Chương 40: | Báo thù
Lai Tự Viễn Phương (Đến Từ Phương Xa)
11/06/2024
Chuyến đi săn của thành Thợ Săn sắp tới hồi kết, đội xe bắt đầu tập trung lại, xếp thành hai hàng xe dài, chạy vượt qua đàn hươu đang rối loạn, đi thẳng về phía một bãi bồi ở đảo nhỏ phía tây.
Tiếng động cơ xen lẫn với tiếng hươu kêu, vang đi thật xa trong đêm tối.
Bỗng, có hơn hai mươi con hươu biến dị lao ra khỏi rừng rậm trên cô đảo, băng qua đài đá ngập trong bùn đất. Dưới sự dẫn đầu của một con hươu đực lớn tuổi, chúng xông vào bầy hươu, khiến cả bầy vừa mới bình ổn lại rơi vào rối loạn lần nữa. Sau đó là phẫn nộ và điên cuồng.
Hươu đực lắc lư cái cổ cường tráng, cặp sừng sắc bén lấp lóe ánh sáng lạnh lẽo.
Đội xe thành Thợ Săn chưa chạy xa, nhận ra sự thay đổi của đàn hươu nọ, lái xe tức khắc đạp mạnh chân ga, tăng tốc ngay tức khắc.
Cả đám bọn họ điên thì đúng là điên đó, nhưng mà chẳng có ngu à nha.
Đàn hươu này rõ ràng có điều bất thường, dưới sự dẫn dắt của thủ lĩnh, chúng giống như bị điều khiển, tiếp tục tụ lại trong khi đang rối loạn, hợp lại thành một quần thể khổng lồ như lúc bình thường mới đến vùng châu thổ. Dẫn đầu là một con hươu đực cường tráng, xông thẳng tới đụng độ với đội xe chạy đằng trước.
Sau đàn hươu, bầy sói cũng lao ra khỏi khu rừng, nhưng chúng không tấn công hươu biến dị, mà đuổi theo sau như một cái đuôi, thi thoảng tăng tốc chạy ở hai bên, như bầy chó chăn cừu đang lùa đàn dê, lùa mấy con đi lạc quay lại đàn.
Bên bìa rừng, Diệp An dựa sau một gốc cây biến dị bị đổ rạp ra, máu chảy xuống từ mũi, vừa giơ tay chùi, thì lại mau chóng chảy ra lần nữa.
Vì giữ liên kết với đàn hươu và bầy sói, dù đầu đang đau tới mức muốn vỡ ra, nhưng cậu vẫn cắn chặt răng, nhắc nhở bản thân không được ngất đi, càng không được mất lý trí, để sự phẫn nộ và ham muốn giết chóc điều khiển. Mục đích của cậu là đuổi những tay thợ săn của các thành đi, khiến dân du cư núp trong tối kinh hãi. Nếu vẫn không có hiệu quả, cậu cũng chỉ đành đồng hóa trùng độc.
Diệp An tựa lưng trên thân cây, mặt mày tái nhợt, dòng máu đỏ chảy từ mũi xuống tới môi, cực kỳ nổi bật. Một tay cậu siết trường đao, tay còn lại bấu vỏ cây, ngón tay dùng sức, đầu ngón tay cắm sâu vào trong thân cây, bóc ra cả một mảng vỏ cây.
Đàn hươu phi nước đại băng qua sông, bùn lầy bị khuấy đục nổi lên như bị đun sôi.
Đội xe thành Thợ Săn không thể xua bầy hươu tản đi được, đành phải tiếp tục tăng tốc, vòng qua mặt đông của cô đảo, hòng lợi dụng địa hình để cắt đuôi quần thể khổng lồ này.
Tiếc là không có tác dụng mấy.
“Thủ lĩnh, làm sao đây?” Jason siết tay lái, cái đầu trọc toát mồ hôi lạnh.
Âm thanh va đập của sừng hươu truyền tới, có xe cải tạo đang bị tấn công, có thể bị lật bất cứ lúc nào.
Bị một đàn hươu biến dị có số lượng khổng lồ đuổi theo sát đít, cái cảm giác này thật chẳng vui tí nào. Hơi bất cản là cả người lẫn xe sẽ bị hất bay rồi bị giẫm thành thịt nát cho coi.
“Tiếp tục lái.”
Tiêu Môn xốc mở cửa sổ trên trần xe, chống hai tay, dùng sức, nhảy ra khỏi buồng xe, quỳ một gối trên mui xe.
“Thủ lĩnh!” Jason hãi hùng, bất giác giảm tốc độ.
“Tiếp tục tăng tốc!” Tiêu Môn ra lệnh Jason tăng tốc, một tay ổn định cơ thể, tay kia rút trường đao đeo sau lưng ra. Trông thấy đàn hươu càng lúc càng gần, cặp mắt tức khắc biến thành trong suốt, đồng tử như viên tinh thể băng lạnh buốt.
“Thành chủ, anh định làm gì?” Rose lái xe chạy lướt qua Tiêu Môn, mở cửa sổ xe cất cao giọng hỏi.
“Tăng tốc, toàn bộ tăng tốc!”
Dứt lời, Tiêu Môn bỗng nhảy ra khỏi nóc xe, phóng xuống đất, hai tay nắm chuôi đao, cắm mạnh thân đao vào trong đất. Lấy thanh trường đao làm trung tâm, một lớp băng cứng rắn tỏa ra theo hình quạt, kéo dài vô tận ra phía trước và hai bên trái phải, cho đến khi chạm tới chân đàn hươu.
Có con hươu đực bị bất ngờ, trượt trên mặt băng, sừng hươu quét ngang, mang luôn cả đồng loại cùng ngã ra đất.
Hàng đầu xảy ra rối loạn, cuộc truy đuổi cũng theo đó mà khựng lại. Bầy sói bị tình hình hỗn loạn này cản lại, nhất thời không thể chạy tiếp. Tranh thủ thời khắc quý giá này, Tiêu Môn xoay chuôi đao, tầng băng lạnh trải dài trên đất đột nhiên vỡ ra, từng tảng băng lớn bay lên, tạo thành một trận mưa băng trút xuống mặt sông.
Những tảng băng vỡ ra xoay tròn khi bay xuống, tạo thành mấy chuỗi xích bạc mảnh dài, nối liền từ đầu tới cuối, chồng chéo lên nhau, dựng thành một bức tường tăng cao hơn năm mét bắc ngang dòng sông. Mép tường vòng qua cô đảo và bãi bồi, vừa khéo chặn hoàn toàn đàn hươu với đội xe thành Thợ Săn.
Tiêu Môn rút trường đao ra, một cây cầu băng vươn ra từ dưới chân anh.
Đế giày giẫm trên mặt băng, bóng người màu đen đi tới trên tường băng chỉ trong chốc lát. Một tay anh đặt lên mặt tường, tường băng không ngừng được nâng cao và dày thêm, dù hươu đực có dùng sừng đâm đụng thế nào cũng không thể làm sụp bức tường, chỉ để lại mấy vệt xước lớn và mấy vụn băng rơi lả tả trên đất.
Bức tường băng này gần như rút cạn nước trong sông, lòng sông bị lộ ra trần trụi dưới ánh trăng, bùn đất khô cằn phủ kín mấy vỏ ốc biến dị vỡ nát, còn có rất nhiều xương cốt chưa phân hủy hết.
Cá biến dị trong sông tự nhiên bị tai bay vạ gió, con nào may mắn không bị đàn hươu giẫm nát thì nằm trong lòng sông nháo nhào quẫy đuôi, há miệng ra thở, dựa vào sức sống mạnh mẽ của mình, cố gắng dùng đuôi đập vỡ lớp đất khô, tìm phần bùn đất còn chứa hơi nước.
Đàn hươu không đâm vỡ được tường băng, nhưng cũng không rời đi, mà dưới sự chỉ huy của con đầu đàn, luân phiên dùng sừng hươu đục tường băng, rồi dùng vó giẫm thành kích thước phù hợp, há miệng nhai rộp rộp.
Hươu đực chu mỏ khịt mũi* với Tiêu Môn đứng trên đầu tường, rặt một vẻ ra oai.
*Nguyên văn là 掀起嘴唇, chính là cái kiểu chu cái mỏ ra rồi khịt mũi ra oai đối phương của mấy con thú á, nhất là khi đối đầu với kẻ địch để giành địa bàn và phối ngẫu, hoặc đánh nhau vì lý do nào đó, nhưng mà thực sự tưởng tượng cái cảnh này...tui mắc cười quá =))))))))))
Tiêu Môn đứng trên tường băng, mặt mày vô cảm. Trong khi đó, vẻ mặt của mấy tay thợ săn ló đầu ra khỏi xe thì lại rất đặc sắc, có mấy người muốn mở miệng thì lập tức bị đồng bạn che miệng lại, bị ngạt thở nên mặt mũi méo xẹo, nhìn mà buồn cười không thôi.
Trên cô đảo, toàn bộ người thành Thiên núp hết trong xe, từ đầu đến cuối không hề xuất hiện, cũng chả dám hó hé.
Đàn hươu mà tụ lại, sức mạnh và lực phá hoại lớn đến kinh người, tới cả cái đám điên này còn phải bỏ chạy thục mạng, thì mấy người bọn họ lại càng chẳng phải là đối thủ của chúng.
“Tắt máy, đợi trời sáng tính tiếp.” Thiên Võ nói.
Đàn hươu sẽ không tản ra ngay lập tức, thêm cả hành vi kỳ lạ của bầy sói, tình hình này quá kỳ dị, giờ mà xuất hiện cũng không phải ý kiến hay. Chẳng bằng chờ khi bình minh lên, nhiệt độ tăng mạnh, đàn hươu và bầy sói đều bị ảnh hưởng, là có thể tìm được cơ hội dù là đi săn hay rời khỏi đây.
“Thành chủ, trong rừng có gì đó bất thường.” Một đội viên trong đội nói với Thiên Võ.
Thiên Võ quay đầu nhìn khu rừng u ám, trực giác mách bảo gã rằng chắc chắn có chuyện gì đó không ổn trong đó. Cân nhắc một lát, gã ló đầu ra khỏi cửa sổ xe, ra hiệu cho đột viên trong xe bên trái: “Đi xem thửu, nếu thật sự có vấn đề thì lập tức giải quyết, cố gắng từng gây tiếng động quá lớn.”
Vì an toàn của bản thân, dù alf thú biến dị hay dân du cư cũng phải giết sạch càng sớm càng tốt!
Ba gã đội viên mở cửa xuống xe, cầm đoản đao, tìm kiếm dọc theo bìa rừng, từ từ bao vây chỗ Diệp An và Linh Lan đang núp.
Diệp An siết lấy trường đao, đang định ra tay, Linh Lan bỗng kéo cậu lại, nhỏ giọng nói: “Để tôi.”
“Cái gì?”
“Bọn chúng là người thành Thiên, gã đàn ông trong xe dù có hóa thành tro tôi cũng nhận ra, chính gã đã giết cha mẹ và em trai tôi!” Linh Lan nhìn chằm chằm chỗ xe cải tạo của Thiên Võ, gằn từng chữ.
Ba gã đội viên cách họ càng lúc càng gần, mãng xà biến dị thè cái lưỡi đen, chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào.
Không kịp giải thích thêm, Linh Lan buông tay Diệp An, mau chóng lấy bình thuốc trong túi ra, mở nắp, đổ hết toàn bộ thuốc trong đó vào miệng.
“Linh Lan, cô ăn cái gì đó?” Giọng Diệp An căng lên, nhận ra bình thuốc trong tay Linh Lan, mặt mày hơi thay đổi.
“Thuốc này vừa tốt vừa xấu, còn tùy thuộc việc điều chế thế nào, sử dụng ra sao.” Dược hiệu có tác dụng rất nhanh, Linh Lan có thể cảm giác rõ rệt sự thay đổi của mình, một luồng sức mạnh cô chưa từng cảm nhận được đang tràn ngập khắp cơ thể mình. Cô nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, đồng tử không còn là màu nâu nữa, cũng không phải xanh lá cây, mà là xanh rêu.
“Để tôi.”
Linh Lan cắt một lọn tóc đưa cho Diệp An, ra hiệu cậu quấn vào cổ tay, rồi lật ngược đoản đao cứa cổ tay mình.
Máu đỏ tươi nhỏ xuống thân cây và cỏ cao khô héo, cây cỏ gần úa tàn được hồi sinh lần nữa. Cỏ biến dị vốn không cao qua mắt cá chân bắt đầu sinh trưởng điên cuồng, chỉ trong một nhịp thở đã cao tới ngực của mấy gã đội viên.
Phiến lá hẹp dài như lưỡi đao sắc bén, khi đong đưa thì rạch xước da thịt của bọn chúng, viền lá răng cưa quẹt qua để lại những vết thương khó khép miệng, nhựa lá dính đầy chất độc thấm vào trong vết thương, khiến ba kẻ nọ thấy đau như bị lửa đốt, nhất thời gào to.
Thiên Võ nghe thấy tiếng la, tức khắc bước xuống xe. Chứng kiến cảnh tượng kỳ dị trước mặt, sống lưng tức thì ớn lạnh.
Cỏ biến dị sinh sôi không ngừng, từng lớp phiến lá đan xen nhau, tựa như nhện bắt mồi, quấn lấy ba tên đội viên, bắt chúng cảm nhận mạng sống đang dần mất đi.
“Lùi lại, không được tới gần!”
Tiếng gào thét của cả ba làm hươu biến dị giật mình, Thiên Võ thầm biết không thể trốn tiếp được, bèn ra lệnh mọi người quay về xe, lái xe từ rìa cô đảo thẳng hướng tới chỗ tường băng.
Để sống sót, gã có thể cúi đầu trước Tiêu Môn, có thể trả bất cứ cái giá đắt đỏ nào!
Tiếc rằng, suy nghĩ này của gã đã định trước là sẽ không thành.
Không đợi bọn chúng kịp mở cửa xe, bụi cây cũng sinh sôi theo cỏ biến dị, trong chớp mắt tạo thành một cái lồng đầy gai nhọn, giam toàn bộ người thành Thiên bên trong.
Dưới bánh xe, cỏ biến dị chứa độc chui ra khỏi đất, phiến lá hẹp dài quấn chặt bánh xe, thân cỏ như dây mây bò lên thân xe, quấn chặt cả chiếc xe.
Khi bọn chúng giơ đao cắt đứt, thì thân cỏ lại mau chóng mọc lần nữa, nhựa lá màu xanh lục chứa độc tính cao bắn tung tóe lên người, dù chỉ to bằng móng tay cũng gây đau dữ dội, nếu bị bắn lên da thì chỗ đó mau chóng sưng tấy rồi chảy mủ, nghiêm trọng hơn thì có thể thấy được cả phần xương cốt bên trong.
Người thành Thiên bị bao vây hoàn toàn, những tiếng rên rỉ xen lẫn với âm thanh chửi rủa. Đau đớn làm bọn chúng phát điên, nhưng lấy đao chém, dùng lửa đốt, cái nào cũng không thể giúp bọn chúng thoát thân được, giữa cơn tuyệt vọng cũng chẳng thèm ẩn núp nữa.
Tiếng la hét không chỉ dẫn đàn hươu tới, mà còn thu hút cả sự chú ý của mấy tay thợ săn.
Cả đám Jason và Rose lần lượt nhảy ra khỏi mui xe, phóng mắt nhìn về phía tiếng gào thét ở đằng xa. Trông thấy xe cải tạo bị mắc kẹt và thực vật biến dị bao vây xung quanh, ai nấy bất giác đều nhìn sang Tiêu Môn.
“Thủ lĩnh, tình huống này là sao thế? Chẳng lẽ cũng là biến dị giả”Jason kinh ngạc kêu lên.
Thực vật biến dị đúng thật là có lực tấn công rất mạnh, khi người và thú biến dị đụng phải cần phải rất cẩn thận. Nhưng khi vào mùa khô, do thiếu nước, mấy loài dị thực này sẽ như ngủ đông, ít hăng hái hơn, thậm chí có khi héo hết, toàn bộ chất dinh dưỡng đều chuyển sang dự trự trong rễ cây, đợi tới mùa mưa mới ngoi lên khỏi mặt đất lần nữa.
Thảm cảnh mà người thành Thiên gặp phải, nhìn sao cũng thấy bất thường cực kỳ.
Tiêu Môn đứng trên tường băng, ánh mắt lướt qua Thiên Võ đang bị nhốt lại, tập trung nhìn thẳng vào vị trí ẩn núp của Diệp An và Linh Lan. Gần như cùng lúc, Diệp An đột nhiên ngẩng đầu, xuyên qua những bụi cây đan xen nhau, chuẩn xác bắt được bóng người trên tường băng.
Một lát sau, Tiêu Môn đột nhiên thu tầm mắt lại, tra trường đao vào vỏ, gập một chân ngồi trên đầu tường, tỏ rõ sẽ không nhúng tay vào việc này.
Diệp An thầm cảnh giác trong lòng, nhưng cũng không có hành động gì nữa, mà chuyển sự chú ý sang chỗ người thành Thiên ở đằng trước, nhớ tới tin tức nghe được từ trong miệng Thiên Hùng, nhớ tới cái chết của Minh Phương, nỗi căm phẫn và sát ý tràn ngập trong đầu.
Nếu không thể kiềm nén được, vậy thì cậu dứt khoát giải phóng tẩt cả cảm xúc vậy.
Ngay khoảnh khắc đưa ra lựa chọn, cảm xúc giằng xé trong đầu chợt lắng xuống một cách thần kỳ, Diệp An bất ngờ phát hiện mình không hoàn toàn mất lý trí, mà chỉ khuếch đại vô hạn sát ý và phẫn nộ trong lòng mà thôi.
Nghe theo sự dẫn dắt của lòng mình, Diệp An đứng dậy bước ra khỏi đằng sau cây, kéo lê trường đao tới gần mục tiêu ở phía trước.
Vì ép buộc nâng cao dị năng, cơ thể Linh Lan bị phá hủy, mũi và tai bắt đầu chảy máu. Máu chảy càng lúc càng nhiều, nhưng cô lại cười, trong tiếng cười ấy, máu càng tuôn ra khỏi cổ họng cô nhiều hơn, mùi gỉ sắt tràn ngập trong không khí.
Máu Linh Lan nhỏ xuống đất, thực vật biến dị càng sinh trưởng mạnh mẽ hơn, chúng chủ động tránh Diệp An, chỉ tấn công đám người thành Thiên. Vài dây leo xanh mướt trườn qua bụi cây, quấn chặt mục tiêu, từng nụ hoa tươi đẹp nở bung giữa nền máu.
Sâu trong rừng rậm âm u vang lên tiếng đập cánh, một đàn lớn đầy bọ cánh cứng biến dị rào rạt bay lên trên khu rừng, như một đám mây đen sà thấp xuống.
Trên mặt đất, vô số trùng độc bò ngoằn ngoèo băng qua cánh rừng, âm thanh loạt soạt đan xen vang lên không ngừng, tạo thành từng dòng lũ màu đen, ồ ạt xông tới chỗ đám người thành Thiên đang bị nhốt.
Tiếng động cơ xen lẫn với tiếng hươu kêu, vang đi thật xa trong đêm tối.
Bỗng, có hơn hai mươi con hươu biến dị lao ra khỏi rừng rậm trên cô đảo, băng qua đài đá ngập trong bùn đất. Dưới sự dẫn đầu của một con hươu đực lớn tuổi, chúng xông vào bầy hươu, khiến cả bầy vừa mới bình ổn lại rơi vào rối loạn lần nữa. Sau đó là phẫn nộ và điên cuồng.
Hươu đực lắc lư cái cổ cường tráng, cặp sừng sắc bén lấp lóe ánh sáng lạnh lẽo.
Đội xe thành Thợ Săn chưa chạy xa, nhận ra sự thay đổi của đàn hươu nọ, lái xe tức khắc đạp mạnh chân ga, tăng tốc ngay tức khắc.
Cả đám bọn họ điên thì đúng là điên đó, nhưng mà chẳng có ngu à nha.
Đàn hươu này rõ ràng có điều bất thường, dưới sự dẫn dắt của thủ lĩnh, chúng giống như bị điều khiển, tiếp tục tụ lại trong khi đang rối loạn, hợp lại thành một quần thể khổng lồ như lúc bình thường mới đến vùng châu thổ. Dẫn đầu là một con hươu đực cường tráng, xông thẳng tới đụng độ với đội xe chạy đằng trước.
Sau đàn hươu, bầy sói cũng lao ra khỏi khu rừng, nhưng chúng không tấn công hươu biến dị, mà đuổi theo sau như một cái đuôi, thi thoảng tăng tốc chạy ở hai bên, như bầy chó chăn cừu đang lùa đàn dê, lùa mấy con đi lạc quay lại đàn.
Bên bìa rừng, Diệp An dựa sau một gốc cây biến dị bị đổ rạp ra, máu chảy xuống từ mũi, vừa giơ tay chùi, thì lại mau chóng chảy ra lần nữa.
Vì giữ liên kết với đàn hươu và bầy sói, dù đầu đang đau tới mức muốn vỡ ra, nhưng cậu vẫn cắn chặt răng, nhắc nhở bản thân không được ngất đi, càng không được mất lý trí, để sự phẫn nộ và ham muốn giết chóc điều khiển. Mục đích của cậu là đuổi những tay thợ săn của các thành đi, khiến dân du cư núp trong tối kinh hãi. Nếu vẫn không có hiệu quả, cậu cũng chỉ đành đồng hóa trùng độc.
Diệp An tựa lưng trên thân cây, mặt mày tái nhợt, dòng máu đỏ chảy từ mũi xuống tới môi, cực kỳ nổi bật. Một tay cậu siết trường đao, tay còn lại bấu vỏ cây, ngón tay dùng sức, đầu ngón tay cắm sâu vào trong thân cây, bóc ra cả một mảng vỏ cây.
Đàn hươu phi nước đại băng qua sông, bùn lầy bị khuấy đục nổi lên như bị đun sôi.
Đội xe thành Thợ Săn không thể xua bầy hươu tản đi được, đành phải tiếp tục tăng tốc, vòng qua mặt đông của cô đảo, hòng lợi dụng địa hình để cắt đuôi quần thể khổng lồ này.
Tiếc là không có tác dụng mấy.
“Thủ lĩnh, làm sao đây?” Jason siết tay lái, cái đầu trọc toát mồ hôi lạnh.
Âm thanh va đập của sừng hươu truyền tới, có xe cải tạo đang bị tấn công, có thể bị lật bất cứ lúc nào.
Bị một đàn hươu biến dị có số lượng khổng lồ đuổi theo sát đít, cái cảm giác này thật chẳng vui tí nào. Hơi bất cản là cả người lẫn xe sẽ bị hất bay rồi bị giẫm thành thịt nát cho coi.
“Tiếp tục lái.”
Tiêu Môn xốc mở cửa sổ trên trần xe, chống hai tay, dùng sức, nhảy ra khỏi buồng xe, quỳ một gối trên mui xe.
“Thủ lĩnh!” Jason hãi hùng, bất giác giảm tốc độ.
“Tiếp tục tăng tốc!” Tiêu Môn ra lệnh Jason tăng tốc, một tay ổn định cơ thể, tay kia rút trường đao đeo sau lưng ra. Trông thấy đàn hươu càng lúc càng gần, cặp mắt tức khắc biến thành trong suốt, đồng tử như viên tinh thể băng lạnh buốt.
“Thành chủ, anh định làm gì?” Rose lái xe chạy lướt qua Tiêu Môn, mở cửa sổ xe cất cao giọng hỏi.
“Tăng tốc, toàn bộ tăng tốc!”
Dứt lời, Tiêu Môn bỗng nhảy ra khỏi nóc xe, phóng xuống đất, hai tay nắm chuôi đao, cắm mạnh thân đao vào trong đất. Lấy thanh trường đao làm trung tâm, một lớp băng cứng rắn tỏa ra theo hình quạt, kéo dài vô tận ra phía trước và hai bên trái phải, cho đến khi chạm tới chân đàn hươu.
Có con hươu đực bị bất ngờ, trượt trên mặt băng, sừng hươu quét ngang, mang luôn cả đồng loại cùng ngã ra đất.
Hàng đầu xảy ra rối loạn, cuộc truy đuổi cũng theo đó mà khựng lại. Bầy sói bị tình hình hỗn loạn này cản lại, nhất thời không thể chạy tiếp. Tranh thủ thời khắc quý giá này, Tiêu Môn xoay chuôi đao, tầng băng lạnh trải dài trên đất đột nhiên vỡ ra, từng tảng băng lớn bay lên, tạo thành một trận mưa băng trút xuống mặt sông.
Những tảng băng vỡ ra xoay tròn khi bay xuống, tạo thành mấy chuỗi xích bạc mảnh dài, nối liền từ đầu tới cuối, chồng chéo lên nhau, dựng thành một bức tường tăng cao hơn năm mét bắc ngang dòng sông. Mép tường vòng qua cô đảo và bãi bồi, vừa khéo chặn hoàn toàn đàn hươu với đội xe thành Thợ Săn.
Tiêu Môn rút trường đao ra, một cây cầu băng vươn ra từ dưới chân anh.
Đế giày giẫm trên mặt băng, bóng người màu đen đi tới trên tường băng chỉ trong chốc lát. Một tay anh đặt lên mặt tường, tường băng không ngừng được nâng cao và dày thêm, dù hươu đực có dùng sừng đâm đụng thế nào cũng không thể làm sụp bức tường, chỉ để lại mấy vệt xước lớn và mấy vụn băng rơi lả tả trên đất.
Bức tường băng này gần như rút cạn nước trong sông, lòng sông bị lộ ra trần trụi dưới ánh trăng, bùn đất khô cằn phủ kín mấy vỏ ốc biến dị vỡ nát, còn có rất nhiều xương cốt chưa phân hủy hết.
Cá biến dị trong sông tự nhiên bị tai bay vạ gió, con nào may mắn không bị đàn hươu giẫm nát thì nằm trong lòng sông nháo nhào quẫy đuôi, há miệng ra thở, dựa vào sức sống mạnh mẽ của mình, cố gắng dùng đuôi đập vỡ lớp đất khô, tìm phần bùn đất còn chứa hơi nước.
Đàn hươu không đâm vỡ được tường băng, nhưng cũng không rời đi, mà dưới sự chỉ huy của con đầu đàn, luân phiên dùng sừng hươu đục tường băng, rồi dùng vó giẫm thành kích thước phù hợp, há miệng nhai rộp rộp.
Hươu đực chu mỏ khịt mũi* với Tiêu Môn đứng trên đầu tường, rặt một vẻ ra oai.
*Nguyên văn là 掀起嘴唇, chính là cái kiểu chu cái mỏ ra rồi khịt mũi ra oai đối phương của mấy con thú á, nhất là khi đối đầu với kẻ địch để giành địa bàn và phối ngẫu, hoặc đánh nhau vì lý do nào đó, nhưng mà thực sự tưởng tượng cái cảnh này...tui mắc cười quá =))))))))))
Tiêu Môn đứng trên tường băng, mặt mày vô cảm. Trong khi đó, vẻ mặt của mấy tay thợ săn ló đầu ra khỏi xe thì lại rất đặc sắc, có mấy người muốn mở miệng thì lập tức bị đồng bạn che miệng lại, bị ngạt thở nên mặt mũi méo xẹo, nhìn mà buồn cười không thôi.
Trên cô đảo, toàn bộ người thành Thiên núp hết trong xe, từ đầu đến cuối không hề xuất hiện, cũng chả dám hó hé.
Đàn hươu mà tụ lại, sức mạnh và lực phá hoại lớn đến kinh người, tới cả cái đám điên này còn phải bỏ chạy thục mạng, thì mấy người bọn họ lại càng chẳng phải là đối thủ của chúng.
“Tắt máy, đợi trời sáng tính tiếp.” Thiên Võ nói.
Đàn hươu sẽ không tản ra ngay lập tức, thêm cả hành vi kỳ lạ của bầy sói, tình hình này quá kỳ dị, giờ mà xuất hiện cũng không phải ý kiến hay. Chẳng bằng chờ khi bình minh lên, nhiệt độ tăng mạnh, đàn hươu và bầy sói đều bị ảnh hưởng, là có thể tìm được cơ hội dù là đi săn hay rời khỏi đây.
“Thành chủ, trong rừng có gì đó bất thường.” Một đội viên trong đội nói với Thiên Võ.
Thiên Võ quay đầu nhìn khu rừng u ám, trực giác mách bảo gã rằng chắc chắn có chuyện gì đó không ổn trong đó. Cân nhắc một lát, gã ló đầu ra khỏi cửa sổ xe, ra hiệu cho đột viên trong xe bên trái: “Đi xem thửu, nếu thật sự có vấn đề thì lập tức giải quyết, cố gắng từng gây tiếng động quá lớn.”
Vì an toàn của bản thân, dù alf thú biến dị hay dân du cư cũng phải giết sạch càng sớm càng tốt!
Ba gã đội viên mở cửa xuống xe, cầm đoản đao, tìm kiếm dọc theo bìa rừng, từ từ bao vây chỗ Diệp An và Linh Lan đang núp.
Diệp An siết lấy trường đao, đang định ra tay, Linh Lan bỗng kéo cậu lại, nhỏ giọng nói: “Để tôi.”
“Cái gì?”
“Bọn chúng là người thành Thiên, gã đàn ông trong xe dù có hóa thành tro tôi cũng nhận ra, chính gã đã giết cha mẹ và em trai tôi!” Linh Lan nhìn chằm chằm chỗ xe cải tạo của Thiên Võ, gằn từng chữ.
Ba gã đội viên cách họ càng lúc càng gần, mãng xà biến dị thè cái lưỡi đen, chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào.
Không kịp giải thích thêm, Linh Lan buông tay Diệp An, mau chóng lấy bình thuốc trong túi ra, mở nắp, đổ hết toàn bộ thuốc trong đó vào miệng.
“Linh Lan, cô ăn cái gì đó?” Giọng Diệp An căng lên, nhận ra bình thuốc trong tay Linh Lan, mặt mày hơi thay đổi.
“Thuốc này vừa tốt vừa xấu, còn tùy thuộc việc điều chế thế nào, sử dụng ra sao.” Dược hiệu có tác dụng rất nhanh, Linh Lan có thể cảm giác rõ rệt sự thay đổi của mình, một luồng sức mạnh cô chưa từng cảm nhận được đang tràn ngập khắp cơ thể mình. Cô nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, đồng tử không còn là màu nâu nữa, cũng không phải xanh lá cây, mà là xanh rêu.
“Để tôi.”
Linh Lan cắt một lọn tóc đưa cho Diệp An, ra hiệu cậu quấn vào cổ tay, rồi lật ngược đoản đao cứa cổ tay mình.
Máu đỏ tươi nhỏ xuống thân cây và cỏ cao khô héo, cây cỏ gần úa tàn được hồi sinh lần nữa. Cỏ biến dị vốn không cao qua mắt cá chân bắt đầu sinh trưởng điên cuồng, chỉ trong một nhịp thở đã cao tới ngực của mấy gã đội viên.
Phiến lá hẹp dài như lưỡi đao sắc bén, khi đong đưa thì rạch xước da thịt của bọn chúng, viền lá răng cưa quẹt qua để lại những vết thương khó khép miệng, nhựa lá dính đầy chất độc thấm vào trong vết thương, khiến ba kẻ nọ thấy đau như bị lửa đốt, nhất thời gào to.
Thiên Võ nghe thấy tiếng la, tức khắc bước xuống xe. Chứng kiến cảnh tượng kỳ dị trước mặt, sống lưng tức thì ớn lạnh.
Cỏ biến dị sinh sôi không ngừng, từng lớp phiến lá đan xen nhau, tựa như nhện bắt mồi, quấn lấy ba tên đội viên, bắt chúng cảm nhận mạng sống đang dần mất đi.
“Lùi lại, không được tới gần!”
Tiếng gào thét của cả ba làm hươu biến dị giật mình, Thiên Võ thầm biết không thể trốn tiếp được, bèn ra lệnh mọi người quay về xe, lái xe từ rìa cô đảo thẳng hướng tới chỗ tường băng.
Để sống sót, gã có thể cúi đầu trước Tiêu Môn, có thể trả bất cứ cái giá đắt đỏ nào!
Tiếc rằng, suy nghĩ này của gã đã định trước là sẽ không thành.
Không đợi bọn chúng kịp mở cửa xe, bụi cây cũng sinh sôi theo cỏ biến dị, trong chớp mắt tạo thành một cái lồng đầy gai nhọn, giam toàn bộ người thành Thiên bên trong.
Dưới bánh xe, cỏ biến dị chứa độc chui ra khỏi đất, phiến lá hẹp dài quấn chặt bánh xe, thân cỏ như dây mây bò lên thân xe, quấn chặt cả chiếc xe.
Khi bọn chúng giơ đao cắt đứt, thì thân cỏ lại mau chóng mọc lần nữa, nhựa lá màu xanh lục chứa độc tính cao bắn tung tóe lên người, dù chỉ to bằng móng tay cũng gây đau dữ dội, nếu bị bắn lên da thì chỗ đó mau chóng sưng tấy rồi chảy mủ, nghiêm trọng hơn thì có thể thấy được cả phần xương cốt bên trong.
Người thành Thiên bị bao vây hoàn toàn, những tiếng rên rỉ xen lẫn với âm thanh chửi rủa. Đau đớn làm bọn chúng phát điên, nhưng lấy đao chém, dùng lửa đốt, cái nào cũng không thể giúp bọn chúng thoát thân được, giữa cơn tuyệt vọng cũng chẳng thèm ẩn núp nữa.
Tiếng la hét không chỉ dẫn đàn hươu tới, mà còn thu hút cả sự chú ý của mấy tay thợ săn.
Cả đám Jason và Rose lần lượt nhảy ra khỏi mui xe, phóng mắt nhìn về phía tiếng gào thét ở đằng xa. Trông thấy xe cải tạo bị mắc kẹt và thực vật biến dị bao vây xung quanh, ai nấy bất giác đều nhìn sang Tiêu Môn.
“Thủ lĩnh, tình huống này là sao thế? Chẳng lẽ cũng là biến dị giả”Jason kinh ngạc kêu lên.
Thực vật biến dị đúng thật là có lực tấn công rất mạnh, khi người và thú biến dị đụng phải cần phải rất cẩn thận. Nhưng khi vào mùa khô, do thiếu nước, mấy loài dị thực này sẽ như ngủ đông, ít hăng hái hơn, thậm chí có khi héo hết, toàn bộ chất dinh dưỡng đều chuyển sang dự trự trong rễ cây, đợi tới mùa mưa mới ngoi lên khỏi mặt đất lần nữa.
Thảm cảnh mà người thành Thiên gặp phải, nhìn sao cũng thấy bất thường cực kỳ.
Tiêu Môn đứng trên tường băng, ánh mắt lướt qua Thiên Võ đang bị nhốt lại, tập trung nhìn thẳng vào vị trí ẩn núp của Diệp An và Linh Lan. Gần như cùng lúc, Diệp An đột nhiên ngẩng đầu, xuyên qua những bụi cây đan xen nhau, chuẩn xác bắt được bóng người trên tường băng.
Một lát sau, Tiêu Môn đột nhiên thu tầm mắt lại, tra trường đao vào vỏ, gập một chân ngồi trên đầu tường, tỏ rõ sẽ không nhúng tay vào việc này.
Diệp An thầm cảnh giác trong lòng, nhưng cũng không có hành động gì nữa, mà chuyển sự chú ý sang chỗ người thành Thiên ở đằng trước, nhớ tới tin tức nghe được từ trong miệng Thiên Hùng, nhớ tới cái chết của Minh Phương, nỗi căm phẫn và sát ý tràn ngập trong đầu.
Nếu không thể kiềm nén được, vậy thì cậu dứt khoát giải phóng tẩt cả cảm xúc vậy.
Ngay khoảnh khắc đưa ra lựa chọn, cảm xúc giằng xé trong đầu chợt lắng xuống một cách thần kỳ, Diệp An bất ngờ phát hiện mình không hoàn toàn mất lý trí, mà chỉ khuếch đại vô hạn sát ý và phẫn nộ trong lòng mà thôi.
Nghe theo sự dẫn dắt của lòng mình, Diệp An đứng dậy bước ra khỏi đằng sau cây, kéo lê trường đao tới gần mục tiêu ở phía trước.
Vì ép buộc nâng cao dị năng, cơ thể Linh Lan bị phá hủy, mũi và tai bắt đầu chảy máu. Máu chảy càng lúc càng nhiều, nhưng cô lại cười, trong tiếng cười ấy, máu càng tuôn ra khỏi cổ họng cô nhiều hơn, mùi gỉ sắt tràn ngập trong không khí.
Máu Linh Lan nhỏ xuống đất, thực vật biến dị càng sinh trưởng mạnh mẽ hơn, chúng chủ động tránh Diệp An, chỉ tấn công đám người thành Thiên. Vài dây leo xanh mướt trườn qua bụi cây, quấn chặt mục tiêu, từng nụ hoa tươi đẹp nở bung giữa nền máu.
Sâu trong rừng rậm âm u vang lên tiếng đập cánh, một đàn lớn đầy bọ cánh cứng biến dị rào rạt bay lên trên khu rừng, như một đám mây đen sà thấp xuống.
Trên mặt đất, vô số trùng độc bò ngoằn ngoèo băng qua cánh rừng, âm thanh loạt soạt đan xen vang lên không ngừng, tạo thành từng dòng lũ màu đen, ồ ạt xông tới chỗ đám người thành Thiên đang bị nhốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.