Chương 127: Xây hậu viện
Thẩm Duyệt
30/06/2016
Nhị Thúc Công trong tay cầm một cái áo xanh xám bẩn thỉu, cũng không biết
đã bao lâu không có giặt qua, xem đã trở thành cứng rắn, là kéo xuống từ trên người tên trộm vừa rồi, người đã chạy mất.
Hứa Tần Thị quá tức giận, "Suýt chút nữa đã bắt được, tên trộm đó, lần tới nếu bắt được phải giáo huấn thật nặng mới được!"
Nhị Thúc Công sang sảng cười, thấy An Cẩm Hiên, Kinh Trập sạch sẽ chỉnh tề đứng ở trước mặt, tựa hồ như cao lớn hơn lúc mình rời đi, gật đầu. Quay sang Hứa Tần Thị nói: "Hơn phân nửa là tiểu tử thôn trang, còn dám động thủ với ta, cũng không nhìn cả da lẫn xương không có 4 lạng thịt."
Cốc Vũ thấy Nhị Thúc Công tuy không còn trẻ, nhưng tinh thần lanh lẹ, sắc mặt hồng nhuận ánh mắt tỏa sáng, vì thế nàng cười hề hề nói: "Nhị Thúc Công, ngươi là gừng càng già càng cay, ngài xuất mã một đấu mười, xem bọn hắn còn dám xằng bậy!"
Cốc Vũ nói xong Nhị Thúc Công lại cười to một hồi, "Ngươi, nha đầu kia thật biết dỗ người, đi, gọi cha ngươi tới, thứ này cũng phải kéo về."
Cốc Vũ đang định đi kêu, An Cẩm Hiên ngăn nàng, "Tuyền thúc tối hôm qua uống nhiều, để hắn nhiều nghỉ thêm một hồi, chúng ta đi kéo về là được, cũng không quá nặng. Lại nói Tuyền thúc còn cùng Nhị Thúc Công học qua võ công, nếu không do uống say, tên trộm kia nhất định không dám tới."
Nhị Thúc Công lại nhìn An Cẩm Hiên, cảm thấy mình rời đi không bao lâu, hắn có chút biến hóa, cao lớn hơn cũng biết chuyện không ít, trước kia nếu gặp chuyện như vậy, hơn phân nửa hắn phủi tay bước đi hoặc là nói hai câu không xuôi tai, chuyển biến như vậy Nhị Thúc Công dĩ nhiên là vui vẻ, nhưng cũng đau lòng hắn, "Ngươi và Kinh Trập xương cốt còn không cứng cáp đâu, không thể khiêng quá nặng, ngươi và Kinh Trập một đầu, ta ở đầu kia!"
Ba người đem máy tuốt hạt chuyển về, Hứa Tần Thị và Cốc Vũ đi bộ trên đường nhìn xem, không có phát hiện mới quay về.
Hậu viện, máy tuốt hạt đã bị di chuyển qua, nói vậy hai máy tương đối nhẹ một chút, một máy đã bị kéo dài tới sân, một máy vừa được Nhị Thúc Công bọn họ khiêng trở về, Cốc Vũ lúc này mới vỗ ót thanh tỉnh, thanh âm kéo cây vừa rồi trong mộng chính là thanh âm này sao?
Cơn giận Hứa Tần Thị vẫn chưa tiêu, " Bọn trộm thật đáng giận, người ta khổ cực làm này nọ còn đến rình rập, kêu còn kéo chạy, thật gan dạ."
An Cẩm Hiên lúc này cũng hỏi Nhị Thúc Công, có thấy rõ bộ dáng của tên trộm không.
Nhị Thúc Công cười cười: "Hơn phân nửa là tiểu tử ở thôn trang, có gọi một hai chữ, chắc là nhận ra ta, nhưng dám động thủ, nếu bắt được thật nên giáo huấn một chút."
Vương thị ôm Hạ Xuyên cũng đi ra, nàng nghe rõ xong kinh hãi, xoay người vào cửa đi lay tỉnh Lí Đắc Tuyền.
Bên này Nhị Thúc Công cũng kêu Kinh Trập, Cẩm Hiên đi gọi Trần Vĩnh Ngọc tới.
Giang thị nghe nói cũng đi theo, nàng vỗ đùi nói: "Ta xem chính là ngày hôm qua chúng ta mua một con trâu, lại thấy các ngươi đều uống rượu, nên mới dám đến cửa, cũng không nhìn xem là ai, dám trộm trên đầu Nhị Thúc Công!"
Trần Vĩnh Ngọc có cách, chuyện như vậy hắn thấy không ít, lần này càng tức giận hơn, Nhị Thúc Công ở thôn trang đức cao vọng trọng, bất luận là họ Trần hay họ Vương, nếu có việc hiếu hỉ gì, nhất định phải thỉnh hắn làm chủ, tên trộm này dám đến như vậy, chính là không để người thôn trang vào mắt, hoặc không phải người ở thôn trang, hoặc là lưu manh sa cơ thất thế ở thôn trang, bọn hắn không cần biết trước sau.
Lí Đắc Tuyền còn buồn ngủ , đi rửa mặt mới thanh tỉnh một chút.
Trần Vĩnh Ngọc suy nghĩ một lát, vỗ cái bàn: "Đúng, cần phải giáo huấn!"
Nhị Thúc Công không tức giận như vậy, "Có tiền tài tự nhiên có người nhớ thương, ta chỉ không ngờ, mới đi không bao lâu, đã làm ra nhiều chuyện như vậy, trâu cũng mua, máy tuốt hạt cái gì đều có, trên đường về nghe người ta nói như vậy, không ngờ là các ngươi làm!"
Nói xong lại nhìn Trần Vĩnh Ngọc nói: "Vĩnh Ngọc a, nếu tên trộm ở thôn trang, dù sao máy cũng đã lấy về, không cần hưng sư động chúng, bọn họ sẽ không dám tới."
Trần Vĩnh Ngọc không thuận theo, "Nhị Thúc Công, nếu không hành động gì, bọn họ còn cho rằng thôn trang của bọn hắn, ngay cả ngươi cũng không để vào mắt, lần tới còn không biết sờ soạng nhà ai."
Nhị Thúc Công nghe Trần Vĩnh Ngọc nói cũng có đạo lý, cũng không nói gì thêm, hỏi: "Vậy ngươi sẽ làm gì? Bắt trộm phải có bằng chứng, chúng ta để bọn họ chạy thoát."
Trần Vĩnh Ngọc lắc đầu, "Cũng không cần thế nào, đem chiêng trống truyền khắp thôn trang, mỗi nhà đều ra một người, đến tối cho năm sáu người đàn ông đi quanh thôn trang kêu một lần, đặc biệt hăm doạ một chút, người có tật giật mình tự nhiên không dám nữa."
Cốc Vũ thầm nghĩ, chẳng lẽ đây là tiểu tổ trị an? Nàng cũng tán thành Trần Vĩnh Ngọc, "Như vậy tốt, Nhị Thúc Công ngài đồng ý Trần bá bá đi, dù sao tên có tật giật mình kia nghe thấy cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, mỗi nhà cũng sẽ đề phòng một ít."
Bàn xong, Trần Vĩnh Ngọc gọi người đánh chiêng trống ở thôn trang kêu gọi, trời tối bố trí tập trung dưới gốc cây.
Vào lúc ban đêm, đã có người đốt đuốc, gõ chiêng trống kéo thanh âm ở thôn trang kêu gọi.
Cốc Vũ đi hậu viện, nghĩ không trách được người ta trộm, ngay cả tường hậu viện cũng không có, là một khối trống rỗng, để nhiều đồ như vậy, nếu cả nhà đều đi vắng thì phải làm sao.
Buổi chiều hôm sau, Lí Hà Thị gọi bọn hắn đem máy tuốt hạt để bên kia sân, bên kia sân rộng, cũng không sợ trộm, lại nói người trong nhà cũng nhiều, có thể trông nom.
Cốc Vũ thấy nàng như vậy, giông như trước kia chưa phát sinh chuyện gì, nhưng lòngCốc Vũ không thoải mái, nghĩ vạn nhất nàng gây sóng gió không an toàn, để ở bên kia chung quy cũng không phải là kế lâu dài.
Buổi tối mọi người ăn cơm xong, Hứa Tần Thị chuẩn bị thu thập rửa chén, Tiểu Mãn đang lau bàn, Nhị Thúc Công và Lí Đắc Tuyền ngồi giữa sân, Cốc Vũ đi qua nhìn bọn họ nói: "Cha, Nhị Thúc Công, bằng không chúng ta xây hậu viện có được không?"
Nhị Thúc Công cho rằng nàng là đứa trẻ đang nói giỡn, hậu viện bị trộm thì xây hậu viện, nên chọc nàng: "Thế nào? Cốc Vũ đương gia còn quản chuyện xây hậu viện a, ngươi có biết xây hậu viện cần bao nhiêu bạc không? Xây như thế nào?"
Việc này Cốc Vũ đã sớm lo lắng qua, lúc này êm tai nói, "Nhị Thúc Công, chuyện này không làm khó được ta, ta đã thấy qua người khác xây nhà, lúc xây muốn dùng một cái khung gỗ, đem bùn trộn với cỏ băm nhỏ, sau đó bỏ vào khung gỗ, lấy một cây lớn giống mái chèo dùng sức nện xuống, một tầng đại khái cao như vậy, hai ngày sau làm một tầng nữa. Nếu hậu viện dùng 7, 8 tầng cao cũng có thể, ta vừa đi hậu viện, nghĩ nếu thỉnh năm người, sau mùa thu nhân công cũng dễ tìm, một ngày tính mười văn hoặc mười hai văn là được, một tháng có thể làm xong, cũng không phải mỗi ngày đều khởi công, đủ loại cộng lại cỡ hai ba lượng bạc thôi, nương ta và bá mẫu bọn họ nếu có rảnh, có thể cắt cỏ đặt ở mặt trên..."
Còn chưa nói xong, Nhị Thúc Công nhìn Cốc Vũ với cặp mắt khác xưa, tiểu nha đầu thật sự là không được, giá nhân công mọi thứ đều tính toán qua, nhưng là xấp xỉ, vốn không ngạc nhiên gì, chỉ là nói ra từ miệng Cốc Vũ thì, hắn chưa từng nghĩ tới một nha đầu mười tuổi thế lại để ý chuyện như vậy."Cốc Vũ, sao ngươi muốn dùng cỏ, thôn trang cũng không dùng cỏ a."
Cốc Vũ hơi cười nói tiếp: "Nhị Thúc Công, ngươi xem chúng ta ở phòng cỏ, tường viện phía sau cũng muốn làm như vậy, làm một tầng cỏ tranh, sau đó lấp lên một tầng bùn, về sau không cần giống nhà khác phải tu sửa mỗi năm, có thể chống đỡ mưa gió, bằng không mưa xuống một năm, tường viện dễ bị sập. Xây tường viện chắc một chút, chúng ta xây một cái cửa, cũng tiện việc ra vào, về sau chuyển máy tuốt hạt về, không cần vào cửa trước dơ sân, gà cũng có thể nuôi phía sau viện, chỉ cần dựng một cái lều, không cần mỗi ngày vội vàng bắt vào..."
Nhị Thúc Công cười ha ha, "Được được, Cốc Vũ chúng ta muốn cái gì cũng được, hậu viện cần phải xây, Tuyền, việc này trông cậy vào ngươi, đợi ta lấy bạc cho ngươi, qua vài ngày còn phải đi xa một chuyến."
Lí Đắc Tuyền cười, "Nhị Thúc Công nói như vậy là đánh vào mặt ta, ta còn đem nơi này thành nhà của ta, chuyện xây tường viện dĩ nhiên do chúng ta ra tiền, nếu Nhị Thúc Công đưa bạc, chính là buộc chúng ta xây phòng khác ở."
Nhị Thúc Công tát qua, "Tiểu tử ngươi giàu có lắm sao, lúc này khiến ngươi xuất huyết. Phúc khí của ta cũng không bình thường, trở về một nhà người đông khí vượng, cơm ngon thức ăn ngon, con cháu một phòng, ngay cả hậu viện cũng sắp có, bao nhiêu người hâm mộ ta hảo phúc khí."
Cốc Vũ cười, "Nhị Thúc Công, không đúng sao, toàn bộ thôn trang đều là tôn tử ngươi đâu, ngươi là lão thọ tinh, lại nói xây hậu viện còn không do chúng ta dùng, tiền thuê chúng ta không cho ngươi, ở không tốn tiền, tính tới tính lui vẫn là nhà chúng ta có lợi nhất."
Nhị Thúc Công nghe Cốc Vũ nói như vậy, "Nhà các ngươi có ngươi, quỷ tinh linh đương gia, đương nhiên sẽ không mệt!"
Mọi người cười ha ha, chuyện xây hậu viện cũng định ra.
Hứa Tần Thị quá tức giận, "Suýt chút nữa đã bắt được, tên trộm đó, lần tới nếu bắt được phải giáo huấn thật nặng mới được!"
Nhị Thúc Công sang sảng cười, thấy An Cẩm Hiên, Kinh Trập sạch sẽ chỉnh tề đứng ở trước mặt, tựa hồ như cao lớn hơn lúc mình rời đi, gật đầu. Quay sang Hứa Tần Thị nói: "Hơn phân nửa là tiểu tử thôn trang, còn dám động thủ với ta, cũng không nhìn cả da lẫn xương không có 4 lạng thịt."
Cốc Vũ thấy Nhị Thúc Công tuy không còn trẻ, nhưng tinh thần lanh lẹ, sắc mặt hồng nhuận ánh mắt tỏa sáng, vì thế nàng cười hề hề nói: "Nhị Thúc Công, ngươi là gừng càng già càng cay, ngài xuất mã một đấu mười, xem bọn hắn còn dám xằng bậy!"
Cốc Vũ nói xong Nhị Thúc Công lại cười to một hồi, "Ngươi, nha đầu kia thật biết dỗ người, đi, gọi cha ngươi tới, thứ này cũng phải kéo về."
Cốc Vũ đang định đi kêu, An Cẩm Hiên ngăn nàng, "Tuyền thúc tối hôm qua uống nhiều, để hắn nhiều nghỉ thêm một hồi, chúng ta đi kéo về là được, cũng không quá nặng. Lại nói Tuyền thúc còn cùng Nhị Thúc Công học qua võ công, nếu không do uống say, tên trộm kia nhất định không dám tới."
Nhị Thúc Công lại nhìn An Cẩm Hiên, cảm thấy mình rời đi không bao lâu, hắn có chút biến hóa, cao lớn hơn cũng biết chuyện không ít, trước kia nếu gặp chuyện như vậy, hơn phân nửa hắn phủi tay bước đi hoặc là nói hai câu không xuôi tai, chuyển biến như vậy Nhị Thúc Công dĩ nhiên là vui vẻ, nhưng cũng đau lòng hắn, "Ngươi và Kinh Trập xương cốt còn không cứng cáp đâu, không thể khiêng quá nặng, ngươi và Kinh Trập một đầu, ta ở đầu kia!"
Ba người đem máy tuốt hạt chuyển về, Hứa Tần Thị và Cốc Vũ đi bộ trên đường nhìn xem, không có phát hiện mới quay về.
Hậu viện, máy tuốt hạt đã bị di chuyển qua, nói vậy hai máy tương đối nhẹ một chút, một máy đã bị kéo dài tới sân, một máy vừa được Nhị Thúc Công bọn họ khiêng trở về, Cốc Vũ lúc này mới vỗ ót thanh tỉnh, thanh âm kéo cây vừa rồi trong mộng chính là thanh âm này sao?
Cơn giận Hứa Tần Thị vẫn chưa tiêu, " Bọn trộm thật đáng giận, người ta khổ cực làm này nọ còn đến rình rập, kêu còn kéo chạy, thật gan dạ."
An Cẩm Hiên lúc này cũng hỏi Nhị Thúc Công, có thấy rõ bộ dáng của tên trộm không.
Nhị Thúc Công cười cười: "Hơn phân nửa là tiểu tử ở thôn trang, có gọi một hai chữ, chắc là nhận ra ta, nhưng dám động thủ, nếu bắt được thật nên giáo huấn một chút."
Vương thị ôm Hạ Xuyên cũng đi ra, nàng nghe rõ xong kinh hãi, xoay người vào cửa đi lay tỉnh Lí Đắc Tuyền.
Bên này Nhị Thúc Công cũng kêu Kinh Trập, Cẩm Hiên đi gọi Trần Vĩnh Ngọc tới.
Giang thị nghe nói cũng đi theo, nàng vỗ đùi nói: "Ta xem chính là ngày hôm qua chúng ta mua một con trâu, lại thấy các ngươi đều uống rượu, nên mới dám đến cửa, cũng không nhìn xem là ai, dám trộm trên đầu Nhị Thúc Công!"
Trần Vĩnh Ngọc có cách, chuyện như vậy hắn thấy không ít, lần này càng tức giận hơn, Nhị Thúc Công ở thôn trang đức cao vọng trọng, bất luận là họ Trần hay họ Vương, nếu có việc hiếu hỉ gì, nhất định phải thỉnh hắn làm chủ, tên trộm này dám đến như vậy, chính là không để người thôn trang vào mắt, hoặc không phải người ở thôn trang, hoặc là lưu manh sa cơ thất thế ở thôn trang, bọn hắn không cần biết trước sau.
Lí Đắc Tuyền còn buồn ngủ , đi rửa mặt mới thanh tỉnh một chút.
Trần Vĩnh Ngọc suy nghĩ một lát, vỗ cái bàn: "Đúng, cần phải giáo huấn!"
Nhị Thúc Công không tức giận như vậy, "Có tiền tài tự nhiên có người nhớ thương, ta chỉ không ngờ, mới đi không bao lâu, đã làm ra nhiều chuyện như vậy, trâu cũng mua, máy tuốt hạt cái gì đều có, trên đường về nghe người ta nói như vậy, không ngờ là các ngươi làm!"
Nói xong lại nhìn Trần Vĩnh Ngọc nói: "Vĩnh Ngọc a, nếu tên trộm ở thôn trang, dù sao máy cũng đã lấy về, không cần hưng sư động chúng, bọn họ sẽ không dám tới."
Trần Vĩnh Ngọc không thuận theo, "Nhị Thúc Công, nếu không hành động gì, bọn họ còn cho rằng thôn trang của bọn hắn, ngay cả ngươi cũng không để vào mắt, lần tới còn không biết sờ soạng nhà ai."
Nhị Thúc Công nghe Trần Vĩnh Ngọc nói cũng có đạo lý, cũng không nói gì thêm, hỏi: "Vậy ngươi sẽ làm gì? Bắt trộm phải có bằng chứng, chúng ta để bọn họ chạy thoát."
Trần Vĩnh Ngọc lắc đầu, "Cũng không cần thế nào, đem chiêng trống truyền khắp thôn trang, mỗi nhà đều ra một người, đến tối cho năm sáu người đàn ông đi quanh thôn trang kêu một lần, đặc biệt hăm doạ một chút, người có tật giật mình tự nhiên không dám nữa."
Cốc Vũ thầm nghĩ, chẳng lẽ đây là tiểu tổ trị an? Nàng cũng tán thành Trần Vĩnh Ngọc, "Như vậy tốt, Nhị Thúc Công ngài đồng ý Trần bá bá đi, dù sao tên có tật giật mình kia nghe thấy cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, mỗi nhà cũng sẽ đề phòng một ít."
Bàn xong, Trần Vĩnh Ngọc gọi người đánh chiêng trống ở thôn trang kêu gọi, trời tối bố trí tập trung dưới gốc cây.
Vào lúc ban đêm, đã có người đốt đuốc, gõ chiêng trống kéo thanh âm ở thôn trang kêu gọi.
Cốc Vũ đi hậu viện, nghĩ không trách được người ta trộm, ngay cả tường hậu viện cũng không có, là một khối trống rỗng, để nhiều đồ như vậy, nếu cả nhà đều đi vắng thì phải làm sao.
Buổi chiều hôm sau, Lí Hà Thị gọi bọn hắn đem máy tuốt hạt để bên kia sân, bên kia sân rộng, cũng không sợ trộm, lại nói người trong nhà cũng nhiều, có thể trông nom.
Cốc Vũ thấy nàng như vậy, giông như trước kia chưa phát sinh chuyện gì, nhưng lòngCốc Vũ không thoải mái, nghĩ vạn nhất nàng gây sóng gió không an toàn, để ở bên kia chung quy cũng không phải là kế lâu dài.
Buổi tối mọi người ăn cơm xong, Hứa Tần Thị chuẩn bị thu thập rửa chén, Tiểu Mãn đang lau bàn, Nhị Thúc Công và Lí Đắc Tuyền ngồi giữa sân, Cốc Vũ đi qua nhìn bọn họ nói: "Cha, Nhị Thúc Công, bằng không chúng ta xây hậu viện có được không?"
Nhị Thúc Công cho rằng nàng là đứa trẻ đang nói giỡn, hậu viện bị trộm thì xây hậu viện, nên chọc nàng: "Thế nào? Cốc Vũ đương gia còn quản chuyện xây hậu viện a, ngươi có biết xây hậu viện cần bao nhiêu bạc không? Xây như thế nào?"
Việc này Cốc Vũ đã sớm lo lắng qua, lúc này êm tai nói, "Nhị Thúc Công, chuyện này không làm khó được ta, ta đã thấy qua người khác xây nhà, lúc xây muốn dùng một cái khung gỗ, đem bùn trộn với cỏ băm nhỏ, sau đó bỏ vào khung gỗ, lấy một cây lớn giống mái chèo dùng sức nện xuống, một tầng đại khái cao như vậy, hai ngày sau làm một tầng nữa. Nếu hậu viện dùng 7, 8 tầng cao cũng có thể, ta vừa đi hậu viện, nghĩ nếu thỉnh năm người, sau mùa thu nhân công cũng dễ tìm, một ngày tính mười văn hoặc mười hai văn là được, một tháng có thể làm xong, cũng không phải mỗi ngày đều khởi công, đủ loại cộng lại cỡ hai ba lượng bạc thôi, nương ta và bá mẫu bọn họ nếu có rảnh, có thể cắt cỏ đặt ở mặt trên..."
Còn chưa nói xong, Nhị Thúc Công nhìn Cốc Vũ với cặp mắt khác xưa, tiểu nha đầu thật sự là không được, giá nhân công mọi thứ đều tính toán qua, nhưng là xấp xỉ, vốn không ngạc nhiên gì, chỉ là nói ra từ miệng Cốc Vũ thì, hắn chưa từng nghĩ tới một nha đầu mười tuổi thế lại để ý chuyện như vậy."Cốc Vũ, sao ngươi muốn dùng cỏ, thôn trang cũng không dùng cỏ a."
Cốc Vũ hơi cười nói tiếp: "Nhị Thúc Công, ngươi xem chúng ta ở phòng cỏ, tường viện phía sau cũng muốn làm như vậy, làm một tầng cỏ tranh, sau đó lấp lên một tầng bùn, về sau không cần giống nhà khác phải tu sửa mỗi năm, có thể chống đỡ mưa gió, bằng không mưa xuống một năm, tường viện dễ bị sập. Xây tường viện chắc một chút, chúng ta xây một cái cửa, cũng tiện việc ra vào, về sau chuyển máy tuốt hạt về, không cần vào cửa trước dơ sân, gà cũng có thể nuôi phía sau viện, chỉ cần dựng một cái lều, không cần mỗi ngày vội vàng bắt vào..."
Nhị Thúc Công cười ha ha, "Được được, Cốc Vũ chúng ta muốn cái gì cũng được, hậu viện cần phải xây, Tuyền, việc này trông cậy vào ngươi, đợi ta lấy bạc cho ngươi, qua vài ngày còn phải đi xa một chuyến."
Lí Đắc Tuyền cười, "Nhị Thúc Công nói như vậy là đánh vào mặt ta, ta còn đem nơi này thành nhà của ta, chuyện xây tường viện dĩ nhiên do chúng ta ra tiền, nếu Nhị Thúc Công đưa bạc, chính là buộc chúng ta xây phòng khác ở."
Nhị Thúc Công tát qua, "Tiểu tử ngươi giàu có lắm sao, lúc này khiến ngươi xuất huyết. Phúc khí của ta cũng không bình thường, trở về một nhà người đông khí vượng, cơm ngon thức ăn ngon, con cháu một phòng, ngay cả hậu viện cũng sắp có, bao nhiêu người hâm mộ ta hảo phúc khí."
Cốc Vũ cười, "Nhị Thúc Công, không đúng sao, toàn bộ thôn trang đều là tôn tử ngươi đâu, ngươi là lão thọ tinh, lại nói xây hậu viện còn không do chúng ta dùng, tiền thuê chúng ta không cho ngươi, ở không tốn tiền, tính tới tính lui vẫn là nhà chúng ta có lợi nhất."
Nhị Thúc Công nghe Cốc Vũ nói như vậy, "Nhà các ngươi có ngươi, quỷ tinh linh đương gia, đương nhiên sẽ không mệt!"
Mọi người cười ha ha, chuyện xây hậu viện cũng định ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.