Chương 266: 5: Người đàn ông "phụ lòng", tìm hay không tìm
Thẩm Duyệt
24/11/2016
Sắc mặt An Cẩm Hiên không biết là vui sướng hay mâu thuẫn, nhàn nhạt nói, "Cốc Vũ, ngươi thật muốn giữ nàng lại sao?"
Cốc Vũ rất kiên định gật đầu.
An Cẩm Hiên chần chờ, vẫn nên đem mọi chuyện nói với Cốc Vũ một lần, cũng không quản ánh mắt Cốc Vũ càng lúc càng lớn, "Vừa rồi ngươi không biết nàng có thân phận gì, nhiều năm trôi qua có lẽ cũng không nhất định là Hoa gia kia, nhưng ngươi còn muốn giữ nàng lại? Vạn nhất gặp phiền toái... Có nguyên nhân gì sao?"
Cốc Vũ cười nhẹ, "Cẩm Hiên ca, ta chỉ là, từ trên người nàng, thấy bóng dáng lúc trước của ngươi, ta không đành lòng."
Không phủ nhận tâm tư của mình, cũng không phải mình không có cố kị muốn cứu người, chỉ là cảm thấy vị cô nương này với tình trạng trước mắt, cũng khó khăn như lúc An Cẩm Hiên rời nhà khi xưa, có người đuổi theo mà không có sức phản kháng, chạy trốn cũng không biết có hy vọng hay không...
An Cẩm Hiên giật mình, một lúc lâu nói không ra lời, lại mỉm cười, trên môi còn có dấu răng.
Cốc Vũ lẳng lặng đứng một bên quầy, cũng không nói lời noà, nhìn Hoa cô nương đứng ở trước mặt trù trừ, không biết vì sao, muốn cùng An Cẩm Hiên nói chuyện.
An Cẩm Hiên còn nói với nàng, vị cô nương này mặc xiêm y màu xanh ngọc cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng nhìn kỹ hoa văn trên vải là khó được.
Loại này kêu thủy bàn ti văn lộ, không có bao nhiêu người có công phu dệt ra, phải chế ra một dụng cụ đặc biệt trên máy dệt, hồi nhỏ An Cẩm Hiên từng thấy gia gia đặt một miếng nhỏ trong hộp gấm, khi đó không thấy bán bên ngoài. Năm mươi năm trước ở thành Vân Châu Hoa gia danh tiếng một thời, tơ Hoa gia cũng vang danh độc môn, hàng năm sản nghiệp tơ rất lớn, Hoa gia đỗ trạng nguyên, sau này không biết sao, nhưng chỉ vài năm đã không còn tung tích. Tú huyện... Cách thành Vân Châu không xa, cũng là Hoa gia... Huống hồ, xiêm y trên người...
Nếu cho là trùng hợp, nhưng có nhiều trùng hợp như vây là điều không đơn giản.
Sáng tinh mơ một người đứng như vậy, dùng ngữ điệu trong trẻo lạnh lùng, tựa hồ như người đứng xem, lẳng lặng hỏi nàng những lời này, huống hồ còn là một tiểu cô nương mười mấy tuổi. Hoa cô nương có chút động lòng, thì ra tâm không kiên định dẽ bị dao động, "Cốc Vũ, sao ngươi biết?"
Là hỏi sao biết nàng ra đi, hay hỏi sao biết nàng mang thai? Cốc Vũ lạnh nhạt nhéch khóe môi, "Ngày ấy ngươi té xỉu, Kim lão bản giấu ngươi đi. Những người đó vội vã tìm đến, chúng ta dĩ nhiên là không nói gì, nhưng tới hỏi hai hài tử kia, tuy bọn họ lừa được người khác, nhưng chung quy tâm trí chưa thành thục, nói lời không nên nói, nếu người bên kia không tìm thấy ngươi, một khi trở về cân nhắc nhất định không hết hy vọng, hai đứa nhỏ kia quá nhỏ, còn nói đi thẳng cửa nam đường cái Đông Thuận, còn có kẹo mè vừng, thông tin này không khó đoán, hơn nữa lúc trở về không phải ban đêm, có người thấy cũng là bình thường, huống hồ còn phải đi thỉnh đại phu..."
Hoa cô nương biến sắc, nàng chợt hiểu, thì ra không muốn cho người khác thêm phiền toái cũng không được. Nếu mình bỏ đi như vậy, vạn nhất đám người kia tìm đến, cửa hàng này... ở lại là để lại nhân chứng, đến lúc đó một đường vu cáo, cửa hàng còn chạy được sao? Nếu bỏ đi, người bên kia bắt không được nhược điểm, chắc chắn xì hơi trên người các nàng, càng khổ hơn, "Là ta... làm phiền các ngươi."
Cốc Vũ thấy nàng trầm tư lâu như vậy, hơn nữa ngay từ đầu lúc còn ở trong rừng đã từng nói qua không cần lo cho nàng, còn kêu họ đi mau, trong lòng nhận định nàng không phải kẻ ác, giờ phút này sợ là khó xử bọn họ, ngược lại cười nói, "Hoa tỷ tỷ, chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới còn có con đường thứ ba sao?"
"Con đường thứ ba?"
"Đã không có đường đi, nói không chừng quay đầu lại nhìn, có lẽ có thể tìm đường sống trong chỗ chết." Đã quyết định giữ người không biết là may mắn hay phiền toái này lại, Cốc Vũ không nghĩ nhiều, có một số việc tuy chưa từng có làm qua, chỉ là, nếu để nàng đi, mình sẽ bất an, vạn nhất xử lý tốt, bên An Cẩm Hiên có thêm một người hỗ trợ, huống hồ nàng biết, cho dù như thế nào, Tô bá phụ sẽ không bỏ mặc bọn họ, Đoàn gia ở Tú huyện sẽ không đến mức khó xử bọn họ, vậy là đủ rồi.
Hoa cô nương ngớ ra, đi hay không, nói không chừng đều phải làm phiền cả nhà. Mình đi ra ngoài cũng không có đường sống, kịp thời may mắn trốn thoát, còn lão mẫu trong nhà thì sao? Còn không bằng nghe xem Cốc Vũ nói như thế nào, không chừng thật sự có con đường thứ ba.
Cốc Vũ thấy nàng dừng bước chân, đã biết hiểu một hai, cười mỉm đi qua đỡ cánh tay của nàng, "Hoa tỷ tỷ, nương ta sắp ra mở cửa hàng, người ở đây nhiều, chúng ta vẫn nên đi vào nghỉ ngơi."
Hoa cô nương như cũ ngồi ở trên giường, ngón tay vặn góc chăn mỏng, thừa dịp Cốc Vũ không chú ý lại đồ trên đeo vào cổ mình, nghĩ đến lời nói vừa rồi của Cốc Vũ, tim đập càng lúc càng nhanh.
Cốc Vũ bưng vào một chén cháo, thanh đạm, đưa qua, "Lúc này lại sốt ruột, cũng không nên bị đói."
Hoa cô nương ứa lệ, không ăn cháo, "Cốc Vũ muội, ta nghĩ kỹ, nếu quả thật có con đường thứ ba, ta sẽ đi làm."
Nói xong không thể ngừng, tỉ mỉ nói về tình trạng của nàng.
"Ta họ Hoa, theo họ mẹ, khuê danh kêu Ti Nhu, phụ thân rất sớm đã qua đời, lúc đầu chúng ta sống ở Tú huyện, có một mảnh đất nhỏ trồng trọt, nương canh cửi thêu hoa là số một, ta cũng tập được một hai phần, vốn nghĩ ngày cứ như vậy qua ..." Lời khỏi miệng nhưng vẫn giữ được bình tĩnh.
"Trong nhà không có người đương gia, ngày qua thật gian nan, nhưng người chung quanh rất tốt, chỉ là phần lớn không dám gây chuyện thị phi, nếu có lưu manh đến quấy rối, chúng ta cũng không có biện pháp gì, nhưng may mắn gặp một vị hảo tâm, nếu hắn tới, rất nhiều chuyện chúng ta không cần phải quan tâm, người quấy rối cũng không đến." Trong ánh mắt lộ ra sự ngọt ngào, Cốc Vũ trong lòng cười khổ, người ở bất lực nhất, luôn mang ơn kẻ đửa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, nhìn thần sắc thẹn thùng của Ti Nhu này, chẳng lẽ người kia là cha đứa bé trong bụng nàng? Nếu thật là như vậy, sao lại cứ như vậy ... bỏ rơi?
Ti Nhu không nhìn thấy biểu cảm trên mặt Cốc Vũ, cúi đầu tiếp tục nói, "Nào ngờ có một ngày, nương bán đồ trở về, sắc mặt rất tệ. Không biết vì sao, người của Đoàn gia nói nương ta trồng trọt trên mảnh đất đó, thiếu bọn họ mười mấy năm tiền thuê, còn nói nhà ta thu đồ bọn họ, bắt chúng ta vào phủ. Nương ta già yếu, ta lại... cái dạng này, suýt chút bị bọn họ bắt được, may mắn trốn thoát, có thế nương nói với ta, nhà ta... có chút lai lịch, bọn họ coi trọng gì đó của nương, nếu ta vào nơi đó, nương ta đành phải nghe bọn họ an bài, ta đã làm sai chuyện, trong bụng lại có cốt nhục của Mộc đại ca, vì thế nghĩ trốn đi tìm hắn."
Bỏ qua chi tiết râu ria qua một bên, Cốc Vũ nghĩ, người bên kia không muốn bỏ qua lão thái thái, nhưng lấy không ra chứng cớ, lại sợ ném chuột sợ vỡ đồ, chỉ có thể tìm Ti Nhu, tính nàng quật cường, lại chỉ chung tình với Mộc đại ca kia, đến cùng Mộc đại ca kia là thần thánh phương nào?
"Mộc đại ca ở nơi nào?"
"Thành Bình Châu."
Bình Châu cách thành Vân Châu vài trăm dặm, với điều kiện giao thông ở đây, nếu nàng đi tìm thật khó như lên trời, còn không biết nam nhân có phải là người dễ đối phó hay không.
Cốc Vũ sốt ruột , "Tên tự của Mộc đại ca là gì? Ở thành Bình Bhâu làm gì? Không bằng ngươi ở đây chờ hắn quay lại tìm được không?"
Hoa Ti Nhu ngơ ngác lắc đầu, cuối cùng gian nan phun ra hai chữ, "Không biết."
Cốc Vũ có dự cảm bất hảo, vội hỏi: "Nhà hắn ở đâu, ở Tú huyện có bạn cũ hay bằng hữu gì không? là thân phận gì? Có nói với ngươi nếu gặp chuyện gì thì đi nơi nào tìm người không? Bình thường lúc ở chung có từng nghe ra manh mối gì không?"
Hoa Ti Nhu vặn ngón tay, tựa hồ phát hiện mục đích của Cốc Vũ, ngẩng đầu kiên định nói: "Mộc đại ca sẽ không gạt ta!"
Cốc Vũ hít một hơi khí lạnh, kinh nghiệm kiếp trước tuy không nhiều lắm, nhưng cũng hiểu biết, nếu trong lòng một người đàn ông có ngươi, tất nhiên sẽ không để ý ngươi tham gia trong sinh hoạt của hắn, Mộc đại ca này là loại người gì, khi dính vào tình cảm nữ nhân đều là đồ ngốc sao? Xem Hoa Ti Nhu là người như vậy, nào ngờ này cả tính danh của đối phương cũng không biết, làm chuyện gì cũng không hiểu, cũng không biết gia cảnh thế nào, lại một lòng say mê hướng minh nguyệt, lại không biết minh nguyệt của người ta có phải đã trở thành sương sớm?
Trong lòng Hoa Ti Nhu có chút không yên, nhưng nghĩ tới người kia bình thường ôn tồn, vẫn kiên định đứng bên Mộc đại ca của nàng, "Mộc đại ca hàng năm đều đi Tú huyện ở một hai tháng, chỉ là ta một nữ tử thật không quá phương tiện theo hắn đi ra ngoài, hắn còn không biết trong bụng ta đã có cốt nhục của hắn, trước khi đi hắn còn nói đi Bình Châu xong về sẽ cưới ta vào cửa."
Nói xong còn sợ Cốc Vũ không tin, "Nha, trâm cài này do hắn để lại cho ta, nói sau này ta muốn tìm hắn, cũng có vật chứng."
Cốc Vũ không muốn kích thích nàng, mấy chuyện này để tự nàng từ từ nghĩ, nếu nàng không có hy vọng vào Mộc đại ca kia, không chừng tình huống càng thêm hỏng bét, "Hoa tỷ tỷ, ăn chút gì đi, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp. Hiện tại phải đi tìm Mộc đại ca, chưa nói tới có thể tìm được hay không là một chuyện, vạn nhất bị sảy hoặc ra chuyện, còn thêm những người đó còn đang chờ bên ngoài, huống hồ cho dù ngươi thật đi Bình Châu tìm được người, ít nhất cũng là mấy chục ngày, người ở nhà có thể chịu được sao..."
Cốc Vũ rất kiên định gật đầu.
An Cẩm Hiên chần chờ, vẫn nên đem mọi chuyện nói với Cốc Vũ một lần, cũng không quản ánh mắt Cốc Vũ càng lúc càng lớn, "Vừa rồi ngươi không biết nàng có thân phận gì, nhiều năm trôi qua có lẽ cũng không nhất định là Hoa gia kia, nhưng ngươi còn muốn giữ nàng lại? Vạn nhất gặp phiền toái... Có nguyên nhân gì sao?"
Cốc Vũ cười nhẹ, "Cẩm Hiên ca, ta chỉ là, từ trên người nàng, thấy bóng dáng lúc trước của ngươi, ta không đành lòng."
Không phủ nhận tâm tư của mình, cũng không phải mình không có cố kị muốn cứu người, chỉ là cảm thấy vị cô nương này với tình trạng trước mắt, cũng khó khăn như lúc An Cẩm Hiên rời nhà khi xưa, có người đuổi theo mà không có sức phản kháng, chạy trốn cũng không biết có hy vọng hay không...
An Cẩm Hiên giật mình, một lúc lâu nói không ra lời, lại mỉm cười, trên môi còn có dấu răng.
Cốc Vũ lẳng lặng đứng một bên quầy, cũng không nói lời noà, nhìn Hoa cô nương đứng ở trước mặt trù trừ, không biết vì sao, muốn cùng An Cẩm Hiên nói chuyện.
An Cẩm Hiên còn nói với nàng, vị cô nương này mặc xiêm y màu xanh ngọc cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng nhìn kỹ hoa văn trên vải là khó được.
Loại này kêu thủy bàn ti văn lộ, không có bao nhiêu người có công phu dệt ra, phải chế ra một dụng cụ đặc biệt trên máy dệt, hồi nhỏ An Cẩm Hiên từng thấy gia gia đặt một miếng nhỏ trong hộp gấm, khi đó không thấy bán bên ngoài. Năm mươi năm trước ở thành Vân Châu Hoa gia danh tiếng một thời, tơ Hoa gia cũng vang danh độc môn, hàng năm sản nghiệp tơ rất lớn, Hoa gia đỗ trạng nguyên, sau này không biết sao, nhưng chỉ vài năm đã không còn tung tích. Tú huyện... Cách thành Vân Châu không xa, cũng là Hoa gia... Huống hồ, xiêm y trên người...
Nếu cho là trùng hợp, nhưng có nhiều trùng hợp như vây là điều không đơn giản.
Sáng tinh mơ một người đứng như vậy, dùng ngữ điệu trong trẻo lạnh lùng, tựa hồ như người đứng xem, lẳng lặng hỏi nàng những lời này, huống hồ còn là một tiểu cô nương mười mấy tuổi. Hoa cô nương có chút động lòng, thì ra tâm không kiên định dẽ bị dao động, "Cốc Vũ, sao ngươi biết?"
Là hỏi sao biết nàng ra đi, hay hỏi sao biết nàng mang thai? Cốc Vũ lạnh nhạt nhéch khóe môi, "Ngày ấy ngươi té xỉu, Kim lão bản giấu ngươi đi. Những người đó vội vã tìm đến, chúng ta dĩ nhiên là không nói gì, nhưng tới hỏi hai hài tử kia, tuy bọn họ lừa được người khác, nhưng chung quy tâm trí chưa thành thục, nói lời không nên nói, nếu người bên kia không tìm thấy ngươi, một khi trở về cân nhắc nhất định không hết hy vọng, hai đứa nhỏ kia quá nhỏ, còn nói đi thẳng cửa nam đường cái Đông Thuận, còn có kẹo mè vừng, thông tin này không khó đoán, hơn nữa lúc trở về không phải ban đêm, có người thấy cũng là bình thường, huống hồ còn phải đi thỉnh đại phu..."
Hoa cô nương biến sắc, nàng chợt hiểu, thì ra không muốn cho người khác thêm phiền toái cũng không được. Nếu mình bỏ đi như vậy, vạn nhất đám người kia tìm đến, cửa hàng này... ở lại là để lại nhân chứng, đến lúc đó một đường vu cáo, cửa hàng còn chạy được sao? Nếu bỏ đi, người bên kia bắt không được nhược điểm, chắc chắn xì hơi trên người các nàng, càng khổ hơn, "Là ta... làm phiền các ngươi."
Cốc Vũ thấy nàng trầm tư lâu như vậy, hơn nữa ngay từ đầu lúc còn ở trong rừng đã từng nói qua không cần lo cho nàng, còn kêu họ đi mau, trong lòng nhận định nàng không phải kẻ ác, giờ phút này sợ là khó xử bọn họ, ngược lại cười nói, "Hoa tỷ tỷ, chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới còn có con đường thứ ba sao?"
"Con đường thứ ba?"
"Đã không có đường đi, nói không chừng quay đầu lại nhìn, có lẽ có thể tìm đường sống trong chỗ chết." Đã quyết định giữ người không biết là may mắn hay phiền toái này lại, Cốc Vũ không nghĩ nhiều, có một số việc tuy chưa từng có làm qua, chỉ là, nếu để nàng đi, mình sẽ bất an, vạn nhất xử lý tốt, bên An Cẩm Hiên có thêm một người hỗ trợ, huống hồ nàng biết, cho dù như thế nào, Tô bá phụ sẽ không bỏ mặc bọn họ, Đoàn gia ở Tú huyện sẽ không đến mức khó xử bọn họ, vậy là đủ rồi.
Hoa cô nương ngớ ra, đi hay không, nói không chừng đều phải làm phiền cả nhà. Mình đi ra ngoài cũng không có đường sống, kịp thời may mắn trốn thoát, còn lão mẫu trong nhà thì sao? Còn không bằng nghe xem Cốc Vũ nói như thế nào, không chừng thật sự có con đường thứ ba.
Cốc Vũ thấy nàng dừng bước chân, đã biết hiểu một hai, cười mỉm đi qua đỡ cánh tay của nàng, "Hoa tỷ tỷ, nương ta sắp ra mở cửa hàng, người ở đây nhiều, chúng ta vẫn nên đi vào nghỉ ngơi."
Hoa cô nương như cũ ngồi ở trên giường, ngón tay vặn góc chăn mỏng, thừa dịp Cốc Vũ không chú ý lại đồ trên đeo vào cổ mình, nghĩ đến lời nói vừa rồi của Cốc Vũ, tim đập càng lúc càng nhanh.
Cốc Vũ bưng vào một chén cháo, thanh đạm, đưa qua, "Lúc này lại sốt ruột, cũng không nên bị đói."
Hoa cô nương ứa lệ, không ăn cháo, "Cốc Vũ muội, ta nghĩ kỹ, nếu quả thật có con đường thứ ba, ta sẽ đi làm."
Nói xong không thể ngừng, tỉ mỉ nói về tình trạng của nàng.
"Ta họ Hoa, theo họ mẹ, khuê danh kêu Ti Nhu, phụ thân rất sớm đã qua đời, lúc đầu chúng ta sống ở Tú huyện, có một mảnh đất nhỏ trồng trọt, nương canh cửi thêu hoa là số một, ta cũng tập được một hai phần, vốn nghĩ ngày cứ như vậy qua ..." Lời khỏi miệng nhưng vẫn giữ được bình tĩnh.
"Trong nhà không có người đương gia, ngày qua thật gian nan, nhưng người chung quanh rất tốt, chỉ là phần lớn không dám gây chuyện thị phi, nếu có lưu manh đến quấy rối, chúng ta cũng không có biện pháp gì, nhưng may mắn gặp một vị hảo tâm, nếu hắn tới, rất nhiều chuyện chúng ta không cần phải quan tâm, người quấy rối cũng không đến." Trong ánh mắt lộ ra sự ngọt ngào, Cốc Vũ trong lòng cười khổ, người ở bất lực nhất, luôn mang ơn kẻ đửa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, nhìn thần sắc thẹn thùng của Ti Nhu này, chẳng lẽ người kia là cha đứa bé trong bụng nàng? Nếu thật là như vậy, sao lại cứ như vậy ... bỏ rơi?
