Điều Xa Vời Mang Tên Hạnh Phúc
Chương 30: Giữa đường gặp cánh hoa rơi...
phong linh
16/03/2024
James nằm mãi vẫn không ngủ nổi. Bình thường cứ đặt lưng xuống là 2, 3 phút sau anh đã ngủ say tít, vậy mà lần này… Có lẽ vì những thông tin đến dồn dập quá, bất ngờ quá thật khó mà chấp nhận nổi. James là người nghe chuyện còn cảm thấy thế này, Phương Nhi chống chọi ra sao, cô đã chịu đựng kiểu gì suốt thời gian qua?
Cứ nhắm mắt lại là hình ảnh Phương Nhi lại hiện ra trong đầu anh, yếu ớt, mệt mỏi vì ốm nghén, gầy gò, tiều tụy đứng không vững. Rồi gương mặt cô khi nói với James về việc biết Phương Nhi có thai nhưng John vẫn bỏ cô, đôi mắt thật buồn mà đôi môi vẫn gắng gượng mỉm cười.
“Cái gì gọi là không có ý định làm bố chứ, vừa nghĩ James vừa nghiến răng ken két, chơi cho chán rồi chối bỏ trách nhiệm nhẹ không thế à.”
Thật sự không ổn chút nào, Phương Nhi không thể sống 1 thân 1 mình không ai chăm sóc như vậy, rồi tới lúc bụng to hơn nữa cô xoay sở kiểu gì. Làm mẹ đơn thân đã đủ vất vả rồi, làm mẹ đơn thân trong cô độc còn khổ sở hơn.
Trước mắt James như hiện ra rõ mồn 1 căn phòng trọ của Phương Nhi. Trống huơ trống hoác chẳng có đồ đạc gì, sống thế mà cũng là sống sao?
Trước đây cuộc sống của John và cô khá sang chảnh, thu nhập của 2 người cũng chẳng hề thấp. Giờ thì chuyển tới ở trong cái nhà hình chữ U nhìn giống chỗ gửi xe, Phương Nhi chịu đựng nổi không?
Mà kể cũng lạ, cô chẳng có người thân họ hàng gì giúp đỡ cho sao? James nghe nói Phương Nhi là người Hà Nội kia mà. Hay vì chửa hoang nên cô phải chấp nhận sống như vậy, như bị gạt sang bên lề của xã hội?
Hôm nay Phương Nhi thấy lòng phấn chấn lạ thường, thời gian vừa qua tâm trạng của cô lúc nào cũng u ám. Không ngờ việc chia xẻ chuyện của mình với James lại khiến cô dễ chịu đến vậy. Chắc sắp tới Phương Nhi nên kiếm 1 bác sỹ tâm lý để có thể bộc bạch nỗi lòng với người ta.
Cô đã bị trầm cảm sẵn rồi mà theo nghiên cứu cứ 7 phụ nữ có thai thì 1 người bị trầm cảm. Trầm cảm chồng trầm cảm giống như bão chồng bão, nguy hiểm không phải tăng lên gấp bội sao, nhất định phải đề phòng mới được.
Phương Nhi đặt mua được tấm rèm cửa trên mạng, không cần quá nhiều đinh ốc để treo, đã vậy còn có điều khiển từ xa, chỉ cần ngồi trên giường bấm rẹt rẹt thôi, không phải ở bên cạnh để kéo.
Hăm hở đứng lên chiếc ghế inox, cô với tay lên cao. Bỗng nhiên chiếc ghế trượt đi, Phương Nhi ngã ngửa người về phía sau, nhẹ nhàng rơi xuống đất. Không thấy đau đớn gì nhưng cô không dậy được, có lẽ vì kiệt sức do ăn không đủ suốt thời gian qua.
Ghế inox đúng là không được an toàn, chắc Phương Nhi sẽ phải mua thêm vài cái ghế gỗ và ghế nhựa. Đang nằm dưới đất cả người bềnh bồng như trôi trên mây, đầu óc lan man nghĩ ngợi chuyện nọ xọ chuyện kia, cô giật nảy mình vì tiếng chuông điện thoại chói tai.
