Chương 52: Tình nguyện thua cuộc.
Bát Nguyệt Trường An
18/11/2016
Tên của Giản Đơn và tôi giống nhau, đều được đệm họ mẹ vào. Tất nhiên
là điểm không giống với tôi đó là bố mẹ cô ấy vẫn luôn hạnh phúc bên
nhau, rất thắm thiết.
“Bố mẹ tớ rất chiều tớ, tớ muốn làm gì họ đều ủng hộ tớ hết. Trước giờ tớ cũng rất ngoan, không đòi hư cái gì cả. Lúc còn nhỏ nghĩ là sau này lớn lên sẽ tìm một người bạn trai tốt như bố tớ vậy, sau đó sẽ yêu thương rồi kết hôn với người đó, giống như bố mẹ tớ sống tới bạc đầu giai lão.”
Giản Đơn đúng là rất đơn giản. Cô ấy luôn tin vào sự thủy chung, trọn đời trọn kiếp; cho nên khi quen Bê ta từ khi còn học cấp một, cô ấy đã nhận định Bê ta sẽ là người bạn thân cả đời này của mình. Và trước khi vào cấp một, cô ấy đã quen Hàn Tự, Hàn Tự …
Dòng suy nghĩ của tôi đều xoay quanh hai chữ Hàn Tự này.
“Bình thường các cậu có cảm thấy việc tớ lúc nào cũng chạy theo Hàn Tự là rất măt dày không?” Giản Đơn không còn khóc nữa, lúc nói lời này còn mỉm cười.
Cô ấy không còn là cô gái hay đỏ mặt mỗi khi bị chúng tôi mang Hàn Tự ra trêu đùa rồi chạy khắp nơi đánh người nữa.
Tôi lắc đầu, đáp: “Sao có thể chứ!”
Giản Đơn trước giờ không bao giờ suy nghĩ lung tung, không bao giờ suy tính thiệt hơn, không bao giờ nói Tớ thích cậu, không bao giờ để Hàn Tự vì cô ấy mà làm điều gì, nhưng trước giờ cũng không bao giờ nghi ngờ hay dao động gì cả.
Cô ấy luôn đối xử rất tốt với Hàn Tự, khiến người khác thật ngưỡng mộ.
Bố mẹ của Giản Đơn không bao giờ ép buộc cô ấy phải đi học bất kì môn năng khiếu nào: vũ đạo, ca hát, Olympic Toán hay Tiếng Anh,… Bởi thế, chỉ cần là thứ cô ấy cảm thấy hứng thú, họ đều ủng hộ hết lòng.
Ví dụ, trước khi đi học cô ấy nhìn thấy một tài nữ cổ đại tay trắng ngần đang mài mực trong phim rồi nhẹ nhàng giơ cổ tay lên, một giây sau ống kính chuyển qua một đoạn chữ khải tinh tế, tài tử phong lưu bên cạnh gật đầu không ngừng, chữ đẹp lắm, chữ đẹp lắm…
Cô ấy lập tức nhảy lên sô pha hét to, mẹ ơi, con muốn học thư pháp!
Khi còn nhỏ, Giản Đơn luôn không hiểu một đạo lý, thứ mà tài tử đó coi trọng vĩnh viễn không phải là chữ mà là gương mặt của cô nương viết chữ đó.
Do đó, Giản Đơn rất hào hứng đến Cung văn hóa thiếu nhi học thư pháp, đeo hai túi cát lên cổ tay hai ngày đã mệt đến nỗi muốn khóc, thề là sẽ không đến đó nữa. Bố mẹ khuyên cô ấy nên kiên trì thêm vài ngày nữa, học hành cần phải có quá trình, không được sợ gian nan, khổ ải.
Trong mấy ngày này, Giản Đơn đã gặp Hàn Tự.
Nằm sấp lên trước tủ kính triển lãm các tác phẩm đoạt giải của các học viên trong Cung văn hóa thiếu nhi, một đứa bé chỉ vào một bức tranh chữ rồng bay phượng múa nói đây là tác phẩm đoạt giải của nó.
Chữ đẹp quá! Đẹp thật!
Giản Đơn kéo dài âm điệu, tựa như muốn cưa đại gia khuê tú phong lưu này.
Đứa bé trai tròn mắt nhìn Giản Đơn, dường như bị cô bé vừa nhìn đã không có phẩm vị và sức thu hút này khen ngợi là một điều vô cùng mất mặt.
Nếu là như vậy thì tại sao khi đó lại nói với một cô bé xa lạ rằng chữ đó là do cậu viết?
Hàn Tự từ bé chẳng đáng yêu gì hết. Tôi nghĩ.
Tóm lại, Giản Đơn vì muốn học chữ như các chị khuê nữ kia mới đến đây học, nhưng vì một ngày này, gặp được đại gia khuê tú biết viết chữ trong cuộc đời của cô ấy.
Thế lúc ấy Hàn Tự đang ở đâu?
Tình cảm này lại không có cách nào hiểu được tình cảm kia. Ví như tôi hiểu tại sao tôi thích Dư Hoài nhưng lại không hiểu tại sao Giản Đơn thích Hàn Tự.
Một người thì giống như một người hầu chưa bao giờ tiết kiệm lời ca ngợi của mình, còn một người thì lại giống như “đại tiểu thư” chẳng bao giờ để ý đến lời ca ngợi của người hầu đó. Vậy, rốt cuộc tình cảm giữa Giản Đơn và Hàn Tự bắt đầu từ bao giờ? Tôi hoàn toàn không tìm ra chút manh mối nào.
Tựa như vào một ngày nào đó khi tuổi trẻ bắt đầu, bị đùa giỡn vài câu; lại tựa như vào một ngày nào đó, biến nam chính trong phim thần tượng thành Hàn Tự… Số mệnh của mỗi người đều là một hoa văn đặc biệt, hoa văn của Giản Đơn, đều khảm nên những họa tiết liên quan đến Hàn Tự.
Có những chuyện nói ra rồi sẽ bị người khác chửi mắng và coi thường. Ví dụ như Giản Đơn vì tương lai của mình sau này mà cắn rang quyết định vào học ban xã hội, Hàn Tự cũng chẳng giữ lại, chỉ đến khi ăn xong thịt nướng, uống hết rượu và nói lời từ biệt mới nói một câu, sau này cũng không có ai có thể đối với tôi tốt như cậu.
Vì thế, vào một buổi tối muộn mùa hè năm ngoái, Giản Đơn về nhà nói với bố mẹ rằng cô ấy không muốn học Văn nữa.
Có phải con người sẽ có chút triệu chứng của Stockholm tiềm ẩn không? Bỏ ra một ngàn một vạn nhưng lại chỉ cần đổi lấy được một câu than thở đã cảm thấy cái gì cũng đáng giá cả.
Giản Đơn đã quen với việc làm bất cứ việc gì đầu tiên luôn nghĩ đến Hàn Tự. Có thể lớp 10 tôi mới quen Dư Hoài, cho nên thỉnh thoảng nhìn thấy thái độ đó là lẽ dĩ nhiên của cậu ấy, tôi sẽ cảm thấy bất mãn. Thế nhưng, Giản Đơn từ nhỏ đã điên cuồng bám lấy Hàn Tự, “vì cậu ấy tốt” đã biến thành thói quen; đó là một phần trong quá trình trưởng thành của cô ấy, lẽ dĩ nhiên là thế, không cần phải ngừng lại để suy nghĩ.
Chẳng cần Hàn Tự đáp lại, những lúc nhìn thấy Hàn Tự vui vẻ vì thuận buồm xuôi gió, tự nhiên cô ấy cũng sẽ vui vẻ. Cô ấy dùng sự vui vẻ đó của bản thân làm thù lao cho đoạn tình cảm này.
“Sau này tớ đã hiểu” Giản Đơn cười nói: “Cậu ấy thích tớ đối xử tốt với cậu ấy nhưng cậu ấy lại không thích tớ.”
“Sao cậu ấy lại không…” Tôi theo bản năng thốt nên lời an ủi cô ấy.
“Tớ biết.” Giản Đơn cúi đầu, nhẹ nhàng nói.
Tôi luôn chê bai phim điện ảnh và phim thần tượng, ở đó, điều không nên nghe thấy thì luôn bị nghe thấy, thứ không nên nhìn thấy thì luôn bị nhìn thấy …
Tôi không biết rằng có phải Giản Đơn nghĩ như thế không.
Cô ấy trốn tiết thể dục, nằm trườn trên bàn ngủ, lúc tỉnh lại phát hiện cả lớp đều đã đi hết. Quyển vở bài tập bảo bối của Hàn Tự bị rơi xuống đất, cô ấy nhặt lên, không cẩn thận phủi làm rơi mấy mảnh giấy nhỏ. Đó đều là những lời nói chuyện phiếm hằng ngày của Hàn Tự và Bối Lâm. Giản Đơn ngồi ở bên chỗ của Hàn Tự rất lâu, ấy vậy mà không hề phát hiện ra Hàn Tự và Bối Lâm có trao đổi cái gì.
Lúc Bối Lâm chuyển đến lớp không lâu Giản Đơn đã từng nói, con người cô ấy không lạnh nhạt phản cảm như tôi và Bê ta nghĩ, thỉnh thoảng cậu ấy cũng nói chuyện với cô ấy.
Song, khi nói chuyện đều là về Hàn Tự.
Giản Đơn là người có suy nghĩ như thế này, cô ấy cho rằng Bối Lâm giống như tôi và Bê ta, nhìn một cái là phát hiện ra cô ấy có tình ý với Hàn Tự, cố ý dùng chủ đề này để lôi kéo quan hệ, cho nên mới hồn nhiên nói hết tất cả những gì cô ấy biết về Hàn Tự cho Bối Lâm.
Bối Lâm là một cô gái rất thông minh.
Trong cuộc nói chuyện hằng ngày, cô ấy luôn giả vờ mang bộ dạng không biết tí gì về Hàn Tự, những câu nói ra đều là “vô ý” nói về sở thích và chuyện cũ của Hàn Tự.
Cứ như là mới gặp mà như đã biết từ lâu.
Giống như là ông trời sợ Giản Đơn không chết tâm vậy, lúc cô ấy vòng qua chỗ bóng nhà thể chất thì nhìn thấy Hàn Tự và Bối Lâm tránh những hoạt động ngoài kia của mọi người, ngồi ở bậc cầu thang nói chuyện.
Bối Lâm nói rằng, cô ấy rất ngưỡng mộ Giản Đơn.
Giản Đơn không biết rằng cuộc sống thật sự của Bối Lâm có bao nhiêu tồi tệ, cho nên cô ấy luôn ngưỡng mộ bộ dạng Giản Đơn hiện giờ.
“Cô ấy và Bê ta đều khiến người khác thật ngưỡng mộ. Tớ ngưỡng mộ những con người được ông trời ưu ái một phương diện nào đó. Dư Hoài thông minh, gia đình Giản Đơn lại hạnh phúc và đơn giản, Bê ta có thể đi Bắc Kinh để chiếm được ưu thế về điểm số, còn gia cảnh của Cảnh Cảnh hình như lại rất giàu. Tớ nói với cậu những điều này không phải là ai oán số phận. Nhưng, có những lúc tớ thật sự rất ngưỡng mộ họ. Lúc mệt mỏi luôn muốn tìm một người để tâm sự, dường như như thế mới có dũng khí tiếp tục cổ vũ bản thân. Thật may là đã có cậu.”
