Chương 153: Lùng sục
Lý Tùng Nho
08/09/2017
Phương Lỗi mới gặp đám Lục Lăng Tây được một lúc thì đã bị đồng nghiệp gọi đi chuẩn bị làm nhiệm vụ. Bởi vì hành động lần này có lính biên phòng tham gia, nên việc lùng sục ở quy mô lớn được giao cho bọn họ. Cảnh sát phòng chống ma túy Côn Nam phối hợp với cảnh sát địa phương tìm trong khu vực cố định là được.
Khu vực mà bọn họ sẽ tìm là khu vực quanh hoa Vua, vì thế, cảnh sát địa phương hy vọng nhân viên ở trạm có thể phối hợp cùng hành động với họ, phụ trách dẫn đường trong rừng mưa. Dù sao trong rừng dây leo tung hoành, không có đường nhỏ, chỉ trông chờ vào việc phân biệt phương hướng thì người đi vào lần đầu sẽ rất khó tìm được đường chính xác. Tất nhiên cảnh sát cũng nói trước hành động lần này sẽ có tính nguy hiểm nhất định, trong đó vừa có nguy hiểm đến từ rừng mưa, cũng có nguy hiểm từ đám buôn lậu lọt lưới, không bắt buộc nhân viên trạm phải tham gia vào.
Hai nhân viên nhìn nhau, do dự vài giây chuẩn bị đồng ý, thì Nhan Việt chủ động nói: "Để tôi dẫn đường cho".
So với hai nhân viên hơn bốn mươi tuổi, chỉ am hiểu việc nghiên cứu, thì Nhan Việt tuổi trẻ khỏe mạnh tố chất thân thể tốt, thể lực cũng dồi dào hơn. Hơn nữa có thể bọn họ sẽ gặp phải đám buôn lậu rồi giao chiến, Nhan Việt có kinh nghiệm đấm bốc bắn súng hiển nhiên càng thích hợp tham dự vào hành động trong rừng mưa lần này hơn. Anh cũng không cần cảnh sát bảo vệ, cũng không trở thành gánh nặng cho cảnh sát, thậm chí còn có thể giúp đỡ cảnh sát nữa. Còn về vấn đề quan trọng nhất – dẫn đường, Nhan Việt sau khi đi qua đi lại hai lần đã nhớ đại khái được đường đi. Cho dù gặp nơi không chắc chắn thì cũng còn Tiểu Hắc chỉ đường, không cần lo sẽ đi lạc làm rối chuyện.
Anh vừa nói vậy, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Phương Lỗi lập tức nói: "Nhan Việt, đừng cậy mạnh".
Nhan Việt cười cười, giọng nói đầy tự tin, "Không phải tôi cậy mạnh, mà là tôi thích hợp đi dẫn đường hơn những người khác. Tôi đã từng học đấm bốc và bắn súng ở nước ngoài, không cần cảnh sát bảo vệ, hơn nữa buổi sáng tôi vừa đi quanh chỗ hoa Vua, còn nhớ rõ đường đi. Để tôi đi cho".
Anh nói rất chân thành, người phụ trách hành động lần này nhìn qua nhìn lại giữa Nhan Việt và hai nhân viên trạm, một lúc lâu sau vỗ vỗ vai Nhan Việt, "Được, người anh em cậu làm đi".
So với hai nhân viên tay trói gà không chặt kia, thì cảnh sát muốn mang Nhan Việt đi cùng hơn. Không nói điều kiện sức khỏe của Nhan Việt tốt, mà chỉ nói tố chất tâm lý của Nhan Việt mạnh hơn hai người kia nhiều. Hơn nữa lỡ như giao chiến với đám buôn lậu kia, thì nhìn Nhan Việt có vẻ cũng bảo vệ được mình, bớt lo hơn mang hai nhân viên kia đi cùng.
Chuyện đã chắc chắn, người phụ trách đưa cho Nhan Việt áo chống đạn. Nhan Việt mặc vào xong, xoa đầu Lục Lăng Tây, dịu dàng nói: "Tiểu Tây không vui?".
