Chương 85: Xuất Binh
Tùy Ngộ Giả
26/12/2021
Bên trong Lương thành, thành tiếng người huyên náo, cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu, Lương thành cổng thành lặng yên mở ra, đại quân đã sớm đợi nối đuôi nhau mà vào. Trương Hợp suất lĩnh đại quân phong bế cổng thành rồi bắt đầu vây quét binh mã Lương thành !
Khi bách tính trên đường phố đột nhiên trông thấy đại quân vào trong thành, lộ ra biểu lộvạn phần hoảng sợ, hô quát lên, cuống quít bỏ chạy. Đại quân theo bốn phương tiến vào, Lương thành nhất thời bạo loạn, tiếng vó ngựa, tiếng gọi bách tính ầm ĩ, tiếng binh lính chém giết vang vọng Lương thành!
Lúc này bên trong phủ lớn, mấy vị tướng lĩnh Lương thành còn đang ôm mỹ nhân vẻ mặt tươi cười uống rượu vui đùa, đột nhiên nghe thấy gần đó một hồi lộn xộn không chịu nổi. Một vị tướng lĩnh nghe thấy âm thanh như thế đột nhiên giận dữ hét:
- Tình huống bên ngoài như thế nào, ngươi đi xem một chút cho ta là người nào to gan như vậy!
Chỉ hộ vệ bên cạnh, hô.
Hộ vệ lĩnh mệnh đi ra xem xét, khi hắn còn chưa kịp ra khỏi cửa,
Cả đã bị một binh sĩ mặt mũi tràn đầy máu tươi mở ra, chỉ nghe thấy người này hô to một tiếng:
- Tướng quân không xong, địch quân xông vào Lương thành!
Sau đó ngã xuống.
- Cái gì! Làm sao có thể?!
Lúc này mấy tướng lĩnh kinh hãi, đột nhiên đứng lên đẩy ra mỹ nhân bên cạnh, trực tiếp lao ra ngoài cửa. Dứng ở trên lầu xem xét, nhìn xung quanh nổi lên ánh lửa, binh lính của mình xung quanh bị địch quân không ngừng đánh giết!
Mấy vị tướng lĩnh Lương thành bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, lòng đều lạnh xuống. Trong lòng bọn họ hiểu rõ, đã xong, hết thảy đều xong. Mấy người liếc nhau, lập tức triệu tập binh lính gần đó chuẩn bị xông ra vòng vây, chạy ra khỏi Lương thành!
Nhưng đã không kịp, vừa mới ra đến cửa lớn, chỉ thấy Trương Hợp suất lĩnh bộ hạ bao vây bọn họ.
Trương Hợp thân mặc áo giáp, tay cầm trường thương, thân thương ở phía sau, mũi thương chỉ xuống mặt đất, mặt không thay đổi nhìn bọn hắn.
Lúc này mấy người Dạ Lăng Vân cũng chạy tới bên trong thành phủ. Bọn họ đều mặt không thay đổi nhìn mấy tướng lĩnh cùng mười mấy binh lính. Trương Hợp nhìn mấy thống lĩnh đối diện làm bộ trấn định, bình tĩnh nói:
- Đầu hàng đi, bên ngoài đều là người của ta!
Lúc này, mấy tướng lĩnh nhìn nhau một hồi, sau đó một vị tướng lĩnh bình phục khủng hoảng trong lòng, nhìn Trương Hợp đối diện la lớn:
- Các ngươi là ai, các ngươi cũng đã biết ta... Ta chính là bộ hạ của Dũng Dụ Vương, các ngươi không sợ Dũng Dụ Vương phái binh tới báo thù!
Lời nói rất lớn tiếng, nếu như chân của hắn không có run rẩy thì tốt hơn!
- Làm sao, không thể tin được à, chúng ta ngoại trừ là quân đội của Tần Vương điện hạ, còn có thể là quân đội của ai!
Dạ Lăng Vân cười lạnh.
Mấy vị tướng lĩnh địch quân sớm hiểu rõ bây giờ ngoại trừ quân đội Tần Vương còn có thể là ai. Bọn họ chỉ muốn lại xác nhận một chút, để bọn hắn hết hy vọng!
Trần Đình la lớn:
- Bỏ vũ khí xuống đầu hàng!
- Bỏ vũ khí xuống đầu hàng!
- Bỏ vũ khí xuống đầu hàng!
Binh lính chung quanh nhìn hằm hằm bọn họ hô to. Tướng lĩnh cùng binh lính bây giờ đã bị vây vào giữa địch quân, nghe chung quanh hô to đầu hàng, khủng hoảng nhìn người bên cạnh, vũ khí trong tay muốn rơi xuống lại không muốn, tựa hồ đang nhìn xem người nào đầu hàng trước!
Trương Hợp thấy tình hình như thế, không khỏi lộ ra một tia cười lạnh, sau đó bạo phát khí thế Tông Sư, mũi thương đột nhiên chĩa vào bọn hắn!
Rống!
Địch quân Bị vây quanh tựa hồ trông thấy một mãnh thú hung mãnh đang nhìn mình chằm chằm!
Keng!
Một âm thanh vang lên. Đột nhiên một sĩ binh bị khí thế Trương Hợp hù dọa, binh khí trong tay rớt xuống, sau đó binh lính bị vây quanh liên tục bỏ xuống vũ khí. Mà mấy vị tướng lĩnh địch quân gặp tình hình như thế lộ ra vẻ bất đắc dĩ, sau đó buông vũ khí xuống!
Dạ Lăng Vân nhìn mấy vị tướng lĩnh địch quân yếu đuối như thế, khinh thường nở nụ cười. Trương Hợp vung tayên, để binh lính áp giải bọn họ. Mấy tên tướng lĩnh này vẫn chỗ để dùng, đến lúc đó có thể cẩn thận khảo hỏi bọn hắn thế lực Dũng Dụ Vương cụ thể phân bố ở đâu!
Sau đó Trương Hợp cùng mấy vị tướng lĩnh tiếp tục thanh lý Lương thành, triệt để phong tỏa Lương thành, buổi tối bách tính Lương thành đều trốn vào trong phòng của mình, không ngừng nghe phía ngoài có tiếng chém giết, núp trong chăn run lẩy bẩy. Thẳng đến sáng ngày thứ hai, Trương Hợp, Dạ Lăng Vân, Trần Đình mấy vị tướng lĩnh mới tụ hợp bên trong thành phủ Lương thành. Mấy người Trương Hợp trải qua một đêm thanh lý chém giết, thân thể mỏi mệt, nhưng nội tâm lại rất hưng phấn, ánh mắt sáng ngời. Trương Hợp ngồi ngay ngắn ở chủ vị nhìn các tướng lĩnh ngồi xuống bên cạnh, có chút hưng phấn giọng nói:
- Chư vị, khâu trọng yếu nhất mà điện hạ giao cho chúng ta cuối cùng đã thành công, bây giờ chúng ta chiếm lĩnh Lương thành, mà đại quân của Dũng Dụ Vương đã bị chúng ta bao vây!
- Chúng ta lập tức phái người đi ba thành trước đó thiết kế tín hiệu. Để ba thành biết được chúng ta đã cầm xuống Lương thành, có thể bắt đầu vây quét đại quân của Dũng Dụ Vương. Chúng tướng gật gật đầu.
Sau một ngày, Tiêu Chiến ở Dương thành đạt được tín hiệu, biết bây giờ Trương Hợp đã đoạt được Lương thành nhất thời lòng tin tăng nhiều. Lập tức nhìn về phía đại quân trước cửa thành lộ ra nụ cười lạnh lùng!
Chờ đợi màn đêm buông xuống!
Lúc này Phương Minh Cư mặt mũi tràn đầy tức giận nhìn đối phương tử thủ không ra Dương thành, lập tức hạ lệnh:
- Tối nay tất cả mọi người nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai khởi xướng tổng tiến công sau cùng, nhất định phải chiếm được Dương thành...
Mà Phương Lâm ở Giang thành cũng nhận được tín hiệu, cũng lộ ra nụ cười máu tanh nhìn địch quân dưngd dưới cửa thành chửi rủa.
Thời khắc săn giết, bắt đầu!
Mà bên ngoài Hoán Dương thành, đại quân của Hình Vanh lại một lần công thành thối lui.
Ban đêm buông xuống, bọn người Trần Cung Lữ Bố rốt cục chờ đến tin tức. Lữ Bố hung hăng nắm chặt quyền đầu, mấy ngày nay chiến đấu chỉ có thể nhìn, không thể nhúng tay, đã để hắn nhịn gần chết, đặc biệt là cái gì tên Bàng Bá Long mỗi lần đều ở phía dưới cửa thành kêu gào, Lữ Bố còn không thể ra tay!
Lữ Bố nhớ tới Bàng Bá Long phách lối, khuôn mặt cương dương lộ ra nụ cười tàn nhẫn. Ta nhịn ngươi rất lâu!
Trần Cung nhìn vẻ mặt của Lữ Bố, lại thêm tin tức tốt này, gương mặt tuấn dật cười nói:
- Phụng Tiên, bây giờ chúng ta đã vây Dũng Dụ Vương đại quân lại!
- Đã đến phiên ngươi lên chiến trường!
Lữ Bố hưng phấn nhìn Trần Cung:
- Chúng ta nên như thế nào, tối nay suất lĩnh đại quân đánh lén bọn họ?
Trần Cung chậm rãi lắc đầu:
- Hình Vanh dùng binh pháp mưu lược có chút nghiêm túc cẩn thận, tối nay đánh giết tỷ lệ không lớn, một khi Hoán Dương thành chúng ta có động tĩnh, bọn họ lập tức sẽ phát hiện, đến lúc đó khó có thể thành công vây bắt hết một vố!
Nói xong, ánh mắt Trần Cung mang theo mỉm cười nhìn về phía Lữ Bố:
- Phụng Tiên, ngươi không phải rất muốn giết Bàng Bá Long kia sao! Đợi ngày mai thời điểm Bàng Bá Long khiêu chiến, ngươi có thể trực tiếp ra khỏi thành đối chiến cùng hắn. Chúng ta sẽ chém giết Bàng Bá Long trong lúc tất cả mọi người đang nhìn soi mói !
- Trực tiếp đánh vỡ khí thế của bọn hắn!
- Đến lúc đó trực tiếp suất lĩnh bốn mươi ngàn đại quân bên trong thành trùng kích bọn họ, Hình Vanh kia khẳng định sẽ cho rằng viện quân đã tới, nhất định sẽ rút lui!
- Chúng ta cứ theo sát phía sau tùy bọn hắn đến Lương thành, tụ hợp cùng Trương Hợp tướng quân, một lần hành động bắt lấy bọn hắn!
Lữ Bố đứng lên vỗ bàn, lớn tiếng nói:
- Tốt! Ngày mai ta muốn địch quân sợ mất mật!
Mấy vị thống lĩnh còn lại bên cạnh dùng ánh mắt cuồng nhiệt nhìn Lữ Bố!
Sáng ngày thứ hai, quả nhiên Bàng Bá Long lại đi tới trước cửa thành kêu gào!
Khi bách tính trên đường phố đột nhiên trông thấy đại quân vào trong thành, lộ ra biểu lộvạn phần hoảng sợ, hô quát lên, cuống quít bỏ chạy. Đại quân theo bốn phương tiến vào, Lương thành nhất thời bạo loạn, tiếng vó ngựa, tiếng gọi bách tính ầm ĩ, tiếng binh lính chém giết vang vọng Lương thành!
Lúc này bên trong phủ lớn, mấy vị tướng lĩnh Lương thành còn đang ôm mỹ nhân vẻ mặt tươi cười uống rượu vui đùa, đột nhiên nghe thấy gần đó một hồi lộn xộn không chịu nổi. Một vị tướng lĩnh nghe thấy âm thanh như thế đột nhiên giận dữ hét:
- Tình huống bên ngoài như thế nào, ngươi đi xem một chút cho ta là người nào to gan như vậy!
Chỉ hộ vệ bên cạnh, hô.
Hộ vệ lĩnh mệnh đi ra xem xét, khi hắn còn chưa kịp ra khỏi cửa,
Cả đã bị một binh sĩ mặt mũi tràn đầy máu tươi mở ra, chỉ nghe thấy người này hô to một tiếng:
- Tướng quân không xong, địch quân xông vào Lương thành!
Sau đó ngã xuống.
- Cái gì! Làm sao có thể?!
Lúc này mấy tướng lĩnh kinh hãi, đột nhiên đứng lên đẩy ra mỹ nhân bên cạnh, trực tiếp lao ra ngoài cửa. Dứng ở trên lầu xem xét, nhìn xung quanh nổi lên ánh lửa, binh lính của mình xung quanh bị địch quân không ngừng đánh giết!
Mấy vị tướng lĩnh Lương thành bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, lòng đều lạnh xuống. Trong lòng bọn họ hiểu rõ, đã xong, hết thảy đều xong. Mấy người liếc nhau, lập tức triệu tập binh lính gần đó chuẩn bị xông ra vòng vây, chạy ra khỏi Lương thành!
Nhưng đã không kịp, vừa mới ra đến cửa lớn, chỉ thấy Trương Hợp suất lĩnh bộ hạ bao vây bọn họ.
Trương Hợp thân mặc áo giáp, tay cầm trường thương, thân thương ở phía sau, mũi thương chỉ xuống mặt đất, mặt không thay đổi nhìn bọn hắn.
Lúc này mấy người Dạ Lăng Vân cũng chạy tới bên trong thành phủ. Bọn họ đều mặt không thay đổi nhìn mấy tướng lĩnh cùng mười mấy binh lính. Trương Hợp nhìn mấy thống lĩnh đối diện làm bộ trấn định, bình tĩnh nói:
- Đầu hàng đi, bên ngoài đều là người của ta!
Lúc này, mấy tướng lĩnh nhìn nhau một hồi, sau đó một vị tướng lĩnh bình phục khủng hoảng trong lòng, nhìn Trương Hợp đối diện la lớn:
- Các ngươi là ai, các ngươi cũng đã biết ta... Ta chính là bộ hạ của Dũng Dụ Vương, các ngươi không sợ Dũng Dụ Vương phái binh tới báo thù!
Lời nói rất lớn tiếng, nếu như chân của hắn không có run rẩy thì tốt hơn!
- Làm sao, không thể tin được à, chúng ta ngoại trừ là quân đội của Tần Vương điện hạ, còn có thể là quân đội của ai!
Dạ Lăng Vân cười lạnh.
Mấy vị tướng lĩnh địch quân sớm hiểu rõ bây giờ ngoại trừ quân đội Tần Vương còn có thể là ai. Bọn họ chỉ muốn lại xác nhận một chút, để bọn hắn hết hy vọng!
Trần Đình la lớn:
- Bỏ vũ khí xuống đầu hàng!
- Bỏ vũ khí xuống đầu hàng!
- Bỏ vũ khí xuống đầu hàng!
Binh lính chung quanh nhìn hằm hằm bọn họ hô to. Tướng lĩnh cùng binh lính bây giờ đã bị vây vào giữa địch quân, nghe chung quanh hô to đầu hàng, khủng hoảng nhìn người bên cạnh, vũ khí trong tay muốn rơi xuống lại không muốn, tựa hồ đang nhìn xem người nào đầu hàng trước!
Trương Hợp thấy tình hình như thế, không khỏi lộ ra một tia cười lạnh, sau đó bạo phát khí thế Tông Sư, mũi thương đột nhiên chĩa vào bọn hắn!
Rống!
Địch quân Bị vây quanh tựa hồ trông thấy một mãnh thú hung mãnh đang nhìn mình chằm chằm!
Keng!
Một âm thanh vang lên. Đột nhiên một sĩ binh bị khí thế Trương Hợp hù dọa, binh khí trong tay rớt xuống, sau đó binh lính bị vây quanh liên tục bỏ xuống vũ khí. Mà mấy vị tướng lĩnh địch quân gặp tình hình như thế lộ ra vẻ bất đắc dĩ, sau đó buông vũ khí xuống!
Dạ Lăng Vân nhìn mấy vị tướng lĩnh địch quân yếu đuối như thế, khinh thường nở nụ cười. Trương Hợp vung tayên, để binh lính áp giải bọn họ. Mấy tên tướng lĩnh này vẫn chỗ để dùng, đến lúc đó có thể cẩn thận khảo hỏi bọn hắn thế lực Dũng Dụ Vương cụ thể phân bố ở đâu!
Sau đó Trương Hợp cùng mấy vị tướng lĩnh tiếp tục thanh lý Lương thành, triệt để phong tỏa Lương thành, buổi tối bách tính Lương thành đều trốn vào trong phòng của mình, không ngừng nghe phía ngoài có tiếng chém giết, núp trong chăn run lẩy bẩy. Thẳng đến sáng ngày thứ hai, Trương Hợp, Dạ Lăng Vân, Trần Đình mấy vị tướng lĩnh mới tụ hợp bên trong thành phủ Lương thành. Mấy người Trương Hợp trải qua một đêm thanh lý chém giết, thân thể mỏi mệt, nhưng nội tâm lại rất hưng phấn, ánh mắt sáng ngời. Trương Hợp ngồi ngay ngắn ở chủ vị nhìn các tướng lĩnh ngồi xuống bên cạnh, có chút hưng phấn giọng nói:
- Chư vị, khâu trọng yếu nhất mà điện hạ giao cho chúng ta cuối cùng đã thành công, bây giờ chúng ta chiếm lĩnh Lương thành, mà đại quân của Dũng Dụ Vương đã bị chúng ta bao vây!
- Chúng ta lập tức phái người đi ba thành trước đó thiết kế tín hiệu. Để ba thành biết được chúng ta đã cầm xuống Lương thành, có thể bắt đầu vây quét đại quân của Dũng Dụ Vương. Chúng tướng gật gật đầu.
Sau một ngày, Tiêu Chiến ở Dương thành đạt được tín hiệu, biết bây giờ Trương Hợp đã đoạt được Lương thành nhất thời lòng tin tăng nhiều. Lập tức nhìn về phía đại quân trước cửa thành lộ ra nụ cười lạnh lùng!
Chờ đợi màn đêm buông xuống!
Lúc này Phương Minh Cư mặt mũi tràn đầy tức giận nhìn đối phương tử thủ không ra Dương thành, lập tức hạ lệnh:
- Tối nay tất cả mọi người nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai khởi xướng tổng tiến công sau cùng, nhất định phải chiếm được Dương thành...
Mà Phương Lâm ở Giang thành cũng nhận được tín hiệu, cũng lộ ra nụ cười máu tanh nhìn địch quân dưngd dưới cửa thành chửi rủa.
Thời khắc săn giết, bắt đầu!
Mà bên ngoài Hoán Dương thành, đại quân của Hình Vanh lại một lần công thành thối lui.
Ban đêm buông xuống, bọn người Trần Cung Lữ Bố rốt cục chờ đến tin tức. Lữ Bố hung hăng nắm chặt quyền đầu, mấy ngày nay chiến đấu chỉ có thể nhìn, không thể nhúng tay, đã để hắn nhịn gần chết, đặc biệt là cái gì tên Bàng Bá Long mỗi lần đều ở phía dưới cửa thành kêu gào, Lữ Bố còn không thể ra tay!
Lữ Bố nhớ tới Bàng Bá Long phách lối, khuôn mặt cương dương lộ ra nụ cười tàn nhẫn. Ta nhịn ngươi rất lâu!
Trần Cung nhìn vẻ mặt của Lữ Bố, lại thêm tin tức tốt này, gương mặt tuấn dật cười nói:
- Phụng Tiên, bây giờ chúng ta đã vây Dũng Dụ Vương đại quân lại!
- Đã đến phiên ngươi lên chiến trường!
Lữ Bố hưng phấn nhìn Trần Cung:
- Chúng ta nên như thế nào, tối nay suất lĩnh đại quân đánh lén bọn họ?
Trần Cung chậm rãi lắc đầu:
- Hình Vanh dùng binh pháp mưu lược có chút nghiêm túc cẩn thận, tối nay đánh giết tỷ lệ không lớn, một khi Hoán Dương thành chúng ta có động tĩnh, bọn họ lập tức sẽ phát hiện, đến lúc đó khó có thể thành công vây bắt hết một vố!
Nói xong, ánh mắt Trần Cung mang theo mỉm cười nhìn về phía Lữ Bố:
- Phụng Tiên, ngươi không phải rất muốn giết Bàng Bá Long kia sao! Đợi ngày mai thời điểm Bàng Bá Long khiêu chiến, ngươi có thể trực tiếp ra khỏi thành đối chiến cùng hắn. Chúng ta sẽ chém giết Bàng Bá Long trong lúc tất cả mọi người đang nhìn soi mói !
- Trực tiếp đánh vỡ khí thế của bọn hắn!
- Đến lúc đó trực tiếp suất lĩnh bốn mươi ngàn đại quân bên trong thành trùng kích bọn họ, Hình Vanh kia khẳng định sẽ cho rằng viện quân đã tới, nhất định sẽ rút lui!
- Chúng ta cứ theo sát phía sau tùy bọn hắn đến Lương thành, tụ hợp cùng Trương Hợp tướng quân, một lần hành động bắt lấy bọn hắn!
Lữ Bố đứng lên vỗ bàn, lớn tiếng nói:
- Tốt! Ngày mai ta muốn địch quân sợ mất mật!
Mấy vị thống lĩnh còn lại bên cạnh dùng ánh mắt cuồng nhiệt nhìn Lữ Bố!
Sáng ngày thứ hai, quả nhiên Bàng Bá Long lại đi tới trước cửa thành kêu gào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.