Ninh thị đang ngủ gà ngủ gật nói: "Nương, người trông cửa hàng, ta vào xem cô nương kia."
Nhiều năm qua, Vương Ninh thị đã thích ứng mọi tình cảnh, xem ra con cháu đều có phúc của con cháu, rất nhiều thứ không cưỡng cầu được, bọn họ tự nhiên sẽ xử lý tốt chuyện của mình, tác phong như vậy không chỉ bản thân thoải mái, Cốc Vũ cũng rất thích. Có đôi khi, ta vì tốt cho ngươi lại làm cho chuyện them phức tạp, quan tâm có thể biến thành gánh nặng.
Lúc này nghe Vương Thị nói như vậy, Vương Ninh thị hơi mở mắt, "Đồng nhi, việc này ngươi không cần quan tâm, Cốc Vũ tuy nhỏ nhưng biết xử lý."
Vương Thị cười khổ nhếch miệng, không ác ý lên tiếng, "Nương, ta hiểu." rồi theo Khưu thị vào hậu viện.
Vương Ninh thị nhìn theo bóng lung của nàng, không nói gì thêm: "Cũng như thế." Lại bắt đầu buồn ngủ.
Nhiều ngày Hạ Xuyên đều canh giữ ở hậu viện, thấy Vương Thị và Khưu thị bưng một chén canh đi tới, "Nương, Khưu thẩm! Ngươi tới xem vị tỷ tỷ kia sao?"
Từ ngày Hạ Xuyên thành công đã lừa gạt đám người kia trở về, cảm giác thành tựu mãnh liệt, lời trong lời ngoài đều là ta cứu được vị tỷ tỷ kia như thế nào như thế nào, sợ người ta không biết hắn làm việc tốt. Vương Thị thấy bộ dáng của hắn, bất đắc dĩ lắc đầu, cùng Khưu thị không nói gì, đi vào.
Đình Hữu thấy Hạ Xuyên tại kia buồn bực, chạy tới vỗ vỗ bả vai hắn, "Lão huynh, các nàng là như thế, có lẽ bá mẫu cảm thấy ngày đó nàng không ở đó là không cứu được người."
Hạ Xuyên dùng sức gật đầu, "Người lớn thật nhỏ mọn."
Đằng trước là cửa hàng, đi vào phía sau là một cái sân không lớn, bên trong trồng hai cây đào còn nhỏ, do Cốc Vũ bọn họ sau khi đến trồng, một dãy phòng, cô nương kia ở trong phòng khách, vừa khéo cách vách Cốc Vũ.
Vị cô nương kia nằm ở trong phòng, hôm vừa trở về đã thỉnh đại phu bốc thuốc, người đã tỉnh lại, nói mình họ Hoa ở Tú huyện, đắc tội nhà giàu nên mới xảy ra cớ sự. Các nàng sợ nàng quá gắng sức, nhìn rất suy yếu, nên để nàng tắm rửa xong rồi ngủ, ngày hôm qua mơ mơ màng màng ngủ cả một ngày.
Lúc Vương Thị và Khưu thị vào cửa, thấy cô nương kia đang ngồi ở trên giường ngây người, một đôi mắt trống rỗng không biết nhìn chỗ nào.
"Hoa cô nương, ngươi khoẻ hơn chưa?" Vương Thị nhìn thấy bộ dáng nàng, trong lòng đã mềm vô cùng, vẻ mặt tinh tế, so với bàn tay lớn hơn một chút, cằm đầy nhưng lúc này dường như vừa chết qua một lần, không biết sao liên tưởng tới bộ dáng Cốc Vũ, nước mắt nhịn không được rơi xuống.
Cô nương kia thấy các nàng đi vào, bộ dáng hiền lành, ánh mắt thương tiếc nhìn mình, Khưu thị lại bưng bát canh đến bên giường ngồi xuống, tự tay đút cho nàng uống, "Đây là canh gà, đại phu nói qua, ăn cái này không sao."
Vị Hoa cô nương thấy Khưu thị đưa thìa tới, há mồm uống vào, nhưng không nuốt xuống được, đôi mắt đã mờ sương.
Khưu thị cầm khăn tay lau miệng nàng, "Cô nương, chưa bị bắt, ngươi còn trẻ, có chuyện gì thì nói với chúng ta."
