Chương 115: Cứu
Khinh Tuyết
07/03/2022
Chỉ thấy hắn vung kiếm, tốc độ nhanh đến không tưởng. Đến cao thủ kiếm
thuật như Cao Cần cũng chỉ kịp nhìn thấy vài đường kiếm mở ảo, nhà ngục
bằng đá đã bị chém thành vô số đá vụn. Không dừng lại ở đó, những luồng
năng lượng sắc bén vô hình dễ dàng chém đứt lưới điện siêu bền do quốc
vương đặc biệt chế tạo, phá đi cột đá khống chế để trả lại tự do cho
Đường Lưu Vũ.
Lúc này Cao Cần đã hoàn hồn lại, nhận ra mục đích của đối phương liền ra tay. Kẻ mới đến chắc chắn là Thức Tỉnh Giả cấp độ sáu, một mình Cao Cần tuổi già lại kiệt sức sau trận chiến với Đường Lưu Vũ, căn bản không thể cầm chân được hắn. Quốc vương Vương Khánh cũng không đứng ngoài cuộc nửa, dùng tín hiệu báo động cho quân lính, sử dụng cung tên năng lượng và khói gây mê. Thậm chí hắn còn đích thân tham chiến, lao lên hỗ trợ Cao Cần.
Tiếc rằng tất cả đều đã muộn, khi cung tên và khói gây mê được bắn ra, người kia và Đường Lưu Vũ đã biến mất khỏi quảng trường. Đáng sợ hơn là những quân lính được ra lệnh bao vây bên ngoài không hề phát hiện ra bất kỳ ai chạy trốn. Tốc độ của đối phương nhanh đến mức những quân lính tinh nhuệ cũng không cảm nhận được gì hay là hắn ta có một thông đạo bí mật nào đó trong vương cung?
Vương Khánh bay đến đỡ lấy Cao Cần, kéo hắn ra khỏi khu vực cung tên đang bắn phá và thuốc mê tràn ra. Đến được vị trí an toàn, Vương Khánh lập tức dùng thiết bị liên lạc ra lệnh cho quân lính kiểm tra mọi ngóc ngách trong vương cung, không để sót bất kỳ nơi nào. Làm xong việc này, hắn chờ Cao Cần hồi sức lại rồi mới hỏi:
- Có nhận ra là ai hay không?
Cao Cần nghiêm túc đáp:
- Dựa vào tốc độ và vũ khí, kẻ vừa rồi rất có khả năng chính là đệ nhất sát thủ Ảnh Vũ.
Quốc vương Vương Khánh khựng lại mất một nhịp còn Vương Hiệu và Vương Nhã đều ngẩn ra. Nhất là Vương Nhã, nàng từng nghi ngờ Đường Lưu Vũ nhưng có nằm mơ cũng không nghĩ đến hắn và tên đệ nhất sát thủ kia là cùng một hội. Lẽ nào sự việc không đơn giản như Cao tướng quân đã đoán, Đường Lưu Vũ cũng là một con cờ mà tam công tước âm thầm bố trí với nhiệm vụ đặc biệt mà đến Trần Kỳ cũng không biết? Nhưng hắn lại có ý định giết Trần Kỳ…Vị công tước này thật sự nhẫn tâm đến mức giết cả con trai mình để đổi lấy một tên nội gián được tin tưởng tuyệt đối? Thuyết âm mưu vừa hiện ra trong đầu khiến Vương Nhã kinh hãi, không đứng vững được mà phải dựa vào người Vương Hiệu.
Vương Khánh thấy vậy liền phất tay ra hiệu cho Vương Hiệu dẫn Vương Nhã rời đi trước. Hắn liếc mắt qua tam công tước rồi bình thản nói:
- Cùng ta uống rượu, chúng ta sẽ có rất nhiều chuyện để nói.
Tam công tước gật đầu:
- Quốc vương bệ hạ, mời.
Cao Cần định đi theo nhưng vị Vương Khánh ngăn lại:
- Ngươi trở về nghỉ ngơi. Tuổi đã cao, về sau hạn chế tham gia những trận chiến như thế này..
- Tạ ơn bệ hạ.
Cao Cần cung kính cúi đầu. Hắn biết mình thật sự đã già. Nếu trẻ ra thêm hai mươi tuổi, Đường Lưu Vũ và Ảnh Vũ tuyệt đối không có cơ hội trốn thoát. Cố chấp cũng chẳng được gì, vị trí đại tướng quân, chủ nhân của Thần Phạt cũng nên tìm người thừa kế rồi.
…
Đường Lưu Vũ được người áo đen cứu đi, đưa đến một thông đạo bí mật để rời khỏi vương cung. Tuy hắn cũng rất hiếu kỳ nhưng vẫn không hỏi gì, đợi đến khi rời khỏi nơi này hẳn tính. Đường Lưu Vũ đã có biện pháp tự thoát thân, nhưng nếu có người cứu đương nhiên sẽ tốt hơn. Dù sao biện pháp kia cũng không quá đảm bảo, ít nhất Tô Đồng và Vân Lam đã nhắc nhở hắn phải hạn chế sử dụng nó hết mức có thể. Đường Lưu Vũ lại không nắm chắc kích hoạt được.
Thông đạo này dẫn đến hệ thống đường ống ngầm dưới thành phố. Người áo đen dẫn Đường Lưu Vũ đi lòng vòng một hồi, cuối cùng chui lên từ nắp cống của một con hẻm nhỏ. Hai người tiếp tục ẩn nấp, men theo các con đường vắng người trong các khu dân cư nghèo rồi thuê một chiếc xe phổ thông rời khỏi thành phố ngay trong ngày.
Đến được ngoại ô, người áo đen đưa Đường Lưu Vũ vào khu rừng lân cận. Đứng trước một gốc đại thụ, hắn cúi đầu xuống sát gốc cây. Một thiết bị quét nhãn cầu mọc ra, quét qua hai mắt của người kia. Tiếp đến gốc cây phát ra một âm thanh nhỏ, mở ra cánh cửa vừa đủ để từng người đi vào.
Không gian nơi này khá chật hẹp, hai người cùng đứng còn cảm thấy có chút thiếu. Rất may người kia nhanh chóng ấn vào vài cái nút mờ được che giấu bởi lớp vỏ bọc bằng gỗ, Đường Lưu Vũ mới nhận ra đây là một chiếc thang máy đi xuống dưới lòng đất. Lối thiết kế chuyên dùng cho việc ẩn nấp này khiến hắn có hứng thú với thân phận của người áo đen, dù bản thân đã có suy đoán nhưng cũng không tiện hỏi thẳng. Quan trọng hơn Đường Lưu Vũ vẫn chưa biết vì sao tên này lại cứu mình, đôi bên rõ ràng chẳng có quan hệ gì.
Căn phòng dưới lòng đất cũng không quá lớn, miễn cưỡng tính là đầy đủ tiện nghi. Thứ khiến Đường Lưu Vũ chú ý là một chiếc kệ lớn chất đầy những loại vũ khí khác nhau, số lượng không nhiều nhưng chủng loại phong phú, có thể ứng biến với mọi loại tình huống.
Đã đến được nơi an toàn, người áo đen cũng không cơ y phục che mặt ra. Hắn ngồi lên giường, ho khan vài tiếng rồi nói:
- Ngươi không muốn biết ta là ai?
Đường Lưu Vũ đang nghiên cứu kệ vũ khí liền quay đầu lại, thản nhiên đáp:
- Ta có nghe Cao tướng quân nhắc qua một lần. Thủ pháp giết người của ngươi rất đặc biệt, cách phá nhà ngục bằng đá cũng là như vậy.
Người áo đen khẽ gật đầu. Đường Lưu Vũ không cần nêu rõ tên, bấy nhiêu cũng đủ để xác nhận hắn biết người trước mặt mình chính là đệ nhất sát thủ Ảnh Vũ. Tốc độ siêu nhanh cùng với thanh kiếm mỏng nhưng cực kỳ sắc bén cho phép hắn giết sạch cả đám quân lính trong thời gian ngắn mà không kịp gửi một tin nhắn cầu viện trợ. Đồng thời cách những thi thể kia bị cắt nát rất giống nhà ngục bằng đá của Cao Cần. E rằng không có ai làm được chuyện tương tự, ít nhất là tại Tô Vân Quốc.
Ảnh Vũ bình thản hỏi tiếp:
- Ngươi có biết vì sao ta lại cứu ngươi hay không?
- Tam công tước yêu cầu?
- Hắn? Xưa nay ta chỉ nhận nhiệm vụ giết người, chưa từng cứu người.
- Vậy ta là ngoại lệ?
- Phải, ngươi có tố chất. Ta muốn truyền thụ kiếm thuật của mình cho ngươi. Đổi lại, ngươi phải giúp ta giết Cao Cần.
Đường Lưu Vũ cảm thấy rất khó hiểu:
- Vừa nãy không phải ngươi đã có cơ hội để tự tay làm chuyện này sao?
- Hắn đã kiệt sức, có giết cũng vô nghĩa. Thứ ta muốn là ngươi sử dụng kiếm thuật do ta sáng tạo, đánh bại Cao Cần nắm trong tay Thần Phạt với kiếm thuật Vệ Quốc. Ta đã nghĩ ra vô số phương án, tiếc rằng không có bất kỳ cái nào hữu dụng với thanh kiếm kia. Nhưng sau trận chiến vừa rồi ta đã nhận ra rằng thân thể bất hoại của ngươi và thanh kiếm màu đen này thì có thể.
Đường Lưu Vũ gật gù, dường như đã hiểu ra được gì đó. Hắn kéo một cái ghế lại gần để ngồi xuống rồi chậm rãi hỏi:
- Ngươi và Cao Cần có quan hệ như thế nào?
- Chuyện này ngươi không cần biết.
- Ta cẩn biết trước khi quyết định có đồng ý đề nghị này hay không.
Ảnh Vũ chợt đưa tay nắm lấy chuôi thanh kiếm đang quấn quanh thắt lưng:
- Ngươi cho rằng mình có quyền lựa chọn?
Đường Lưu Vũ phất tay đáp:
- Ngươi không làm gì được ta, đừng làm chuyện vô nghĩa lãng phí thời gian nữa.
Lúc này Cao Cần đã hoàn hồn lại, nhận ra mục đích của đối phương liền ra tay. Kẻ mới đến chắc chắn là Thức Tỉnh Giả cấp độ sáu, một mình Cao Cần tuổi già lại kiệt sức sau trận chiến với Đường Lưu Vũ, căn bản không thể cầm chân được hắn. Quốc vương Vương Khánh cũng không đứng ngoài cuộc nửa, dùng tín hiệu báo động cho quân lính, sử dụng cung tên năng lượng và khói gây mê. Thậm chí hắn còn đích thân tham chiến, lao lên hỗ trợ Cao Cần.
Tiếc rằng tất cả đều đã muộn, khi cung tên và khói gây mê được bắn ra, người kia và Đường Lưu Vũ đã biến mất khỏi quảng trường. Đáng sợ hơn là những quân lính được ra lệnh bao vây bên ngoài không hề phát hiện ra bất kỳ ai chạy trốn. Tốc độ của đối phương nhanh đến mức những quân lính tinh nhuệ cũng không cảm nhận được gì hay là hắn ta có một thông đạo bí mật nào đó trong vương cung?
Vương Khánh bay đến đỡ lấy Cao Cần, kéo hắn ra khỏi khu vực cung tên đang bắn phá và thuốc mê tràn ra. Đến được vị trí an toàn, Vương Khánh lập tức dùng thiết bị liên lạc ra lệnh cho quân lính kiểm tra mọi ngóc ngách trong vương cung, không để sót bất kỳ nơi nào. Làm xong việc này, hắn chờ Cao Cần hồi sức lại rồi mới hỏi:
- Có nhận ra là ai hay không?
Cao Cần nghiêm túc đáp:
- Dựa vào tốc độ và vũ khí, kẻ vừa rồi rất có khả năng chính là đệ nhất sát thủ Ảnh Vũ.
Quốc vương Vương Khánh khựng lại mất một nhịp còn Vương Hiệu và Vương Nhã đều ngẩn ra. Nhất là Vương Nhã, nàng từng nghi ngờ Đường Lưu Vũ nhưng có nằm mơ cũng không nghĩ đến hắn và tên đệ nhất sát thủ kia là cùng một hội. Lẽ nào sự việc không đơn giản như Cao tướng quân đã đoán, Đường Lưu Vũ cũng là một con cờ mà tam công tước âm thầm bố trí với nhiệm vụ đặc biệt mà đến Trần Kỳ cũng không biết? Nhưng hắn lại có ý định giết Trần Kỳ…Vị công tước này thật sự nhẫn tâm đến mức giết cả con trai mình để đổi lấy một tên nội gián được tin tưởng tuyệt đối? Thuyết âm mưu vừa hiện ra trong đầu khiến Vương Nhã kinh hãi, không đứng vững được mà phải dựa vào người Vương Hiệu.
Vương Khánh thấy vậy liền phất tay ra hiệu cho Vương Hiệu dẫn Vương Nhã rời đi trước. Hắn liếc mắt qua tam công tước rồi bình thản nói:
- Cùng ta uống rượu, chúng ta sẽ có rất nhiều chuyện để nói.
Tam công tước gật đầu:
- Quốc vương bệ hạ, mời.
Cao Cần định đi theo nhưng vị Vương Khánh ngăn lại:
- Ngươi trở về nghỉ ngơi. Tuổi đã cao, về sau hạn chế tham gia những trận chiến như thế này..
- Tạ ơn bệ hạ.
Cao Cần cung kính cúi đầu. Hắn biết mình thật sự đã già. Nếu trẻ ra thêm hai mươi tuổi, Đường Lưu Vũ và Ảnh Vũ tuyệt đối không có cơ hội trốn thoát. Cố chấp cũng chẳng được gì, vị trí đại tướng quân, chủ nhân của Thần Phạt cũng nên tìm người thừa kế rồi.
…
Đường Lưu Vũ được người áo đen cứu đi, đưa đến một thông đạo bí mật để rời khỏi vương cung. Tuy hắn cũng rất hiếu kỳ nhưng vẫn không hỏi gì, đợi đến khi rời khỏi nơi này hẳn tính. Đường Lưu Vũ đã có biện pháp tự thoát thân, nhưng nếu có người cứu đương nhiên sẽ tốt hơn. Dù sao biện pháp kia cũng không quá đảm bảo, ít nhất Tô Đồng và Vân Lam đã nhắc nhở hắn phải hạn chế sử dụng nó hết mức có thể. Đường Lưu Vũ lại không nắm chắc kích hoạt được.
Thông đạo này dẫn đến hệ thống đường ống ngầm dưới thành phố. Người áo đen dẫn Đường Lưu Vũ đi lòng vòng một hồi, cuối cùng chui lên từ nắp cống của một con hẻm nhỏ. Hai người tiếp tục ẩn nấp, men theo các con đường vắng người trong các khu dân cư nghèo rồi thuê một chiếc xe phổ thông rời khỏi thành phố ngay trong ngày.
Đến được ngoại ô, người áo đen đưa Đường Lưu Vũ vào khu rừng lân cận. Đứng trước một gốc đại thụ, hắn cúi đầu xuống sát gốc cây. Một thiết bị quét nhãn cầu mọc ra, quét qua hai mắt của người kia. Tiếp đến gốc cây phát ra một âm thanh nhỏ, mở ra cánh cửa vừa đủ để từng người đi vào.
Không gian nơi này khá chật hẹp, hai người cùng đứng còn cảm thấy có chút thiếu. Rất may người kia nhanh chóng ấn vào vài cái nút mờ được che giấu bởi lớp vỏ bọc bằng gỗ, Đường Lưu Vũ mới nhận ra đây là một chiếc thang máy đi xuống dưới lòng đất. Lối thiết kế chuyên dùng cho việc ẩn nấp này khiến hắn có hứng thú với thân phận của người áo đen, dù bản thân đã có suy đoán nhưng cũng không tiện hỏi thẳng. Quan trọng hơn Đường Lưu Vũ vẫn chưa biết vì sao tên này lại cứu mình, đôi bên rõ ràng chẳng có quan hệ gì.
Căn phòng dưới lòng đất cũng không quá lớn, miễn cưỡng tính là đầy đủ tiện nghi. Thứ khiến Đường Lưu Vũ chú ý là một chiếc kệ lớn chất đầy những loại vũ khí khác nhau, số lượng không nhiều nhưng chủng loại phong phú, có thể ứng biến với mọi loại tình huống.
Đã đến được nơi an toàn, người áo đen cũng không cơ y phục che mặt ra. Hắn ngồi lên giường, ho khan vài tiếng rồi nói:
- Ngươi không muốn biết ta là ai?
Đường Lưu Vũ đang nghiên cứu kệ vũ khí liền quay đầu lại, thản nhiên đáp:
- Ta có nghe Cao tướng quân nhắc qua một lần. Thủ pháp giết người của ngươi rất đặc biệt, cách phá nhà ngục bằng đá cũng là như vậy.
Người áo đen khẽ gật đầu. Đường Lưu Vũ không cần nêu rõ tên, bấy nhiêu cũng đủ để xác nhận hắn biết người trước mặt mình chính là đệ nhất sát thủ Ảnh Vũ. Tốc độ siêu nhanh cùng với thanh kiếm mỏng nhưng cực kỳ sắc bén cho phép hắn giết sạch cả đám quân lính trong thời gian ngắn mà không kịp gửi một tin nhắn cầu viện trợ. Đồng thời cách những thi thể kia bị cắt nát rất giống nhà ngục bằng đá của Cao Cần. E rằng không có ai làm được chuyện tương tự, ít nhất là tại Tô Vân Quốc.
Ảnh Vũ bình thản hỏi tiếp:
- Ngươi có biết vì sao ta lại cứu ngươi hay không?
- Tam công tước yêu cầu?
- Hắn? Xưa nay ta chỉ nhận nhiệm vụ giết người, chưa từng cứu người.
- Vậy ta là ngoại lệ?
- Phải, ngươi có tố chất. Ta muốn truyền thụ kiếm thuật của mình cho ngươi. Đổi lại, ngươi phải giúp ta giết Cao Cần.
Đường Lưu Vũ cảm thấy rất khó hiểu:
- Vừa nãy không phải ngươi đã có cơ hội để tự tay làm chuyện này sao?
- Hắn đã kiệt sức, có giết cũng vô nghĩa. Thứ ta muốn là ngươi sử dụng kiếm thuật do ta sáng tạo, đánh bại Cao Cần nắm trong tay Thần Phạt với kiếm thuật Vệ Quốc. Ta đã nghĩ ra vô số phương án, tiếc rằng không có bất kỳ cái nào hữu dụng với thanh kiếm kia. Nhưng sau trận chiến vừa rồi ta đã nhận ra rằng thân thể bất hoại của ngươi và thanh kiếm màu đen này thì có thể.
Đường Lưu Vũ gật gù, dường như đã hiểu ra được gì đó. Hắn kéo một cái ghế lại gần để ngồi xuống rồi chậm rãi hỏi:
- Ngươi và Cao Cần có quan hệ như thế nào?
- Chuyện này ngươi không cần biết.
- Ta cẩn biết trước khi quyết định có đồng ý đề nghị này hay không.
Ảnh Vũ chợt đưa tay nắm lấy chuôi thanh kiếm đang quấn quanh thắt lưng:
- Ngươi cho rằng mình có quyền lựa chọn?
Đường Lưu Vũ phất tay đáp:
- Ngươi không làm gì được ta, đừng làm chuyện vô nghĩa lãng phí thời gian nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.