Chương 51: Nếu tôi là gió mát
Bát Nguyệt Trường An
18/11/2016
No. 273
Lớp 10 nghỉ hè, lớp 12 tốt nghiệp, chỉ có chúng tôi vẫn còn lêu lổng ở tòa nhà trống trải này.
Kì nghỉ hè chưa đầy hai tháng đã bị cắt xén một tháng, dùng để dạy bù. Khoảng thời gian tháng cuối học giáo trình mới, lớp 12 chính thức bắt đầu, chúng tôi sẽ phải đi vào vòng ôn tập đầu tiên.
Mùa hè nóng bức, trong phòng học có ba chiếc quạt trần cùng quay, sau biến thành máy sấy tóc, cơ bản không thể thổi bay bực dọc trong lòng mọi người. Dưới nền phòng học đặt rất nhiều chậu nước, thầy nói như vậy sẽ giúp giảm nhiệt, e rằng cũng chỉ có tác dụng tinh thần mà thôi.
Song, đối với Giản Đơn mà nói thì đúng có tác dụng giảm nhiệt thật. Bởi vì cậu ấy hay loạng choạng đứng dậy, một chân dẫm vào chậu nước làm đổ vào người.
Cứ đến lúc như thế, mấy người chúng tôi đều cười nghiêng ngả, chỉ có ánh mắt của β là càng ngày càng ảm đạm.
Bây giờ Giản Đơn mỗi ngày chỉ ngủ bốn tiếng, tất cả thời gian đều dành để học, lúc ở trên lớp không chịu nổi mà ngủ gật, trong tay vẫn cầm chặt cái bút.
Còn Hàn Tự chỉ ngồi như pho tượng đọc sách, giống y như Bối Lâm ngồi sau lưng cậu ta vậy, dường như tất cả mọi sự náo nhiệt xung quanh đều không liên quan đến họ.
Tôi nhìn mãi hai người đó.
Đến tận khi Dư Hoài ngồi cạnh đang bận làm đề không kìm nổi mà vươn tay ra vỗ nhẹ tôi: “Cảnh Cảnh, đừng nhìn nữa.”
No. 274
Bối Lâm là học sinh chuyển vào lớp tôi đầu năm lớp 11.
Sau khi phân ban, lớp 3 và lớp 7 bị giải tán, biển lớp và phòng học đều trống không, sau đó tất cả những học sinh chọn học ban xã hội đều vào đó học, như vậy đã lập ra lớp ban xã hội mới tinh, còn những học sinh học ban tự nhiên của lớp 3 lớp 7 cũ sẽ được phân bố đều ra các lớp còn lại.
Tất nhiên, lớp khác không bao gồm “lớp 1 quý tộc” và “lớp 2 quý tộc”- hai đối thủ một mất một còn đến cả cuộc đấu bóng rổ vòng tròn cũng có thể động thủ.
Bối Lâm và ba học sinh khác chuyển vào lớp 5 chúng tôi chính vào lúc đó.
Cậu ta đeo kính, nhìn trắng trẻo nho nhã nhưng lại cắt tóc rất ngắn; do hơi cao nên cậu ta được phân ngồi bàn cuối cùng, vừa hay ngồi sau Hàn Tự. β cực kì có hứng thú với những người bạn mới mới, nick name của cậu ta lại là β nên lại càng muốn kết bạn với Bối Lâm để tạo thành chị em Bối thị, như vậy có thể tiến quân vào tổ chức mới gì đó của Bách Lạc Môn bến Thượng Hải gì đó vào thập kỉ 30 thế kỉ trước.
(Trong tiếng Trung, Bê ta đọc là Bối Tháp, có cùng chữ Bối với Bối Lâm)
Nhưng, Bối Lâm lại chẳng thèm ngó ngàng đến bất kì ai.
Giống như Chu Dao học điên cuồng, phấn đấu học, tuy vì tiết kiệm thời gian để học mà trốn trực vệ sinh, quan tâm đến thành tích nhưng vẫn là một cô gái mười bảy, mười tám tuổi, thích hóng hớt. Sau đại hợp xướng 12-9, cậu ta thân hơn với tôi chút, thường hay ngoảnh xuống nói chuyện với tôi mấy câu. Lúc Dư Hoài không có ở đó, cậu ta cũng tình nguyện giảng cho tôi hai câu – dẫu sao cả đời này tôi không thể thi môn nào giỏi hơn cậu ta.
Nhưng Bối Lâm thật sự không đếm xỉa đến bất kì ai.
Lần thi giữa kì đầu tiên, cậu ta khiến chúng tôi đứng hình. Bối Lâm với ba điểm áp đảo vượt mặt Hàn Tự, trở thành học sinh đứng đầu mới của lớp 5.
Cậu ta như người máy vậy, mặc cho β nhiệt tình bắt chuyện, cậu ta chỉ đáp lại bằng nụ cười nhạt.
Lúc đó, Giản Đơn nhân lúc rảnh sẽ hỏi chúng tôi: “Các cậu cảm thấy Bối Lâm giống phiên bản nữ của Hàn Tự không?”
β lần nào cũng cười ha hả: “Giản Đơn, cuối cùng cậu cũng chịu thừa nhận Hàn Tự là tên liệt dây cảm xúc mặt rồi.”