Bối Lâm không thích nói chuyện, nhưng không có nghĩa là cô ấy không biết cách nói chuyện.
Giản Đơn nhìn thấy Hàn Tự nhẹ nhàng vỗ vai Bối Lâm.
Hàn Tự nói: “Tôi với cậu đều cùng một loại người. Cuộc sống của bọn họ, bọn mình với không tới đâu, tớ và cậu chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình mà thôi.”
“Bọn họ” và “bọn mình”.
Giản Đơn phát hiện, hóa ra trước giờ cô ấy không hề hiểu Hàn Tự.
Giản Đơn biết Hàn Tự rất thuần khiết, cũng biết sự thuần khiết đó bắt nguồn khi còn nhỏ bị một con chó của họ hàng cưỡng ép “hôn sâu kiểu Pháp”, nhưng lại không biết nhà họ hàng đó lại rất giàu lại có thế lực. Cậu ấy khóc rất lâu, rất lâu, bố mẹ nói lý lẽ, người cô lại khinh miệt không thèm để ý đến, chỉ lo dỗ dành con chó nhà mình. Cô ấy biết Hàn Tự học cái gì cũng đều giỏi nhưng lại không biết chơi bài ở lớp thư pháp của Cung thiếu nhi, nói không học liền không học nữa, nhưng Hàn Tự lại không dám lãng phí tiền học phí lấy một cắc…
Giản Đơn từng cho rằng Hàn Tự không thích nói chuyện.
Sau này cô ấy mới biết, Hàn Tự chỉ là không thích nói chuyện với cô ấy mà thôi.
Giản Đơn lẳng lặng đứng ở đằng sau nhìn, hai người họ vẫn không quay đầu lại, cho đến khi cô ấy rời đi cũng không biết.
Tình yêu trên thế gian này nhiều như thế, một số người đạt được, một số người lại mất đi.
Giản Đơn ngồi một mình dưới bóng cây, đọc hết những mảnh giấy chằng chịt chữ đó.
Màu xanh là của Hàn Tự, Giản Đơn nhìn một cái là nhận ra liền.
Chữ thật đẹp, quả thực rất đẹp.
No. 282
“Lớp 12 mới học văn, liệu có kịp không?”
Giản Đơn nghiêng đầu, nhìn vào cái cây ngoài cửa sổ, đáp: “Không kịp cũng phải chịu thôi.”
“Cậu đừng vì tránh hai người họ mà học ban xã hội như thế, xin thầy Trương Bình đổi chỗ là được rồi mà. Cậu đổi chỗ với Chu Dao ấy, chắc chắn cậu ấy sẽ vô cùng vui vẻ vì có thể kéo gần khoảng cách với Bối Lâm, cô ấy đặc biệt quan tâm cách học tiếng Anh của Bối Lâm…” Tôi nghĩ cách.
“Tớ thật sự rất hối hận vì đã chọn ban tự nhiên.” Giản Đơn cười: “Cho nên, lúc học rất cố gắng hy vọng có thể bù đắp một chút. Tớ cảm thấy vô cùng có lỗi với bố mẹ, họ tin tưởng tớ như thế, vậy mà mỗi lần thi đều chỉ đứng thứ bốn mươi mấy, trước giờ họ không hề mắng tớ lấy một câu.”
Sự cố gắng của Giản Đơn, tôi và β đều quá rõ ràng. Buổi trưa đi ra cổng trường, hai chúng tôi biến thành những lái buôn nhỏ đi giao thiệp, chỉ là vì muốn giúp Giản Đơn giờ nghỉ trưa có thể nặn ra một ít thời gian, chỉ một chút là tốt rồi.
Cô ấy thiếu ngủ đến mức đi một bước chân có thể đá vào chậu nước, thành tích lại không có chút biến chuyển nào. Chúng tôi đều biết Giản Đơn không phù hợp với ban này, hơn nữa lại cuộc sống những ngày ngồi cạnh Hàn Tự đúng là “họa vô đơn chí”; bốn mươi lăm phút giờ tự học, cô ấy học được bao nhiêu, không nói cũng có thể tưởng tượng được.
“Đôi nam nữ chó má!” Cuối cùng tôi nổi giận.
Mặc dù chuyện liên quan đến Hàn Tự và Bối Lâm, tôi và β sớm đã biết rồi, cũng tránh nói trước mặt Giản Đơn nhưng mà lúc này, tôi vẫn không chịu được máu xông lên não.
“Không phải đâu!” Giản Đơn lắc đầu, thành thật nói: “Tớ vẫn luôn như con thiêu thân lao vào đống lửa, không thể trách bất kì ai. Cậu ấy cũng không hứa hẹn gì với tớ, rằng tớ đối xử tốt với cậu ấy thì cậu ấy sẽ cưới tớ. Cậu ấy có sai gì đâu chứ?”
Chúng tôi không phải ai cũng như vậy đâu.
“Một bên tình nguyện thì phải chấp nhận thua cuộc.” Giản Đơn nói.
Học ban xã hội đối với cô ấy mà nói đã là “cải lão hồi sinh” rồi.
Giản Đơn vỗ vỗ mông đứng dậy, cô ấy muốn đi dạo một mình. Tôi ngồi ở bậc cầu thang nhìn cô ấy rời đi.
