Diệp An

Chương 48: | Lao ra khỏi mạch nước ngầm

Lai Tự Viễn Phương (Đến Từ Phương Xa)

11/06/2024

“Sức mạnh à?”

Mùa mưa nào ếch biến dị cũng đến cô đảo đẻ trứng, chim biến dị thì tụ tập lại trên đảo, các loài thú biến dị khác cũng bị thu hút tới đó, còn thực vật biến dị thì sinh sôi vô cùng rậm rạp, liệu những chuyện này đều có liên quan đến cục đá này không nhỉ?

Diệp An nhặt một cây xương đùi của thú biến dị, cầm đoản đao vót nhọn một đầu, cẩn thận luồn vào dò xét trong hốc lõm trên vách động, từ từ đào viên đá ra.

Viên đá rớt ra khỏi vách đá, ngay lúc lăn xuống đất, đất đá thi nhau rơi xuống, mặt đất chấn động, như chiếc thuyền tròng trành trên sông. Hàng loạt xương cốt vỡ nát bị cơn rung chấn nảy lên, lách cách va vào nhau, thổi tung bụi bặm gay mũi.

Bầy tôm chưa từng gặp phải trường hợp này, phản ứng đầu tiên là giơ cặp càng lớn, đập nát mọi mảnh xương rơi xuống trước mặt. Vì thế bụi bặm càng bốc lên mịt mù hơn.

Diệp An sơ ý hít phải, bị kích thích đến mức ho sặc sụa, mắt đỏ hoe. Cố nhịn lại cơn ngứa ở cuống họng, cậu nhanh tay xé mảnh vải cột quanh eo, rồi quấn bàn tay và cánh tay, cố sức cúi xuống nhặt viên đá lên.

Ngón tay vừa chạm tới bề mặt viên đá, mặt đất bỗng chấn động mạnh hơn, trong đường hầm xuất hiện vết nứt, rồi lan khắp sơn động.

Chồng xương cốt đang đổ sập bất chợt khựng lại, mặt đất như bị một chiếc rìu lớn bổ đôi, nghiêng qua hai bên dọc theo vết nứt, như thể có một con thú khổng lồ nào đó muốn trồi ra khỏi lòng đất. Viên đá lăn theo chiều nghiêng của mặt đất, nhưng bị vách đá chặn lại, rồi kẹt giữa rất nhiều hài cốt vỡ nát, phủ đầy bụi.

Thấy viên đá lăn xa khỏi mình, Diệp An sốt ruột, lùi lại hai bước, lấy đà chạy tới, phóng qua rãnh nứt trên mặt đất. Sau khi đáp xuống thì lộn tới trước mấy vòng, bới viên đá ra khỏi đống xương nát đó.

Ngay khi cậu cầm viên đá lên, lớp vỏ đen đúa bám trên bề mặt viên đá tróc ra từng mảng lớn, như là bóc từng lớp vỏ hành tây ra vậy.

Chẳng mấy chốc, viên đá vốn lớn chừng nắm đấm cứ bong từng mảng vỏ ra, rồi cuối cùng chỉ còn lại một viên tinh thể nhỏ cỡ quả trứng cút, cảm giác khi cầm trong tay cứ như sờ vào mã não. Tinh thể có màu trắng sữa, chính giữa có chấm sáng nhỏ màu bạc di chuyển, tụ lại tạo thành một chùm ánh sáng chói mắt.

Khi cầm tinh thể trong tay, nhiệt lượng không ngừng tuôn trào vào trong cơ thể cậu.

Thương tích trên người Diệp An mau chóng chuyển biến tốt, những vết trầy trên vai và cánh tay đều biến mất, vết thương nhỏ trên đùi đóng vảy rồi bong ra, vết bầm bên hông biến mất nhanh tới mức mắt thường cũng có thể nhìn thấy, hơn hẳn bất kỳ loại thuốc trị thương nào.

Thể lực tiêu hao nãy giờ cũng mau chóng hồi phục, ý thức trở nên minh mẫn vô cùng, chỉ cần tập trung tinh thần, thậm chí cậu còn có thể cảm nhận được cá biến dị bơi trong sông ngầm ở tít đằng, kể cả bầy cự đà bị ép lùi lại trốn sau vách đá.

Sơn động rung lắc dữ dội hơn, vô số đất đá và rễ cây đứt đoạn ở trên đầu lộp độp rơi xuống. Đống xương cốt bị bầy tôm đập thông sụp hết cả, trông như một thác nước đổ nghiêng.

Khi vết nứt cuối cùng ăn sâu vào trong vách đá, một tiếng nổ lớn vang dội. Vết nứt như mạng nhện lan khắp sơn động, cả dưới chân lẫn toàn bộ mặt tường. Bầy tôm trốn không kịp, con nào con nấy thi nhau rơi vào khe nứt, chẳng mấy chốc biến mất không còn dấu vết nào.

Mặt đất bắt đầu sụp xuống, sơn động sẽ mau chóng bị đá vụn lấp kín.

Diệp An bọc tinh thạch vào trong mảnh vải, tròng lên trên cổ, giắt đoản đao lên đùi, liều lĩnh phóng qua hết khe nứt này tới khe nứt khác, rồi lại mạo hiểm chạy vọt vào trong đường hầm. May mắn là trước khi mặt đất sụp xuống, cậu kịp thời bắt được rễ cây rủ xuống trên đầu, dùng hết sức bình sinh vung người tới đằng trước.

Giữa tiếng nổ vang rền, sơn động đổ sập hoàn toàn, cửa hang bị tảng đá lớn chặn lại, y như hồi Diệp An tới đây.

Từng mảng đá lớn tróc ra khỏi vách đá, giữa khói bụi mịt mù, trượt xuống rơi vào trong sông ngầm, bọt nước bắn lên tung tóe, tạo thành xoáy nước kinh khủng. Nước sông sôi trào cuồn cuộn, những sinh vật sống dưới nước lao về phía hạ du hòng muốn thoát khỏi sự thay đổi địa hình đột ngột này.

Rễ cây trong tay Diệp An bỗng đứt phựt, cơ thể rơi tự do giữa không trung, suýt nữa là rơi vào trong một khe nứt.

Bắt được phần đá vỡ sát mép vách, Diệp An chống người trèo lên chỗ cao, quay đầu nhìn xuống dưới, khe nứt sâu hun hút, đá vỡ có rơi xuống cũng chẳng nghe thấy được âm thanh gì.

Không dám nghĩ tới hậu quả sau khi rơi xuống đó, Diệp An dùng cả hai tay hai chân leo lên trên, liều mạng tránh né từng tảng đá vỡ lăn xuống. Độ cao từng gây khó khăn cho cậu giờ lại khá là ung dung dễ dàng.

Đang leo thì gặp phải dốc núi, không tìm được chỗ mượn lực, vết nứt trên đỉnh động càng lúc lan rộng ra, đá vỡ bong ra từng mảng lớn, có thể rớt xuống bất kỳ lúc nào, Diệp An đành phải chọn cách không muốn nghĩ tới nhất, là nhảy xuống sông ngầm.



Nước sông chảy xiết đánh tới, Diệp An bị sóng nước nhấn chìm, phải mất một quãng khá xa cậu mới vọt ra khỏi nước được, bèn cố gắng bắt lấy một khúc rễ cây nổi lềnh bềnh, đảm bảo đầu và cổ đều ở trên mặt nước, mặc cho dòng sông đẩy cậu về phía trước.

Dòng sông chảy rất mạnh, đâu đâu cũng có dòng chảy ngầm, Diệp An khó dùng sức khi ở trong nước, chỉ đành cẩn thận hơn, cầu mong bản thân may mắn không bị đá lớn từ thượng nguồn trôi xuống đập phải, hoặc không bị dòng chảy ngầm cuốn xuống đáy sông.

Trong lúc trôi đi, có rất nhiều bầy cá bơi lướt qua cậu.

Khác với cá biến dị trên mặt đất, phần lớn những loài cá sinh sông trong sông ngầm đều bị thoái hóa thị lực, mặc dù cơ thể khổng lồ, nhưng vảy và da thịt thì trong suốt, gần như có thể thấy rõ hết nội tạng.

Nhưng cái này không có nghĩa là chúng không có sức tấn công.

Hoàn toàn ngược lại, vì hoàn cảnh sinh tồn quá khắc nghiệt, những sinh vật sống trong sông ngầm cực kỳ hung dữ, trong lúc chạy trốn cũng không quên tranh giành, cắn xé nhau. Mặc dù chưa xuất hiện thương vong trên diện rộng, nhưng Diệp An vẫn bị sóng đánh phải làm cho kinh hãi.

Nước trong sông ngầm rất lạnh, suýt nữa là đông cứng cậu lại. May nhờ nhiệt lượng trong tinh thạch trên cổ liên tục tràn vào cơ thể, Diệp An mới không sinh ra ảo giác như hóa thành tượng băng nữa. Nhưng lỡ không may*, cứ tiếp tục ngâm dưới nước thế này, thì vẫn có nguy hiểm dễ bị hạ nhiệt độ.

*nguyên văn là “không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất”, đây là một câu thành ngữ Trung Quốc, sử dụng lối chơi chữ luyến láy hai từ nhất vạn và vạn nhất, đại ý nôm na là “không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ” (nhất vạn chỉ việc gì đó có khả năng xảy ra cao, có thể lặp lại nhiều lần), vì Ngạn muốn cố gắng chuyển ngữ sao cho gần gũi và dễ hiểu nhất có thể nên đại đa số các cụm từ thành ngữ tục ngữ ca dao Trung Quốc sẽ được chuyển đổi cho phù hợp hoàn cảnh và ngữ nghĩa, đôi khi cũng sẽ chuyển sang thành ngữ tục ngữ hoặc ca dao Việt Nam để giúp bạn đọc cảm thấy liền mạch, dễ hiểu hơn

Lại có thêm một đàn cá biến dị bơi ngang qua, bề ngoài giống như cá chình, con nào con nấy đều dài hơn hai mét, con to nhất dài tận hơn ba mét.

Diệp An bắt lấy cơ hội, đồng hóa bầy cá biến dị này. Ngay lúc chúng bơi chậm lại, cậu buông rễ cây ra, cố gắng bơi tới con gần mình nhất.

Một đợt sóng bỗng ập tới, suýt nữa cuốn trôi Diệp An, may mà đàn cá chình mau lẹ lao ra chặn lại dòng nước chảy xiết. Con có thân hình lớn nhất chui xuống dưới nước, lúc trồi lên thì nâng cậu lên khỏi mặt nước.

Đằng sau lại có thêm một đợt sóng đánh tới, đập vào vách đá vang rền, bầy cá tăng tốc lần nữa, nhưng vẫn có con không tránh kịp, bị đẩy tới đập vào tảng đá lớn, nát bươm, cũng có con bị xoáy nước dưới sông cuốn lấy, kéo xuống đáy sông rồi biến mất.

Diệp An nằm sấp trên lưng cá chình, dưới tay lót một miếng vải, bấu lấy một miếng vảy cứng dưới mang cá, cố lắm mới ổn định được cơ thể.

Tinh thạch trên cổ liên tục tỏa sáng, không chỉ sưởi ấm cho Diệp An mà bầy cá xung quanh cũng cảm nhận được, lục tục tụ lại quanh cậu, tạo thành một dải bạc kéo dài giữa dòng sông ngầm chảy xiết.

Vì tránh cho bầy cá xảy ra giao tranh, Diệp An buộc phải tập trung tinh thần, cố hết sức đồng hóa thật nhiều cá biến dị hơn.

Hàng trăm, hàng ngàn cá biến dị bơi khắp dòng sông bị cậu lôi kéo cảm xúc, không xảy ra xung đột nào. Mỗi khi gặp phải nguy hiểm, chúng vẫy đuôi cá theo bản năng, dấy lên thành một bức tường nước cao kinh hồn, nhẹ nhàng cản lại mấy tảng đá lớn trôi tới. Mặc dù có mấy con bị dòng nước ngầm cuốn trôi, nhưng phần lớn cá biến dị vẫn có thể tránh thoát, được bầy đàn bảo vệ bên trong.

Ngay cả bầy tôm tích ngang ngược cũng bơi lẫn trong bầy cá, đi cùng còn có cả cự đà biến dị mà chúng vừa mới tranh giành cách đây không lâu.

Khi bơi qua một dải vách đá cheo leo, dòng chảy bỗng bị ngắt đoạn, nước rơi thẳng từ trên cao xuống, tạo thành một thác nước lớn có bề ngang khá rộng dưới lòng đất.

Bầy cá rơi xuống theo dòng thác nước, lực chảy rất mạnh, đến mức Diệp An không tài nào mở mắt ra được, suýt nữa là không nắm được vảy cá. May là thác nước không quá cao, ngay khi cậu gần như không cố gắng được nữa, cá chình biến dị cõng cậu rơi chìm xuống nước, sau khi nổi lên thì tiếp tục bơi về phía hạ du.

Những tảng đá vỡ rơi xuống từ đỉnh thác không tiếp tục trôi đi nữa, mà chất chồng dưới ngọn thác, chìm dần xuống đáy sông.

Nguy hiểm xa dần, Diệp An ráng gượng dậy, quay đầu nhìn thác nước phía xa đằng sau. Từ chỗ này cậu vẫn có thể thấy đá vụn lăn xuống, rơi tõm vào trong nước tạo thành bọt nước trắng xóa.

Lát sau, Diệp An cụp mắt không nhìn nữa, cùng bầy cá rời đi giữa tiếng nước vang rền ấy.

Diệp An không rõ dòng sông ngầm này dài bao nhiêu, cũng không biết khi nào mới có thể trở lên trên mặt đất.

Không thể rời khỏi sông, vách đá hai bên thì nhẵn nhụi, lại không thể lặn xuống nước, hoàn toàn không có chỗ nào có thể trèo lên, cậu đành tiếp tục nằm trên lưng cá chình, trôi cùng với bầy cá.



Khi ngoặt vào một khúc nước cạn, tốc độ dòng chảy chậm lại thấy rõ, dòng nước ngầm và xoáy nước dưới sông cũng giảm bớt.

Từng đàn cá khác nhau bắt đầu giữ khoảng cách, bầy tôm và cự đà biến dị cũng rời khỏi đội ngũ lớn này, nhưng không cách quá xa mà bơi qua lại quanh đàn cá chình, trông như muốn bao vây bầy cá và Diệp An lại.

Hành động này khiến đàn cá chình nổi giận.

Con cá chình đang cõng Diệp An ngẩng đầu lên, há cá miệng đầy răng sắc bén, lớp vảy hai bên mang dựng đứng, như một thanh trường đao bén ngót.

Các thành viên trong bầy đang bơi trong nước, chợt bắn ra như mũi tên, xông tới chỗ đám cá biến dị đang tỏ ý xấu. Vảy cá nhọn hoắt rạch bụng mục tiêu, hàm răng sắc bén hung ác cắn xé, mặt nước mau chóng lềnh bềnh một cụm màu đỏ sẫm cùng với mớ thịt nát trôi nổi.

Tính cách cá chình biến dị hung hãn, khi tấn công cũng không nhường nhịn tí nào, hễ chúng để mắt tới con nào thì con đó không chết cũng sẽ bị thương.

Con nào mà to hơn cá chình hai, ba lần cũng chẳng liên quan gì cả, vì chúng sẽ tấn công từ bên mang cá hoặc cắn bụng mục tiêu, xé toạc vết thương rồi chui vào trong gặm máu thịt, cắn nuốt nội tạng.

Dưới sự tấn công điên cuồng của bầy cá chình biến dị, những đàn cá biến dị tụ lại xung quanh buộc phải tản ra, kể cả bầy tôm tích cũng phải giữ một khoảng cách nhất định.

Diệp An ngồi trên lưng cá chình, cảm nhận được rất rõ khát khao của bầy cá biến dị với tinh thạch.

Nếu cậu không đồng hóa bầy cá chình biến dị này, không kích thích bản năng chiến đấu của chúng, thì ngay khi nguy hiểm vừa qua đi, đàn cá và bầy tôm bơi xung quanh sẽ nhào lên xé xác cậu thành từng mảnh vụn.

Năng lực hiện tại của cậu chỉ có thể đồng hóa được mấy chục, nhiều lắm là hơn trăm con cá biến dị, nhưng quần thể cá xung quanh ít nhất có hơn một ngàn con, còn có cả bầy tôm tích và cự đà biến dị. Muốn tự dựa vào sức mình ngăn cản bọn chúng, Diệp An tự thấy mình không làm được, chí ít bây giờ thì không.

Hai, ba ngày tiếp theo, bầy cá cứ bơi mãi, càng ngày cách chỗ sơn động tìm thấy tinh thạch càng xa.

Lúc đói bụng, Diệp An bắt lấy phần xương cá mà bầy cá chình ăn còn thừa, lóc thịt nát trên đó rồi lấp đầy bụng, khi khát thì uống nước sông ngầm. Vì sống sót, dù cho nước sông có nồng nặc mùi máu và lẫn đất cát, cậu vẫn bình tĩnh mà uống.

Tới ngày thứ tư, khúc sông đằng trước lại có một thác nước, đối diện thác có ánh sáng rực rỡ chiếu vào. Diệp An đang nằm chợp mắt dưỡng sức trên lưng cá, bỗng cảm nhận được ánh sáng, tức thì mở mắt ngồi phắt dậy.

Thác nước càng lúc càng gần, ánh sáng cũng càng lúc càng rõ.

Mấy đàn cá, tôm và cự đà lần lượt ngừng bơi, từ khi sinh ra chúng đã sống trong lòng đất, không thích ứng nổi với ánh mặt trời chói chang.

Diệp An đồng hóa bầy cá chình biến dị sâu hơn, chỉ dẫn chúng bơi tới phía trước.

Đến khi cách thác nước chưa tới năm mươi mét, bầy cá rối rít dừng lại, dù cậu có lôi kéo thế nào cũng không chịu bơi tiếp.

Tập quán sinh hoạt trong bóng tối làm chúng không chịu được ánh sáng. Lý do bơi thẳng một mạch tới tận đây, ngoài việc bị Diệp An đồng hóa, còn một nguyên nhân quan trọng khác là vì bị tinh thạch thu hút.

Mà dần dần, phần lớn năng lượng tinh thạch tỏa ra đã bị Diệp An hấp thu, sức ảnh hưởng lên bầy cá yếu dần, bản năng sinh tồn chiếm ưu thế, bắt chúng dừng chân trước khi tới thác nước, đa phần thành viên trong đàn quay đầu lại, bơi ngược trở về với bóng tối quen thuộc của chúng.

Khi hiểu rằng đàn cá chình sẽ không bơi tiếp nữa, Diệp An nhảy xuống khỏi lưng cá, đặt bàn tay lên mang cá, truyền sang lời cảm ơn. Cùng với hành động này, năng lượng trong tinh thạch cũng truyền vào trong cơ thể của cá chình.

“Cảm ơn, tạm biệt.”

Diệp An rời khỏi bầy cá, mau chóng bơi về phía thác nước.

Khi đến được chỗ thác nước, Diệp An thả người nhảy xuống dưới ánh nắng rực rỡ, như một chú chim bay thoát ra khỏi lồng chim, lao ra khỏi dòng sông ngầm dưới lòng đất, từ giã hành trình phiêu lưu đầy mạo hiểm dưới lòng đất lần này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Diệp An

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook