Điền Viên Nhật Thường

Chương 121: Mang thai

Lý Tùng Nho

08/09/2017

Khi một nhà Lục Lăng Tây đến bệnh viện, Tô Lãng đã đến. Anh đã xem bệnh tình cho Phan Tiểu Bảo trước. Tin tốt là bệnh của Phan Tiểu Bảo phù hợp với nghiên cứu của Tô Lãng, nhưng cũng có một vấn đề khác, tuổi của Phan Tiểu Bảo quá nhỏ, hơn nữa trong khoảng thời gian này sức khỏe đã suy yếu đi rất nhiều, Tô Lãng không chắc là bé có qua cuộc kiểm tra sức khỏe để phù hợp với điều kiện chọn người thử thuốc hay không.

Trước khi mấy người Lục Lăng Tây đến, Tô Lãng đã nói tỉ mỉ những nguy hiểm của cuộc thí nghiệm này với Phan Lượng. Bởi vì là thuốc mới, trước đó bọn họ cũng không có kinh nghiệm, nên đợt trị liệu dài hay ngắn và lượng thuộc lớn nhỏ thế nào phải vừa thí nghiệm vừa tìm kiếm dần, hơn nữa vì cơ thể con người rất phức tạp, nên không loại trừ khả năng sẽ có tác dụng phụ và di chứng. Trước khi thí nghiệm, bọn họ sẽ ký hợp đồng đồng ý với tất cả những người tình nguyện, nếu trong quá trình có bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào thì bọn họ không phải chịu trách nhiệm gì. Tất nhiên trong lúc thí nghiệm, người tình nguyện có thể dừng thí nghiệm mà không cần bất cứ lý do gì. Lựa chọn của người tình nguyện, không có ai, bao gồm cả bác sĩ trong đó, có quyền can thiệp vào. Tất cả thí nghiệm đều là miễn phí, tất cả chi phí đều do phòng thí nghiệm tự đảm nhận.

Tô Lãng nghiêm túc nói với Phan Lượng: "Tuy tôi rất tin tưởng với nghiên cứu của phòng thí nghiệm chúng tôi, nhưng có rất nhiều nguy hiểm khó có thể đoán trước được. Nếu anh Phan chưa chuẩn bị tâm lý thật kỹ, thì tôi đề nghị nên cho Phan Tiểu Bảo trị liệu như trước, chờ có tủy thích hợp để cấy ghép vào".

Phan Lượng hơi do dự, những chuyện Tô Lãng nói không phải anh không biết. Nhưng anh đã hỏi qua bác sĩ rồi, tủy thích hợp không dễ dàng gặp được như vậy. Có người bệnh đã đợi nhiều năm, thậm chí đến chết cũng không chờ được. Hơn nữa dù có chờ được, thì vì đủ mọi nguyên nhân, mà chưa chắc bên hợp đã đồng ý hiến tặng. Bác sĩ đã nói là bọn họ còn có một lựa chọn cuối cùng, sinh thêm một đứa con nữa. Đứa bé này có tỷ lệ lớn là sẽ phù hợp với Phan Tiểu Bảo. Nhưng nếu lỡ như không thành công thì sao? Tất cả tinh lực của bọn họ đã đặt hết lên người Phan Tiểu Bảo, vậy đứa bé đó phải làm sao?

Mấy vấn đề này khiến Phan Lượng chần chừ chưa quyết định được, Tô Lãng không nói thêm gì nữa, để Phan Lượng suy nghĩ cẩn thận.

Sau khi Vương Thục Tú đến đây, Phan Lượng thở phào nhẹ nhõm. Áp lực tích tụ trong lòng anh rất nhiều, không biết nên nói với ai. Vợ anh cũng chịu áp lực lớn như anh vậy, mới một tháng ngẳn ngủi mà đã gầy hơn mười cân, anh không nỡ đẩy áp lực này lên người vợ mình nữa. Cha mẹ anh em lại vì chuyện tủy có hợp hay không mà ầm ĩ trở mặt, Phan Lượng giống như người chết đuối vớ được cọng rơm vậy, nói hết với Vương Thục Tú những do dự và khó xử của mình, mong Vương Thục Tú và Tiêu Phong có thể cho anh một ý nào đó, rốt cuộc anh nên làm gì bây giờ?

Ba người nhỏ giọng nói chuyện trong hành lang, Nhan Việt và Tô Lãng đứng ở cửa phòng bệnh nói về tiến triển thực nghiệm. Chỉ có Lục Lăng Tây một mình không có việc gì, ôm transformers mua trên đường cho Phan Tiểu Bảo, ngồi xuống bên cạnh bé.

"Anh ơi, anh đến thăm em sao?". Phan Tiểu Bảo yếu ớt hỏi. Vì bị bệnh mà bé rất gầy, tiếng nói chẳng có chút sức lực nào.

Lục Lăng Tây gật đầu, đặt transformers trong ngực bên cạnh gối Phan Tiểu Bảo.

Phan Tiểu Bảo nở nụ cười với Lục Lăng Tây, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh, em rất thích".

Lục Lăng Tây cong mắt, dịu dàng vươn tay vuốt ve mặt bé, khẽ nói: "Không sao đâu, bác sĩ Tô lúc nãy Tiểu Bảo gặp rất giỏi, chắc chắn sẽ chữa khỏi bệnh cho em".

Mắt Phan Tiểu Bảo sáng lên, "Thật sao ạ?".

Lục Lăng Tây ừ một tiếng, "Chỉ cần Tiểu Bảo ngoan ngoãn uống thuốc".

Phan Tiểu Bảo gật mạnh đầu, cam đoan nói: "Em chắc chắn sẽ ngoan ngoãn uống thuốc". Bé nói xong liền giơ tay lên, "Chúng ta ngoắc tay nhé anh?".

Lục Lăng Tây giơ tay lên, học theo động tác lúc trước Tô Lãng đã làm với cậu, kéo ngón cái Phan Tiểu Bảo đụng nhẹ vào nhau, mỉm cười nói: "Em xem, chúng ta đã nói rồi, chắc chắn sẽ chữa khỏi".

Cửa phòng bệnh, Tô Lãng trong lúc vô ý quay đầu lại lập tức sững sờ đứng đó. Anh nhìn khuôn mặt mỉm cười của Lục Lăng Tây, cảnh trước mắt và cảnh trong trí nhớ trùng hợp nhau đến kinh người. Tô Lãng hoảng hốt, trước đây anh đã từng thấy bóng dáng của thiếu niên kia trên người Lục Lăng Tây rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ anh thấy hai người tương tự như vậy, như là cùng một người vậy. Hơn nữa động tác kia... Tô Lãng khẽ nhắm hai mắt lại, anh cảm thấy chắc là mình điên rồi. Anh lại thực sự nghĩ không chừng Lục Lăng Tây chính là thiếu niên kia. Cùng một tên, khuôn mặt tương tự nhau, thậm chí cả cảm giác ấm áp khi cười lên nữa.



Tô Lãng không nói rõ được mùi vị trong lòng là gì, thiếu niên kia là tâm ma của anh, khiến anh không thể tiếp tục ở lại bệnh viện nữa. Sở dĩ anh có nhiệt tình lớn như vậy với thực nghiệm này, ngoại trừ lý tưởng, giá trị và một vài thứ phù phiếm, thì nhiều hơn là anh muốn chuộc tội của mình qua cách này. Tô Lãng vẫn luôn cảm thấy trong cái chết của thiếu niên kia, những bác sĩ như bọn họ cũng phải chịu trách nhiệm rất lớn. Nếu như là người nhà của cậu chiếm 60%, thì 40% còn lại chính là trách nhiệm của bác sĩ. Nếu không phải bọn họ không để tâm tới sức khỏe của thiếu niên cứ lần lượt dung túng, làm đồng lõa, thì thiếu niên cũng không chết trên bàn mổ.

"Tô Lãng?". Nhan Việt chú ý thấy Tô Lãng xuất thần. Anh nhìn theo tầm mắt của Tô Lãng, khẽ nhíu mày, nhỏ giọng gọi một tiếng.

"Xin lỗi". Tô Lãng mờ mịt thu tầm mắt lại, "Vừa rồi chúng ta nói đến đâu rồi?".

Nhan Việt nhìn anh thật sâu, nói: "Phòng thí nghiệm cần công văn phê chuẩn của Cục quản lý dược quốc gia về thí nghiệm thuốc lâm sàng".

"Đúng". Tô Lãng tiếp lời nói: "Chúng tôi đã nộp đơn lên rồi, nhưng bên phía Trung Kinh cứ chậm chạp không quyết định. Mọi người nghi ngờ là Hợp Phổ đang giở trò quỷ".

Nhan Việt nói rất nhanh: "Chuyện này cứ giao cho tôi, tôi sẽ nghĩ cách".

"Được".

Tô Lãng nói xong vẫn có chút không yên lòng, không nhịn được quay đầu nhìn Lục Lăng Tây trong phòng bệnh. Mắt Nhan Việt tối sầm lại, đang muốn nói gì đó, bỗng có tiếng cãi nhau trên hành lang. Nói là cãi nhau cũng không đúng, nói bác sĩ đang dạy dỗ Phan Lượng thì đúng hơn.

"Anh nói xem anh là người lớn trong nhà, sao có thể vô trách nhiệm như vậy chứ? Hả, thử nghiệm thuốc mới? Một loại thuốc không có tiếng tăm, không có bảo đảm gì, anh lại để cho con mình đi thử sao? Rốt cuộc anh có phải là cha của Phan Tiểu Bảo không vậy, anh có hiểu sự nghiêm trọng của bệnh bạch cầu không? Nếu có thuốc có tác dụng, thì bệnh viện không dùng hay sao?".

Phan Lượng khúm núm khi bị bác sĩ răn dạy, lúng túng không biết nên nói gì.

Vương Thục Tú nghe xong rất không vui. Tuy bác sĩ cũng là có ý tốt, cũng vì trách nhiệm của mình cả, nhưng ông ta nói với Phan Lượng như vậy cũng hơi quá đáng rồi. Phan Lượng cũng chỉ vì bệnh tật nên chạy loạn khắp nơi, nói cho cùng cũng chỉ vì chữa khỏi cho Phan Tiểu Bảo. Gì mà không phải cha Phan Tiểu Bảo chứ? Những lời này như chọc thẳng vào tim Phan Lượng. Vương Thục Tú nhướng mày định nói giùm Phan Lượng mấy câu, Tiêu Phong vội vàng ngăn cô lại. Phan Lượng còn chưa quyết định có tham gia thử nghiệm thuốc mới hay không, lỡ như không tham gia vẫn tiếp tục chữa bệnh trong bệnh viện, nếu trở mặt với bác sĩ thì không tốt chút nào.

Tô Lãng và Nhan Việt đi đến. "Có chuyện gì vậy?". Cùng lúc đó còn có một giọng nói già nua khác cùng vang lên.

"Lão viện trưởng". Bác sĩ đang nói được một nửa sửng sốt, vội lên tiếng chào hỏi.

Theo lời ông ta, một ông cụ thân hình cao gầy, nhìn có vẻ nghiêm khắc đi đến. Ông cụ nghiêm túc nhìn mọi người, nói: "Có chuyện gì vậy? Là điều trị có vấn đề gì sao? Hay là có khó khăn gì?". Ông nói xong liền dừng tầm mắt lên người Phan Lượng. Trong đám người chỉ có Phan Lượng râu mọc lưa thưa, dáng vẻ tiều tụy, vừa nhìn là biết người nhà bệnh nhân. "Tôi là bác sĩ ở đây, anh có vấn đề gì có thể nói với tôi, nếu có thể giải quyết thì tôi sẽ giải quyết giúp anh".

"Lão viện trưởng, không phải...". Bác sĩ duy nhất ở đây vội lên tiếng giải thích.

"Ông Triệu?". Lục Lăng Tây nghe thấy tiếng ầm ĩ bên ngoài liền đi ra, không hiểu tình hình cho lắm.



"Tiểu Tây?" Ông cụ nhìn thấy Lục Lăng Tây thì bất ngờ, "Sao cháu lại ở đây?".

Lục Lăng Tây đi tới đứng bên cạnh Nhan Việt, dùng hành động để nói bọn họ là đi cùng nhau.

Vẻ mặt ông cụ dịu xuống, hỏi lại lần nữa, "Rốt cuộc đã có chuyện gì?".

Phan Lượng nhìn ông cụ lại nhìn Tô Lãng, giải thích mọi chuyện từ đầu đến cuối. Anh nói rất lộn xộn, nhưng ông cụ vẫn nắm được ý quan trọng trong đó, có hứng thú với thí nghiệm thuốc mới mà anh nói. Ông cụ nhìn theo tầm mắt Phan Lượng nhìn về phía Tô Lãng, "Người trẻ tuổi, thuốc mới này là các cậu nghiên cứu ra sao? Vừa lúc trước khi tôi về hưu cũng nghiên cứu mảng này, cậu nói cho tôi rốt cuộc là tình hình thế nào".

"Lão viện trưởng". Bác sĩ thấy oan ức.

Ông cụ nhìn ông ta, vỗ vai nói: "Tiểu Dư, anh cũng đến nghe thử xem thế nào, chúng ta làm bác sĩ sợ nhất là bảo thủ, đến lúc đó chỉ làm lỡ bệnh nhân thôi".

Ông cụ mời mọi người cùng đến văn phòng, Tiêu Phong nhỏ giọng nói một tiếng với Lục Lăng Tây, y thấy lúc này y và Vương Thục Tú không cần đi theo. Bọn họ nhân lúc này xuống tầng một rút số, xem xem có thể khám được hay không. Y chỉ nói nhỏ với Lục Lăng Tây, không ngờ tai ông cụ rất thính, nghe được liền nói, "Không cần xuống tầng một. Đợi lát nữa một ông bạn già của tôi đến đây, ông ấy là trung y, để ông ấy bắt mạch xem thử cũng được".

Tiêu Phong cân nhắc, theo địa vị của ông cụ, người được ông gọi là ông bạn già chắc cũng không phải là người đơn giản, liền khách khí cười với ông cụ, cùng đi đến văn phòng. Ông cụ cố ý đi chậm hai bước, đi đến bên cạnh Lục Lăng Tây, cười nói: "Tiểu Tây cũng quen đấy, là ông Trương, lát nữa ông ấy sẽ đến".

Lục Lăng Tây dạ một tiếng, nhớ tới chuyện gì đó, "Hoa lan của ông Trương có tốt không ạ?".

"Tốt lắm. Mấy ngày trước lão Trương đầu còn nói qua Tết sẽ mang bồn hoa lan kia đến Vi Viên Nghệ gặp cháu, nếu ông ấy biết hôm nay cháu đến bệnh viện, thì chắc chắn đã sớm ôm hoa lan đến đây tìm rồi".

Ông cụ nói thế, Lục Lăng Tây liền cười.

Quả nhiên, bọn họ vừa đến văn phòng chưa được bao lâu, "lão Trương đầu" mà ông cụ nói đã vội vã chạy đến. Ông vừa thấy Lục Lăng Tây liền cười tủm tỉm chào hỏi, quay đầu lại oán giận ông cụ, "Triệu lão đầu sao ông không nói sớm, nếu biết Tiểu Tây ở đây thì tôi đã ôm hoa lan đến cho Tiểu Tây xem rồi".

Ông Triệu cười lắc đầu, cho Lục Lăng Tây một ánh mắt "Cháu thấy ông không nói sai chứ". Ông cắt ngang lời oán giận của lão Trương đầu, chỉ Vương Thục Tú, bảo ông bắt mạch giúp.

Nói đến chuyện đứng đắn, ông Trương liền nghiêm túc hẳn. Ông đoan chính ngồi ở trước bàn làm việc khác, bảo Vương Thục Tú vươn tay, hai ngón tay đặt lên cổ tay Vương Thục Tú. Ông không nói gì, mọi người ở đây cũng không dám lên tiếng, ngay cả Tô Lãng đang nói về loại thuốc mới cũng đè giọng xuống.

"Thân thể không sao, chỉ là mang thai thôi, sau này phải chú ý".

Một câu long trời lở đất của ông, khiến mọi người ở đây đều sững sờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Điền Viên Nhật Thường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook