Chương 120: Sinh nghi
Lý Tùng Nho
08/09/2017
Lúc ăn sáng, Lục Lăng Tây nhìn chằm chằm Vương Thục Tú. Sắc mặt Vương Thục Tú hồng hào, nói chuyện mạnh mẽ, không có vẻ gì như là mệt mỏi do Tết.
Tính thêm Nhan Việt, cả bàn ăn cũng chỉ có bốn người. Vẻ khác thường của Lục Lăng Tây rất nhanh đã bị những người khác nhận ra. Vương Thục Tú kỳ quái nhìn cậu, "Trên mặt mẹ có gì à? Tiểu Tây, con nhìn gì vậy?".
"Mẹ thấy không khỏe sao?". Lục Lăng Tây hỏi thẳng nghi ngờ của mình, "Mấy ngày nay mẹ dậy khá muộn, là do Tết nên mệt ạ?".
Cậu vừa nói vậy, cả Vương Thục Tú và Tiêu Phong đều sửng sốt, hai người không nhận ra được chuyện này. Vương Thục Tú nghĩ nghĩ, hình như mấy ngày nay cô thấy khá buồn ngủ, sáng sớm cũng không muốn dậy. Nhưng cô cũng thấy không có gì, mùa đông trời lạnh ngủ nhiều là bình thường. "Không sao". Vương Thục Tú không để ý nói, "Chỉ là trời lạnh nên ngủ nhiều thôi".
Tiêu Phong tiếp lời: "Có cần đi bệnh viện khám xem sao không?".
Vương Thục Tú cười nói, "Em ăn được uống được thì đi bệnh viện làm gì, mọi người đừng lo".
Cô đã nói không sao thì mọi người cũng không nói thêm được gì nữa, đề tài lại chuyển lên người Nhan Việt. Với việc Nhan Việt bỗng nhiên trở về, Vương Thục Tú không khỏi thấy kỳ lạ. Trước chưa từng nghe Tiểu Tây nói Nhan Việt sẽ về nhanh như vậy, sáng sớm lúc nghe Tiêu Phong nói, Vương Thục Tú sửng sốt rồi mới phản ứng lại. Lại nói, cô và Nhan Việt làm hàng xóm nửa năm, ấn tượng về Nhan Việt không tệ chút nào. Vấn đề duy nhất là Nhan Việt đã từng này tuổi mà không thấy có bạn gái, cô nghĩ liệu có phải Nhan Việt có chuyện gì về thân thể hay không. Nhưng có quen bạn gái hay không là chuyện của Nhan Việt, Vương Thục Tú cũng không phải là người hay tò mò, cũng chỉ nói thầm mấy câu trong lòng rồi thôi.
Nghe Vương Thục Tú hỏi sao lại về sớm, Nhan Việt liền lấy cớ công việc ra. Ngoại trừ việc hợp tác với Cao Vĩnh Lương, còn nhắc đến nghiên cứu của Tô Lãng nữa. Anh vừa nói xong, trong lòng Vương Thục Tú liền động, nghĩ đến Phan Lượng. Lần trước đến thăm Phan Lượng với Lâm Mỹ, Vương Thục Tú thấy con trai Phan Tiểu Bảo của Phan Lượng rất đáng thương, mới nhỏ như vậy mà đã phải chịu căn bệnh nặng, lại còn an ủi Phan Lượng nói mình không sao. Loại bệnh này là một lỗ đen ngốn tiền, con trai Phan Lượng mới nằm viện chưa được bao lâu, mà tiền gửi tiết kiệm đã tiêu hết, bây giờ đã tiêu tiền bán nhà.
Vương Thục Tú mềm lòng, hỏi thêm một câu, "Tuyển người tự nguyện thử có điều kiện gì không?".
Nhan Việt lắc đầu, "Không có điều kiện gì, nhưng bệnh bạch cầu có nhiều loại khác nhau, thực nghiệm này không phải thích hợp với tất cả người bệnh".
Bệnh bạch cầu chỉ là một tên gọi chung, dựa vào mức độ nặng nhẹ và giai đoạn phát triển mà chia thành các loại khác nhau. Phòng thí nghiệm của Tô Lãng đã chứng mình rằng, hoạt chất chiết xuất từ cỏ đông lăng biến dị có tác dụng tốt với bệnh bạch cầu cấp dòng hạt M2, giảm số lượng bạch cầu gây bệnh, hiệu quả trị liệu rất rõ rệt. Nhất là cây cỏ đông lăng biến dị tiến hóa mà Lục Lăng Tây cung cấp, hàm lượng hoạt chất bên trong cao hơn cỏ đông lăng bình thường đến 60%, trở thành mẫu nghiên cứu lý tưởng nhất của mấy người Tô Lãng.
Nhan Việt cũng không hiểu về những thứ này lắm, nhưng anh vừa nghe đã nhận ra được gì đó, nhanh chóng hỏi, "Dì có quen người nào bị bệnh này sao?".
Tiêu Phong nghe Nhan Việt gọi tiếng dì rất bình thường, khóe miệng co rút khó nhận ra. Nhưng bọn họ gọi nhau rất hỗn loạn, mọi người cũng không để ý lắm. Như Dịch Hàng gọi Lục Lăng Tây là lão tam, quay đầu liền gọi Vương Thục Tú là chị, Hổ tử gọi y là anh Phong, lại gọi Lục Lăng Tây là em trai Tiểu Tây. Lại nói chỉ có Nhan Việt là đúng nhất, rất tự giác đặt Lục Lăng Tây đồng lứa với mình. Ban đầu Vương Thục Tú cũng không quen, nhưng nghe nhiều thì lại quen rồi.
Cô gật đầu, "Có một đồng nghiệp, là con trai của anh ta, thằng bé còn nhỏ chưa đến mười tuổi nữa, rất đáng thương".
Nhan Việt hiểu được ý của Vương Thục Tú, hơi trầm ngâm, "Cháu cũng không hiểu về mặt này lắm, cháu sẽ nhờ bạn đến xem thử xem sao. Cậu ta là chuyên gia về mảng này, nếu thích hợp có thể bàn về việc chọn làm người tự nguyện thử thuốc, dù không thích hợp thì cũng có thể giúp cái khác".
"Được". Vương Thục Tú gật đầu. Cơm nước xong cô liền gọi cho Phan Lượng, nói rõ ràng mọi chuyện. Phan Lượng nghe cô nói vậy suýt nữa là khóc trong điện thoại. Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi nghẹn ngào, nói lộn xộn cảm ơn Vương Thục Tú. Tuy được chọn làm người thử thuốc thì chưa chắc đã chữa được bệnh, hơn nữa thuốc mới có hậu quả nào khác hay không thì không ai biết. Nhưng với Phan Lượng đã lún sâu trong tuyệt vọng mà nói, đây chính là một tia sáng trong bóng đêm.
Cúp điện thoại, Vương Thục Tú thở dài, nói địa chỉ của Phan Lượng cho Nhan Việt. Hai cha con nhà họ vẫn ở bệnh viện trong ngày Tết, cũng trùng hợp là ở bệnh viện lúc trước Lục Lăng Tây đã nằm khi gặp chuyện. Nhan Việt cũng không chậm trễ, gọi ngay cho Tô Lãng, Tô Lãng đồng ý rất nhanh. Hai bên hẹn khi nào gặp mặt, Phan Lượng vội, Tô Lãng cũng chỉ vào mấy ngày Tết mới có vài ngày nghỉ nên cũng vội, vậy nên hẹn gặp vào buổi sáng luôn.
Buổi sáng Vương Thục Tú cũng không có việc gì nên muốn đi xem tình hình thế nào. Cô muốn đi, Tiêu Phong tất nhiên cũng theo cùng. Hơn nữa Tiêu Phong cũng định tiện đường đến bệnh viện thì đưa Vương Thục Tú đến khám luôn, mấy ngày nay quả thực cô ngủ rất nhiều, Tiểu Tây không nói y cũng không chú ý đến. Hai người bàn nhau mang cái gì đến, Nhan Việt vừa quay đầu lại liền thấy vẻ mặt Lục Lăng Tây muốn nói lại thôi. Từ lúc bọn họ nhắc đến đề tài này, Lục Lăng Tây đã yên lặng hẳn đi. Nhan Việt hiểu rõ trong lòng, dịu dàng nói: "Tiểu Tây cũng muốn đi đến đó luôn sao? Cũng gặp Tô Lãng luôn".
Lục Lăng Tây nhìn Nhan Việt, chần chừ gật đầu.
Tuy Vương Thục Tú thấy lạ là sao Lục Lăng Tây lại muốn đi cùng, nhưng đây cũng không phải là chuyện xấu, nên bảo người một nhà đều đi luôn, trên đường mua chút đồ đến, coi như đi chúc Tết. Mọi người sửa soạn xong đồ liền chuẩn bị đi, Đại Hắc thì không thể đi cùng được, đến bệnh viện mang thú cưng đến thì không hợp lắm. Nhan Việt nhìn Đại Hắc lại nhớ đến Tiểu Hắc, hình như từ tối qua khi anh về thì vẫn không thấy Tiểu Hắc lần nào. Nhan Việt cũng quen với việc nuôi thả Tiểu Hắc, cũng không hạn chế hoạt động của nó. Hơn nữa sau khi anh về sự chú ý đều đặt hết lên người Lục Lăng Tây, nên cũng không nghĩ đến việc tìm Tiểu Hắc. Nhưng anh về lâu như vậy mà Tiểu Hắc vẫn không xuất hiện, đúng là hơi kỳ lạ.
"Tiểu Hắc đi đâu rồi?". Nhan Việt hỏi.
Lục Lăng Tây: "...".
Cuối cùng cậu cũng nhớ ra tối qua đã quên điều gì, cậu để Tiểu Hắc và con rắn đỏ kia ở trong phòng rồi. Không kịp nói gì với Nhan Việt, Lục Lăng Tây xoay người chạy vào phòng, không biết Tiểu Hắc còn ở đó không.
"Tiểu Hắc, Tiểu Hắc?".
Lục Lăng Tây dạo quanh phòng một lượt nhưng không thấy bóng Tiểu Hắc đâu, cũng không thấy con rắn đỏ đâu cả. Cậu thầm nghĩ không phải con rắn đỏ đó bị Tiểu Hắc ăn rồi đấy chứ?
"Tiểu Tây? Sao vậy?". Nhan Việt thấy hành vi của Lục Lăng Tây kỳ lạ, đi theo cậu vào phòng.
Lục Lăng Tây hơi lúng túng, vội kể qua chuyện Tiểu Hắc không biết bắt con rắn đỏ ở đâu đến định đổi bánh ngọt với cậu vào tối hôm qua, kết quả cậu vội vã đến gặp Nhan Việt, nên quên mất Tiểu Hắc và con rắn đỏ kia rồi.
Nhan Việt cười khẽ, không nhịn được vươn tay xoa đầu Lục Lăng Tây. "Khoan hẵng tìm, chắc là Tiểu Hắc ăn no quá nên tìm chỗ nào tiêu hóa rồi".
Lục Lăng Tây cau mày, vừa nghĩ đến chuyện Tiểu Hắc ăn con rắn đỏ kia là cảm thấy sao sao ấy.
Nhan Việt nhếch môi, cười khẽ nói: "Chờ đi bệnh viện về bắt được Tiểu Hắc phải đánh sạch răng cho nó".
Anh nói rất nhẹ nhàng, Lục Lăng Tây nhịn cười gật đầu. Chuyện Tiểu Hắc ghét nhất là đánh răng, mỗi lần vừa thấy có thể sắp phải đánh răng là trốn dưới sô pha không chịu đi ra. Cũng chỉ có Nhan Việt mới dọa được nó, nếu không thì là Đại Hắc túm nó ra, chứ mình Lục Lăng Tây thì không làm gì được.
Hai người đang nói chuyện thì Vương Thục Tú đã sửa soạn xong đến gọi bọn họ đi. Cô vừa nhìn liền thấy ánh mắt Nhan Việt nhìn Lục Lăng Tây, trong lòng lộp bộp. Chờ đến khi cô chuyển mắt lên khuôn mặt Lục Lăng Tây, lại càng cảm thấy có gì đó không thích hợp. Hai người có phải hơi thân mật quá không?
Cũng không thể trách Vương Thục Tú lúc trước không nhận ra, tuy bình thường Nhan Việt có quan hệ tốt với Lục Lăng Tây, nhưng nếu không có chuyện gì cũng không đến bên này, đều là Lục Lăng Tây chạy sang bên cạnh tìm Nhan Việt. Vương Thục Tú lại ngại Nhan Việt ở một mình nên chưa bao giờ đến nhà Nhan Việt. Có đôi lúc bọn họ cùng ăn cơm, thì Nhan Việt và Lục Lăng Tây biểu hiện rất bình thường, chỉ là cảm giác thân thiết giữa bạn bè với nhau, cũng không khác gì như với Dịch Hàng.
Trong lòng Vương Thục Tú cảm thấy kỳ quái không nói nên lời, cô cũng không nghi ngờ gì hai người, chỉ cảm thấy hình như thân mật quá mức. Trước đây cô làm việc ở KTV cũng coi như là hiểu biết nhiều, cũng biết có chuyện nam thích nam, nhưng là một người lớn bình thường thì sẽ không nghĩ con trai mình như vậy. Vương Thục Tú dừng một lúc, hai chữ Tiểu Tây còn chưa thốt ra, thì Lục Lăng Tây đã quay đầu nhìn thấy cô. Không biết Vương Thục Tú đã đứng ở cửa bao lâu rồi, ánh mắt Lục Lăng Tây hơi dao động, chột dạ gọi một tiếng: "Mẹ".
Vương Thục Tú kìm xuống bứt rứt trong lòng, nở nụ cười, "Đang nói gì vậy?".
Nhan Việt mặt không đổi sắc chuyển đề tài, "Đang nói về Tiểu Hắc, sáng sớm không thấy Tiểu Hắc đâu cả, không biết nó đã chạy đi chỗ nào rồi?".
Vương Thục Tú vô thức theo lời Nhan Việt nói nghĩ đến Tiểu Hắc, hình như là vẫn luôn không thấy nó đâu.
Nhan Việt nói tiếp: "Chắc Tiểu Hắc trốn ở đâu rồi, Tô Lãng chắc cũng sắp đến bệnh viện. Chúng ta nên đi thôi".
Anh nói đi thì Vương Thục Tú liền nghĩ ngay đến chuyện chính, thuận lợi xóa sạch chuyện trước đó.
Lục Lăng Tây lén thở phào, Nhan Việt cho cậu một ánh mắt không sao đâu. Thực ra thì Nhan Việt đã nghĩ đến chuyện thẳng thắn với Vương Thục Tú, nhưng anh cần một cơ hội thích hợp. Khác với Lục Nhất Thủy, Nhan Việt không định dùng thủ đoạn gì với Vương Thục Tú. Thứ nhất là tính cách hai người khác nhau, thứ hai là... Nhan Việt nhìn Lục Lăng Tây, có thể chú ý thấy Vương Thục Tú dậy muộn hơn bình thường, vậy Tiểu Tây rất coi trọng người mẹ Vương Thục Tú này.
Mọi người đi ra cửa, Lục Lăng Tây đảo mắt liền thấy ở cửa tòa nhà dán một tờ thông báo, là hàng xóm ở tầng bốn dán, nói nhà anh ta nuôi một con rắn nhỏ màu nâu, tối hôm qua đã mất tích, bảo hàng xóm xung quanh chú ý một chút. Con rắn kia có độc, anh ta mới mua được vài ngày còn chưa nhổ răng. Phía dưới tờ thông báo là một tấm ảnh chụp con rắn kia. Lục Lăng Tây nhìn chằm chằm ảnh một lúc lâu, xác nhận không phải là con rắn đỏ tối hôm qua.
Nhan Việt nhíu mày, "Lại là một con rắn?".
Lục Lăng Tây gật đầu, luôn cảm thấy đó cũng là do Tiểu Hắc làm.
Tính thêm Nhan Việt, cả bàn ăn cũng chỉ có bốn người. Vẻ khác thường của Lục Lăng Tây rất nhanh đã bị những người khác nhận ra. Vương Thục Tú kỳ quái nhìn cậu, "Trên mặt mẹ có gì à? Tiểu Tây, con nhìn gì vậy?".
"Mẹ thấy không khỏe sao?". Lục Lăng Tây hỏi thẳng nghi ngờ của mình, "Mấy ngày nay mẹ dậy khá muộn, là do Tết nên mệt ạ?".
Cậu vừa nói vậy, cả Vương Thục Tú và Tiêu Phong đều sửng sốt, hai người không nhận ra được chuyện này. Vương Thục Tú nghĩ nghĩ, hình như mấy ngày nay cô thấy khá buồn ngủ, sáng sớm cũng không muốn dậy. Nhưng cô cũng thấy không có gì, mùa đông trời lạnh ngủ nhiều là bình thường. "Không sao". Vương Thục Tú không để ý nói, "Chỉ là trời lạnh nên ngủ nhiều thôi".
Tiêu Phong tiếp lời: "Có cần đi bệnh viện khám xem sao không?".
Vương Thục Tú cười nói, "Em ăn được uống được thì đi bệnh viện làm gì, mọi người đừng lo".
Cô đã nói không sao thì mọi người cũng không nói thêm được gì nữa, đề tài lại chuyển lên người Nhan Việt. Với việc Nhan Việt bỗng nhiên trở về, Vương Thục Tú không khỏi thấy kỳ lạ. Trước chưa từng nghe Tiểu Tây nói Nhan Việt sẽ về nhanh như vậy, sáng sớm lúc nghe Tiêu Phong nói, Vương Thục Tú sửng sốt rồi mới phản ứng lại. Lại nói, cô và Nhan Việt làm hàng xóm nửa năm, ấn tượng về Nhan Việt không tệ chút nào. Vấn đề duy nhất là Nhan Việt đã từng này tuổi mà không thấy có bạn gái, cô nghĩ liệu có phải Nhan Việt có chuyện gì về thân thể hay không. Nhưng có quen bạn gái hay không là chuyện của Nhan Việt, Vương Thục Tú cũng không phải là người hay tò mò, cũng chỉ nói thầm mấy câu trong lòng rồi thôi.
Nghe Vương Thục Tú hỏi sao lại về sớm, Nhan Việt liền lấy cớ công việc ra. Ngoại trừ việc hợp tác với Cao Vĩnh Lương, còn nhắc đến nghiên cứu của Tô Lãng nữa. Anh vừa nói xong, trong lòng Vương Thục Tú liền động, nghĩ đến Phan Lượng. Lần trước đến thăm Phan Lượng với Lâm Mỹ, Vương Thục Tú thấy con trai Phan Tiểu Bảo của Phan Lượng rất đáng thương, mới nhỏ như vậy mà đã phải chịu căn bệnh nặng, lại còn an ủi Phan Lượng nói mình không sao. Loại bệnh này là một lỗ đen ngốn tiền, con trai Phan Lượng mới nằm viện chưa được bao lâu, mà tiền gửi tiết kiệm đã tiêu hết, bây giờ đã tiêu tiền bán nhà.
Vương Thục Tú mềm lòng, hỏi thêm một câu, "Tuyển người tự nguyện thử có điều kiện gì không?".
Nhan Việt lắc đầu, "Không có điều kiện gì, nhưng bệnh bạch cầu có nhiều loại khác nhau, thực nghiệm này không phải thích hợp với tất cả người bệnh".
Bệnh bạch cầu chỉ là một tên gọi chung, dựa vào mức độ nặng nhẹ và giai đoạn phát triển mà chia thành các loại khác nhau. Phòng thí nghiệm của Tô Lãng đã chứng mình rằng, hoạt chất chiết xuất từ cỏ đông lăng biến dị có tác dụng tốt với bệnh bạch cầu cấp dòng hạt M2, giảm số lượng bạch cầu gây bệnh, hiệu quả trị liệu rất rõ rệt. Nhất là cây cỏ đông lăng biến dị tiến hóa mà Lục Lăng Tây cung cấp, hàm lượng hoạt chất bên trong cao hơn cỏ đông lăng bình thường đến 60%, trở thành mẫu nghiên cứu lý tưởng nhất của mấy người Tô Lãng.
Nhan Việt cũng không hiểu về những thứ này lắm, nhưng anh vừa nghe đã nhận ra được gì đó, nhanh chóng hỏi, "Dì có quen người nào bị bệnh này sao?".
Tiêu Phong nghe Nhan Việt gọi tiếng dì rất bình thường, khóe miệng co rút khó nhận ra. Nhưng bọn họ gọi nhau rất hỗn loạn, mọi người cũng không để ý lắm. Như Dịch Hàng gọi Lục Lăng Tây là lão tam, quay đầu liền gọi Vương Thục Tú là chị, Hổ tử gọi y là anh Phong, lại gọi Lục Lăng Tây là em trai Tiểu Tây. Lại nói chỉ có Nhan Việt là đúng nhất, rất tự giác đặt Lục Lăng Tây đồng lứa với mình. Ban đầu Vương Thục Tú cũng không quen, nhưng nghe nhiều thì lại quen rồi.
Cô gật đầu, "Có một đồng nghiệp, là con trai của anh ta, thằng bé còn nhỏ chưa đến mười tuổi nữa, rất đáng thương".
Nhan Việt hiểu được ý của Vương Thục Tú, hơi trầm ngâm, "Cháu cũng không hiểu về mặt này lắm, cháu sẽ nhờ bạn đến xem thử xem sao. Cậu ta là chuyên gia về mảng này, nếu thích hợp có thể bàn về việc chọn làm người tự nguyện thử thuốc, dù không thích hợp thì cũng có thể giúp cái khác".
"Được". Vương Thục Tú gật đầu. Cơm nước xong cô liền gọi cho Phan Lượng, nói rõ ràng mọi chuyện. Phan Lượng nghe cô nói vậy suýt nữa là khóc trong điện thoại. Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi nghẹn ngào, nói lộn xộn cảm ơn Vương Thục Tú. Tuy được chọn làm người thử thuốc thì chưa chắc đã chữa được bệnh, hơn nữa thuốc mới có hậu quả nào khác hay không thì không ai biết. Nhưng với Phan Lượng đã lún sâu trong tuyệt vọng mà nói, đây chính là một tia sáng trong bóng đêm.
Cúp điện thoại, Vương Thục Tú thở dài, nói địa chỉ của Phan Lượng cho Nhan Việt. Hai cha con nhà họ vẫn ở bệnh viện trong ngày Tết, cũng trùng hợp là ở bệnh viện lúc trước Lục Lăng Tây đã nằm khi gặp chuyện. Nhan Việt cũng không chậm trễ, gọi ngay cho Tô Lãng, Tô Lãng đồng ý rất nhanh. Hai bên hẹn khi nào gặp mặt, Phan Lượng vội, Tô Lãng cũng chỉ vào mấy ngày Tết mới có vài ngày nghỉ nên cũng vội, vậy nên hẹn gặp vào buổi sáng luôn.
Buổi sáng Vương Thục Tú cũng không có việc gì nên muốn đi xem tình hình thế nào. Cô muốn đi, Tiêu Phong tất nhiên cũng theo cùng. Hơn nữa Tiêu Phong cũng định tiện đường đến bệnh viện thì đưa Vương Thục Tú đến khám luôn, mấy ngày nay quả thực cô ngủ rất nhiều, Tiểu Tây không nói y cũng không chú ý đến. Hai người bàn nhau mang cái gì đến, Nhan Việt vừa quay đầu lại liền thấy vẻ mặt Lục Lăng Tây muốn nói lại thôi. Từ lúc bọn họ nhắc đến đề tài này, Lục Lăng Tây đã yên lặng hẳn đi. Nhan Việt hiểu rõ trong lòng, dịu dàng nói: "Tiểu Tây cũng muốn đi đến đó luôn sao? Cũng gặp Tô Lãng luôn".
Lục Lăng Tây nhìn Nhan Việt, chần chừ gật đầu.
Tuy Vương Thục Tú thấy lạ là sao Lục Lăng Tây lại muốn đi cùng, nhưng đây cũng không phải là chuyện xấu, nên bảo người một nhà đều đi luôn, trên đường mua chút đồ đến, coi như đi chúc Tết. Mọi người sửa soạn xong đồ liền chuẩn bị đi, Đại Hắc thì không thể đi cùng được, đến bệnh viện mang thú cưng đến thì không hợp lắm. Nhan Việt nhìn Đại Hắc lại nhớ đến Tiểu Hắc, hình như từ tối qua khi anh về thì vẫn không thấy Tiểu Hắc lần nào. Nhan Việt cũng quen với việc nuôi thả Tiểu Hắc, cũng không hạn chế hoạt động của nó. Hơn nữa sau khi anh về sự chú ý đều đặt hết lên người Lục Lăng Tây, nên cũng không nghĩ đến việc tìm Tiểu Hắc. Nhưng anh về lâu như vậy mà Tiểu Hắc vẫn không xuất hiện, đúng là hơi kỳ lạ.
"Tiểu Hắc đi đâu rồi?". Nhan Việt hỏi.
Lục Lăng Tây: "...".
Cuối cùng cậu cũng nhớ ra tối qua đã quên điều gì, cậu để Tiểu Hắc và con rắn đỏ kia ở trong phòng rồi. Không kịp nói gì với Nhan Việt, Lục Lăng Tây xoay người chạy vào phòng, không biết Tiểu Hắc còn ở đó không.
"Tiểu Hắc, Tiểu Hắc?".
Lục Lăng Tây dạo quanh phòng một lượt nhưng không thấy bóng Tiểu Hắc đâu, cũng không thấy con rắn đỏ đâu cả. Cậu thầm nghĩ không phải con rắn đỏ đó bị Tiểu Hắc ăn rồi đấy chứ?
"Tiểu Tây? Sao vậy?". Nhan Việt thấy hành vi của Lục Lăng Tây kỳ lạ, đi theo cậu vào phòng.
Lục Lăng Tây hơi lúng túng, vội kể qua chuyện Tiểu Hắc không biết bắt con rắn đỏ ở đâu đến định đổi bánh ngọt với cậu vào tối hôm qua, kết quả cậu vội vã đến gặp Nhan Việt, nên quên mất Tiểu Hắc và con rắn đỏ kia rồi.
Nhan Việt cười khẽ, không nhịn được vươn tay xoa đầu Lục Lăng Tây. "Khoan hẵng tìm, chắc là Tiểu Hắc ăn no quá nên tìm chỗ nào tiêu hóa rồi".
Lục Lăng Tây cau mày, vừa nghĩ đến chuyện Tiểu Hắc ăn con rắn đỏ kia là cảm thấy sao sao ấy.
Nhan Việt nhếch môi, cười khẽ nói: "Chờ đi bệnh viện về bắt được Tiểu Hắc phải đánh sạch răng cho nó".
Anh nói rất nhẹ nhàng, Lục Lăng Tây nhịn cười gật đầu. Chuyện Tiểu Hắc ghét nhất là đánh răng, mỗi lần vừa thấy có thể sắp phải đánh răng là trốn dưới sô pha không chịu đi ra. Cũng chỉ có Nhan Việt mới dọa được nó, nếu không thì là Đại Hắc túm nó ra, chứ mình Lục Lăng Tây thì không làm gì được.
Hai người đang nói chuyện thì Vương Thục Tú đã sửa soạn xong đến gọi bọn họ đi. Cô vừa nhìn liền thấy ánh mắt Nhan Việt nhìn Lục Lăng Tây, trong lòng lộp bộp. Chờ đến khi cô chuyển mắt lên khuôn mặt Lục Lăng Tây, lại càng cảm thấy có gì đó không thích hợp. Hai người có phải hơi thân mật quá không?
Cũng không thể trách Vương Thục Tú lúc trước không nhận ra, tuy bình thường Nhan Việt có quan hệ tốt với Lục Lăng Tây, nhưng nếu không có chuyện gì cũng không đến bên này, đều là Lục Lăng Tây chạy sang bên cạnh tìm Nhan Việt. Vương Thục Tú lại ngại Nhan Việt ở một mình nên chưa bao giờ đến nhà Nhan Việt. Có đôi lúc bọn họ cùng ăn cơm, thì Nhan Việt và Lục Lăng Tây biểu hiện rất bình thường, chỉ là cảm giác thân thiết giữa bạn bè với nhau, cũng không khác gì như với Dịch Hàng.
Trong lòng Vương Thục Tú cảm thấy kỳ quái không nói nên lời, cô cũng không nghi ngờ gì hai người, chỉ cảm thấy hình như thân mật quá mức. Trước đây cô làm việc ở KTV cũng coi như là hiểu biết nhiều, cũng biết có chuyện nam thích nam, nhưng là một người lớn bình thường thì sẽ không nghĩ con trai mình như vậy. Vương Thục Tú dừng một lúc, hai chữ Tiểu Tây còn chưa thốt ra, thì Lục Lăng Tây đã quay đầu nhìn thấy cô. Không biết Vương Thục Tú đã đứng ở cửa bao lâu rồi, ánh mắt Lục Lăng Tây hơi dao động, chột dạ gọi một tiếng: "Mẹ".
Vương Thục Tú kìm xuống bứt rứt trong lòng, nở nụ cười, "Đang nói gì vậy?".
Nhan Việt mặt không đổi sắc chuyển đề tài, "Đang nói về Tiểu Hắc, sáng sớm không thấy Tiểu Hắc đâu cả, không biết nó đã chạy đi chỗ nào rồi?".
Vương Thục Tú vô thức theo lời Nhan Việt nói nghĩ đến Tiểu Hắc, hình như là vẫn luôn không thấy nó đâu.
Nhan Việt nói tiếp: "Chắc Tiểu Hắc trốn ở đâu rồi, Tô Lãng chắc cũng sắp đến bệnh viện. Chúng ta nên đi thôi".
Anh nói đi thì Vương Thục Tú liền nghĩ ngay đến chuyện chính, thuận lợi xóa sạch chuyện trước đó.
Lục Lăng Tây lén thở phào, Nhan Việt cho cậu một ánh mắt không sao đâu. Thực ra thì Nhan Việt đã nghĩ đến chuyện thẳng thắn với Vương Thục Tú, nhưng anh cần một cơ hội thích hợp. Khác với Lục Nhất Thủy, Nhan Việt không định dùng thủ đoạn gì với Vương Thục Tú. Thứ nhất là tính cách hai người khác nhau, thứ hai là... Nhan Việt nhìn Lục Lăng Tây, có thể chú ý thấy Vương Thục Tú dậy muộn hơn bình thường, vậy Tiểu Tây rất coi trọng người mẹ Vương Thục Tú này.
Mọi người đi ra cửa, Lục Lăng Tây đảo mắt liền thấy ở cửa tòa nhà dán một tờ thông báo, là hàng xóm ở tầng bốn dán, nói nhà anh ta nuôi một con rắn nhỏ màu nâu, tối hôm qua đã mất tích, bảo hàng xóm xung quanh chú ý một chút. Con rắn kia có độc, anh ta mới mua được vài ngày còn chưa nhổ răng. Phía dưới tờ thông báo là một tấm ảnh chụp con rắn kia. Lục Lăng Tây nhìn chằm chằm ảnh một lúc lâu, xác nhận không phải là con rắn đỏ tối hôm qua.
Nhan Việt nhíu mày, "Lại là một con rắn?".
Lục Lăng Tây gật đầu, luôn cảm thấy đó cũng là do Tiểu Hắc làm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.