Chương 114: Khống Chế
Khinh Tuyết
05/03/2022
Những người nhìn thấy cảnh tượng này đều bị chấn kinh không nhẹ, còn
người biết rõ nguyên nhân chỉ khẽ lắc đầu than thở. Bảo kiếm tuy già
nhưng chưa mòn, vị Cao tướng quân này vẫn đáng sợ hệt như năm xưa.
Kiếm này chỉ đơn thuần tạo ra lực cắt chém cực mạnh nên Đường Lưu Vũ không bị hất lên cao thêm bao nhiêu, tốc độ rơi của hắn chậm lại đôi chút rồi tiếp tục gia tăng bởi trọng lực cho đến khi tiếp đất, tạo thành một cái hố ngay tại trung tâm quảng trường. Vương Nhã nhìn thấy hi vọng liền hô khẽ:
- Hắn không bị một kiếm kia chém làm đôi.
Vương Hiệu gật đầu:
- Thân thể bất hoại thật sự là một năng lực rất mạnh. Nhưng ngươi cũng đừng hi vọng gì. Thiên Trảm là kỹ thuật chỉ cần tạo ra một vết thương trên cơ thể cũng đủ để sức mạnh xâm nhập, tàn phá mọi cơ quan. Tuy thân thể bất ngoại có thể cường hóa cả nội tạng nhưng không thể sánh được với da thịt và xương cốt bên ngoài. Năm xưa thủ lĩnh của nhóm phản tặc kia cũng bị Cao tướng quân dùng một chiêu này giết chết.
Khi Vương Hiệu đang giải thích cho Vương Nhã, quốc vương Vương Khánh và tam công tước đều cau mày, ánh mắt tập trung vào chiếc hố sâu kia. Bọn hắn đều là Thức Tỉnh Giả cấp độ sáu, giác quan được cường hóa, thị lực mạnh hơn hẳn Vương Nhã hay Vương Hiệu nên nhìn thấy rõ được chuyện gì vừa diễn ra. Nhưng lần này cả hai đều có chút khó tin vào những gì mình vừa thấy nên muốn xác nhận lại.
Cao Cần chống cự kiếm trên mặt đất, thân thể hơi khom, miệng không ngừng thở dốc. Dù sức mạnh vẫn không kém gì năm xưa nhưng độ bền của hắn đã giảm đi rõ rệt. Năm xưa vào thời kỳ đỉnh cao, Cao Cần có thể dùng hết cả ba bí kỹ của kiếm thuật Vệ Quốc mới bất tỉnh. Hiện tại chỉ mới dùng một chiêu hắn đã sắp kiệt sức, thứ này thật sự tiêu hao quá nhiều năng lượng và thể lực, chẳng khác gì cực hình với một người lớn tuổi như Cao Cần.
Từ dưới miệng hố phát ra vài âm thanh. Sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Đường Lưu Vũ nắm lấy Hắc Thần nhảy thẳng lên. Lúc này y phục của hắn đã bị căt ra một đường chéo hơi chếch về phía vai phải, một phần nhỏ ở bụng vẫn lành lặn do dùng Hắc Thần đỡ lấy. Y phục không rời ra hắn nhưng cũng không khôi phục lại được, có lẽ nhát chém kia đã quá sức chịu đựng đối với bộ chiến giáp này. Có điều nói đi cũng phải nói lại, Đường Lưu Vũ rất hài lòng với Hắc Thần. Hắn vốn chỉ theo bản năng đưa kiếm lên chắn ngang người, không ngờ lại bảo vệ được một phần y phục, thân kiếm cũng chỉ lưu lại một vết mờ nhỏ lau qua liền biến mất. Đúng là thanh kiếm cứng nhất của Tô Vân Quốc. Đường Lưu Vũ không cần những thứ khác, chỉ riêng độ cứng này đã khiến hắn rất hài lòng.
Quay sang nhìn Cao Cần đang thở dốc, Đường Lưu Vũ bất đắc đĩ nói:
- Trong một khoảnh khắc ngươi đã khiến ta cảm thấy sợ hãi, đáng tiếc…Nếu ngươi chịu dùng thanh Thần Phạt kia biết đâu mọi chuyện sẽ khác. Có muốn quay trở về đổi kiếm hay không?
Đường Lưu Vũ theo bản năng dùng Hắc Thần đỡ đòn. Hắn cũng không biết mình sợ bị thương hay lo lắng y phục sẽ bị cắt đứt. Nhưng bất kể thế nào, một kiếm kia của Cao Cần đúng là rất lợi hại. Nếu lại dùng thêm Thần Phạt, biết đâu có khả năng đả thương được Đường Lưu Vũ. Hắn có chút chờ mong chuyện này, không biết cảm giác đó sẽ như thế nào.
Cao Cần rất muốn phản bác, nhưng hắn đã dùng đến một trong ba bí kỹ mạnh nhất vẫn không làm gì được Đường Lưu Vũ. Năng lực của tên này có lẽ không đơn thuần chỉ là thân thể bất hoại, còn có thứ gì đó hơn cả như vậy. Nhưng không giết được cũng không sao. Chỉ cần bắt Đường Lưu Vũ lại, quốc vương sẽ tự có cách xử lý hắn.
Hít một hơi thật sâu để hồi khí, Cao Cần đột nhiên xông lên. Do đã tiêu hao quá nhiều, tốc độ của hắn chỉ còn tương đương với Đường Lưu Vũ. Tốc độ đối thủ suy giảm, Đường Lưu Vũ dễ dàng phản ứng lại, vung Hắc Thần lên chống đỡ. Kiếm chạm kiếm, sóng xung kích tỏa ra xung quanh khiến đất đá bắn tung tóe khắp nơi. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi hai người đã va chạm đến hàng trăm lần, tạo thành một chuỗi vụ nổ khiến người đứng từ xa như Vương Nhã cũng phải bịt tai lại. Vương Hiệu thấp giọng than thở:
- Muội muội, rốt cuộc lần này ngươi đã chiêu mộ loại cận vệ quái vật gì?
Vương Khánh thì thở dài:
- Nhân tài như thế này lại không thể trọng dụng, thật đáng tiếc.
Hai bên đánh đến khói bụi mù mịt. Khi Đường Lưu Vũ hoàn toàn bị cuốn vào trận chiến, chỉ tập trung phán đoán xem Cao Cần sẽ tung ra chiêu thức gì tiếp theo thì mặt đất dươi chân hắn bất ngờ mọc lên một thạch trụ lớn, hất bay Đường Lưu Vũ lên trời. Hắn còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị một thạch trụ khác đã hiện ra giữa không trung rồi quật mạnh vào người. Đường Lưu Vũ xoay một vòng hóa giải lực đánh, vừa chạm chân xuống đất thì hàng loạt thạch trụ đã đâm xuyên lên. Chúng không tấn công thẳng vào Đường Lưu Vũ mà khóa chặt mọi cử động của hắn. Tiếp đến, hàng loạt chiếc lưới điện không biết từ đâu phóng ra trùm lên cả khu vực đó, kết thúc là một nhà tù bằng đá xuất hiện giam giữ Đường Lưu Vũ vào trong.
Tốc độ diễn biến quá nhanh, Đường Lưu Vũ chỉ kịp hiểu rằng đây mới là năng lực thật sự của Cao Cần, tạo thạch trụ. Kiếm thuật chẳng qua là do hắn chuyển hóa năng lực này thành năng lượng thuần khiết để thi triển. Thạch trụ của Cao Cần có tốc độ triệu hồi nhanh, cứng rắn, uy lực lại mạnh, thậm chí có thể triệu hòi giữa không trung chứ không giới hạn trên mặt đất, thỏa mãn yêu cầu về năng lực tầm trung của một vị Thức Tỉnh Giả cấp độ sáu. Có điều năng lực này thiên về phòng ngự và khống chế hơn là tấn công, sức công kích của thạch trụ không mạnh. Bất quá Cao Cần đã có kiếm thuật lợi hại vô song, năng lực như vậy sẽ thích hợp hơn, tạo thành lối đánh đa dạng. Đó là chưa kể tên này còn chơi xấu, sử dụng cả lưới điện siêu bền chuyên dùng để bắt phạm nhân cao cấp của Tô Vân Quốc.
Bị tầng tầng lớp lớp thủ đoạn vây khốn, Đường Lưu Vũ chỉ khẽ lắc đầu nói:
- Ta đã nói sẽ cho ngươi cơ hội về lấy Thần Phạt, cần gì phải làm trò này? Hay ngươi cũng cảm thấy rằng thanh kiếm kia không đủ sức đả thương ta?
Cao Cần lạnh nhạt đáp:
- Chỉ đối phó một mình ngươi không cần phải dùng đến Thần Phạt. Thân thể mạnh mẽ thì đã sao? Ta nhốt ngươi dưới tầng sâu nhất của nhà ngục mười năm, trăm năm…tất cả rồi sẽ trở về với cát bụi. Ngươi nên chết dưới một kiếm kia, không phải lúc nào sống sót cũng là tốt, nó sẽ chỉ khiến nỗi đau của ngươi kéo dài đến vô tận.
Đường Lưu Vũ bật cười:
- Cái này thì không chắc. Ta hi vọng các ngươi còn có sự chuẩn bị khác. Bởi vì tiếp theo đây ta sẽ cho các ngươi chứng kiến một thứ rất đặc biệt.
Vẻ mặt Cao Cần chợt đổi, đến nước này Đường Lưu Vũ vẫn tự tin như vậy, lẽ nào thật sự còn có con bài tẩy chưa sử dụng đến? Để tránh đêm dài lắm mộng, hắn đang muốn khởi động hệ thống khí gây mê khiến tên này bất tỉnh thì một người mặt áo đen từ bên ngoài bất ngờ xông vào quảng trường. Ngươi này một thân y phục màu đen che kín cả khuôn mặt, chỉ để lộ hai mắt. Hắn cầm một thanh kiếm dài và mỏng, là loại kiếm sắc bén nhưng dẻo đến mức có thể quấn ngang lưng.
Tốc độ của người này còn nhanh hơn cả Cao Cần, lóe lên một cái đã đứng trước nhà ngục bằng đá.
Kiếm này chỉ đơn thuần tạo ra lực cắt chém cực mạnh nên Đường Lưu Vũ không bị hất lên cao thêm bao nhiêu, tốc độ rơi của hắn chậm lại đôi chút rồi tiếp tục gia tăng bởi trọng lực cho đến khi tiếp đất, tạo thành một cái hố ngay tại trung tâm quảng trường. Vương Nhã nhìn thấy hi vọng liền hô khẽ:
- Hắn không bị một kiếm kia chém làm đôi.
Vương Hiệu gật đầu:
- Thân thể bất hoại thật sự là một năng lực rất mạnh. Nhưng ngươi cũng đừng hi vọng gì. Thiên Trảm là kỹ thuật chỉ cần tạo ra một vết thương trên cơ thể cũng đủ để sức mạnh xâm nhập, tàn phá mọi cơ quan. Tuy thân thể bất ngoại có thể cường hóa cả nội tạng nhưng không thể sánh được với da thịt và xương cốt bên ngoài. Năm xưa thủ lĩnh của nhóm phản tặc kia cũng bị Cao tướng quân dùng một chiêu này giết chết.
Khi Vương Hiệu đang giải thích cho Vương Nhã, quốc vương Vương Khánh và tam công tước đều cau mày, ánh mắt tập trung vào chiếc hố sâu kia. Bọn hắn đều là Thức Tỉnh Giả cấp độ sáu, giác quan được cường hóa, thị lực mạnh hơn hẳn Vương Nhã hay Vương Hiệu nên nhìn thấy rõ được chuyện gì vừa diễn ra. Nhưng lần này cả hai đều có chút khó tin vào những gì mình vừa thấy nên muốn xác nhận lại.
Cao Cần chống cự kiếm trên mặt đất, thân thể hơi khom, miệng không ngừng thở dốc. Dù sức mạnh vẫn không kém gì năm xưa nhưng độ bền của hắn đã giảm đi rõ rệt. Năm xưa vào thời kỳ đỉnh cao, Cao Cần có thể dùng hết cả ba bí kỹ của kiếm thuật Vệ Quốc mới bất tỉnh. Hiện tại chỉ mới dùng một chiêu hắn đã sắp kiệt sức, thứ này thật sự tiêu hao quá nhiều năng lượng và thể lực, chẳng khác gì cực hình với một người lớn tuổi như Cao Cần.
Từ dưới miệng hố phát ra vài âm thanh. Sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Đường Lưu Vũ nắm lấy Hắc Thần nhảy thẳng lên. Lúc này y phục của hắn đã bị căt ra một đường chéo hơi chếch về phía vai phải, một phần nhỏ ở bụng vẫn lành lặn do dùng Hắc Thần đỡ lấy. Y phục không rời ra hắn nhưng cũng không khôi phục lại được, có lẽ nhát chém kia đã quá sức chịu đựng đối với bộ chiến giáp này. Có điều nói đi cũng phải nói lại, Đường Lưu Vũ rất hài lòng với Hắc Thần. Hắn vốn chỉ theo bản năng đưa kiếm lên chắn ngang người, không ngờ lại bảo vệ được một phần y phục, thân kiếm cũng chỉ lưu lại một vết mờ nhỏ lau qua liền biến mất. Đúng là thanh kiếm cứng nhất của Tô Vân Quốc. Đường Lưu Vũ không cần những thứ khác, chỉ riêng độ cứng này đã khiến hắn rất hài lòng.
Quay sang nhìn Cao Cần đang thở dốc, Đường Lưu Vũ bất đắc đĩ nói:
- Trong một khoảnh khắc ngươi đã khiến ta cảm thấy sợ hãi, đáng tiếc…Nếu ngươi chịu dùng thanh Thần Phạt kia biết đâu mọi chuyện sẽ khác. Có muốn quay trở về đổi kiếm hay không?
Đường Lưu Vũ theo bản năng dùng Hắc Thần đỡ đòn. Hắn cũng không biết mình sợ bị thương hay lo lắng y phục sẽ bị cắt đứt. Nhưng bất kể thế nào, một kiếm kia của Cao Cần đúng là rất lợi hại. Nếu lại dùng thêm Thần Phạt, biết đâu có khả năng đả thương được Đường Lưu Vũ. Hắn có chút chờ mong chuyện này, không biết cảm giác đó sẽ như thế nào.
Cao Cần rất muốn phản bác, nhưng hắn đã dùng đến một trong ba bí kỹ mạnh nhất vẫn không làm gì được Đường Lưu Vũ. Năng lực của tên này có lẽ không đơn thuần chỉ là thân thể bất hoại, còn có thứ gì đó hơn cả như vậy. Nhưng không giết được cũng không sao. Chỉ cần bắt Đường Lưu Vũ lại, quốc vương sẽ tự có cách xử lý hắn.
Hít một hơi thật sâu để hồi khí, Cao Cần đột nhiên xông lên. Do đã tiêu hao quá nhiều, tốc độ của hắn chỉ còn tương đương với Đường Lưu Vũ. Tốc độ đối thủ suy giảm, Đường Lưu Vũ dễ dàng phản ứng lại, vung Hắc Thần lên chống đỡ. Kiếm chạm kiếm, sóng xung kích tỏa ra xung quanh khiến đất đá bắn tung tóe khắp nơi. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi hai người đã va chạm đến hàng trăm lần, tạo thành một chuỗi vụ nổ khiến người đứng từ xa như Vương Nhã cũng phải bịt tai lại. Vương Hiệu thấp giọng than thở:
- Muội muội, rốt cuộc lần này ngươi đã chiêu mộ loại cận vệ quái vật gì?
Vương Khánh thì thở dài:
- Nhân tài như thế này lại không thể trọng dụng, thật đáng tiếc.
Hai bên đánh đến khói bụi mù mịt. Khi Đường Lưu Vũ hoàn toàn bị cuốn vào trận chiến, chỉ tập trung phán đoán xem Cao Cần sẽ tung ra chiêu thức gì tiếp theo thì mặt đất dươi chân hắn bất ngờ mọc lên một thạch trụ lớn, hất bay Đường Lưu Vũ lên trời. Hắn còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị một thạch trụ khác đã hiện ra giữa không trung rồi quật mạnh vào người. Đường Lưu Vũ xoay một vòng hóa giải lực đánh, vừa chạm chân xuống đất thì hàng loạt thạch trụ đã đâm xuyên lên. Chúng không tấn công thẳng vào Đường Lưu Vũ mà khóa chặt mọi cử động của hắn. Tiếp đến, hàng loạt chiếc lưới điện không biết từ đâu phóng ra trùm lên cả khu vực đó, kết thúc là một nhà tù bằng đá xuất hiện giam giữ Đường Lưu Vũ vào trong.
Tốc độ diễn biến quá nhanh, Đường Lưu Vũ chỉ kịp hiểu rằng đây mới là năng lực thật sự của Cao Cần, tạo thạch trụ. Kiếm thuật chẳng qua là do hắn chuyển hóa năng lực này thành năng lượng thuần khiết để thi triển. Thạch trụ của Cao Cần có tốc độ triệu hồi nhanh, cứng rắn, uy lực lại mạnh, thậm chí có thể triệu hòi giữa không trung chứ không giới hạn trên mặt đất, thỏa mãn yêu cầu về năng lực tầm trung của một vị Thức Tỉnh Giả cấp độ sáu. Có điều năng lực này thiên về phòng ngự và khống chế hơn là tấn công, sức công kích của thạch trụ không mạnh. Bất quá Cao Cần đã có kiếm thuật lợi hại vô song, năng lực như vậy sẽ thích hợp hơn, tạo thành lối đánh đa dạng. Đó là chưa kể tên này còn chơi xấu, sử dụng cả lưới điện siêu bền chuyên dùng để bắt phạm nhân cao cấp của Tô Vân Quốc.
Bị tầng tầng lớp lớp thủ đoạn vây khốn, Đường Lưu Vũ chỉ khẽ lắc đầu nói:
- Ta đã nói sẽ cho ngươi cơ hội về lấy Thần Phạt, cần gì phải làm trò này? Hay ngươi cũng cảm thấy rằng thanh kiếm kia không đủ sức đả thương ta?
Cao Cần lạnh nhạt đáp:
- Chỉ đối phó một mình ngươi không cần phải dùng đến Thần Phạt. Thân thể mạnh mẽ thì đã sao? Ta nhốt ngươi dưới tầng sâu nhất của nhà ngục mười năm, trăm năm…tất cả rồi sẽ trở về với cát bụi. Ngươi nên chết dưới một kiếm kia, không phải lúc nào sống sót cũng là tốt, nó sẽ chỉ khiến nỗi đau của ngươi kéo dài đến vô tận.
Đường Lưu Vũ bật cười:
- Cái này thì không chắc. Ta hi vọng các ngươi còn có sự chuẩn bị khác. Bởi vì tiếp theo đây ta sẽ cho các ngươi chứng kiến một thứ rất đặc biệt.
Vẻ mặt Cao Cần chợt đổi, đến nước này Đường Lưu Vũ vẫn tự tin như vậy, lẽ nào thật sự còn có con bài tẩy chưa sử dụng đến? Để tránh đêm dài lắm mộng, hắn đang muốn khởi động hệ thống khí gây mê khiến tên này bất tỉnh thì một người mặt áo đen từ bên ngoài bất ngờ xông vào quảng trường. Ngươi này một thân y phục màu đen che kín cả khuôn mặt, chỉ để lộ hai mắt. Hắn cầm một thanh kiếm dài và mỏng, là loại kiếm sắc bén nhưng dẻo đến mức có thể quấn ngang lưng.
Tốc độ của người này còn nhanh hơn cả Cao Cần, lóe lên một cái đã đứng trước nhà ngục bằng đá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.