Vì mong John hồi tâm chuyển ý nối lại tình xưa, Phương Nhi lúc nào cũng kè kè điện thoại sát bên. Người vừa gọi tới là James, lấy đâu ra chuyện John thèm gọi cho cô nữa, cô đúng là ảo tưởng bản thân quá mức rồi.
Cả đêm trằn trọc mất ngủ mới vừa chợp mắt James đã choàng tỉnh vì tiếng đồng hồ báo thức kêu inh ỏi. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời anh ngủ không ngon giấc. Hấp tấp nhảy vội xuống giường, James lao vào buồng tắm vệ sinh cá nhân.
Phương Nhi sống có 1 mình lại là con gái, chắc hẳn gặp nhiều khó khăn. Anh sẽ ở bên giúp đỡ rồi dần dần cô sẽ cảm động và ngã vào vòng tay anh. Đúng vậy, thời điểm đang đau khổ vì 1 người đàn ông khác chính là lúc phụ nữ dễ xiêu lòng nhất.
Lần trước có cơ hội tiếp cận Phương Nhi James đã để lỡ. Lần này thì không đâu, anh nhất định không bỏ qua. Đã có cơ hội sửa sai ngu gì để mất. Vừa quăng túi đồ nghề lên xe James vừa nghĩ.
Đến tận cửa phòng trọ của Phương Nhi anh mới gọi điện để cô không thể thoái thác là đang vắng nhà. Nhưng hôm nay là thứ 7 không biết Phương Nhi có được nghỉ không, anh quên khuấy đi mất. Cô làm việc tại trường học lỡ đâu không được nghỉ 2 ngày cuối tuần như James thì sao?. Ngôn Tình Xuyên Không
Anh nói qua điện thoại tự dưng thấy hồi hộp đến lạ:
- Alô, Nhi à, tôi đứng trước cửa nhà cô rồi, ra mở cửa cho tôi đi!
- Cửa không khóa, anh cứ đẩy mà vào.
“Con gái chân yếu tay mềm sống có 1 mình lại xinh đẹp hấp dẫn vậy mà để cửa không khóa thật quá chủ quan và bất cẩn.” Vừa đẩy cửa bước vào James vừa cau mày thầm nghĩ. Nhà im ắng vắng lặng không thấy Phương Nhi đâu hết. Lo lắng, anh gọi:
- Phương Nhi!
- Tôi ở đây!
Tiếng cô vang lên ở 1 góc nhà. Vì nhà là kiểu hình chữ U kì quặc cho nên Phương Nhi ở đầu này của chữ U thì James không thể nhìn thấy cô. Chạy lại thấy Phương Nhi nằm dưới đất James sợ điếng người.
- Sao thế này? - Anh hỏi mà nghe giọng lạc đi.
- Không sao đâu. Tôi đứng lên ghế nhưng bị ngã. Không đau gì hết chỉ là không đứng dậy được thôi. Anh đỡ tôi ngồi dậy được không?
“Vậy còn bảo không sao thì thế nào mới là sao?” James cáu kỉnh nghĩ.
- Cứ nằm yên đấy đã. Tôi chạm vào đâu thấy đau thì nói. - Vừa đáp anh vừa đưa tay lướt khắp người Phương Nhi.
- Đã bảo không sao mà. - Cô làu bàu.
- Có phải vì tôi gọi điện tới khiến cô giật mình nên bị ngã không?
- Không!
- Gọi cấp cứu chưa?
- Chưa!
Cô bực rồi đấy nhé. Cái thằng cha này hỏi gì mà lắm quá thể. Nhờ có mỗi đỡ người ta dậy bắt chờ cả nửa ngày chưa làm. Rồi chợt nhớ ra, Phương Nhi hỏi:
- Số điện thoại cấp cứu là bao nhiêu nhỉ? 911?
James phát cáu. Vô tâm, bất cẩn. Làm mẹ đến nơi vẫn trẻ con thế này là sao?
- 115. Ở Mỹ đâu mà 911 hả?
Phương Nhi bặm môi. Gắt gỏng cái gì chứ. Sao cô nhớ được, 911 nghe quen hơn, còn có cả ban nhạc 911. Với lại Phương Nhi gọi bao giờ đâu mà biết số. Đúng là cô từng đi cấp cứu nhưng tự cô gọi cho cô chắc. Phương Nhi đang bực bội nghĩ thì giật mình vì bị bế bổng lên.
- Đi bệnh viện! - James nói cộc lốc nghe như ra lệnh.
Sau khi được khám qua loa rồi làm 1 đống xét nghiệm, Phương Nhi quay lại ngồi cạnh anh trong phòng cấp cứu. Dịu dàng, James hỏi cô:
- Mệt lắm không? Lên giường nằm tạm chút đi.
- Tôi không sao, tôi thích ngồi hơn. Xin lỗi anh nhé, ngày nghỉ mà làm phiền anh thế này. Anh về đi, từ đây tôi tự được rồi.
- Đứng còn chả vững, tự tự cái gì. Tôi đưa đến thì tôi đưa về. Mau lên giường nằm đi!
“Cái thằng này xấu tính thật, bẳn rẳn bưởi rưởi. Giúp thì giúp không giúp thì thôi, làm gì mà gắt như mắm tôm thế. Khổ cho cô nào rước phải anh ta.” Vừa leo lên giường Phương Nhi vừa nghĩ.
Khi đã có đủ các xét nghiệm tổng quát bác sỹ mới gọi cô vào phòng. Thai nhi ổn, phát triển bình thường. Cô thì thiếu máu lượng hồng cầu và tiểu cầu quá thấp. Rồi nhìn James đầy ẩn ý, ông bác sỹ nói với giọng chê trách:
- Đang có thai cháu cần hết sức chú ý tránh bị thương, cẩn thận kẻo ngã. Việc của đàn ông thì để đàn ông làm! Nhớ bồi bổ sức khỏe vào, người ta không quan tâm đến mình thì mình phải biết tự chăm sóc cho bản thân!
Cứ nhắm mắt lại là hình ảnh Phương Nhi lại hiện ra trong đầu anh, yếu ớt, mệt mỏi vì ốm nghén, gầy gò, tiều tụy đứng không vững. Rồi gương mặt cô khi nói với James về việc biết Phương Nhi có thai nhưng John vẫn bỏ cô, đôi mắt thật buồn mà đôi môi vẫn gắng gượng mỉm cười.
“Cái gì gọi là không có ý định làm bố chứ, vừa nghĩ James vừa nghiến răng ken két, chơi cho chán rồi chối bỏ trách nhiệm nhẹ không thế à.”
Thật sự không ổn chút nào, Phương Nhi không thể sống 1 thân 1 mình không ai chăm sóc như vậy, rồi tới lúc bụng to hơn nữa cô xoay sở kiểu gì. Làm mẹ đơn thân đã đủ vất vả rồi, làm mẹ đơn thân trong cô độc còn khổ sở hơn.
Trước mắt James như hiện ra rõ mồn 1 căn phòng trọ của Phương Nhi. Trống huơ trống hoác chẳng có đồ đạc gì, sống thế mà cũng là sống sao?
Trước đây cuộc sống của John và cô khá sang chảnh, thu nhập của 2 người cũng chẳng hề thấp. Giờ thì chuyển tới ở trong cái nhà hình chữ U nhìn giống chỗ gửi xe, Phương Nhi chịu đựng nổi không?
Mà kể cũng lạ, cô chẳng có người thân họ hàng gì giúp đỡ cho sao? James nghe nói Phương Nhi là người Hà Nội kia mà. Hay vì chửa hoang nên cô phải chấp nhận sống như vậy, như bị gạt sang bên lề của xã hội?
Hôm nay Phương Nhi thấy lòng phấn chấn lạ thường, thời gian vừa qua tâm trạng của cô lúc nào cũng u ám. Không ngờ việc chia xẻ chuyện của mình với James lại khiến cô dễ chịu đến vậy. Chắc sắp tới Phương Nhi nên kiếm 1 bác sỹ tâm lý để có thể bộc bạch nỗi lòng với người ta.
Cô đã bị trầm cảm sẵn rồi mà theo nghiên cứu cứ 7 phụ nữ có thai thì 1 người bị trầm cảm. Trầm cảm chồng trầm cảm giống như bão chồng bão, nguy hiểm không phải tăng lên gấp bội sao, nhất định phải đề phòng mới được.
Phương Nhi đặt mua được tấm rèm cửa trên mạng, không cần quá nhiều đinh ốc để treo, đã vậy còn có điều khiển từ xa, chỉ cần ngồi trên giường bấm rẹt rẹt thôi, không phải ở bên cạnh để kéo.
Hăm hở đứng lên chiếc ghế inox, cô với tay lên cao. Bỗng nhiên chiếc ghế trượt đi, Phương Nhi ngã ngửa người về phía sau, nhẹ nhàng rơi xuống đất. Không thấy đau đớn gì nhưng cô không dậy được, có lẽ vì kiệt sức do ăn không đủ suốt thời gian qua.
Ghế inox đúng là không được an toàn, chắc Phương Nhi sẽ phải mua thêm vài cái ghế gỗ và ghế nhựa. Đang nằm dưới đất cả người bềnh bồng như trôi trên mây, đầu óc lan man nghĩ ngợi chuyện nọ xọ chuyện kia, cô giật nảy mình vì tiếng chuông điện thoại chói tai.
Vì mong John hồi tâm chuyển ý nối lại tình xưa, Phương Nhi lúc nào cũng kè kè điện thoại sát bên. Người vừa gọi tới là James, lấy đâu ra chuyện John thèm gọi cho cô nữa, cô đúng là ảo tưởng bản thân quá mức rồi.
Cả đêm trằn trọc mất ngủ mới vừa chợp mắt James đã choàng tỉnh vì tiếng đồng hồ báo thức kêu inh ỏi. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời anh ngủ không ngon giấc. Hấp tấp nhảy vội xuống giường, James lao vào buồng tắm vệ sinh cá nhân.
Phương Nhi sống có 1 mình lại là con gái, chắc hẳn gặp nhiều khó khăn. Anh sẽ ở bên giúp đỡ rồi dần dần cô sẽ cảm động và ngã vào vòng tay anh. Đúng vậy, thời điểm đang đau khổ vì 1 người đàn ông khác chính là lúc phụ nữ dễ xiêu lòng nhất.
Lần trước có cơ hội tiếp cận Phương Nhi James đã để lỡ. Lần này thì không đâu, anh nhất định không bỏ qua. Đã có cơ hội sửa sai ngu gì để mất. Vừa quăng túi đồ nghề lên xe James vừa nghĩ.
Đến tận cửa phòng trọ của Phương Nhi anh mới gọi điện để cô không thể thoái thác là đang vắng nhà. Nhưng hôm nay là thứ 7 không biết Phương Nhi có được nghỉ không, anh quên khuấy đi mất. Cô làm việc tại trường học lỡ đâu không được nghỉ 2 ngày cuối tuần như James thì sao?. Ngôn Tình Xuyên Không
Anh nói qua điện thoại tự dưng thấy hồi hộp đến lạ:
- Alô, Nhi à, tôi đứng trước cửa nhà cô rồi, ra mở cửa cho tôi đi!
- Cửa không khóa, anh cứ đẩy mà vào.
“Con gái chân yếu tay mềm sống có 1 mình lại xinh đẹp hấp dẫn vậy mà để cửa không khóa thật quá chủ quan và bất cẩn.” Vừa đẩy cửa bước vào James vừa cau mày thầm nghĩ. Nhà im ắng vắng lặng không thấy Phương Nhi đâu hết. Lo lắng, anh gọi:
- Phương Nhi!
- Tôi ở đây!
Tiếng cô vang lên ở 1 góc nhà. Vì nhà là kiểu hình chữ U kì quặc cho nên Phương Nhi ở đầu này của chữ U thì James không thể nhìn thấy cô. Chạy lại thấy Phương Nhi nằm dưới đất James sợ điếng người.
- Sao thế này? - Anh hỏi mà nghe giọng lạc đi.
- Không sao đâu. Tôi đứng lên ghế nhưng bị ngã. Không đau gì hết chỉ là không đứng dậy được thôi. Anh đỡ tôi ngồi dậy được không?
“Vậy còn bảo không sao thì thế nào mới là sao?” James cáu kỉnh nghĩ.
- Cứ nằm yên đấy đã. Tôi chạm vào đâu thấy đau thì nói. - Vừa đáp anh vừa đưa tay lướt khắp người Phương Nhi.
- Đã bảo không sao mà. - Cô làu bàu.
- Có phải vì tôi gọi điện tới khiến cô giật mình nên bị ngã không?
- Không!
- Gọi cấp cứu chưa?
- Chưa!
Cô bực rồi đấy nhé. Cái thằng cha này hỏi gì mà lắm quá thể. Nhờ có mỗi đỡ người ta dậy bắt chờ cả nửa ngày chưa làm. Rồi chợt nhớ ra, Phương Nhi hỏi:
- Số điện thoại cấp cứu là bao nhiêu nhỉ? 911?
James phát cáu. Vô tâm, bất cẩn. Làm mẹ đến nơi vẫn trẻ con thế này là sao?
- 115. Ở Mỹ đâu mà 911 hả?
Phương Nhi bặm môi. Gắt gỏng cái gì chứ. Sao cô nhớ được, 911 nghe quen hơn, còn có cả ban nhạc 911. Với lại Phương Nhi gọi bao giờ đâu mà biết số. Đúng là cô từng đi cấp cứu nhưng tự cô gọi cho cô chắc. Phương Nhi đang bực bội nghĩ thì giật mình vì bị bế bổng lên.
- Đi bệnh viện! - James nói cộc lốc nghe như ra lệnh.
Sau khi được khám qua loa rồi làm 1 đống xét nghiệm, Phương Nhi quay lại ngồi cạnh anh trong phòng cấp cứu. Dịu dàng, James hỏi cô:
- Mệt lắm không? Lên giường nằm tạm chút đi.
- Tôi không sao, tôi thích ngồi hơn. Xin lỗi anh nhé, ngày nghỉ mà làm phiền anh thế này. Anh về đi, từ đây tôi tự được rồi.
- Đứng còn chả vững, tự tự cái gì. Tôi đưa đến thì tôi đưa về. Mau lên giường nằm đi!
“Cái thằng này xấu tính thật, bẳn rẳn bưởi rưởi. Giúp thì giúp không giúp thì thôi, làm gì mà gắt như mắm tôm thế. Khổ cho cô nào rước phải anh ta.” Vừa leo lên giường Phương Nhi vừa nghĩ.
Khi đã có đủ các xét nghiệm tổng quát bác sỹ mới gọi cô vào phòng. Thai nhi ổn, phát triển bình thường. Cô thì thiếu máu lượng hồng cầu và tiểu cầu quá thấp. Rồi nhìn James đầy ẩn ý, ông bác sỹ nói với giọng chê trách:
- Đang có thai cháu cần hết sức chú ý tránh bị thương, cẩn thận kẻo ngã. Việc của đàn ông thì để đàn ông làm! Nhớ bồi bổ sức khỏe vào, người ta không quan tâm đến mình thì mình phải biết tự chăm sóc cho bản thân!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.