Chương 36: | Ở lại
Lai Tự Viễn Phương (Đến Từ Phương Xa)
11/06/2024
Linh Lan cho Diệp An xem dị năng của mình.
Một lõi trái cây được ăn sạch sẽ, không cần đất trồng và nước, cũng không cần ánh nắng, mà dựa vào năng lượng của cô, đâm chồi với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được. Chỉ trong chốc lát, chồi non dài ra bằng một bàn tay, rồi vươn ra uốn lượn quấn quanh chân bàn, xòe ra vài chiếc lá hình bầu dục.
Nhành cây leo lên được tới mặt bàn thì ngừng sinh sôi, ngay khi Diệp An còn đang tò mò quan sát, nó chợt bắt đầu héo đi, phiến lá cuộn lại khô quắt, từng chiếc rồi lại từng chiếc lả tả rơi xuống đất. Nhành cây vốn xanh tươi mơn mởn hóa thành màu vàng khô héo, mất hết sức sống.
Linh Lan nằm trên mặt đất, hơi thở càng nặng nhọc, sắc mặt tái nhợt đi.
Đây là cực hạn của cô.
Dù không bị thương hay không chảy máu, dựa vào năng lực của mình, cô cxung không thể giục sinh cho cây trưởng thành được, kiểu gì cũng héo hết, nhưng tốc độ chậm hơn chút thôi.
“Chỉ vậy?” Diệp An nhìn Linh Lan, không chạm vào cành lá khô quắt.
“Nên mới nói, tôi là loại biến dị giả vô dụng nhất.” Linh Lan tự trào phúng bản thân.
Thời gian đầu sau khi xảy ra đại tai họa, dị năng kiểu này vẫn còn có tác dụng.
Khí hậu thay đổi dữ dội, những người còn sống sót không kịp ứng phó. Dù mùa mưa và mùa tuyết có khó khăn, nhưng chỉ có mùa khô là dằn vặt nhất. Nhiệt độ môi trường quá cao, sông khô cạn, đất nứt nẻ, cần phải giục sinh hạt giống thực vật, dù chỉ là một chồi non thì cũng là một nguồn nước quan trọng, lúc nguy hiểm cũng có thể cứu được mạng người.
Sau đó nhân loại dần dần thích ứng với môi trường, hàng loạt điểm tụ cư có mặt khắp nơi. Hồ tích nước và giếng khoan xuống lòng đất bắt đầu xuất hiện, nguồn nước không còn khan hiếm nữa, năng lực này trở nên vô dụng.
Nếu có thể giục sinh thành dị thực* trưởng thành thì khá tốt, nhưng giục được một nửa là héo, trồng xuống đất cũng không sống được, đúng là chẳng có mấy tác dụng cả.
*dị thực = thực vật biến dị, từ này xem như là từ được thay thế cho cụm “thực vật biến dị” để tránh bị lặp từ, xuất hiện rải rác trong truyện nên sẽ được giữ nguyên
Ngoài khả năng giục sinh hạt giống, Linh Lan bẩm sinh có thể phân biệt dị thực.
“Tôi có thể phân biệt thực vật có độc, cũng có thể chiết chất độc trong đó ra.” Linh Lan từ từ nghiêng người lại, tìm cách nằm cho thoải mái hơn, “Nhờ năng lực này, tôi trở thành dược sĩ.”
Dù có là dị thực chưa từng thấy bao giờ, cô vẫn có thể phân biệt nó có độc hay không, có thể dùng để điều chế dược hay không. Nhờ cái này nên lúc điều chế, cô có thể làm nhanh hơn người khác, càng thuần thục hơn.
“Cô có thể phân biệt dị thực à, nấm thì sao?”
Nhớ tới hồi trước từng thấy nấm ngọc châm và nấm mèo, Diệp An đột nhiên nảy sinh hứng thú.
Sau đợt mưa to, đủ các loại nấm mọc đầy trong rừng núi. Tiếc là cậu không phân biệt được, đành mặc cho chúng mốc hết. Dù trên đó có dấu vết côn trùng gặm qua, Diệp An cũng không dám cứ thế mà thử. Rõ ràng là rất dễ nhặt nhưng lại không thể dùng làm thức ăn, mùi vị này khỏi nói khó chịu cỡ nào.
“Có thể.” Linh Lan gật đầu, “Bất kể loại nào, dù từng thấy qua hay chưa, tôi cũng có thể phân biệt được.”
Thấy mặt mày cô càng lúc càng xám, đói tới mức co rúc người lại, Diệp An không hỏi tiếp, rút đoản đao trên bàn ra, cắt một miếng thịt xông khói trên dây thừng xuống, xắt thành miếng nhỏ cho vào nồi nấu.
Lửa trong lò cháy mạnh, canh thịt sôi sùng sục, hương thơm thoảng khắp phòng. Diệp An rắc chút muối vào nồi, nếm độ mặn, rồi múc đầy một chén.
Trong suốt quá trình, ánh mắt Linh Lan đăm đăm nhìn canh thịt, miệng vô thức nuốt nhẹ.
Sau khi trốn khỏi thành Thương Nhân, những thứ cô ăn toàn là đồ lạnh và thức ăn sống, ngửi được mùi thịt nấu chín, cảm giác đói bụng càng cồn cào hơn, dạ dày đau lâm râm.
Tới khi canh thịt chín có thể ăn được, Diệp An bưng chén tới trước mặt Linh Lan, không cởi dây thừng mà nâng cô dậy ngồi tựa vào tường, tay cầm muỗng, đút cho cô từng muỗng canh.
Canh vẫn còn hơi nóng, Linh Lan lại chẳng quan tâm, cảm giác được ăn thật quá tuyệt vời, khiến cô gần như không nhai miếng nào, thịt xông khói vừa cho vào miệng đã nuốt hẳn xuống bụng.
Ăn xong một chén canh thịt, mặt mày Linh Lan không còn tái trắng nữa, đã hồng hào đôi chút. Diệp An không múc thêm chén nữa, rửa sạch chén đặt lên trên giá, nói với Linh Lan: “Cô có thể ở lại đây, tôi sẽ cho cô da thú ủ ấm, cũng cho cô đồ ăn, đổi lại, tôi muốn cô làm việc cho tôi.”
“Cậu đã cứu mạng tôi, tôi nhất định...”
“Đừng có thề thốt vội như thế.” Diệp An ngắt lời Linh Lan, “Dù cô không nói dối thì tôi vẫn không tin cô. Cô phải ở trong động nham thạch, nếu tôi thấy mình bị đe dọa, tôi lập tức sẽ đuổi cô đi, thậm chí là giết cô.”
“Tôi hiểu rồi.” Linh Lan gật đầu.
Điều kiện Diệp An đưa ra tốt hơn cô nghĩ nhiều.
Lúc trao đổi với nhau, cô phát hiện Diệp An thiếu một phần thường thức. Cô quy chuyện này cho việc Diệp An đã lang thang trong một thời gian dài, cũng không vào sinh sống trong thành. Vì an toàn, dân du cư sẽ cố gắng tránh khỏi thành dân và đội săn thú. Nhóm thành dân mà họ có thể chủ động tiếp cận, trừ đoàn thuyền của thành Thương Nhân, chỉ có khu mậu dịch được mở tại khu đất tự do.
Các khu mậu dịch nằm giữa các thành, không thuộc sự cai quản của bất kỳ thành chủ nào, dù là ai cũng có thể tới trao đổi, nhưng phải hết sức cẩn thận, dù gì khu vực đó cũng không có người quản lý, mấy chuyện như cướp bóc và ẩu đả thường xuyên xảy ra.
Diệp An muốn hỏi rất nhiều thứ, ngày trước, cậu vẫn luôn bận chạy trốn, mục tiêu duy nhất là sống sót, bao lần giao thiệp với đồng loại đều không mang lại kết quả tốt, nên đương nhiên không rõ thường thức cho lắm.
Giờ có Linh Lan, mọi việc đều khác hẳn.
Ba ngày tiếp theo, Linh Lan được mang vào trong động nham thạch dưỡng thương, thức ăn đều do Diệp An đưa đến, dây thừng trói trên người cũng được cởi ra, chồn tuyết thì thay nhau canh giữ tại cửa hang, một khi phát hiện có gì không bất thường sẽ kêu lên báo động. Xung quanh động nham thạch còn có rất nhiều rết, dù không tấn công Linh Lan, nhưng cũng đủ làm cô sợ hãi, từ đầu đến cuối luôn ngoan ngoãn không dám bước ra khỏi cửa hang nửa bước.
Sang ngày thứ tư, Diệp An vác một hòm thuốc trong động ngầm tới, đưa cho Linh Lan phân loại. Đa phần trong hòm là thuốc trị thương, để chứng minh có thể tin dùng, Linh Lan lấy hai bình, thoa lên vết thương của mình ngay trước mặt Diệp An.
“Mấy cái này là thuốc trị thương bình thường, dùng chữa trị thương tích do đao chém và vết cắn thông thường. Còn mấy bình này thì dùng nguyên liệu cực kỳ quý, có thể cứu mạng, một bình có thể đổi được một thuyền buôn cỡ nhỏ.”
Mặc dù trên thân bình không có ký hiệu chuyên biệt, nhưng sau khi phân tích thành phần dược phẩm, Linh Lan tin chắc mấy bình thuốc trị thương này có xuất xứ từ thành Thương Nhân, thậm chí có khi là từ đội thuyền của Khởi La. Mà mấy con chồn tuyết này càng chứng minh cho suy đoán của cô. Trước khi đội thuyền rời khỏi thành, có tin đồn là thành chủ bắt được chồn tuyết, định bụng bán ra với giá cao.
Hiện giờ, thành Thương Nhân không còn tồn tại nữa, thành chủ đã chết, việc truy xét lai lịch của mấy dược phẩm này cũng chẳng có nghĩa lý gì. Đối với những nghi ngờ của bản thân, Linh Lan không hề nhắc tới, khi nhận ra thành phần thuốc trị thương, thì giải thích kỹ càng cách dùng cho Diệp An.
Diệp An vẫn luôn chú ý tới phản ứng của Linh Lan. Trước khi lấy mấy loại dược phẩm này ra, cậu đã suy nghĩ thật kỹ, kết quả như thế này làm cậu khá là hài lòng.
“Bình này có chứa xương của năm loài thú biến dị, hơn mười loại dị thực, người thường không chịu nổi dược lực, chỉ có giả mới dùng được.”
“Đây là thuốc giải độc, có thể làm loãng nhiều loại độc.”
“Đây là thuốc độc, chỉ cần một lượng cỡ móng tay là có thể hạ độc cả một con trâu biến dị.”
“Đây là thuốc mê, bôi lên trên vũ khí, rất có ích trong lúc săn thú biến dị cỡ lớn.”
Diệp An mang tới tận ba cái hòm, Linh Lan phân loại từng cái một, không chỉ giải thích rõ cách dùng dược phẩm, còn liệt kê các thành phần chủ yếu. Cậu không thể nhớ hết, bèn xé vải ra, lấy than củi đã làm ra xong ghi chú lại, cột lên từng bình để phân loại.
Thương tích của Linh Lan phục hồi rất mau, sau khi được cho phép tự do đi lại, cô cũng không rời khỏi phạm vi núi nham thạch, trừ ngủ và ăn thì gần như không để bản thân nhàn rỗi, nếu không phải phân loại nấm và dị thực mà Diệp An mang về, thì là cắt may da thú, dùng lông lợn rừng thay cho kim khâu, may quần áo chăn đệm.
Tay nghề đẽo gọt của cô cũng rất tốt, dùng mấy vật liệu bằng gỗ chất đống trong góc, đẽo thành rất nhiều món đồ nhỏ rất có tác dụng thực tế, đồng hồ cát tính thời gian đặt trên bàn là một trong các tác phẩm của cô.
Gần chập tối, trên trời có mây đen tụ lại, nhưng vẫn không thấy đổ mưa.
Diệp An trở về nhà, xử lý xong thỏ rừng và mấy con cá biến dị rồi móc treo lên trên, lột da thú xếp tạm sát tường, định bụng ăn tối xong thì xử lý sau.
Linh Lan thấy cậu quay về, ra khỏi động nham thạch tới trước nhà, đưa cho cậu áo choàng đã may xong.
“Cái này có thể giữ ấm.”
Diệp An nhận lấy áo choàng, đưa một con thỏ cho Linh Lan. Cô gật đầu với cậu, rồi mau chóng châm đuốc quay về nơi ở.
Động nham thạch cô đang ở từng là một cái tổ chim, lấy ván gỗ làm thành giường, đào thêm một bếp lò, là có thể tự mình nhóm lửa nấu thức ăn, không cần Diệp An cho thêm gì nữa.
Hình thức ở chung thế này đều tạo cho cả hai cảm giác tự tại.
Sau khi Linh Lan đi, Diệp An châm lửa đốt đèn trong phòng, nấu một nồi canh thịt, ăn xong, trán đổ một lớp mồ hôi. Chùi hết mồ hôi, xử lý xong da thú, Diệp An khóa cửa sổ thật cẩn thận, định bụng đánh một giấc thật ngon, sáng sớm mai ăn xong sớm rồi xuất phát đi về phía đông cô đảo săn mồi.
“Ngủ thôi, sáng mai dậy sớm.”
Trên cô đảo không chỉ có mỗi mình cậu nữa, nhưng Diệp An vẫn lẩm bẩm theo thói quen.
Diệp An nằm trên giường, đắp chăn lên tận cổ, giữa lúc mơ màng, cảm thấy có một cục âm ấm chui vào lòng, bắt lấy lắc lắc thì nghe được tiếng rít, quả nhiên là chồn tuyết.
Diệp An vuốt lông nó, ôm cục lông ấm áp, ngáp một cái rồi nhắm mắt lại.
Trong động nham thạch, Linh Lan ăn hết nồi thịt thỏ, đang định gom xương lại, cầm xương đùi thỏ lên, nhớ tới dị thực phát hiện trên vách động, chợt ngừng tay lại.
“Có nên không đây?”
Diệp An đúng là đã thu nhận và giúp đỡ cô, nhưng cô vẫn lo lắng không thôi.
Nên làm sao đây?
Thật sự nên chế loại thuốc này không?
Cô không quyết định nổi, nắm chặt xương đùi thỏ trong tay, bần thần ngồi bên bếp lò trên mặt đất thật lâu.
Tim lửa phát ra tiếng lách tách, gió đêm đan xen với hạt mưa lạnh lẽo bay vào trong động, Linh Lan bỗng bừng tỉnh, trong đầu xuất hiện đôi mắt đen nhánh của Diệp An, tựa như bị phỏng, quăng xương thỏ ra thật xa. Thấy chưa đủ, cô cầm đá lên đập nát, quăng hết ra khỏi vách động nham thạch, mặc kệ nó bị ngập trong nước mưa.
Trong thành Thợ Săn, sau khi đoàn xe trở lại không lâu, vừa mới dàn xếp ổn thỏa cho nhóm dược sĩ, Jason nhận được lệnh từ thành chủ, triệu tập người chuẩn bị ra khỏi thành lần nữa.
“Bên khu giao dịch vẫn luôn thu mua sói biến dị, mùa mưa không kéo dài quá lâu, bầy hươu sẽ quay lại, đàn sói cũng nên trở về.” Tiêu Môn ngồi dựa lưng ghế, chân bắt chéo, khoanh tay lại nói với Jason, “Mang đủ người, đợi mực nước giảm, bắt đầu đi từ đường đi đến đảo ếch, vừa vặn lên đảo xem thử.”
“Rõ!”
Sau khi Jason rời khỏi, Tiêu Môn xoay ghế, ngồi nhìn ra bầu trời u ám ngoài cửa sổ.
Mây đen vẫn chưa tản đi, mưa vẫn mãi không đổ xuống, ánh nắng rọi qua kẽ hở giữa những tầng mây, chiếu xuống tạo thành một vòng sáng, phủ trọn đấu trường thú tại trung tâm thành Thợ Săn.
Trong sân, có ba gã đàn ông cởi trần, cơ thể cường tráng như ngọn núi, đang dùng tay không đọ sức với một con gấu nâu. Nắm đấm của bọn họ có thể sánh ngang với trọng chùy*, sức mạnh khủng khiếp nện xuống, gấu biến dị bị đập tới ngã gục ra dất, liên tục rống lớn.
*trọng chùy: là vũ khí dài có cán dài như thương, nối với một quả hình bầu dục có gai, có loại chùy cán ngắn hơn, vũ khí này chủ yếu dùng để hạ gục đói thủ bằng gai, nhưng có nhiều loại dùng sức nặng để hạ đối thủ, chùy rất nặng nên người dùng phải có sức khỏe tốt (trích Wikipedia https://vi.wikipedia.org/wiki/Ch%C3%B9y)
Thợ săn đứng quây quanh sân, có kẻ đạp chân lên thành lan can, huýt sáo cười lớn: “Blake, giết nó đi!”
“Jake, mày là đàn bà hả?!”
Tiếng cổ động của đám thợ săn ầm ĩ như nước sôi sùng sục, một gã đàn ông để râu quai nón dài hăng hái gào lên, bỗng bị một thanh dao găm bén ngót đặt ngang cổ họng, giọng nói lạnh như băng vang lên bên tai làm hắn toát hết mồ hôi lạnh: “Thiết Phủ, anh mới nói cái gì, đàn bà?”
Thiết Phủ không dám thở mạnh, ráng sức ngửa ra sau, nhưng mũi dao lại dí theo như hình với bóng, quét một đường máu trên cổ hắn, Rose không có ý định thu tay lại.
“Rose, thành chủ có lệnh, tập hợp người chuẩn bị ra khỏi thành đi săn!”
Jason đến đã cứu Thiết Phủ một mạng, Rose hừ lạnh thu lại dao găm, đám thợ săn xung quanh cũng bị thu hút, biết Tiêu Môn muốn săn sói biến dị, âm thanh huýt sáo và tiếng hò reo vang lên không ngừng.
Chẳng ai để đến trong sân đấu nữa, chỉ trong chốc lát quanh lan can đấu trường đều sạch sẽ không còn bóng dáng người nào.
Ba gã đàn ông đứng trong sân mỗi người nhặt rìu và trọng chùy trên đất lên, đập nát đầu và lồng ngực gấu nâu. Sau khi xác nhận nó đã chết, mới giao xác gấu co người quản lý đấu trường thú, rồi vác vũ khí nhảy ra khỏi lan can đấu trường, chạy tới chỗ Jason đang bị mọi người bao vây, vừa chạy vừa rống: “Jason, thêm tụi này nữa, không là nện cây chùy này vô cái đầu trọc của ông bây giờ!”
Một lõi trái cây được ăn sạch sẽ, không cần đất trồng và nước, cũng không cần ánh nắng, mà dựa vào năng lượng của cô, đâm chồi với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được. Chỉ trong chốc lát, chồi non dài ra bằng một bàn tay, rồi vươn ra uốn lượn quấn quanh chân bàn, xòe ra vài chiếc lá hình bầu dục.
Nhành cây leo lên được tới mặt bàn thì ngừng sinh sôi, ngay khi Diệp An còn đang tò mò quan sát, nó chợt bắt đầu héo đi, phiến lá cuộn lại khô quắt, từng chiếc rồi lại từng chiếc lả tả rơi xuống đất. Nhành cây vốn xanh tươi mơn mởn hóa thành màu vàng khô héo, mất hết sức sống.
Linh Lan nằm trên mặt đất, hơi thở càng nặng nhọc, sắc mặt tái nhợt đi.
Đây là cực hạn của cô.
Dù không bị thương hay không chảy máu, dựa vào năng lực của mình, cô cxung không thể giục sinh cho cây trưởng thành được, kiểu gì cũng héo hết, nhưng tốc độ chậm hơn chút thôi.
“Chỉ vậy?” Diệp An nhìn Linh Lan, không chạm vào cành lá khô quắt.
“Nên mới nói, tôi là loại biến dị giả vô dụng nhất.” Linh Lan tự trào phúng bản thân.
Thời gian đầu sau khi xảy ra đại tai họa, dị năng kiểu này vẫn còn có tác dụng.
Khí hậu thay đổi dữ dội, những người còn sống sót không kịp ứng phó. Dù mùa mưa và mùa tuyết có khó khăn, nhưng chỉ có mùa khô là dằn vặt nhất. Nhiệt độ môi trường quá cao, sông khô cạn, đất nứt nẻ, cần phải giục sinh hạt giống thực vật, dù chỉ là một chồi non thì cũng là một nguồn nước quan trọng, lúc nguy hiểm cũng có thể cứu được mạng người.
Sau đó nhân loại dần dần thích ứng với môi trường, hàng loạt điểm tụ cư có mặt khắp nơi. Hồ tích nước và giếng khoan xuống lòng đất bắt đầu xuất hiện, nguồn nước không còn khan hiếm nữa, năng lực này trở nên vô dụng.
Nếu có thể giục sinh thành dị thực* trưởng thành thì khá tốt, nhưng giục được một nửa là héo, trồng xuống đất cũng không sống được, đúng là chẳng có mấy tác dụng cả.
*dị thực = thực vật biến dị, từ này xem như là từ được thay thế cho cụm “thực vật biến dị” để tránh bị lặp từ, xuất hiện rải rác trong truyện nên sẽ được giữ nguyên
Ngoài khả năng giục sinh hạt giống, Linh Lan bẩm sinh có thể phân biệt dị thực.
“Tôi có thể phân biệt thực vật có độc, cũng có thể chiết chất độc trong đó ra.” Linh Lan từ từ nghiêng người lại, tìm cách nằm cho thoải mái hơn, “Nhờ năng lực này, tôi trở thành dược sĩ.”
Dù có là dị thực chưa từng thấy bao giờ, cô vẫn có thể phân biệt nó có độc hay không, có thể dùng để điều chế dược hay không. Nhờ cái này nên lúc điều chế, cô có thể làm nhanh hơn người khác, càng thuần thục hơn.
“Cô có thể phân biệt dị thực à, nấm thì sao?”
Nhớ tới hồi trước từng thấy nấm ngọc châm và nấm mèo, Diệp An đột nhiên nảy sinh hứng thú.
Sau đợt mưa to, đủ các loại nấm mọc đầy trong rừng núi. Tiếc là cậu không phân biệt được, đành mặc cho chúng mốc hết. Dù trên đó có dấu vết côn trùng gặm qua, Diệp An cũng không dám cứ thế mà thử. Rõ ràng là rất dễ nhặt nhưng lại không thể dùng làm thức ăn, mùi vị này khỏi nói khó chịu cỡ nào.
“Có thể.” Linh Lan gật đầu, “Bất kể loại nào, dù từng thấy qua hay chưa, tôi cũng có thể phân biệt được.”
Thấy mặt mày cô càng lúc càng xám, đói tới mức co rúc người lại, Diệp An không hỏi tiếp, rút đoản đao trên bàn ra, cắt một miếng thịt xông khói trên dây thừng xuống, xắt thành miếng nhỏ cho vào nồi nấu.
Lửa trong lò cháy mạnh, canh thịt sôi sùng sục, hương thơm thoảng khắp phòng. Diệp An rắc chút muối vào nồi, nếm độ mặn, rồi múc đầy một chén.
Trong suốt quá trình, ánh mắt Linh Lan đăm đăm nhìn canh thịt, miệng vô thức nuốt nhẹ.
Sau khi trốn khỏi thành Thương Nhân, những thứ cô ăn toàn là đồ lạnh và thức ăn sống, ngửi được mùi thịt nấu chín, cảm giác đói bụng càng cồn cào hơn, dạ dày đau lâm râm.
Tới khi canh thịt chín có thể ăn được, Diệp An bưng chén tới trước mặt Linh Lan, không cởi dây thừng mà nâng cô dậy ngồi tựa vào tường, tay cầm muỗng, đút cho cô từng muỗng canh.
Canh vẫn còn hơi nóng, Linh Lan lại chẳng quan tâm, cảm giác được ăn thật quá tuyệt vời, khiến cô gần như không nhai miếng nào, thịt xông khói vừa cho vào miệng đã nuốt hẳn xuống bụng.
Ăn xong một chén canh thịt, mặt mày Linh Lan không còn tái trắng nữa, đã hồng hào đôi chút. Diệp An không múc thêm chén nữa, rửa sạch chén đặt lên trên giá, nói với Linh Lan: “Cô có thể ở lại đây, tôi sẽ cho cô da thú ủ ấm, cũng cho cô đồ ăn, đổi lại, tôi muốn cô làm việc cho tôi.”
“Cậu đã cứu mạng tôi, tôi nhất định...”
“Đừng có thề thốt vội như thế.” Diệp An ngắt lời Linh Lan, “Dù cô không nói dối thì tôi vẫn không tin cô. Cô phải ở trong động nham thạch, nếu tôi thấy mình bị đe dọa, tôi lập tức sẽ đuổi cô đi, thậm chí là giết cô.”
“Tôi hiểu rồi.” Linh Lan gật đầu.
Điều kiện Diệp An đưa ra tốt hơn cô nghĩ nhiều.
Lúc trao đổi với nhau, cô phát hiện Diệp An thiếu một phần thường thức. Cô quy chuyện này cho việc Diệp An đã lang thang trong một thời gian dài, cũng không vào sinh sống trong thành. Vì an toàn, dân du cư sẽ cố gắng tránh khỏi thành dân và đội săn thú. Nhóm thành dân mà họ có thể chủ động tiếp cận, trừ đoàn thuyền của thành Thương Nhân, chỉ có khu mậu dịch được mở tại khu đất tự do.
Các khu mậu dịch nằm giữa các thành, không thuộc sự cai quản của bất kỳ thành chủ nào, dù là ai cũng có thể tới trao đổi, nhưng phải hết sức cẩn thận, dù gì khu vực đó cũng không có người quản lý, mấy chuyện như cướp bóc và ẩu đả thường xuyên xảy ra.
Diệp An muốn hỏi rất nhiều thứ, ngày trước, cậu vẫn luôn bận chạy trốn, mục tiêu duy nhất là sống sót, bao lần giao thiệp với đồng loại đều không mang lại kết quả tốt, nên đương nhiên không rõ thường thức cho lắm.
Giờ có Linh Lan, mọi việc đều khác hẳn.
Ba ngày tiếp theo, Linh Lan được mang vào trong động nham thạch dưỡng thương, thức ăn đều do Diệp An đưa đến, dây thừng trói trên người cũng được cởi ra, chồn tuyết thì thay nhau canh giữ tại cửa hang, một khi phát hiện có gì không bất thường sẽ kêu lên báo động. Xung quanh động nham thạch còn có rất nhiều rết, dù không tấn công Linh Lan, nhưng cũng đủ làm cô sợ hãi, từ đầu đến cuối luôn ngoan ngoãn không dám bước ra khỏi cửa hang nửa bước.
Sang ngày thứ tư, Diệp An vác một hòm thuốc trong động ngầm tới, đưa cho Linh Lan phân loại. Đa phần trong hòm là thuốc trị thương, để chứng minh có thể tin dùng, Linh Lan lấy hai bình, thoa lên vết thương của mình ngay trước mặt Diệp An.
“Mấy cái này là thuốc trị thương bình thường, dùng chữa trị thương tích do đao chém và vết cắn thông thường. Còn mấy bình này thì dùng nguyên liệu cực kỳ quý, có thể cứu mạng, một bình có thể đổi được một thuyền buôn cỡ nhỏ.”
Mặc dù trên thân bình không có ký hiệu chuyên biệt, nhưng sau khi phân tích thành phần dược phẩm, Linh Lan tin chắc mấy bình thuốc trị thương này có xuất xứ từ thành Thương Nhân, thậm chí có khi là từ đội thuyền của Khởi La. Mà mấy con chồn tuyết này càng chứng minh cho suy đoán của cô. Trước khi đội thuyền rời khỏi thành, có tin đồn là thành chủ bắt được chồn tuyết, định bụng bán ra với giá cao.
Hiện giờ, thành Thương Nhân không còn tồn tại nữa, thành chủ đã chết, việc truy xét lai lịch của mấy dược phẩm này cũng chẳng có nghĩa lý gì. Đối với những nghi ngờ của bản thân, Linh Lan không hề nhắc tới, khi nhận ra thành phần thuốc trị thương, thì giải thích kỹ càng cách dùng cho Diệp An.
Diệp An vẫn luôn chú ý tới phản ứng của Linh Lan. Trước khi lấy mấy loại dược phẩm này ra, cậu đã suy nghĩ thật kỹ, kết quả như thế này làm cậu khá là hài lòng.
“Bình này có chứa xương của năm loài thú biến dị, hơn mười loại dị thực, người thường không chịu nổi dược lực, chỉ có giả mới dùng được.”
“Đây là thuốc giải độc, có thể làm loãng nhiều loại độc.”
“Đây là thuốc độc, chỉ cần một lượng cỡ móng tay là có thể hạ độc cả một con trâu biến dị.”
“Đây là thuốc mê, bôi lên trên vũ khí, rất có ích trong lúc săn thú biến dị cỡ lớn.”
Diệp An mang tới tận ba cái hòm, Linh Lan phân loại từng cái một, không chỉ giải thích rõ cách dùng dược phẩm, còn liệt kê các thành phần chủ yếu. Cậu không thể nhớ hết, bèn xé vải ra, lấy than củi đã làm ra xong ghi chú lại, cột lên từng bình để phân loại.
Thương tích của Linh Lan phục hồi rất mau, sau khi được cho phép tự do đi lại, cô cũng không rời khỏi phạm vi núi nham thạch, trừ ngủ và ăn thì gần như không để bản thân nhàn rỗi, nếu không phải phân loại nấm và dị thực mà Diệp An mang về, thì là cắt may da thú, dùng lông lợn rừng thay cho kim khâu, may quần áo chăn đệm.
Tay nghề đẽo gọt của cô cũng rất tốt, dùng mấy vật liệu bằng gỗ chất đống trong góc, đẽo thành rất nhiều món đồ nhỏ rất có tác dụng thực tế, đồng hồ cát tính thời gian đặt trên bàn là một trong các tác phẩm của cô.
Gần chập tối, trên trời có mây đen tụ lại, nhưng vẫn không thấy đổ mưa.
Diệp An trở về nhà, xử lý xong thỏ rừng và mấy con cá biến dị rồi móc treo lên trên, lột da thú xếp tạm sát tường, định bụng ăn tối xong thì xử lý sau.
Linh Lan thấy cậu quay về, ra khỏi động nham thạch tới trước nhà, đưa cho cậu áo choàng đã may xong.
“Cái này có thể giữ ấm.”
Diệp An nhận lấy áo choàng, đưa một con thỏ cho Linh Lan. Cô gật đầu với cậu, rồi mau chóng châm đuốc quay về nơi ở.
Động nham thạch cô đang ở từng là một cái tổ chim, lấy ván gỗ làm thành giường, đào thêm một bếp lò, là có thể tự mình nhóm lửa nấu thức ăn, không cần Diệp An cho thêm gì nữa.
Hình thức ở chung thế này đều tạo cho cả hai cảm giác tự tại.
Sau khi Linh Lan đi, Diệp An châm lửa đốt đèn trong phòng, nấu một nồi canh thịt, ăn xong, trán đổ một lớp mồ hôi. Chùi hết mồ hôi, xử lý xong da thú, Diệp An khóa cửa sổ thật cẩn thận, định bụng đánh một giấc thật ngon, sáng sớm mai ăn xong sớm rồi xuất phát đi về phía đông cô đảo săn mồi.
“Ngủ thôi, sáng mai dậy sớm.”
Trên cô đảo không chỉ có mỗi mình cậu nữa, nhưng Diệp An vẫn lẩm bẩm theo thói quen.
Diệp An nằm trên giường, đắp chăn lên tận cổ, giữa lúc mơ màng, cảm thấy có một cục âm ấm chui vào lòng, bắt lấy lắc lắc thì nghe được tiếng rít, quả nhiên là chồn tuyết.
Diệp An vuốt lông nó, ôm cục lông ấm áp, ngáp một cái rồi nhắm mắt lại.
Trong động nham thạch, Linh Lan ăn hết nồi thịt thỏ, đang định gom xương lại, cầm xương đùi thỏ lên, nhớ tới dị thực phát hiện trên vách động, chợt ngừng tay lại.
“Có nên không đây?”
Diệp An đúng là đã thu nhận và giúp đỡ cô, nhưng cô vẫn lo lắng không thôi.
Nên làm sao đây?
Thật sự nên chế loại thuốc này không?
Cô không quyết định nổi, nắm chặt xương đùi thỏ trong tay, bần thần ngồi bên bếp lò trên mặt đất thật lâu.
Tim lửa phát ra tiếng lách tách, gió đêm đan xen với hạt mưa lạnh lẽo bay vào trong động, Linh Lan bỗng bừng tỉnh, trong đầu xuất hiện đôi mắt đen nhánh của Diệp An, tựa như bị phỏng, quăng xương thỏ ra thật xa. Thấy chưa đủ, cô cầm đá lên đập nát, quăng hết ra khỏi vách động nham thạch, mặc kệ nó bị ngập trong nước mưa.
Trong thành Thợ Săn, sau khi đoàn xe trở lại không lâu, vừa mới dàn xếp ổn thỏa cho nhóm dược sĩ, Jason nhận được lệnh từ thành chủ, triệu tập người chuẩn bị ra khỏi thành lần nữa.
“Bên khu giao dịch vẫn luôn thu mua sói biến dị, mùa mưa không kéo dài quá lâu, bầy hươu sẽ quay lại, đàn sói cũng nên trở về.” Tiêu Môn ngồi dựa lưng ghế, chân bắt chéo, khoanh tay lại nói với Jason, “Mang đủ người, đợi mực nước giảm, bắt đầu đi từ đường đi đến đảo ếch, vừa vặn lên đảo xem thử.”
“Rõ!”
Sau khi Jason rời khỏi, Tiêu Môn xoay ghế, ngồi nhìn ra bầu trời u ám ngoài cửa sổ.
Mây đen vẫn chưa tản đi, mưa vẫn mãi không đổ xuống, ánh nắng rọi qua kẽ hở giữa những tầng mây, chiếu xuống tạo thành một vòng sáng, phủ trọn đấu trường thú tại trung tâm thành Thợ Săn.
Trong sân, có ba gã đàn ông cởi trần, cơ thể cường tráng như ngọn núi, đang dùng tay không đọ sức với một con gấu nâu. Nắm đấm của bọn họ có thể sánh ngang với trọng chùy*, sức mạnh khủng khiếp nện xuống, gấu biến dị bị đập tới ngã gục ra dất, liên tục rống lớn.
*trọng chùy: là vũ khí dài có cán dài như thương, nối với một quả hình bầu dục có gai, có loại chùy cán ngắn hơn, vũ khí này chủ yếu dùng để hạ gục đói thủ bằng gai, nhưng có nhiều loại dùng sức nặng để hạ đối thủ, chùy rất nặng nên người dùng phải có sức khỏe tốt (trích Wikipedia https://vi.wikipedia.org/wiki/Ch%C3%B9y)
Thợ săn đứng quây quanh sân, có kẻ đạp chân lên thành lan can, huýt sáo cười lớn: “Blake, giết nó đi!”
“Jake, mày là đàn bà hả?!”
Tiếng cổ động của đám thợ săn ầm ĩ như nước sôi sùng sục, một gã đàn ông để râu quai nón dài hăng hái gào lên, bỗng bị một thanh dao găm bén ngót đặt ngang cổ họng, giọng nói lạnh như băng vang lên bên tai làm hắn toát hết mồ hôi lạnh: “Thiết Phủ, anh mới nói cái gì, đàn bà?”
Thiết Phủ không dám thở mạnh, ráng sức ngửa ra sau, nhưng mũi dao lại dí theo như hình với bóng, quét một đường máu trên cổ hắn, Rose không có ý định thu tay lại.
“Rose, thành chủ có lệnh, tập hợp người chuẩn bị ra khỏi thành đi săn!”
Jason đến đã cứu Thiết Phủ một mạng, Rose hừ lạnh thu lại dao găm, đám thợ săn xung quanh cũng bị thu hút, biết Tiêu Môn muốn săn sói biến dị, âm thanh huýt sáo và tiếng hò reo vang lên không ngừng.
Chẳng ai để đến trong sân đấu nữa, chỉ trong chốc lát quanh lan can đấu trường đều sạch sẽ không còn bóng dáng người nào.
Ba gã đàn ông đứng trong sân mỗi người nhặt rìu và trọng chùy trên đất lên, đập nát đầu và lồng ngực gấu nâu. Sau khi xác nhận nó đã chết, mới giao xác gấu co người quản lý đấu trường thú, rồi vác vũ khí nhảy ra khỏi lan can đấu trường, chạy tới chỗ Jason đang bị mọi người bao vây, vừa chạy vừa rống: “Jason, thêm tụi này nữa, không là nện cây chùy này vô cái đầu trọc của ông bây giờ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.