Diệp An

Chương 46: | Phát hiện

Lai Tự Viễn Phương (Đến Từ Phương Xa)

11/06/2024

Động ngầm sâu hun hút.

Trong lúc rơi xuống, Diệp An cách rất gần vách đá. Cậu mặc kệ bàn tay bị rách toạc rướm đầy máu, liều mạng cũng phải bắt cho bằng được một gờ đá nhô ra, cắm đoản đao dính chặt vào trong vách, hòng làm chậm lại tốc độ rơi.

Nhưng ngay khi sắp bám thành công, bỗng trên đầu có một hòn đá lớn vỡ nát rơi xuống, to cỡ trái bóng rổ, có mấy tảng sượt qua sát người, cắt trúng vai cậu, đau tới mức suýt làm rơi đoản đao.

Một tiếng ầm vang rền, là tiếng voi biến dị rơi xuống nước.

Bấy giờ, Diệp An mới phát hiện bên dưới không phải là đất đá, mà là một dòng sông ngầm chảy xiết.

Không thể mượn lực từ đoản đao, tốc độ rơi của cậu càng lúc càng nhanh, cuối cùng rơi tõm xuống nước cùng với đá rơi trên đầu.

Sông ngầm sâu thăm thẳm, nước sông chảy xiết rét căm căm. Ngay lúc rơi vào nước, cả người cậu như bị nhốt trong hầm băng, máu như bị đông lạnh ngắt.

Diệp An ra sức quạt tay chân bơi về vào bờ.

Nhưng trong bóng tối, cậu không thấy được xoáy nước dưới sông, cũng không thể ước chừng được khoảng cách tới bờ bao xa, chỉ có thể dựa vào trí nhớ trước khi rơi vào nước, lần mò bơi về phía trước, rồi lại bị dòng nước cuốn đi.

Sức người chung quy có hạn, sau mấy lần cố gắng vô ích, tay chân Diệp An như bị rót chì, chỉ hơi bất cẩn đã bị sóng nước đằng sau ập tới, trong nháy mắt đã kéo cậu xuống tận đáy sông.

Nước sông lạnh giá tràn vào trong mũi miệng, khiến Diệp An không thở được. Giữa cơn đau đớn, dường như cậu thấy có bóng đen tiến về phía mình. Diệp An không kịp tránh, bị tảng đá xanh trôi xuôi dòng đập vào bên hông, vết thương đau nhức nhối, nội tạng và xương cốt như muốn bị đụng nát cả ra. Cậu chỉ biết cắn chặt răng, liều mạng quạt hai tay, chân ra sức bơi đứng, ngay lúc phổi như sắp muốn nổ tung, thì cuối cùng cũng nổi được lên trên mặt nước.

Khoảnh khắc vọt ra khỏi mặt nước, Diệp An há mồm thở hồng hộc, ho sù sụ.

Cậu vừa ho, vừa cảm thấy may mắn vì mới nãy chỉ đụng phải tảng đá chứ không phải biến dị cá hung mãnh, bằng không dựa vào thể lực hiện tại của mình, chắc chắn sẽ không thoát khỏi cái miệng khổng lồ của loài cá săn mồi đó.

Nước sông chảy quá nhanh, Diệp An thật sự không còn sức bơi vào bờ, đành ráng thả lỏng người, ló đầu ra khỏi mặt nước, mặc cho nước sông cuốn mình trôi đi, càng lúc cách nơi đã rơi xuống càng xa.

Trong lúc trôi nổi về phía trước, mắt cậu dần thích nghi được với bóng tối, lờ mờ nhận ra bề ngang dòng sông này cực kỳ rộng, không nhỏ hơn con sông chảy qua cô đảo là bao. Hai bên bờ là vách đá dựng đứng, giao nhau trên đỉnh đầu Diệp An. Trên vách đá có rất nhiều bóng đen, từng cục tròn rải rác, có cái còn nối liền lại thành một chuỗi, Diệp An không rõ đó là gì, chỉ cảm thấy cách phân bố này có hơi giống với hang động trên cô đảo.

Trôi được một quãng, hướng sông bắt đầu thay đổi, tốc độ dòng chảy dần chậm lại, Diệp An bắt lấy cơ hội này, dốc sức bơi về phía một tảng đá lớn nhô ra trong nước.

Tảng đá lớn nọ có hình dáng như cụm mây, một mặt nối liền với vách đá, mặt còn lại ăn sâu dưới nước. Vi nóng ruột muốn thoát khỏi khốn cảnh, Diệp An không chú ý bắp chân bị đá vụn trôi dưới nước cắt phải, chảy máu. Sợ mùi máu tươi sẽ dẫn sinh vật biến dị trong sông tới, cậu mặc kệ cơn đau, dùng hết sức bình sinh bơi tới trước.

Khi cách mục tiêu càng lúc càng gần, cậu ráng duỗi dài tay ra, ngay khi vừa chạm được tới tảng đá thì tức khắc bấu thật chặt, mặc cho mép đá sắc nhọn cứa vào lòng bàn tay, gồng hai tay, bò lên trên đó bằng tốc độ mau nhất.

Bề mặt tảng đá cũng không trơn láng, mà khá là gồ ghề, mép đá gồ ra ngoài, nếu lỡ tay đè mạnh sẽ bị bầm tím.

Diệp An quá mệt rồi, thực sự không rảnh chú ý nhiều thứ tới vậy, xoay người bò lên xong là nằm vật ra đó, sau lưng và trước người đều bị cắt xước mấy đường. May mà phần lớn không sâu, chỉ có hai, ba vết là còn chảy máu.

Tạm thời chẳng còn hơi sức đâu mà lo băng bó vết thương, Diệp An dang hai tay hai chân ra nằm phịch trên tảng đá, lồng ngực lên xuống dồn dập, hổn hển thở. Vì ngâm mình trong nước quá lâu, vết thương bên hông và đùi nóng rát, có thể chịu đựng đến tận bây giờ, rồi còn bò lên được tận đây, chỉ có thể là kỳ tích.

“Sống rồi.”

Vắt một tay lên trán, hơi thở từ từ bình thường lại, tầm nhìn cũng dần rõ ràng hơn.

Vách đá trên đầu dựng đứng, như cụm mây đen dày đặc sà xuống. Cảm giác bị nhốt và mất trọng lượng cùng lúc ập tới, Diệp An nhắm mắt, cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình, dẹp bỏ tâm trạng lo lắng và hoảng sợ đột nhiên xuất hiện.

Đã bao lâu cậu chưa trải qua cảm giác hoang mang lo sợ này rồi?

Diệp An không nhớ nữa, nhưng cậu biết rõ, nếu cậu không mau điều chỉnh lại cảm xúc, mặc cho bản thân bị cảm giác mất trọng lượng này nuốt chửng, cơn hoảng sợ sẽ mau chóng biến thành nỗi tuyệt vọng, bản thân sẽ bị nhốt chết trong dòng sông ngầm này, không thoát ra được.

“Có thể ra được, nhất định có thể ra ngoài được.”



“Mình có thể sống sót.”

“Không rơi chết cũng không đuối chết, chứng tỏ mình rất may mắn, không có gì phải sợ.”

Diệp An lẩm bẩm mãi, nắm chặt sợi dây cột quanh eo. Trên sợi dây có treo ba cái ống gỗ, trong đó chứa thuốc giải độc và thuốc trị thương, cùng với thuốc mỡ Linh Lan điều chế từ thuốc viên.

Từ lúc rơi xuống đầm nước, ngoại trừ đoản đao trong tay, cũng chỉ có mấy ống gỗ này là không rời khỏi người cậu. Còn một thanh đoản đao cắm trên tai voi biến dị, nếu muốn tìm lại thì phải tiếp tục xuôi dòng kiếm xem, nhưng đó là khi tìm được voi biến dị còn sống hoặc xác của nó.

Dần dần lấy lại sức, Diệp An chống tay ngồi dậy, nương theo ánh sáng lọt qua khe hở bên vách đá, cậu phát hiện phần hông bầm tím cả mảng, hơi ấn xuống là đau nhức vô cùng. Diệp An nhịn đau, vừa hít hà vừa cẩn thận ấn, mãi tới khi chắc chắn không gãy xương, mới từ từ thở phào nhẹ nhõm.

Vết thương trên đùi ngâm trong nước nên chỗ miệng vết thương đã trắng bệch. Diệp An mở ống gỗ ra, rắc thuốc trị thương lên, máu mau chóng ngừng chảy. Đến khi thuốc bột hòa vào chung, miệng vết thương được phủ một lớp mỡ trong suốt, vừa có thể bảo vệ vết thương, vừa giúp đóng vảy mau hơn. Những chỗ trầy da trên cơ thể đa phần không nặng, nên cậu không định lãng phí số thuốc này.

Xử lý xong thương tích, Diệp An đứng dậy, bắt đầu xem xét vách đá.

Bề mặt vách đá nhấp nhô, vài gờ đá nhô ra rộng không tới lòng bàn tay.

Diệp An bấu lấy một gờ đá, chân đạp lên một gờ đá khác. Cậu đứng trên đó một hồi, thấy nó chắc chắn mới đánh liều leo lên trên.

Đến cả một khúc gỗ trôi nổi cũng không có, nếu rơi xuống nước lần nữa chắc chắn chỉ có đường chết. Nhưng càng leo lên cao, càng tới gần khe đá có ánh sáng lọt qua, thì mới có thể tìm được lối ra.

Khi cậu leo mãi lên trên, bóng đen mà cậu không biết là gì mới để lộ mặt mũi. Y như suy đoán ban nãy của cậu, mấy bóng đen này đều là những sơn động nằm rải rác trên vách đá. Cái to thì cao hơn hai mét, cái nhỏ thì chỉ mới một mét, còn rất hẹp nữa, có khom lưng cũng khó mà vào nổi.

Leo qua một cửa động, gờ đá dưới chân Diệp An bỗng cách xa ra, cậu đành phải đánh liều nhảy vào trong động, lộn mèo trên đất hai lần, tránh cho lại rơi vào nước lần nữa.

Sơn động này rất rộng rãi, hai bên vách đá đều thông thoáng, còn nối liền với hai cái sơn động nhỏ hẹp. Mặt đất và vách tường dường như cũng được mài qua, so với bên ngoài động thì trong này dường như rất nhẵn nhụi.

Trên đỉnh động có mấy cái rễ cây đâm xuyên vào, bò dọc theo vách đá. Ánh sáng ban nãy Diệp An thấy, chính là lọt qua từ khe hở giữa rễ cây và vách đá này.

Hang động không sâu mấy, từ cửa hang tới cuối hang chỉ khoảng chừng năm bước chân. Sát tường đặt một phiến đá hình vuông, nhìn hình dáng thì trông rất giống giường đá cậu từng thấy trong hang động khi trước.

Những thứ này làm Diệp An giật mình.

Chẳng lẽ chỗ này từng có người ở?

Dưới lòng đất?

Diệp An tới gần giường đá, phía đầu giường có một cái túi đã bị mục nát, trong túi lác đác mấy viên đá đánh lửa. Tại góc nhà còn có một chỗ lõm hình vòng cung, trông rất giống bếp lò. Quanh bếp lò chất rất nhiều củi gỗ đã vụn nát, và những mảnh vụn không rõ là gì.

Diệp An chặt một nhánh cây, chà đá đánh lửa, đánh ra tia lửa rồi châm lửa nhánh cây.

Nương theo ánh lửa, Diệp An cuối cùng cũng thấy rõ toàn bộ sơn động. Nhớ tới sự thay đổi hồi trước của cô đảo, có thể chỗ này ngày xưa không phải ở trong lòng đất, nhưng nói không chừng đã chìm xuống vào thời điểm nào đó.

“Đúng rồi, hòn đảo này từng là núi mà!”

Trước khi tới cô đảo, Diệp An từng kết bạn và đồng hành với cá xương, thông qua mối liên kết với nó, cậu khá là hiểu về cô đảo này. Nơi này từng là một ngọn núi, cùng với sự thay đổi của khí hậu, mỗi khi mùa mưa tới, quanh núi chìm trong biển nước, rồi trở thành một phần của vùng châu thổ.

Dần dà, phần đông người đã quên hình dáng địa hình vốn có của nơi này, cho rằng chỗ này là đảo, mà vì ếch biến dị thích đẻ trứng xung quanh, nên gọi chung là đảo ếch.

Diệp An dành chút thời gian xem xét trong động, cúi người bước qua sơn động nối liền, phát hiện trong động có bí mật, khi dời hòn đá sát tường qua một bên, thì xuất hiện một con đường.

“Đều nối nhau hết à?”

Nếu toàn bộ sơn động trên vách đá được đào thông và nối liền nhau, vậy thì có thể dễ dàng tìm được cách thông ra ngoài.



Diệp An đợi một lát, xác định hướng gió thổi trong lối đi, chắc chắn đằng trước không phải ngõ cụt, tức khắc chặt thật nhiều rễ cây, bó lại thành ngọn đuốc. Thậm chí cậu còn cắt luôn một cái ống quần, xé ra thành mảnh vải, quấn quanh đầu rễ để giúp thời gian đuốc cháy được lâu hơn.

Sau khi chuẩn bị xong, Diệp An giơ đuốc đi vào trong đường hầm.

Ánh lửa rọi sáng lối đi, soi rõ hình vẽ trên vách tường.

Diệp An cẩn thận xem, nhận ra những hình vẽ này giống y như hình vẽ cậu từng thấy trên tảng đá khi trước, nét vẽ đơn giản dứt khoát, giống như hình một con cá lớn được trừu tượng hóa. Nhưng không có vây lưng, mà vây bụng nó lại lớn vô cùng.

“Rốt cuộc cái này đại diện cho cái gì?” Diệp An sinh lòng tò mò, giơ đuốc lại gần.

Linh Lan từng nói rằng chị không biết mấy hình vẽ này, đây cũng không phải là ký hiệu của tòa thành hay thương đội nào cả, Diệp An vội vã đi săn và tích trữ thịt muối nên không giữ trong lòng chuyện này. Giờ nhìn kỹ lại, đặc biệt là quy luật sắp xếp của những họa tiết lớn, chẳng hiểu sao lại khiến cậu cảm thấy rất quen, dường như đã từng thấy qua ở đâu rồi.

Ánh lửa bập bùng, tạo thành cái bóng uốn éo trên vách tường.

Bỗng, trong một khoảnh khắc, cái bóng dừng lại theo động tác của Diệp An, một hình ảnh chợt thoáng qua trong đầu cậu, tay cậu vô thức sờ cổ.

Lúc ở trong đồng tuyết, cậu suýt nữa là bỏ mạng dưới tay của Tiêu Môn, trường đao sắc bén từng lướt qua đầu cậu, kề sát cổ cậu. Khi ấy, cậu chỉ muốn tìm cách giữ mạng, nên không rảnh để ý mấy cái khác, giờ nhớ lại, ký ức chợt trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.

Nếu cậu nhớ không sai, họa tiết trên trường đao giống hệt với hình vẽ này.

“Trùng hợp à?”

Diệp An không chắc lắm, nhưng tạm thời cũng không có tâm trạng tìm hiểu sâu hơn. Cậu dẹp bỏ thắc mắc sang một bên, nhân lúc đuốc còn chưa tắt, tiếp tục thăm dò đằng trước lối đi này.

Cuối đường hầm là một sơn động khác, mặt đất hơi nghiêng lên trên, điều này làm cậu phấn chấn hẳn lên.

Liên tục đi qua hơn sáu sơn động, tia sáng trên đầu càng lúc càng nhiều hơn, tầm nhìn cũng thoáng đãng hơn, Diệp An có thể cảm giác được bản thân cách mặt đất càng lúc càng gần rồi. Ngay lúc cảm thấy tràn đầy niềm tin, định tăng tốc, đằng trước đột nhiên xuất hiện vật cản, nơi vốn nên là lối dẫn ra ngoài, lại bị mấy tảng đá lớn lấp kín hoàn toàn.

Khác với tảng đá chặn lối đi hồi trước cậu gặp, mấy tảng này nặng quá sức tưởng tượng. Chúng bị lấp ở đây đã lâu lắm rồi, mặt đá bám đầy mảng rêu xanh, màu xanh rêu bám đầy vách tường, che lấp kẽ hở giữa các tảng đá, làm cho đá và những thứ xung quanh trông như nối liền với nhau, nếu không soi kỹ sẽ không nhận ra.

Diệp An cắm đuốc xuống đất, cầm đoản đao, đi tới cạo hết rêu xanh giữa mấy kẽ hở. Giữa tiếng lộp bộp rơi xuống, từng mảng rêu xanh lớn tróc ra, cùng với mấy cục đá vụn.

Bới ra được một khe hở rộng cỡ hai ngón tay, Diệp An cất đoản đao, hai tay bấu chặt mép đá tảng, dùng hết sức bình sinh, đẩy nó sang một bên.

Mới đầu khó đẩy vô cùng, tảng đá vẫn im lìm đứng tại chỗ, Diệp An động phải vết thương ở bên hông, đau tới mức hít hà.

“Tiếp tục!”

Diệp An nghiến răng, vì dùng quá nhiều sức, thái dương và cổ nổi hẳn cả gân xanh.

Cuối cùng, tảng đá cũng bị đẩy ra khỏi phần lõm trên mặt đất, tốc độ lăn bất chợt nhanh hẳn, Diệp An không kịp đề phòng, theo quán tính nhào tới chỗ cửa hang.

Diệp An vội vã thả tay ra, cơ thể ngã nhào ra trước, ngã sấp ra đất.

Tảng đá lớn đó lăn theo lối đi ở cửa hang, rơi xuống dòng sông bên dưới, tạo thành tiếng nước văng ầm ầm, bọt nước bắn tung tóe.

Diệp An ló đầu nhìn xuống dưới, mới thấy dòng sông rẽ nhánh ở gần đấy, còn có cả voi đực cùng rơi xuống nước đang trôi nổi trên sông, bị mấy tảng đá nhô ra giữa sông đập phải, không thấy cử động gì, xem ra là đã chết.

Cửa hang cách mặt nước khá cao, trong tay cũng không có sợi dây nào đủ dài, Diệp An không định mạo hiểm leo xuống, đành phải vứt luôn đoản đao cắm trên tai voi vậy.

Cậu không nhìn nữa, tiếp tục dời tảng đá chặn trước mặt.

Sau khi dời hết cả ba tảng đá, thứ xuất hiện trước mắt cũng không phải là lối đi mà cậu muốn thấy, mà là những bộ xương trắng hếu xếp chồng lên nhau, hết lớp này tới lớp khác, lấp kín mọi khe hở, phong tỏa hoàn toàn đường hầm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Diệp An

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook