Chương 47: | Sức mạnh*
Lai Tự Viễn Phương (Đến Từ Phương Xa)
11/06/2024
*Giải thích một chút chỗ này, nguyên văn bản raw là lực lượng (力量), có rất nhiều nghĩa như sức mạnh, lực lượng (vd như lực lượng quân đội), sức lực, năng lực, khả năng, tác dụng, hiệu lực... Tùy theo ngữ cảnh, từ này sẽ có thay đổi, trong chương này, từ lực lượng có nghĩa là sức mạnh
Lối đi bị chặn, nếu Diệp An muốn mở đường thì phải dời hết chồng xương trước mặt.
Chồng xương này có cái lớn cái nhỏ, có của nhân loại cũng có của thú biến dị, phần rìa đã lún sâu vào trong vách, phải dùng đoản đao cạy mới có thể dỡ được mấy miếng xương lớn này ra.
Cũng chẳng biết mấy bộ xương này đã bị chôn dưới đất bao lâu rồi, có cái giòn rụm, gần như vừa cầm lên đã gãy, cũng có cái cứng vô cùng. Hai tay Diệp An cầm chặt đoản đao, chèn mũi đao vào giữa khe hở của hai miếng xương, theo lực cắt xuống dưới, dễ tiện dùng sức hơn.
Mấy tiếng crắc vang lên giòn giã, một cái xương đùi của thú biến dị bị chẻ đôi, văng ra khỏi lối đi, lăn tới bên chân Diệp An. Phần mặt cắt rất ngọt, tủy xương bên trong đã khô lại từ lâu, chỉ còn sót một lớp chất màu vàng trắng khô quắt dính chặt quanh thành xương.
Diệp An giơ đoản đao nhìn thử, phát hiện lưỡi đao bị mẻ.
Không biết có bao nhiêu xương cốt chất giữa đường hầm, mà đoản đao thì chỉ có một cái, nếu phần lớn xương cốt đều cứng thế này, còn chưa mở thông được lối đi thì đoản đao đã gãy mất rồi.
“Làm sao đây?”
Diệp An trở ngược đảo đoan, tay kia đặt bên hông, vừa nãy dùng quá sức nên lại động tới vết thương bên hông, mỗi lần hít thở đều thấy đau.
Giờ trước mắt thì cậu chỉ có hai đường, một là liều luôn, dù có làm gãy cả đoản đao cũng phải mạo hiểm đào tiếp, hai là từ bỏ cách một, tìm hướng khác thoát khỏi mạch sông ngầm này. Nhưng quan trọng nhất là cậu không chắc được sau lối đi này có còn đường hay không, hay là lại có thêm nhiều đá tảng và xương cốt lấp kín nữa.
“Leo lên?”
Diệp An ngẩng đầu nhìn dọc theo rễ cây bò trên vách động lên tận phía trên, một tia sáng mỏng manh đáp xuống đỉnh đầu, chiếu thẳng vào mắt cậu.
Rễ cây chen qua vách động, xuyên vào trong hang, chỉ để lộ một khe hở nhỏ, điều này chứng tỏ bên trên rất có thể là một khu rừng. Tuy nhiên, khó mà xác định khoảng cách được từ vách động lên tới mặt đất là bao nhiêu, giữa đường có bị tảng đá cứng nào chặn lại không, nếu có thì cũng tốn công vô ích rồi. Giờ cậu còn đang bị thương nữa, thể lực rất quý, tuyệt đối không thể để lãng phí vô nghĩa như vậy.
Đào tiếp, hay leo lên trên?
Diệp An hơi rối rắm.
Còn hướng trèo xuống sông ngầm là bị cậu phủ quyết ngay lập tức.
Không có đội tàu nào đi qua cả, đến cả mảnh gỗ trôi nổi trên nước cũng không thấy, ai biết dưới sông có dị thú hung mãnh nào không chứ, Diệp An thực sự không dám làm liều.
Dần dần, ánh lửa từ từ yếu đi, hang động cũng bắt đầu lạnh lẽo, mà cậu vẫn chưa tìm được đường ra nào tốt hơn, trong lòng chắc mẩm mình bị nhốt rồi.
Đúng lúc này, ngoài động bỗng vang tới tiếng kêu kỳ lạ, vang to không khác gì tiếng cú, đinh tai nhức óc.
Diệp An đề cao cảnh giác, cầm đoản đao, mau chóng đi tới cửa động nhìn ra đằng xa.
Dưới hang động, một bầy cự đà biến dị có hình dáng kỳ lạ bò trên vách đá, dùng tiếng kêu để gọi đồng loại, rất nhiều con bơi qua sông ngầm, chẳng mấy chốc bu đầy lên xác voi biến dị.
Cơ thể mấy con cự đà này có màu nâu xanh, quanh cổ là gai xương hình quạt, bốn chân và đuôi cực kỳ to khỏe, móng vuốt và hàm răng rất sắc bén. Đầu nó có hình tam giác, từ đỉnh đầu tới đuôi phủ một lớp vảy cứng, màu vảy dưới bụng nhạt hơn, dưới cằm lủng lẳng cái bướu, hình dáng kỳ lạ tới đáng sợ*.
*dựa theo miêu tả thì hình dạng con này vừa khá giống với cự đà xanh, nhưng hình thể thì lại giống với rồng Komodo, tuy nhiên vì đây là thế giới có các loài thú biến dị nên không chắc lắm loài này là gì, nhưng nếu dựa theo tổng quan thì trông như cự đà (kỳ đà) hơn, vì nếu là rồng Komodo biến dị thì chắc to khủng khiếp lắm á (chi tiết về cự đà (thằn lằn/kỳ đà) mời xem Danh sách động thực vật xuất hiện trong truyện)
Cự đà bám lên thân voi, há hàm răng sắc bén, xé toạc lớp da dày của voi đực, nuốt từng miếng thịt lớn đầy máu.
Vòi voi là phần bị ăn đầu tiên, xương đầu trắng hếu lộ ra. Sau đó, máu thịt trên những bộ phận nằm lộ trên mặt nước bị xé be bét, nước sông lạnh buốt nhuộm đầy máu, mùi tanh ngai ngái thoang thoảng, trộn với mùi cơ thể của cự đà biến dị, hăng cực kỳ.
Mùi hăng dần dần bay lên trên, Diệp An đứng dựa sau vách đá, một tay bịt mũi miệng lại, cố gắng hít thở thật nhẹ, không dám tạo ra bất kỳ âm thanh nào.
Cự đà biến dị xuất hiện càng lúc càng nhiều, tham lam nuốt món ăn hiếm khi gặp được này.
Sống tại nơi tối tăm dưới lòng đất, chúng rất hiếm khi gặp được con mồi lớn đến vậy, dù có thấy thì cũng không tới phiên chúng hưởng dụng.
Loài vật thống trị thực sự tại vùng nước này không phải là cự đà biến dị, cũng không phải là cá biến dị cỡ lớn, mà là bầy tôm tích biến dị vốn không nên xuất hiện trong vực nước ngọt này.
Số lượng tôm tích nhiều khủng khiếp, con lớn dài hơn nửa mét, con nhỏ thì to chưa tới bàn tay người, có tập quán sinh hoạt theo bầy đàn, đụng phải cái gì có thể ăn, mặc kệ là lớn cỡ nào cũng sẽ chen chúc nhau, dùng cặp càng lớn giấu trước ức đập chết kẻ địch, cắt thành từng mảnh nhỏ, cung cấp thức ăn cho cả đàn thỏa sức no nê.
Mà trí mạng nhất là, mấy con tôm tích này sau khi biến dị không chỉ sống được trong nước, mà còn có thể tự do di chuyển trên đất liền.
Cự đà biến dị lắc cổ liên tục, xé xác từng miếng thịt lớn, nuốt trọn vào bụng. Số lượng cự đà tụ lại có hơn trăm con, con nào cũng muốn chiếm chỗ tốt, gào lên đuổi đồng loại ra chỗ khác.
Lấy voi biến dị làm tâm, nước sông xung quanh lục bục như sôi sục hẳn lên.
Tốc độ giành ăn của bầy cự đà chậm lại, khi bọt nước lại trào lên lần nữa, từng bầy tôm tích đi theo mùi máu thịt trồi lên từ đáy sông.
Tôm tích có màu rất đẹp, lúc chúng xuất hiện, dù là trong bóng tối nhưng cũng bắt mắt cực kỳ. Khi trông thấy xác voi đực và cự đà biến dị đang chiếm lấy con mồi, những con to nhất cùng giơ cặp càng ra, tỏ vẻ đe dọa đối phương.
Cự đà biến dị không muốn tỏ ra yếu thế hơn, ồ ạt dựng thẳng gai xương, kêu chói tai với bầy tôm tích.
Bầy cự đà không nhường bước, tôm tích cũng không chịu lùi, tranh giành có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Diệp An núp trong sơn động, quan sát toàn bộ chuyện xảy ra xung quanh xác voi biến dị.
Trông thấy tôm tích búng cặp càng lớn, liên tục đập nát đầu của mấy con cự đà biến dị, thậm chí còn đập đầu của mấy con cự đà nhỏ hơn ra bã, Diệp An sốc không thôi, và một ý tưởng chợt xuất hiện. Cậu đã tìm ra cách thoát ra khỏi đây rồi, nhưng tiền đề là cậu có thể đồng hóa bầy tôm tích này, bằng không là bị chúng bao vây đập chết.
Trận chiến trên sông nghiêng hẳn về một phía.
Bầy tôm mau chóng chiếm ưu thế, mặc dù cự đà biến dị to lớn cũng rất hung dữ, nhưng vẫn không thể bảo vệ nổi bữa ăn này. Xác thịt be bét của đồng loại nổi lềnh bềnh trên mặt nước, có cái chìm xuống đáy sông, nhưng phần lớn thì giống như xác voi đực, trở thành bữa ăn cho bầy tôm tích.
Số lượng cự đà cứ giảm dần, chúng đành lùi bước, bỏ lại xác voi biến dị, lũ lượt rời khỏi sông ngầm, né xa đợt tấn công của bầy tôm.
Đối thủ cạnh tranh chủ động rút lui, bầy tôm cũng thoải mái ăn uống.
Đợi mãi tới thời điểm thích hợp, Diệp An nhanh nhẹn khóa mục tiêu lại, thử đồng hóa mười mấy con tôm tích có hình thể lớn nhất.
Diệp An thầm cầu mong mấy con tôm này có khả năng tư duy ở mức nhất định, không giống với bầy trùng độc trừ giết chóc chỉ biết cắn nuốt.
Tiếc là ông trời cũng phụ lòng cậu, sau khi đồng hóa tôm tích, Diệp An xác định bầy tôm có tư duy bầy đàn nhưng không cảm nhận được thêm cảm xúc gì khác nữa, trừ giết chóc thì chỉ có ăn uống, gần như y chang trùng độc.
Diệp An thầm cảm thấy nặng nề, nhưng không muốn cứ thế mà bỏ cuộc, bèn đổi kế hoạch, đồng hóa thật nhiều con hơn, rồi kích động ham muốn chiến đấu của chúng, kéo chúng rời khỏi xác voi đực, kết bè bò lên trên vách đá, tới gần hang động cậu đang đứng.
Khi bầy tôm gần leo đến nơi, Diệp An mau lẹ cởi dây thừng bên hông xuống, cất gọn bình thuốc treo trên đó xong, rồi quấn dây quanh cánh tay, thắt nút lại thành một thòng lọng đơn giản.
Con tôm tích đầu tiên ló đầu lên cửa hang, mang theo cảm xúc cuồng nộ, Diệp An siết chặt đoản đao, khéo léo tránh khỏi cặp càng lớn, dẫn bầy tôm tiến về phía đường hầm. Cậu lợi dụng chồng hài cốt ngay đấy, suôn sẻ leo lên trần hang, tóm lấy chùm rễ cây đan xen dính vào nhau, luồn tay chân vào kẽ hở giữ chùm rễ và vách đá.
Sau khi giữ ổn định cơ thể, Diệp An đồng hóa sâu hơn, kích thích cơn giận của bầy tôm bùng nổ. Ngay lúc chúng xông lên thì ném thòng lọng đã chuẩn bị sẵn, chụp chắc một con lại, nhấc mạnh tay, bắt nó treo lơ lửng trên trung.
Nó giận dữ quơ quào cặp càng lớn làm sợi dây đong đưa qua lại. Nếu tìm được bất kỳ cơ hội nào, con tôm tích đang cực kỳ phẫn nộ này sẽ đập nát đầu Diệp An ngay tức thì.
Nhưng quyền chủ động giờ đang nằm trong tay cậu, con tôm thì bị sợi dây tóm chặt thoát không được, mấy chuyện kế tiếp chỉ có thể làm theo ý của cậu mà thôi.
Bầy tôm tụ lại trong động càng lúc càng đông, Diệp An từ từ thả lỏng dây.
Lúc sợi dây cách mặt đất còn một khúc, mấy con tôm tích sặc sỡ màu sắc này bỗng nhảy lên, bám vào sợi dây thừng Diệp An thả xuống, cố gắng cứu đồng loại ra, kết quả là cả đám đều bị kéo lên trên cao hết.
Dựa theo cách thức học được từ ong chúa, Diệp An tiếp tục dẫn dắt cảm xúc của đàn tôm sao cho số lượng trèo lên trên sợi dây càng ngày càng nhiều, đồng thời bắt chúng chủ động kẹp càng lại, dù thế nào cũng không được thả ra.
Đến khi bắt được hòm hòm rồi, Diệp An nhấc sợi dây lên lần nữa.
Trọng lượng bây giờ nặng hơn khi nãy gấp mấy chục lần, cậu phải phí chút sức mới nhấc được toàn bộ lũ tôm đó lên chỗ cao, rồi kích thích bản năng giết chóc của chúng, bắt chúng đập nát phần hài cốt trên cùng sát với trần hang.
Cách này chưa chắc hữu hiệu với những loài động vật biến dị có năng lực tư duy và trí tuệ phát triển, nhưng khi áp dụng vào loài tôm tích chỉ có tư duy và cảm xúc cực kỳ đơn giản này lại cho hiệu quả khá là tốt.
Bầy tôm tức tối trút hết nỗi niềm lên lối đi, cặp càng lớn búng đập liên hồi. Không lâu sau, phần xương cốt sát trần hang bị đập nát bấy, rồi bắt đầu đổ sụp trên diện rộng. Những mảnh xương vỡ nát lăn rớt xuống đất, chẳng mấy chốc, trên mặt đất của sơn động phủ một lớp bụi màu trắng xám.
Tốc độ của bầy tôm rất lẹ, đập dọc theo cái hố, tiến thẳng về phía trước, nhanh chóng dọn ra một lối đi nhỏ đủ cho Diệp An khom lưng chui qua.
Đằng sau lối đi có luồng sáng rực rỡ tỏa ra, không giống như ánh nắng, song lại rất hấp dẫn Diệp An, làm cậu cảm thấy ấm áp hẳn.
“Thứ gì vậy nhỉ?”
Mở tay ra, Diệp An có thể cảm nhận được nhiệt lương dâng trào khắp người. Vết thương chỗ bắp chân chợt ngứa ran, cúi đầu nhìn thì thấy nó đang dần đóng vảy. Dù có là biến dị giả thì tốc độ hồi phục này cũng quá không hợp lý rồi.
“Kệ nó là cái gì, xem trước đã rồi tính.”
Trực giác nói cho cậu biết, thứ đó không có hại cho mình.
Lối đi mà bầy tôm mở rất hẹp, Diệp An chống tay và đầu gối xuống đất, cẩn thận tránh những đoạn xương sắc nhọn ngay mép lối đi và mấy mảnh xương vụn rơi vãi xung quanh ra, từ từ bò qua.
Đằng trước là lối ra khỏi đường hầm, ánh sáng càng lúc càng chói lòa.
Diệp An sững sờ một lát, trong lúc đó liên kết giữa cậu với bầy tôm chợt yếu bớt. Nhưng chúng không tức giận tấn công cậu, mà là lao tới nơi luồng sáng tụ lại.
Đối diện đường hầm cũng lại một sơn động, nhưng lớn hơn gấp ba, bốn lần những cái mà cậu đã đi qua hồi nãy.
Mặt vách đá bám đầy rêu và rễ cây khô quắt, trên đất rải rác rất nhiều xương vụn và vũ khí đã mục nát. Diệp An có thể chắc chắn rằng mấy miếng xương nát này không liên quan tới bầy tôm.
Ánh sáng tỏa ra từ trên mặt tường đá đối diện, Diệp An nhảy xuống khỏi chồng hài cốt, đạp qua những mảnh xương vỡ trên đất, rút đoản đao ra cạo rớt lớp rêu bên trên, chặt luôn mấy chùm rễ rối nùi, thì thấy một hòn đá dính trong hốc lõm trên vách động.
Hòn đá có hình cầu, chỉ lớn bằng nắm đấm của Diệp An, bề mặt gồ ghề, đầy vết rạn nứt, giống giống dấu vết để lại sau khi đốt dưới nhiệt độ cao.
Ánh sáng tỏa ra từ giữa các kẽ nứt, khi chạm vào cơ thể thì cảm giác rất ấm áp, như được ngâm trong suối nước nóng, làm cậu thấy rất chi là thoải mái.
Bầy tôm cũng rất muốn có cục đá này, tụ lại bên dưới vách đá, cất cặp càng lớn vào, chẳng còn thấy dáng vẻ hung dữ lúc nãy nữa.
Diệp An kiềm lại khao khát trong lòng, không cầm viên đá lên ngay, mà đồng hóa bầy tôm sâu hơn, dùng hết mọi khả năng tìm hiểu xem rốt cuộc cục đá này là thứ gì.
Sức mạnh.
Đây là từ chính xác nhất mà cậu có thể bắt được từ luồng tư duy cực kỳ đơn giản của chúng.
Lối đi bị chặn, nếu Diệp An muốn mở đường thì phải dời hết chồng xương trước mặt.
Chồng xương này có cái lớn cái nhỏ, có của nhân loại cũng có của thú biến dị, phần rìa đã lún sâu vào trong vách, phải dùng đoản đao cạy mới có thể dỡ được mấy miếng xương lớn này ra.
Cũng chẳng biết mấy bộ xương này đã bị chôn dưới đất bao lâu rồi, có cái giòn rụm, gần như vừa cầm lên đã gãy, cũng có cái cứng vô cùng. Hai tay Diệp An cầm chặt đoản đao, chèn mũi đao vào giữa khe hở của hai miếng xương, theo lực cắt xuống dưới, dễ tiện dùng sức hơn.
Mấy tiếng crắc vang lên giòn giã, một cái xương đùi của thú biến dị bị chẻ đôi, văng ra khỏi lối đi, lăn tới bên chân Diệp An. Phần mặt cắt rất ngọt, tủy xương bên trong đã khô lại từ lâu, chỉ còn sót một lớp chất màu vàng trắng khô quắt dính chặt quanh thành xương.
Diệp An giơ đoản đao nhìn thử, phát hiện lưỡi đao bị mẻ.
Không biết có bao nhiêu xương cốt chất giữa đường hầm, mà đoản đao thì chỉ có một cái, nếu phần lớn xương cốt đều cứng thế này, còn chưa mở thông được lối đi thì đoản đao đã gãy mất rồi.
“Làm sao đây?”
Diệp An trở ngược đảo đoan, tay kia đặt bên hông, vừa nãy dùng quá sức nên lại động tới vết thương bên hông, mỗi lần hít thở đều thấy đau.
Giờ trước mắt thì cậu chỉ có hai đường, một là liều luôn, dù có làm gãy cả đoản đao cũng phải mạo hiểm đào tiếp, hai là từ bỏ cách một, tìm hướng khác thoát khỏi mạch sông ngầm này. Nhưng quan trọng nhất là cậu không chắc được sau lối đi này có còn đường hay không, hay là lại có thêm nhiều đá tảng và xương cốt lấp kín nữa.
“Leo lên?”
Diệp An ngẩng đầu nhìn dọc theo rễ cây bò trên vách động lên tận phía trên, một tia sáng mỏng manh đáp xuống đỉnh đầu, chiếu thẳng vào mắt cậu.
Rễ cây chen qua vách động, xuyên vào trong hang, chỉ để lộ một khe hở nhỏ, điều này chứng tỏ bên trên rất có thể là một khu rừng. Tuy nhiên, khó mà xác định khoảng cách được từ vách động lên tới mặt đất là bao nhiêu, giữa đường có bị tảng đá cứng nào chặn lại không, nếu có thì cũng tốn công vô ích rồi. Giờ cậu còn đang bị thương nữa, thể lực rất quý, tuyệt đối không thể để lãng phí vô nghĩa như vậy.
Đào tiếp, hay leo lên trên?
Diệp An hơi rối rắm.
Còn hướng trèo xuống sông ngầm là bị cậu phủ quyết ngay lập tức.
Không có đội tàu nào đi qua cả, đến cả mảnh gỗ trôi nổi trên nước cũng không thấy, ai biết dưới sông có dị thú hung mãnh nào không chứ, Diệp An thực sự không dám làm liều.
Dần dần, ánh lửa từ từ yếu đi, hang động cũng bắt đầu lạnh lẽo, mà cậu vẫn chưa tìm được đường ra nào tốt hơn, trong lòng chắc mẩm mình bị nhốt rồi.
Đúng lúc này, ngoài động bỗng vang tới tiếng kêu kỳ lạ, vang to không khác gì tiếng cú, đinh tai nhức óc.
Diệp An đề cao cảnh giác, cầm đoản đao, mau chóng đi tới cửa động nhìn ra đằng xa.
Dưới hang động, một bầy cự đà biến dị có hình dáng kỳ lạ bò trên vách đá, dùng tiếng kêu để gọi đồng loại, rất nhiều con bơi qua sông ngầm, chẳng mấy chốc bu đầy lên xác voi biến dị.
Cơ thể mấy con cự đà này có màu nâu xanh, quanh cổ là gai xương hình quạt, bốn chân và đuôi cực kỳ to khỏe, móng vuốt và hàm răng rất sắc bén. Đầu nó có hình tam giác, từ đỉnh đầu tới đuôi phủ một lớp vảy cứng, màu vảy dưới bụng nhạt hơn, dưới cằm lủng lẳng cái bướu, hình dáng kỳ lạ tới đáng sợ*.
*dựa theo miêu tả thì hình dạng con này vừa khá giống với cự đà xanh, nhưng hình thể thì lại giống với rồng Komodo, tuy nhiên vì đây là thế giới có các loài thú biến dị nên không chắc lắm loài này là gì, nhưng nếu dựa theo tổng quan thì trông như cự đà (kỳ đà) hơn, vì nếu là rồng Komodo biến dị thì chắc to khủng khiếp lắm á (chi tiết về cự đà (thằn lằn/kỳ đà) mời xem Danh sách động thực vật xuất hiện trong truyện)
Cự đà bám lên thân voi, há hàm răng sắc bén, xé toạc lớp da dày của voi đực, nuốt từng miếng thịt lớn đầy máu.
Vòi voi là phần bị ăn đầu tiên, xương đầu trắng hếu lộ ra. Sau đó, máu thịt trên những bộ phận nằm lộ trên mặt nước bị xé be bét, nước sông lạnh buốt nhuộm đầy máu, mùi tanh ngai ngái thoang thoảng, trộn với mùi cơ thể của cự đà biến dị, hăng cực kỳ.
Mùi hăng dần dần bay lên trên, Diệp An đứng dựa sau vách đá, một tay bịt mũi miệng lại, cố gắng hít thở thật nhẹ, không dám tạo ra bất kỳ âm thanh nào.
Cự đà biến dị xuất hiện càng lúc càng nhiều, tham lam nuốt món ăn hiếm khi gặp được này.
Sống tại nơi tối tăm dưới lòng đất, chúng rất hiếm khi gặp được con mồi lớn đến vậy, dù có thấy thì cũng không tới phiên chúng hưởng dụng.
Loài vật thống trị thực sự tại vùng nước này không phải là cự đà biến dị, cũng không phải là cá biến dị cỡ lớn, mà là bầy tôm tích biến dị vốn không nên xuất hiện trong vực nước ngọt này.
Số lượng tôm tích nhiều khủng khiếp, con lớn dài hơn nửa mét, con nhỏ thì to chưa tới bàn tay người, có tập quán sinh hoạt theo bầy đàn, đụng phải cái gì có thể ăn, mặc kệ là lớn cỡ nào cũng sẽ chen chúc nhau, dùng cặp càng lớn giấu trước ức đập chết kẻ địch, cắt thành từng mảnh nhỏ, cung cấp thức ăn cho cả đàn thỏa sức no nê.
Mà trí mạng nhất là, mấy con tôm tích này sau khi biến dị không chỉ sống được trong nước, mà còn có thể tự do di chuyển trên đất liền.
Cự đà biến dị lắc cổ liên tục, xé xác từng miếng thịt lớn, nuốt trọn vào bụng. Số lượng cự đà tụ lại có hơn trăm con, con nào cũng muốn chiếm chỗ tốt, gào lên đuổi đồng loại ra chỗ khác.
Lấy voi biến dị làm tâm, nước sông xung quanh lục bục như sôi sục hẳn lên.
Tốc độ giành ăn của bầy cự đà chậm lại, khi bọt nước lại trào lên lần nữa, từng bầy tôm tích đi theo mùi máu thịt trồi lên từ đáy sông.
Tôm tích có màu rất đẹp, lúc chúng xuất hiện, dù là trong bóng tối nhưng cũng bắt mắt cực kỳ. Khi trông thấy xác voi đực và cự đà biến dị đang chiếm lấy con mồi, những con to nhất cùng giơ cặp càng ra, tỏ vẻ đe dọa đối phương.
Cự đà biến dị không muốn tỏ ra yếu thế hơn, ồ ạt dựng thẳng gai xương, kêu chói tai với bầy tôm tích.
Bầy cự đà không nhường bước, tôm tích cũng không chịu lùi, tranh giành có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Diệp An núp trong sơn động, quan sát toàn bộ chuyện xảy ra xung quanh xác voi biến dị.
Trông thấy tôm tích búng cặp càng lớn, liên tục đập nát đầu của mấy con cự đà biến dị, thậm chí còn đập đầu của mấy con cự đà nhỏ hơn ra bã, Diệp An sốc không thôi, và một ý tưởng chợt xuất hiện. Cậu đã tìm ra cách thoát ra khỏi đây rồi, nhưng tiền đề là cậu có thể đồng hóa bầy tôm tích này, bằng không là bị chúng bao vây đập chết.
Trận chiến trên sông nghiêng hẳn về một phía.
Bầy tôm mau chóng chiếm ưu thế, mặc dù cự đà biến dị to lớn cũng rất hung dữ, nhưng vẫn không thể bảo vệ nổi bữa ăn này. Xác thịt be bét của đồng loại nổi lềnh bềnh trên mặt nước, có cái chìm xuống đáy sông, nhưng phần lớn thì giống như xác voi đực, trở thành bữa ăn cho bầy tôm tích.
Số lượng cự đà cứ giảm dần, chúng đành lùi bước, bỏ lại xác voi biến dị, lũ lượt rời khỏi sông ngầm, né xa đợt tấn công của bầy tôm.
Đối thủ cạnh tranh chủ động rút lui, bầy tôm cũng thoải mái ăn uống.
Đợi mãi tới thời điểm thích hợp, Diệp An nhanh nhẹn khóa mục tiêu lại, thử đồng hóa mười mấy con tôm tích có hình thể lớn nhất.
Diệp An thầm cầu mong mấy con tôm này có khả năng tư duy ở mức nhất định, không giống với bầy trùng độc trừ giết chóc chỉ biết cắn nuốt.
Tiếc là ông trời cũng phụ lòng cậu, sau khi đồng hóa tôm tích, Diệp An xác định bầy tôm có tư duy bầy đàn nhưng không cảm nhận được thêm cảm xúc gì khác nữa, trừ giết chóc thì chỉ có ăn uống, gần như y chang trùng độc.
Diệp An thầm cảm thấy nặng nề, nhưng không muốn cứ thế mà bỏ cuộc, bèn đổi kế hoạch, đồng hóa thật nhiều con hơn, rồi kích động ham muốn chiến đấu của chúng, kéo chúng rời khỏi xác voi đực, kết bè bò lên trên vách đá, tới gần hang động cậu đang đứng.
Khi bầy tôm gần leo đến nơi, Diệp An mau lẹ cởi dây thừng bên hông xuống, cất gọn bình thuốc treo trên đó xong, rồi quấn dây quanh cánh tay, thắt nút lại thành một thòng lọng đơn giản.
Con tôm tích đầu tiên ló đầu lên cửa hang, mang theo cảm xúc cuồng nộ, Diệp An siết chặt đoản đao, khéo léo tránh khỏi cặp càng lớn, dẫn bầy tôm tiến về phía đường hầm. Cậu lợi dụng chồng hài cốt ngay đấy, suôn sẻ leo lên trần hang, tóm lấy chùm rễ cây đan xen dính vào nhau, luồn tay chân vào kẽ hở giữ chùm rễ và vách đá.
Sau khi giữ ổn định cơ thể, Diệp An đồng hóa sâu hơn, kích thích cơn giận của bầy tôm bùng nổ. Ngay lúc chúng xông lên thì ném thòng lọng đã chuẩn bị sẵn, chụp chắc một con lại, nhấc mạnh tay, bắt nó treo lơ lửng trên trung.
Nó giận dữ quơ quào cặp càng lớn làm sợi dây đong đưa qua lại. Nếu tìm được bất kỳ cơ hội nào, con tôm tích đang cực kỳ phẫn nộ này sẽ đập nát đầu Diệp An ngay tức thì.
Nhưng quyền chủ động giờ đang nằm trong tay cậu, con tôm thì bị sợi dây tóm chặt thoát không được, mấy chuyện kế tiếp chỉ có thể làm theo ý của cậu mà thôi.
Bầy tôm tụ lại trong động càng lúc càng đông, Diệp An từ từ thả lỏng dây.
Lúc sợi dây cách mặt đất còn một khúc, mấy con tôm tích sặc sỡ màu sắc này bỗng nhảy lên, bám vào sợi dây thừng Diệp An thả xuống, cố gắng cứu đồng loại ra, kết quả là cả đám đều bị kéo lên trên cao hết.
Dựa theo cách thức học được từ ong chúa, Diệp An tiếp tục dẫn dắt cảm xúc của đàn tôm sao cho số lượng trèo lên trên sợi dây càng ngày càng nhiều, đồng thời bắt chúng chủ động kẹp càng lại, dù thế nào cũng không được thả ra.
Đến khi bắt được hòm hòm rồi, Diệp An nhấc sợi dây lên lần nữa.
Trọng lượng bây giờ nặng hơn khi nãy gấp mấy chục lần, cậu phải phí chút sức mới nhấc được toàn bộ lũ tôm đó lên chỗ cao, rồi kích thích bản năng giết chóc của chúng, bắt chúng đập nát phần hài cốt trên cùng sát với trần hang.
Cách này chưa chắc hữu hiệu với những loài động vật biến dị có năng lực tư duy và trí tuệ phát triển, nhưng khi áp dụng vào loài tôm tích chỉ có tư duy và cảm xúc cực kỳ đơn giản này lại cho hiệu quả khá là tốt.
Bầy tôm tức tối trút hết nỗi niềm lên lối đi, cặp càng lớn búng đập liên hồi. Không lâu sau, phần xương cốt sát trần hang bị đập nát bấy, rồi bắt đầu đổ sụp trên diện rộng. Những mảnh xương vỡ nát lăn rớt xuống đất, chẳng mấy chốc, trên mặt đất của sơn động phủ một lớp bụi màu trắng xám.
Tốc độ của bầy tôm rất lẹ, đập dọc theo cái hố, tiến thẳng về phía trước, nhanh chóng dọn ra một lối đi nhỏ đủ cho Diệp An khom lưng chui qua.
Đằng sau lối đi có luồng sáng rực rỡ tỏa ra, không giống như ánh nắng, song lại rất hấp dẫn Diệp An, làm cậu cảm thấy ấm áp hẳn.
“Thứ gì vậy nhỉ?”
Mở tay ra, Diệp An có thể cảm nhận được nhiệt lương dâng trào khắp người. Vết thương chỗ bắp chân chợt ngứa ran, cúi đầu nhìn thì thấy nó đang dần đóng vảy. Dù có là biến dị giả thì tốc độ hồi phục này cũng quá không hợp lý rồi.
“Kệ nó là cái gì, xem trước đã rồi tính.”
Trực giác nói cho cậu biết, thứ đó không có hại cho mình.
Lối đi mà bầy tôm mở rất hẹp, Diệp An chống tay và đầu gối xuống đất, cẩn thận tránh những đoạn xương sắc nhọn ngay mép lối đi và mấy mảnh xương vụn rơi vãi xung quanh ra, từ từ bò qua.
Đằng trước là lối ra khỏi đường hầm, ánh sáng càng lúc càng chói lòa.
Diệp An sững sờ một lát, trong lúc đó liên kết giữa cậu với bầy tôm chợt yếu bớt. Nhưng chúng không tức giận tấn công cậu, mà là lao tới nơi luồng sáng tụ lại.
Đối diện đường hầm cũng lại một sơn động, nhưng lớn hơn gấp ba, bốn lần những cái mà cậu đã đi qua hồi nãy.
Mặt vách đá bám đầy rêu và rễ cây khô quắt, trên đất rải rác rất nhiều xương vụn và vũ khí đã mục nát. Diệp An có thể chắc chắn rằng mấy miếng xương nát này không liên quan tới bầy tôm.
Ánh sáng tỏa ra từ trên mặt tường đá đối diện, Diệp An nhảy xuống khỏi chồng hài cốt, đạp qua những mảnh xương vỡ trên đất, rút đoản đao ra cạo rớt lớp rêu bên trên, chặt luôn mấy chùm rễ rối nùi, thì thấy một hòn đá dính trong hốc lõm trên vách động.
Hòn đá có hình cầu, chỉ lớn bằng nắm đấm của Diệp An, bề mặt gồ ghề, đầy vết rạn nứt, giống giống dấu vết để lại sau khi đốt dưới nhiệt độ cao.
Ánh sáng tỏa ra từ giữa các kẽ nứt, khi chạm vào cơ thể thì cảm giác rất ấm áp, như được ngâm trong suối nước nóng, làm cậu thấy rất chi là thoải mái.
Bầy tôm cũng rất muốn có cục đá này, tụ lại bên dưới vách đá, cất cặp càng lớn vào, chẳng còn thấy dáng vẻ hung dữ lúc nãy nữa.
Diệp An kiềm lại khao khát trong lòng, không cầm viên đá lên ngay, mà đồng hóa bầy tôm sâu hơn, dùng hết mọi khả năng tìm hiểu xem rốt cuộc cục đá này là thứ gì.
Sức mạnh.
Đây là từ chính xác nhất mà cậu có thể bắt được từ luồng tư duy cực kỳ đơn giản của chúng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.