Giản Đơn chỉ nói ngượng ngùng: “Thực ra Bối Lâm không lạnh lùng thế đâu, có lúc còn nói với tớ mấy câu đó.”
Tôi và β đều không để tâm. Ai cũng không chú ý nhiều đến Bối Lâm, trừ Hàn Tự và Chu Dao. Sự tò mò của Chu Dao xuất phát rất hợp tình hợp lí- lòng đố kị của cậu ấy không phải quá lớn, vốn dĩ đã không có phần của cậu ta rồi, nhưng cậu ta muốn biết Bối Lâm làm thế nào có thể giữ được điểm Ngữ văn cao như thế.
Kể cả là thần văn học trong lớp, điểm văn cũng phải xê dịch trong khoảng nào đó, còn điểm văn của Bối Lâm luôn ở khoảng 135 điểm, xê dịch không bao giờ quá ba điểm.
Còn sự tò mò của Hàn Tự đối với Bối Lâm, lúc mới bắt đầu không có ai phát hiện ra cả.
No. 275
Buổi chiều, tiết một là tiết văn.
Điểm văn của Dư Hoài luôn ngấp nghé mức chết, làm thành tích của cậu ấy bị thụt lùi kha khá. Tuy người cậu ấy sùng bái- Thịnh Hoài Nam, thành tích môn Văn cũng không tốt nhưng cũng không quá chênh lệch so với các môn khác.
Tôi cực kì hoài nghi, sự kém hiểu biết trên phương diện tình cảm của Dư Hoài ảnh hưởng đến phỏng đoán lựa chọn đáp án bài đọc hiểu, dẫn đến việc cậu ấy luôn trả lời một đáp án vô cùng “không liên quan”.
Tất nhiên, kiến thức nền cũng rất kém.
Ví dụ như câu đọc hiểu văn cổ, hỏi “như tố” nghĩa gì (đồ ăn mặn nhưng là đồ chay), đáp án của cậu ấy lại là nấm không ăn thịt.
Nghe nói, đây là đáp án sau khi câu ấy loại trừ đáp án “nấm đơn sắc không lòe loẹt” ở trong đầu rồi mới viết ra.
Vậy là Dư Hoài vẫn luôn đứng thứ ba trong lớp, cô giáo lâu năm sắp thành tinh như cô Trương ghét nhất chính là loại học sinh này. Tất cả thành tích vượt trội của Dư Hoài ở các môn khác chứng minh được năng lực của cậu ấy, nhưng môn Văn lại thể hiện thái độ của cậu ấy. Cô Trương cho rằng, chỉ cần dành một phần ba sức lực học các môn tự nhiên thì nhất định có thể kéo điểm Văn lên.
Nhưng Dư Hoài lại ngày càng thi cẩu thả.
Tất nhiên tôi biết nguyên nhân tại sao. Kì thi vòng tròn Vật lí toàn quốc cuối cùng sắp diễn ra rồi mà. Dư Hoài lo lắng và chăm chỉ hơn bất cứ lúc nào, trước khi nghỉ hè đã vùi mình vào tập huấn như ở quân doanh, bây giờ càng phải tranh thủ từng giây từng phút làm đề, làm sao có thể đối xử nghiêm túc với tờ giấy văn trắng tinh cô Trương phát được.
Cậu ấy giả vờ ngoan thì thôi đi, cô Trương lại cảm thấy Dư Hoài không có năng khiếu với các môn xã hội. Vậy là, Dư Hoài xả hết bất mãn bị cô Trương điểm danh phê bình lên trang giấy.
Chuông vào học vừa vang lên, cô Trương đã ôm một đống bài thi bước vào phòng học. Lớp phó đại diện giờ Văn phát bài thi xong, cô Trương ở trên bục giảng hỏi: “Còn ai chưa có giấy thi không?”
Dư Hoài đang cắm đầu làm đề, lông mày nhăn lại, hoàn toàn không nghe thấy gì.
“Tôi hỏi ai còn chưa có giấy thi.”Cô Trương đập bàn dữ dằn.
Tôi đẩy đẩy Dư Hoài, cậu ấy như vừa bước ra khỏi cõi mộng, giơ tay lên: “Em ạ! Em chưa có giấy!”
Cô Trương cười lạnh: “Tự lên lấy!”
Dư Hoài đẩy ghế về phía sau, đứng dậy đi lên bục giảng. Cô Trương bực dọc đập tờ giấy thi trong tay xuống mặt bàn.
“Cầm lấy, đọc cho cả lớp nghe, câu hỏi năng lực thứ hai từ dưới lên, xem em viết thế nào.”
Tôi vội vàng mở sang trang cuối cùng nhìn câu hỏi năng lực số hai từ dưới lên.
Đó là một câu điền vào chỗ trống:
“Nếu tôi là ánh dương, tôi sẽ sưởi ấm một miền đất;
Nếu tôi là nước suối, tôi sẽ tưới mát một mảnh sa mạc;
Nếu tôi là cây xanh, tôi sẽ che chở cho một bầy chim;
Nếu tôi là gió mát, ………………………….”
Câu này vốn dĩ không có vấn đề gì to tát.
Nhưng đáp án mà Dư Hoài đọc to lên lại là:
“Tôi nhất định giết chết Tâm Tương Ấn.”
(ND: Tâm Tương Ấn là một loại giấy vệ sinh, khăn ướt,…)
Dư Hoài bị phạt đứng ngoài cửa nửa tiết học.
Từ khi lên cấp 3 đến nay, tôi chưa từng gặp chuyện bị đứng phạt thế này. Thầy cô đều đối xử với học sinh như thanh niên, đến cả chuyện to tiếng trách mắng cũng rất ít khi xảy ra.
Tôi giơ tay xin ra ngoài đi vệ sinh, cô Trương liếc xéo tôi rồi cũng gật đầu. Tôi liền lấy mấy tờ giấy nháp tính toán được gần nửa và một cây bút bi của Dư Hoài trong ngăn bàn, âm thầm chuồn ra ngoài từ cửa sau.
“Này!”
Dư Hoài cảm kích cười lớn: “Cứu nguy khi gặp nạn, ta đây sẽ khắc cốt ghi tâm.”
Tôi không kìm được định lườm cô Trương: “Thôi đi, tớ còn phải giả vờ đi nhà vệ sinh đấy, cậu cẩn thận không bị phát hiện đó.”
Chuông tan học vừa kêu lên, cô Trương còn chưa rời khỏi bục giảng, chúng tôi đã ào ào chạy ra xem Dư Hoài, phát hiện cậu ấy đang ngồi trên nền đất, lấy mấy tờ giấy kê mông, dựa vào tường ngủ ngon lành từ lúc nào.
Tuy nhìn cậu ấy khi ngủ rất xấu, ngoác nửa miệng ra còn lại còn chảy nước miếng, bọn Bê ta liền lấy điện thoại ra chụp nhưng tôi không chịu được, rất đau lòng.
Tuy bây giờ là giữa hè nhưng sự phóng khoáng của mùa hè đã dung túng cho sự lười biếng của chúng tôi, nhưng tôi biết mùa đông của “lớp 12 đen tối” mà chị Lạc Chỉ từng nói với tôi hai năm trước sắp đến rồi. Thế nhưng, Dư Hoài – người luôn khiến tôi tràn đầy năng lượng mặt trời, gần đây ánh dương đã ảm đạm đi rõ rệt.
Tuy vẫn hồn nhiên chọc cười trên tờ giấy thi Ngữ văn nhưng tôi nhìn ra sự mệt mỏi của cậu ấy.
Đối với cậu ấy mà nói, kì thi Vật lí toàn quốc lần cuối cùng đã bắt đầu rồi.
Sau khi đạt được giải ba hồi lớp 10, lớp 11 Dư Hoài đạt được giải nhì, ở Thượng Hải và Quảng Châu có hai trường đại học khá tốt đề nghị cậu ấy từ bỏ vòng nguyệt quế, song tất nhiên Dư Hoài không chấp nhận, bởi vì hai chữ “khá tốt” là tiêu chuẩn của tôi mà thôi.
Nếu năm lớp 10 là sự căng thẳng của cậu ấy là do chính bản thân mình đối đầu làm khó dễ mình, thì lần này là sự căng thẳng thật sự. Năm lớp 10, cậu ấy còn có thể ngồi trong quán bar cười hi hi ha ha rằng giải ba hiếm có với Lâm Dương thì đến năm lớp 12 này, giải nhất trở thành không thể không.
Từng là kẻ vỗ ngực tự tin nói không sao, vẫn còn có cơ hội thì giờ đây lại không dám đi sai nửa bước.
Một chút sai sót ở phòng thi sẽ đổi lại là cuộc đời.
Tất nhiên, nếu thi không tốt thì cậu ấy vẫn có thể thi đại học, thi vào một trường top đầu có tỉ lệ chọi cao ngất; nhưng, nếu thật sự thi hỏng thì ý nghĩa của kì thi Vật lí suốt ba năm nay để ở đâu? Kiên trì như thế, há chẳng phải thành ra công cốc ư?
Dư Hoài giống như tôi, cậu ấy làm việc gì đều nhắm thẳng đến mục đích cuối cùng, coi trọng ý nghĩa. Nếu chuyện đó với môn ban xã hội, cậu ấy chỉ nghĩ một chút thì tôi thật sự phải chạy đi học ban tự nhiên một cách vô nghĩa.
Vì vậy tôi vô cùng, vô cùng hy vọng cậu ấy thi tốt.
Đúng vào lúc tôi nhìn Dư Hoài tỉnh dậy, vội vã lau nước miếng đi và bị mọi người trêu chọc. Bối Lâm cầm cốc nước đi từ cửa sau ra ngoài, quét mắt qua một lượt sự náo nhiệt ngoài hành lang, nhẹ nhàng hắng một tiếng.
Hàn Tự cũng đi theo cậu ấy, hỏi: “Sao thế?”
Bối Lâm cười: “Cậu biết mà, được trời ưu ái.”
Bốn chữ này hình như là ám hiệu giữa hai người họ, tuy tôi nghe không hiểu nhưng nhìn trên mặt Hàn Tự lộ ra nụ cười khổ.
Tôi nhìn họ dần dần rời khỏi đám đông, hình bóng hai người nhìn hết sức hòa hợp, đều trắng trắng, lạnh lạnh, bộ dạng kiểu rất biết giả vờ, chỉ cần xuống tóc là có thể đi xuất gia.
Lúc thu tầm mắt về, tôi bắt gặp Giản Đơn đang nhìn hai người họ, trong đám người đang trêu chọc Dư Hoài, chỉ có cậu ấy quay lưng nhìn trân trân về phía cuối hành lang, bất chợt ánh mắt phiêu dạt như quả cầu nổi giữa đại dương mênh mông.
Giản Đơn cũng để ý đến tôi, cười khổ một lát rồi đi tới.
“Được trời ưu ái có nghĩa gì?”. Tôi nghiêng đầu hỏi cậu ấy, nhưng không hề nói bốn từ này là do Bối Lâm nói: “Sao tớ lại không hiểu vậy?”
Giản Đơn ngây người một lát rồi lại nhoẻn cười.
“Bốn chữ này à … tất nhiên cậu không hiểu được đâu.”
Lúc hơn hai giờ bắt đầu tiết tự học, trong lớp nóng như nồi hấp. Cánh tay của tôi toàn bị đập vào tay Dư Hoài. Tôi từng vì những lúc như thế này mà mừng thầm trong bụng, mỗi người dịch tay về phía ngược lại một chút, Dư Hoài cúi đầu làm đề, còn tôi thì lặng lẽ chờ nhịp tim trở lại trạng thái bình thường.
Nhưng bây giờ, cánh tay toàn là mồ hôi, roạt một cái, cả hai người đều giật mình, oi bức đến mức mồ hôi chảy ướt cả phòng học; chúng tôi lười nhìn nhau, chỉ hận không cắn chết được đối phương.
Vậy là, tôi cầm quyển sách từ mới Tiếng Anh, nói: “Không chịu nổi rồi, tớ phải ra ngoài đọc sách.”
Trương Bình thầm cho phép học sinh đến giờ tự học mỗi người có thể tự tìm cho mình một chỗ tránh nóng, chỉ cần không quá đáng là được. Suy cho cùng, tự do đi lại cũng chỉ có mấy người bàn cuối chúng tôi, không ảnh hưởng đến toàn bộ nên thầy cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Tất nhiên đây cũng là một phần tạo nên mê lực của Trương Bình trong lòng Bê ta. Dẫu sao cậu ấy cũng biết cách tô đắp hình tượng đẹp đẽ cho Trương Bình. Hai tháng trước, Từ Diên Lượng là người đầu tiên nói nghe thấy chuyện Trương Bình chia tay bạn gái ở phòng giáo viên, Bê ta không nói một lời nào, lặng lẽ đi xuống tầng dưới, sau lại mang một đống túi ni long lên – cậu ấy mời cả lớp ăn kem xanh lưỡi đang thịnh hành nhất dạo đó.
Cả lớp đều xanh hết cả lưỡi, tôi còn chụp lại rất nhiều bức.
Dư Hoài hết sức biểu dương hành động nhường chỗ đi ra ngoài đọc sách của tôi, gọi tôi là người có phẩm tiết cao đẹp.
Lúc này, Giản Đơn cũng đứng dậy, nói: “Cảnh Cảnh, tớ cùng đi với.”
Tôi còn tưởng Bê ta sẽ nhoi nhoi chạy theo chúng tôi – sân thượng khu hành chính đã trở thành chốn tụ tập của chúng tôi rồi – Nhưng Bê ta chỉ quay đầu nhìn chúng tôi, sau đó còn đặc biệt thở một tiếng thật dài với tôi.
Tôi không hiểu tại sao.
Khi tôi và Giản Đơn cầm đồ dùng học tập, sánh vai đi ở hành lang thì đột nhiên Giản Đơn hỏi tôi: “Cảnh Cảnh, cậu vì Dư Hoài mới học ban tự nhiên, bây giờ có thấy hối hận không?”
“Không phải vì Dư Hoài tớ mới học ban tự nhiên nhé!” Tôi đáp ngay tắp lự.
Giản Đơn mỉm cười, không biết tại sao không khí xung quanh bỗng trầm xuống đến lạ.
Tôi càng ngày càng lạ lẫm với Giản Đơn của hiện tại. Tuy cậu ấy còn tươi mới, điên loạn, to gan như Bê ta nhưng cũng là một cô gái hoạt bát đáng yêu, nhiệt tình, lương thiện, hơi nhát gan, thích xem phim thần tượng, hay khóc, còn ngốc hơn cả tôi.
Dẫu sao cũng không phải như bây giờ, im lặng đến mức cười không lộ rang.
“Nhưng tớ hối hận rồi.” Giản Đơn cuối đầu, nói rất khẽ.
Tôi nghĩ đến câu ám hiệu “được trời ưu ái”, bỗng dưng không biết nên nói gì.
Cuối cùng, chúng tôi cũng đi đến cửa hành lang khu hành chính, tôi đi trước mấy bước, phát hiện Giản
Đơn không đi theo sau nữa.
Tôi ngoảnh lại thì nhìn thấy cậu ấy đứng ở mấy bậc cầu thang dưới, ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ nhìn tôi.
“Cảnh Cảnh, kì học thêm kết thúc, mình phải chuyển sang lớp ban xã hội rồi.”
Lớp 10 nghỉ hè, lớp 12 tốt nghiệp, chỉ có chúng tôi vẫn còn lêu lổng ở tòa nhà trống trải này.
Kì nghỉ hè chưa đầy hai tháng đã bị cắt xén một tháng, dùng để dạy bù. Khoảng thời gian tháng cuối học giáo trình mới, lớp 12 chính thức bắt đầu, chúng tôi sẽ phải đi vào vòng ôn tập đầu tiên.
Mùa hè nóng bức, trong phòng học có ba chiếc quạt trần cùng quay, sau biến thành máy sấy tóc, cơ bản không thể thổi bay bực dọc trong lòng mọi người. Dưới nền phòng học đặt rất nhiều chậu nước, thầy nói như vậy sẽ giúp giảm nhiệt, e rằng cũng chỉ có tác dụng tinh thần mà thôi.
Song, đối với Giản Đơn mà nói thì đúng có tác dụng giảm nhiệt thật. Bởi vì cậu ấy hay loạng choạng đứng dậy, một chân dẫm vào chậu nước làm đổ vào người.
Cứ đến lúc như thế, mấy người chúng tôi đều cười nghiêng ngả, chỉ có ánh mắt của β là càng ngày càng ảm đạm.
Bây giờ Giản Đơn mỗi ngày chỉ ngủ bốn tiếng, tất cả thời gian đều dành để học, lúc ở trên lớp không chịu nổi mà ngủ gật, trong tay vẫn cầm chặt cái bút.
Còn Hàn Tự chỉ ngồi như pho tượng đọc sách, giống y như Bối Lâm ngồi sau lưng cậu ta vậy, dường như tất cả mọi sự náo nhiệt xung quanh đều không liên quan đến họ.
Tôi nhìn mãi hai người đó.
Đến tận khi Dư Hoài ngồi cạnh đang bận làm đề không kìm nổi mà vươn tay ra vỗ nhẹ tôi: “Cảnh Cảnh, đừng nhìn nữa.”
No. 274
Bối Lâm là học sinh chuyển vào lớp tôi đầu năm lớp 11.
Sau khi phân ban, lớp 3 và lớp 7 bị giải tán, biển lớp và phòng học đều trống không, sau đó tất cả những học sinh chọn học ban xã hội đều vào đó học, như vậy đã lập ra lớp ban xã hội mới tinh, còn những học sinh học ban tự nhiên của lớp 3 lớp 7 cũ sẽ được phân bố đều ra các lớp còn lại.
Tất nhiên, lớp khác không bao gồm “lớp 1 quý tộc” và “lớp 2 quý tộc”- hai đối thủ một mất một còn đến cả cuộc đấu bóng rổ vòng tròn cũng có thể động thủ.
Bối Lâm và ba học sinh khác chuyển vào lớp 5 chúng tôi chính vào lúc đó.
Cậu ta đeo kính, nhìn trắng trẻo nho nhã nhưng lại cắt tóc rất ngắn; do hơi cao nên cậu ta được phân ngồi bàn cuối cùng, vừa hay ngồi sau Hàn Tự. β cực kì có hứng thú với những người bạn mới mới, nick name của cậu ta lại là β nên lại càng muốn kết bạn với Bối Lâm để tạo thành chị em Bối thị, như vậy có thể tiến quân vào tổ chức mới gì đó của Bách Lạc Môn bến Thượng Hải gì đó vào thập kỉ 30 thế kỉ trước.
(Trong tiếng Trung, Bê ta đọc là Bối Tháp, có cùng chữ Bối với Bối Lâm)
Nhưng, Bối Lâm lại chẳng thèm ngó ngàng đến bất kì ai.
Giống như Chu Dao học điên cuồng, phấn đấu học, tuy vì tiết kiệm thời gian để học mà trốn trực vệ sinh, quan tâm đến thành tích nhưng vẫn là một cô gái mười bảy, mười tám tuổi, thích hóng hớt. Sau đại hợp xướng 12-9, cậu ta thân hơn với tôi chút, thường hay ngoảnh xuống nói chuyện với tôi mấy câu. Lúc Dư Hoài không có ở đó, cậu ta cũng tình nguyện giảng cho tôi hai câu – dẫu sao cả đời này tôi không thể thi môn nào giỏi hơn cậu ta.
Nhưng Bối Lâm thật sự không đếm xỉa đến bất kì ai.
Lần thi giữa kì đầu tiên, cậu ta khiến chúng tôi đứng hình. Bối Lâm với ba điểm áp đảo vượt mặt Hàn Tự, trở thành học sinh đứng đầu mới của lớp 5.
Cậu ta như người máy vậy, mặc cho β nhiệt tình bắt chuyện, cậu ta chỉ đáp lại bằng nụ cười nhạt.
Lúc đó, Giản Đơn nhân lúc rảnh sẽ hỏi chúng tôi: “Các cậu cảm thấy Bối Lâm giống phiên bản nữ của Hàn Tự không?”
β lần nào cũng cười ha hả: “Giản Đơn, cuối cùng cậu cũng chịu thừa nhận Hàn Tự là tên liệt dây cảm xúc mặt rồi.”
Giản Đơn chỉ nói ngượng ngùng: “Thực ra Bối Lâm không lạnh lùng thế đâu, có lúc còn nói với tớ mấy câu đó.”
Tôi và β đều không để tâm. Ai cũng không chú ý nhiều đến Bối Lâm, trừ Hàn Tự và Chu Dao. Sự tò mò của Chu Dao xuất phát rất hợp tình hợp lí- lòng đố kị của cậu ấy không phải quá lớn, vốn dĩ đã không có phần của cậu ta rồi, nhưng cậu ta muốn biết Bối Lâm làm thế nào có thể giữ được điểm Ngữ văn cao như thế.
Kể cả là thần văn học trong lớp, điểm văn cũng phải xê dịch trong khoảng nào đó, còn điểm văn của Bối Lâm luôn ở khoảng 135 điểm, xê dịch không bao giờ quá ba điểm.
Còn sự tò mò của Hàn Tự đối với Bối Lâm, lúc mới bắt đầu không có ai phát hiện ra cả.
No. 275
Buổi chiều, tiết một là tiết văn.
Điểm văn của Dư Hoài luôn ngấp nghé mức chết, làm thành tích của cậu ấy bị thụt lùi kha khá. Tuy người cậu ấy sùng bái- Thịnh Hoài Nam, thành tích môn Văn cũng không tốt nhưng cũng không quá chênh lệch so với các môn khác.
Tôi cực kì hoài nghi, sự kém hiểu biết trên phương diện tình cảm của Dư Hoài ảnh hưởng đến phỏng đoán lựa chọn đáp án bài đọc hiểu, dẫn đến việc cậu ấy luôn trả lời một đáp án vô cùng “không liên quan”.
Tất nhiên, kiến thức nền cũng rất kém.
Ví dụ như câu đọc hiểu văn cổ, hỏi “như tố” nghĩa gì (đồ ăn mặn nhưng là đồ chay), đáp án của cậu ấy lại là nấm không ăn thịt.
Nghe nói, đây là đáp án sau khi câu ấy loại trừ đáp án “nấm đơn sắc không lòe loẹt” ở trong đầu rồi mới viết ra.
Vậy là Dư Hoài vẫn luôn đứng thứ ba trong lớp, cô giáo lâu năm sắp thành tinh như cô Trương ghét nhất chính là loại học sinh này. Tất cả thành tích vượt trội của Dư Hoài ở các môn khác chứng minh được năng lực của cậu ấy, nhưng môn Văn lại thể hiện thái độ của cậu ấy. Cô Trương cho rằng, chỉ cần dành một phần ba sức lực học các môn tự nhiên thì nhất định có thể kéo điểm Văn lên.
Nhưng Dư Hoài lại ngày càng thi cẩu thả.
Tất nhiên tôi biết nguyên nhân tại sao. Kì thi vòng tròn Vật lí toàn quốc cuối cùng sắp diễn ra rồi mà. Dư Hoài lo lắng và chăm chỉ hơn bất cứ lúc nào, trước khi nghỉ hè đã vùi mình vào tập huấn như ở quân doanh, bây giờ càng phải tranh thủ từng giây từng phút làm đề, làm sao có thể đối xử nghiêm túc với tờ giấy văn trắng tinh cô Trương phát được.
Cậu ấy giả vờ ngoan thì thôi đi, cô Trương lại cảm thấy Dư Hoài không có năng khiếu với các môn xã hội. Vậy là, Dư Hoài xả hết bất mãn bị cô Trương điểm danh phê bình lên trang giấy.
Chuông vào học vừa vang lên, cô Trương đã ôm một đống bài thi bước vào phòng học. Lớp phó đại diện giờ Văn phát bài thi xong, cô Trương ở trên bục giảng hỏi: “Còn ai chưa có giấy thi không?”
Dư Hoài đang cắm đầu làm đề, lông mày nhăn lại, hoàn toàn không nghe thấy gì.
“Tôi hỏi ai còn chưa có giấy thi.”Cô Trương đập bàn dữ dằn.
Tôi đẩy đẩy Dư Hoài, cậu ấy như vừa bước ra khỏi cõi mộng, giơ tay lên: “Em ạ! Em chưa có giấy!”
Cô Trương cười lạnh: “Tự lên lấy!”
Dư Hoài đẩy ghế về phía sau, đứng dậy đi lên bục giảng. Cô Trương bực dọc đập tờ giấy thi trong tay xuống mặt bàn.
“Cầm lấy, đọc cho cả lớp nghe, câu hỏi năng lực thứ hai từ dưới lên, xem em viết thế nào.”
Tôi vội vàng mở sang trang cuối cùng nhìn câu hỏi năng lực số hai từ dưới lên.
Đó là một câu điền vào chỗ trống:
“Nếu tôi là ánh dương, tôi sẽ sưởi ấm một miền đất;
Nếu tôi là nước suối, tôi sẽ tưới mát một mảnh sa mạc;
Nếu tôi là cây xanh, tôi sẽ che chở cho một bầy chim;
Nếu tôi là gió mát, ………………………….”
Câu này vốn dĩ không có vấn đề gì to tát.
Nhưng đáp án mà Dư Hoài đọc to lên lại là:
“Tôi nhất định giết chết Tâm Tương Ấn.”
(ND: Tâm Tương Ấn là một loại giấy vệ sinh, khăn ướt,…)
Dư Hoài bị phạt đứng ngoài cửa nửa tiết học.
Từ khi lên cấp 3 đến nay, tôi chưa từng gặp chuyện bị đứng phạt thế này. Thầy cô đều đối xử với học sinh như thanh niên, đến cả chuyện to tiếng trách mắng cũng rất ít khi xảy ra.
Tôi giơ tay xin ra ngoài đi vệ sinh, cô Trương liếc xéo tôi rồi cũng gật đầu. Tôi liền lấy mấy tờ giấy nháp tính toán được gần nửa và một cây bút bi của Dư Hoài trong ngăn bàn, âm thầm chuồn ra ngoài từ cửa sau.
“Này!”
Dư Hoài cảm kích cười lớn: “Cứu nguy khi gặp nạn, ta đây sẽ khắc cốt ghi tâm.”
Tôi không kìm được định lườm cô Trương: “Thôi đi, tớ còn phải giả vờ đi nhà vệ sinh đấy, cậu cẩn thận không bị phát hiện đó.”
Chuông tan học vừa kêu lên, cô Trương còn chưa rời khỏi bục giảng, chúng tôi đã ào ào chạy ra xem Dư Hoài, phát hiện cậu ấy đang ngồi trên nền đất, lấy mấy tờ giấy kê mông, dựa vào tường ngủ ngon lành từ lúc nào.
Tuy nhìn cậu ấy khi ngủ rất xấu, ngoác nửa miệng ra còn lại còn chảy nước miếng, bọn Bê ta liền lấy điện thoại ra chụp nhưng tôi không chịu được, rất đau lòng.
Tuy bây giờ là giữa hè nhưng sự phóng khoáng của mùa hè đã dung túng cho sự lười biếng của chúng tôi, nhưng tôi biết mùa đông của “lớp 12 đen tối” mà chị Lạc Chỉ từng nói với tôi hai năm trước sắp đến rồi. Thế nhưng, Dư Hoài – người luôn khiến tôi tràn đầy năng lượng mặt trời, gần đây ánh dương đã ảm đạm đi rõ rệt.
Tuy vẫn hồn nhiên chọc cười trên tờ giấy thi Ngữ văn nhưng tôi nhìn ra sự mệt mỏi của cậu ấy.
Đối với cậu ấy mà nói, kì thi Vật lí toàn quốc lần cuối cùng đã bắt đầu rồi.
Sau khi đạt được giải ba hồi lớp 10, lớp 11 Dư Hoài đạt được giải nhì, ở Thượng Hải và Quảng Châu có hai trường đại học khá tốt đề nghị cậu ấy từ bỏ vòng nguyệt quế, song tất nhiên Dư Hoài không chấp nhận, bởi vì hai chữ “khá tốt” là tiêu chuẩn của tôi mà thôi.
Nếu năm lớp 10 là sự căng thẳng của cậu ấy là do chính bản thân mình đối đầu làm khó dễ mình, thì lần này là sự căng thẳng thật sự. Năm lớp 10, cậu ấy còn có thể ngồi trong quán bar cười hi hi ha ha rằng giải ba hiếm có với Lâm Dương thì đến năm lớp 12 này, giải nhất trở thành không thể không.
Từng là kẻ vỗ ngực tự tin nói không sao, vẫn còn có cơ hội thì giờ đây lại không dám đi sai nửa bước.
Một chút sai sót ở phòng thi sẽ đổi lại là cuộc đời.
Tất nhiên, nếu thi không tốt thì cậu ấy vẫn có thể thi đại học, thi vào một trường top đầu có tỉ lệ chọi cao ngất; nhưng, nếu thật sự thi hỏng thì ý nghĩa của kì thi Vật lí suốt ba năm nay để ở đâu? Kiên trì như thế, há chẳng phải thành ra công cốc ư?
Dư Hoài giống như tôi, cậu ấy làm việc gì đều nhắm thẳng đến mục đích cuối cùng, coi trọng ý nghĩa. Nếu chuyện đó với môn ban xã hội, cậu ấy chỉ nghĩ một chút thì tôi thật sự phải chạy đi học ban tự nhiên một cách vô nghĩa.
Vì vậy tôi vô cùng, vô cùng hy vọng cậu ấy thi tốt.
Đúng vào lúc tôi nhìn Dư Hoài tỉnh dậy, vội vã lau nước miếng đi và bị mọi người trêu chọc. Bối Lâm cầm cốc nước đi từ cửa sau ra ngoài, quét mắt qua một lượt sự náo nhiệt ngoài hành lang, nhẹ nhàng hắng một tiếng.
Hàn Tự cũng đi theo cậu ấy, hỏi: “Sao thế?”
Bối Lâm cười: “Cậu biết mà, được trời ưu ái.”
Bốn chữ này hình như là ám hiệu giữa hai người họ, tuy tôi nghe không hiểu nhưng nhìn trên mặt Hàn Tự lộ ra nụ cười khổ.
Tôi nhìn họ dần dần rời khỏi đám đông, hình bóng hai người nhìn hết sức hòa hợp, đều trắng trắng, lạnh lạnh, bộ dạng kiểu rất biết giả vờ, chỉ cần xuống tóc là có thể đi xuất gia.
Lúc thu tầm mắt về, tôi bắt gặp Giản Đơn đang nhìn hai người họ, trong đám người đang trêu chọc Dư Hoài, chỉ có cậu ấy quay lưng nhìn trân trân về phía cuối hành lang, bất chợt ánh mắt phiêu dạt như quả cầu nổi giữa đại dương mênh mông.
Giản Đơn cũng để ý đến tôi, cười khổ một lát rồi đi tới.
“Được trời ưu ái có nghĩa gì?”. Tôi nghiêng đầu hỏi cậu ấy, nhưng không hề nói bốn từ này là do Bối Lâm nói: “Sao tớ lại không hiểu vậy?”
Giản Đơn ngây người một lát rồi lại nhoẻn cười.
“Bốn chữ này à … tất nhiên cậu không hiểu được đâu.”
Lúc hơn hai giờ bắt đầu tiết tự học, trong lớp nóng như nồi hấp. Cánh tay của tôi toàn bị đập vào tay Dư Hoài. Tôi từng vì những lúc như thế này mà mừng thầm trong bụng, mỗi người dịch tay về phía ngược lại một chút, Dư Hoài cúi đầu làm đề, còn tôi thì lặng lẽ chờ nhịp tim trở lại trạng thái bình thường.
Nhưng bây giờ, cánh tay toàn là mồ hôi, roạt một cái, cả hai người đều giật mình, oi bức đến mức mồ hôi chảy ướt cả phòng học; chúng tôi lười nhìn nhau, chỉ hận không cắn chết được đối phương.
Vậy là, tôi cầm quyển sách từ mới Tiếng Anh, nói: “Không chịu nổi rồi, tớ phải ra ngoài đọc sách.”
Trương Bình thầm cho phép học sinh đến giờ tự học mỗi người có thể tự tìm cho mình một chỗ tránh nóng, chỉ cần không quá đáng là được. Suy cho cùng, tự do đi lại cũng chỉ có mấy người bàn cuối chúng tôi, không ảnh hưởng đến toàn bộ nên thầy cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Tất nhiên đây cũng là một phần tạo nên mê lực của Trương Bình trong lòng Bê ta. Dẫu sao cậu ấy cũng biết cách tô đắp hình tượng đẹp đẽ cho Trương Bình. Hai tháng trước, Từ Diên Lượng là người đầu tiên nói nghe thấy chuyện Trương Bình chia tay bạn gái ở phòng giáo viên, Bê ta không nói một lời nào, lặng lẽ đi xuống tầng dưới, sau lại mang một đống túi ni long lên – cậu ấy mời cả lớp ăn kem xanh lưỡi đang thịnh hành nhất dạo đó.
Cả lớp đều xanh hết cả lưỡi, tôi còn chụp lại rất nhiều bức.
Dư Hoài hết sức biểu dương hành động nhường chỗ đi ra ngoài đọc sách của tôi, gọi tôi là người có phẩm tiết cao đẹp.
Lúc này, Giản Đơn cũng đứng dậy, nói: “Cảnh Cảnh, tớ cùng đi với.”
Tôi còn tưởng Bê ta sẽ nhoi nhoi chạy theo chúng tôi – sân thượng khu hành chính đã trở thành chốn tụ tập của chúng tôi rồi – Nhưng Bê ta chỉ quay đầu nhìn chúng tôi, sau đó còn đặc biệt thở một tiếng thật dài với tôi.
Tôi không hiểu tại sao.
Khi tôi và Giản Đơn cầm đồ dùng học tập, sánh vai đi ở hành lang thì đột nhiên Giản Đơn hỏi tôi: “Cảnh Cảnh, cậu vì Dư Hoài mới học ban tự nhiên, bây giờ có thấy hối hận không?”
“Không phải vì Dư Hoài tớ mới học ban tự nhiên nhé!” Tôi đáp ngay tắp lự.
Giản Đơn mỉm cười, không biết tại sao không khí xung quanh bỗng trầm xuống đến lạ.
Tôi càng ngày càng lạ lẫm với Giản Đơn của hiện tại. Tuy cậu ấy còn tươi mới, điên loạn, to gan như Bê ta nhưng cũng là một cô gái hoạt bát đáng yêu, nhiệt tình, lương thiện, hơi nhát gan, thích xem phim thần tượng, hay khóc, còn ngốc hơn cả tôi.
Dẫu sao cũng không phải như bây giờ, im lặng đến mức cười không lộ rang.
“Nhưng tớ hối hận rồi.” Giản Đơn cuối đầu, nói rất khẽ.
Tôi nghĩ đến câu ám hiệu “được trời ưu ái”, bỗng dưng không biết nên nói gì.
Cuối cùng, chúng tôi cũng đi đến cửa hành lang khu hành chính, tôi đi trước mấy bước, phát hiện Giản
Đơn không đi theo sau nữa.
Tôi ngoảnh lại thì nhìn thấy cậu ấy đứng ở mấy bậc cầu thang dưới, ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ nhìn tôi.
“Cảnh Cảnh, kì học thêm kết thúc, mình phải chuyển sang lớp ban xã hội rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.