Chương 128: Ngày tháng từ từ qua
Thẩm Duyệt
03/07/2016
Đã định xây hậu viện, vài người trong phòng bắt đầu phân công. Lí Đắc Tuyền kêu Giang đi thỉnh sư phụ, dù sao cũng tốn không nhiều tiền công, Lí Đắc Tuyền có thể rảnh tay cùng Đại Lâm làm xe trâu, Tiểu Mãn và Vương thị làm xiêm y cho cả nhà, Cốc Vũ và Hứa Tần Thị giúp đỡ thợ nấu cơm, ngẫu nhiên Văn thẩm cũng phụ một tay.
Cách 3, 4 ngày Cốc Vũ đi trấn trên, trâu của nhà, xe mượn bên Trần Giang Sinh, đôi khi Cẩm Hiên đánh xe, có đôi khi là Kinh Trập và An Cẩm Hiên cùng đánh xe, Cốc Vũ an vị trên xe, nhìn trẻ con chay lung tung trên cánh đồng đã thu gặt xong. An Cẩm Hiên nói là tìm chuột đồng, bắt được chuột đồng phải lột da, Cốc Vũ nghe nổi da gà.
Thợ xây đã mời được, khung tường gì đó cũng mượn xong, chỗ lấy đất bùn cũng xác định, Đại Lâm còn cùng An Cẩm Hiên nói để hai người bọn họ vận chuyển đất, hết thảy chuẩn bị sắp xếp ổn thỏa, người bên sân bên kia lại đến.
Đầu tiên là Lí Hà Thị thần thần bí bí đi lại, kéo Lí Đắc Tuyền qua một góc sân, vẻ mặt nghiêm túc cẩn thận, "Tuyền, chuyện xây sân lớn như vậy sao không thương lượng với cha mẹ? Huống hồ ta nghe người bên ngoài nói là ngươi ra bạc? Sao ngu như vậy? Xây tốt lắm còn không phải sân người ta, có tiền nhàn rỗi sao không xây nhà cho mình?"
Lí Đắc Tuyền nhất thời không biết nói gì, sững sờ, nếu nói là mình ra bạc hắn sợ Lí Hà Thị gây chuyện, nếu nói không lại cảm thấy đuối lý.
Vừa vặn An Cẩm Hiên đi ngang qua, "Tuyền thúc, lúc này nhà ta xây tường viện nhờ ngài lo lắng, dù sao thời gian này ta buôn bán có chút bạc, vừa khéo có chỗ xài."
Lí Hà Thị nghe vậy không nói gì, mất hứng, mới đầu Trương thị nói nhà Tuyền dấu bạc nàng còn bán tín bán nghi, lần này hơn mười máy tuốt hạt cho thuê, một ngày kiếm được 1 lượng bạc, cũng không hiếu kính mình, chỉ mang mấy bao điểm tâm không đáng giá tiền qua, nàng bắt đầu thở dài, lão Tam bị Vương thị quản gắt gao, lắc đầu buồn bực đi.
Chân trước nàng mới vừa đi, Trần thị sau lưng liền đến.
Nàng không nói nhiều, không đầu đuôi nói những lời có hay không cũng được, đa số là không hài lòng, Tiểu Mãn rõ ràng thêu hoa sen, nàng nói mẫu đơn thêu thật tốt, rõ ràng làm áo choàng viện mây cho Cẩm Hiên và Kinh Trập, nàng nói là quan phục gì đó.
Mãi đến lúc mọi người không muốn để ý nàng, nàng mới cảm thấy thời điểm đến, bộ dáng thân thiện nói, "Tẩu tử, ta vào cửa cũng không có bao lâu, nghe nói ngươi bên này xây sân, một ngày có mười lăm văn tiền công, ca ca ta ở nhà nhàn rỗi, ra cửa cũng khó, không bằng cho hắn đến giúp một tay, dù sao mọi người đều là thân thích, tạo cơ hội mới đúng."
Vương thị thấy Trần thị đã mở miệng, lại thật cần người, định động ý, Cốc Vũ ở một bên lại giật mình, bây giờ Trần thị nói nghe hay lắm, về sau ra sao khó đoán trước, cẩn thận một chút thì hơn. Bất quá lúc này nếu từ chối lại không tốt lắm, thật là khó xử.
Thấy Vương thị muốn nói bị Cốc Vũ kéo góc áo, Trần thị không nhịn được , "Cốc Vũ, thẩm không muốn chiếm tiện nghi của các ngươi, thân thích giúp đỡ một ít, hảo tâm còn coi là lòng lang dạ thú?"
Sắc mặt Trần thị trầm xuống, Vương thị có chút mềm lòng.
An Cẩm Hiên thản nhiên mở miệng, "Tường viện là của ta và Nhị Thúc Công, ta muốn xây thế nào thì xây, mời người nào Cốc Vũ bọn họ không làm chủ được, tội gì nói như vậy?"
Mặt Trần thị vẫn giứ nụ cười giả tạo, vẫn là bộ dáng quen thuộc, "Ai u, Cẩm Hiên nhi, ta thấy các ngươi tới lui còn tưởng là một nhà, coi ngươi thành thân thích, ta cũng chịu thiệt chút, nếu không là các ngươi, cả nhà Cốc Vũ cũng không có chỗ ở, ta làm thẩm không có ý gì."
Trần thị và Cốc Vũ là thân gia, không quan hệ với An Cẩm Hiên, hắn lại là người dám nói , "Hừ, như thế theo ta có quan hệ gì, tám gậy tre không đánh chung một chỗ, đã không cố ý, sao còn cố tình muốn ở nhà ngói kia bên? Sao không dọn ra để Cốc Vũ bọn họ ở a? Không cố ý sao không giúp bọn hắn, bọn họ có thể bị đuổi đi sao?"
Trần thị nhất thời có chút không nhịn được, không cam lòng, "Ngươi nói đi đâu, Cốc Vũ bọn họ đi ra còn không phải đại tẩu nói cha Cốc Vũ dấu rất nhiều bạc, cùng nãi nãi nàng chia cắt, ta khi đó còn chưa có vào cửa kia, chuyện nào ra chuyện đó, không nên rối loạn, chúng ta đang nói đến chuyện xây hậu viện."
An Cẩm Hiên một chút thể diện cũng không cho Trần thị, sưng mặt lên, "Thật là chuyện nào ra chuyện đó sao? Tuy tường viện nhà của ta không là phòng ở, cũng không thể làm ẩu tả, một phòng đều là người, Hạ Xuyên sẽ biết đi, ta không thể để tường viện bị ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu không đến nửa năm liền sập đúng không? Lần trước không đả thương đến người, lần này nói không chừng."
Trần thị rốt cuộc ngồi không được, "Thật sự là nơi nào người đó, không cần hỗ trợ thì nói, nhìn ngươi có thể lên đến trời!"
Cốc Vũ và Vương thị ngạc nhiên, vì sao An Cẩm Hiên nói chuyện những câu xỉa xói, cùng Trần thị cũng không có oán thù mà.
An Cẩm Hiên không cần giả vờ, hắn vốn là như vậy, lúc này thấy hắn buồn bã nói: "Ca ca nàng, người khác không biết, ta và Nhị Thúc Công biết, lần trước đi thôn cách vách xây tường cho người ta, vốn là việc cần kỹ thuật, hắn ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, bùn không có xen lẫn cỏ còn chưa tính, còn lười biếng không nện chắc, một thợ thủ công khác hơi kém té xuống, tường sập, chủ nhà xây phòng ở, được một nửa liền sập tường, không buông tha hắn, còn không phải đến cầu Nhị Thúc Công mới đem chuyện này dàn xếp ổn thoả. Hừ, bây giờ còn muốn gây tai họa tường viện nhà chúng ta, nếu sập một cái không bằng không xây."
Thì ra là như thế, may mắn có An Cẩm Hiên ở đây, bằng không bị phiền toái lớn.
Trần thị không phục, ra về liền đi chung quanh nói nhà Cốc Vũ. Làm cho Lí Đắc Tuyền ra ngoài cũng có người chỉ trỏ, mặt khác có người tới cửa tìm việc.
Trần Vĩnh Ngọc tức giận, nhưng không thể cùng người nhiều chuyện so đo, dứt khoát muốn tự mình làm, có hắn và Lí Đắc Giang, Lí Đắc Tuyền ba người, Đại Lâm, Kinh Trập, An Cẩm Hiên, Hứa Tần Thị, Cốc Vũ có thể giúp đỡ nấu cơm, làm hai ngày nghỉ tạm một ngày không là vấn đề, dù sao thời gian này gần đến lúc mừng năm mới, không bận rộn gì, mọi người đều đồng ý, chuyện Lí Đắc Tuyền làm xe trâu phải tạm dừng, công công Linh Nga đem lều trúc Lí Đắc Tuyền nhờ hắn làm qua, thuận đường cũng muốn hỗ trợ. Bị mọi người khuyên, sao có thể ông thông gia qua làm việc nặng.
Hôn sự của Linh Nga cũng chọn được ngày, lại làm tâm thần không yên.
Nếu Linh Nga xuất giá, đã định trước là ở riêng.
Vợ chồng Lí Đắc Giang không sao, đến lúc ở riêng sẽ cùng bên này kết phường, lúc Hứa thị lâm bồn cũng không quan trọng, ruộng đất đã sớm phân chia, chỉ còn trồng trọt thôi.
Lí Hà Thị và Lí lão đầu có chút trầm mặc, nuôi lớn một đám con, hai người già đi, nhà này về sau phải nhờ vào người thân chăm sóc, nhất thời có ngàn loại tư vị.
Lí hải không có gì, nhưng Trương thị không vừa ý, mỗi ngày ăn cơm lời trong lời ngoài nhắm vào Lập Xuân, Lập Hạ, nói là còn không mau lớn, đến lúc đó chỉ sợ ngay cả ăn cháo cũng không có mà ăn. Lí Hà Thị nói qua hai ba năm nữa mới ở riêng, lại không được tán thành.
Trong đó, cao hứng nhất là Trần thị, nàng vốn không muốn làm việc cho cả nhà, giúp đỡ người khác nuôi đứa nhỏ, vì thế từ lúc vào cửa nàng không ra ruộng, trong lòng nàng cho rằng Lí Đắc Hà ra ruộng, nhà mình hai người ăn cơm, nhà lão đại có hai người ra ruộng, nhưng phải nuôi ba đứa con, mỗi ngày nàng còn phải nấu cơm, Hứa thị lớn bụng không ở bên cạnh ăn dĩ nhiên không làm, Trương thị từ ruộng trở về không hỗ trợ, nàng rất tức giận, Trương thị còn tức giận hơn, ở riêng sẽ không giống với, nàng không tin hai người đều làm việc lại không có đứa nhỏ, ngày tháng còn kém sao?
Còn muốn mang vấn đề này lên mặt bàn, ở riêng chính là tách ra nấu cơm, chỉ có một phòng bếp phải làm sao bây giờ? Nhiều lắm có thể dọn phòng củi, hai người già luân phiên ăn cùng bọn họ hay là muốn thêm một phòng bếp.
Điểm ấy Lí Đắc Giang không lo, dù sao mấy ngày nay hắn đều ăn cơm bên Cốc Vũ, về sau nếu buôn bán cũng bận rộn, hắn không để ý, mình không cần, ở bên kia ăn cũng xong, nếu không được nữa thỉ dưới mái hiên dựng một cái bếp cũng được. Mặt khác, trong lòng Lí Đắc Giang luôn muốn xây nhà riêng, về sau mình có nhà có nghiệp, không thể chen chúc cùng một nơi, lúc trước chưa có đứa nhỏ hắn đã nghĩ qua không chỉ một lần, nếu có nhà Hứa thị không đến mức khổ như vậy, chỉ là bất hạnh không có bạc, lần trước được chia 4 lượng bạc, hắn lại thấy có hy vọng, dứt khoát dành dụm hai ba năm, không chừng có mười mấy lượng bạc xây nhà, khoan khoái qua ngày.
Sự tình trên cơ bản đã định xong, tương đương phân gia, ruộng đất tự quản lý, đầu xuân sang năm tự mình trồng trọt phần của mình.
Kết quả là, trước khi ở riêng vài ngày, Lí Đắc Giang theo Trần Vĩnh Ngọc, Lí Đắc Tuyền cùng nhau xây tường, máy tuốt hạt hết thảy chuyển ra sân trước, vì phòng ngừa trộm, Lí Đắc Tuyền còn đóng gỗ chung quanh, như vậy hai hàng máy tuốt hạt ngay hàng kề nhau, người bình thường không chuyển nổi, nếu muốn tháo đinh, sẽ có động tĩnh lớn, người trong nhà sẽ biết, lại nói, trải qua lần trước, thôn trang cũng an bình không ít, không cần lo lắng.
Ngày có vui có buồn, cứ như vậy đi qua.
Ngày Linh Nga xuất giá càng tới gần, chờ Triệu gia nạp thái lại thương lượng, Linh Nga có chút không được tự nhiên, đồ trong phòng nàng, so với lúc hai tỷ tỷ lập gia đình nhiều hơn, tay nghề Vương thị không nói, còn nói với nàng nhiều như vậy, đưa tới vài thứ kia nàng cũng cất gọn, mọi thứ đều muốn đưa đi Triệu gia.
Nguyệt Nga và Ngọc Nga theo quy củ đều trở về một chuyến, bồi Linh Nga vượt qua những ngày làm cô nương cuối cùng, ba tỷ muội trò chuyện, chọc cười vui vẻ.
Ai ngờ một chuyến tỷ muội trở về, lại đem Lí gia biến thành bất an.
Cách 3, 4 ngày Cốc Vũ đi trấn trên, trâu của nhà, xe mượn bên Trần Giang Sinh, đôi khi Cẩm Hiên đánh xe, có đôi khi là Kinh Trập và An Cẩm Hiên cùng đánh xe, Cốc Vũ an vị trên xe, nhìn trẻ con chay lung tung trên cánh đồng đã thu gặt xong. An Cẩm Hiên nói là tìm chuột đồng, bắt được chuột đồng phải lột da, Cốc Vũ nghe nổi da gà.
Thợ xây đã mời được, khung tường gì đó cũng mượn xong, chỗ lấy đất bùn cũng xác định, Đại Lâm còn cùng An Cẩm Hiên nói để hai người bọn họ vận chuyển đất, hết thảy chuẩn bị sắp xếp ổn thỏa, người bên sân bên kia lại đến.
Đầu tiên là Lí Hà Thị thần thần bí bí đi lại, kéo Lí Đắc Tuyền qua một góc sân, vẻ mặt nghiêm túc cẩn thận, "Tuyền, chuyện xây sân lớn như vậy sao không thương lượng với cha mẹ? Huống hồ ta nghe người bên ngoài nói là ngươi ra bạc? Sao ngu như vậy? Xây tốt lắm còn không phải sân người ta, có tiền nhàn rỗi sao không xây nhà cho mình?"
Lí Đắc Tuyền nhất thời không biết nói gì, sững sờ, nếu nói là mình ra bạc hắn sợ Lí Hà Thị gây chuyện, nếu nói không lại cảm thấy đuối lý.
Vừa vặn An Cẩm Hiên đi ngang qua, "Tuyền thúc, lúc này nhà ta xây tường viện nhờ ngài lo lắng, dù sao thời gian này ta buôn bán có chút bạc, vừa khéo có chỗ xài."
Lí Hà Thị nghe vậy không nói gì, mất hứng, mới đầu Trương thị nói nhà Tuyền dấu bạc nàng còn bán tín bán nghi, lần này hơn mười máy tuốt hạt cho thuê, một ngày kiếm được 1 lượng bạc, cũng không hiếu kính mình, chỉ mang mấy bao điểm tâm không đáng giá tiền qua, nàng bắt đầu thở dài, lão Tam bị Vương thị quản gắt gao, lắc đầu buồn bực đi.
Chân trước nàng mới vừa đi, Trần thị sau lưng liền đến.
Nàng không nói nhiều, không đầu đuôi nói những lời có hay không cũng được, đa số là không hài lòng, Tiểu Mãn rõ ràng thêu hoa sen, nàng nói mẫu đơn thêu thật tốt, rõ ràng làm áo choàng viện mây cho Cẩm Hiên và Kinh Trập, nàng nói là quan phục gì đó.
Mãi đến lúc mọi người không muốn để ý nàng, nàng mới cảm thấy thời điểm đến, bộ dáng thân thiện nói, "Tẩu tử, ta vào cửa cũng không có bao lâu, nghe nói ngươi bên này xây sân, một ngày có mười lăm văn tiền công, ca ca ta ở nhà nhàn rỗi, ra cửa cũng khó, không bằng cho hắn đến giúp một tay, dù sao mọi người đều là thân thích, tạo cơ hội mới đúng."
Vương thị thấy Trần thị đã mở miệng, lại thật cần người, định động ý, Cốc Vũ ở một bên lại giật mình, bây giờ Trần thị nói nghe hay lắm, về sau ra sao khó đoán trước, cẩn thận một chút thì hơn. Bất quá lúc này nếu từ chối lại không tốt lắm, thật là khó xử.
Thấy Vương thị muốn nói bị Cốc Vũ kéo góc áo, Trần thị không nhịn được , "Cốc Vũ, thẩm không muốn chiếm tiện nghi của các ngươi, thân thích giúp đỡ một ít, hảo tâm còn coi là lòng lang dạ thú?"
Sắc mặt Trần thị trầm xuống, Vương thị có chút mềm lòng.
An Cẩm Hiên thản nhiên mở miệng, "Tường viện là của ta và Nhị Thúc Công, ta muốn xây thế nào thì xây, mời người nào Cốc Vũ bọn họ không làm chủ được, tội gì nói như vậy?"
Mặt Trần thị vẫn giứ nụ cười giả tạo, vẫn là bộ dáng quen thuộc, "Ai u, Cẩm Hiên nhi, ta thấy các ngươi tới lui còn tưởng là một nhà, coi ngươi thành thân thích, ta cũng chịu thiệt chút, nếu không là các ngươi, cả nhà Cốc Vũ cũng không có chỗ ở, ta làm thẩm không có ý gì."
Trần thị và Cốc Vũ là thân gia, không quan hệ với An Cẩm Hiên, hắn lại là người dám nói , "Hừ, như thế theo ta có quan hệ gì, tám gậy tre không đánh chung một chỗ, đã không cố ý, sao còn cố tình muốn ở nhà ngói kia bên? Sao không dọn ra để Cốc Vũ bọn họ ở a? Không cố ý sao không giúp bọn hắn, bọn họ có thể bị đuổi đi sao?"
Trần thị nhất thời có chút không nhịn được, không cam lòng, "Ngươi nói đi đâu, Cốc Vũ bọn họ đi ra còn không phải đại tẩu nói cha Cốc Vũ dấu rất nhiều bạc, cùng nãi nãi nàng chia cắt, ta khi đó còn chưa có vào cửa kia, chuyện nào ra chuyện đó, không nên rối loạn, chúng ta đang nói đến chuyện xây hậu viện."
An Cẩm Hiên một chút thể diện cũng không cho Trần thị, sưng mặt lên, "Thật là chuyện nào ra chuyện đó sao? Tuy tường viện nhà của ta không là phòng ở, cũng không thể làm ẩu tả, một phòng đều là người, Hạ Xuyên sẽ biết đi, ta không thể để tường viện bị ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu không đến nửa năm liền sập đúng không? Lần trước không đả thương đến người, lần này nói không chừng."
Trần thị rốt cuộc ngồi không được, "Thật sự là nơi nào người đó, không cần hỗ trợ thì nói, nhìn ngươi có thể lên đến trời!"
Cốc Vũ và Vương thị ngạc nhiên, vì sao An Cẩm Hiên nói chuyện những câu xỉa xói, cùng Trần thị cũng không có oán thù mà.
An Cẩm Hiên không cần giả vờ, hắn vốn là như vậy, lúc này thấy hắn buồn bã nói: "Ca ca nàng, người khác không biết, ta và Nhị Thúc Công biết, lần trước đi thôn cách vách xây tường cho người ta, vốn là việc cần kỹ thuật, hắn ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, bùn không có xen lẫn cỏ còn chưa tính, còn lười biếng không nện chắc, một thợ thủ công khác hơi kém té xuống, tường sập, chủ nhà xây phòng ở, được một nửa liền sập tường, không buông tha hắn, còn không phải đến cầu Nhị Thúc Công mới đem chuyện này dàn xếp ổn thoả. Hừ, bây giờ còn muốn gây tai họa tường viện nhà chúng ta, nếu sập một cái không bằng không xây."
Thì ra là như thế, may mắn có An Cẩm Hiên ở đây, bằng không bị phiền toái lớn.
Trần thị không phục, ra về liền đi chung quanh nói nhà Cốc Vũ. Làm cho Lí Đắc Tuyền ra ngoài cũng có người chỉ trỏ, mặt khác có người tới cửa tìm việc.
Trần Vĩnh Ngọc tức giận, nhưng không thể cùng người nhiều chuyện so đo, dứt khoát muốn tự mình làm, có hắn và Lí Đắc Giang, Lí Đắc Tuyền ba người, Đại Lâm, Kinh Trập, An Cẩm Hiên, Hứa Tần Thị, Cốc Vũ có thể giúp đỡ nấu cơm, làm hai ngày nghỉ tạm một ngày không là vấn đề, dù sao thời gian này gần đến lúc mừng năm mới, không bận rộn gì, mọi người đều đồng ý, chuyện Lí Đắc Tuyền làm xe trâu phải tạm dừng, công công Linh Nga đem lều trúc Lí Đắc Tuyền nhờ hắn làm qua, thuận đường cũng muốn hỗ trợ. Bị mọi người khuyên, sao có thể ông thông gia qua làm việc nặng.
Hôn sự của Linh Nga cũng chọn được ngày, lại làm tâm thần không yên.
Nếu Linh Nga xuất giá, đã định trước là ở riêng.
Vợ chồng Lí Đắc Giang không sao, đến lúc ở riêng sẽ cùng bên này kết phường, lúc Hứa thị lâm bồn cũng không quan trọng, ruộng đất đã sớm phân chia, chỉ còn trồng trọt thôi.
Lí Hà Thị và Lí lão đầu có chút trầm mặc, nuôi lớn một đám con, hai người già đi, nhà này về sau phải nhờ vào người thân chăm sóc, nhất thời có ngàn loại tư vị.
Lí hải không có gì, nhưng Trương thị không vừa ý, mỗi ngày ăn cơm lời trong lời ngoài nhắm vào Lập Xuân, Lập Hạ, nói là còn không mau lớn, đến lúc đó chỉ sợ ngay cả ăn cháo cũng không có mà ăn. Lí Hà Thị nói qua hai ba năm nữa mới ở riêng, lại không được tán thành.
Trong đó, cao hứng nhất là Trần thị, nàng vốn không muốn làm việc cho cả nhà, giúp đỡ người khác nuôi đứa nhỏ, vì thế từ lúc vào cửa nàng không ra ruộng, trong lòng nàng cho rằng Lí Đắc Hà ra ruộng, nhà mình hai người ăn cơm, nhà lão đại có hai người ra ruộng, nhưng phải nuôi ba đứa con, mỗi ngày nàng còn phải nấu cơm, Hứa thị lớn bụng không ở bên cạnh ăn dĩ nhiên không làm, Trương thị từ ruộng trở về không hỗ trợ, nàng rất tức giận, Trương thị còn tức giận hơn, ở riêng sẽ không giống với, nàng không tin hai người đều làm việc lại không có đứa nhỏ, ngày tháng còn kém sao?
Còn muốn mang vấn đề này lên mặt bàn, ở riêng chính là tách ra nấu cơm, chỉ có một phòng bếp phải làm sao bây giờ? Nhiều lắm có thể dọn phòng củi, hai người già luân phiên ăn cùng bọn họ hay là muốn thêm một phòng bếp.
Điểm ấy Lí Đắc Giang không lo, dù sao mấy ngày nay hắn đều ăn cơm bên Cốc Vũ, về sau nếu buôn bán cũng bận rộn, hắn không để ý, mình không cần, ở bên kia ăn cũng xong, nếu không được nữa thỉ dưới mái hiên dựng một cái bếp cũng được. Mặt khác, trong lòng Lí Đắc Giang luôn muốn xây nhà riêng, về sau mình có nhà có nghiệp, không thể chen chúc cùng một nơi, lúc trước chưa có đứa nhỏ hắn đã nghĩ qua không chỉ một lần, nếu có nhà Hứa thị không đến mức khổ như vậy, chỉ là bất hạnh không có bạc, lần trước được chia 4 lượng bạc, hắn lại thấy có hy vọng, dứt khoát dành dụm hai ba năm, không chừng có mười mấy lượng bạc xây nhà, khoan khoái qua ngày.
Sự tình trên cơ bản đã định xong, tương đương phân gia, ruộng đất tự quản lý, đầu xuân sang năm tự mình trồng trọt phần của mình.
Kết quả là, trước khi ở riêng vài ngày, Lí Đắc Giang theo Trần Vĩnh Ngọc, Lí Đắc Tuyền cùng nhau xây tường, máy tuốt hạt hết thảy chuyển ra sân trước, vì phòng ngừa trộm, Lí Đắc Tuyền còn đóng gỗ chung quanh, như vậy hai hàng máy tuốt hạt ngay hàng kề nhau, người bình thường không chuyển nổi, nếu muốn tháo đinh, sẽ có động tĩnh lớn, người trong nhà sẽ biết, lại nói, trải qua lần trước, thôn trang cũng an bình không ít, không cần lo lắng.
Ngày có vui có buồn, cứ như vậy đi qua.
Ngày Linh Nga xuất giá càng tới gần, chờ Triệu gia nạp thái lại thương lượng, Linh Nga có chút không được tự nhiên, đồ trong phòng nàng, so với lúc hai tỷ tỷ lập gia đình nhiều hơn, tay nghề Vương thị không nói, còn nói với nàng nhiều như vậy, đưa tới vài thứ kia nàng cũng cất gọn, mọi thứ đều muốn đưa đi Triệu gia.
Nguyệt Nga và Ngọc Nga theo quy củ đều trở về một chuyến, bồi Linh Nga vượt qua những ngày làm cô nương cuối cùng, ba tỷ muội trò chuyện, chọc cười vui vẻ.
Ai ngờ một chuyến tỷ muội trở về, lại đem Lí gia biến thành bất an.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.