Ti Nhu không nhìn thấy biểu cảm trên mặt Cốc Vũ, cúi đầu tiếp tục nói, "Nào ngờ có một ngày, nương bán đồ trở về, sắc mặt rất tệ. Không biết vì sao, người của Đoàn gia nói nương ta trồng trọt trên mảnh đất đó, thiếu bọn họ mười mấy năm tiền thuê, còn nói nhà ta thu đồ bọn họ, bắt chúng ta vào phủ. Nương ta già yếu, ta lại... cái dạng này, suýt chút bị bọn họ bắt được, may mắn trốn thoát, có thế nương nói với ta, nhà ta... có chút lai lịch, bọn họ coi trọng gì đó của nương, nếu ta vào nơi đó, nương ta đành phải nghe bọn họ an bài, ta đã làm sai chuyện, trong bụng lại có cốt nhục của Mộc đại ca, vì thế nghĩ trốn đi tìm hắn."
Bỏ qua chi tiết râu ria qua một bên, Cốc Vũ nghĩ, người bên kia không muốn bỏ qua lão thái thái, nhưng lấy không ra chứng cớ, lại sợ ném chuột sợ vỡ đồ, chỉ có thể tìm Ti Nhu, tính nàng quật cường, lại chỉ chung tình với Mộc đại ca kia, đến cùng Mộc đại ca kia là thần thánh phương nào?
"Mộc đại ca ở nơi nào?"
"Thành Bình Châu."
Bình Châu cách thành Vân Châu vài trăm dặm, với điều kiện giao thông ở đây, nếu nàng đi tìm thật khó như lên trời, còn không biết nam nhân có phải là người dễ đối phó hay không.
Cốc Vũ sốt ruột , "Tên tự của Mộc đại ca là gì? Ở thành Bình Bhâu làm gì? Không bằng ngươi ở đây chờ hắn quay lại tìm được không?"
Hoa Ti Nhu ngơ ngác lắc đầu, cuối cùng gian nan phun ra hai chữ, "Không biết."
Cốc Vũ có dự cảm bất hảo, vội hỏi: "Nhà hắn ở đâu, ở Tú huyện có bạn cũ hay bằng hữu gì không? là thân phận gì? Có nói với ngươi nếu gặp chuyện gì thì đi nơi nào tìm người không? Bình thường lúc ở chung có từng nghe ra manh mối gì không?"
Hoa Ti Nhu vặn ngón tay, tựa hồ phát hiện mục đích của Cốc Vũ, ngẩng đầu kiên định nói: "Mộc đại ca sẽ không gạt ta!"
Cốc Vũ hít một hơi khí lạnh, kinh nghiệm kiếp trước tuy không nhiều lắm, nhưng cũng hiểu biết, nếu trong lòng một người đàn ông có ngươi, tất nhiên sẽ không để ý ngươi tham gia trong sinh hoạt của hắn, Mộc đại ca này là loại người gì, khi dính vào tình cảm nữ nhân đều là đồ ngốc sao? Xem Hoa Ti Nhu là người như vậy, nào ngờ này cả tính danh của đối phương cũng không biết, làm chuyện gì cũng không hiểu, cũng không biết gia cảnh thế nào, lại một lòng say mê hướng minh nguyệt, lại không biết minh nguyệt của người ta có phải đã trở thành sương sớm?
Trong lòng Hoa Ti Nhu có chút không yên, nhưng nghĩ tới người kia bình thường ôn tồn, vẫn kiên định đứng bên Mộc đại ca của nàng, "Mộc đại ca hàng năm đều đi Tú huyện ở một hai tháng, chỉ là ta một nữ tử thật không quá phương tiện theo hắn đi ra ngoài, hắn còn không biết trong bụng ta đã có cốt nhục của hắn, trước khi đi hắn còn nói đi Bình Châu xong về sẽ cưới ta vào cửa."
Nói xong còn sợ Cốc Vũ không tin, "Nha, trâm cài này do hắn để lại cho ta, nói sau này ta muốn tìm hắn, cũng có vật chứng."
Cốc Vũ không muốn kích thích nàng, mấy chuyện này để tự nàng từ từ nghĩ, nếu nàng không có hy vọng vào Mộc đại ca kia, không chừng tình huống càng thêm hỏng bét, "Hoa tỷ tỷ, ăn chút gì đi, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp. Hiện tại phải đi tìm Mộc đại ca, chưa nói tới có thể tìm được hay không là một chuyện, vạn nhất bị sảy hoặc ra chuyện, còn thêm những người đó còn đang chờ bên ngoài, huống hồ cho dù ngươi thật đi Bình Châu tìm được người, ít nhất cũng là mấy chục ngày, người ở nhà có thể chịu được sao..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.