Chương 152: Báo cảnh sát
Lý Tùng Nho
08/09/2017
Xuất phát từ thận trọng, mấy người Lục Lăng Tây quay trở lại trạm công tác rất nhanh.
Nhân viên bên trong bất ngờ hỏi, "Sao quay lại nhanh vậy?".
Lúc trên đường đi Vương Triều Lượng đã nghe Nhan Việt kể lại, liền nói qua mọi chuyện. Ông đã từng thấy vẻ thông minh của Đại Hắc Tiểu Hắc, không nghi ngờ gì về con khỉ con thông minh đến nỗi biết báo động cho bọn họ mà Nhan Việt nhắc đến. Vốn ông còn lo hai người khác không tin, ai ngờ chờ ông nói xong, một người trong đó nghĩ nghĩ, cười nói: "Tôi biết con khỉ con đó rồi, đúng là nó rất thông minh, thỉnh thoảng cũng đến trạm công tác này. Nhưng nó rất cảnh giác, ít khi chủ động giao tiếp với con người, lần này lại báo động cho mọi người trước thì đúng là lạ đấy".
Trong rừng mưa Côn Nam có không ít bầy khỉ đang sinh sống, chúng đều rời xa những nơi mà con người tụ tập, ít khi xuất hiện trước mặt con người. Nhân viên trong trạm cũng là lúc ra ngoài thỉnh thoảng thấy chúng mấy lần, khỉ con mà Nhan Việt nói là con hoạt bát nhất cũng lớn gan nhất trong đàn. Lần trước còn dùng một bông hoa khoa tay múa chân đổi bánh mì trong tay bọn họ, nhưng cũng trong tình huống quan sát họ nửa ngày xác định không có nguy hiểm mới thế. Tình huống mà Nhan Việt nói đến thực sự rất ít khi xảy ra.
Đề tài trò chuyện của mọi người rất nhanh đã tập trung hết lên khỉ con, Nhan Việt nghe thì thấy thú vị, nhưng không thể không cắt ngang lời họ nói, hỏi vấn đề mà anh đã nghĩ suốt dọc đường. "Khỉ con báo động trước do nhìn thấy gì vậy?"
Về điều này, nhân viên ở đây cũng không biết. Nhưng bọn họ hiểu khỉ con, chắc chắn là phía trước có nguy hiểm. Là người hay động vật lớn nguy hiểm. Một nhân viên trong đó thiên về người hơn. Rừng mưa này bởi vì tiếp giáp với các nước khác, nên có không ít dân nhập cư trái phép và bọn buôn lậu ma túy liều lĩnh qua lại. May mà rừng mưa quá nguy hiểm, hơn nữa lính biên phòng cũng canh giữ rất nghiêm, nên ở khu vực này chưa từng xảy ra chuyện gì. Nhưng khoảng thời gian trước cảnh sát phòng chống ma túy đã xóa sổ một tập đoàn buôn lậu ma túy lớn ở biên giới, có mấy tên cầm đầu quan trọng đã chạy mất, sợ là bọn họ chạy đến khu vực này.
Ông nói xong, không chỉ Nhan Việt mà cả Lục Lăng Tây cũng nhận ra tình hình rất nghiêm trọng.
Nhân viên công tác cười giải thích: "Yên tâm đi, trong rừng mưa này vì hoàn cảnh đặc biệt nên tầm nhìn có hạn, ngoại trừ khỉ con đứng cao hơn hẳn thì người thường không nhìn được xa đâu. Hơn nữa gần đây có lính biên phòng đúng giờ tuần tra, không có chuyện gì đâu".
Người nọ nói vậy Nhan Việt cũng không thể nói thêm được gì nữa. Chỉ là khoảng thời gian còn lại cả anh và Lục Lăng Tây đều tự giác thu hẹp phạm vi hoạt động ở mấy trăm mét quanh trạm công tác, không dám đi quá xa.
Ở chỗ phía sau cách bọn họ không xa, gã cao tráng chạy theo họ suốt một đường giựt dây leo trên người xuống trèo lên cây, cầm ống nhòm loại nhỏ nhìn về phía Lục Lăng Tây và Nhan Việt. Gã nhận ra trạm công tác của vườn thực vật này, đoán chắc Lục Lăng Tây và Nhan Việt là nhân viên mới đến đây. Xem ra hai người không thấy được gì, nếu không cũng sẽ không ở đây. Do vậy, gã cao tráng hơi chần chừ, có cần nghe theo lão Đại thừa lúc chúng ở riêng thì ra tay không đây.
Gã đang do dự, Nhan Việt đã sắc bén nhận ra có gì đó, nghĩ nghĩ nhìn về phía gã đàn ông. Cho dù không thấy được gì, thì trong lòng Nhan Việt vẫn thấy là lạ. Anh xách Tiểu Hắc từ trên cổ tay lên khẽ nói mấy câu, nghe Tiểu Hắc sh sh đồng ý, rồi lập tức chui vào trong bụi cỏ. Chỉ chốc lát sau, mấy con rắn độc màu sắc sặc sỡ chui ra bụi cỏ, bị Tiểu Hắc xua đuổi bò về phía gã đàn ông.
Mới đầu gã đàn ông còn chưa kịp phản ứng, nhưng rất nhanh đã nhận ra có gì đó không đúng. Dưới người gã bỗng chui ra một con rắn nhỏ màu xanh cắn về phía gã, gã ta phản ứng rất nhanh nhảy xuống cây, né tránh sự tấn công của rắn nhỏ. Đang lúc gã thấy may mắn, thì cảm thấy cổ chân đau đớn. Cúi đầu xuống liền thấy một con rắn nhỏ màu xanh khác bò trên giày, đang há mồm cắn mạnh một cái. Loại rắn này gã biết, là một loại rắn độc thường thấy trong rừng mưa. Gã vội lấy thuốc trị độc trong túi ra, bôi lên miệng vết thương rồi vội vàng rời khỏi đây. Gã đàn ông đi quá nhanh, ngay cả ống nhòm bị rơi xuống đất cũng không nhận ra.
Gã vừa rời đi, Nhan Việt nghe thấy tiếng liền chạy đến, nhìn thấy ống nhòm trên đất thì sắc mặt rất khó coi.
Lục Lăng Tây cũng thấy ống nhòm, căng thẳng hỏi: "Có nguy hiểm sao?".
Nhan Việt nhíu mày, khẽ nói: "Chỉ sợ là vậy". Lúc này anh liền nhớ đến Đại Hắc, xét về cảnh giác và đuổi theo người, thì Đại Hắc phải vứt Tiểu Hắc cả trăm con phố. Nhan Việt thở dài nói: "Nếu Đại Hắc hoặc Phương Lỗi ở đây thì tốt rồi".
Lục Lăng Tây nghĩ nghĩ, cảm thấy Đại Hắc vẫn hơn xa Phương Lỗi.
Phương Lỗi ở nội thành Côn Nam xa xa không biết mình bị Nhan Việt nhớ đến, hắt xì liên tục. "Quái lạ, chẳng lẽ là Tiểu Hôi nhớ mình". Phương Lỗi thầm nói trong lòng. Lần đi công tác này anh không tiện mang Tiểu Hôi đi cùng, nên đành giao nó cho đồng nghiệp như lần trước. Vì tránh cho miêu đại gia Tiểu Hôi làm ầm ĩ, anh còn đặc biệt dặn dò đồng nghiệp đừng lúc nào cho Tiểu Hôi ăn đồ hộp của mèo, Tiểu Hôi thích ăn cá khô nhỏ hơn, thỉnh thoảng cũng phải nâng cao đời sống cho Tiểu Hôi.
Nghĩ đến đó, Phương Lỗi cảm thấy anh có hơi nhớ Tiểu Hôi. Cũng không biết mấy ngày nay anh không ở đó Tiểu Hôi có nghe lời không, có ăn ngon không, đồng nghiệp có mua cá khô cho nó không. Anh ngẩng đầu nhìn qua, ở ven đường vừa lúc có quán ăn vặt đang rao bán cá khô nhỏ giòn thơm đặc sản Côn Nam. Trong lòng Phương Lỗi khẽ động, đi qua bảo chủ quán bán cho ba lạng, xem như là bữa ăn khuya của anh.
Cầm cá khô được khen rất nhiều, Phương Lỗi đi bộ về chỗ ở. Bởi vì dự tính lần này ở Côn Nam không ít ngày, nên Phương Lỗi và hai đồng nghiệp cùng đến đây đã không ở khách sạn để tiết kiệm kinh phí, mà là đến một căn nhà cũ không thường ở của một người đồng nghiệp Côn Nam.
Lúc anh về, hai đồng nghiệp khác đều không ở nhà. Phương Lỗi đang định mở cửa, bỗng khựng lại, cảm giác bị người nhìn chằm chằm như lúc sáng lại xuất hiện. Anh quay phắt đầu lại, cảnh giác nhìn lướt qua xung quanh, không có chỗ nào đáng nghi cả. Phương Lỗi sầm mặt, trực giác rèn luyện qua nhiều năm làm việc khiến anh tin lúc nãy không phải là ảo giác, là có gì đó đang theo dõi anh, chẳng lẽ là có liên quan đến vụ án lần này, mấy tên đã chạy kia quay lại mật báo?
Đang lúc Phương Lỗi nghi thần nghi quỷ, bỗng nghe thấy tiếng mèo lêu, một con mèo vàng vằn hổ nhảy lên đầu tường hẻm nhỏ, mắt màu lục nhìn thẳng vào anh, khiến anh có cảm giác như bị nhìn chằm chằm. Anh liền thở phào một hơi, thì ra là một con mèo, là anh quá căng thẳng rồi. Phương Lỗi yên tâm, nghĩ nghĩ liền đổ một ít cá khô nhỏ ra đặt ở góc tường, ý muốn con mèo kia đến đây ăn cá.
Mèo vằn hổ ban đầu không nhúc nhích gì cả, Phương Lỗi cũng không để ý. Mèo luôn cảnh giác với con người, chờ anh đi rồi chắc nó mới dám đến ăn. Anh nghĩ vậy liền mở cửa ra, chỉ là chưa đợi anh vào nhà, một bóng màu xám đã nhào mạnh đến, không khách khí cào lên mặt anh. Theo phản xạ, Phương Lỗi lùi về sau một bước rất nhanh, thừa lúc nhóc con trước mặt hơi dừng lại, liền bắt được nó.
"Tiểu Hôi!". Phương Lỗi khiếp sợ kêu lên.
Bị anh chộp trong tay chính là Tiểu Hôi đáng lẽ ra đang ngoan ngoãn ở Phượng Thành, Tiểu Hôi nổi giận vung móng vuốt, lông trên người đều phẫn nộ dựng đứng lên. Đáng tiếc Phương Lỗi trong lúc ở cùng nó đã dần tích lũy kinh nghiệm đấu tranh, cầm Tiểu Hôi giữ nguyên nó ở vị trí mà nó không thể cào lên mặt được.
"Tiểu Hôi, sao mày lại ở đây, sao tới đây được vậy?". Phương Lỗi tò mò hỏi.
Tiểu Hổi trước mắt nhìn rất sạch sẽ, không giống như đường xa mỏi mệt chạy đến Côn Nam. Phương Lỗi cũng không tin Tiểu Hôi có thể tự chạy từ Phượng Thành đến Côn Nam được.
Tiểu Hôi tức giận kêu meo meo.
Phương Lỗi nghe xong dở khóc dở cười, lấy một cái đĩa nhỏ đổ cá khô ra đặt trước mặt Tiểu Hôi, dỗ nó: "Cá khô này đều mua cho mày đấy, lúc nãy ở bên ngoài cũng là nghĩ đến Tiểu Hôi thích ăn cá khô, cho nên mới chia một ít cho con mèo khác".
Tiểu Hôi nghe xong lại kêu hai tiếng.
Phương Lỗi buồn cười vuốt lông cho nó, cam đoan: "Được rồi, sau này cá khô nhỏ đều là của Tiểu Hôi, không chia cho con mèo khác ăn".
Tiểu Hôi dường như rất vừa lòng với lời cam đoan của Phương Lỗi, ngồi xổm trước đĩa nhỏ bắt đầu ăn cá khô.
Phương Lỗi vẫn rất tò mò rốt cục Tiểu Hôi đã đến đây như thế nào, tiếc là Tiểu Hôi không chịu trả lời vấn đề này, nhưng Phương Lỗi đã biết con mèo vằn hổ bên ngoài kia là tiểu đệ mà Tiểu Hôi mới nhận, chuyên phụ trách theo dõi hành tung ra ngoài của anh. Những tiểu đệ giống vậy còn có vài con khác, phân bố ở các nơi khác nhau trong hẻm nhỏ. Lúc nãy nếu không phải anh chia cho mèo vằn hổ chút cá khô khiến Tiểu Hôi rất tức giận, thì Tiểu Hôi cũng không nhảy ra tìm anh tính sổ.
Phương Lỗi cười lắc đầu, xoa cái bụng ăn đến phồng lên của Tiểu Hôi, Tiểu Hôi thoải mái ngửa bụng lên trời, thường kêu vài tiếng meo meo.
Không khí giữa một người một mèo đang tốt đẹp, thì di động trong túi quần Phương Lỗi vang lên. Anh vừa bắt máy, thì đồng nghiệp đã vội vàng nói: "Lính biên phòng vừa phát hiện hành tung của mấy tên buôn lậu ma túy lọt lưới ở biên giới rừng mưa. Cảnh sát địa phương đã phái người đi, chúng ta cũng phải nhanh đến đó".
Đồng nghiệp còn chưa dứt lời, thì Phương Lỗi đã cầm chìa khóa xe ra cửa. Anh vừa đi, Tiểu Hôi đã theo sát sau anh nhảy lên xe. Lúc này Phương Lỗi cũng không có thời gian nói gì với nó, vừa lái nghe vừa nghiêng đầu giữ di động nói: "Tôi đến cục cảnh sát tập hợp với các cậu ngay đây, cậu nói cho tôi là có chuyện gì trước đã? Sao lại phát hiện tung tích? Chắc chắn là đám người kia sao?".
Đồng nghiệp nói: "Bây giờ đã chắc chắn được 80%, ống nhòm phát hiện ở hiện trường là đồ mà bọn chúng thường dùng, anh cũng biết đồ bọn chúng dùng đều mua ở nước ngoài, là đồ mà quân đội thải ra, trong nước vốn không có, cho nên có khả năng rất lớn là bọn chúng. Còn tại sao lại phát hiện, nghe nói là hai du khách trong rừng mưa phát hiện, cũng là bọn họ báo cảnh sát, liên lạc với lính biên phòng".
"Trong rừng mưa còn có du khách?". Phương Lỗi giật mình nói: "Không phải du khách đều đến khu bảo tồn thiên nhiên Côn Nam sao? Còn có người đi đến rừng rậm nữa?".
Đồng nghiệp nghe vậy nở nụ cười, "Có du khách lớn gan không muốn đi đến khu bảo tồn mà thích đi ở bên ngoài. Hơn nữa hai du khách này cũng không xem là tự đi, trong rừng mưa có một trạm công tác bên ngoài của vườn thực vật, bọn họ đi cùng nhân viên của trạm công tác".
Vườn thực vật, nhân viên, hai du khách, những từ này kết hợp lại với nhau khiến Phương Lỗi có dự cảm không hay, anh nhớ lúc sáng gọi điện cho Nhan Việt, Nhan Việt nói là đi theo một người bạn làm ở vườn thực vật dạo chơi xung quanh, không trùng hợp như vậy đấy chứ?
Suốt dọc đường trong lòng Phương Lỗi cứ đánh trống, ngay lúc tập hợp với đồng nghiệp ở cục cảnh sát bị bọn họ trêu là ra ngoài còn mang mèo theo cũng không có tâm trạng mà đáp lại. Anh quay đầu nhìn miêu đại gia uy vũ khí phách đang ngồi xổm ở ghế phó lái, trong lòng cười khổ, nếu Nhan Việt và Lục Lăng Tây có tiện thì vừa lúc giao Tiểu Hôi cho bọn họ.
Mấy người lái xe như tên bắn, rất nhanh đã đến thôn nhỏ sát biên giới. Lính biên phòng trú đóng ở đây, cục cảnh sát địa phương cũng đặt ở cái thôn nhỏ này. Vừa xuống xe Phương Lỗi liền thấy Nhan Việt. Đồng nghiệp đi cùng đến hỏi tình hình, còn Phương Lỗi thì chờ trong xe. Phương Lỗi nhân lúc không có việc gì liền vội đến gặp Nhan Việt, nhìn từ trên xuống dưới hỏi: "Không sao chứ?".
Nhan Việt kinh ngạc, "Phương Lỗi, sao anh lại ở đây?".
Phương Lỗi nhỏ tiếng nói: "Anh còn nhớ lúc năm mới có người cố ý vu oan cho Tiểu Tây tàng trữ ma túy không?".
Nhan Việt gật đầu.
"Chính là vụ án đó đấy, tra sâu xuống thì liền đào ra được ở vùng biên giới này có một tập đoàn buôn lậu ma túy. Bây giờ đã bắt được rất nhiều tên bán ma túy, lần trước khi truy bắt đã để sổng mấy con cá lớn, chắc là mấy người mà hai người đã gặp". Nói đến đây Phương Lỗi chuyển đề tài, "Tiểu Tây đâu rồi? Sao hai người lại gặp được bọn chúng? Đồng nghiệp chưa nói rõ trong điện thoại".
Vẻ mặt Nhan Việt nghiêm túc, "Tiểu Tây đang nghỉ ngơi với mấy người bạn trong kia. Còn vì sao gặp được, không phải chúng tôi gặp được, mà là bọn chúng tìm đến". Anh bắt đầu từ chuyện khỉ con đến báo động trước, rồi khi thấy lạ liền sai Tiểu Hắc đuổi rắn độc đến thăm dò, kết quả phát hiện có người làm rơi ống nhòm, cuối cùng bọn họ rời khỏi rừng mưa rồi báo cảnh sát.
Phương Lỗi nghe xong trợn mắt há mồm, lập tức đè giọng xuống nói, "Anh không nói vậy với cảnh sát đấy chứ?". Đây quá giống chuyện tự bịa, khỉ con báo động trước, rồi sai rắn độc gì đó.
Nhan Việt cười khẽ, "Yên tâm, tôi không ngốc như vậy".
Nhưng trừ đoạn Tiểu Hắc này, thì Nhan Việt không giấu những việc khác. Thật ra mà nói chuyện khỉ con báo động trước đó, anh nghi ngờ anh và Tiểu Tây đã bị theo dõi từ lúc đó.
Phương Lỗi cũng nghĩ như vậy, "Vậy chắc lúc đó đám người kia đang ở gần đó, nếu không phải khỉ con báo trước thì hai ngươi sẽ gặp phải bọn chúng. Cũng may là đã rời đi sớm, nếu không có thể sẽ gặp nguy hiểm mất mạng rồi. Sau đó bọn chúng tìm đến chắc là nghĩ hai người đã phát hiện ra chúng, nên định nhân lúc hai người đi riêng thì ra tay, tránh việc bại lộ hành tung".
Nhan Việt gật đầu, anh cũng vì lo lắng việc này, cho nên khi nhìn thấy ống nhòm thì quyết định nói với hai nhân viên trong trạm cùng rời khỏi rừng mưa, quay về thôn báo cảnh sát.
Phương Lỗi nhắc nhở: "Bọn chúng đã nhìn chằm chằm vào anh và Tiểu Tây rồi, hai người tạm thời ở lại trong thôn đã, khoan hẵng về Côn Nam. Lỡ như bên đó còn có đồng bọn của chúng thì phiền to, chờ hành động lần này xong hết tôi sẽ về cùng hai người".
Nhan Việt ừ một tiếng đồng ý. Trong lúc hai người nói chuyện, Tiểu Hôi đã nhảy từ cửa kính xe ra ngoài, theo mùi tìm đến Lục Lăng Tây.
"Tiểu Hôi?". Lục Lăng Tây chớp chớp mắt, hoài nghi có phải mình nhìn nhầm hay không.
Tiểu Hôi nhẹ nhàng nhảy vào lòng Lục Lăng Tây, móng vuốt lông xù bám lên cánh tay cậu, thân mật kêu meo meo.
Đến gần như vậy, Lục Lăng Tây nhận ra thực sự là Tiểu Hôi, không phải là cậu nhìn nhầm. Cậu giật mình ôm Tiểu Hôi, không thể tin nổi, "Có phải đi cùng Phương đại ca đến đây không? Không đúng, lần này Phương đại ca đến đây công tác, sao lại mang theo mày được?".
Tiểu Hôi đắc ý ngẩng đầu, cắn tay áo Lục Lăng Tây ý bảo cậu cùng đi ra. Lục Lăng Tây nói một tiếng với Vương Triều Lượng, ôm Tiểu Hôi ra cửa, đi theo Tiểu Hôi đến chỗ xe Phương Lỗi. Lần này mấy người Phương Lỗi đến Côn Nam không đi máy bay như Lục Lăng Tây và Nhan Việt, mà là mấy người thay phiên nhau lái xe từ Phượng Thành đến Côn Nam. Tiểu Hôi nhanh nhẹn từ trong lòng Lục Lăng Tây nhảy lên cốp sau, chân nhẹ nhàng vỗ vỗ, ngồi xổm ở đó bất động.
Lục Lăng Tây giật mình, "Tiểu Hôi trốn ở đây đi theo đến?".
Tiểu Hôi liếm móng vuốt meo một tiếng, xem như đồng ý.
Lục Lăng Tây không biết nên nói gì.
"Tiểu Tây".
Nhan Việt và Phương Lỗi nói chuyện xong, liền thấy Lục Lăng Tây đứng một mình sau xe Phương Lỗi không biết nhìn cái gì. Hai người đi đến, thấy Tiểu Hôi, Nhan Việt liền kinh ngạc. So với Nhan Việt giật mình khi Phương Lỗi đi công tác còn mang Tiểu Hôi theo, thì Phương Lỗi thấy Tiểu Hôi ngồi ở cốp sau liền đoán được gì đó, giọng kỳ quái hỏi: "Tiểu Hôi, suốt đường đi mày đều ở trên xe hả?".
Tiểu Hôi nhảy vào lòng Lục Lăng Tây không thèm quan tâm đến Phương Lỗi. Phương Lỗi bật cười, vươn tay xách Tiểu Hôi ra, vỗ vỗ đầu nó, "Mày nên thấy may mắn là cái xe này quá cũ nát, nên cốp sau đóng không kín, nếu không nghẹt thở thì gặp chuyện rồi".
Meo. Tiểu Hôi phẫn nộ cào Phương Lỗi một cái.
Phương Lỗi không có cách nào với nó, chỉ đành nhét Tiểu Hôi vào lòng Lục Lăng Tây, kết quả Tiểu Hôi lại tức giận.
Meo meo.
Phương Lỗi: "...".
Đúng là miêu đại gia.
Nhân viên bên trong bất ngờ hỏi, "Sao quay lại nhanh vậy?".
Lúc trên đường đi Vương Triều Lượng đã nghe Nhan Việt kể lại, liền nói qua mọi chuyện. Ông đã từng thấy vẻ thông minh của Đại Hắc Tiểu Hắc, không nghi ngờ gì về con khỉ con thông minh đến nỗi biết báo động cho bọn họ mà Nhan Việt nhắc đến. Vốn ông còn lo hai người khác không tin, ai ngờ chờ ông nói xong, một người trong đó nghĩ nghĩ, cười nói: "Tôi biết con khỉ con đó rồi, đúng là nó rất thông minh, thỉnh thoảng cũng đến trạm công tác này. Nhưng nó rất cảnh giác, ít khi chủ động giao tiếp với con người, lần này lại báo động cho mọi người trước thì đúng là lạ đấy".
Trong rừng mưa Côn Nam có không ít bầy khỉ đang sinh sống, chúng đều rời xa những nơi mà con người tụ tập, ít khi xuất hiện trước mặt con người. Nhân viên trong trạm cũng là lúc ra ngoài thỉnh thoảng thấy chúng mấy lần, khỉ con mà Nhan Việt nói là con hoạt bát nhất cũng lớn gan nhất trong đàn. Lần trước còn dùng một bông hoa khoa tay múa chân đổi bánh mì trong tay bọn họ, nhưng cũng trong tình huống quan sát họ nửa ngày xác định không có nguy hiểm mới thế. Tình huống mà Nhan Việt nói đến thực sự rất ít khi xảy ra.
Đề tài trò chuyện của mọi người rất nhanh đã tập trung hết lên khỉ con, Nhan Việt nghe thì thấy thú vị, nhưng không thể không cắt ngang lời họ nói, hỏi vấn đề mà anh đã nghĩ suốt dọc đường. "Khỉ con báo động trước do nhìn thấy gì vậy?"
Về điều này, nhân viên ở đây cũng không biết. Nhưng bọn họ hiểu khỉ con, chắc chắn là phía trước có nguy hiểm. Là người hay động vật lớn nguy hiểm. Một nhân viên trong đó thiên về người hơn. Rừng mưa này bởi vì tiếp giáp với các nước khác, nên có không ít dân nhập cư trái phép và bọn buôn lậu ma túy liều lĩnh qua lại. May mà rừng mưa quá nguy hiểm, hơn nữa lính biên phòng cũng canh giữ rất nghiêm, nên ở khu vực này chưa từng xảy ra chuyện gì. Nhưng khoảng thời gian trước cảnh sát phòng chống ma túy đã xóa sổ một tập đoàn buôn lậu ma túy lớn ở biên giới, có mấy tên cầm đầu quan trọng đã chạy mất, sợ là bọn họ chạy đến khu vực này.
Ông nói xong, không chỉ Nhan Việt mà cả Lục Lăng Tây cũng nhận ra tình hình rất nghiêm trọng.
Nhân viên công tác cười giải thích: "Yên tâm đi, trong rừng mưa này vì hoàn cảnh đặc biệt nên tầm nhìn có hạn, ngoại trừ khỉ con đứng cao hơn hẳn thì người thường không nhìn được xa đâu. Hơn nữa gần đây có lính biên phòng đúng giờ tuần tra, không có chuyện gì đâu".
Người nọ nói vậy Nhan Việt cũng không thể nói thêm được gì nữa. Chỉ là khoảng thời gian còn lại cả anh và Lục Lăng Tây đều tự giác thu hẹp phạm vi hoạt động ở mấy trăm mét quanh trạm công tác, không dám đi quá xa.
Ở chỗ phía sau cách bọn họ không xa, gã cao tráng chạy theo họ suốt một đường giựt dây leo trên người xuống trèo lên cây, cầm ống nhòm loại nhỏ nhìn về phía Lục Lăng Tây và Nhan Việt. Gã nhận ra trạm công tác của vườn thực vật này, đoán chắc Lục Lăng Tây và Nhan Việt là nhân viên mới đến đây. Xem ra hai người không thấy được gì, nếu không cũng sẽ không ở đây. Do vậy, gã cao tráng hơi chần chừ, có cần nghe theo lão Đại thừa lúc chúng ở riêng thì ra tay không đây.
Gã đang do dự, Nhan Việt đã sắc bén nhận ra có gì đó, nghĩ nghĩ nhìn về phía gã đàn ông. Cho dù không thấy được gì, thì trong lòng Nhan Việt vẫn thấy là lạ. Anh xách Tiểu Hắc từ trên cổ tay lên khẽ nói mấy câu, nghe Tiểu Hắc sh sh đồng ý, rồi lập tức chui vào trong bụi cỏ. Chỉ chốc lát sau, mấy con rắn độc màu sắc sặc sỡ chui ra bụi cỏ, bị Tiểu Hắc xua đuổi bò về phía gã đàn ông.
Mới đầu gã đàn ông còn chưa kịp phản ứng, nhưng rất nhanh đã nhận ra có gì đó không đúng. Dưới người gã bỗng chui ra một con rắn nhỏ màu xanh cắn về phía gã, gã ta phản ứng rất nhanh nhảy xuống cây, né tránh sự tấn công của rắn nhỏ. Đang lúc gã thấy may mắn, thì cảm thấy cổ chân đau đớn. Cúi đầu xuống liền thấy một con rắn nhỏ màu xanh khác bò trên giày, đang há mồm cắn mạnh một cái. Loại rắn này gã biết, là một loại rắn độc thường thấy trong rừng mưa. Gã vội lấy thuốc trị độc trong túi ra, bôi lên miệng vết thương rồi vội vàng rời khỏi đây. Gã đàn ông đi quá nhanh, ngay cả ống nhòm bị rơi xuống đất cũng không nhận ra.
Gã vừa rời đi, Nhan Việt nghe thấy tiếng liền chạy đến, nhìn thấy ống nhòm trên đất thì sắc mặt rất khó coi.
Lục Lăng Tây cũng thấy ống nhòm, căng thẳng hỏi: "Có nguy hiểm sao?".
Nhan Việt nhíu mày, khẽ nói: "Chỉ sợ là vậy". Lúc này anh liền nhớ đến Đại Hắc, xét về cảnh giác và đuổi theo người, thì Đại Hắc phải vứt Tiểu Hắc cả trăm con phố. Nhan Việt thở dài nói: "Nếu Đại Hắc hoặc Phương Lỗi ở đây thì tốt rồi".
Lục Lăng Tây nghĩ nghĩ, cảm thấy Đại Hắc vẫn hơn xa Phương Lỗi.
Phương Lỗi ở nội thành Côn Nam xa xa không biết mình bị Nhan Việt nhớ đến, hắt xì liên tục. "Quái lạ, chẳng lẽ là Tiểu Hôi nhớ mình". Phương Lỗi thầm nói trong lòng. Lần đi công tác này anh không tiện mang Tiểu Hôi đi cùng, nên đành giao nó cho đồng nghiệp như lần trước. Vì tránh cho miêu đại gia Tiểu Hôi làm ầm ĩ, anh còn đặc biệt dặn dò đồng nghiệp đừng lúc nào cho Tiểu Hôi ăn đồ hộp của mèo, Tiểu Hôi thích ăn cá khô nhỏ hơn, thỉnh thoảng cũng phải nâng cao đời sống cho Tiểu Hôi.
Nghĩ đến đó, Phương Lỗi cảm thấy anh có hơi nhớ Tiểu Hôi. Cũng không biết mấy ngày nay anh không ở đó Tiểu Hôi có nghe lời không, có ăn ngon không, đồng nghiệp có mua cá khô cho nó không. Anh ngẩng đầu nhìn qua, ở ven đường vừa lúc có quán ăn vặt đang rao bán cá khô nhỏ giòn thơm đặc sản Côn Nam. Trong lòng Phương Lỗi khẽ động, đi qua bảo chủ quán bán cho ba lạng, xem như là bữa ăn khuya của anh.
Cầm cá khô được khen rất nhiều, Phương Lỗi đi bộ về chỗ ở. Bởi vì dự tính lần này ở Côn Nam không ít ngày, nên Phương Lỗi và hai đồng nghiệp cùng đến đây đã không ở khách sạn để tiết kiệm kinh phí, mà là đến một căn nhà cũ không thường ở của một người đồng nghiệp Côn Nam.
Lúc anh về, hai đồng nghiệp khác đều không ở nhà. Phương Lỗi đang định mở cửa, bỗng khựng lại, cảm giác bị người nhìn chằm chằm như lúc sáng lại xuất hiện. Anh quay phắt đầu lại, cảnh giác nhìn lướt qua xung quanh, không có chỗ nào đáng nghi cả. Phương Lỗi sầm mặt, trực giác rèn luyện qua nhiều năm làm việc khiến anh tin lúc nãy không phải là ảo giác, là có gì đó đang theo dõi anh, chẳng lẽ là có liên quan đến vụ án lần này, mấy tên đã chạy kia quay lại mật báo?
Đang lúc Phương Lỗi nghi thần nghi quỷ, bỗng nghe thấy tiếng mèo lêu, một con mèo vàng vằn hổ nhảy lên đầu tường hẻm nhỏ, mắt màu lục nhìn thẳng vào anh, khiến anh có cảm giác như bị nhìn chằm chằm. Anh liền thở phào một hơi, thì ra là một con mèo, là anh quá căng thẳng rồi. Phương Lỗi yên tâm, nghĩ nghĩ liền đổ một ít cá khô nhỏ ra đặt ở góc tường, ý muốn con mèo kia đến đây ăn cá.
Mèo vằn hổ ban đầu không nhúc nhích gì cả, Phương Lỗi cũng không để ý. Mèo luôn cảnh giác với con người, chờ anh đi rồi chắc nó mới dám đến ăn. Anh nghĩ vậy liền mở cửa ra, chỉ là chưa đợi anh vào nhà, một bóng màu xám đã nhào mạnh đến, không khách khí cào lên mặt anh. Theo phản xạ, Phương Lỗi lùi về sau một bước rất nhanh, thừa lúc nhóc con trước mặt hơi dừng lại, liền bắt được nó.
"Tiểu Hôi!". Phương Lỗi khiếp sợ kêu lên.
Bị anh chộp trong tay chính là Tiểu Hôi đáng lẽ ra đang ngoan ngoãn ở Phượng Thành, Tiểu Hôi nổi giận vung móng vuốt, lông trên người đều phẫn nộ dựng đứng lên. Đáng tiếc Phương Lỗi trong lúc ở cùng nó đã dần tích lũy kinh nghiệm đấu tranh, cầm Tiểu Hôi giữ nguyên nó ở vị trí mà nó không thể cào lên mặt được.
"Tiểu Hôi, sao mày lại ở đây, sao tới đây được vậy?". Phương Lỗi tò mò hỏi.
Tiểu Hổi trước mắt nhìn rất sạch sẽ, không giống như đường xa mỏi mệt chạy đến Côn Nam. Phương Lỗi cũng không tin Tiểu Hôi có thể tự chạy từ Phượng Thành đến Côn Nam được.
Tiểu Hôi tức giận kêu meo meo.
Phương Lỗi nghe xong dở khóc dở cười, lấy một cái đĩa nhỏ đổ cá khô ra đặt trước mặt Tiểu Hôi, dỗ nó: "Cá khô này đều mua cho mày đấy, lúc nãy ở bên ngoài cũng là nghĩ đến Tiểu Hôi thích ăn cá khô, cho nên mới chia một ít cho con mèo khác".
Tiểu Hôi nghe xong lại kêu hai tiếng.
Phương Lỗi buồn cười vuốt lông cho nó, cam đoan: "Được rồi, sau này cá khô nhỏ đều là của Tiểu Hôi, không chia cho con mèo khác ăn".
Tiểu Hôi dường như rất vừa lòng với lời cam đoan của Phương Lỗi, ngồi xổm trước đĩa nhỏ bắt đầu ăn cá khô.
Phương Lỗi vẫn rất tò mò rốt cục Tiểu Hôi đã đến đây như thế nào, tiếc là Tiểu Hôi không chịu trả lời vấn đề này, nhưng Phương Lỗi đã biết con mèo vằn hổ bên ngoài kia là tiểu đệ mà Tiểu Hôi mới nhận, chuyên phụ trách theo dõi hành tung ra ngoài của anh. Những tiểu đệ giống vậy còn có vài con khác, phân bố ở các nơi khác nhau trong hẻm nhỏ. Lúc nãy nếu không phải anh chia cho mèo vằn hổ chút cá khô khiến Tiểu Hôi rất tức giận, thì Tiểu Hôi cũng không nhảy ra tìm anh tính sổ.
Phương Lỗi cười lắc đầu, xoa cái bụng ăn đến phồng lên của Tiểu Hôi, Tiểu Hôi thoải mái ngửa bụng lên trời, thường kêu vài tiếng meo meo.
Không khí giữa một người một mèo đang tốt đẹp, thì di động trong túi quần Phương Lỗi vang lên. Anh vừa bắt máy, thì đồng nghiệp đã vội vàng nói: "Lính biên phòng vừa phát hiện hành tung của mấy tên buôn lậu ma túy lọt lưới ở biên giới rừng mưa. Cảnh sát địa phương đã phái người đi, chúng ta cũng phải nhanh đến đó".
Đồng nghiệp còn chưa dứt lời, thì Phương Lỗi đã cầm chìa khóa xe ra cửa. Anh vừa đi, Tiểu Hôi đã theo sát sau anh nhảy lên xe. Lúc này Phương Lỗi cũng không có thời gian nói gì với nó, vừa lái nghe vừa nghiêng đầu giữ di động nói: "Tôi đến cục cảnh sát tập hợp với các cậu ngay đây, cậu nói cho tôi là có chuyện gì trước đã? Sao lại phát hiện tung tích? Chắc chắn là đám người kia sao?".
Đồng nghiệp nói: "Bây giờ đã chắc chắn được 80%, ống nhòm phát hiện ở hiện trường là đồ mà bọn chúng thường dùng, anh cũng biết đồ bọn chúng dùng đều mua ở nước ngoài, là đồ mà quân đội thải ra, trong nước vốn không có, cho nên có khả năng rất lớn là bọn chúng. Còn tại sao lại phát hiện, nghe nói là hai du khách trong rừng mưa phát hiện, cũng là bọn họ báo cảnh sát, liên lạc với lính biên phòng".
"Trong rừng mưa còn có du khách?". Phương Lỗi giật mình nói: "Không phải du khách đều đến khu bảo tồn thiên nhiên Côn Nam sao? Còn có người đi đến rừng rậm nữa?".
Đồng nghiệp nghe vậy nở nụ cười, "Có du khách lớn gan không muốn đi đến khu bảo tồn mà thích đi ở bên ngoài. Hơn nữa hai du khách này cũng không xem là tự đi, trong rừng mưa có một trạm công tác bên ngoài của vườn thực vật, bọn họ đi cùng nhân viên của trạm công tác".
Vườn thực vật, nhân viên, hai du khách, những từ này kết hợp lại với nhau khiến Phương Lỗi có dự cảm không hay, anh nhớ lúc sáng gọi điện cho Nhan Việt, Nhan Việt nói là đi theo một người bạn làm ở vườn thực vật dạo chơi xung quanh, không trùng hợp như vậy đấy chứ?
Suốt dọc đường trong lòng Phương Lỗi cứ đánh trống, ngay lúc tập hợp với đồng nghiệp ở cục cảnh sát bị bọn họ trêu là ra ngoài còn mang mèo theo cũng không có tâm trạng mà đáp lại. Anh quay đầu nhìn miêu đại gia uy vũ khí phách đang ngồi xổm ở ghế phó lái, trong lòng cười khổ, nếu Nhan Việt và Lục Lăng Tây có tiện thì vừa lúc giao Tiểu Hôi cho bọn họ.
Mấy người lái xe như tên bắn, rất nhanh đã đến thôn nhỏ sát biên giới. Lính biên phòng trú đóng ở đây, cục cảnh sát địa phương cũng đặt ở cái thôn nhỏ này. Vừa xuống xe Phương Lỗi liền thấy Nhan Việt. Đồng nghiệp đi cùng đến hỏi tình hình, còn Phương Lỗi thì chờ trong xe. Phương Lỗi nhân lúc không có việc gì liền vội đến gặp Nhan Việt, nhìn từ trên xuống dưới hỏi: "Không sao chứ?".
Nhan Việt kinh ngạc, "Phương Lỗi, sao anh lại ở đây?".
Phương Lỗi nhỏ tiếng nói: "Anh còn nhớ lúc năm mới có người cố ý vu oan cho Tiểu Tây tàng trữ ma túy không?".
Nhan Việt gật đầu.
"Chính là vụ án đó đấy, tra sâu xuống thì liền đào ra được ở vùng biên giới này có một tập đoàn buôn lậu ma túy. Bây giờ đã bắt được rất nhiều tên bán ma túy, lần trước khi truy bắt đã để sổng mấy con cá lớn, chắc là mấy người mà hai người đã gặp". Nói đến đây Phương Lỗi chuyển đề tài, "Tiểu Tây đâu rồi? Sao hai người lại gặp được bọn chúng? Đồng nghiệp chưa nói rõ trong điện thoại".