Mới đi được một lúc, bất chợt Giản Đơn quay người lại, cười nói: “Cảnh Cảnh, tớ đến lớp ban xã hội đây, chúng ta mãi mãi là bạn tốt.”
“Nhiều lời quá!” Tôi cau mày.
Cô ấy cười hì hì rồi chạy đi cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng nữa.
Câu nói này tôi nhớ rồi. Một năm trước, ở quán thịt nướng Brazill, Giản Đơn và β đều đã say ôm nhau khóc, Giản Đơn đột nhiên gào to về hướng bọn tôi, chúng ta mãi mãi là bạn tốt.
No. 283
Tôi lơ mơ lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Dư Hoài.
“Cậu nói xem, tớ học ban tự nhiên có phải là sai lầm không?”
Ngẫm nghĩ rồi lại xóa từng chữ từng chữ đi.
Hành vi này thật là quá quái đản. Giản Đơn khiến tôi có cảm giác giống như một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, nhưng cô ấy nói đúng, đây là chúng tôi cam tâm tình nguyện.
Tình nguyện thua cuộc.
Tầng thượng khu hành chính cũng không mát mẻ hơn trong lớp học là bao. Tôi nhìn ba câu ví dụ, thật sự là não đang đình công, tức đến nỗi tôi vứt luôn quyển sách xuống rồi đứng dậy, vận động cái mông cứng ngắc một chút. Tôi tâm phiền ý loạn đứng ở trên bậc nhỏ nhìn ra tứ phía, trong lúc vô ý nhìn thấy trên tường khắc đầy những nét viết nghuệch ngoạc của những anh chị lớp 12 vừa mới tốt nghiệp.
Nét bút ai hạ xuống có thể làm nở rộ từng đóa sen tuyết, lại không thể vẽ được trục đối xứng của đôi bên.
Chủ lầu thật kiểu cách.
Vẽ sen ai mà không biết chứ, tôi biết nè, nhìn xem!
Trục đối xưng của đôi bên ai mà không biết chứ, tôi biết đấy, nhìn này!
Vị ở phía trên, ngài vẽ cái gì vậy? Trục đối xứng ở đâu thế?
Chẳng phải chủ lầu chỉ muốn vẽ trục đối xứng thôi sao? Muốn đồng hồ gì! Muốn xe đạp gì!
Những nét viết nghuệch ngoạc này đã cứu vớt được tâm trạng của tôi.
Có người ai oán thành tích của mình, có người lại chửi đích danh một ai đó, có người lại hùa vào chửi theo, có người lại giúp ai đó chửi lại, có người nói tốt nghiệp rồi nhất định sẽ đi biển uống cho say bét nhè, và có người cầu nguyện lại có người đang hứa hẹn.
Nhiều năm sau đó liệu họ còn nhớ đến những cái này không? Những điều cầu nguyện kia có thực hiện được không? Những phiền muộn kia khi ngoản lại nhìn có cảm giác rất buồn cười không?
Trong dòng chảy của thời gian, có bao nhiêu người mò kim đáy bể.
Bất kể họ có bao nhiêu điều chưa hoàn thành được thì thời gian vẫn lẳng lặng chạy về phía trước, đẩy tất cả bọn họ ra khỏi Chấn Hoa. Trên tường còn có một khoảng trống rất to, có lẽ là để cho chúng tôi.
Tôi xem rất nhiệt tình, hết ngẩng đầu lại khom lưng, cuối cùng ngồi xổm xuống.
Đằng sau chiếc cửa sổ to có mười chữ rất góc cạnh, nắng chiều chiếu xuyên qua cửa sổ, để lại bóng mờ của mười chữ kia. Những chữ đó dưới ánh nắng mặt trời bỗng sáng lấp lánh, bất chợt tôi ở trong góc của bóng râm nhìn thấy một hàng chữ rất mờ.
Chữ viết còn rất mới rất mới.
Lạc Chỉ yêu Thịnh Hoài Nam, ai cũng không biết.
Trong giây lát đó, rất nhiều bức ảnh ở trong đầu bỗng chốc không cẩn thận bị rơi xuống, tôi không kịp đi nhặt, chỉ có thể nhìn chúng nó rơi lả tả ngay trước mắt.
Trong ngày nghi thức kéo cờ, phương hướng ánh mắt của chị Lạc Chỉ.
Trong ngày kỉ niệm thành lập trường, chị ấy bỗng dưng ngập ngừng nói câu nói kia, lúc ấy trên khán đài MC nói “Xin chào mọi người, tôi là Thịnh Hoài Nam của lớp 11-3.”
Chị ấy muốn mở quyển nhật kí kia, biểu cảm trên khuôn mặt nhẹ nhàng nở rộ, dò xét: “Đúng rồi, em….em có biết đường đi không? Anh ấy ở lớp 3. Có cần…có cần chị dẫn em đi không?”
Câu nói khi ở trên bệ cửa sổ nhoẻn cười: “Cảnh Cảnh, thực ra chị rất ngưỡng mộ em.”
Nước mắt trong mắt khiến tôi có chút nhìn không rõ hàng chữ cô đơn kia.
Vì sao tôi lại vì một đàn chị không quen thuộc lắm mà rơi nước mắt?
Tôi cũng không biết, có lẽ là vì chị ấy, cũng có lẽ là vì Giản Đơn, hoặc cũng có lẽ là vì bản thân tôi.
Từ bé chúng ta đã nhận được tình yêu của cha mẹ và coi đó là lẽ dĩ nhiên, vô điều kiện mà có được, cuối cùng lại chiều hư chúng ta. Phải biết rằng, một số tình cảm cần phải tự bản thân mình giành lấy và cũng cần phải nghe duyên trời định, thậm chí khi cầu mà không được sẽ hoảng sợ vô cùng.
“Bố mẹ tớ rất chiều tớ, tớ muốn làm gì họ đều ủng hộ tớ hết. Trước giờ tớ cũng rất ngoan, không đòi hư cái gì cả. Lúc còn nhỏ nghĩ là sau này lớn lên sẽ tìm một người bạn trai tốt như bố tớ vậy, sau đó sẽ yêu thương rồi kết hôn với người đó, giống như bố mẹ tớ sống tới bạc đầu giai lão.”
Giản Đơn đúng là rất đơn giản. Cô ấy luôn tin vào sự thủy chung, trọn đời trọn kiếp; cho nên khi quen Bê ta từ khi còn học cấp một, cô ấy đã nhận định Bê ta sẽ là người bạn thân cả đời này của mình. Và trước khi vào cấp một, cô ấy đã quen Hàn Tự, Hàn Tự …
Dòng suy nghĩ của tôi đều xoay quanh hai chữ Hàn Tự này.
“Bình thường các cậu có cảm thấy việc tớ lúc nào cũng chạy theo Hàn Tự là rất măt dày không?” Giản Đơn không còn khóc nữa, lúc nói lời này còn mỉm cười.
Cô ấy không còn là cô gái hay đỏ mặt mỗi khi bị chúng tôi mang Hàn Tự ra trêu đùa rồi chạy khắp nơi đánh người nữa.
Tôi lắc đầu, đáp: “Sao có thể chứ!”
Giản Đơn trước giờ không bao giờ suy nghĩ lung tung, không bao giờ suy tính thiệt hơn, không bao giờ nói Tớ thích cậu, không bao giờ để Hàn Tự vì cô ấy mà làm điều gì, nhưng trước giờ cũng không bao giờ nghi ngờ hay dao động gì cả.
Cô ấy luôn đối xử rất tốt với Hàn Tự, khiến người khác thật ngưỡng mộ.
Bố mẹ của Giản Đơn không bao giờ ép buộc cô ấy phải đi học bất kì môn năng khiếu nào: vũ đạo, ca hát, Olympic Toán hay Tiếng Anh,… Bởi thế, chỉ cần là thứ cô ấy cảm thấy hứng thú, họ đều ủng hộ hết lòng.
Ví dụ, trước khi đi học cô ấy nhìn thấy một tài nữ cổ đại tay trắng ngần đang mài mực trong phim rồi nhẹ nhàng giơ cổ tay lên, một giây sau ống kính chuyển qua một đoạn chữ khải tinh tế, tài tử phong lưu bên cạnh gật đầu không ngừng, chữ đẹp lắm, chữ đẹp lắm…
Cô ấy lập tức nhảy lên sô pha hét to, mẹ ơi, con muốn học thư pháp!
Khi còn nhỏ, Giản Đơn luôn không hiểu một đạo lý, thứ mà tài tử đó coi trọng vĩnh viễn không phải là chữ mà là gương mặt của cô nương viết chữ đó.
Do đó, Giản Đơn rất hào hứng đến Cung văn hóa thiếu nhi học thư pháp, đeo hai túi cát lên cổ tay hai ngày đã mệt đến nỗi muốn khóc, thề là sẽ không đến đó nữa. Bố mẹ khuyên cô ấy nên kiên trì thêm vài ngày nữa, học hành cần phải có quá trình, không được sợ gian nan, khổ ải.
Trong mấy ngày này, Giản Đơn đã gặp Hàn Tự.
Nằm sấp lên trước tủ kính triển lãm các tác phẩm đoạt giải của các học viên trong Cung văn hóa thiếu nhi, một đứa bé chỉ vào một bức tranh chữ rồng bay phượng múa nói đây là tác phẩm đoạt giải của nó.
Chữ đẹp quá! Đẹp thật!
Giản Đơn kéo dài âm điệu, tựa như muốn cưa đại gia khuê tú phong lưu này.
Đứa bé trai tròn mắt nhìn Giản Đơn, dường như bị cô bé vừa nhìn đã không có phẩm vị và sức thu hút này khen ngợi là một điều vô cùng mất mặt.
Nếu là như vậy thì tại sao khi đó lại nói với một cô bé xa lạ rằng chữ đó là do cậu viết?
Hàn Tự từ bé chẳng đáng yêu gì hết. Tôi nghĩ.
Tóm lại, Giản Đơn vì muốn học chữ như các chị khuê nữ kia mới đến đây học, nhưng vì một ngày này, gặp được đại gia khuê tú biết viết chữ trong cuộc đời của cô ấy.
Thế lúc ấy Hàn Tự đang ở đâu?
Tình cảm này lại không có cách nào hiểu được tình cảm kia. Ví như tôi hiểu tại sao tôi thích Dư Hoài nhưng lại không hiểu tại sao Giản Đơn thích Hàn Tự.
Một người thì giống như một người hầu chưa bao giờ tiết kiệm lời ca ngợi của mình, còn một người thì lại giống như “đại tiểu thư” chẳng bao giờ để ý đến lời ca ngợi của người hầu đó. Vậy, rốt cuộc tình cảm giữa Giản Đơn và Hàn Tự bắt đầu từ bao giờ? Tôi hoàn toàn không tìm ra chút manh mối nào.
Tựa như vào một ngày nào đó khi tuổi trẻ bắt đầu, bị đùa giỡn vài câu; lại tựa như vào một ngày nào đó, biến nam chính trong phim thần tượng thành Hàn Tự… Số mệnh của mỗi người đều là một hoa văn đặc biệt, hoa văn của Giản Đơn, đều khảm nên những họa tiết liên quan đến Hàn Tự.
Có những chuyện nói ra rồi sẽ bị người khác chửi mắng và coi thường. Ví dụ như Giản Đơn vì tương lai của mình sau này mà cắn rang quyết định vào học ban xã hội, Hàn Tự cũng chẳng giữ lại, chỉ đến khi ăn xong thịt nướng, uống hết rượu và nói lời từ biệt mới nói một câu, sau này cũng không có ai có thể đối với tôi tốt như cậu.
Vì thế, vào một buổi tối muộn mùa hè năm ngoái, Giản Đơn về nhà nói với bố mẹ rằng cô ấy không muốn học Văn nữa.
Có phải con người sẽ có chút triệu chứng của Stockholm tiềm ẩn không? Bỏ ra một ngàn một vạn nhưng lại chỉ cần đổi lấy được một câu than thở đã cảm thấy cái gì cũng đáng giá cả.
Giản Đơn đã quen với việc làm bất cứ việc gì đầu tiên luôn nghĩ đến Hàn Tự. Có thể lớp 10 tôi mới quen Dư Hoài, cho nên thỉnh thoảng nhìn thấy thái độ đó là lẽ dĩ nhiên của cậu ấy, tôi sẽ cảm thấy bất mãn. Thế nhưng, Giản Đơn từ nhỏ đã điên cuồng bám lấy Hàn Tự, “vì cậu ấy tốt” đã biến thành thói quen; đó là một phần trong quá trình trưởng thành của cô ấy, lẽ dĩ nhiên là thế, không cần phải ngừng lại để suy nghĩ.
Chẳng cần Hàn Tự đáp lại, những lúc nhìn thấy Hàn Tự vui vẻ vì thuận buồm xuôi gió, tự nhiên cô ấy cũng sẽ vui vẻ. Cô ấy dùng sự vui vẻ đó của bản thân làm thù lao cho đoạn tình cảm này.
“Sau này tớ đã hiểu” Giản Đơn cười nói: “Cậu ấy thích tớ đối xử tốt với cậu ấy nhưng cậu ấy lại không thích tớ.”
“Sao cậu ấy lại không…” Tôi theo bản năng thốt nên lời an ủi cô ấy.
“Tớ biết.” Giản Đơn cúi đầu, nhẹ nhàng nói.
Tôi luôn chê bai phim điện ảnh và phim thần tượng, ở đó, điều không nên nghe thấy thì luôn bị nghe thấy, thứ không nên nhìn thấy thì luôn bị nhìn thấy …
Tôi không biết rằng có phải Giản Đơn nghĩ như thế không.
Cô ấy trốn tiết thể dục, nằm trườn trên bàn ngủ, lúc tỉnh lại phát hiện cả lớp đều đã đi hết. Quyển vở bài tập bảo bối của Hàn Tự bị rơi xuống đất, cô ấy nhặt lên, không cẩn thận phủi làm rơi mấy mảnh giấy nhỏ. Đó đều là những lời nói chuyện phiếm hằng ngày của Hàn Tự và Bối Lâm. Giản Đơn ngồi ở bên chỗ của Hàn Tự rất lâu, ấy vậy mà không hề phát hiện ra Hàn Tự và Bối Lâm có trao đổi cái gì.
Lúc Bối Lâm chuyển đến lớp không lâu Giản Đơn đã từng nói, con người cô ấy không lạnh nhạt phản cảm như tôi và Bê ta nghĩ, thỉnh thoảng cậu ấy cũng nói chuyện với cô ấy.
Song, khi nói chuyện đều là về Hàn Tự.
Giản Đơn là người có suy nghĩ như thế này, cô ấy cho rằng Bối Lâm giống như tôi và Bê ta, nhìn một cái là phát hiện ra cô ấy có tình ý với Hàn Tự, cố ý dùng chủ đề này để lôi kéo quan hệ, cho nên mới hồn nhiên nói hết tất cả những gì cô ấy biết về Hàn Tự cho Bối Lâm.
Bối Lâm là một cô gái rất thông minh.
Trong cuộc nói chuyện hằng ngày, cô ấy luôn giả vờ mang bộ dạng không biết tí gì về Hàn Tự, những câu nói ra đều là “vô ý” nói về sở thích và chuyện cũ của Hàn Tự.
Cứ như là mới gặp mà như đã biết từ lâu.
Giống như là ông trời sợ Giản Đơn không chết tâm vậy, lúc cô ấy vòng qua chỗ bóng nhà thể chất thì nhìn thấy Hàn Tự và Bối Lâm tránh những hoạt động ngoài kia của mọi người, ngồi ở bậc cầu thang nói chuyện.
Bối Lâm nói rằng, cô ấy rất ngưỡng mộ Giản Đơn.
Giản Đơn không biết rằng cuộc sống thật sự của Bối Lâm có bao nhiêu tồi tệ, cho nên cô ấy luôn ngưỡng mộ bộ dạng Giản Đơn hiện giờ.
“Cô ấy và Bê ta đều khiến người khác thật ngưỡng mộ. Tớ ngưỡng mộ những con người được ông trời ưu ái một phương diện nào đó. Dư Hoài thông minh, gia đình Giản Đơn lại hạnh phúc và đơn giản, Bê ta có thể đi Bắc Kinh để chiếm được ưu thế về điểm số, còn gia cảnh của Cảnh Cảnh hình như lại rất giàu. Tớ nói với cậu những điều này không phải là ai oán số phận. Nhưng, có những lúc tớ thật sự rất ngưỡng mộ họ. Lúc mệt mỏi luôn muốn tìm một người để tâm sự, dường như như thế mới có dũng khí tiếp tục cổ vũ bản thân. Thật may là đã có cậu.”
Bối Lâm không thích nói chuyện, nhưng không có nghĩa là cô ấy không biết cách nói chuyện.
Giản Đơn nhìn thấy Hàn Tự nhẹ nhàng vỗ vai Bối Lâm.
Hàn Tự nói: “Tôi với cậu đều cùng một loại người. Cuộc sống của bọn họ, bọn mình với không tới đâu, tớ và cậu chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình mà thôi.”
“Bọn họ” và “bọn mình”.
Giản Đơn phát hiện, hóa ra trước giờ cô ấy không hề hiểu Hàn Tự.
Giản Đơn biết Hàn Tự rất thuần khiết, cũng biết sự thuần khiết đó bắt nguồn khi còn nhỏ bị một con chó của họ hàng cưỡng ép “hôn sâu kiểu Pháp”, nhưng lại không biết nhà họ hàng đó lại rất giàu lại có thế lực. Cậu ấy khóc rất lâu, rất lâu, bố mẹ nói lý lẽ, người cô lại khinh miệt không thèm để ý đến, chỉ lo dỗ dành con chó nhà mình. Cô ấy biết Hàn Tự học cái gì cũng đều giỏi nhưng lại không biết chơi bài ở lớp thư pháp của Cung thiếu nhi, nói không học liền không học nữa, nhưng Hàn Tự lại không dám lãng phí tiền học phí lấy một cắc…
Giản Đơn từng cho rằng Hàn Tự không thích nói chuyện.
Sau này cô ấy mới biết, Hàn Tự chỉ là không thích nói chuyện với cô ấy mà thôi.
Giản Đơn lẳng lặng đứng ở đằng sau nhìn, hai người họ vẫn không quay đầu lại, cho đến khi cô ấy rời đi cũng không biết.
Tình yêu trên thế gian này nhiều như thế, một số người đạt được, một số người lại mất đi.
Giản Đơn ngồi một mình dưới bóng cây, đọc hết những mảnh giấy chằng chịt chữ đó.
Màu xanh là của Hàn Tự, Giản Đơn nhìn một cái là nhận ra liền.
Chữ thật đẹp, quả thực rất đẹp.
No. 282
“Lớp 12 mới học văn, liệu có kịp không?”
Giản Đơn nghiêng đầu, nhìn vào cái cây ngoài cửa sổ, đáp: “Không kịp cũng phải chịu thôi.”
“Cậu đừng vì tránh hai người họ mà học ban xã hội như thế, xin thầy Trương Bình đổi chỗ là được rồi mà. Cậu đổi chỗ với Chu Dao ấy, chắc chắn cậu ấy sẽ vô cùng vui vẻ vì có thể kéo gần khoảng cách với Bối Lâm, cô ấy đặc biệt quan tâm cách học tiếng Anh của Bối Lâm…” Tôi nghĩ cách.
“Tớ thật sự rất hối hận vì đã chọn ban tự nhiên.” Giản Đơn cười: “Cho nên, lúc học rất cố gắng hy vọng có thể bù đắp một chút. Tớ cảm thấy vô cùng có lỗi với bố mẹ, họ tin tưởng tớ như thế, vậy mà mỗi lần thi đều chỉ đứng thứ bốn mươi mấy, trước giờ họ không hề mắng tớ lấy một câu.”
Sự cố gắng của Giản Đơn, tôi và β đều quá rõ ràng. Buổi trưa đi ra cổng trường, hai chúng tôi biến thành những lái buôn nhỏ đi giao thiệp, chỉ là vì muốn giúp Giản Đơn giờ nghỉ trưa có thể nặn ra một ít thời gian, chỉ một chút là tốt rồi.
Cô ấy thiếu ngủ đến mức đi một bước chân có thể đá vào chậu nước, thành tích lại không có chút biến chuyển nào. Chúng tôi đều biết Giản Đơn không phù hợp với ban này, hơn nữa lại cuộc sống những ngày ngồi cạnh Hàn Tự đúng là “họa vô đơn chí”; bốn mươi lăm phút giờ tự học, cô ấy học được bao nhiêu, không nói cũng có thể tưởng tượng được.
“Đôi nam nữ chó má!” Cuối cùng tôi nổi giận.
Mặc dù chuyện liên quan đến Hàn Tự và Bối Lâm, tôi và β sớm đã biết rồi, cũng tránh nói trước mặt Giản Đơn nhưng mà lúc này, tôi vẫn không chịu được máu xông lên não.
“Không phải đâu!” Giản Đơn lắc đầu, thành thật nói: “Tớ vẫn luôn như con thiêu thân lao vào đống lửa, không thể trách bất kì ai. Cậu ấy cũng không hứa hẹn gì với tớ, rằng tớ đối xử tốt với cậu ấy thì cậu ấy sẽ cưới tớ. Cậu ấy có sai gì đâu chứ?”
Chúng tôi không phải ai cũng như vậy đâu.
“Một bên tình nguyện thì phải chấp nhận thua cuộc.” Giản Đơn nói.
Học ban xã hội đối với cô ấy mà nói đã là “cải lão hồi sinh” rồi.
Giản Đơn vỗ vỗ mông đứng dậy, cô ấy muốn đi dạo một mình. Tôi ngồi ở bậc cầu thang nhìn cô ấy rời đi.
Mới đi được một lúc, bất chợt Giản Đơn quay người lại, cười nói: “Cảnh Cảnh, tớ đến lớp ban xã hội đây, chúng ta mãi mãi là bạn tốt.”