Lục Lăng Tây cúi đầu không nói gì. Cậu biết hành động lần này rất nguy hiểm, cũng biết sức khỏe Nhan Việt tốt hơn hai nhân viên kia, nghiêm túc mà nói thì Nhan Việt đi rừng mưa thích hợp hơn. Nhưng... Chỉ là bởi vì nguy hiểm, nên cậu không muốn Nhan Việt đi.
Nhan Việt biết suy nghĩ của cậu, cam đoan nói: "Yên tâm đi, anh sẽ về nhanh thôi, không sao đâu".
Lục Lăng Tây chần chừ gật gật đầu, nghiêm túc nhìn Nhan Việt, "Anh cam đoan chứ?".
Nhan Việt cười khẽ, trong lòng mềm nhũn, trầm giọng nói: "Anh cam đoan".
Anh vừa vỗ về Lục Lăng Tây xong, thì Phương Lỗi đã vội vã mang Tiểu Hôi chạy đến. "Tiểu Tây, cậu chăm sóc Tiểu Hôi giùm tôi".
Lục Lăng Tây đồng ý, vươn tay nhận Tiểu Hôi, nhưng Tiểu Hôi lại dễ dàng tránh khỏi cái ôm của Lục Lăng Tây, nhanh nhẹn nhảy đến đầu vai Phương Lỗi đứng vững ở đó, một vẻ muốn đi theo Phương Lỗi làm nhiệm vụ. Phương Lỗi lại xách nó xuống, muốn nó ngoan ngoãn ở lại bên cạnh Lục Lăng Tây.
Tiểu Hôi: "Meo".
Phương Lỗi hết cách, đành thương lượng với nó: "Tiểu Hôi nghe lời, tao về nhanh thôi. Sau khi tao về sẽ cho mày ăn cá khô được không?".
Con ngươi màu vàng kim của Tiểu Hôi nheo lại, không chút khách khí cào Phương Lỗi một cái, lớn tiếng kêu meo meo.
Phương Lỗi: "...".
Một người một mèo bàn bạc không thành, Phương Lỗi đành phải để Tiểu Hôi theo cùng. Cũng may có Nhan Việt ở đây, nên Tiểu Hôi cũng có thể đi theo bên cạnh Nhan Việt, Phương Lỗi cũng không xem như là làm trái kỷ luật. Mọi người rất nhanh đã rời khỏi thôn nhỏ đi vào rừng mưa. Mấy người Lục Lăng Tây và Vương Triều Lượng tiễn bọn họ đến bên bìa rừng.
Nhìn bóng lưng Nhan Việt đi khuất, hai nhân viên nhìn Lục Lăng Tây đầy vẻ xin lỗi, vốn phải là bọn họ dẫn đường. "Tiểu Tây, bọn chú...".
Lục Lăng Tây cắt ngang lời họ nói, "Sức khỏe Nhan đại ca tốt hơn, gặp nguy hiểm thì sẽ chạy nhanh hơn, anh ấy đi là thích hợp nhất".
Vương Triều Lượng vỗ vỗ an ủi Lục Lăng Tây, nói: "Đám buôn ma túy không thường ở một nơi trong rừng lâu dài đâu. Buổi sáng bọn chúng ở gần chỗ hoa Vua, bây giờ chắc chắn đã rời đi, đám Nhan Việt chắc là không gặp nguy hiểm gì đâu".
Lục Lăng Tây gật mạnh đầu, hy vọng là như Vương Triều Lượng nói.
Mấy người cùng quay về thôn, lúc gần đến đầu thôn thì gặp một người đàn ông mặc đồ dân tộc thiểu số đang ngồi ở ven đường, chân băng lại, hình như là bị thương.
Vương Triều Lượng tốt bụng đi đến hỏi, "Anh sao vậy? Trật khớp sao?".
Người đàn ông cười khổ ngẩng đầu, khuôn mặt hàm hậu, "Lúc nãy vào trong rừng tìm cây thuốc, không cẩn thận bị rắn cắn".
Mọi người không nghi ngờ gì, Vương Triều Lượng chủ động nâng anh ta đứng lên, hỏi: "Anh ở thôn này sao?".
Người đàn ông lắc đầu, chỉ ngọn núi phía trước nói: "Tôi ở trong thôn bên kia núi".
Vương Triều Lượng do dự một lúc, nói với anh ta, "Chúng tôi dìu anh vào thôn phía trước bôi thuốc, anh thấy được không?". Bốn người bọn họ người thì già người thì trẻ, muốn đưa người đàn ông này về bên kia núi chắc chắn là không làm được.
Người đàn ông biết ơn gật đầu, lớn tiếng nói: "Vậy làm phiền mọi người rồi".
Lúc bọn họ dìu người đàn ông về thôn bôi thuốc, thì Nhan Việt đã mang đội cảnh sát đến chỗ mà anh phát hiện ống nhòm. Cảnh sát tản ra xung quanh muốn tìm nhiều manh mối hơn. Tiểu Hôi kêu meo meo, nhảy từ trong lòng Nhan Việt xuống đất, chạy mấy bước xuống phía dưới một thân cây, ngồi xổm ở đó bất động.
Phương Lỗi nghe được tiếng kêu của nó đi đến đó, tìm cẩn thận ở chỗ đất dưới tàng cây, chỉ một lúc sau đã phát hiện dưới vài chiếc lá có một vết máu nhỏ đã biến thành màu đen và một dúm bột phấn màu vàng. "Đây là gì vậy? Có người bị thương ở đây sao?".
Một đồng nghiệp người địa phương đi đến dính chút bột phấn ngửi ngửi, nói chắc chắn: "Đây là một loại thuốc ở vùng chúng tôi, sau khi bị rắn cắn thì đắp lên miệng vết thương". Anh ta cẩn thận cầm lá cây dính vết máu trên đất lên, nhìn thấy máu đen thì càng chắc chắn.
"Đội trưởng Ngô, có một tên bị thương, chắc là tên làm rơi ống nhòm kia".
Người đàn ông được gọi là đội trưởng Ngô nghe thấy chạy đến, phán đoán rất nhanh: "Người này đi một mình, sau khi bị rắn cắn đi rất vội vàng, nếu không sẽ không làm rơi ống nhòm mà không phát hiện ra. Còn vì sao gã ta lại đi một mình đến đây, hẳn là đi theo các anh". Anh ta nói đến đây liền nhìn Nhan Việt, giọng rất chắc chắn.
Nhan Việt gật gật đầu, không nói gì. Tiểu Hắc đang quấn trên cổ tay anh sh sh hai tiếng, khóe môi Nhan Việt hơi nhếch lên. Tiểu Hắc đang làm nũng với anh, chứng minh là nó vẫn rất hữu dụng. "Vậy đội trưởng Ngô nghĩ người này sẽ đi đến đâu?". Nhan Việt hỏi.
Đội trưởng Ngô nhíu mày, "Gã ta bị thương, dù đã đắp thuốc thì cũng không tiện hành động, một mình ở trong rừng chắc chắn không sống sót được, hoặc là đến tập hợp với những người khác, hoặc là liều lĩnh đi ra rừng mưa chữa thương".
Lúc anh ta nói liều lĩnh đi ra rừng mưa, Nhan Việt liền trừng mắt nhìn anh ta. Đội trưởng Ngô phẩy tay, "Tôi biết anh đang lo lắng điều gì, tôi sẽ lập tức liên lạc với thôn, bảo bọn họ chú ý xem có người đàn ông nào bị thương không. Nếu gã ta chưa ra rừng mưa, thì có gã làm ảnh hưởng đến tốc độ, đám người kia chắc chắn cũng chưa đi được xa, chúng ta tiếp tục tìm, lần này chắc chắn không thể để bọn chúng chạy thoát".
Đoàn người tiếp tục tiến vào sâu trong rừng mưa, Tiểu Hôi tự giác nhảy vào trong lòng Nhan Việt. Đội trưởng Ngô nhìn Tiểu Hôi khen ngợi, "Con mèo này rất giỏi, lúc nãy là nó phát hiện vết máu đúng không".
Tiểu Hôi kêu meo meo, đắc ý nhìn Phương Lỗi.
Phương Lỗi nghe thấy bật cười, nhân lúc đội trưởng Ngô không chú ý nói nhỏ với Tiểu Hôi: "Biết rồi, Tiểu Hôi là giỏi nhất, sau khi về sẽ cho mày ăn thật nhiều cá khô".
Tiểu Hôi: "Meo".
Khu vực mà bọn họ sẽ tìm là khu vực quanh hoa Vua, vì thế, cảnh sát địa phương hy vọng nhân viên ở trạm có thể phối hợp cùng hành động với họ, phụ trách dẫn đường trong rừng mưa. Dù sao trong rừng dây leo tung hoành, không có đường nhỏ, chỉ trông chờ vào việc phân biệt phương hướng thì người đi vào lần đầu sẽ rất khó tìm được đường chính xác. Tất nhiên cảnh sát cũng nói trước hành động lần này sẽ có tính nguy hiểm nhất định, trong đó vừa có nguy hiểm đến từ rừng mưa, cũng có nguy hiểm từ đám buôn lậu lọt lưới, không bắt buộc nhân viên trạm phải tham gia vào.
Hai nhân viên nhìn nhau, do dự vài giây chuẩn bị đồng ý, thì Nhan Việt chủ động nói: "Để tôi dẫn đường cho".
So với hai nhân viên hơn bốn mươi tuổi, chỉ am hiểu việc nghiên cứu, thì Nhan Việt tuổi trẻ khỏe mạnh tố chất thân thể tốt, thể lực cũng dồi dào hơn. Hơn nữa có thể bọn họ sẽ gặp phải đám buôn lậu rồi giao chiến, Nhan Việt có kinh nghiệm đấm bốc bắn súng hiển nhiên càng thích hợp tham dự vào hành động trong rừng mưa lần này hơn. Anh cũng không cần cảnh sát bảo vệ, cũng không trở thành gánh nặng cho cảnh sát, thậm chí còn có thể giúp đỡ cảnh sát nữa. Còn về vấn đề quan trọng nhất – dẫn đường, Nhan Việt sau khi đi qua đi lại hai lần đã nhớ đại khái được đường đi. Cho dù gặp nơi không chắc chắn thì cũng còn Tiểu Hắc chỉ đường, không cần lo sẽ đi lạc làm rối chuyện.
Anh vừa nói vậy, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Phương Lỗi lập tức nói: "Nhan Việt, đừng cậy mạnh".
Nhan Việt cười cười, giọng nói đầy tự tin, "Không phải tôi cậy mạnh, mà là tôi thích hợp đi dẫn đường hơn những người khác. Tôi đã từng học đấm bốc và bắn súng ở nước ngoài, không cần cảnh sát bảo vệ, hơn nữa buổi sáng tôi vừa đi quanh chỗ hoa Vua, còn nhớ rõ đường đi. Để tôi đi cho".
Anh nói rất chân thành, người phụ trách hành động lần này nhìn qua nhìn lại giữa Nhan Việt và hai nhân viên trạm, một lúc lâu sau vỗ vỗ vai Nhan Việt, "Được, người anh em cậu làm đi".
So với hai nhân viên tay trói gà không chặt kia, thì cảnh sát muốn mang Nhan Việt đi cùng hơn. Không nói điều kiện sức khỏe của Nhan Việt tốt, mà chỉ nói tố chất tâm lý của Nhan Việt mạnh hơn hai người kia nhiều. Hơn nữa lỡ như giao chiến với đám buôn lậu kia, thì nhìn Nhan Việt có vẻ cũng bảo vệ được mình, bớt lo hơn mang hai nhân viên kia đi cùng.
Chuyện đã chắc chắn, người phụ trách đưa cho Nhan Việt áo chống đạn. Nhan Việt mặc vào xong, xoa đầu Lục Lăng Tây, dịu dàng nói: "Tiểu Tây không vui?".
Lục Lăng Tây cúi đầu không nói gì. Cậu biết hành động lần này rất nguy hiểm, cũng biết sức khỏe Nhan Việt tốt hơn hai nhân viên kia, nghiêm túc mà nói thì Nhan Việt đi rừng mưa thích hợp hơn. Nhưng... Chỉ là bởi vì nguy hiểm, nên cậu không muốn Nhan Việt đi.
Nhan Việt biết suy nghĩ của cậu, cam đoan nói: "Yên tâm đi, anh sẽ về nhanh thôi, không sao đâu".
Lục Lăng Tây chần chừ gật gật đầu, nghiêm túc nhìn Nhan Việt, "Anh cam đoan chứ?".
Nhan Việt cười khẽ, trong lòng mềm nhũn, trầm giọng nói: "Anh cam đoan".
Anh vừa vỗ về Lục Lăng Tây xong, thì Phương Lỗi đã vội vã mang Tiểu Hôi chạy đến. "Tiểu Tây, cậu chăm sóc Tiểu Hôi giùm tôi".
Lục Lăng Tây đồng ý, vươn tay nhận Tiểu Hôi, nhưng Tiểu Hôi lại dễ dàng tránh khỏi cái ôm của Lục Lăng Tây, nhanh nhẹn nhảy đến đầu vai Phương Lỗi đứng vững ở đó, một vẻ muốn đi theo Phương Lỗi làm nhiệm vụ. Phương Lỗi lại xách nó xuống, muốn nó ngoan ngoãn ở lại bên cạnh Lục Lăng Tây.
Tiểu Hôi: "Meo".
Phương Lỗi hết cách, đành thương lượng với nó: "Tiểu Hôi nghe lời, tao về nhanh thôi. Sau khi tao về sẽ cho mày ăn cá khô được không?".
Con ngươi màu vàng kim của Tiểu Hôi nheo lại, không chút khách khí cào Phương Lỗi một cái, lớn tiếng kêu meo meo.
Phương Lỗi: "...".
Một người một mèo bàn bạc không thành, Phương Lỗi đành phải để Tiểu Hôi theo cùng. Cũng may có Nhan Việt ở đây, nên Tiểu Hôi cũng có thể đi theo bên cạnh Nhan Việt, Phương Lỗi cũng không xem như là làm trái kỷ luật. Mọi người rất nhanh đã rời khỏi thôn nhỏ đi vào rừng mưa. Mấy người Lục Lăng Tây và Vương Triều Lượng tiễn bọn họ đến bên bìa rừng.
Nhìn bóng lưng Nhan Việt đi khuất, hai nhân viên nhìn Lục Lăng Tây đầy vẻ xin lỗi, vốn phải là bọn họ dẫn đường. "Tiểu Tây, bọn chú...".
Lục Lăng Tây cắt ngang lời họ nói, "Sức khỏe Nhan đại ca tốt hơn, gặp nguy hiểm thì sẽ chạy nhanh hơn, anh ấy đi là thích hợp nhất".
Vương Triều Lượng vỗ vỗ an ủi Lục Lăng Tây, nói: "Đám buôn ma túy không thường ở một nơi trong rừng lâu dài đâu. Buổi sáng bọn chúng ở gần chỗ hoa Vua, bây giờ chắc chắn đã rời đi, đám Nhan Việt chắc là không gặp nguy hiểm gì đâu".
Lục Lăng Tây gật mạnh đầu, hy vọng là như Vương Triều Lượng nói.
Mấy người cùng quay về thôn, lúc gần đến đầu thôn thì gặp một người đàn ông mặc đồ dân tộc thiểu số đang ngồi ở ven đường, chân băng lại, hình như là bị thương.
Vương Triều Lượng tốt bụng đi đến hỏi, "Anh sao vậy? Trật khớp sao?".
Người đàn ông cười khổ ngẩng đầu, khuôn mặt hàm hậu, "Lúc nãy vào trong rừng tìm cây thuốc, không cẩn thận bị rắn cắn".
Mọi người không nghi ngờ gì, Vương Triều Lượng chủ động nâng anh ta đứng lên, hỏi: "Anh ở thôn này sao?".
Người đàn ông lắc đầu, chỉ ngọn núi phía trước nói: "Tôi ở trong thôn bên kia núi".
Vương Triều Lượng do dự một lúc, nói với anh ta, "Chúng tôi dìu anh vào thôn phía trước bôi thuốc, anh thấy được không?". Bốn người bọn họ người thì già người thì trẻ, muốn đưa người đàn ông này về bên kia núi chắc chắn là không làm được.
Người đàn ông biết ơn gật đầu, lớn tiếng nói: "Vậy làm phiền mọi người rồi".
Lúc bọn họ dìu người đàn ông về thôn bôi thuốc, thì Nhan Việt đã mang đội cảnh sát đến chỗ mà anh phát hiện ống nhòm. Cảnh sát tản ra xung quanh muốn tìm nhiều manh mối hơn. Tiểu Hôi kêu meo meo, nhảy từ trong lòng Nhan Việt xuống đất, chạy mấy bước xuống phía dưới một thân cây, ngồi xổm ở đó bất động.
Phương Lỗi nghe được tiếng kêu của nó đi đến đó, tìm cẩn thận ở chỗ đất dưới tàng cây, chỉ một lúc sau đã phát hiện dưới vài chiếc lá có một vết máu nhỏ đã biến thành màu đen và một dúm bột phấn màu vàng. "Đây là gì vậy? Có người bị thương ở đây sao?".
Một đồng nghiệp người địa phương đi đến dính chút bột phấn ngửi ngửi, nói chắc chắn: "Đây là một loại thuốc ở vùng chúng tôi, sau khi bị rắn cắn thì đắp lên miệng vết thương". Anh ta cẩn thận cầm lá cây dính vết máu trên đất lên, nhìn thấy máu đen thì càng chắc chắn.
"Đội trưởng Ngô, có một tên bị thương, chắc là tên làm rơi ống nhòm kia".
Người đàn ông được gọi là đội trưởng Ngô nghe thấy chạy đến, phán đoán rất nhanh: "Người này đi một mình, sau khi bị rắn cắn đi rất vội vàng, nếu không sẽ không làm rơi ống nhòm mà không phát hiện ra. Còn vì sao gã ta lại đi một mình đến đây, hẳn là đi theo các anh". Anh ta nói đến đây liền nhìn Nhan Việt, giọng rất chắc chắn.
Nhan Việt gật gật đầu, không nói gì. Tiểu Hắc đang quấn trên cổ tay anh sh sh hai tiếng, khóe môi Nhan Việt hơi nhếch lên. Tiểu Hắc đang làm nũng với anh, chứng minh là nó vẫn rất hữu dụng. "Vậy đội trưởng Ngô nghĩ người này sẽ đi đến đâu?". Nhan Việt hỏi.
Đội trưởng Ngô nhíu mày, "Gã ta bị thương, dù đã đắp thuốc thì cũng không tiện hành động, một mình ở trong rừng chắc chắn không sống sót được, hoặc là đến tập hợp với những người khác, hoặc là liều lĩnh đi ra rừng mưa chữa thương".
Lúc anh ta nói liều lĩnh đi ra rừng mưa, Nhan Việt liền trừng mắt nhìn anh ta. Đội trưởng Ngô phẩy tay, "Tôi biết anh đang lo lắng điều gì, tôi sẽ lập tức liên lạc với thôn, bảo bọn họ chú ý xem có người đàn ông nào bị thương không. Nếu gã ta chưa ra rừng mưa, thì có gã làm ảnh hưởng đến tốc độ, đám người kia chắc chắn cũng chưa đi được xa, chúng ta tiếp tục tìm, lần này chắc chắn không thể để bọn chúng chạy thoát".
Đoàn người tiếp tục tiến vào sâu trong rừng mưa, Tiểu Hôi tự giác nhảy vào trong lòng Nhan Việt. Đội trưởng Ngô nhìn Tiểu Hôi khen ngợi, "Con mèo này rất giỏi, lúc nãy là nó phát hiện vết máu đúng không".
Tiểu Hôi kêu meo meo, đắc ý nhìn Phương Lỗi.
Phương Lỗi nghe thấy bật cười, nhân lúc đội trưởng Ngô không chú ý nói nhỏ với Tiểu Hôi: "Biết rồi, Tiểu Hôi là giỏi nhất, sau khi về sẽ cho mày ăn thật nhiều cá khô".
Tiểu Hôi: "Meo".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.