Vẻ mặt Nhan Việt nghiêm túc, "Tiểu Tây đang nghỉ ngơi với mấy người bạn trong kia. Còn vì sao gặp được, không phải chúng tôi gặp được, mà là bọn chúng tìm đến". Anh bắt đầu từ chuyện khỉ con đến báo động trước, rồi khi thấy lạ liền sai Tiểu Hắc đuổi rắn độc đến thăm dò, kết quả phát hiện có người làm rơi ống nhòm, cuối cùng bọn họ rời khỏi rừng mưa rồi báo cảnh sát.
Phương Lỗi nghe xong trợn mắt há mồm, lập tức đè giọng xuống nói, "Anh không nói vậy với cảnh sát đấy chứ?". Đây quá giống chuyện tự bịa, khỉ con báo động trước, rồi sai rắn độc gì đó.
Nhan Việt cười khẽ, "Yên tâm, tôi không ngốc như vậy".
Nhưng trừ đoạn Tiểu Hắc này, thì Nhan Việt không giấu những việc khác. Thật ra mà nói chuyện khỉ con báo động trước đó, anh nghi ngờ anh và Tiểu Tây đã bị theo dõi từ lúc đó.
Phương Lỗi cũng nghĩ như vậy, "Vậy chắc lúc đó đám người kia đang ở gần đó, nếu không phải khỉ con báo trước thì hai ngươi sẽ gặp phải bọn chúng. Cũng may là đã rời đi sớm, nếu không có thể sẽ gặp nguy hiểm mất mạng rồi. Sau đó bọn chúng tìm đến chắc là nghĩ hai người đã phát hiện ra chúng, nên định nhân lúc hai người đi riêng thì ra tay, tránh việc bại lộ hành tung".
Nhan Việt gật đầu, anh cũng vì lo lắng việc này, cho nên khi nhìn thấy ống nhòm thì quyết định nói với hai nhân viên trong trạm cùng rời khỏi rừng mưa, quay về thôn báo cảnh sát.
Phương Lỗi nhắc nhở: "Bọn chúng đã nhìn chằm chằm vào anh và Tiểu Tây rồi, hai người tạm thời ở lại trong thôn đã, khoan hẵng về Côn Nam. Lỡ như bên đó còn có đồng bọn của chúng thì phiền to, chờ hành động lần này xong hết tôi sẽ về cùng hai người".
Nhan Việt ừ một tiếng đồng ý. Trong lúc hai người nói chuyện, Tiểu Hôi đã nhảy từ cửa kính xe ra ngoài, theo mùi tìm đến Lục Lăng Tây.
"Tiểu Hôi?". Lục Lăng Tây chớp chớp mắt, hoài nghi có phải mình nhìn nhầm hay không.
Tiểu Hôi nhẹ nhàng nhảy vào lòng Lục Lăng Tây, móng vuốt lông xù bám lên cánh tay cậu, thân mật kêu meo meo.
Đến gần như vậy, Lục Lăng Tây nhận ra thực sự là Tiểu Hôi, không phải là cậu nhìn nhầm. Cậu giật mình ôm Tiểu Hôi, không thể tin nổi, "Có phải đi cùng Phương đại ca đến đây không? Không đúng, lần này Phương đại ca đến đây công tác, sao lại mang theo mày được?".
Tiểu Hôi đắc ý ngẩng đầu, cắn tay áo Lục Lăng Tây ý bảo cậu cùng đi ra. Lục Lăng Tây nói một tiếng với Vương Triều Lượng, ôm Tiểu Hôi ra cửa, đi theo Tiểu Hôi đến chỗ xe Phương Lỗi. Lần này mấy người Phương Lỗi đến Côn Nam không đi máy bay như Lục Lăng Tây và Nhan Việt, mà là mấy người thay phiên nhau lái xe từ Phượng Thành đến Côn Nam. Tiểu Hôi nhanh nhẹn từ trong lòng Lục Lăng Tây nhảy lên cốp sau, chân nhẹ nhàng vỗ vỗ, ngồi xổm ở đó bất động.
Lục Lăng Tây giật mình, "Tiểu Hôi trốn ở đây đi theo đến?".
Tiểu Hôi liếm móng vuốt meo một tiếng, xem như đồng ý.
Lục Lăng Tây không biết nên nói gì.
"Tiểu Tây".
Nhan Việt và Phương Lỗi nói chuyện xong, liền thấy Lục Lăng Tây đứng một mình sau xe Phương Lỗi không biết nhìn cái gì. Hai người đi đến, thấy Tiểu Hôi, Nhan Việt liền kinh ngạc. So với Nhan Việt giật mình khi Phương Lỗi đi công tác còn mang Tiểu Hôi theo, thì Phương Lỗi thấy Tiểu Hôi ngồi ở cốp sau liền đoán được gì đó, giọng kỳ quái hỏi: "Tiểu Hôi, suốt đường đi mày đều ở trên xe hả?".
Tiểu Hôi nhảy vào lòng Lục Lăng Tây không thèm quan tâm đến Phương Lỗi. Phương Lỗi bật cười, vươn tay xách Tiểu Hôi ra, vỗ vỗ đầu nó, "Mày nên thấy may mắn là cái xe này quá cũ nát, nên cốp sau đóng không kín, nếu không nghẹt thở thì gặp chuyện rồi".
Meo. Tiểu Hôi phẫn nộ cào Phương Lỗi một cái.
Phương Lỗi không có cách nào với nó, chỉ đành nhét Tiểu Hôi vào lòng Lục Lăng Tây, kết quả Tiểu Hôi lại tức giận.
Meo meo.
Phương Lỗi: "...".
Đúng là miêu đại gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.