Hoa cô nương ngậm miệng, muốn nhổ ra, lại cố nhịn xuống, trong lúc nhất thời có chút giật mình, hai người phụ nữ trước mắt, một người mở ra tiệm thêu, một người mở cửa hàng điểm tâm, mặc dù đều thật thà, nhưng phải nói với các nàng như thế nào đây? Nói mình là người Hoa gia, bị Đoàn gia coi trọng ép đi làm thiếp? Nói mình tuổi còn nhỏ đã làm sai chuyện, trong bụng đã có cốt nhục của người yêu? Hay nói lòng mình bây giờ thật khó chịu, Đoàn gia là nơi vào được ra không được, đến lúc đó cũng chỉ có thể tuỳ bọn hắn bài bố; Lão mẫu vì không muốn ngoan ngoãn giao nàng cho Đoàn gia, mặc mình đi trốn, lão mẫu ở nhà vì để mình trốn đi hiện tại sống chết không rõ? Hay là nói lúc mình ở thành bắc suýt chút được người hảo tâm cứu giúp, lại làm người ta chuốc họa vào người?
Nàng không muốn nói, có nói cũng không nên lời, ngắn ngủn trong nháy mắt tâm như tro tàn. Thôi, không cần hại người, trong bụng có thể bảo trụ thì bảo trụ, cũng không thể để hắn còn chưa ra đời đã gánh nhiều nợ máu như vậy, "Cũng không có gì, là ta không hiểu chuyện, nương ta còn ở nhà chờ ta, cho ta qua hai ngày nữa thân mình tốt hơn sẽ về xem lão nhân gia."
Sắc mặt Khưu thị và Vương Thị đều buông lỏng, tuy vẫn còn nghi vấn, thí dụ như những người đó sao hung ác như vậy, thí dụ như nàng trở về có gặp nguy hiểm không, rồi lại nghĩ, nàng có năng lực làm gì chứ, mỗi người đều có nỗi khổ riêng, đã giúp không được thì không nên hỏi hay hơn.
Đợi Vương Thị và Khưu thị đi rồi, cô nương trên giường vuốt bụng của mình, "Cũng không biết cha ngươi khi nào có thể trở về? Hai mẹ con ta sợ là chống đỡ không được." Nước mắt chảy xuống."Hai nhà bọn họ đều là người tốt, không thể gặp phiền toái, Đoàn gia không dễ chọc, ngày ấy thiếu ân tình, thừa dịp bọn họ chưa tìm đến, chúng ta đi tìm cha ngươi, chỉ là... Đuổi theo cũng là mệnh chúng ta, đi là có thể gần cha ngươi cha hơn một chút."
Sáng sớm hôm sau, trời còn tờ mờ sáng, Hoa cô nương đã dậy, trên người không mang theo gì, chỉ là xiêm y Vương Thị đưa để tắm rửa thay , nàng đặt trong gói đồ, nhìn quanh phòng nhỏ, đem đồ trên người tháo xuống, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn, hít một hơi, rón rén ra cửa.
Bước ra khỏi cửa phòng, đi qua con đường vòng qua cây đào, vòng qua cái giếng, người nhà này còn chưa thức dậy, thời tiết hơi mát, quang cảnh giống như lúc mình còn ở nhà, nếu có thể, nàng thật sự hy vọng có một cuộc sống yên tĩnh như vậy, đáng tiếc là không có cơ hội này. Bước chân nàng nhanh hơn, nếu không nàng sợ mình không nỡ rời đi, tay vén mành bước vào trong cửa hàng, ánh sáng yếu ớt chiếu qua khe của tấm ván cửa, ánh mắt đã thích ứng bóng tối, nàng dừng lại. Nếu bây giờ ra đi, không chừng bọn họ đang chở ở bên ngoài. Chẳng lẽ mình phải không ngừng trốn chạy mà nhất định thoát được...
Hoa cô nương khẽ cắn môi, thở dài một tiếng, đi mở tấm ván cửa.
Đột nhiên phía sau truyền đến tiếng nói, "Ngươi cho là cứ như vậy mà đi là không có chuyện gì sao?"
Hoa cô nương dừng bước, quay đầu nhìn, trong ánh sáng nửa sáng nửa tối, một bên quầy, một cô nương khoảng mười ba bốn tuổi đang đứng cười cười, con ngươi long lanh sáng rỡ nhìn mình tựa hồ có thể nhìn thấu. Nàng cười bất đắc dĩ nói: "Cốc Vũ muội, ta chính là người... mang họa, các ngươi cứu ta, ta vô cùng cảm kích, ta phải đi." Tay đưa lên muốn tháo tấm ván cửa.
Cốc Vũ không có ý ngăn cản, giọng điệu như cũ không nhanh không chậm, "Ngươi không vì chính mình nghĩ lại, chẳng lẽ cũng không vì đứa nhỏ trong bụng mà nghĩ lại sao? Hắn có gì sai, dựa vào cái gì không thể có mặt trên đời này?"
Người đứng trước tấm ván cửa, vừa kinh ngạc lại đau lòng, ngừng tay lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.