“Nhiều lời quá!” Tôi cau mày.
Cô ấy cười hì hì rồi chạy đi cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng nữa.
Câu nói này tôi nhớ rồi. Một năm trước, ở quán thịt nướng Brazill, Giản Đơn và β đều đã say ôm nhau khóc, Giản Đơn đột nhiên gào to về hướng bọn tôi, chúng ta mãi mãi là bạn tốt.
No. 283
Tôi lơ mơ lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Dư Hoài.
“Cậu nói xem, tớ học ban tự nhiên có phải là sai lầm không?”
Ngẫm nghĩ rồi lại xóa từng chữ từng chữ đi.
Hành vi này thật là quá quái đản. Giản Đơn khiến tôi có cảm giác giống như một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, nhưng cô ấy nói đúng, đây là chúng tôi cam tâm tình nguyện.
Tình nguyện thua cuộc.
Tầng thượng khu hành chính cũng không mát mẻ hơn trong lớp học là bao. Tôi nhìn ba câu ví dụ, thật sự là não đang đình công, tức đến nỗi tôi vứt luôn quyển sách xuống rồi đứng dậy, vận động cái mông cứng ngắc một chút. Tôi tâm phiền ý loạn đứng ở trên bậc nhỏ nhìn ra tứ phía, trong lúc vô ý nhìn thấy trên tường khắc đầy những nét viết nghuệch ngoạc của những anh chị lớp 12 vừa mới tốt nghiệp.
Nét bút ai hạ xuống có thể làm nở rộ từng đóa sen tuyết, lại không thể vẽ được trục đối xứng của đôi bên.
Chủ lầu thật kiểu cách.
Vẽ sen ai mà không biết chứ, tôi biết nè, nhìn xem!
Trục đối xưng của đôi bên ai mà không biết chứ, tôi biết đấy, nhìn này!
Vị ở phía trên, ngài vẽ cái gì vậy? Trục đối xứng ở đâu thế?
Chẳng phải chủ lầu chỉ muốn vẽ trục đối xứng thôi sao? Muốn đồng hồ gì! Muốn xe đạp gì!
Những nét viết nghuệch ngoạc này đã cứu vớt được tâm trạng của tôi.
Có người ai oán thành tích của mình, có người lại chửi đích danh một ai đó, có người lại hùa vào chửi theo, có người lại giúp ai đó chửi lại, có người nói tốt nghiệp rồi nhất định sẽ đi biển uống cho say bét nhè, và có người cầu nguyện lại có người đang hứa hẹn.
Nhiều năm sau đó liệu họ còn nhớ đến những cái này không? Những điều cầu nguyện kia có thực hiện được không? Những phiền muộn kia khi ngoản lại nhìn có cảm giác rất buồn cười không?
Trong dòng chảy của thời gian, có bao nhiêu người mò kim đáy bể.
Bất kể họ có bao nhiêu điều chưa hoàn thành được thì thời gian vẫn lẳng lặng chạy về phía trước, đẩy tất cả bọn họ ra khỏi Chấn Hoa. Trên tường còn có một khoảng trống rất to, có lẽ là để cho chúng tôi.
Tôi xem rất nhiệt tình, hết ngẩng đầu lại khom lưng, cuối cùng ngồi xổm xuống.
Đằng sau chiếc cửa sổ to có mười chữ rất góc cạnh, nắng chiều chiếu xuyên qua cửa sổ, để lại bóng mờ của mười chữ kia. Những chữ đó dưới ánh nắng mặt trời bỗng sáng lấp lánh, bất chợt tôi ở trong góc của bóng râm nhìn thấy một hàng chữ rất mờ.
Chữ viết còn rất mới rất mới.
Lạc Chỉ yêu Thịnh Hoài Nam, ai cũng không biết.
Trong giây lát đó, rất nhiều bức ảnh ở trong đầu bỗng chốc không cẩn thận bị rơi xuống, tôi không kịp đi nhặt, chỉ có thể nhìn chúng nó rơi lả tả ngay trước mắt.
Trong ngày nghi thức kéo cờ, phương hướng ánh mắt của chị Lạc Chỉ.
Trong ngày kỉ niệm thành lập trường, chị ấy bỗng dưng ngập ngừng nói câu nói kia, lúc ấy trên khán đài MC nói “Xin chào mọi người, tôi là Thịnh Hoài Nam của lớp 11-3.”
Chị ấy muốn mở quyển nhật kí kia, biểu cảm trên khuôn mặt nhẹ nhàng nở rộ, dò xét: “Đúng rồi, em….em có biết đường đi không? Anh ấy ở lớp 3. Có cần…có cần chị dẫn em đi không?”
Câu nói khi ở trên bệ cửa sổ nhoẻn cười: “Cảnh Cảnh, thực ra chị rất ngưỡng mộ em.”
Nước mắt trong mắt khiến tôi có chút nhìn không rõ hàng chữ cô đơn kia.
Vì sao tôi lại vì một đàn chị không quen thuộc lắm mà rơi nước mắt?
Tôi cũng không biết, có lẽ là vì chị ấy, cũng có lẽ là vì Giản Đơn, hoặc cũng có lẽ là vì bản thân tôi.
Từ bé chúng ta đã nhận được tình yêu của cha mẹ và coi đó là lẽ dĩ nhiên, vô điều kiện mà có được, cuối cùng lại chiều hư chúng ta. Phải biết rằng, một số tình cảm cần phải tự bản thân mình giành lấy và cũng cần phải nghe duyên trời định, thậm chí khi cầu mà không được sẽ hoảng sợ vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.