Chương 14
Trầm Ngư Bất Lạc Nhạn
25/04/2017
CHƯƠNG 14
Bóng lưng trắng noãn non mềm xuất hiện trước mắt Vương Diệu, cậu vừa lòng sờ soạng một lúc, non mềm như đậu hủ bạch ngọc, da thịt mới sinh ra còn non mịn hơn so với trước kia, mềm nhẵn như lụa, Vương Diệu yêu thích không nỡ buông tay.
Lam Úc Kiệt tựa lên đùi Vương Diệu, áo bị vén cao lên ngực, tay Vương Diệu vuốt ve làm anh rất thoải mái, vì thế hệt như một con mèo to lớn lười miếng, ngáp vài cái, híp mắt, chuẩn bị ngủ.
Ngoài cửa, Chu Toàn cầm một ít số liệu, cẩn thận gõ cửa vài lần sau đó mở cửa bước vào.
Cơ hồ là cùng một lúc, Lam Úc Kiệt và Vương Diệu song song quay đầu nhìn hắn.
Chu Toàn lập tức đỏ mặt, thiếu chút nữa vấp vào chân mình, dùng vận tốc ánh sáng loạng choạng bước ra ngoài.
“Vương Diệu, cậu dọa người ta rồi kìa .” Lam Úc Kiệt nhướng mày, sau đó lại lười biếng nằm xuống, đùi Vương Diệu nằm lên rất thoải mái, không quá cứng, không quá mềm, hơn chút thịt.
“Quen thì được rồi.” Vương Diệu cười, nhưng không hề có chút áy náy, thủ hạ của cậu tùy tính quen rồi, lúc này cũng nên kích thích họ một chút.
Lam Úc Kiệt bán lỏa thể, nằm trên đùi người nào đó, híp mắt, dần chìm vào giấc ngủ trong những cái vuốt ve thoải mái của Vương Diệu.
Cả một buổi chiều, không có nửa bóng cán bộ nào dám gõ cửa phòng Lão đại nhà mình.
Chạng vạng, mặt trời lặn về phía tây, Lam Úc Kiệt ngáp dài tỉnh lại.
Bộ sô pha này, không đủ mềm, kém hơn bộ trong nhà một chút. Hơn nữa bộ ở nhà màu gạo trắng, đẹp hơn màu đen.
Lam Úc Kiệt không hề ý thức được từ 『 trong nhà 』mà anh nghĩ tới kỳ thật là nhà của Vương Diệu.
“Tỉnh?” Vương Diệu mỉm cười, không biết khi nào thì máy tính đã bị dời tới bàn trà đặt trước sô pha .
“Ừm, mấy giờ ?” Lam Úc Kiệt dụi mắt, lại ngáp một cái.
“Hơn sáu giờ.” Vương Diệu vừa trả lời vừa cởi áo ra khoát lên người anh.
“Hơn sáu giờ. . . . . . A!” Lam Úc Kiệt thanh tỉnh, nhảy dựng lên chạy vào toilet rửa mặt, cũng xem nơi này là nhà mình, không chút khách khí.
“Có việc?” Vương Diệu đưa khăn mặt cho anh.
“Ừ, Thiên ca nói tối nay mọi ngươi họp mặt ăn cơm, ở nhà anh ấy.” Lam Úc Kiệt vuốt bụng, nghĩ tới tối nay còn muốn bị độc hại, trong lòng có chút oán hận.
“Cần tôi lái xe đưa anh đi không?” Vương Diệu lấy cái khăn mặt anh tùy tiện lau lau kia, xoay người anh lại, lần nữa lau sạch khuôn mặt mèo nọ, còn không có quên vén mấy lọn tóc dính lên mặt anh lại đàng hoàng.
“Không cần, tôi lái xe tới, chiếc Ferrari của cậu ấy.” Lam Úc Kiệt khoát tay, vuốt vuốt quần áo lại đang định bước đi.
“Đừng chạy quá nhanh.” Vương Diệu dặn dò, sau đó nhìn anh ra ngoài.
“Cậu . . . . . Muốn đi chung không?” Đi không bao lâu, Lam Úc Kiệt lại vòng về, một tay chống cửa hỏi.
“Cũng được.” Vương Diệu cười, nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng.
Nơi ở của Tề Ngự Thiên cách nơi này khá xa, lúc Vương Diệu lái xe Lam Úc Kiệt thấy hơi chột xạ.
Mấy thứ Thiệu Thanh Vân nấu. . . . . . Có thể ăn được à?
Tề Ngự Thiên hẳn là nghĩ có chết cũng phải kéo thêm vài người làm đệm sao ?
Sách. . . . . . làm không tốt. . . . . . thì nấu ra mấy món còn tệ hơn Lam lão cha. . . . . . vậy khác nào giày vò người ta . . . . . .
“Sao vậy?” Dọc theo đường đi Lam Úc Kiệt không ít lần liếc anh, Vương Diệu bị anh nhìn cả người đều mất tự nhiên, đó là ánh mắt gì a?
“Không có.” Lam Úc Kiệt phản ứng rất nhanh, không nói suy nghĩ trong lòng ra ngoài, còn ra sức lắc đầu. Vạn nhất Vương Diệu biết được chân tướng, hẳn là sẽ bỏ xe chạy lấy người. . . . . . ?
“Vậy thì hẳn là có chuyện rồi, nói thẳng ra xem.” Vương Diệu vươn tay nhéo nhéo hai gò má phần hống của Lam Úc Kiệt, đây là tuyệt chiêu hay nhất để đối phó mấy đứa trẻ hư hay nói dối.
“Vương Diệu, đổi một chiếc xe khác đi. Tôi không thích xe thể thao, rất rêu rao, đổi sang ô tô đi, ngồi cũng thoải mái hơn, cậu xem ghế này nghiêng quá, khó ngồi muốn chết.” Lam Úc Kiệt nói trái nói phải, lung tung tìm việc pha trò với Vương Diệu.
“Phải không?” Vương Diệu thậ sự suy nghĩ việc này. Cậu từ lúc biết lái xe đều đi những loại xe thể thao hàng hiệu mấy trăm vạn, chiếc ô tô kia cậu chưa từng đi lần nào, hơn nữa rêu rao quên rồi, cậu chưa từng nghĩ tới rêu rao hay không rêu rao.
Cũng tốt, dù sao khoảng sân trước nhà cũng rất lớn, mua thêm hai chiếc xe hẳn không thành vấn đề.
“Ừ, Ừ, Ừ.” Lam Úc Kiệt thực hiện được gian kế, khoe mã, mãnh liệt gật đầu.
“Rồi, ngày mai thay.” Vương Diệu gật đầu. “Bây giờ, có thể nói cho tôi biết lúc nãy vì sao anh nhìn chằm chằm tôi không?”
“Ai, chỉ là, bữa tối này. . . . . . cậu đừng quá chờ mong a, nếu thấy tình huống không đúng cậu củng đừng ăn quá nhiều, để tôi ăn là được rồi, dạ dày tôi cứng chắc, cậu lại không phải, cậu vốn là thiếu gia được nuông chiều, dạ dày không chịu nổi khổ . . . . . .” Lam Úc Kiệt đầu hàng, không ngừng nhắc đi nhắc lại, Vương Diệu còn chưa nghe hiểu được nửa câu, đang mơ màng thì đã tới nhà Tề Ngự Thiên.
Cửa vừa mở ra, các nhân vật trung tâm của Tề Thiên đều có mặt đầy đủ, ngồi xếp thành hình chữ nhất trên sô pha, Đồng Hi, Bỉ Tử, A Nhâm, Hồ Huỳnh thêm Tề Ngự Thiên và Thiệu Thanh Vân đang chiến đấu hăng hái trong bếp, không thiếu một người.
Lam Úc Kiệt vào, không ai ngẩng đầu, đợi đến lúc phát hiện đằng sau anh còn đi theo một cái đuôi, toàn bộ những người có mắt trong phòng đều vô cùng ăn ý, tập trung ánh mắt chiếu vào người anh.
“Đây là Vương Diệu, chủ nhà của tôi.” Lam Úc Kiệt bị một loạt tầm mắt chiếu vào, không tình nguyện giới thiệu Vương Diệu.
“Ừ, thân phận tôi bây giờ là chủ nhà, bây giờ tôi mới biết đó, xin chào mọi người.” Vương Diệu cười, gật chào hết những người đang có mặt, cao tầng của tổ chức Tề Thiên cậu không xa lạ, ít nhiều cũng đã từng lui tới làm việc với Liên Anh bang, chẳng qua rất ít có cơ hội chạm mặt thế này, cảm giác thực mới mẻ. “Trở về ta tôi sẽ thu tiền nhà của anh ta, mọi người đều là nhân chứng, đến lúc đó nếu có người không chịu trả, các vị đừng quên giúp tôi ra tòa làm chứng.”
Vương Diệu hài hước đem chọc cười mọi người.
Lam Úc Kiệt lặng lẽ đạp cậu một cước, thuận tiện tiếp nhận tầm mắt cổ quái của đám người trong phòng.
Đồng Hi ánh mắt nói: Sao lại dẫn cả Vương Diệu tới? Người này là Lão đại của Liên Anh bang đó, Lam Úc Kiệt đầu anh bị cháy rồi hả ?
Ánh mắt của Hồ Huỳnh lại là: dục, thông suốt ?
A Nhâm và Bỉ Tử ánh mắt nhất trí: chủ nhà? Thí! Tôi xem là gian phu mới đúng.
Ánh mắt của Tề Ngự Thiên rất bình thản, chỉ là khóe miệng cong lên một nụ cười bí hiểm.
“Ăn cơm, ăn cơm .” Thiệu Thanh Vân cười hiếp mắt ló đầu ra khỏi nhà bếp, hô, Tề Ngự Thiên lập tức cười cười đứng lên bước qua.
Mọi người rất thức thời, ngoan ngoãn đi theo vào nhà bếp.
“A Kiệt, có thuốc đau dạ dày chứ?” A Nhâm cùng Bỉ Tử trộm ôm tay Lam Úc Kiệt nhỏ giọng hỏi.
“Có, yên tâm, sau khi ăn xong mỗi người một viên thuốc đau dạ dày đặc hiệu.” Lam Úc Kiệt thấp giọng trả lời.
Những người khác cũng nghe được, đều yên tâm, ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn chờ bị độc hại.
◇◇◇ Đăng bởi: admin
Bóng lưng trắng noãn non mềm xuất hiện trước mắt Vương Diệu, cậu vừa lòng sờ soạng một lúc, non mềm như đậu hủ bạch ngọc, da thịt mới sinh ra còn non mịn hơn so với trước kia, mềm nhẵn như lụa, Vương Diệu yêu thích không nỡ buông tay.
Lam Úc Kiệt tựa lên đùi Vương Diệu, áo bị vén cao lên ngực, tay Vương Diệu vuốt ve làm anh rất thoải mái, vì thế hệt như một con mèo to lớn lười miếng, ngáp vài cái, híp mắt, chuẩn bị ngủ.
Ngoài cửa, Chu Toàn cầm một ít số liệu, cẩn thận gõ cửa vài lần sau đó mở cửa bước vào.
Cơ hồ là cùng một lúc, Lam Úc Kiệt và Vương Diệu song song quay đầu nhìn hắn.
Chu Toàn lập tức đỏ mặt, thiếu chút nữa vấp vào chân mình, dùng vận tốc ánh sáng loạng choạng bước ra ngoài.
“Vương Diệu, cậu dọa người ta rồi kìa .” Lam Úc Kiệt nhướng mày, sau đó lại lười biếng nằm xuống, đùi Vương Diệu nằm lên rất thoải mái, không quá cứng, không quá mềm, hơn chút thịt.
“Quen thì được rồi.” Vương Diệu cười, nhưng không hề có chút áy náy, thủ hạ của cậu tùy tính quen rồi, lúc này cũng nên kích thích họ một chút.
Lam Úc Kiệt bán lỏa thể, nằm trên đùi người nào đó, híp mắt, dần chìm vào giấc ngủ trong những cái vuốt ve thoải mái của Vương Diệu.
Cả một buổi chiều, không có nửa bóng cán bộ nào dám gõ cửa phòng Lão đại nhà mình.
Chạng vạng, mặt trời lặn về phía tây, Lam Úc Kiệt ngáp dài tỉnh lại.
Bộ sô pha này, không đủ mềm, kém hơn bộ trong nhà một chút. Hơn nữa bộ ở nhà màu gạo trắng, đẹp hơn màu đen.
Lam Úc Kiệt không hề ý thức được từ 『 trong nhà 』mà anh nghĩ tới kỳ thật là nhà của Vương Diệu.
“Tỉnh?” Vương Diệu mỉm cười, không biết khi nào thì máy tính đã bị dời tới bàn trà đặt trước sô pha .
“Ừm, mấy giờ ?” Lam Úc Kiệt dụi mắt, lại ngáp một cái.
“Hơn sáu giờ.” Vương Diệu vừa trả lời vừa cởi áo ra khoát lên người anh.
“Hơn sáu giờ. . . . . . A!” Lam Úc Kiệt thanh tỉnh, nhảy dựng lên chạy vào toilet rửa mặt, cũng xem nơi này là nhà mình, không chút khách khí.
“Có việc?” Vương Diệu đưa khăn mặt cho anh.
“Ừ, Thiên ca nói tối nay mọi ngươi họp mặt ăn cơm, ở nhà anh ấy.” Lam Úc Kiệt vuốt bụng, nghĩ tới tối nay còn muốn bị độc hại, trong lòng có chút oán hận.
“Cần tôi lái xe đưa anh đi không?” Vương Diệu lấy cái khăn mặt anh tùy tiện lau lau kia, xoay người anh lại, lần nữa lau sạch khuôn mặt mèo nọ, còn không có quên vén mấy lọn tóc dính lên mặt anh lại đàng hoàng.
“Không cần, tôi lái xe tới, chiếc Ferrari của cậu ấy.” Lam Úc Kiệt khoát tay, vuốt vuốt quần áo lại đang định bước đi.
“Đừng chạy quá nhanh.” Vương Diệu dặn dò, sau đó nhìn anh ra ngoài.
“Cậu . . . . . Muốn đi chung không?” Đi không bao lâu, Lam Úc Kiệt lại vòng về, một tay chống cửa hỏi.
“Cũng được.” Vương Diệu cười, nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng.
Nơi ở của Tề Ngự Thiên cách nơi này khá xa, lúc Vương Diệu lái xe Lam Úc Kiệt thấy hơi chột xạ.
Mấy thứ Thiệu Thanh Vân nấu. . . . . . Có thể ăn được à?
Tề Ngự Thiên hẳn là nghĩ có chết cũng phải kéo thêm vài người làm đệm sao ?
Sách. . . . . . làm không tốt. . . . . . thì nấu ra mấy món còn tệ hơn Lam lão cha. . . . . . vậy khác nào giày vò người ta . . . . . .
“Sao vậy?” Dọc theo đường đi Lam Úc Kiệt không ít lần liếc anh, Vương Diệu bị anh nhìn cả người đều mất tự nhiên, đó là ánh mắt gì a?
“Không có.” Lam Úc Kiệt phản ứng rất nhanh, không nói suy nghĩ trong lòng ra ngoài, còn ra sức lắc đầu. Vạn nhất Vương Diệu biết được chân tướng, hẳn là sẽ bỏ xe chạy lấy người. . . . . . ?
“Vậy thì hẳn là có chuyện rồi, nói thẳng ra xem.” Vương Diệu vươn tay nhéo nhéo hai gò má phần hống của Lam Úc Kiệt, đây là tuyệt chiêu hay nhất để đối phó mấy đứa trẻ hư hay nói dối.
“Vương Diệu, đổi một chiếc xe khác đi. Tôi không thích xe thể thao, rất rêu rao, đổi sang ô tô đi, ngồi cũng thoải mái hơn, cậu xem ghế này nghiêng quá, khó ngồi muốn chết.” Lam Úc Kiệt nói trái nói phải, lung tung tìm việc pha trò với Vương Diệu.
“Phải không?” Vương Diệu thậ sự suy nghĩ việc này. Cậu từ lúc biết lái xe đều đi những loại xe thể thao hàng hiệu mấy trăm vạn, chiếc ô tô kia cậu chưa từng đi lần nào, hơn nữa rêu rao quên rồi, cậu chưa từng nghĩ tới rêu rao hay không rêu rao.
Cũng tốt, dù sao khoảng sân trước nhà cũng rất lớn, mua thêm hai chiếc xe hẳn không thành vấn đề.
“Ừ, Ừ, Ừ.” Lam Úc Kiệt thực hiện được gian kế, khoe mã, mãnh liệt gật đầu.
“Rồi, ngày mai thay.” Vương Diệu gật đầu. “Bây giờ, có thể nói cho tôi biết lúc nãy vì sao anh nhìn chằm chằm tôi không?”
“Ai, chỉ là, bữa tối này. . . . . . cậu đừng quá chờ mong a, nếu thấy tình huống không đúng cậu củng đừng ăn quá nhiều, để tôi ăn là được rồi, dạ dày tôi cứng chắc, cậu lại không phải, cậu vốn là thiếu gia được nuông chiều, dạ dày không chịu nổi khổ . . . . . .” Lam Úc Kiệt đầu hàng, không ngừng nhắc đi nhắc lại, Vương Diệu còn chưa nghe hiểu được nửa câu, đang mơ màng thì đã tới nhà Tề Ngự Thiên.
Cửa vừa mở ra, các nhân vật trung tâm của Tề Thiên đều có mặt đầy đủ, ngồi xếp thành hình chữ nhất trên sô pha, Đồng Hi, Bỉ Tử, A Nhâm, Hồ Huỳnh thêm Tề Ngự Thiên và Thiệu Thanh Vân đang chiến đấu hăng hái trong bếp, không thiếu một người.
Lam Úc Kiệt vào, không ai ngẩng đầu, đợi đến lúc phát hiện đằng sau anh còn đi theo một cái đuôi, toàn bộ những người có mắt trong phòng đều vô cùng ăn ý, tập trung ánh mắt chiếu vào người anh.
“Đây là Vương Diệu, chủ nhà của tôi.” Lam Úc Kiệt bị một loạt tầm mắt chiếu vào, không tình nguyện giới thiệu Vương Diệu.
“Ừ, thân phận tôi bây giờ là chủ nhà, bây giờ tôi mới biết đó, xin chào mọi người.” Vương Diệu cười, gật chào hết những người đang có mặt, cao tầng của tổ chức Tề Thiên cậu không xa lạ, ít nhiều cũng đã từng lui tới làm việc với Liên Anh bang, chẳng qua rất ít có cơ hội chạm mặt thế này, cảm giác thực mới mẻ. “Trở về ta tôi sẽ thu tiền nhà của anh ta, mọi người đều là nhân chứng, đến lúc đó nếu có người không chịu trả, các vị đừng quên giúp tôi ra tòa làm chứng.”
Vương Diệu hài hước đem chọc cười mọi người.
Lam Úc Kiệt lặng lẽ đạp cậu một cước, thuận tiện tiếp nhận tầm mắt cổ quái của đám người trong phòng.
Đồng Hi ánh mắt nói: Sao lại dẫn cả Vương Diệu tới? Người này là Lão đại của Liên Anh bang đó, Lam Úc Kiệt đầu anh bị cháy rồi hả ?
Ánh mắt của Hồ Huỳnh lại là: dục, thông suốt ?
A Nhâm và Bỉ Tử ánh mắt nhất trí: chủ nhà? Thí! Tôi xem là gian phu mới đúng.
Ánh mắt của Tề Ngự Thiên rất bình thản, chỉ là khóe miệng cong lên một nụ cười bí hiểm.
“Ăn cơm, ăn cơm .” Thiệu Thanh Vân cười hiếp mắt ló đầu ra khỏi nhà bếp, hô, Tề Ngự Thiên lập tức cười cười đứng lên bước qua.
Mọi người rất thức thời, ngoan ngoãn đi theo vào nhà bếp.
“A Kiệt, có thuốc đau dạ dày chứ?” A Nhâm cùng Bỉ Tử trộm ôm tay Lam Úc Kiệt nhỏ giọng hỏi.
“Có, yên tâm, sau khi ăn xong mỗi người một viên thuốc đau dạ dày đặc hiệu.” Lam Úc Kiệt thấp giọng trả lời.
Những người khác cũng nghe được, đều yên tâm, ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn chờ bị độc hại.
◇◇◇ Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.