Điền Viên Thủ Phụ Sủng Thê Hàng Ngày
Chương 17:
Lạc Lạc
02/11/2024
Đại khái là khi sinh bệnh, con người ta thường hay yếu lòng, cho nên Thanh Chỉ hiện tại tràn đầy năng lượng tiêu cực, trong lòng chỉ cảm thấy rất khổ sở.
Hương Nguyệt tiến vào, nhìn thấy Thanh Chỉ tỉnh dậy lập tức hỏi: " Tiểu thư, người cảm thấy thế nào ? Có thể ăn một chút chứ ?"
Mặc dù hiện tại Thanh Chỉ không muốn ăn chút nào, nhưng cũng biết tình huống hiện tại nếu không ăn uống tốt sẽ càng thêm phiền toái. Do vậy vẫn chống đỡ chính mình, sau đó nói: " Đơn giản một chút là được rồi ".
Hương Nguyệt bưng tới một chén cháo kê nhỏ: " Bên trong đã cho đường nâu và gừng băm, đối với thân thể rất tốt. Tiểu thư ăn nhiều một chút."
Nói thật là hương vị không được tốt cho lắm, nhưng không thể phủ nhận là sau khi ăn, bụng thoải mái hơn không ít, cũng làm cho tâm tình Thanh Chỉ tốt hơn rất nhiều.
Cảm xúc tiêu cực vừa rồi trên cơ bản đã không còn. Thanh Chỉ nghĩ, có thể lực lượng hiện tại của nàng thật sự rất yếu, yếu đến mức vô luận là Vương thị hay Diệp Thanh Vinh đều không nghiêm túc để nàng vào mắt. Nhứng nàng cũng có thể dùng lực lượng yếu ớt của mình, cố gắng thay đổi tình cảnh của bản thân.
Cứ như vậy, năm sáu ngày sau Thanh Chỉ mới cảm thấy hoàn toàn khỏe lại. Mà thời gian năm sáu ngày này thực sự làm cho Thanh Chỉ cảm nhận được, làm một nữ tử không dễ dàng cỡ nào.
Bất quá, nguyệt sự cuối cùng cũng kết thúc, làm cho Thanh Chỉ cảm giác như được sống lại.
Nguyệt sự đi rồi không có lý do gì không đi thỉnh an, Thanh Chỉ tự nhiên sẽ không nói không thỉnh an, lưu lại bản thân bất kỳ nhược điểm gì.
Phòng của Vương thị bố trí vẫn làm cho người ta cảm thấy thoải mái như trước, đồng thời cũng khiến người ta cảm thấy áp lực.
Thanh Chỉ ở chỗ này vẫn không ngừng hạ thấp sự tồn tại của mình.
Bất quá, có một số cảm giác tồn tại không phải muốn hạ thấp là có thể hạ thấp, dù sao chuyện rơi xuống nước nàng cũng là nữ chính. Không nói tới chuyện đám người Diệp Thanh Vinh, Diệp Thanh Phân cảm thấy thoải mái mà hiện tại vì Thanh Chỉ có di chứng sau lần rơi xuống nước, động tĩnh giày vò không nhỏ, cũng là lần đầu tới đây sau khi khỏi di chứng, cho nên nhận được sự chú ý cũng là chuyện nên có.
Đầu tiên chính là mẫu thân Vương thị. Cho dù là trong lòng không quan tâm đến nữ nhi này nhưng việc nên làm vẫn phải làm.
Vương thị hỏi: " Tứ nha đầu cảm thấy thân thể như thế nào ?"
Nơi này của Thanh Chỉ cho dù không tốt cũng nên chú ý tới chút tình huống, cho nên nàng nói: " Hồi mẫu thân, đã tốt rồi ạ. Đa tạ mẫu thân thông cảm."
Vương thị liền gật gật đầu: " Ừm, vẫn nên chú ý một chút."
Bất quá chút ý cái gì cũng không nói, cho nên Thanh Chỉ hiểu được, đây căn bản không phải là quan tâm chân chính. Dù sao bản thân Thanh Chỉ cũng biết Vương thị đối với thứ nữ không có tác dụng gì đều có thái độ như vậy, đương nhiên sẽ không cảm thấy không thoải mái.
Thanh Chỉ nghĩ như vậy coi như xong rồi, kết quả Diệp Thanh Oánh lại "quan tâm" nói: " Tứ tỷ tỷ, nghe nói tỷ sau này đối với việc nối dõi bất lợi, không biết có thật hay không. Nếu là thật thì sau này ngươi phải làm sau mới tốt đây !"
Đây tuyệt đối là trần trụi hả hê khi người gặp họa. Diệp Thanh Vinh, Diệp Thanh Phân hai người trên mặt đều lộ ra nụ cười sảng khoái. Cùng là thứ nữ, hai người vô cùng ghen tị với nhan sắc tốt của Diệp Thanh Chỉ, thậm chí là Diệp Thanh Vi trước đây đều vô cùng ngạo mạn trên mặt cũng nở nụ cười.
Vương thị lại giống như không biết những nữ nhi phía dưới rốt cuộc đang nói những gì, thoạt nhìn rất nghiêm túc nhìn chiếc vòng tay bằng mỡ dê thanh nhuận trên cổ tay kia.
Thanh Chỉ lại bình tĩnh: " Lời này không biết thất muội muội làm sao biết được ? Ta ngược lại còn chưa nghe nói qua. Bất quá nếu truyền ra ngoài cũng không biết sẽ bị người ta nói thành cái gì. Dù sao lúc ta mơ mơ màng màng rơi xuống nước, không biết tình hình thế nào. Hiện tại cảm thấy hình như là có người từ sau lưng ta đẩy một cái, cũng không biết rốt cuộc là ai. Nếu bởi vì thân thể ta rơi xuống nước bị truyền ra ngoài thì thực sự không tốt lắm đâu !"
Lời này vừa nói ra, Diệp Thanh Vinh cùng Vương thị đều thay đổi sắc mặt. Hai người đều chột dạ.
Vương thị lập tức nói: " Không có bằng chứng, những lời này sao có thể nói lung tung ! Lời này sau không thể nói !"
Thanh Chỉ cười cười: " Thanh Chỉ đương nhiên là nghe mẫu thân. Bất quá bản thân nữ nhi rơi xuống nước chính là cảm thấy ủy khuất. Nếu hiện giờ lại truyền ra ngoài tin đồn như vậy, thanh danh của nữ nhi thực sự sẽ không giữ được. Kính xin mẫu thân làm chủ cho nữ nhi !"
Hương Nguyệt tiến vào, nhìn thấy Thanh Chỉ tỉnh dậy lập tức hỏi: " Tiểu thư, người cảm thấy thế nào ? Có thể ăn một chút chứ ?"
Mặc dù hiện tại Thanh Chỉ không muốn ăn chút nào, nhưng cũng biết tình huống hiện tại nếu không ăn uống tốt sẽ càng thêm phiền toái. Do vậy vẫn chống đỡ chính mình, sau đó nói: " Đơn giản một chút là được rồi ".
Hương Nguyệt bưng tới một chén cháo kê nhỏ: " Bên trong đã cho đường nâu và gừng băm, đối với thân thể rất tốt. Tiểu thư ăn nhiều một chút."
Nói thật là hương vị không được tốt cho lắm, nhưng không thể phủ nhận là sau khi ăn, bụng thoải mái hơn không ít, cũng làm cho tâm tình Thanh Chỉ tốt hơn rất nhiều.
Cảm xúc tiêu cực vừa rồi trên cơ bản đã không còn. Thanh Chỉ nghĩ, có thể lực lượng hiện tại của nàng thật sự rất yếu, yếu đến mức vô luận là Vương thị hay Diệp Thanh Vinh đều không nghiêm túc để nàng vào mắt. Nhứng nàng cũng có thể dùng lực lượng yếu ớt của mình, cố gắng thay đổi tình cảnh của bản thân.
Cứ như vậy, năm sáu ngày sau Thanh Chỉ mới cảm thấy hoàn toàn khỏe lại. Mà thời gian năm sáu ngày này thực sự làm cho Thanh Chỉ cảm nhận được, làm một nữ tử không dễ dàng cỡ nào.
Bất quá, nguyệt sự cuối cùng cũng kết thúc, làm cho Thanh Chỉ cảm giác như được sống lại.
Nguyệt sự đi rồi không có lý do gì không đi thỉnh an, Thanh Chỉ tự nhiên sẽ không nói không thỉnh an, lưu lại bản thân bất kỳ nhược điểm gì.
Phòng của Vương thị bố trí vẫn làm cho người ta cảm thấy thoải mái như trước, đồng thời cũng khiến người ta cảm thấy áp lực.
Thanh Chỉ ở chỗ này vẫn không ngừng hạ thấp sự tồn tại của mình.
Bất quá, có một số cảm giác tồn tại không phải muốn hạ thấp là có thể hạ thấp, dù sao chuyện rơi xuống nước nàng cũng là nữ chính. Không nói tới chuyện đám người Diệp Thanh Vinh, Diệp Thanh Phân cảm thấy thoải mái mà hiện tại vì Thanh Chỉ có di chứng sau lần rơi xuống nước, động tĩnh giày vò không nhỏ, cũng là lần đầu tới đây sau khi khỏi di chứng, cho nên nhận được sự chú ý cũng là chuyện nên có.
Đầu tiên chính là mẫu thân Vương thị. Cho dù là trong lòng không quan tâm đến nữ nhi này nhưng việc nên làm vẫn phải làm.
Vương thị hỏi: " Tứ nha đầu cảm thấy thân thể như thế nào ?"
Nơi này của Thanh Chỉ cho dù không tốt cũng nên chú ý tới chút tình huống, cho nên nàng nói: " Hồi mẫu thân, đã tốt rồi ạ. Đa tạ mẫu thân thông cảm."
Vương thị liền gật gật đầu: " Ừm, vẫn nên chú ý một chút."
Bất quá chút ý cái gì cũng không nói, cho nên Thanh Chỉ hiểu được, đây căn bản không phải là quan tâm chân chính. Dù sao bản thân Thanh Chỉ cũng biết Vương thị đối với thứ nữ không có tác dụng gì đều có thái độ như vậy, đương nhiên sẽ không cảm thấy không thoải mái.
Thanh Chỉ nghĩ như vậy coi như xong rồi, kết quả Diệp Thanh Oánh lại "quan tâm" nói: " Tứ tỷ tỷ, nghe nói tỷ sau này đối với việc nối dõi bất lợi, không biết có thật hay không. Nếu là thật thì sau này ngươi phải làm sau mới tốt đây !"
Đây tuyệt đối là trần trụi hả hê khi người gặp họa. Diệp Thanh Vinh, Diệp Thanh Phân hai người trên mặt đều lộ ra nụ cười sảng khoái. Cùng là thứ nữ, hai người vô cùng ghen tị với nhan sắc tốt của Diệp Thanh Chỉ, thậm chí là Diệp Thanh Vi trước đây đều vô cùng ngạo mạn trên mặt cũng nở nụ cười.
Vương thị lại giống như không biết những nữ nhi phía dưới rốt cuộc đang nói những gì, thoạt nhìn rất nghiêm túc nhìn chiếc vòng tay bằng mỡ dê thanh nhuận trên cổ tay kia.
Thanh Chỉ lại bình tĩnh: " Lời này không biết thất muội muội làm sao biết được ? Ta ngược lại còn chưa nghe nói qua. Bất quá nếu truyền ra ngoài cũng không biết sẽ bị người ta nói thành cái gì. Dù sao lúc ta mơ mơ màng màng rơi xuống nước, không biết tình hình thế nào. Hiện tại cảm thấy hình như là có người từ sau lưng ta đẩy một cái, cũng không biết rốt cuộc là ai. Nếu bởi vì thân thể ta rơi xuống nước bị truyền ra ngoài thì thực sự không tốt lắm đâu !"
Lời này vừa nói ra, Diệp Thanh Vinh cùng Vương thị đều thay đổi sắc mặt. Hai người đều chột dạ.
Vương thị lập tức nói: " Không có bằng chứng, những lời này sao có thể nói lung tung ! Lời này sau không thể nói !"
Thanh Chỉ cười cười: " Thanh Chỉ đương nhiên là nghe mẫu thân. Bất quá bản thân nữ nhi rơi xuống nước chính là cảm thấy ủy khuất. Nếu hiện giờ lại truyền ra ngoài tin đồn như vậy, thanh danh của nữ nhi thực sự sẽ không giữ được. Kính xin mẫu thân làm chủ cho nữ nhi !"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.