Chương 15
Trầm Ngư Bất Lạc Nhạn
25/04/2017
CHƯƠNG 15
Lúc đồ ăn dọn lên Lam Úc Kiệt phát hiện mình đã đoán sai.
Tay nghề của Thiệu Thanh Vân còn tệ hơn lão ba của anh không biết bao nhiêu lần, cả bàn ăn tối om om, không có món nào chỉ nhìn mà biết được nó làm từ thứ gì .
Trong khoảng thời gian ngắn, mỗi người đều rùng mình.
“Ăn cơm.” Cả một bàn người vẫn chỉ có Tề Ngự Thiên trấn định, đảo mắt một vòng, ra lệnh một câu, mọi người dù có không tình nguyện cũng phải cầm đũa lên.
Nhìn cả một bàn thức ăn khủng bố, Vương Diệu cuối cùng đã hiểu những lời Lam Úc Kiệt nói trên xe rốt cuộc có ý gì. . . . . .
Mấy thứ này. . . . . .có thật là ăn được không. . . . . . ?
Vương Diệu quay đầu lén nhìn Lam Úc Kiệt, thấy Lam Úc Kiệt ăn vô cùng ngon lành.
Vương Diệu run rẩy cầm chiếc đũa lên, cắn răng một cái, liều mạng, không quản gắp phải cái gì, nuốt đại.
Bữa cơm này với mỗi người có mặt mà nói đều rất dài.
“Tiểu Thiên, cơm em làm ăn ngon không?” Ăn cơm xong Thiệu Thanh Vân cười tủm tỉm từ nhà bếp bước ra hỏi Tề Ngự Thiên.
“Dĩ nhiên rồi, Thanh Vân tự mình xuống bếp, chắc chắn là phải ngon rồi, em xem không phải mọi người đều ăn hết rồi sao? Không chừa lại một miếng nữa là.” Tề Ngự Thiên cười cười, hôn lên mặt nhỏ vài cái, sau đó hỗ trợ thu dọn tàn cục. “Nhưng về sau đừng làm nữa, nhà có đầu bếp, em muốn người ta thất nghiệp sao? Hơn nữa anh làm sao nỡ để em mệt mỏi chứ.”
Cửa vừa khép lại, toàn bộ mọi người đều ói ra, bị bàn thức ăn khủng bố của Thiệu Thanh Vân và mấy câu nói ghê tởm của Tề Ngự Thiên độc hại.
Vương Diệu khá là vô tội, cậu là người duy nhất không cần trình diện lại bị kéo tới nơi này.
Lam Úc Kiệt rất có lương tâm, lập tức đút cho cậu một viên thuốc đặc hiệu.
“Yên tâm, Thiên ca sẽ không để nhỏ có cơ hội nấu ăn lần thứ hai đâu.” Kéo Vương Diệu cùng nhau chịu tội, Lam Úc Kiệt đặc biệt cao hứng, cả đêm đều cười tủm tỉm.
Lam Úc Kiệt nói ra câu này rất không phúc hậu, bởi vì ý của anh là, nếu còn có lần sau, anh vẫn sẽ kéo Vương Diệu theo.
Vương Diệu nghe không hiểu nên thở ra một hơi.
Nghĩ thầm Tề Ngự Thiên quả thật là xui xẻo, một phần tử tinh anh, sao lại dính phải một cô gái như thế.
“Đi thôi, đi thôi, chủ nhà đại nhân, tôi nhớ đầu bếp nhà cậu rồi.” Lam Úc Kiệt giục Vương Diệu lái xe nhanh lên, lúc nãy ăn vào bao nhiêu đã ói ra hết, anh bây giờ rất đói bụng.
“Rồi, nhưng trả tiền nhà trước đã.” Vương Diệu thuận theo tăng tốc xe, cậu cũng đang dói, vừa rồi ăn vào đã ói ra hết, dạ dày bây giờ vẫn còn đang khó chịu.
“Nghi? Chủ nhà lão gia, tôi không phải đã trả rồi sao?” Lam Úc Kiệt cười xấu xa, vươn tay luồn vào đáy quần Vương Diệu, không mấy quá nhiều công sức đã cầm lấy lão nhị của Vương Diệu mà thưởng thức .
“Tiểu Kiệt, tôi đang lái xe mà, đừng đùa!” Khi mệnh căn của cậu bị anh nắm lấy, thân xe đã rung chuyển một cái, Vương Diệu vội bắt lấy bàn tay không an phận kia nhéo vài cái, khẩu khí rất ôn nhu cũng mang theo vô càn chiều chuộng. “Muốn chơi, chúng ta về nhà rồi chơi.”
Lam Úc Kiệt thấy mình như bị điện giật.
Trong một thoáng, bàn tay bị Vương Diệu nhéo run rẩy nóng lên, lấy tốc độ sét đánh thu tay về, mặt ửng đỏ, hơi mất tự nhiên.
“E lệ ?” Vương Diệu cúi đầu cười, tiểu lãng đề từ cũng có ngày thẹn thùng, cậu quả thật được mỏ rộng tầm mắt rồi. Dùng bàn tay rãnh rỗi vuốt đầu Lam Úc Kiệt, biết rõ, nhưng vẫn cố ý muốn chọc anh. (Tiễu lãng đề từ: phong lưu, hấp dẫn, một dạng nói liếc mắt đưa tình)
“Ai e lệ ?” Lam Úc Kiệt trừng mị nhãn, cậu chàng này không chịu được kích thích, mặt vẫn chưa hết ửng hồng lại mở miệng kêu la, khiến anh càng thêm xinh đẹp vạn phần. “Dám cười tôi? Tôi cho cậu biết cái gì gọi là!”
Nói xong, Lam Úc Kiệt cười khẽ, cúi người xuống đũng quần của Vương Diệu, ngậm lấy đại gia khỏa vẫn còn chưa cất vào trong quần, quả thật có không chút nào e lệ.
“Anh thật là. . . . . . Yêu tinh. . . . . .” Vương Diệu không ngờ anh làm thật, đợi cái miệng nhỏ nhắn ướt át mà ấm áp ngậm lấy lão nhị của mình phun ra nuốt vào, Vương Diệu mới giật mình, vội lái xe tấp vào lề đường.
Kỹ năng khẩu giao của Lam Úc Kiệt rất lợi hại, ngậm một lúc rồi phun ra, hệt như ăn kẹo liếm một đường từ định đến gốc, rồi nhẹ nhàng ngậm cắn hai túi ngọc bên dưới, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve, khi mút, khi ngậm, khi liếm, làm Vương Diệu chỉ có thể luồng hai tay vào tóc anh, tựa lên ghế ngửa đầu thở hổn hển.
Xe dừng ở lề đường của một khu phố náo nhiệt, Lam Úc Kiệt phóng túng lại không biết chọn chỗ, Vương Diệu cũng không chỉnh, biết tiểu tử này mà tùy hứng thì mười người cũng không kéo lại nổi, đơn giản dung túng, mặc anh làm cho mình xuất ra.
Lam Úc Kiệt ngậm một miệng dịch thể ngẩng đầu, yêu mị lại đắc ý nhìn Vương Diệu cười không ngừng, đuôi mắt cong cong.
“Đắc ý ?”trong mắt Vương Diệu chứa đựng dung túng, cười như thể nhìn thấy cảnh thú nuôi nhà mình giương oai.
Tinh dịch ngậm trong miệng không có chỗ để phun ra, Lam Úc Kiệt đành phải nuốt, Vương Diệu săn sóc, tùy tay mở một chai nước khoáng đưa qua, Lam Úc Kiệt không hề khách khí, ực ực vài cái uống gần hết nửa bình.
“Không tồi.” Miệng tuy nói vậy, chẳng qua Lam Úc Kiệt đương nhiên là đắc ý, cũng cười hệt như một con hồ ly ăn trộm được gà, chậc chậc cười, đôi mắt cong cong.
“Nhìn ra ngoài xem, cho dù cách khu náo nhiệt mấy phố, nhưng cũng là ở trên đường cái, về sau đừng xằng bậy như vậy nữa.” Vương Diệu vừa nói vừa lấy tay lau miệng cho anh, xử lý một chút lão nhị vừa bắn xong của mình, lại vuốt mái tóc dài xõa tung của Lam Úc Kiệt, lúc này mới khởi động xe.
Lam Úc Kiệt cười không ngừng, lắc lắc mái tóc mềm mượt của mình, những lời Vương Diệu nói, bị anh tai trái nghe vào tay phải ra.
Thiết, giương oai mà còn có chuyện xem địa điểm? .
Bởi vì không có việc gì làm, Lam Úc Kiệt thường xuyên dính cả ngày với Vương Diệu, bất quá trước khi mùa hè chấm dứt, anh rốt cuộc chịu không nổi nữa chạy tới phòng viện trưởng đấu một trận với lão ba của mình.
Căn cứ theo cách nói của Lam Tiểu Tử đứng một bên xem cuộc chiến thì là: ba thắng hai thua.
