Diệp An

Chương 53: | Đồng hành

Lai Tự Viễn Phương (Đến Từ Phương Xa)

11/06/2024

Xoáy cát lún nối liền thành một dải, Tiêu Môn và mấy thợ săn lùi lại bên chiếc xe cải tạo duy nhất còn sót lại, nhờ có lớp băng đóng dưới chân mới không lún xuống dưới.

Nhưng thú biến dị lại không may mắn đến thế.

Khi xoáy cát lan ra xung quanh, đất đai bắt đầu rung chuyển, từng con thú biến dị bị lực hút khủng khiếp cuốn vào trong cát, voi biến dị, tê giác, trâu, thậm chí là ngựa hoang, không con nào thoát được.

Chim biến dị núp lùm đằng xa cũng bị kinh hoảng, giơ cánh chạy lẹ, thậm chí vì để tránh xoáy cát cuốn tới, lần đầu tiên trong đời nó còn biết bay thấp lè tè.

Cheo cheo và cáo chạy thục mạng, vì bảo vệ mạng sống mà phóng nhanh còn hơn cả gió lốc. Chỉ là tốc độ lan của xoáy cát lại nhanh hơn, đất đai cũng rung lên rung xuống, lắc trái lắc phải y như động đất. Nhiều con cheo cheo trốn không kịp bị cuốn vào trong xoáy cát, chỉ nháy mắt đã mất hút giữa lớp cát vàng.

Nước sông ngầm đổ rào rạt, tốc độ dòng chảy xiết hơn hẳn.

Ngọn núi bắt đầu rung chuyển, Diệp An thấy không ổn, đang định trèo xuống thì chấn động bỗng nhiên trở mạnh hơn. Ngay cửa ra của thác nước đột nhiên có một đường nứt cắt ngang, các vết rạn mảnh dẻ lan ra từ chỗ mép nứt, trông như mạng nhện giăng khắp nơi.

Vô số đá vỡ liên tục lăn xuống, từng tảng lớn rơi đập xuống đáy đàm.

Lớp bùn bị nước sông cuốn trôi mất, phần bùn nhão văng tung tóe như nước sôi ùng ục, để lộ phiến đá xanh bên dưới.

Diệp An không kịp nhìn kỹ, cũng chẳng có lòng nào đi tìm hiểu, hai tay cậu bấu chặt vào vách đá, chân gác lên tảng đá gồ ra, giáo giắt sau lưng, miệng cắn đoản đao, trèo xuống khỏi núi đá.

Trong khi đó, vô vàn đá vỡ cứ rơi xuống mãi, có cái đập lên người Diệp An, mép đá bén ngót cứa thành vết thương dài.

Cậu cắn chặt sống đao, rên rỉ nhịn đau, tốc độ trèo xuống không chậm lại xíu nào, thậm chí còn mau lẹ hơn, cố thoát khỏi ngọn núi này.

Lúc chỉ còn cách mặt đất chưa tới hai mét, một tiếng nổ vang rền, dòng nước mạnh bạo đáng sợ phá vỡ miệng núi, từng tảng đá khổng lồ bong tróc ra khỏi mặt núi, như bị một chiếc rìu bén ngót chém đứt, rơi thẳng đứng từ trên núi xuống, mà hướng rơi lại chính xác ngay chỗ Diệp An.

Đối mặt với cái bóng ập xuống đầu, cậu không kịp nghĩ ngợi gì, tức thì quăng luôn cây giáo, cầm chắc đoản đao, hai tay giao lại với nhau để bảo vệ phần cổ, hơi cong người lại, cố hết sức bảo vệ mấy chỗ hiểm, rồi nhảy xuống.

Sau khi đáp xuống đất, Diệp An theo đà lăn mình, tránh được tảng đá rơi xuống trong gang tấc.

Ngờ đâu bên dưới bỗng chấn động, ép cậu phải tiếp tục lăn mình tới trước, sơ sẩy rơi xuống hồ, bị nước cuốn xuống tận đáy hồ.

Diệp An còn chưa nổi lên trên được thì tảng đá xanh dưới chân bỗng vỡ ra, để lộ miệng hang động đen ngòm, nước sông và bùn lầy bị trút vào đó. Bị cuốn trong lòng sông nên cậu không thể mở mắt ra được, đành phải dốc hết sức quơ hai tay, cố gắng níu lấy một thứ gì đó có thể giữ cơ thể lại nhưng vô ích. Cùng với những tảng đá rơi xuống, cậu bị hút xuống dưới đáy đầm nước.

Mà phía bên Tiêu Môn cũng không ổn.

Mặt đất càng lúc càng chấn động dữ dội hơn, đất cát bị thổi tung, bụi bay mù mịt. Mấy thợ săn không thể đứng vững được nữa, lục tục té ngã vì bị rung lắc va đập. Nếu cố đứng lên thì sẽ lại ngã xuống lần nữa, mọi người đỡ nhau đứng dậy nhưng tình hình càng tệ hơn. Có người bị cát cuốn lấy, mọi người muốn kéo người đó ra, nhưng lại bị lực hút khủng khiếp cuốn đi, thậm chí còn chưa kịp buông tay ra thì đã bị cát vàng nuốt chửng.

Tiêu Môn liên tục tạo tường băng, hòng ngăn xoáy cát và gió cát lại.

Thể lực của anh bị tiêu hao mãi, tường băng cũng càng lúc càng mỏng dần, lớp băng dưới chân không chịu được trọng lực của mọi người. Bỗng, động đất mạnh lên, tường băng bị vỡ thành từng mảng nhỏ, cả đám thợ săn lần lượt rơi hết vào hố cát, kể cả Tiêu Môn.

Cát vàng bay lượn khắp trời, cây dừa bị gió thổi đong đưa qua lại.

Ngọn cây bị gió xé toạc ra, mấy trái dừa xanh mơn mởn rơi lộp độp, đập vào thân cây vắt ngang trên mặt đất. Lớp vỏ vỡ ra, để lộ phần xơ dừa màu nâu. Có trái vỡ đôi, nước dừa trong suốt chảy tràn ra đất, mùi hương ngọt lịm vốn nên thu hút mấy loài thú biến dị, nhưng giờ phút này lại chẳng có con nào dám tới gần, chứ đừng nói tới liều mạng vì mấy trái dừa này.

Cuồng phong quét qua, đất cát tung bay, rất lâu sau mới kết thúc.

Khi gió dần dịu lại, một phần núi nơi có thác nước rủ xuống bị gọt mất một khúc, thác nước bị chẻ ra thành nhiều nhánh, rồi lại bắn lên từ những phần bị đứt đoạn đó, sau cùng rơi xuống đầm nước, tạo thành mảng hơi nước trắng xóa.

Trên mặt cát không còn bóng người hay thú biến dị nào nữa, chỉ có vài con chim biến dị thoát được một kiếp đang thấp thỏm bay xuống, thu cánh lại, đứng trên mấy tảng đá đứt gãy dựng đứng, dáo dác nhìn quanh, kêu mấy tiếng chói tai.

Dưới đầm nước, thác nước chảy rào rạt, rửa trôi qua một lối ngầm to tướng dưới lòng đất.

Lối đi hướng dốc xuống dưới, có dấu vết đào bới nhân tạo rất rõ ràng. Mặt tường hai bên nhẵn nhụi, mặc dù dưới chân không phải là bậc thang bằng đá, nhưng cứ vài ba bước là có một rãnh lõm xuống, có thể đặt vừa đủ nửa bước chân, nên độ nghiêng trên mặt đất không tới mức trơn tuồn tuột.

Diệp An không ngã mạnh lắm, bèn chống tay đứng dậy, lau nước trên mặt. Vốn cậu định leo lên trên, nhưng mới chạm tay lên vách đá thì nước sông đổ thẳng xuống đầu, đất cát lẫn với bùn đá, đẩy ngược cậu trở lại.



Trong nháy mắt, nước sông tràn xuống ngập hết mặt đất, nhưng chưa tới mắt cá chân cậu.

Diệp An vịn tường hòng ổn định cơ thể, thử thêm lần nữa vẫn không thành, đành thôi, bắt đầu đi dọc theo đường đá tiến về phía trước.

Vừa đi vừa ngã mấy lần, còn uống kha khá nước chảy từ thác nước, tới lần thứ ba cậu mới nắm được mánh lới, cầm một cành cây gãy từ dưới nước lên, dùng đoản đao tước bỏ vỏ cây và dằm, chống xuống đất đi từng bước tới trước.

Bên tai là tiếng nước chảy róc rách, mắt cá chân bị ngâm trong nước, không chỉ giảm bớt cơn nóng, cũng xoa dịu nỗi bực dọc trong lòng Diệp An.

Càng đi tới trước, lối đi càng mở rộng ra, hai bên vách đá xuất hiện hoa văn mơ hồ, chân tường rải rác xác thú biến dị, toàn là mấy con bị xoáy cát cuốn vào, không biết sao lại cuốn trôi đến tận đây.

Diệp An bước tới trước mặt một con voi biến dị đang hấp hối, giơ đao giết chết nó, rồi há mồm uống máu nóng hôi hổi.

Máu theo yết hầu trôi xuống dạ dày, thể lực vốn sắp cạn kiệt bắt đầu hồi phục, vết thương trên cơ thể cũng lành dần.

Diệp An giơ đao cắt một miếng thịt tươi, vừa ngẩng đầu cảnh giác nhìn quanh, vừa xé ra ăn. Thịt voi biến dị dai hơn thịt heo rừng, nhưng không có mùi tanh nên rất dễ nuốt.

Ăn no lửng bụng, Diệp An không ăn nữa, quăng luôn cành cây sắp gãy lìa, tiếp tục đi tới.

Quẹo qua một góc, Diệp An vô tình đụng phải Tiêu Môn.

Chuyện xảy đến quá đột ngột, cả hai đều không ngờ được, tầm nhìn hai người đều bị mấy tảng đá chắn ngay góc đường chặn lại, nên suýt nữa là đâm sầm vào nhau.

Trước khi thấy rõ nhau thì theo bản năng, Diệp An và Tiêu Môn đều mau lẹ lùi lại, giơ vũ khí ra đỡ trước người, vừa bảo vệ chỗ hiểm, lại vừa có thể tấn công đối phương.

“Là anh?”

Nhận ra người trước mặt là ai, Tiêu Môn và Diệp An sững lại, rồi bắt đầu cân nhắc tình hình.

Đột nhiên bị hút xuống dưới đất, đương nhiên phải tìm sống sót thoát ra khỏi chỗ này. Nếu muốn sống, thì hai người không thể đánh nhau, mà còn phải hợp tác với nhau.

Lúc ở trên cô đảo, Tiêu Môn từng tỏ rõ ý tốt, mà khi nãy Diệp An cũng đã đáp lại, nên trong chốc lát đối mặt nhau, Diệp An có thể nắm rõ cảm xúc của anh, rất phức tạp, nhưng chí ít không có thù địch.

Tiêu Môn nhất thời khựng lại, đến khi không còn cảm thấy suy nghĩ bị lôi kéo nữa mới mở miệng nói: “Chúng ta có thể hợp tác, nhưng tiền đề là cậu không không sử dụng dị năng với tôi*.”

*Bắt đầu từ đoạn này Ngạn sẽ đổi xưng hô của Tiêu Môn với Diệp An thành 'tôi-cậu' để tỏ rõ việc anh Tiêu muốn bình đẳng làm bạn với em An trước, phía em An thì là 'tôi-anh', sau này khi nào chính thức bên nhau sẽ đổi xưng hô lần nữa

Diệp An gật đầu. Cậu có thể tự kiềm chế lại, tận lực không đụng vào suy nghĩ của Tiêu Môn. Dù rằng không thể cắt đứt hoàn toàn sự liên kết này, nhưng chỉ cần không đụng tới thì sẽ không xảy ra chuyện gì quá lớn.

Hai bên thống nhất xong thì cùng hạ vũ khí xuống, không chĩa vào nhau nữa.

Đằng sau Tiêu Môn là một con đường đá khác, rộng hơn bên Diệp An, cũng dốc hơn nhiều.

Sau khi Tiêu Môn bị hút xuống lòng đất mới phát hiện xung quanh không có đồng đội nào cả, nên đành một đường leo lên trên, ai ngờ đi được nửa đường bị đụng phải Diệp An bị dòng sông ép phải đi tới.

“Không lên được.” Diệp An chỉ nước chảy dưới chân đã ngập tới bắp chân, và còn không ngừng dâng lên.

“Rắc rối không?” Tiêu Môn hỏi.

“Khá là rắc rối.” Diệp An đáp.

Cả hai nói rất chi là súc tích, ấy thế mà khéo sao lại hiểu ý nhau.

“Đi xuống đi, đằng trước có một ngã ba, tôi mới từ đó tới.” Tiêu Môn đề nghị.

“Cũng được.” Diệp An không do dự nhiều, trước kia cậu từng đọc được tư duy và cảm xúc của Tiêu Môn, nhưng không cảm nhận được ý thù địch của anh, cũng không có sát ý nào. Đã thế thì phương hướng mà anh chọn hẳn sẽ không sao.



Hai người men theo vách đá đi xuống, đường đá dưới chân vừa dốc vừa trơn, lại thêm nước sông đánh tới mãi, nên đi lại rất khó khăn. Nếu trước đó Tiêu Môn không tiêu hao quá nhiều dị năng thì giờ cũng sẽ không tới mức này, có trách thì trách chuyện xảy ra quá đột ngột, không ai ngờ tới được.

Nước sông càng lúc càng xiết, cuồn cuộn chảy, chẳng mấy chốc đường đi đã trở thành dòng sông.

Mực nước tiếp tục dâng cao, lát sau đã ngập tới đùi. Cả hai bị ép vào một bệ đá kéo dài từ dưới chân tường đá, tiến không được lùi không xong.

Dòng sông chảy quá mạnh, nếu lôi xuống nữa, rất có thể sẽ bị cuốn đi, nếu không thể nổi lên trên mặt nước thì chắc chắn sẽ lành ít dữ nhiều.

“Đi từ trên không đi?” Diệp An đề nghị.

Trên trần lối đi đen ngòm, cậu vốn cho rằng là do ánh sáng, nhưng nhìn kỹ lại thì đâu ra ánh sáng chứ, mấy cái bóng đen thùi lùi đó rõ ràng là mấy con dơi bự tổ chảng.

Đàn dơi treo ngược trên trần hang, chúng dùng đôi cánh đen bao bọc cơ thể, chen chúc vào nhau lại còn ở trong hang động u ám dưới lòng đất, quả thực rất khó phát hiện.

Nhưng bầy dơi này lại chính là chìa khóa giúp họ thoát khỏi khốn cảnh này.

Sau khi hiểu ý đồ của Diệp An, Tiêu Môn cởi áo, dùng trường đao cắt ra, cột lại thành một sợi dây đủ chắc.

Vì có liên quan đến thể chất, nên Tiêu Môn chưa từng cảm thấy nóng, giữa mùa khô, khi cả đám Jason cởi trần, đụng tí là mướt rượt mồ hôi, thì anh mặc áo khoác cùng với sơ mi quần dài vẫn thoải mái như thường, cả người chả đổ giọt mồ hôi nào.

Lúc Tiêu Môn cắt áo bện thành dây dài, Diệp An dựa theo kế hoạch, chọn mấy con dơi gần mình nhất.

Bầy dơi đang ngủ thì bị đồng hóa, mơ màng mở cánh bay vòng trên trần hang, bay được hai vòng thì sử dụng sóng âm định vị vị trí của cậu. Từng con bay đến gần, nghe theo sự dẫn dắt của cậu, bắt lấy dây thừng trong tay Tiêu Môn.

“Mau lên!”

Diệp An ra hiệu cho Tiêu Môn, vốn là định cùng bắt lấy sợi dây, nhưng ai kia vì để cho thuận tiện, thì quấn chặt một tay vào đầu dây, tay còn lại thì vòng qua ôm eo cậu.

“Vầy nhanh hơn.”

Diệp An không quen lắm, nhưng bầy dơi đã vỗ cánh bay lên, mau lẹ bay về phía trước trong đường hầm tối tăm.

Diệp An và Tiêu Môn bay lên khỏi mặt đất, cách mặt nước không xa, vừa đủ để tránh khỏi dòng nước chảy xiết, không bị cuốn xuống nước.

Trong đường hầm có dơi, chứng tỏ đằng trước chắc chắn có lối ra, Diệp An tin tưởng mình có thể thoát được.

Bay được một quãng, bầy dơi rõ ràng có hơi mệt mỏi, may mà nước sông chảy chậm dần, cũng không sâu như trước, Diệp An bèn thả phần lớn dơi đi, chỉ để lại vài con bay trước dẫn đường.

Tiêu Môn thu lại sợi dây làm từ áo khoác, một tay nắm chặt trường đao, mà bàn tay đã ôm lấy eo Diệp An khi nãy thì đặt ra sau lưng, vô thức xoa ngón tay.

Mấy con dơi bay rất nhanh, cũng không tạo ra âm thanh nào.

Cả hai đi theo đàn dơi tiến về phía trước, thì có kha khá xác thú biến dị dần dần xuất hiện, một số là vì bị xoáy cát hút vào rồi chết trong lúc rơi xuống, còn một số thì đã rữa thành xương trắng, cũng chẳng biết đã chết từ bao giờ.

Kỳ lạ dù thấy không ít thú biến dị như voi, trâu, tê giác, ngựa hoang này nọ, nhưng mãi vẫn không thấy mấy thợ săn đi cùng Tiêu Môn đâu cả, một người cũng không.

Lại đi thêm một quãng, trước mặt cả hai xuất hiện một cột đá, dòng sông rẽ nhánh, một về phía bên trái, một đi về bên phải, mà bầy dơi cũng bay theo hai hướng, dựa theo lời đáp mà Diệp An nhận được thì cả hai hướng đều có thể đi ra ngoài.

Có hai lối ra?

Diệp An khá bối rối, nói cho Tiêu Môn biết.

“Dù đi hướng nào thì đằng trước cũng không có ngã ba, có thể tìm ra lối ra rất nhanh.” Diệp An nói.

Trên đoạn đường đi chung này, cả hai xem như cũng giúp nhau, hợp tác vui vẻ, nhưng suy cho cùng thì vẫn là người lạ. Vì thận trọng, Diệp An vẫn luôn cho rằng tách ra là lựa chọn tốt nhất.

Lời editor: Đòe mòe có đứa ăn đậu hũ con người ta =)))))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Diệp An

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook