Chương 41: | Thực lực và quy tắc
Lai Tự Viễn Phương (Đến Từ Phương Xa)
11/06/2024
Trùng độc ồ ạt kéo tới, đám người thành Thiên bị nhốt trong lồng giam làm bằng dị thực, tránh không được trốn không xong, chỉ biết trợn mắt nhìn cái chết đang tới gần, nhiều người đã tỏ ra tuyệt vọng.
“Đứng lên!” Thiên Võ xé một ống tay áo của mình, thành một dải vải cột chặt lên cánh tay và đùi, buộc kín vết thương, ráng nhịn cơn đau do bị nọc độc ăn mòn dần, xốc một đội viên trong đội săn thú đang cứng đờ ngồi trên đất lên, siết mạnh cổ áo gã, tới mức khiến gã khó thở.
“Thành chủ...”
“Đứng lên, đứng hết lên! Không muốn chết thì cầm đao đi, châm đuốc!”
Thiên Võ lớn tiếng gào lên, gắng sức chém đứt mấy dây leo quấn quanh thân xe, mở cốp sau, lấy từng thùng nhiên liệu dự phòng ra, đưa cho mấy đội viên đã đứng lên.
“Châm lửa đốt, đốt hết chúng, đốt luôn cả cái đảo này!”
Bầy trùng độc bò qua bụi cây, nhào về phía những đội viên săn thú không kịp trốn.
Mặt mày Thiên Võ dữ tợn, mặc kệ mấy người thành Thiên đang kêu gào thảm thiết, mở thùng nhiên liệu, dùng hết sức hắt ra đằng trước.
Dưới ánh lửa, dầu mỡ* đã qua tinh luyện ánh lên màu vàng kim, những giọt dầu nhỏ lấm tấm tại chỗ mép ngoài sau khi hắt ra, lăn tròn khỏi bụi cây và trong lùm cỏ, trông như những hạt ngọc vàng óng lăn xuống, từ từ lan rộng ra.
*nguyên văn là du chi (油脂), là một thuật ngữ chung cho các loại dầu và chất béo, tuy nhiên theo như trong truyện thì đây là dầu mỡ xuất phát từ động thực vật, khác với loại xăng dầu xuất phát từ dầu mỏ (hay dầu thô), là một dạng nhiên liệu hóa thạch => tới đây là tui hết thắc mắc tại sao lại có nhiên liệu trong khi không có xăng dầu rồi =))))))))
“Không muốn chết thì làm theo ta!” Thiên Võ tức giận quát.
Ham muốn được sống thức tỉnh cả đám người, bọn chúng cuống cuồng mở nắp thùng, hắt nhiên liệu trong thùng về phía bầy trùng và các đội viên bị trùng độc bao vây.
“Châm lửa!”
Thiên Võ xé áo, lau hết dầu mỡ còn sót lại bên mép thùng, châm lửa đốt rồi ném vào trong bầy trùng.
Trùng độc bị giội nhiên liệu lên người, chân, vỏ cứng và cánh vừa gặp lửa tức thì bốc cháy. Mấy tên đội viên thành Thiên bị dính phải rống lên thảm thiết, giơ tay về phía đồng bạn, nhưng những đồng bạn của chúng lại không có lấy một chút lòng thương xót, mà vung đao chặt phăng cánh tay giơ tới chỗ mình, ném mấy cái xác bị lửa đốt cháy về phía trùng độc.
Tên đội viên nào có đuốc thì quăng đuốc, không có lửa thì học theo Thiên Võ, xé áo, đốt cháy rồi ra sức phe phẩy, đập mấy con trùng độc bay tới.
Linh Lan muốn giục thực vật biến dị lớn mau hơn, điều khiển cỏ biến dị dập lửa, nhưng có lòng lại chẳng đủ sức. Cỏ biến dị và dây leo lớn thêm được một nửa thì đều khô héo cả đi, dù có quấn lấy mấy cây đuốc và áo khoác bị đốt cháy cũng không thể dập tắt được, trái lại, chúng còn bị lửa đốt phải.
“Ả sắp xong đời rồi!” Thiên Võ cười gằn nói, “Tiếp đi! Giết hết mấy con trùng độc, đốt luôn hòn đảo này, ả đàn bà đó sẽ thuộc về chúng mày!”
Dùng lửa xua đuổi trùng độc, Thiên Võ cùng với hơn hai mươi đội viên còn lại bò lên nóc xe, vừa đốt hết mấy dây leo xung quanh thân xe, vừa quơ đuốc, xua đi mấy con bọ cánh cứng đang bay tới.
Linh Lan ho dữ dội, mặt mày trắng bệch.
Cô không cam lòng!
Cô tận mắt chứng kiến cha mẹ mình gục ngã, chứng kiến em trai bị trói bằng dây thừng như một con thú hoang, sau cùng thì chết trong lồng thú.
Để sống sót, cô đã phải trả một cái giá mà không người thường nào có thể tưởng tượng nổi. Giờ đây, kẻ thù đang đứng trước mặt, ngay trong gang tấc, chỉ cần cô kiên trì thêm một lúc nữa, dù chỉ phút chốc, là cô có thể giết chết được Thiên Võ, có thể báo thù cho người thân của mình!
Màn đêm đằng đẵng sắp trôi qua, một tia sáng đỏ bừng lên nơi chân trời, nắng mai chiếu rọi xuống, nhiệt độ liên tục tăng dần, hơi nóng bốc lên mãi, lửa cháy hừng hực, từ phía bụi cây lan lên trên đảo, mau chóng đốt cháy tới tận bìa rừng.
Khi đám cháy lan rộng ra, trùng độc không thể đến gần được nữa, cả bọn Thiên Võ cũng hết đường thoát ra ngoài, đều mắc kẹt trong khoảnh đất nhỏ ấy.
Khói đen bốc lên cuồn cuộn, kèm theo khí độc của thực vật biến dị sau khi bị đốt cháy, người thành Thiên bất cẩn hít phải, từng người bắt đầu ho sù sụ, dù có bịt kín mũi miệng cũng chẳng ăn thua.
Thiên Võ nhìn sang đảo nhỏ phía tây, trông thấy bức tường băng lấp lánh năm sắc cầu vồng trong ban mai, cố nhịn khói mờ gay mũi, cao giọng nói: “Tiêu thành chủ, giúp ta một lần này, ta sẽ đền đáp lại!”
Tập thể thợ săn sôi nổi hò reo.
“Thành chủ, muốn thành Thiên!” Một tay thợ săn ngồi xổm trên nóc xe, vừa xoay đoản đao sắc bén, vừa cười gằn đáp lời.
“Nói đền đáp, thì phải có chút thành tâm chứ.” Rose nhoài người bên cửa sổ xe, đôi môi đỏ mọng cong lên, trông thật giống như một đóa hoa có gai đầy sức sống, xinh đẹp mà nguy hiểm, “Nhìn sao cũng thấy vô dụng, không bằng giao thành ra luôn đi.”
Mấy tay thợ săn khác gật gù không ngừng, chẳng thèm quan tâm đến gương mặt tái mét của Thiên Võ.
“Tiêu Môn, mày ép người quá đáng! Thực lực mạnh thì sao chứ, cũng chỉ là thằng đê tiện bỉ ổi mà thôi!” Thiên Võ tức giận gào lên. Rồi vì rống quá to, mà gã hít phải nhiều khói hơn, nên lên cơn ho sặc sụa.
Sắc mặt của mấy thợ săn thay đổi, đăm đăm nhìn Thiên Võ như đang nhìn một người chết.
Tiêu Môn đứng trên tường băng, một sợi xích băng kéo dài ra từ dưới chân anh, men theo sát rìa đảo nhỏ đâm thẳng vào bụi cây đang bao vây người thành Thiên, rồi vỡ vụn thành mảnh ngay tại chỗ, tinh thể băng to bằng bàn tay tan chảy trong lửa, hơi lạnh bao trùm lấy ngọn lửa hừng hực, thế lửa yếu dần đi.
Âm thanh đập cánh vang tới lần nữa, mặt mày Thiên Võ xám ngoắt.
“Nguy hiểm!”
Không đợi gã kịp dứt lời, bầy bọ cánh cứng biến dị bọ cánh cứng biến dị bên trên phóng ào xuống, đám rết bò xuyên qua phần đất bị cháy đen, có mấy người thành Thiên bị chúng kéo đi rồi bò lên phủ kín, đến cả hét lên cũng không kịp. Đợi đến khi bầy trùng lùi lại, trên mặt đất chỉ còn sót lại mấy mảnh xương vỡ nát.
Đám người thành Thiên muốn châm thêm lửa, mới phát hiện nhiên liệu đã dùng hết, chỉ có mấy cây đuốc cũng vô dụng. Ngày càng có nhiều đội viên trong đội săn thú bị kéo đi, bầy trùng tràn đến càng nhiều, cuối cùng dập tắt hết lửa.
Giữa lúc cả đám người tuyệt vọng, bầy trùng trên mặt đất bỗng tách ra làm hai, như một vùng biển đột nhiên tách thành một con đường.
Diệp An kéo lê trường đao, băng qua bầy trùng, đi từng bước về phía Thiên Võ.
Khi cả hai cách nhau không đến mười bước, Diệp An chợt ngừng bước, xoay người nhìn Linh Lan đang lê lết cơ thể bị hư tổn, kiên trì đuổi kịp mình.
“Tôi muốn giết gã, tự tay giết gã!”
Cả người Linh Lan dính đầy máu, đôi mắt màu xanh rêu đăm đăm nhìn Thiên Võ, nỗi oán hận bừng cháy nơi đáy mắt.
Nghe thấy lời nói của Linh Lan, những đội viên thành Thiên còn lại thầm ra hiệu cho nhau, rồi bất ngờ tấn công Thiên Võ.
Năm tên đồng loạt vung đoản đao lên, chém cánh tay phải Thiên Võ, đoạt lấy vũ khí của gã, chĩa mũi đao vào cổ gã. Rồi quay đầu nói với Diệp An và Linh Lan: “Hắn ta là kẻ thù của tụi mày, bọn tao không làm gì cả! Bọn tao giao hắn ta cho chúng mày, để bọn tao đi đi.”
Còn chưa kịp đợi Diệp An đáp lời, Thiên Võ bị đè lại bỗng vùng lên, mặc kệ lưỡi đao quẹt qua tạo thành một đường máu trên cổ, gã mạnh tay đoạt vũ khí trong tay đám người thành Thiên, trở tay đâm một đao vào bụng đối phương, còn vặn cả cán, động tác cực kỳ hung ác tàn nhẫn, quyết tâm lấy mạng đối phương.
Bốn người còn lại đồng loạt giơ đoản đao lên, nhưng động tác của Thiên Võ còn nhanh hơn bọn chúng, vung tay lên, chém xuống, chỉ trong chớp mắt đã giết sạch đám người phản bội mình, không sót một ai.
Mấy cái xác đổ rạp chồng chất dưới chân gã, đầu một nơi thân một nẻo, tay cũng bị chém đứt, chỉ còn một lớp da thịt mỏng dính lại với nhau. Máu sền sệt văng tung tóe khắp mặt Thiên Võ, chảy dọc theo mặt gã, làm cho dáng vẻ của gã càng thêm dữ tợn đáng sợ.
“Muốn giết tao không dễ vậy đâu!” Hai tay Thiên Võ mỗi tay cầm một thanh đoản đao, xoay cổ tay, chỉ mũi đao về phía Diệp An và Linh Lan.
Diệp An không lên tiếng, vung ngang trường đao, đáp lại một cách cực kỳ đơn giản.
Khoảnh khắc máu văng tung tóe ấy, dường như cậu nhìn thấy bóng người đứng trong đồng tuyết, cô gái ấy chống một tay lên nóc xe, dạy cậu cách nổ máy, cách tránh khỏi bị truy sát, và sau cùng vẫy tay rồi biến mất giữa trời tuyết đổ mênh mông mịt mờ.
Đó là hơi ấm duy nhất cậu cảm nhận được sau khi đến thế giới này!
Diệp An vung đao hết lần này đến lần khác bằng sức mạnh kinh người.
Đao trong tay Thiên Võ bị chém thủng lỗ chỗ.
Một tiếng crắc vang lên, đoản đao bên tay phải bị gãy làm hai, Thiên Võ giơ đoản đao bên tay trái đỡ lấy trường đao, ngón cái xoay chiếc nhẫn, hai cây gai phóng ra, toan bắn thủng mắt Diệp An.
Diệp An nghiêng đầu né, khóe mắt bị một cây rạch xước một đường mảnh dài.
Thiên Võ còn đang tính chơi lại chiêu cũ, bỗng một luồng gió mạnh vút qua, mãng xà biến dị màu vàng kim lao ra từ đằng sau Diệp An, cắn mạnh vào vai Thiên Võ, dựng nửa thân trên lên, cái đầu lắc qua lắc lại thật mạnh, giận dữ xé xác gã thành từng mảnh.
Từng mảnh vụn thi thể rơi vương vãi, bầy trùng độc lúc nhúc bò lên, mau chóng phủ lấy xác Thiên Võ. Cuối cùng, không để chừa lại gì thậm chí là một mẩu xương.
Không ai ngờ được, chỉ là một chuyến đi săn, một chuyến đi đến cô đảo, vậy mà lại khiến Thiên Võ phải trả giá bằng mạng sống, còn diệt sạch một đội săn thú hơn sáu mươi người.
Tại đảo nhỏ phía tây, đàn hươu biến dị và bầy sói đứng canh chừng trước tường băng, dù nhiệt độ có tăng cao cũng không chịu tản đi. Trừ phi đoàn xe rời khỏi đây ngay lập tức, nếu không thì đợi đến khi tường băng tan đi, mọi người chắc chắn sẽ phải đối mặt với đàn hươu biến dị đầy phẫn nộ và bầy sói tràn ngập sát ý. Cho dù Tiêu Môn có mạnh tới đâu, thì thể lực và dị năng cũng không phải là vô hạn.
“Thủ lĩnh, làm sao giờ?” Jason mở miệng hỏi.
“Mọi người ở lại, không được manh động.”
Tiêu Môn nhảy xuống khỏi tường băng, vọt qua khỏi bầy hươu bằng tốc độ đáng kinh ngạc, khiên băng dựng thẳng quanh người, ngăn lại bầy sói vây xung quanh. Mãi đến khi chạy tới rìa cô đảo, đụng phải bầy trùng cuồn cuộn như cơn lũ, anh mới dừng lại không đi tiếp nữa.
Diệp An ngẩng đầu nhìn qua, cặp mắt đen tuyền, sát ý và tức giận vẫn chưa giảm, đàn trùng và mãng xà biến dị bị ảnh hưởng, mãng xa thè cái lưỡi đen, còn bầy trùng thì không ngừng lúc nhúc tụ lại, có thể nhào tới chỗ Tiêu Môn bất cứ lúc nào giống như khi nuốt chửng đám người thành Thiên.
“Có lẽ cô ấy sử dụng thuốc tăng dị năng, cơ thể không chịu được, thuốc này có thể cứu mạng cô ấy.” Tiêu Môn lấy một bình thuốc trong ngực ra, đặt xuống đất, giải thích cho Diệp An đứng giữa biển trùng độc.
“Ngươi muốn gì?” Diệp An không chạm vào bình thuốc nọ, cũng không để trùng độc tránh ra.
“Ta không có ý xấu, về phần đòi hỏi, ta muốn nói là muốn tạo một mối quan hệ tốt, cậu tin không?” Tiêu Môn nhìn thẳng vào mắt Diệp An, cảm giác suy nghĩ bị lôi đi càng lúc càng rõ. Tuy không đến mức bị điều khiển, nhưng đây cũng là một mối nguy hiểm không thể bỏ qua.
Thái độ của Tiêu Môn bây giờ khác hoàn toàn với lúc trước, Diệp An nghi ngờ động cơ của anh, nhưng kết quả sau khi đồng hóa lại nói cho cậu biết rằng đối phương không nói dối.
Cuối cùng, Diệp An nhận bình thuốc nọ, trùng độc tránh đi, đàn hươu và bầy sói cũng không phát động công kích. Tiêu Môn an toàn quay trở lại đằng sau tường băng. Không đợi cả đám thợ săn thắc mắc, Tiêu Môn mở cửa xe ngồi vào trong, ra lệnh cả đội rời khỏi vùng châu thổ.
“Rời khỏi?” Jason cầm tay lái, mặt mày rất đỗi kinh ngạc.
“Ừ.” Tiêu Môn lại biến thành người kiệm lời, so với khi nãy thì y như hai người khác nhau.
“Thủ lĩnh, vậy con mồi năm nay làm sao đây?” Jason hỏi.
“Mồi còn rất nhiều, ngoài vùng châu thổ cũng có bầy hươu.” Tiêu Môn tựa lưng vào ghế, cầm trường đao, nhìn cô đảo xa dần qua kính chiếu hậu, nói với Jason, “Sau khi về thành truyền lời xuống, sau này cố gắng cách xa cô đảo này một chút, nơi này đã có chủ.”
“Thủ lĩnh, chỉ thế thôi á?”
“Không thì sao?” Tiêu Môn nắm vỏ đao, ngón tay vuốt ve hoa văn bên trên, “Thành Thợ Săn thành lập như thế nào, còn nhớ không?“. Đam Mỹ Cổ Đại
“Tất nhiên là nhớ!” Jason nhếch miệng cười.
Trong thời gian đầu sau đại tai, nhân loại cực kỳ thiếu nguồn lực chiến đấu, không thể thích ứng với môi trường sống khắc nghiệt, còn rơi xuống tầng chót trong chuỗi thức ăn.
Tình trạng tồi tệ ấy kéo dài mấy năm liền, mãi đến khi càng ngày càng có nhiều người hấp thu được sức mạnh trong thịt của dị thú, thể chất trở nên cường tráng hơn, các cường giả tập hợp lại xây dựng điểm tụ cư, dần dần phát triển thành thành trì thì tình hình mới được cải thiện.
Mới đầu, thành Thợ Săn chỉ là một điểm tụ cư cỡ nhỏ chẳng mấy thu hút, mãi tới khi được một biến dị giả tiếp quản, lập ra quy tắc riêng biệt, mới có rất nhiều kẻ điên tụ lại đây. Nhiều năm trôi qua, mới phát triển thành quy mô như bây giờ.
Trong mắt kẻ khác, những người sống trong thành Thợ Săn toàn là mấy tên liều mạng, trong thành không có bất kỳ nếp sống văn minh và luật lệ nào, chỉ có cuồng bạo và đánh nhau không ngừng.
Ấn tượng này không khác mấy với thực tế.
Nhưng khác biệt duy nhất là, đám người điên trong mắt kẻ khác cũng phải tuân theo quy tắc, mà quy tắc này chính là mệnh lệnh của thành chủ.
Tiêu Môn thành chủ đời thứ ba, cũng là người mạnh nhất. Anh dùng chính thực lực của mình để kiểm soát toàn thành này. Đến tận bây giờ, chưa có một tên điên nào dám công khai thách thức mệnh lệnh của anh.
“Vị thành chủ đầu tiên rất mạnh, ông ta đã cầm đao vạch ra phạm vi khu vực cho thành Thợ Săn, mảnh đất này thuộc về chúng ta.” Tiêu Môn nhắm mắt lại, gác trường đao ở bên cạnh, ngón tay đan nhau đặt trên đùi, “Bây giờ cũng vậy.”
Sống trong thế giới này, dù là bình dân trong thành hay dân du cư cũng đều như nhau cả, thực lực đại diện cho tất cả, đây là một quy tắc méo mó nhưng lại thực dụng nhất.
Sau khi đoàn xe rời đi, tường băng vắt ngang dòng sông tan dần dưới cái nóng gay gắt.
Nước băng tan lấp kín cả dòng sông, giúp bầy cá chui xuống dưới bùn có cơ hội sống sót. Đàn hươu và bầy sói vẫn cảnh giác nhau, mỗi bên chiếm lấy một đầu sông, vừa đăm đăm nhìn đối phương, vừa há miệng hớp lấy ngụm nước sông mát lạnh.
Diệp An bế Linh Lan băng qua khu rừng, trở về chân núi nham thạch. Trên đường đi, Linh Lan tỉnh lại một lần, xem qua thuốc Tiêu Môn để lại, vì không có sức để nói nhiều, bèn gật đầu với Diệp An, ý nói thuốc này không có vấn đề.
“Rất quý.”
Linh Lan dùng hai viên, rồi lại mau chóng thiếp đi, nhưng sắc mặt tốt hơn lúc nãy một chút, hơi thở cũng ổn định hơn nhiều.
Nhiệt độ càng lúc càng tăng, bên trong mai rùa rất ngộp, Diệp An bế Linh Lan đi qua lối đi bị hươu đực đâm mở, tới chỗ con suối sau núi.
Trong động chỗ có suối vô cùng mát, so với bên ngoài thì gần như là hai thế giới khác nhau.
Đặt Linh Lan tựa vào mép tường, Diệp An xoay người, thì thấy mãng xà biến dị cũng vào theo.
“Vẫn là chỗ này mát mẻ, nhỉ?” Diệp An vỗ phần vảy bên miệng nó, lưỡi rắn quẹt qua bên vai, hơi ngứa, nhưng đã quen rồi.
Mãng xà biến dị trườn qua bên chân Diệp An, cơ thể đồ sộ che đi cửa hang. Nó thò đuôi xuống ao nước, không chỉ có thể đảm bảo an toàn mà còn hấp thụ được hơi mát trong động.
Diệp An ngồi tựa bên vách đá, gập một chân, ngón tay vuốt sơ tóc trước trán. Đầu óc cậu bây giờ có hơi hỗn loạn, ảnh hưởng từ quá trình đồng hóa vẫn chưa dứt hẳn, cũng không thể suy nghĩ thấu đáo hơn được. Cậu cần phải nghỉ ngơi để ổn định lại cảm xúc của mình.
Có điều, dù rằng suy nghĩ còn đang rối loạn, nhưng cậu vẫn có thể chắc chắn một chuyện, cậu có thể tiếp tục ở lại trên hòn đảo này, không cần phải dọn nhà lần nữa.
“Thực lực à?”
Diệp An mở rộng ngón tay, chăm chú nhìn lòng bàn tay mình, rồi nắm chặt tay lại.
Cậu đã bước đầu nắm được quy tắc của thế giới này, quy tắc giúp cậu sống sót, và có thể sống tốt hơn nữa.
Spoil:
Tiêu Môn: “Ta không có ý xấu, về phần đòi hỏi, ta muốn nói là muốn tạo một mối quan hệ tốt, cậu tin không?”
Cũng là Tiêu Môn hơn 170 chương sau: “Ta không có ý xấu, cũng không có ý đồ khác, chỉ đơn giản là muốn phóng túng một chút.”
Diệp An:...Tui coi anh là anh em, anh thì muốn leo lên giường tui?
Editor: ಠ_ಠ Ủa anh? Anh làm dzị rồi ai tin được anh? Chơi dzị ai chơi hả anh? *cười khóc*
“Đứng lên!” Thiên Võ xé một ống tay áo của mình, thành một dải vải cột chặt lên cánh tay và đùi, buộc kín vết thương, ráng nhịn cơn đau do bị nọc độc ăn mòn dần, xốc một đội viên trong đội săn thú đang cứng đờ ngồi trên đất lên, siết mạnh cổ áo gã, tới mức khiến gã khó thở.
“Thành chủ...”
“Đứng lên, đứng hết lên! Không muốn chết thì cầm đao đi, châm đuốc!”
Thiên Võ lớn tiếng gào lên, gắng sức chém đứt mấy dây leo quấn quanh thân xe, mở cốp sau, lấy từng thùng nhiên liệu dự phòng ra, đưa cho mấy đội viên đã đứng lên.
“Châm lửa đốt, đốt hết chúng, đốt luôn cả cái đảo này!”
Bầy trùng độc bò qua bụi cây, nhào về phía những đội viên săn thú không kịp trốn.
Mặt mày Thiên Võ dữ tợn, mặc kệ mấy người thành Thiên đang kêu gào thảm thiết, mở thùng nhiên liệu, dùng hết sức hắt ra đằng trước.
Dưới ánh lửa, dầu mỡ* đã qua tinh luyện ánh lên màu vàng kim, những giọt dầu nhỏ lấm tấm tại chỗ mép ngoài sau khi hắt ra, lăn tròn khỏi bụi cây và trong lùm cỏ, trông như những hạt ngọc vàng óng lăn xuống, từ từ lan rộng ra.
*nguyên văn là du chi (油脂), là một thuật ngữ chung cho các loại dầu và chất béo, tuy nhiên theo như trong truyện thì đây là dầu mỡ xuất phát từ động thực vật, khác với loại xăng dầu xuất phát từ dầu mỏ (hay dầu thô), là một dạng nhiên liệu hóa thạch => tới đây là tui hết thắc mắc tại sao lại có nhiên liệu trong khi không có xăng dầu rồi =))))))))
“Không muốn chết thì làm theo ta!” Thiên Võ tức giận quát.
Ham muốn được sống thức tỉnh cả đám người, bọn chúng cuống cuồng mở nắp thùng, hắt nhiên liệu trong thùng về phía bầy trùng và các đội viên bị trùng độc bao vây.
“Châm lửa!”
Thiên Võ xé áo, lau hết dầu mỡ còn sót lại bên mép thùng, châm lửa đốt rồi ném vào trong bầy trùng.
Trùng độc bị giội nhiên liệu lên người, chân, vỏ cứng và cánh vừa gặp lửa tức thì bốc cháy. Mấy tên đội viên thành Thiên bị dính phải rống lên thảm thiết, giơ tay về phía đồng bạn, nhưng những đồng bạn của chúng lại không có lấy một chút lòng thương xót, mà vung đao chặt phăng cánh tay giơ tới chỗ mình, ném mấy cái xác bị lửa đốt cháy về phía trùng độc.
Tên đội viên nào có đuốc thì quăng đuốc, không có lửa thì học theo Thiên Võ, xé áo, đốt cháy rồi ra sức phe phẩy, đập mấy con trùng độc bay tới.
Linh Lan muốn giục thực vật biến dị lớn mau hơn, điều khiển cỏ biến dị dập lửa, nhưng có lòng lại chẳng đủ sức. Cỏ biến dị và dây leo lớn thêm được một nửa thì đều khô héo cả đi, dù có quấn lấy mấy cây đuốc và áo khoác bị đốt cháy cũng không thể dập tắt được, trái lại, chúng còn bị lửa đốt phải.
“Ả sắp xong đời rồi!” Thiên Võ cười gằn nói, “Tiếp đi! Giết hết mấy con trùng độc, đốt luôn hòn đảo này, ả đàn bà đó sẽ thuộc về chúng mày!”
Dùng lửa xua đuổi trùng độc, Thiên Võ cùng với hơn hai mươi đội viên còn lại bò lên nóc xe, vừa đốt hết mấy dây leo xung quanh thân xe, vừa quơ đuốc, xua đi mấy con bọ cánh cứng đang bay tới.
Linh Lan ho dữ dội, mặt mày trắng bệch.
Cô không cam lòng!
Cô tận mắt chứng kiến cha mẹ mình gục ngã, chứng kiến em trai bị trói bằng dây thừng như một con thú hoang, sau cùng thì chết trong lồng thú.
Để sống sót, cô đã phải trả một cái giá mà không người thường nào có thể tưởng tượng nổi. Giờ đây, kẻ thù đang đứng trước mặt, ngay trong gang tấc, chỉ cần cô kiên trì thêm một lúc nữa, dù chỉ phút chốc, là cô có thể giết chết được Thiên Võ, có thể báo thù cho người thân của mình!
Màn đêm đằng đẵng sắp trôi qua, một tia sáng đỏ bừng lên nơi chân trời, nắng mai chiếu rọi xuống, nhiệt độ liên tục tăng dần, hơi nóng bốc lên mãi, lửa cháy hừng hực, từ phía bụi cây lan lên trên đảo, mau chóng đốt cháy tới tận bìa rừng.
Khi đám cháy lan rộng ra, trùng độc không thể đến gần được nữa, cả bọn Thiên Võ cũng hết đường thoát ra ngoài, đều mắc kẹt trong khoảnh đất nhỏ ấy.
Khói đen bốc lên cuồn cuộn, kèm theo khí độc của thực vật biến dị sau khi bị đốt cháy, người thành Thiên bất cẩn hít phải, từng người bắt đầu ho sù sụ, dù có bịt kín mũi miệng cũng chẳng ăn thua.
Thiên Võ nhìn sang đảo nhỏ phía tây, trông thấy bức tường băng lấp lánh năm sắc cầu vồng trong ban mai, cố nhịn khói mờ gay mũi, cao giọng nói: “Tiêu thành chủ, giúp ta một lần này, ta sẽ đền đáp lại!”
Tập thể thợ săn sôi nổi hò reo.
“Thành chủ, muốn thành Thiên!” Một tay thợ săn ngồi xổm trên nóc xe, vừa xoay đoản đao sắc bén, vừa cười gằn đáp lời.
“Nói đền đáp, thì phải có chút thành tâm chứ.” Rose nhoài người bên cửa sổ xe, đôi môi đỏ mọng cong lên, trông thật giống như một đóa hoa có gai đầy sức sống, xinh đẹp mà nguy hiểm, “Nhìn sao cũng thấy vô dụng, không bằng giao thành ra luôn đi.”
Mấy tay thợ săn khác gật gù không ngừng, chẳng thèm quan tâm đến gương mặt tái mét của Thiên Võ.
“Tiêu Môn, mày ép người quá đáng! Thực lực mạnh thì sao chứ, cũng chỉ là thằng đê tiện bỉ ổi mà thôi!” Thiên Võ tức giận gào lên. Rồi vì rống quá to, mà gã hít phải nhiều khói hơn, nên lên cơn ho sặc sụa.
Sắc mặt của mấy thợ săn thay đổi, đăm đăm nhìn Thiên Võ như đang nhìn một người chết.
Tiêu Môn đứng trên tường băng, một sợi xích băng kéo dài ra từ dưới chân anh, men theo sát rìa đảo nhỏ đâm thẳng vào bụi cây đang bao vây người thành Thiên, rồi vỡ vụn thành mảnh ngay tại chỗ, tinh thể băng to bằng bàn tay tan chảy trong lửa, hơi lạnh bao trùm lấy ngọn lửa hừng hực, thế lửa yếu dần đi.
Âm thanh đập cánh vang tới lần nữa, mặt mày Thiên Võ xám ngoắt.
“Nguy hiểm!”
Không đợi gã kịp dứt lời, bầy bọ cánh cứng biến dị bọ cánh cứng biến dị bên trên phóng ào xuống, đám rết bò xuyên qua phần đất bị cháy đen, có mấy người thành Thiên bị chúng kéo đi rồi bò lên phủ kín, đến cả hét lên cũng không kịp. Đợi đến khi bầy trùng lùi lại, trên mặt đất chỉ còn sót lại mấy mảnh xương vỡ nát.
Đám người thành Thiên muốn châm thêm lửa, mới phát hiện nhiên liệu đã dùng hết, chỉ có mấy cây đuốc cũng vô dụng. Ngày càng có nhiều đội viên trong đội săn thú bị kéo đi, bầy trùng tràn đến càng nhiều, cuối cùng dập tắt hết lửa.
Giữa lúc cả đám người tuyệt vọng, bầy trùng trên mặt đất bỗng tách ra làm hai, như một vùng biển đột nhiên tách thành một con đường.
Diệp An kéo lê trường đao, băng qua bầy trùng, đi từng bước về phía Thiên Võ.
Khi cả hai cách nhau không đến mười bước, Diệp An chợt ngừng bước, xoay người nhìn Linh Lan đang lê lết cơ thể bị hư tổn, kiên trì đuổi kịp mình.
“Tôi muốn giết gã, tự tay giết gã!”
Cả người Linh Lan dính đầy máu, đôi mắt màu xanh rêu đăm đăm nhìn Thiên Võ, nỗi oán hận bừng cháy nơi đáy mắt.
Nghe thấy lời nói của Linh Lan, những đội viên thành Thiên còn lại thầm ra hiệu cho nhau, rồi bất ngờ tấn công Thiên Võ.
Năm tên đồng loạt vung đoản đao lên, chém cánh tay phải Thiên Võ, đoạt lấy vũ khí của gã, chĩa mũi đao vào cổ gã. Rồi quay đầu nói với Diệp An và Linh Lan: “Hắn ta là kẻ thù của tụi mày, bọn tao không làm gì cả! Bọn tao giao hắn ta cho chúng mày, để bọn tao đi đi.”
Còn chưa kịp đợi Diệp An đáp lời, Thiên Võ bị đè lại bỗng vùng lên, mặc kệ lưỡi đao quẹt qua tạo thành một đường máu trên cổ, gã mạnh tay đoạt vũ khí trong tay đám người thành Thiên, trở tay đâm một đao vào bụng đối phương, còn vặn cả cán, động tác cực kỳ hung ác tàn nhẫn, quyết tâm lấy mạng đối phương.
Bốn người còn lại đồng loạt giơ đoản đao lên, nhưng động tác của Thiên Võ còn nhanh hơn bọn chúng, vung tay lên, chém xuống, chỉ trong chớp mắt đã giết sạch đám người phản bội mình, không sót một ai.
Mấy cái xác đổ rạp chồng chất dưới chân gã, đầu một nơi thân một nẻo, tay cũng bị chém đứt, chỉ còn một lớp da thịt mỏng dính lại với nhau. Máu sền sệt văng tung tóe khắp mặt Thiên Võ, chảy dọc theo mặt gã, làm cho dáng vẻ của gã càng thêm dữ tợn đáng sợ.
“Muốn giết tao không dễ vậy đâu!” Hai tay Thiên Võ mỗi tay cầm một thanh đoản đao, xoay cổ tay, chỉ mũi đao về phía Diệp An và Linh Lan.
Diệp An không lên tiếng, vung ngang trường đao, đáp lại một cách cực kỳ đơn giản.
Khoảnh khắc máu văng tung tóe ấy, dường như cậu nhìn thấy bóng người đứng trong đồng tuyết, cô gái ấy chống một tay lên nóc xe, dạy cậu cách nổ máy, cách tránh khỏi bị truy sát, và sau cùng vẫy tay rồi biến mất giữa trời tuyết đổ mênh mông mịt mờ.
Đó là hơi ấm duy nhất cậu cảm nhận được sau khi đến thế giới này!
Diệp An vung đao hết lần này đến lần khác bằng sức mạnh kinh người.
Đao trong tay Thiên Võ bị chém thủng lỗ chỗ.
Một tiếng crắc vang lên, đoản đao bên tay phải bị gãy làm hai, Thiên Võ giơ đoản đao bên tay trái đỡ lấy trường đao, ngón cái xoay chiếc nhẫn, hai cây gai phóng ra, toan bắn thủng mắt Diệp An.
Diệp An nghiêng đầu né, khóe mắt bị một cây rạch xước một đường mảnh dài.
Thiên Võ còn đang tính chơi lại chiêu cũ, bỗng một luồng gió mạnh vút qua, mãng xà biến dị màu vàng kim lao ra từ đằng sau Diệp An, cắn mạnh vào vai Thiên Võ, dựng nửa thân trên lên, cái đầu lắc qua lắc lại thật mạnh, giận dữ xé xác gã thành từng mảnh.
Từng mảnh vụn thi thể rơi vương vãi, bầy trùng độc lúc nhúc bò lên, mau chóng phủ lấy xác Thiên Võ. Cuối cùng, không để chừa lại gì thậm chí là một mẩu xương.
Không ai ngờ được, chỉ là một chuyến đi săn, một chuyến đi đến cô đảo, vậy mà lại khiến Thiên Võ phải trả giá bằng mạng sống, còn diệt sạch một đội săn thú hơn sáu mươi người.
Tại đảo nhỏ phía tây, đàn hươu biến dị và bầy sói đứng canh chừng trước tường băng, dù nhiệt độ có tăng cao cũng không chịu tản đi. Trừ phi đoàn xe rời khỏi đây ngay lập tức, nếu không thì đợi đến khi tường băng tan đi, mọi người chắc chắn sẽ phải đối mặt với đàn hươu biến dị đầy phẫn nộ và bầy sói tràn ngập sát ý. Cho dù Tiêu Môn có mạnh tới đâu, thì thể lực và dị năng cũng không phải là vô hạn.
“Thủ lĩnh, làm sao giờ?” Jason mở miệng hỏi.
“Mọi người ở lại, không được manh động.”
Tiêu Môn nhảy xuống khỏi tường băng, vọt qua khỏi bầy hươu bằng tốc độ đáng kinh ngạc, khiên băng dựng thẳng quanh người, ngăn lại bầy sói vây xung quanh. Mãi đến khi chạy tới rìa cô đảo, đụng phải bầy trùng cuồn cuộn như cơn lũ, anh mới dừng lại không đi tiếp nữa.
Diệp An ngẩng đầu nhìn qua, cặp mắt đen tuyền, sát ý và tức giận vẫn chưa giảm, đàn trùng và mãng xà biến dị bị ảnh hưởng, mãng xa thè cái lưỡi đen, còn bầy trùng thì không ngừng lúc nhúc tụ lại, có thể nhào tới chỗ Tiêu Môn bất cứ lúc nào giống như khi nuốt chửng đám người thành Thiên.
“Có lẽ cô ấy sử dụng thuốc tăng dị năng, cơ thể không chịu được, thuốc này có thể cứu mạng cô ấy.” Tiêu Môn lấy một bình thuốc trong ngực ra, đặt xuống đất, giải thích cho Diệp An đứng giữa biển trùng độc.
“Ngươi muốn gì?” Diệp An không chạm vào bình thuốc nọ, cũng không để trùng độc tránh ra.
“Ta không có ý xấu, về phần đòi hỏi, ta muốn nói là muốn tạo một mối quan hệ tốt, cậu tin không?” Tiêu Môn nhìn thẳng vào mắt Diệp An, cảm giác suy nghĩ bị lôi đi càng lúc càng rõ. Tuy không đến mức bị điều khiển, nhưng đây cũng là một mối nguy hiểm không thể bỏ qua.
Thái độ của Tiêu Môn bây giờ khác hoàn toàn với lúc trước, Diệp An nghi ngờ động cơ của anh, nhưng kết quả sau khi đồng hóa lại nói cho cậu biết rằng đối phương không nói dối.
Cuối cùng, Diệp An nhận bình thuốc nọ, trùng độc tránh đi, đàn hươu và bầy sói cũng không phát động công kích. Tiêu Môn an toàn quay trở lại đằng sau tường băng. Không đợi cả đám thợ săn thắc mắc, Tiêu Môn mở cửa xe ngồi vào trong, ra lệnh cả đội rời khỏi vùng châu thổ.
“Rời khỏi?” Jason cầm tay lái, mặt mày rất đỗi kinh ngạc.
“Ừ.” Tiêu Môn lại biến thành người kiệm lời, so với khi nãy thì y như hai người khác nhau.
“Thủ lĩnh, vậy con mồi năm nay làm sao đây?” Jason hỏi.
“Mồi còn rất nhiều, ngoài vùng châu thổ cũng có bầy hươu.” Tiêu Môn tựa lưng vào ghế, cầm trường đao, nhìn cô đảo xa dần qua kính chiếu hậu, nói với Jason, “Sau khi về thành truyền lời xuống, sau này cố gắng cách xa cô đảo này một chút, nơi này đã có chủ.”
“Thủ lĩnh, chỉ thế thôi á?”
“Không thì sao?” Tiêu Môn nắm vỏ đao, ngón tay vuốt ve hoa văn bên trên, “Thành Thợ Săn thành lập như thế nào, còn nhớ không?“. Đam Mỹ Cổ Đại
“Tất nhiên là nhớ!” Jason nhếch miệng cười.
Trong thời gian đầu sau đại tai, nhân loại cực kỳ thiếu nguồn lực chiến đấu, không thể thích ứng với môi trường sống khắc nghiệt, còn rơi xuống tầng chót trong chuỗi thức ăn.
Tình trạng tồi tệ ấy kéo dài mấy năm liền, mãi đến khi càng ngày càng có nhiều người hấp thu được sức mạnh trong thịt của dị thú, thể chất trở nên cường tráng hơn, các cường giả tập hợp lại xây dựng điểm tụ cư, dần dần phát triển thành thành trì thì tình hình mới được cải thiện.
Mới đầu, thành Thợ Săn chỉ là một điểm tụ cư cỡ nhỏ chẳng mấy thu hút, mãi tới khi được một biến dị giả tiếp quản, lập ra quy tắc riêng biệt, mới có rất nhiều kẻ điên tụ lại đây. Nhiều năm trôi qua, mới phát triển thành quy mô như bây giờ.
Trong mắt kẻ khác, những người sống trong thành Thợ Săn toàn là mấy tên liều mạng, trong thành không có bất kỳ nếp sống văn minh và luật lệ nào, chỉ có cuồng bạo và đánh nhau không ngừng.
Ấn tượng này không khác mấy với thực tế.
Nhưng khác biệt duy nhất là, đám người điên trong mắt kẻ khác cũng phải tuân theo quy tắc, mà quy tắc này chính là mệnh lệnh của thành chủ.
Tiêu Môn thành chủ đời thứ ba, cũng là người mạnh nhất. Anh dùng chính thực lực của mình để kiểm soát toàn thành này. Đến tận bây giờ, chưa có một tên điên nào dám công khai thách thức mệnh lệnh của anh.
“Vị thành chủ đầu tiên rất mạnh, ông ta đã cầm đao vạch ra phạm vi khu vực cho thành Thợ Săn, mảnh đất này thuộc về chúng ta.” Tiêu Môn nhắm mắt lại, gác trường đao ở bên cạnh, ngón tay đan nhau đặt trên đùi, “Bây giờ cũng vậy.”
Sống trong thế giới này, dù là bình dân trong thành hay dân du cư cũng đều như nhau cả, thực lực đại diện cho tất cả, đây là một quy tắc méo mó nhưng lại thực dụng nhất.
Sau khi đoàn xe rời đi, tường băng vắt ngang dòng sông tan dần dưới cái nóng gay gắt.
Nước băng tan lấp kín cả dòng sông, giúp bầy cá chui xuống dưới bùn có cơ hội sống sót. Đàn hươu và bầy sói vẫn cảnh giác nhau, mỗi bên chiếm lấy một đầu sông, vừa đăm đăm nhìn đối phương, vừa há miệng hớp lấy ngụm nước sông mát lạnh.
Diệp An bế Linh Lan băng qua khu rừng, trở về chân núi nham thạch. Trên đường đi, Linh Lan tỉnh lại một lần, xem qua thuốc Tiêu Môn để lại, vì không có sức để nói nhiều, bèn gật đầu với Diệp An, ý nói thuốc này không có vấn đề.
“Rất quý.”
Linh Lan dùng hai viên, rồi lại mau chóng thiếp đi, nhưng sắc mặt tốt hơn lúc nãy một chút, hơi thở cũng ổn định hơn nhiều.
Nhiệt độ càng lúc càng tăng, bên trong mai rùa rất ngộp, Diệp An bế Linh Lan đi qua lối đi bị hươu đực đâm mở, tới chỗ con suối sau núi.
Trong động chỗ có suối vô cùng mát, so với bên ngoài thì gần như là hai thế giới khác nhau.
Đặt Linh Lan tựa vào mép tường, Diệp An xoay người, thì thấy mãng xà biến dị cũng vào theo.
“Vẫn là chỗ này mát mẻ, nhỉ?” Diệp An vỗ phần vảy bên miệng nó, lưỡi rắn quẹt qua bên vai, hơi ngứa, nhưng đã quen rồi.
Mãng xà biến dị trườn qua bên chân Diệp An, cơ thể đồ sộ che đi cửa hang. Nó thò đuôi xuống ao nước, không chỉ có thể đảm bảo an toàn mà còn hấp thụ được hơi mát trong động.
Diệp An ngồi tựa bên vách đá, gập một chân, ngón tay vuốt sơ tóc trước trán. Đầu óc cậu bây giờ có hơi hỗn loạn, ảnh hưởng từ quá trình đồng hóa vẫn chưa dứt hẳn, cũng không thể suy nghĩ thấu đáo hơn được. Cậu cần phải nghỉ ngơi để ổn định lại cảm xúc của mình.
Có điều, dù rằng suy nghĩ còn đang rối loạn, nhưng cậu vẫn có thể chắc chắn một chuyện, cậu có thể tiếp tục ở lại trên hòn đảo này, không cần phải dọn nhà lần nữa.
“Thực lực à?”
Diệp An mở rộng ngón tay, chăm chú nhìn lòng bàn tay mình, rồi nắm chặt tay lại.
Cậu đã bước đầu nắm được quy tắc của thế giới này, quy tắc giúp cậu sống sót, và có thể sống tốt hơn nữa.
Spoil:
Tiêu Môn: “Ta không có ý xấu, về phần đòi hỏi, ta muốn nói là muốn tạo một mối quan hệ tốt, cậu tin không?”
Cũng là Tiêu Môn hơn 170 chương sau: “Ta không có ý xấu, cũng không có ý đồ khác, chỉ đơn giản là muốn phóng túng một chút.”
Diệp An:...Tui coi anh là anh em, anh thì muốn leo lên giường tui?
Editor: ಠ_ಠ Ủa anh? Anh làm dzị rồi ai tin được anh? Chơi dzị ai chơi hả anh? *cười khóc*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.