Lam lão cha hai mắt lấp lánh lệ quang nói: “Cha chẳng phải chỉ là muốn có một đứa con rể thôi không được sao?”
Lam Úc Kiệt dưới ánh mắt cực kỳ vô tội của Lam lão cha, thảm bại.
Lam lão cha sau khi đại thắng đáp ứng cho xếp lớp học trong bệnh viện cho anh, nhưng mà chuyện trong bệnh viện vẫn không cho phép anh nhúng tay vào, muốn anh dùng tất cả thời gian ngoan ngoãn lừa một thằng con rể về cho ông, Lam Úc Kiệt vì tranh thủ quyền công tác, rưng rưng đáp ứng.
Cái này gọi là cắt đất đền tiền mà! Lam Úc Kiệt ở trong lòng khóc lóc kêu gào, chẳng qua không ai đồng tình anh được.
Lam lão cha lúc này đặt quyết tâm, ngoài trừ ở bệnh viện, khi về nhà vừa gặp con mình thì không quên nhắc đi nhắc lại vài câu.
Lam Úc Kiệt liên tiếp bị mệt nhọc oanh tạc cho thương tích đầy mình, mùa hè qua đi, Lam Úc Kiệt thu thập một ít hành lý như chạy nạn mà dọn vào nhà Vương Diệu.
“Dọn ra ngoài ở cũng tốt, như vậy quen bạn trai mới dễ, cứ ở chung với một ông già như cha, người ta bị dọa chạy hết rồi còn đâu, cha đã sớm bảo con dọn ra ngoài rồi đó thôi!” Lam lão cha vô cùng mừng rỡ còn kém vỗ tay chúc mừng, phụ giúp Lam Úc Kiệt dọn dẹp đồ đạc.
“Cha. . . . . . con tự thu dọn được mà. . . . . .” Lam Úc Kiệt bị lão cha của mình làm cho mặt đen hết một nửa, anh chỉ muốn thu thập vài món đồ đơn giản, cha anh lại cứ như muốn tống cổ anh ra đường, cái gì cũng nhét hết vào vali.
Lam Úc Kiệt nghiêm trọng hoài nghi cha mình căn bản là mưu tính tống anh ra khỏi nhà từ rất lâu rồi.
◇◇◇ Đăng bởi: admin
Lúc đồ ăn dọn lên Lam Úc Kiệt phát hiện mình đã đoán sai.
Tay nghề của Thiệu Thanh Vân còn tệ hơn lão ba của anh không biết bao nhiêu lần, cả bàn ăn tối om om, không có món nào chỉ nhìn mà biết được nó làm từ thứ gì .
Trong khoảng thời gian ngắn, mỗi người đều rùng mình.
“Ăn cơm.” Cả một bàn người vẫn chỉ có Tề Ngự Thiên trấn định, đảo mắt một vòng, ra lệnh một câu, mọi người dù có không tình nguyện cũng phải cầm đũa lên.
Nhìn cả một bàn thức ăn khủng bố, Vương Diệu cuối cùng đã hiểu những lời Lam Úc Kiệt nói trên xe rốt cuộc có ý gì. . . . . .
Mấy thứ này. . . . . .có thật là ăn được không. . . . . . ?
Vương Diệu quay đầu lén nhìn Lam Úc Kiệt, thấy Lam Úc Kiệt ăn vô cùng ngon lành.
Vương Diệu run rẩy cầm chiếc đũa lên, cắn răng một cái, liều mạng, không quản gắp phải cái gì, nuốt đại.
Bữa cơm này với mỗi người có mặt mà nói đều rất dài.
“Tiểu Thiên, cơm em làm ăn ngon không?” Ăn cơm xong Thiệu Thanh Vân cười tủm tỉm từ nhà bếp bước ra hỏi Tề Ngự Thiên.
“Dĩ nhiên rồi, Thanh Vân tự mình xuống bếp, chắc chắn là phải ngon rồi, em xem không phải mọi người đều ăn hết rồi sao? Không chừa lại một miếng nữa là.” Tề Ngự Thiên cười cười, hôn lên mặt nhỏ vài cái, sau đó hỗ trợ thu dọn tàn cục. “Nhưng về sau đừng làm nữa, nhà có đầu bếp, em muốn người ta thất nghiệp sao? Hơn nữa anh làm sao nỡ để em mệt mỏi chứ.”
Cửa vừa khép lại, toàn bộ mọi người đều ói ra, bị bàn thức ăn khủng bố của Thiệu Thanh Vân và mấy câu nói ghê tởm của Tề Ngự Thiên độc hại.
Vương Diệu khá là vô tội, cậu là người duy nhất không cần trình diện lại bị kéo tới nơi này.
Lam Úc Kiệt rất có lương tâm, lập tức đút cho cậu một viên thuốc đặc hiệu.
“Yên tâm, Thiên ca sẽ không để nhỏ có cơ hội nấu ăn lần thứ hai đâu.” Kéo Vương Diệu cùng nhau chịu tội, Lam Úc Kiệt đặc biệt cao hứng, cả đêm đều cười tủm tỉm.
Lam Úc Kiệt nói ra câu này rất không phúc hậu, bởi vì ý của anh là, nếu còn có lần sau, anh vẫn sẽ kéo Vương Diệu theo.
Vương Diệu nghe không hiểu nên thở ra một hơi.
Nghĩ thầm Tề Ngự Thiên quả thật là xui xẻo, một phần tử tinh anh, sao lại dính phải một cô gái như thế.
“Đi thôi, đi thôi, chủ nhà đại nhân, tôi nhớ đầu bếp nhà cậu rồi.” Lam Úc Kiệt giục Vương Diệu lái xe nhanh lên, lúc nãy ăn vào bao nhiêu đã ói ra hết, anh bây giờ rất đói bụng.
“Rồi, nhưng trả tiền nhà trước đã.” Vương Diệu thuận theo tăng tốc xe, cậu cũng đang dói, vừa rồi ăn vào đã ói ra hết, dạ dày bây giờ vẫn còn đang khó chịu.
“Nghi? Chủ nhà lão gia, tôi không phải đã trả rồi sao?” Lam Úc Kiệt cười xấu xa, vươn tay luồn vào đáy quần Vương Diệu, không mấy quá nhiều công sức đã cầm lấy lão nhị của Vương Diệu mà thưởng thức .
“Tiểu Kiệt, tôi đang lái xe mà, đừng đùa!” Khi mệnh căn của cậu bị anh nắm lấy, thân xe đã rung chuyển một cái, Vương Diệu vội bắt lấy bàn tay không an phận kia nhéo vài cái, khẩu khí rất ôn nhu cũng mang theo vô càn chiều chuộng. “Muốn chơi, chúng ta về nhà rồi chơi.”
Lam Úc Kiệt thấy mình như bị điện giật.
Trong một thoáng, bàn tay bị Vương Diệu nhéo run rẩy nóng lên, lấy tốc độ sét đánh thu tay về, mặt ửng đỏ, hơi mất tự nhiên.
“E lệ ?” Vương Diệu cúi đầu cười, tiểu lãng đề từ cũng có ngày thẹn thùng, cậu quả thật được mỏ rộng tầm mắt rồi. Dùng bàn tay rãnh rỗi vuốt đầu Lam Úc Kiệt, biết rõ, nhưng vẫn cố ý muốn chọc anh. (Tiễu lãng đề từ: phong lưu, hấp dẫn, một dạng nói liếc mắt đưa tình)
“Ai e lệ ?” Lam Úc Kiệt trừng mị nhãn, cậu chàng này không chịu được kích thích, mặt vẫn chưa hết ửng hồng lại mở miệng kêu la, khiến anh càng thêm xinh đẹp vạn phần. “Dám cười tôi? Tôi cho cậu biết cái gì gọi là!”
Nói xong, Lam Úc Kiệt cười khẽ, cúi người xuống đũng quần của Vương Diệu, ngậm lấy đại gia khỏa vẫn còn chưa cất vào trong quần, quả thật có không chút nào e lệ.
“Anh thật là. . . . . . Yêu tinh. . . . . .” Vương Diệu không ngờ anh làm thật, đợi cái miệng nhỏ nhắn ướt át mà ấm áp ngậm lấy lão nhị của mình phun ra nuốt vào, Vương Diệu mới giật mình, vội lái xe tấp vào lề đường.
Kỹ năng khẩu giao của Lam Úc Kiệt rất lợi hại, ngậm một lúc rồi phun ra, hệt như ăn kẹo liếm một đường từ định đến gốc, rồi nhẹ nhàng ngậm cắn hai túi ngọc bên dưới, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve, khi mút, khi ngậm, khi liếm, làm Vương Diệu chỉ có thể luồng hai tay vào tóc anh, tựa lên ghế ngửa đầu thở hổn hển.
Xe dừng ở lề đường của một khu phố náo nhiệt, Lam Úc Kiệt phóng túng lại không biết chọn chỗ, Vương Diệu cũng không chỉnh, biết tiểu tử này mà tùy hứng thì mười người cũng không kéo lại nổi, đơn giản dung túng, mặc anh làm cho mình xuất ra.
Lam Úc Kiệt ngậm một miệng dịch thể ngẩng đầu, yêu mị lại đắc ý nhìn Vương Diệu cười không ngừng, đuôi mắt cong cong.
“Đắc ý ?”trong mắt Vương Diệu chứa đựng dung túng, cười như thể nhìn thấy cảnh thú nuôi nhà mình giương oai.
Tinh dịch ngậm trong miệng không có chỗ để phun ra, Lam Úc Kiệt đành phải nuốt, Vương Diệu săn sóc, tùy tay mở một chai nước khoáng đưa qua, Lam Úc Kiệt không hề khách khí, ực ực vài cái uống gần hết nửa bình.
“Không tồi.” Miệng tuy nói vậy, chẳng qua Lam Úc Kiệt đương nhiên là đắc ý, cũng cười hệt như một con hồ ly ăn trộm được gà, chậc chậc cười, đôi mắt cong cong.
“Nhìn ra ngoài xem, cho dù cách khu náo nhiệt mấy phố, nhưng cũng là ở trên đường cái, về sau đừng xằng bậy như vậy nữa.” Vương Diệu vừa nói vừa lấy tay lau miệng cho anh, xử lý một chút lão nhị vừa bắn xong của mình, lại vuốt mái tóc dài xõa tung của Lam Úc Kiệt, lúc này mới khởi động xe.
Lam Úc Kiệt cười không ngừng, lắc lắc mái tóc mềm mượt của mình, những lời Vương Diệu nói, bị anh tai trái nghe vào tay phải ra.
Thiết, giương oai mà còn có chuyện xem địa điểm? .
Bởi vì không có việc gì làm, Lam Úc Kiệt thường xuyên dính cả ngày với Vương Diệu, bất quá trước khi mùa hè chấm dứt, anh rốt cuộc chịu không nổi nữa chạy tới phòng viện trưởng đấu một trận với lão ba của mình.
Căn cứ theo cách nói của Lam Tiểu Tử đứng một bên xem cuộc chiến thì là: ba thắng hai thua.
Lam lão cha hai mắt lấp lánh lệ quang nói: “Cha chẳng phải chỉ là muốn có một đứa con rể thôi không được sao?”
Lam Úc Kiệt dưới ánh mắt cực kỳ vô tội của Lam lão cha, thảm bại.
Lam lão cha sau khi đại thắng đáp ứng cho xếp lớp học trong bệnh viện cho anh, nhưng mà chuyện trong bệnh viện vẫn không cho phép anh nhúng tay vào, muốn anh dùng tất cả thời gian ngoan ngoãn lừa một thằng con rể về cho ông, Lam Úc Kiệt vì tranh thủ quyền công tác, rưng rưng đáp ứng.
Cái này gọi là cắt đất đền tiền mà! Lam Úc Kiệt ở trong lòng khóc lóc kêu gào, chẳng qua không ai đồng tình anh được.
Lam lão cha lúc này đặt quyết tâm, ngoài trừ ở bệnh viện, khi về nhà vừa gặp con mình thì không quên nhắc đi nhắc lại vài câu.
Lam Úc Kiệt liên tiếp bị mệt nhọc oanh tạc cho thương tích đầy mình, mùa hè qua đi, Lam Úc Kiệt thu thập một ít hành lý như chạy nạn mà dọn vào nhà Vương Diệu.
“Dọn ra ngoài ở cũng tốt, như vậy quen bạn trai mới dễ, cứ ở chung với một ông già như cha, người ta bị dọa chạy hết rồi còn đâu, cha đã sớm bảo con dọn ra ngoài rồi đó thôi!” Lam lão cha vô cùng mừng rỡ còn kém vỗ tay chúc mừng, phụ giúp Lam Úc Kiệt dọn dẹp đồ đạc.
“Cha. . . . . . con tự thu dọn được mà. . . . . .” Lam Úc Kiệt bị lão cha của mình làm cho mặt đen hết một nửa, anh chỉ muốn thu thập vài món đồ đơn giản, cha anh lại cứ như muốn tống cổ anh ra đường, cái gì cũng nhét hết vào vali.
Lam Úc Kiệt nghiêm trọng hoài nghi cha mình căn bản là mưu tính tống anh ra khỏi nhà từ rất lâu rồi.
◇◇◇ Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.