Diệp An

Chương 37: | Bầy hươu trở lại

Lai Tự Viễn Phương (Đến Từ Phương Xa)

11/06/2024

Mùa khô tới rất nhanh, chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, mây đen tụ trên trời tan hết, nhiệt độ không khí tăng mạnh, mực nước lũ giảm xuống không ngừng, những nơi không bị nước ngập trong vùng châu thổ dần dần hé lộ diện mạo vốn có.

Nước sông quanh cô đảo rút dần, để lộ từng tảng đá lớn vỡ nát và thực vật biến dị thối rữa. Trong kẽ đá rải rác rất nhiều xương cốt, có thú biến dị, cũng có cá biến dị, thậm chí cả xương sọ cá sấu bị nát vụn.

Thuyền buôn mắc cạn tại phía tây cô đảo, thân thuyền lộ ra trên mặt nước, trên đó bò đầy ốc biến dị và mấy con sò không rõ tên. Trong khoang thuyền đóng một lớp bùn nước mỏng, có con cua bò ngang trong đó.

Khoang đáy bám đầy rêu xanh, từng bụi thực vật thủy sinh biến dị to lớn đong đưa trên boong thuyền mục nát, bộ rễ vững chãi chui vào kẽ hở ván gỗ, bề mặt phiến lá dài mảnh mọc đầy gai nhọn, quấn lấy ốc biến dị đang ló vòi ra, vặn nát vỏ ốc cứng chắc, cuộn chặt phần thịt ốc bên trong, thịt ốc chắc nịch mau chóng khô quắt lại, không còn sức sống.

Theo mực nước sông hạ dần, các bãi bồi và rừng rậm quanh cô đảo bắt đầu lộ ra, có cả cánh rừng đá dài trơ trọi, mới trông thì rất giống tường đá do con người xây nên. Vốn có rất nhiều bầy thú nhỏ xây tổ trong đó, tiếc là cơn lũ nhấn chìm, giờ đều bị vùi dưới lớp bùn lầy tích tụ.

Mặt trời treo trên cao, gió nóng làm bốc hơi rất nhiều nước, còn chưa tới ngày nóng nhất mà nhiệt độ đã cao đến kinh hãi.

Đầu Diệp An đội vòng cỏ* che nắng, cả người thoa thuốc mỡ do Linh Lan điều chế, nhưng làn da bị phơi vẫn cảm thấy nhoi nhói, mỗi một bước đi là mồ hôi tuôn đầy trán và lưng.

*Vầng, nó là vòng cỏ (草环) chứ không phải mũ rơm đâu quý dzị, tui đọc tới đây cũng khó hiểu vcl, thời tiết nóng kiểu này mà ko che cả đầu mà chỉ đội cái vòng cỏ, sao chịu được hay dzị trời ಠ_ಠ

“Cái thời tiết quái quỷ gì thế này.”

Theo như lời Linh Lan thì quanh vùng châu thổ xem như là tốt rồi, dù gì nước sông không bị cạn khô, hơi nước bốc lên đã giảm bớt phần nào hơi nóng. Hồi cô còn sống trong thành Thương Nhân, khi bước vào mùa khô, sông suối trong ngoài thành đều cạn hết, mọi người chỉ có thể kéo nước từ dưới giếng lên. Lỡ gặp phải lúc mùa khô kéo dài, trong thành thế nào cũng có người chết, đều là chết vì nắng nóng.

Diệp An ngửa đầu uống mấy hớp nước, cố hết sức nhanh chân băng qua đài đá, tới chỗ thuyền buôn mắc bên bờ sông.

Bóng râm do thân thuyền đổ xuống rất lớn, Diệp An vội bước vào, giành lấy một thoáng mát mẻ ngắn ngủi.

Ốc và sò biến dị bám trên ván gỗ nháo nhào rụt vào trong vỏ, có con cua quơ cái càng lớn lẹ làng bò qua, có vẻ như xem Diệp An là con mồi.

Lau mồ hôi nóng dính trên mắt, Diệp An gỡ vòng cỏ xuống, rút ra* một sợi dây dài có móc, treo một cái bao trên boong thuyền bị hỏng, mở to miệng túi.

*Là rút ra từ trong cái vòng cỏ nha, chứ không phải rút ra khơi khơi vậy đâu

Mục tiêu hôm nay của cậu là cá biến dị, không ngờ lại bắt được cua. So với việc xuống nước bắt cá, bắt mấy con mồi tự động dâng mình tới cửa này càng bớt phí sức hơn.

Tay bọc da thú, Diệp An vừa né khỏi mấy cái càng cua, vừa chọn mấy con chắc mẩy bỏ vào bao. Mai của mấy con cua biến dị này có hình thoi dài, gai nhọn hoắt lồi ra hai bên, càng dài gần bằng cơ thể, có thể dễ dàng kẹp đứt cả tảng đá. Để tránh cho cái túi bị rách, Diệp An chắc chắn phải bẻ gãy càng cua trước rồi mới cho chúng vào trong bao.

Cua biến dị có sức sống mạnh mẽ, lại còn khá là dữ dằn, dù không còn càng, sau khi bị bỏ vào bao vẫn đánh nhau túi bụi, nhưng mai con nào cũng cứng, chỉ cần nghe mấy tiếng va đập vang ra, là biết không có con nào thực sự ngỏm củ tỏi cả.

Bắt được kha khá cua rồi, Diệp An cắn dao găm trong miệng, tay không leo lên trên boong thuyền. Sau khi ổn định cơ thể ngay mép boong, thì bắt đầu cạy ốc biến dị bám trên ván gỗ.

Kích cỡ của mấy con ốc biến dị này không giống nhau, lớn thì cỡ nửa mét, nhỏ chưa được nửa bàn tay cậu.

Diệp An khó nhọc cạy một con ốc biến dị ra, suýt nữa là bị cái vòi có gai của nó đâm thủng lòng bàn tay. Cậu lẹ làng vứt nó ra, cái vòi của con ốc nọ lộ ra dưới lớp vỏ, mau chóng bò tới trước.

“Muốn chạy?”

Diệp An bẻ gãy một mảnh ván gỗ, nhắm chuẩn con ốc nọ rồi ném xuống.

Crắc một tiếng, ốc biến dị khựng lại một chốc rồi lại nhúc nhích, mau mau lách vào đồng loại bên cạnh, rụt cái vòi mềm mại vào trong, vác vỏ ốc cứng rắn ra tự phòng vệ.

Diệp An ăn quả đắng, lúc ra tay thì cẩn thận đề phòng gai trên vòi, thành công cạy được một con ốc biến dị nhỏ hơn.

Cậu từng ăn ốc biến dị rồi, là mò được từ trong đầm nước. Lấy dao moi thịt ốc ra, cho vào nước nấu chín, giòn mềm ngon miệng, còn có vị ngọt nhẹ, mùi vị khá là được.

Ngoài ốc biến dị, Diệp An cạy cả mấy con sò, nạy mở vỏ sò, thấy thịt bên trong chẳng nhiều nhặn gì, bèn không bắt tiếp nữa.

Ba cái bao đầy ụ, Diệp An vác lên thử cân nặng một phen, rồi lấy dây thừng buộc chặt miệng túi, bó lại thành chùm, định bụng vác hết cả thảy về nhà.



Nhiệt độ càng lúc càng cao, mồ hôi trên người Diệp An bị bốc hơi khô quắt dưới hơi nóng, lưng bám mấy hạt muối li ti. Lau sau cổ mấy cái, cậu cảm thấy mình như bị nhốt trong một cái lồng hấp, chẳng mấy chốc là chín rục.

Mắt bắt đầu chuyển đen, Diệp An tức khắc dừng lại, uống hết ba hớp nước lớn, rồi đi ra ngoài khoang thuyền, vừa cẩn thận nguy hiểm dưới nước, vừa vốc nước sông đổ lên người.

Nước sông hắt lên người, mang theo cảm giác mát mẻ ngắn ngủi. Diệp An vén tóc ướt qua trắn, đang định bước trở về theo đường cũ, tầm mắt đột nhiên bị một khúc cây khô giữa sông hấp dẫn.

Khúc cây này cách cậu không xa, trôi nổi trên mặt nước, dường như chẳng có gì đặc biệt. Diệp An lại nhạy bén cảnh giác, rút đoản đao ra, liếm môi bị phơi đến tróc da, cả người căng cứng.

Khúc gỗ đột nhiên chìm xuống, mặt nước dâng trào bọt sóng, Diệp An bỗng giẫm xuống nước, mũi đao nhắm thẳng vào trung tâm xoáy nước, mạnh mẽ đâm xuống.

Diệp An dùng lực khá lớn, thân đao nhúng vào trong nước, giữa trung tâm xoáy nước mau chóng phun ra suối nước đỏ tươi.

Một kích thành công, Diệp An mau lẹ lùi lại, gần như cùng lúc, cá sấu bị thương lao ra khỏi mặt nước, há cái miệng khổng lồ, răng nanh bén ngót lóe lên, hòng nhào về phía Diệp An cắn phập xuống.

Diệp An đang định chém một đao, bên mình đột nhiên dâng lên một cơn gió lớn, mãng xà biến dị khổng lồ xuất hiện bên bờ sông, cắn bên sườn cổ cá sấu, cơ thể cường tráng của nó nhanh nhẹn quấn lấy, một vòng rồi lại một vòng, rơi tõm vào nước, chìm xuống cùng với cá sấu.

Mặt nước đục ngầu, Diệp An không trông rõ được tình hình bên dưới, nhưng có mấy bầy cá biến dị bị kinh sợ mau chóng bơi tản đi.

Diệp An cất đoản đao lại, dùng tay không bắt cá, ngón tay nhanh nhẹn câu lấy mang cá, một lần bắt được năm sáu con, toàn bộ là cá mè trắng dài hơn một mét.

Đợi đến khi cậu bắt được tới con thứ tám, mãng xà biến dị cuối cùng cũng kéo xác cá sấu trườn lên bờ.

“Tỉnh rồi à, vết thương ổn cả rồi chứ?”

Diệp An cầm dây thừng xuyên qua mang cá, nhìn mãng xà biến dị nuốt chửng cá sấu, cẩn thận đồng hóa suy nghĩ nó, cảm giác đau đầu không xuất hiện, chỉ có choáng váng trong chốc lát, chịu một chút là qua.

“Mùa khô à.”

Dựa vào việc đồng hóa mãng xà biến dị, Diệp An mới biết mùa khô trên cô đảo kéo dài chừng hai tháng. Trong thời gian này, đàn hươu luôn di cư sẽ dừng chân tại đây, cứ hai đến ba ngày là mãng xà biến dị sẽ ra ngoài đi săn, dự trữ năng lượng cho mùa tuyết.

“Mùa mưa ngủ, mùa tuyết cũng ngủ, chỉ hoạt động trong mùa khô, hồi trước bị đánh thức cũng thiệt là làm khó mày quá.”

Diệp An xâu xong cá, buộc chung một chỗ với bao tải chất đầy ốc và cua biến dị. Biết mãng xà còn chưa ăn no nên không quấy rầy nó nữa, một mình vác mồi săn được quay trở về núi nham thạch.

Rời khỏi đài đá đi vào trong khu rừng, có bóng cây che nắng, nhiệt độ cũng mát mẻ hơn đôi chút.

Trong rừng không có chim, chỉ có đầy rẫy các loại côn trùng kêu râm ran.

Diệp An phát hiện trên một thân cây có kết quả, to bằng nắm tay trẻ con, vỏ nửa xanh nửa đỏ, trông rất giống trái mận. Diệp An thả túi xuống, cầm nhánh cây đập rớt mấy trái, định bụng mang về hỏi thử Linh Lan, nếu không có độc thì quay lại chọn thêm mấy quả.

Sau khi băng qua rừng, đập vào mắt là khe nứt trải dài, mực nước trong khe hạ thấp dần, bùn lầy nhão nhoét từ lâu đã bị khô đến nứt nẻ. Trên đó có dấu móng trâu, cũng có dấu chân sói biến dị, Diệp An nhìn lướt qua, không dừng lại mà mau chóng đi tiếp.

Mực nước trong đầm cũng giảm mạnh, ốc và cá biến dị không thấy bóng dáng, chắc là đã theo dòng sông trôi ra giữa sông. Bằng không thì Diệp An cũng không cần ra bờ sông bắt cá dưới cái nắng hừng hực này.

Dòng sông nhỏ dưới núi nham thạch không bị cạn, nhưng theo mùa khô dần nóng hơn, nhiệt độ dâng cao, dòng sông thu hẹp lại mãi, chẳng bao lâu sẽ biến thành một dòng suối nhỏ.

Trên đảo có suối, nằm đằng sau núi nham thạch. Mùa mưa không thấy được, nhưng đến mùa khô lại rất dễ nhận ra. Chỉ cần dóng suối này không cạn, thì Diệp An cũng không lo thiếu nước.

Quay về chỗ ở, Diệp An dốc ngược đổ hết hết cua và ốc biến dị ra đất, mau lẹ xử lý sạch sẽ cá biến dị, để lại hai con, còn đâu cho hết vào trong động ngầm cùng với thịt muối. Nhiệt độ trên mặt đất rất cao, hang ngầm vẫn mát mẻ như cũ liền trở thành nơi lý tưởng để bảo quản thức ăn.

Linh Lan ló đầu ra khỏi động, khi nãy lúc mãng xà biến dị tỉnh dậy rời khỏi động ngầm đã dọa cô phát sợ. Mãng xà biến dị thấy người lạ này, cũng không tấn công, chỉ trườn tới chỗ mai rùa và hang động rồi lè lưỡi, dừng lại trong chốc lát mới rời khỏi núi nham thạch đến bên bờ sông.

Tay Linh Lan vẫn run rẩy không thôi, lúc trượt xuống khỏi động nham thạch, suýt nữa đã cầm không nổi dây thừng. Thấy Diệp An đi vào trong cửa hang chỗ mãng xà biến dị xuất hiện, mặt mày càng trắng hơn, không còn chút máu.



“Sao vậy?” Diệp An ra khỏi hang, thấy dáng vẻ này của cô, đầu tiên là sửng sốt, rồi mau chóng ngộ ra.

Cậu không giải thích cho Linh Lan về quan hệ của mình với mãng xà biến dị, cũng không đảm bảo lúc có cậu ở đây, mãng xà biến dị chắc chắn sẽ không làm hại Linh Lan. Mà cậu chỉ bảo cô cẩn thận hơn, không nên đến gần cửa động này.

“Tôi hiểu rồi.”

Linh Lan nhợt mặt nghiêm cẩn ngồi trên đất, cùng Diệp An móc thịt ốc ra. Cô phải kiếm cho mình chút chuyện bận tay để giúp bản thân bình tĩnh lại.

Thịt ốc moi ra phơi khô để giữ lại ăn, bằng không cũng chẳng còn cách nào bảo quản được lâu hơn, Diệp An định bụng ướp muối một phần, còn lại thì mau mau ăn hết.

Xử lý xong thịt ốc, Linh Lan dần bình tĩnh lại, bẻ trái cây Diệp An đưa cho mình, kê dưới mũi ngửi, mùi trái cây thơm nồng, cắn thì thấy rất chua, còn có hơi chát.

“Mấy trái này không có độc, có thể ăn.”

Diệp An ráng chịu vị chua ăn hết một trái, vị đúng là không ngon, nhưng có thể giải khát. Nhớ lại vị trí cây ra trái này, nhủ bụng lần sau đi săn vòng qua đó hái thêm một ít.

Xử lý xong phần mồi hôm nay, Diệp An nhóm lửa nấu nước, cho càng cua và thịt ốc vào, cạnh lò sưởi cắm xiên mấy cành cây, trên đó xâu thịt cá lát mỏng.

Trong phòng tỏa hương thơm phức, hấp dẫn bụng đói thèm ăn.

Linh Lan để lại hai bình thuốc bôi mới làm xong, cầm nửa túi càng cua và một con cá biến dị đi tới bên cửa, đột nhiên bị Diệp An gọi lại.

“Ở lại ăn chung đi.” Lúc nói chuyện, Diệp An lấy ra một bình thuốc tìm được trong động ngầm, cậu nhớ rõ cái này tìm được trong khoang thuyền của Khởi La, chỉ còn lại nửa bình, đặt trong góc rương, hôm nay tìm kiếm một hồi mới phát hiện.

Vừa thấy bình thuốc trong tay Diệp An, Linh Lan đổi sắc mặt, cảm xúc thay đổi dữ dội. Diệp An dừng tay lại, cặp mắt dần đẫm màu mực.

“Sao, có gì không đúng à?”

Linh Lan hít sâu một hơi, đấu tranh trong lòng một phen, không thể không khai thật: “Loại thuốc này có thể giúp người thường tăng cường thể lực, cũng có lợi giống vậy với biến dị giả, có thể cầm máu giảm đau, trong thời gian ngắn gia tăng sức lực. Nho biến dị cộng với tủy xương thỏ rừng, thêm ba loại thực vật biến dị và xương dị thú, có thể tăng dược hiệu.”

“Chỉ như thế?” Diệp An bẻ gãy càng cua, chồn tuyết ở trên bàn bò qua, uể oải nằm dựa trên đùi cậu. Từ lúc bước vào mùa khô tới giờ, mấy đứa này càng ngày càng không hoạt bát nổi.

“Sẽ bị nghiện.” Linh Lan rủ mắt, nhìn chằm chằm hoa văn mai bụng rùa cá sấu, ngón tay khẩy một cái, giọng nói căng thẳng, thậm chí có phần run rẩy, “Nếu đổi tỉ lệ phối dược, thêm nhiều hạt nho và dây nho sẽ thành thuốc mê. Dùng một chút thì không sao, dùng nhiều sẽ bị nghiệm thậm chí là bị điên. Thành chủ thành Thương Nhân từng dùng nó để kiểm soát tòa thành.”

Ngoại trừ dược sĩ được thành chủ tin tưởng nhất, không ai biết được bí mật này, Linh Lan nhờ có dị năng trời sinh mới nhìn ra manh mối.

Diệp An dừng tay, theo sự thay đổi trong cảm xúc của cậu, chồn tuyết xù hết lông lên, rít lên mấy tiếng chói tai hung mãnh.

Linh Lan biết không thể giấu được suy nghĩ trong lòng, bèn đấu tranh mà rằng: “Tôi từng nghĩ qua, nhưng không có làm!”

“Vì cô biết hậu quả, đúng chứ?” Diệp An cầm thịt đút cho chồn tuyết, dưới ánh mắt không ngờ được của Linh Lan, bẻ tiếp một cái càng, mở miệng nói: “Cô muốn sống tiếp, tôi cũng muốn. Cô bất an, tôi hiểu. Nhưng bất an của cô không phải cái cớ. Đây là là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, hiểu ý tôi không?”

Crắc một tiếng, càng cua trong tay Diệp An nát vụn.

Linh Lan bất giác giữ lấy cổ mình, cô có linh cảm nếu mình không nói thật, nếu cô thực sự đổi cách phối dược, giờ cái thứ bị gãy vụn không phải là càng cua, mà là cổ của cô.

Bên bờ sông, mãng xà biến dị cuối cùng cũng ăn xong một bữa no nê, mãn nguyện quay về núi nham thạch.

Sau khi nó rời đi không lâu, bầy sói đuổi theo một con trâu bị thương tới tận bờ sông.

Con trâu nọ bị thương nặng ngã ra đất, bị Lang Vương cắn đứt cổ. Bầy sói đang định hưởng dụng bữa tiệc, dưới chân bỗng truyền tới tiếng rung, bầy hươu lớn đã xuất hiện phía chân trời.

Sau một mùa mưa dài dai dẳng qua đi, bầy hươu trở lại vùng châu thổ.

Cùng với sự trở lại của chúng, những loài săn mồi như đàn sói sắp mở màn khai tiệc thịnh yến, đội săn thú và dân du cư cũng lũ lượt kéo tới. Và đợi đến khi đám người ngoại lai lần lượt đến nơi, vùng cô đảo đã định trước sẽ không còn yên bình nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Diệp An

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook