Chương 8: Phối Hợp
Nhóc Lê Minh
12/04/2021
Đám hộ vệ của Tuyên Vương đạp tung cửa bước vào thì thấy bóng dáng một nam một nữ đang dính vào nhau trong góc phòng.
"Ngươi phối hợp một chút cho ta!" Hạ Tiểu Hi nghiến răng ken két thấp giọng nói với Cố Ngạo Thiên đang làm giá cố sức giãy dụa.
Cố Ngạo Thiên bị Hạ Tiểu Hi không biết xấu hổ ôm chặt lấy, sự tiếp xúc thân mật thế này đối với hắn là quá lạ lẫm. Trong lòng hắn hốt hoảng muốn đẩy nàng ra. Hắn cũng công nhận nàng là một nữ tử xinh đẹp đấy, nhưng nhanh như vậy đã tiến đến bước này thì hắn có chút không thích ứng kịp.
"Ngươi trước cứ buông ta ra đã, diễn kịch cũng đâu cần làm đến mức này?" Cố Ngạo Thiên cũng thấp giọng nói với nàng.
"Đừng nhiều lời! Không phải ngươi đến kỹ viện tìm nữ nhân mua hoan sao? Ngươi cứ xem ta như đám nữ nhân kia một lúc là được." Hạ Tiểu Hi trừng mắt với hắn.
"Ta không có tìm nữ nhân mua hoan!" Cố Ngạo Thiên không chịu được khi bị nàng nói oan chuyện này.
"Ngươi không tìm nữ nhân không lẽ là tìm nam nhân?"
"Ngươi đừng có nói bậy!" Cố Ngạo Thiên như chuột bị dẫm phải đuôi trừng mắt phồng má. Hạ Tiểu Hi há miệng định nói gì đó thì bên ngoài lại có tiếng người bước vào.
Cố Ngạo Thiên cũng nghe thấy động tĩnh, hắn liếc mắt nhìn sang. Vừa liếc mắt một cái, tròng mắt hắn như nhìn thấy quỷ. Cả người nhảy bẫng lên, đôi tay đang yếu ớt muốn đẩy Hạ Tiểu Hi ra đột nhiên trở nên mạnh mẽ như có một lực lượng vô hình tiếp sức cho, ôm ngược lại nàng vào trong ngực, xoay người áp nàng vào tường, quay lưng về phía Cố Hoài Dương vừa bước vào.
Hạ Tiểu Hi bị phản ứng đột ngột của Cố Ngạo Thiên làm cho cho giật mình.
Cố Ngạo Thiên nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt nàng, hắn vui vẻ tiến sát mặt nàng, hai người như sắp chạm vào nhau làm vành tai Hạ Tiểu Hi nóng lên. Nàng xấu hổ đỏ bừng mặt.
"Không phải nói là phối hợp sao?" Cố Ngạo Thiên ghé sát tai nàng nói nhỏ.
Cảm giác tự mình chủ động chọc ghẹo người và bị người chọc ghẹo là hoàn toàn khác biệt. Cố Ngạo Thiên càng thêm siết chặt mềm mại trong tay, cảm nhận phần cảm xúc lạ lẫm này. Nhưng mà Cố Ngạo Thiên cũng đã quá xem thường độ mặt dày của Hạ Tiểu Hi rồi, nàng chỉ là bị sự đột ngột làm cho kinh ngạc nên nhất thời không kịp phản ứng, nhưng chỉ trong chốc lát nàng cũng nhận ra mình đang bị đùa giỡn. Phản ứng của nàng cũng rất nhanh hồi phục, "Công tử! A… ân… ưm! Nhẹ chút! Ưmhhh… ha!"
Cố Ngạo Thiên: "…"
Nhóm người Ninh Thân Vương trong phòng bên cạnh cũng bị động tĩnh quá lớn của đám hộ vệ Tuyên Vương làm cho kinh động, ba người cũng ra ngoài, nhìn thấy cửa phòng bên cạnh mở toang, Tuyên Vương cùng đám hộ vệ đang đứng trong phòng nhìn hai người đang mải mê độ khí cho nhau đến quên cả trời đất trong góc kia.
"Khụ! Nhị đệ đây là…?" Ninh Thân Vương ho nhẹ hỏi Tuyên Vương.
"Không có gì! Đệ chỉ là theo chân một tên trộm vào tới đây, lại giường như nhìn thấy bóng dáng người quen, muốn xem thử có phải hay không nhưng xem ra là đệ đã nhìn nhầm!" Cố Hoài Dương cũng không nhìn lâu thêm, xoay người rời đi, qua chỗ khác tiếp tục tìm kiếm.
Tên oắt con kia hắn nhất định phải bắt sống. Chỉ mấy lượng bạc hắn không quan tâm, nhưng uy nghiêm của hắn thì tuyệt không thể để kẻ khác vượt qua.
Đám người Ninh Thân Vương cùng Tuyên Vương đã đi xa mà tiếng thở gấp rên rỉ trong phòng vẫn còn truyền ra. Hạ Tiểu Hi diễn quá nhập tâm rồi.
Cố Ngạo Thiên bị diễn suất xuất chúng của Hạ Tiểu Hi làm cho xấu hổ đến không ngóc đầu lên được. Hắn hoàn toàn không dám liếc mắt nhìn mấy người sau lưng. Thật sự quá xấu hổ!
"Khụ! Bọn họ đã đi xa rồi!" Cố Ngạo Thiên buông nàng ra, mặt cúi gằm, hai tay xoa xoa lớp mồ hôi trong lòng bàn tay lên y phục.
"Đã đi rồi sao?" Hạ Tiểu Hi cũng giật mình phục hồi lại bộ dáng vốn có. Nàng nhìn quanh một lượt quả thật không thấy ai khác ngoài hai người liền thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Tiểu Hi sực nhớ ra việc hai lần bị người này nhìn lén, nàng trừng mắt nhìn Cố Ngạo Thiên đe dọa, "Ngươi tốt nhất là ngậm chặt miệng cho ta, bằng không…gừ.. ừ.. ừh!" Nàng nhe răng trợn mắt như một con chó con hung dữ.
Cố Ngạo Thiên sợ hãi rúc vào trong góc, hai bàn tay tự bóp chặt miệng mình liên tục gật đầu, ngoan ngoãn như con mèo nhỏ.
Hạ Tiểu Hi cực kỳ hài lòng với bộ dáng ngoan ngoãn phối hợp của Cố Ngạo Thiên. Nàng moi từ trong thắt lưng ra chiếc khăn tay màu hồng rồi vừa õng a õng ẹo đi vừa phất phất khăn trên tay ra khỏi Túy Hương lâu, thỉnh thoảng còn không quên đưa đẩy ánh mắt nụ cười đầy vẻ phong tình với các hán tử xa xa, nhìn qua còn chuyên nghiệp hơn gái thanh lâu thực thụ.
Cố Ngạo Thiên nhìn theo bóng dáng nàng rời đi mà trong lòng cảm thán: Tài năng thế này mà không làm nghề hát kịch thì thật là quá lãng phí!
Hạ Tiểu Hi trở về Tướng quân phủ, nàng đen mặt vứt cho Tiểu Hồng mấy cái hà bao, còn một cái thì nàng tự mình mở ra xem. Vừa nhìn một cái nàng tức giận vứt luôn cái hà bao kia cho Tiểu Hồng rồi hậm hực đi ra ngoài.
Tiểu Hồng nhìn sắc mặt nàng có vẻ không tốt liền biết điều ngậm chặt miệng. Tất cả những tò mò đều bị nàng một ngụm nuốt sạch vào trong bụng, ngoan ngoãn làm một khúc gỗ vô tri vô giác.
-Tuyên Vương chết tiệt! Chỉ có mấy lượng bạc mà ngươi đuổi cùng diệt tận ta như vậy. Thật đúng là cái đồ keo kiệt!
Hạ Tiểu Hi đúng là oan ức cho Cố Hoài Dương rồi. Một Vương gia như hắn xưa nay ra ngoài đâu cần mang theo túi tiền, túi tiền kia là của thị vệ thân tín của hắn mang vả lại tiền trong túi vốn không ít như vậy, nhưng là hắn vừa tốn gần vạn lượng bạc mua con bạch hồ nên mới thừa lại chút bạc vụn đó.
Hạ Tiểu Hi lại xui xẻo trộm cái túi tiền kia vào lúc này. Hắn đuổi bắt nàng cũng không phải vì tiếc tiền mà là vì xưa nay chưa từng có ai cả gan động vào đồ của hắn, hắn là bị nàng làm cho tức giận.
Hạ Tiểu Hi mang theo một cái giỏ tre trên lưng một mạch đi thẳng lên núi. Nàng còn nhớ lúc đó tên thị vệ bên cạnh Tuyên Vương có xách theo một con bạch hồ, hẳn là hắn mới mua đi.
Chẳng mất bao lâu nàng đã tìm được thứ cần tìm.
Hạ Tiểu Hi ngồi xổm xuống bên một bụi cây gai đào đào bới bới một hồi liền đào lên một cục tròn tròn đen đen. Ánh mắt nàng phát sáng nhìn vào cục tròn tròn kia, hắc hắc cười bỉ ổi: bạch hồ chứ gì? Hắc hắc! Tuyên Vương phải không? Cho ngươi thích bạch hồ này!… Cho ngươi chọc vào ta này!…
Hạ Tiểu Hi đào một nhát lại ghi thù Tuyên Vương một câu. Nàng đào bới trên núi mãi tới lúc mặt trời sắp đi ngủ mới chịu cõng theo cái giỏ nặng trĩu trở về.
Cố Hoài Dương đuổi theo Hạ Tiểu Hi cả nửa ngày lại để nàng chuồn mất tăm, hắn tức giận trở về trong Vương phủ đi tìm tiểu thiếp tìm chút hương xả bớt cơn giận. Đang lúc hai bờ môi sắp chạm vào nhau thì…
"Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì!"
Mặt vị tiểu thiếp kia như có một cơn mưa xuân phất qua!
"Ngươi phối hợp một chút cho ta!" Hạ Tiểu Hi nghiến răng ken két thấp giọng nói với Cố Ngạo Thiên đang làm giá cố sức giãy dụa.
Cố Ngạo Thiên bị Hạ Tiểu Hi không biết xấu hổ ôm chặt lấy, sự tiếp xúc thân mật thế này đối với hắn là quá lạ lẫm. Trong lòng hắn hốt hoảng muốn đẩy nàng ra. Hắn cũng công nhận nàng là một nữ tử xinh đẹp đấy, nhưng nhanh như vậy đã tiến đến bước này thì hắn có chút không thích ứng kịp.
"Ngươi trước cứ buông ta ra đã, diễn kịch cũng đâu cần làm đến mức này?" Cố Ngạo Thiên cũng thấp giọng nói với nàng.
"Đừng nhiều lời! Không phải ngươi đến kỹ viện tìm nữ nhân mua hoan sao? Ngươi cứ xem ta như đám nữ nhân kia một lúc là được." Hạ Tiểu Hi trừng mắt với hắn.
"Ta không có tìm nữ nhân mua hoan!" Cố Ngạo Thiên không chịu được khi bị nàng nói oan chuyện này.
"Ngươi không tìm nữ nhân không lẽ là tìm nam nhân?"
"Ngươi đừng có nói bậy!" Cố Ngạo Thiên như chuột bị dẫm phải đuôi trừng mắt phồng má. Hạ Tiểu Hi há miệng định nói gì đó thì bên ngoài lại có tiếng người bước vào.
Cố Ngạo Thiên cũng nghe thấy động tĩnh, hắn liếc mắt nhìn sang. Vừa liếc mắt một cái, tròng mắt hắn như nhìn thấy quỷ. Cả người nhảy bẫng lên, đôi tay đang yếu ớt muốn đẩy Hạ Tiểu Hi ra đột nhiên trở nên mạnh mẽ như có một lực lượng vô hình tiếp sức cho, ôm ngược lại nàng vào trong ngực, xoay người áp nàng vào tường, quay lưng về phía Cố Hoài Dương vừa bước vào.
Hạ Tiểu Hi bị phản ứng đột ngột của Cố Ngạo Thiên làm cho cho giật mình.
Cố Ngạo Thiên nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt nàng, hắn vui vẻ tiến sát mặt nàng, hai người như sắp chạm vào nhau làm vành tai Hạ Tiểu Hi nóng lên. Nàng xấu hổ đỏ bừng mặt.
"Không phải nói là phối hợp sao?" Cố Ngạo Thiên ghé sát tai nàng nói nhỏ.
Cảm giác tự mình chủ động chọc ghẹo người và bị người chọc ghẹo là hoàn toàn khác biệt. Cố Ngạo Thiên càng thêm siết chặt mềm mại trong tay, cảm nhận phần cảm xúc lạ lẫm này. Nhưng mà Cố Ngạo Thiên cũng đã quá xem thường độ mặt dày của Hạ Tiểu Hi rồi, nàng chỉ là bị sự đột ngột làm cho kinh ngạc nên nhất thời không kịp phản ứng, nhưng chỉ trong chốc lát nàng cũng nhận ra mình đang bị đùa giỡn. Phản ứng của nàng cũng rất nhanh hồi phục, "Công tử! A… ân… ưm! Nhẹ chút! Ưmhhh… ha!"
Cố Ngạo Thiên: "…"
Nhóm người Ninh Thân Vương trong phòng bên cạnh cũng bị động tĩnh quá lớn của đám hộ vệ Tuyên Vương làm cho kinh động, ba người cũng ra ngoài, nhìn thấy cửa phòng bên cạnh mở toang, Tuyên Vương cùng đám hộ vệ đang đứng trong phòng nhìn hai người đang mải mê độ khí cho nhau đến quên cả trời đất trong góc kia.
"Khụ! Nhị đệ đây là…?" Ninh Thân Vương ho nhẹ hỏi Tuyên Vương.
"Không có gì! Đệ chỉ là theo chân một tên trộm vào tới đây, lại giường như nhìn thấy bóng dáng người quen, muốn xem thử có phải hay không nhưng xem ra là đệ đã nhìn nhầm!" Cố Hoài Dương cũng không nhìn lâu thêm, xoay người rời đi, qua chỗ khác tiếp tục tìm kiếm.
Tên oắt con kia hắn nhất định phải bắt sống. Chỉ mấy lượng bạc hắn không quan tâm, nhưng uy nghiêm của hắn thì tuyệt không thể để kẻ khác vượt qua.
Đám người Ninh Thân Vương cùng Tuyên Vương đã đi xa mà tiếng thở gấp rên rỉ trong phòng vẫn còn truyền ra. Hạ Tiểu Hi diễn quá nhập tâm rồi.
Cố Ngạo Thiên bị diễn suất xuất chúng của Hạ Tiểu Hi làm cho xấu hổ đến không ngóc đầu lên được. Hắn hoàn toàn không dám liếc mắt nhìn mấy người sau lưng. Thật sự quá xấu hổ!
"Khụ! Bọn họ đã đi xa rồi!" Cố Ngạo Thiên buông nàng ra, mặt cúi gằm, hai tay xoa xoa lớp mồ hôi trong lòng bàn tay lên y phục.
"Đã đi rồi sao?" Hạ Tiểu Hi cũng giật mình phục hồi lại bộ dáng vốn có. Nàng nhìn quanh một lượt quả thật không thấy ai khác ngoài hai người liền thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Tiểu Hi sực nhớ ra việc hai lần bị người này nhìn lén, nàng trừng mắt nhìn Cố Ngạo Thiên đe dọa, "Ngươi tốt nhất là ngậm chặt miệng cho ta, bằng không…gừ.. ừ.. ừh!" Nàng nhe răng trợn mắt như một con chó con hung dữ.
Cố Ngạo Thiên sợ hãi rúc vào trong góc, hai bàn tay tự bóp chặt miệng mình liên tục gật đầu, ngoan ngoãn như con mèo nhỏ.
Hạ Tiểu Hi cực kỳ hài lòng với bộ dáng ngoan ngoãn phối hợp của Cố Ngạo Thiên. Nàng moi từ trong thắt lưng ra chiếc khăn tay màu hồng rồi vừa õng a õng ẹo đi vừa phất phất khăn trên tay ra khỏi Túy Hương lâu, thỉnh thoảng còn không quên đưa đẩy ánh mắt nụ cười đầy vẻ phong tình với các hán tử xa xa, nhìn qua còn chuyên nghiệp hơn gái thanh lâu thực thụ.
Cố Ngạo Thiên nhìn theo bóng dáng nàng rời đi mà trong lòng cảm thán: Tài năng thế này mà không làm nghề hát kịch thì thật là quá lãng phí!
Hạ Tiểu Hi trở về Tướng quân phủ, nàng đen mặt vứt cho Tiểu Hồng mấy cái hà bao, còn một cái thì nàng tự mình mở ra xem. Vừa nhìn một cái nàng tức giận vứt luôn cái hà bao kia cho Tiểu Hồng rồi hậm hực đi ra ngoài.
Tiểu Hồng nhìn sắc mặt nàng có vẻ không tốt liền biết điều ngậm chặt miệng. Tất cả những tò mò đều bị nàng một ngụm nuốt sạch vào trong bụng, ngoan ngoãn làm một khúc gỗ vô tri vô giác.
-Tuyên Vương chết tiệt! Chỉ có mấy lượng bạc mà ngươi đuổi cùng diệt tận ta như vậy. Thật đúng là cái đồ keo kiệt!
Hạ Tiểu Hi đúng là oan ức cho Cố Hoài Dương rồi. Một Vương gia như hắn xưa nay ra ngoài đâu cần mang theo túi tiền, túi tiền kia là của thị vệ thân tín của hắn mang vả lại tiền trong túi vốn không ít như vậy, nhưng là hắn vừa tốn gần vạn lượng bạc mua con bạch hồ nên mới thừa lại chút bạc vụn đó.
Hạ Tiểu Hi lại xui xẻo trộm cái túi tiền kia vào lúc này. Hắn đuổi bắt nàng cũng không phải vì tiếc tiền mà là vì xưa nay chưa từng có ai cả gan động vào đồ của hắn, hắn là bị nàng làm cho tức giận.
Hạ Tiểu Hi mang theo một cái giỏ tre trên lưng một mạch đi thẳng lên núi. Nàng còn nhớ lúc đó tên thị vệ bên cạnh Tuyên Vương có xách theo một con bạch hồ, hẳn là hắn mới mua đi.
Chẳng mất bao lâu nàng đã tìm được thứ cần tìm.
Hạ Tiểu Hi ngồi xổm xuống bên một bụi cây gai đào đào bới bới một hồi liền đào lên một cục tròn tròn đen đen. Ánh mắt nàng phát sáng nhìn vào cục tròn tròn kia, hắc hắc cười bỉ ổi: bạch hồ chứ gì? Hắc hắc! Tuyên Vương phải không? Cho ngươi thích bạch hồ này!… Cho ngươi chọc vào ta này!…
Hạ Tiểu Hi đào một nhát lại ghi thù Tuyên Vương một câu. Nàng đào bới trên núi mãi tới lúc mặt trời sắp đi ngủ mới chịu cõng theo cái giỏ nặng trĩu trở về.
Cố Hoài Dương đuổi theo Hạ Tiểu Hi cả nửa ngày lại để nàng chuồn mất tăm, hắn tức giận trở về trong Vương phủ đi tìm tiểu thiếp tìm chút hương xả bớt cơn giận. Đang lúc hai bờ môi sắp chạm vào nhau thì…
"Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì!"
Mặt vị tiểu thiếp kia như có một cơn mưa xuân phất qua!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.