Diệp An

Chương 52: | Hoa văn cá

Lai Tự Viễn Phương (Đến Từ Phương Xa)

11/06/2024

Khi ba chiếc xe cải tạo lao vào bầy tảng lớn và voi biến dị, tài xế dồn sức đánh tay lái, hất tung đất cát lên.

Mấy tay thợ săn đẩy cửa sổ trên nóc xe ra, giơ nỏ tiễn đặc chế lên, bóp cò, những mũi tên có tẩm thuốc mê ồ ạt bắn ra, đâm xuyên lớp da cứng rắn của tê giác và voi biến dị, ghim sâu vào trong cơ thể chúng.

Dưới cơn mưa tên, tê giác và voi biến dị bên đầm nước đều bị bắn trúng, không con nào may mắn thoát khỏi. Có mấy mũi tên lạc bay lố quá, vô tình trúng phải hai con ngựa hoang, làm bầy ngựa hoảng hốt một phen.

Từ lúc đội xe xuất hiện, mấy con chim biến dị đã trốn ra tít đằng xa, lợi dụng màu lông hòa mình vào bóng đêm, cẩn thận núp lùm, nhanh chân còn hơn cả bầy cheo cheo và cáo.

Tài xế bật hết đèn xe, tiếng động cơ gầm rú liên hồi.

Đám thợ săn liên tục kéo căng nỏ tiễn, quan sát mấy con thú biến dị bị bắn trúng, chuẩn bị sẵn sàng bù thêm mấy mũi nữa.

Sức sống của tê giác rất mạnh mẽ, rất khó săn. Lỡ như chúng đột nhiên nổi điên thì có thể gây tổn thất khó bù lại được cho cả đội. Vì để hành động thuận lợi, trước khi đội xe lên đường, Tiêu Môn gọi riêng Jason kêu dược sĩ điều chế mấy loại thuốc gây mê mạnh hơn, bôi lên mũi tên và dao găm tùy thân để dùng lúc đi săn.

Mấy tay thợ săn không ngờ là ngoài tê giác, họ còn bắn trúng cả voi biến dị và ngựa hoang. Ai nấy đều hào hứng cả lên, có người đã bắt đầu tính thử xem lần này mang mồi về mình có thể chia được bao nhiêu, rồi được thưởng thêm bao nhiêu.

So với cả đám thợ săn tràn đầy phấn khởi thì Tiêu Môn không có tỏ vẻ gì cả, anh không nhìn Diệp An nữa, bảo mọi người mang thùng xuống khỏi xe, định bụng trích máu từ cổ tê giác, rồi xẻ thịt và tách xương ra.

Tê giác và voi biến dị quá lớn, dù cho xe cải tảo có sức chứa lớn cũng không thể cất hết vào. Bọn họ chỉ có thể lấy máu, một phần xương cốt và thịt vai lưng, mấy cái khác hầu như phải vứt hết.

“Nếu cả đám đang ở gần thành thì đỡ rồi, có thể kêu người tới giúp.” Jason mở cửa xe ra, đôi bốt da thô to giẫm lên cát, bất cẩn vấp phải rễ cây giấu bên dưới, suýt nữa là ngã chổng vó, làm cả bọn thợ săn quanh đó cười vang.

“Cười cái gì mà cười, cẩn thận ông bẻ gãy cổ tụi bây.” Jason trợn mắt la lên, đá gãy rễ cây khô quắt, rồi đi tới chỗ con mồi.

Bên trái hắn có mười mấy con tê giác nằm bất động, cách lũ tê giác không xa là hai con voi biến dị.

Một con voi biến dị bị đâm xuyên tai, trán và gần mắt cũng bị thương nặng, con còn lại thì bị thương chân trước, mũi tên gần như xuyên thủng hoàn toàn, chỉ để lại một lỗ máu đỏ tươi, máu chảy ồ ạt thành từng dòng.

“Tiếc ghê, thịt voi ngon vậy mà.” Jason ngồi xổm cạnh tê giác, liếc sang con voi biến dị, tiếc rẻ mà rằng.

Mồi ngon quá trời mà sức chứa của xe thì không đủ, kể cả có dùng dây kéo đi cũng không thể mang hết, chỉ đành lấy mấy thứ cần nhất, còn lại vứt đó.

Nếu giờ là mùa tuyết thì có thể tìm cách đông lạnh con mồi lại, rồi chia thành mấy lượt tới lấy. Nhưng hiện tại là mùa khô, Tiêu Môn cũng không thể đông con mồi lâu được, không lâu sau, phải nói là chưa tới mấy tiếng nữa, thịt của mấy con thú biến dị đã chết này sẽ bị biến chất thối quắc, không thể ăn được nữa.

Nhưng xác của chúng sẽ không bị lãng phí, mà sẽ mau chóng bị loài thú biến dị khác ăn sạch.

Còn có cả đám dân du cư trên đồng hoang cũng sẽ chạy tới hôi của.

Đối với phần lớn dân du cư thì thịt có bị hư thối cũng không phải không thể ăn, mấu chốt là lúc đó bọn họ đang đói tới mức nào, và có thể chịu được hậu quả sau khi ăn thịt ôi thiu không.

Nếu may thì sẽ không sao, cùng lắm thì vị thịt không ngon, khó lòng nuốt nổi thôi. Còn nếu xui hả, nhẹ thì đau bụng nửa ngày, nặng thì tính mạng nguy kịch.

So ra thì lối sống của Diệp An đã thay đổi, không còn giống với phần nhiều dân du cư bữa no bữa đói này, nếu không phải bị rơi xuống sông ngầm thì cậu đã sớm lập được một điểm tụ cư trên cô đảo, dù cho trên đảo chỉ có mỗi cậu và Linh Lan, còn lại chỉ có thú biến dị.



Tê giác nằm nghiêng trên đất, cái bụng to tướng từ tốn nhấp nhô, nhưng không còn động đậy được. Voi biến dị bị thương thì vẫn gắng gượng, hai con kề sát vào nhau, kiên trì không muốn ngã xuống, huơ cặp ngà đe dọa mấy thợ săn trước mặt.

“Thiết Phủ, Mạc Lý, qua đây giúp cái!”

Jason gọi hai thợ săn tới, cả ba cùng nhau xử lý tê giác.

Trong khi ba người luôn tay, mấy thợ săn khác tiếp tục bắn nỏ tiễn, không phải là muốn bắt thêm mồi mà vì xua đám trâu và voi biến dị trong đầm nước đi, đồng thời cũng đuổi luôn bầy ngựa hoang.

Lúc mọi người hăng hái bóp cò, Tiêu Môn đâm trường đao trong tay xuống đất, một lớp băng đóng lại từ dưới chân anh lan ra, rồi tạo thành một bức tường băng hình vòng cung, chặn ba phía của bầy trâu và voi biến dị, ép chúng chạy về một hướng, tránh xa đội xe.

Nhưng kế hoạch bỗng có bất trắc, đàn trâu nước bị mùi máu tươi thu hút, đột nhiên phát điên, đâm vỡ lớp băng trong suốt, thậm chí cả voi biến dị cũng lao về phía Tiêu Môn và các thợ săn.

Diệp An đứng từ trên cao thấy hết toàn cảnh này thì gập một chân, chống cằm lên đầu gối, không quan tâm cũng không định tham gia vào cảnh hỗn loạn này.

Nếu không phải đã từng chứng kiến, cậu không ngờ mấy người Tiêu Môn sẽ đi săn theo kiểu này.

Bỗng, một luồng cảm xúc nguy hiểm ập vào trong đầu Diệp An, kéo theo đó là sự giận dữ và thái độ thù địch ồ ạt kéo tới. Cậu xoa mạnh thái dương, đặt đoản đao và giáo sang một bên, tay nắm chặt tịnh thạch cột vào sợi gân cá trên cổ, hấp thụ năng lượng còn sót bên trong mới thấy đỡ hơn nhiều.

Đây không phải là cảm xúc của một, hai con mà gần như là của toàn bộ thú biến dị có mặt tại chỗ này, kể cả đám tê giác nằm trên đất, voi biến dị, ngựa hoang và trâu đang nổi điên.

Cảm xúc phẫn nộ tăng cao, chỉ nháy mắt đã đạt tới giới hạn. Ngay khoảnh khắc những cảm xúc ấy nổ tung, trừ hai con đã bị giết chết, cả đám tê giác còn lại ấy thế mà lại đứng dậy, hai mắt đỏ quạch trông rất hãi hùng.

Rõ ràng là thuốc tê đã mất tác dụng, hoặc ngay từ đầu cách công thức điều chế có vấn đề.

Diệp An cảm giác được nguy hiểm, thử cắt đứt luồng cảm xúc quét qua não nhưng không được, khéo làm sao lại bắt được suy nghĩ của voi biến dị và tê giác, chúng đang định đoàn kết lại rồi hoàn toàn nghiền nát cả đội xe.

Nhớ tới bình thuốc Tiêu Môn để lại lúc ấy, rồi nhìn tình hình trước mặt, cuối cùng Diệp An cũng mở miệng nhắc nhở: “Mấy con tê giác và voi rất kỳ lạ, thuốc tê của mấy người hình như có vấn đề.”

Sau khi đồng hóa hai con voi biến dị và sáu con tê giác, cậu dẫn dắt suy nghĩ của chúng thì mau chóng hiểu ra, mấy mũi tên bắn trúng đúng là có ảnh hưởng tới hành động, làm chúng tạm thời không di chuyển được, nhưng khi dược hiệu ngấm hết vào cơ thể, lúc này voi biến dị và tê giác sẽ bị kích thích bản năng, trở nên điên cuồng hơn cả trâu.

Tiêu Môn ngẩng đầu nhìn về phía Diệp An, gật đầu đáp: “Cảm ơn.”

“Anh tin?” Diệp An hơi bất ngờ.

“Sao lại không tin?”

Hai người không cùng chung lập trường, cũng không tin tưởng nhau mấy, nhưng gần trăm con thú biến dị đột nhiên phát điên thế này, đừng nói là Tiêu Môn và đám thợ săn đang bị bao vậy, chính Diệp An cũng không chắc mình có thể thoát ra an toàn. Xuất phát từ suy nghĩ bảo vệ bản thân, lời nhắc của cậu hoàn toàn có căn cứ.

Tiêu Môn rút trường đao đang cắm trên đất ra, vẫy sạch bụi đất dính trên thân đao, để lộ thân đao trắng như tuyết và hoa văn kỳ lạ khắc bên trên.

Hoa văn này rất nổi bật, khi đèn xe quét qua thì lóe lên ánh sáng xanh thẫm.

Tiếc là cách khá xa nên Diệp An không thấy rõ lắm, nhưng chỉ mỗi một đường viền cũng đủ chứng minh suy đoán lúc trước của cậu, thanh trường đao trong tay Tiêu Môn có liên quan tới hoa văn trên vách đá trong sông ngầm.



Y như lời nhắc của cậu, tê giác và voi biến dị đoàn kết lại phát động công kích với nhóm thợ sặn, theo sau chúng còn có bầy ngựa hoang và trâu.

Tiêu Môn nhắc nhở mấy thợ săn không dùng mấy mũi tên có bôi thuốc tê nữa.

“Thuốc tê có vấn đề!”

Nhưng khoảng cách quá gần, mấy thợ săn còn chưa kịp gắn tên dự phòng lên nỏ tiễn, cả bầy thú biến dị đã lao tới trước mặt.

Một con voi biến dị cuộn vòi lên, giơ chân trước hòng giẫm nát xe cải tạo, bỗng có mấy cột băng mọc lên từ trên nền đất bằng, ngay lúc nguy hiểm đỡ lấy cái chân của nó, kéo thời gian cho thợ săn trong buồng lái trốn ra ngoài.

Còn xe cải tạo thì ngay sau khi thợ săn nọ nhảy ra khỏi cửa xe, đã bị một con voi khác nổi điên giẫm mạnh lên, nắp capô dẹp lép, mui xe bị nghiền nát, cả buồng xe cũng nát bươm.

Hai mắt tê giác đỏ ngầu, điên tiết tông vào một chiếc xe cải tạo, làm chiếc xe lật vòng ra trước. Nếu không phải không có ai ở trong buồng lái, thì đụng phải tình huống này, không chết cũng trọng thương.

Sau cơn hoảng hốt lúc đầu, mấy tay thợ săn dựa vào kinh nghiệm chiến đấu phong phú của mình, mau chóng xích lại gần nhau, Jason và Rose đấu lưng vào nhau, cùng phối hợp ngăn lại đám tê giác đang điên cuồng tấn công.

Không có tệ nhất, chỉ có tệ hơn.

Bầy ngựa hoang và trâu theo sát đằng sau, lao về phía Tiêu Môn và mấy thợ săn, mặc sức trút giận lên cả đám bọn họ.

Cảm xúc của chúng quá dữ dội, cùng lúc ập tới làm Diệp An không tới mức đau hết cả đầu, nhưng cũng không thoải mái lắm.

Còn chưa kịp đợi cậu quyết định có tiếp tục đồng hóa không, bầy thú hung hãn bao vây Tiêu Môn và đội xe, cơn phẫn nộ và điên cuồng nhanh chóng lan ra như một cơn gió. Chỉ trong một thoáng, Diệp An bị ảnh hưởng tới mức gần như không điều khiển được cảm xúc nóng nảy của mình.

Tiêu Môn giơ ngang đao ra trước, lớp băng trong suốt mau chóng chồng lên, tạo thành một tấm khiên băng, chặn ngay trước mặt mấy thợ săn khiến bầy thú biến dị không thể tới gần. Vì để giữ khiên băng lâu hơn, nước trong đầm gần như bị hút cạn, dù nước trong sông ngầm có đổ vào cũng chẳng làm nên cơm cháo gì. Lớp bùn đất dưới đáy đàm lộ ra, phía dưới còn có tảng đá xanh mà cậu rất chi là quen thuộc.

“Lại có thêm một sông ngầm khác à?” Diệp An không chắc lắm.

Tê giác và voi biến dị bị Tiêu Môn cản lại thì điên lên, liên tục tông vào tấm khiên băng trong suốt, tiếng băng vỡ liên hồi làm cậu hãi hùng.

Băng vỡ văng khắp nơi, chất thành chồng trên mặt đất.

Dưới nhiệt độ cao, vụn băng lấm tấm tan ra không còn dấu vết nào.

Một tiếng ầm vang lên, lớp khiên băng trong cùng bị đập vỡ, mấy thợ săn đã sẵn sàng chiến đâu, bỗng ngay bên dưới chỗ khiên băng sập xuống, xuất hiện một xoáy cát cực lớn, từng tảng băng vỡ bị lực hút kinh khủng đó hút vào, kể cả con tê giác đâm vỡ băng cũng không thoát được.

Mà tệ hơn là, đây chỉ mới là màn dạo đầu.

Tựa như có cơ chế nào đó được kích hoạt, lấy Tiêu Môn làm trung tâm, xung quanh lần lượt xuất hiện những xoáy cát, mấy thợ săn phải rất cẩn thận mới không bị sẩy chân rơi vào trong.

Nhưng đàn thú thì không may mắn như vậy, do bị cơn phẫn nộ điều khiển mà lao tới nên từng con cứ thế bị chìm xuống xoáy cát, biến mất tăm.

Cả đám Tiêu Môn đứng ngay trung tâm của các xoáy cát nên không thấy rõ, mà Diệp An đứng trên cao nhìn xuống thì bất ngờ phát hiện, khi nối liền vị trí mấy xoáy cát này, không ngờ lại chính là hoa văn cá kỳ lạ kia!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Diệp An

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook