Chương 9: Hồng Hồ Ly
Nhóc Lê Minh
12/04/2021
Tiểu Hồng nhìn Hạ Tiểu Hi đang cười đến vô lại nhìn chằm chằm vào chậu nước đỏ au, bên trong nằm mấy lớp củ Nu màu đỏ được thái thành lát, nàng nuốt nuốt nước miếng, "Tiểu thư, người định dùng thứ này vào việc gì vậy?" Nhìn cứ như một chậu máu, ghê quá!
"Em sẽ biết nhanh thôi! Ngày mai em theo dõi xem đại tiểu thư cùng Tuyên Vương hẹn gặp nhau chỗ nào, chúng ta cũng đến đó vui chơi một chuyến!" Tia sáng trong mắt nàng làm Tiểu Hồng suýt nữa thì đui mắt.
Hôm sau, Hạ Tường Vy vận lên người bộ y phục gợi cảm nhất mang theo chiếc túi thơm 'tự tay thêu' để tặng cho Tuyên Vương, cùng một nha hoàn thân tín nhất ra khỏi Tướng quân phủ lên xe ngựa đi thẳng đến Uyên Ương hồ.
Hạ Tiểu Hi cùng Tiểu Hồng vác theo một cái túi lớn cũng thoắt ẩn thoắt hiện bám theo sau.
Tuyên Vương đang ôm trong ngực con bạch hồ xinh đẹp mới mua đã đứng dưới tàng cây đợi sẵn từ lâu. Nhìn thấy Hạ Tường Vy đến, Cố Hoài Dương cùng nàng nở một nụ cười nhẹ như gió xuân đầu mùa.
Hạ Tường Vy cả người sướng ran, hớn hở đến trước mặt Cố Hoài Dương, "Hoài Dương, chàng đợi thiếp lâu chưa?"
Nàng quen thuộc luồn tay vào khuỷu tay Cố Hoài Dương. Cả người như muốn dính lên người hắn.
"Ta cũng vừa mới tới thôi! Nàng tới đây một mình sao?"
"Thiếp tới cùng Dao Nhi, nàng ấy bên kia…" Nàng chỉ tay ra xa xa phía sau, "… Thiếp không muốn có người khác quấy rầy chúng ta…"
Hạ Tường Vy ngượng ngùng cúi đầu chuyển chủ đề, "Oa… Tiểu Hồ Ly đẹp quá… Chàng tặng cho ta sao?" Mặt nàng đỏ ửng đầy mê hoặc.
Cố Hoài Dương đặt con bạch hồ lên vai, nắm lấy eo nàng kéo vào trong ngực, "Con hồ ly này ta vừa mới mua, nó vẫn chưa được thuần phục. Tạm thời cứ để chỗ ta, chờ ta thuần phục xong nó sẽ đem cho nàng. Được không?"
"Ân! Chàng thật tốt với ta." Hạ Tường Vy yêu kiều dựa đầu vào ngực Cố Hoài Dương.
Cố Hoài Dương nâng lên cằm nàng, nhìn vào dung nhan mị hoặc, hô hấp cũng trở nên nặng nề, "Vậy nàng cũng nên có gì đó thưởng cho ta đúng không?"
Hạ Tường Vy lấy từ trong ống tay áo ra cái túi thơm đã chuẩn bị sẵn đưa cho Cố Hoài Dương, "Cái này được không? Đây là thiếp chính tay thêu cho chàng đấy!"
Cố Hoài Dương nhận lấy túi thơm, không thèm nhìn mà trực tiếp nhét vào trong ngực, hắn gấp không chờ nổi đoạt lấy bờ môi đỏ mọng khêu gợi của nàng, còn đâu tâm trí mà đi nhìn một cái túi thơm. Càng hôn, hô hấp của hắn càng thêm dồn dập gấp rút, bàn tay cũng không nhịn nổi mà bắt đầu du tẩu trên thân thể mềm mại lồi lõm rõ ràng của Hạ Tường Vy, bàn tay hắn không chút ngần ngại mà xoa nắn.
"Ân, ưm…h! Hoài Dương!" Hạ Tường Vy yêu kiều thấp giọng rên rỉ làm Cố Hoài Dương càng thêm điên cuồng chiếm đoạt. Hắn mãi chìm đắm trong dục vọng mà không để ý đến con tiểu hồ ly vốn nằm trên vai từ lâu đã không thấy bóng dáng. Mãi cho tới khi lửa nóng giữa hai người đã thiêu rụi y phục nửa thân trên của Hạ Tường Vy, địa bàn hoạt động vốn dưới tàng cây đã chuyển sang bụi rậm, hai người đã quấn lấy nhau đến giai đoạn cao trào nhất, Cố Hoài Dương đưa tay cởi ra áo khoác ngoài, lúc này hắn mới sực nhớ ra con bạch hồ, nhìn lại thì chẳng thấy đâu nữa.
Đang lúc lửa cháy hừng hực thì bị dội cho một dòng sông nước lạnh, cảm xúc của Cố Hoài Dương có bá cháy đến đâu cũng bị dội cho tắt ngúm.
Cố Hoài Dương đen mặt khoác lại áo ngoài. Không hiểu sao gần đây hắn luôn gặp chuyện xui xẻo!
"Hoài Dương! Chàng sao vậy?" Đang đến thời điểm mấu chốt thì bị bỏ rơi đột ngột như thế, Hạ Tường Vy có chút bị tổn thương ủy khuất hỏi, "Thiếp đã làm gì sai sao?"
"Không phải! Nàng chỉnh trang lại y phục đi! Hồ ly không thấy nữa, chúng ta đi tìm hồ ly trước."
Trong lòng hắn, nàng còn không bằng một con hồ ly. Hạ Tường Vy trong lòng chua xót nhưng vẫn ngoan ngoãn mặc lại y phục rồi theo chân Cố Hoài Dương đi tìm hồ ly.
Hai người vừa đi được một đoạn thì Hạ Tiểu Hi không biết từ đâu chui ra, "Hồng Hồng! Hồng Hồng à… Em ở đâu?"
Hạ Tường Vy: "Tiểu Hi? Sao muội lại ở chỗ này?"
Hạ Tiểu Hi giật mình: "Tỷ tỷ, tỷ cũng ở đây sao?" Nàng lại nhìn sang người nam nhân bên cạnh Hạ Tường Vy, "Người này hẳn là Dương Dương công tử mà tỷ thường nhắc đến đi! Tiểu Hi gặp qua công tử!" Hạ Tiểu Hi nhún người hành lễ với Cố Hoài Dương.
Cố Hoài Dương mặc dù nóng lòng muốn tìm hồ ly nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ nho nhã phong độ, đưa tay ra đỡ lấy nàng, "Tiểu thư không cần đa lễ! Vừa mới rồi, tiểu thư là đang tìm ai sao?"
Hạ Tiểu Hi giật mình nhớ ra là mình đang đi tìm hồ ly, "Đúng rồi! Hai người có thấy một con hồng hồ ly chạy qua chỗ này không? Hôm qua muội lên núi ngắm cảnh, may mắn gặp được một con hồng hồ ly, hôm nay đem nó ra ngoài dạo chơi. Không nghĩ tới vừa mới tới đây được một lúc muội mải mê ngắm cảnh hồ một chút xíu thôi mà đã không thấy nó đâu nữa."
Hạ Tiểu Hi nói xong mà nước mắt cũng sắp rơi ra luôn.
"Chàng xem, con bạch hồ của chàng cũng không thấy đâu, có khi nào chúng đi cùng nhau không?" Hạ Tường Vy thấp giọng nói khẽ bên tai Cố Hoài Dương.
Cố Hoài Dương nhìn nàng gật gật đầu. Hạ Tường Vy quay sang nói với Hạ Tiểu Hi, "Chúng ta cũng lạc mất một con bạch hồ, nói không chừng chúng nó đang ở chung một chỗ đấy!"
"A! Vậy thì hay quá! Chúng ta cùng nhau đi tìm đi!" Hạ Tiểu Hi vui mừng vỗ tay như một đứa trẻ.
"Ân."
"Ân."
Hạ Tường Vy cùng Cố Hoài Dương cùng gật đầu tán thành dẫn đầu đi trước.
"Bên này, đi bên này đi! Bên kia muội đã tìm cả buổi mà không thấy con hồ ly nào!" Ba người lại theo Hạ Tiểu Hi đổi sang hướng khác tìm kiếm.
Bên kia, Tiểu Hồng đang cầm một cái đùi gà nướng thơm phức dẫn dụ con hồ ly đi đến một chỗ vắng vẻ.
Tiểu hồ ly ngốc nghếch bị mùi thơm dẫn dụ rời xa chủ nhân, nó còn chưa kịp chạm vào đùi gà thì đã bị Tiểu Hồng nhanh tay ôm lấy.
Tiểu Hồng chọc chọc vào trán con hồ ly nhỏ: Ngốc tử! Chỉ một cái đùi gà đã lừa được ngươi rồi! Không phải nói hồ ly đều rất gian xảo sao, sao ngươi chẳng thông minh chút nào thế?
Nàng chỉ chọc ghẹo con hồ ly rồi nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ của mình. Nàng lấy ra từ trong bao vải một cái bình nhìn như bình rượu, và một cái chậu gỗ bằng chậu rửa mặt. Nàng đổ ra chất lỏng màu đỏ từ trong bình rồi đem toàn thân con hồ ly ấn vào trong chậu.
Con hồ ly đột nhiên bị cho ngâm nước, nó giật mình hoảng sợ giãy dụa muốn nhảy ra khỏi chậu nước. Tiểu Hồng lại cố tình đè nó lại. Vật lộn một hồi cả hai đều ướt như chuột lột. Lông trên thân hồ ly cũng đã chuyển sang màu đỏ nhạt.
Tiểu Hồng cảm thán: Tiểu thư thật liệu sự như thần, còn dặn dò mình phải mặc y phục màu đỏ.
Tiểu Hồng nhanh chóng dùng khăn lau khô lông cho con hồ ly rồi không quên phi tang mọi hung khí xuống hồ, mới nhanh chân ôm con hồng hồ ly chạy nhanh về phía bên kia bờ hồ, đối diện nơi ba người kia tìm kiếm hô to, "Tiểu thư….! Tiểu thư…! Tìm… được… rồi!!!"
Nàng giơ cao con hồng hồ ly trên tay khua khua.
Từ bên kia bờ hồ, đám người Cố Hoài Dương cũng nhìn thấy rõ con hồ ly màu đỏ trên tay nàng.
Hạ Tiểu Hi mừng như điên từ biệt hai người Cố Hoài Dương và Hạ Tường Vy xách váy chạy nhanh về phía Tiểu Hồng.
Cố Hoài Dương nhìn theo bóng dáng nàng chạy đi, trong lòng nổi lên một loại cảm xúc kì quái nói không nên lời. Hắn cứ cảm thấy có chỗ nào không thích hợp nhưng lại không thể nói rõ ra là chỗ nào.
"Em sẽ biết nhanh thôi! Ngày mai em theo dõi xem đại tiểu thư cùng Tuyên Vương hẹn gặp nhau chỗ nào, chúng ta cũng đến đó vui chơi một chuyến!" Tia sáng trong mắt nàng làm Tiểu Hồng suýt nữa thì đui mắt.
Hôm sau, Hạ Tường Vy vận lên người bộ y phục gợi cảm nhất mang theo chiếc túi thơm 'tự tay thêu' để tặng cho Tuyên Vương, cùng một nha hoàn thân tín nhất ra khỏi Tướng quân phủ lên xe ngựa đi thẳng đến Uyên Ương hồ.
Hạ Tiểu Hi cùng Tiểu Hồng vác theo một cái túi lớn cũng thoắt ẩn thoắt hiện bám theo sau.
Tuyên Vương đang ôm trong ngực con bạch hồ xinh đẹp mới mua đã đứng dưới tàng cây đợi sẵn từ lâu. Nhìn thấy Hạ Tường Vy đến, Cố Hoài Dương cùng nàng nở một nụ cười nhẹ như gió xuân đầu mùa.
Hạ Tường Vy cả người sướng ran, hớn hở đến trước mặt Cố Hoài Dương, "Hoài Dương, chàng đợi thiếp lâu chưa?"
Nàng quen thuộc luồn tay vào khuỷu tay Cố Hoài Dương. Cả người như muốn dính lên người hắn.
"Ta cũng vừa mới tới thôi! Nàng tới đây một mình sao?"
"Thiếp tới cùng Dao Nhi, nàng ấy bên kia…" Nàng chỉ tay ra xa xa phía sau, "… Thiếp không muốn có người khác quấy rầy chúng ta…"
Hạ Tường Vy ngượng ngùng cúi đầu chuyển chủ đề, "Oa… Tiểu Hồ Ly đẹp quá… Chàng tặng cho ta sao?" Mặt nàng đỏ ửng đầy mê hoặc.
Cố Hoài Dương đặt con bạch hồ lên vai, nắm lấy eo nàng kéo vào trong ngực, "Con hồ ly này ta vừa mới mua, nó vẫn chưa được thuần phục. Tạm thời cứ để chỗ ta, chờ ta thuần phục xong nó sẽ đem cho nàng. Được không?"
"Ân! Chàng thật tốt với ta." Hạ Tường Vy yêu kiều dựa đầu vào ngực Cố Hoài Dương.
Cố Hoài Dương nâng lên cằm nàng, nhìn vào dung nhan mị hoặc, hô hấp cũng trở nên nặng nề, "Vậy nàng cũng nên có gì đó thưởng cho ta đúng không?"
Hạ Tường Vy lấy từ trong ống tay áo ra cái túi thơm đã chuẩn bị sẵn đưa cho Cố Hoài Dương, "Cái này được không? Đây là thiếp chính tay thêu cho chàng đấy!"
Cố Hoài Dương nhận lấy túi thơm, không thèm nhìn mà trực tiếp nhét vào trong ngực, hắn gấp không chờ nổi đoạt lấy bờ môi đỏ mọng khêu gợi của nàng, còn đâu tâm trí mà đi nhìn một cái túi thơm. Càng hôn, hô hấp của hắn càng thêm dồn dập gấp rút, bàn tay cũng không nhịn nổi mà bắt đầu du tẩu trên thân thể mềm mại lồi lõm rõ ràng của Hạ Tường Vy, bàn tay hắn không chút ngần ngại mà xoa nắn.
"Ân, ưm…h! Hoài Dương!" Hạ Tường Vy yêu kiều thấp giọng rên rỉ làm Cố Hoài Dương càng thêm điên cuồng chiếm đoạt. Hắn mãi chìm đắm trong dục vọng mà không để ý đến con tiểu hồ ly vốn nằm trên vai từ lâu đã không thấy bóng dáng. Mãi cho tới khi lửa nóng giữa hai người đã thiêu rụi y phục nửa thân trên của Hạ Tường Vy, địa bàn hoạt động vốn dưới tàng cây đã chuyển sang bụi rậm, hai người đã quấn lấy nhau đến giai đoạn cao trào nhất, Cố Hoài Dương đưa tay cởi ra áo khoác ngoài, lúc này hắn mới sực nhớ ra con bạch hồ, nhìn lại thì chẳng thấy đâu nữa.
Đang lúc lửa cháy hừng hực thì bị dội cho một dòng sông nước lạnh, cảm xúc của Cố Hoài Dương có bá cháy đến đâu cũng bị dội cho tắt ngúm.
Cố Hoài Dương đen mặt khoác lại áo ngoài. Không hiểu sao gần đây hắn luôn gặp chuyện xui xẻo!
"Hoài Dương! Chàng sao vậy?" Đang đến thời điểm mấu chốt thì bị bỏ rơi đột ngột như thế, Hạ Tường Vy có chút bị tổn thương ủy khuất hỏi, "Thiếp đã làm gì sai sao?"
"Không phải! Nàng chỉnh trang lại y phục đi! Hồ ly không thấy nữa, chúng ta đi tìm hồ ly trước."
Trong lòng hắn, nàng còn không bằng một con hồ ly. Hạ Tường Vy trong lòng chua xót nhưng vẫn ngoan ngoãn mặc lại y phục rồi theo chân Cố Hoài Dương đi tìm hồ ly.
Hai người vừa đi được một đoạn thì Hạ Tiểu Hi không biết từ đâu chui ra, "Hồng Hồng! Hồng Hồng à… Em ở đâu?"
Hạ Tường Vy: "Tiểu Hi? Sao muội lại ở chỗ này?"
Hạ Tiểu Hi giật mình: "Tỷ tỷ, tỷ cũng ở đây sao?" Nàng lại nhìn sang người nam nhân bên cạnh Hạ Tường Vy, "Người này hẳn là Dương Dương công tử mà tỷ thường nhắc đến đi! Tiểu Hi gặp qua công tử!" Hạ Tiểu Hi nhún người hành lễ với Cố Hoài Dương.
Cố Hoài Dương mặc dù nóng lòng muốn tìm hồ ly nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ nho nhã phong độ, đưa tay ra đỡ lấy nàng, "Tiểu thư không cần đa lễ! Vừa mới rồi, tiểu thư là đang tìm ai sao?"
Hạ Tiểu Hi giật mình nhớ ra là mình đang đi tìm hồ ly, "Đúng rồi! Hai người có thấy một con hồng hồ ly chạy qua chỗ này không? Hôm qua muội lên núi ngắm cảnh, may mắn gặp được một con hồng hồ ly, hôm nay đem nó ra ngoài dạo chơi. Không nghĩ tới vừa mới tới đây được một lúc muội mải mê ngắm cảnh hồ một chút xíu thôi mà đã không thấy nó đâu nữa."
Hạ Tiểu Hi nói xong mà nước mắt cũng sắp rơi ra luôn.
"Chàng xem, con bạch hồ của chàng cũng không thấy đâu, có khi nào chúng đi cùng nhau không?" Hạ Tường Vy thấp giọng nói khẽ bên tai Cố Hoài Dương.
Cố Hoài Dương nhìn nàng gật gật đầu. Hạ Tường Vy quay sang nói với Hạ Tiểu Hi, "Chúng ta cũng lạc mất một con bạch hồ, nói không chừng chúng nó đang ở chung một chỗ đấy!"
"A! Vậy thì hay quá! Chúng ta cùng nhau đi tìm đi!" Hạ Tiểu Hi vui mừng vỗ tay như một đứa trẻ.
"Ân."
"Ân."
Hạ Tường Vy cùng Cố Hoài Dương cùng gật đầu tán thành dẫn đầu đi trước.
"Bên này, đi bên này đi! Bên kia muội đã tìm cả buổi mà không thấy con hồ ly nào!" Ba người lại theo Hạ Tiểu Hi đổi sang hướng khác tìm kiếm.
Bên kia, Tiểu Hồng đang cầm một cái đùi gà nướng thơm phức dẫn dụ con hồ ly đi đến một chỗ vắng vẻ.
Tiểu hồ ly ngốc nghếch bị mùi thơm dẫn dụ rời xa chủ nhân, nó còn chưa kịp chạm vào đùi gà thì đã bị Tiểu Hồng nhanh tay ôm lấy.
Tiểu Hồng chọc chọc vào trán con hồ ly nhỏ: Ngốc tử! Chỉ một cái đùi gà đã lừa được ngươi rồi! Không phải nói hồ ly đều rất gian xảo sao, sao ngươi chẳng thông minh chút nào thế?
Nàng chỉ chọc ghẹo con hồ ly rồi nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ của mình. Nàng lấy ra từ trong bao vải một cái bình nhìn như bình rượu, và một cái chậu gỗ bằng chậu rửa mặt. Nàng đổ ra chất lỏng màu đỏ từ trong bình rồi đem toàn thân con hồ ly ấn vào trong chậu.
Con hồ ly đột nhiên bị cho ngâm nước, nó giật mình hoảng sợ giãy dụa muốn nhảy ra khỏi chậu nước. Tiểu Hồng lại cố tình đè nó lại. Vật lộn một hồi cả hai đều ướt như chuột lột. Lông trên thân hồ ly cũng đã chuyển sang màu đỏ nhạt.
Tiểu Hồng cảm thán: Tiểu thư thật liệu sự như thần, còn dặn dò mình phải mặc y phục màu đỏ.
Tiểu Hồng nhanh chóng dùng khăn lau khô lông cho con hồ ly rồi không quên phi tang mọi hung khí xuống hồ, mới nhanh chân ôm con hồng hồ ly chạy nhanh về phía bên kia bờ hồ, đối diện nơi ba người kia tìm kiếm hô to, "Tiểu thư….! Tiểu thư…! Tìm… được… rồi!!!"
Nàng giơ cao con hồng hồ ly trên tay khua khua.
Từ bên kia bờ hồ, đám người Cố Hoài Dương cũng nhìn thấy rõ con hồ ly màu đỏ trên tay nàng.
Hạ Tiểu Hi mừng như điên từ biệt hai người Cố Hoài Dương và Hạ Tường Vy xách váy chạy nhanh về phía Tiểu Hồng.
Cố Hoài Dương nhìn theo bóng dáng nàng chạy đi, trong lòng nổi lên một loại cảm xúc kì quái nói không nên lời. Hắn cứ cảm thấy có chỗ nào không thích hợp nhưng lại không thể nói rõ ra là chỗ nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.