Điều Xa Vời Mang Tên Hạnh Phúc
Chương 29: Nhủ lòng phải quên để bước tiếp...
phong linh
16/03/2024
Phương Nhi chuẩn bị sửa soạn đi làm. Hôm nay sẽ là ngày cuối, cô sẽ đến xin nghỉ. Cậu của Phương Nhi đã kéo John về làm việc ở trường nên anh mới mất việc ở chỗ cũ, Phương Nhi không muốn vì cô mà công việc này John cũng mất nốt.
Vừa bước chân vào phòng cậu của cô đã hỏi:
- 2 đứa có chuyện gì à?
Phương Nhi giật mình. Cậu đã biết rồi sao, anh đã nói à? Cô hỏi lấp lửng:
- Chuyện gì là chuyện gì cơ ạ?
- John vừa xin nghỉ làm, sao thế hả?
Phương Nhi lặng người. Vậy là anh đã tự giải quyết rồi. Mẹ cô thì xóa cô ra khỏi cuộc đời bà ấy còn John thì xóa đi sự tồn tại của mình trong cuộc đời Phương Nhi. Hi vọng mong manh cuối cùng của cô, ảo tưởng hão huyền của cô chấm dứt hoàn toàn.
Bấy lâu Phương Nhi vẫn nuôi, dù là chút hi vọng nhỏ nhoi, rằng anh sẽ đổi ý, rằng đột nhiên sẽ phải làm cha khiến John hoảng sợ nên chối bỏ nhưng sau khi suy nghĩ kĩ anh sẽ lại quay về bên mẹ con cô. Nhưng không, chẳng có cổ tích thời hiện đại nào hết, chấm dứt là chấm dứt.
Không muốn ai khác biết chuyện của 2 người Phương Nhi gượng cười nói với cậu:
- Là vì anh ấy xin được việc khác thôi ạ.
Ốm nghén thật kinh khủng, lúc nào cô cũng muốn nôn. Thức ăn mới trôi xuống cuống họng đã nôn ra, kéo theo đó ruột gan phèo phổi tưởng như cũng lộn tung lên hết. Thậm chí ngửi mùi cũng buồn nôn, nhất là mùi nấu nướng.
Bơ phờ mệt mỏi, Phương Nhi chẳng ăn được gì dù bụng đói cồn cào, nếu không có mấy thứ thực phẩm bổ sung dinh dưỡng dạng lỏng chắc cô chết rồi, chết thành con ma đói.
Phương Nhi rất thích phở, chỉ xếp sau bún chả. Trước đây dạo ôn thi tốt nghiệp, đi học thêm buổi tối về ngang qua hàng phở chỉ ngửi mùi thôi đã thấy dễ chịu, giờ thì ngược lại hoàn toàn.
Hôm nay cô phải tới sứ quán Anh xin 1 số giấy tờ. Đang ở trong phòng máy lạnh mát mẻ, mùi văn phòng cũng không đến nỗi quá khó chịu bước ra bên ngoài không khí khô nóng, oi bức, mùi khói xe, mùi xăng dầu khen khét đã làm Phương Nhi hơi nôn nao, đột nhiên thêm mùi phở cộng vào, cô không còn chịu nổi nữa.
Ngồi gập người xuống cô nôn, chỉ là nôn khan thôi, có cái gì trong bụng đâu, từ sáng tới giờ Phương Nhi chưa ăn gì hết. Lảo đảo đứng dậy cô nghĩ mình sắp ngất, đột ngột mọi thứ tối đen. Phương Nhi thật muốn vịn vào đâu đó, cứ thế này cô ngã mất. Bất chợt 1 đôi tay rắn chắc đỡ Phương Nhi từ đằng sau. Cô ngoảnh lại nhìn và nhận ra James.
Đang đi ra bãi để xe thì James nhìn thấy Phương Nhi. Cô tới sứ quán có việc sao? Từ lúc được lên chức anh không còn làm việc trực tiếp với Phương Nhi nữa, có gặp nhau chỉ là vào những buổi tiệc nhóm.
Cô đang làm gì mà ngồi dưới đất vậy nhỉ? Tò mò, James tiến lại gần thì thấy Phương Nhi đang nôn. Rồi cô lảo đảo đứng dậy, mặt trắng bệch như không còn chút máu nào. Phương Nhi suýt ngã khuỵu xuống nếu như anh không đỡ cô kịp thời.
Dìu Phương Nhi đi về phía bức tường James để cô ngồi lên 1 bồn hoa. Nửa ngồi nửa quì trước mặt Phương Nhi, anh lo lắng nhìn lên. Nở 1 nụ cười yếu ớt, cô thì thào:
- Tôi đỡ rồi, cảm ơn anh nhiều.
Tay run run Phương Nhi tìm gì đó trong túi xách. James hỏi:
- Cô cần gì nào?
- Khăn ướt!
Lấy khăn ướt từ trong túi của Phương Nhi ra anh nhẹ nhàng lau mặt lau tay cho cô rồi bảo:
- Ngồi đây chờ 1 chút tôi sẽ lấy xe đưa cô về!
- Không cần đâu, tôi tự gọi taxi được mà!
- Sao phải làm vậy, tôi cũng là tiện đường thôi. Hay để tôi gọi John đến đón cô nhé!
- Không! - Phương Nhi hốt hoảng bật kêu lên thảng thốt lắc đầu quầy quậy.
Đưa cô vào xe James mới nhận ra Phương Nhi gày tới mức nào. Trước kia có gầy đến thế này không nhỉ, anh băn khoăn tự hỏi. Cô lại nôn khan thêm 1 chập nữa, toàn thân run rẩy, thở dốc. Để Phương Nhi ngồi yên vị rồi James mới nhẹ nhàng từ tốn thắt dây an toàn cho cô. Cuối cùng không kìm nổi sự tò mò, anh hỏi:
- Cô có thai à?
- Vâng!
- Ồ, chúc mừng nhé!
- Cảm ơn anh!
Nói chuyện với Phương Nhi mà mắt James nhìn ra ngoài cố ý tránh nhìn thẳng vào cô. 1 nỗi đắng cay chua chát dâng lên trong lòng. Chắc giờ Phương Nhi đang nở nụ cười tươi rói đầy mãn nguyện. Anh chẳng muốn nhìn thấy cô như vậy chút nào.
Chấm hết thật rồi sao, tình cảm anh dành cho Phương Nhi chưa có cơ hội bắt đầu đã phải kết thúc. Vậy là chẳng có hi vọng mong manh nào nữa khi cô đã có con với người mình yêu. Ngó chăm chăm về phía trước James buồn rầu nén tiếng thở dài.
Thật may vì James nhìn ra ngoài lúc hỏi chuyện cô nên không nhìn thấy gương mặt chắc đang méo mó vì đau khổ của Phương Nhi. Cắn muốn bật máu môi cô cố ghìm tiếng khóc.
James là người quen đầu tiên của cô biết Phương Nhi có thai. Rồi người khác cũng sẽ biết hết. Họ sẽ phản ứng thế nào? Dè bỉu? Khinh miệt? Cười nhạo? Gương mặt mẹ hiện lên trong đầu cô. Hẳn bà sẽ cười nhạt mà rằng: “Ác giả ác báo.”
Đến chỗ rẽ quen thuộc James đang định đánh tay lái thì Phương Nhi ngăn lại:
- Không, lối này!
Ngạc nhiên đi theo sự chỉ dẫn của cô, anh băn khoăn nghĩ: “Có cả đường này để về nhà sao, mà dù gì đi đường vòng vẫn phải xa hơn chứ nhỉ.” Đi thêm 1 đoạn Phương Nhi bảo James dừng lại rồi xuống xe. Nhìn 1 dãy toàn nhà cấp 4 anh bảo cô:
- Cô cứ vào gặp người quen đi, tôi đợi ngoài này. Cô đang không khỏe không nên đi bộ 1 mình coi chừng ngất xỉu ra đấy. Lát nữa tôi sẽ đưa cô về tận nhà.
- Cảm ơn anh nhiều, tôi sống ở đây nên không cần đi đâu nữa hết.
Nhận thấy vẻ khó hiểu của James Phương Nhi giải thích thêm:
- Tôi và John chia tay rồi.
Sao vậy nhỉ, James cũng là người đầu tiên cô nói cho biết mình đã chia tay. Sao với anh ta cô chẳng giấu diếm điều gì cả. “Chắc do hoàn cảnh thôi.” vừa chăm chú nhìn James Phương Nhi vừa tự nhủ.
Ngồi sững sờ trong xe hồi lâu James vẫn chưa tiêu hóa nổi những điều anh mới vừa được biết. Cô có thai nhưng đã chia tay với bạn trai. Thế chẳng hóa ra John, bạn anh là 1 tên Don Juan à, no cơm chán chè rồi tới lúc người ta mang thai thì quất ngựa truy phong? Chẳng có lí nào lại như vậy hết.
Đang run rẩy tìm cách mở cửa thì Phương Nhi nhận ra James đã áp sát đằng sau. Hơi giật mình 1 chút nhưng cô không thấy khó chịu hay hoảng sợ. Từ sau mấy trò mèo của Huy đàn ông cứ tiếp cận gần là Phương Nhi bực bội, nhưng với James thì không.
1 tay ôm lấy cô đỡ cho khỏi ngã, tay kia mở khóa giúp Phương Nhi, James bảo:
- Tôi khát, cho tôi cốc nước.
- A, vâng, xin lỗi anh. Tôi sơ suất quá, mời anh vào nhà.
Đúng vậy, mệt mỏi khiến đầu óc cô lú lẫn mất rồi, James đã giúp cô từ nãy tới giờ mà 1 tiếng cảm ơn đàng hoàng cô cũng chưa nói ra.
Vừa đưa chai Pocari cho James Phương Nhi vừa áy náy phân trần:
- Anh thông cảm, trong nhà chỉ có mỗi thức uống này, anh dùng tạm nhé!
Nhìn chai nước trong tay, James quyết định hỏi thẳng luôn:
- John có biết không, chuyện cô có thai ấy?
- Biết nên mới chia tay!
Đang mở chai nước khoáng bổ sung mà suýt chút nữa James làm rớt luôn xuống đất. Há hốc mồm vì ngạc nhiên, anh trân trối nhìn Phương Nhi. Cười buồn, cô giải thích:
- Anh ấy không sẵn sàng để làm bố. Chưa bao giờ John có ý định đó cả!
Vừa bước chân vào phòng cậu của cô đã hỏi:
- 2 đứa có chuyện gì à?
Phương Nhi giật mình. Cậu đã biết rồi sao, anh đã nói à? Cô hỏi lấp lửng:
- Chuyện gì là chuyện gì cơ ạ?
- John vừa xin nghỉ làm, sao thế hả?
Phương Nhi lặng người. Vậy là anh đã tự giải quyết rồi. Mẹ cô thì xóa cô ra khỏi cuộc đời bà ấy còn John thì xóa đi sự tồn tại của mình trong cuộc đời Phương Nhi. Hi vọng mong manh cuối cùng của cô, ảo tưởng hão huyền của cô chấm dứt hoàn toàn.
Bấy lâu Phương Nhi vẫn nuôi, dù là chút hi vọng nhỏ nhoi, rằng anh sẽ đổi ý, rằng đột nhiên sẽ phải làm cha khiến John hoảng sợ nên chối bỏ nhưng sau khi suy nghĩ kĩ anh sẽ lại quay về bên mẹ con cô. Nhưng không, chẳng có cổ tích thời hiện đại nào hết, chấm dứt là chấm dứt.
Không muốn ai khác biết chuyện của 2 người Phương Nhi gượng cười nói với cậu:
- Là vì anh ấy xin được việc khác thôi ạ.
Ốm nghén thật kinh khủng, lúc nào cô cũng muốn nôn. Thức ăn mới trôi xuống cuống họng đã nôn ra, kéo theo đó ruột gan phèo phổi tưởng như cũng lộn tung lên hết. Thậm chí ngửi mùi cũng buồn nôn, nhất là mùi nấu nướng.
Bơ phờ mệt mỏi, Phương Nhi chẳng ăn được gì dù bụng đói cồn cào, nếu không có mấy thứ thực phẩm bổ sung dinh dưỡng dạng lỏng chắc cô chết rồi, chết thành con ma đói.
Phương Nhi rất thích phở, chỉ xếp sau bún chả. Trước đây dạo ôn thi tốt nghiệp, đi học thêm buổi tối về ngang qua hàng phở chỉ ngửi mùi thôi đã thấy dễ chịu, giờ thì ngược lại hoàn toàn.
Hôm nay cô phải tới sứ quán Anh xin 1 số giấy tờ. Đang ở trong phòng máy lạnh mát mẻ, mùi văn phòng cũng không đến nỗi quá khó chịu bước ra bên ngoài không khí khô nóng, oi bức, mùi khói xe, mùi xăng dầu khen khét đã làm Phương Nhi hơi nôn nao, đột nhiên thêm mùi phở cộng vào, cô không còn chịu nổi nữa.
Ngồi gập người xuống cô nôn, chỉ là nôn khan thôi, có cái gì trong bụng đâu, từ sáng tới giờ Phương Nhi chưa ăn gì hết. Lảo đảo đứng dậy cô nghĩ mình sắp ngất, đột ngột mọi thứ tối đen. Phương Nhi thật muốn vịn vào đâu đó, cứ thế này cô ngã mất. Bất chợt 1 đôi tay rắn chắc đỡ Phương Nhi từ đằng sau. Cô ngoảnh lại nhìn và nhận ra James.
Đang đi ra bãi để xe thì James nhìn thấy Phương Nhi. Cô tới sứ quán có việc sao? Từ lúc được lên chức anh không còn làm việc trực tiếp với Phương Nhi nữa, có gặp nhau chỉ là vào những buổi tiệc nhóm.
Cô đang làm gì mà ngồi dưới đất vậy nhỉ? Tò mò, James tiến lại gần thì thấy Phương Nhi đang nôn. Rồi cô lảo đảo đứng dậy, mặt trắng bệch như không còn chút máu nào. Phương Nhi suýt ngã khuỵu xuống nếu như anh không đỡ cô kịp thời.
Dìu Phương Nhi đi về phía bức tường James để cô ngồi lên 1 bồn hoa. Nửa ngồi nửa quì trước mặt Phương Nhi, anh lo lắng nhìn lên. Nở 1 nụ cười yếu ớt, cô thì thào:
- Tôi đỡ rồi, cảm ơn anh nhiều.
Tay run run Phương Nhi tìm gì đó trong túi xách. James hỏi:
- Cô cần gì nào?
- Khăn ướt!
Lấy khăn ướt từ trong túi của Phương Nhi ra anh nhẹ nhàng lau mặt lau tay cho cô rồi bảo:
- Ngồi đây chờ 1 chút tôi sẽ lấy xe đưa cô về!
- Không cần đâu, tôi tự gọi taxi được mà!
- Sao phải làm vậy, tôi cũng là tiện đường thôi. Hay để tôi gọi John đến đón cô nhé!
- Không! - Phương Nhi hốt hoảng bật kêu lên thảng thốt lắc đầu quầy quậy.
Đưa cô vào xe James mới nhận ra Phương Nhi gày tới mức nào. Trước kia có gầy đến thế này không nhỉ, anh băn khoăn tự hỏi. Cô lại nôn khan thêm 1 chập nữa, toàn thân run rẩy, thở dốc. Để Phương Nhi ngồi yên vị rồi James mới nhẹ nhàng từ tốn thắt dây an toàn cho cô. Cuối cùng không kìm nổi sự tò mò, anh hỏi:
- Cô có thai à?
- Vâng!
- Ồ, chúc mừng nhé!
- Cảm ơn anh!
Nói chuyện với Phương Nhi mà mắt James nhìn ra ngoài cố ý tránh nhìn thẳng vào cô. 1 nỗi đắng cay chua chát dâng lên trong lòng. Chắc giờ Phương Nhi đang nở nụ cười tươi rói đầy mãn nguyện. Anh chẳng muốn nhìn thấy cô như vậy chút nào.
Chấm hết thật rồi sao, tình cảm anh dành cho Phương Nhi chưa có cơ hội bắt đầu đã phải kết thúc. Vậy là chẳng có hi vọng mong manh nào nữa khi cô đã có con với người mình yêu. Ngó chăm chăm về phía trước James buồn rầu nén tiếng thở dài.
Thật may vì James nhìn ra ngoài lúc hỏi chuyện cô nên không nhìn thấy gương mặt chắc đang méo mó vì đau khổ của Phương Nhi. Cắn muốn bật máu môi cô cố ghìm tiếng khóc.
James là người quen đầu tiên của cô biết Phương Nhi có thai. Rồi người khác cũng sẽ biết hết. Họ sẽ phản ứng thế nào? Dè bỉu? Khinh miệt? Cười nhạo? Gương mặt mẹ hiện lên trong đầu cô. Hẳn bà sẽ cười nhạt mà rằng: “Ác giả ác báo.”
Đến chỗ rẽ quen thuộc James đang định đánh tay lái thì Phương Nhi ngăn lại:
- Không, lối này!
Ngạc nhiên đi theo sự chỉ dẫn của cô, anh băn khoăn nghĩ: “Có cả đường này để về nhà sao, mà dù gì đi đường vòng vẫn phải xa hơn chứ nhỉ.” Đi thêm 1 đoạn Phương Nhi bảo James dừng lại rồi xuống xe. Nhìn 1 dãy toàn nhà cấp 4 anh bảo cô:
- Cô cứ vào gặp người quen đi, tôi đợi ngoài này. Cô đang không khỏe không nên đi bộ 1 mình coi chừng ngất xỉu ra đấy. Lát nữa tôi sẽ đưa cô về tận nhà.
- Cảm ơn anh nhiều, tôi sống ở đây nên không cần đi đâu nữa hết.
Nhận thấy vẻ khó hiểu của James Phương Nhi giải thích thêm:
- Tôi và John chia tay rồi.
Sao vậy nhỉ, James cũng là người đầu tiên cô nói cho biết mình đã chia tay. Sao với anh ta cô chẳng giấu diếm điều gì cả. “Chắc do hoàn cảnh thôi.” vừa chăm chú nhìn James Phương Nhi vừa tự nhủ.
Ngồi sững sờ trong xe hồi lâu James vẫn chưa tiêu hóa nổi những điều anh mới vừa được biết. Cô có thai nhưng đã chia tay với bạn trai. Thế chẳng hóa ra John, bạn anh là 1 tên Don Juan à, no cơm chán chè rồi tới lúc người ta mang thai thì quất ngựa truy phong? Chẳng có lí nào lại như vậy hết.
Đang run rẩy tìm cách mở cửa thì Phương Nhi nhận ra James đã áp sát đằng sau. Hơi giật mình 1 chút nhưng cô không thấy khó chịu hay hoảng sợ. Từ sau mấy trò mèo của Huy đàn ông cứ tiếp cận gần là Phương Nhi bực bội, nhưng với James thì không.
1 tay ôm lấy cô đỡ cho khỏi ngã, tay kia mở khóa giúp Phương Nhi, James bảo:
- Tôi khát, cho tôi cốc nước.
- A, vâng, xin lỗi anh. Tôi sơ suất quá, mời anh vào nhà.
Đúng vậy, mệt mỏi khiến đầu óc cô lú lẫn mất rồi, James đã giúp cô từ nãy tới giờ mà 1 tiếng cảm ơn đàng hoàng cô cũng chưa nói ra.
Vừa đưa chai Pocari cho James Phương Nhi vừa áy náy phân trần:
- Anh thông cảm, trong nhà chỉ có mỗi thức uống này, anh dùng tạm nhé!
Nhìn chai nước trong tay, James quyết định hỏi thẳng luôn:
- John có biết không, chuyện cô có thai ấy?
- Biết nên mới chia tay!
Đang mở chai nước khoáng bổ sung mà suýt chút nữa James làm rớt luôn xuống đất. Há hốc mồm vì ngạc nhiên, anh trân trối nhìn Phương Nhi. Cười buồn, cô giải thích:
- Anh ấy không sẵn sàng để làm bố. Chưa bao giờ John có ý định đó cả!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.