Chương 5: Trời Đánh Tránh Bữa Ăn
Nhóc Lê Minh
05/04/2021
Tào Dũng vốn đã nghe qua thầy bói nói qua về ba vị nữ nhi của Hạ tướng quân nên thái độ đối với các nàng cũng rất rõ ràng. Ánh mắt hắn nhìn đại tiểu thư đầy khinh bỉ, nhìn nhị tiểu thư lại ôn nhu dịu dàng như nước hồ thu. Tam tiểu thư hắn tránh như tránh tà, chứ nói gì đến nhìn nàng.
Tào Quốc công nhìn nhi tử mình dùng ánh mắt tha thiết nhìn vị nhị tiểu thư có thân hình chẳng khác gì con hà mã kia mà khoé miệng co quắp.
"Khụ! Hạ tướng quân! Thật ngại quá! Nhanh như vậy đã tới làm phiền tướng phủ rồi, nhưng Hoàng thượng đã có thánh chỉ, chúng ta lại không thể nào làm trái. Đã vậy, chuyện này cũng nên giải quyết nhanh chóng một chút mới tốt."
Hạ tướng quân cũng nhìn ra thái độ của Tào công tử khi nhìn vào ba vị nữ nhi của mình. Hắn cũng không ngờ được Tào công tử lại có sở thích khác người như vậy.
"Tào Quốc công khách khí rồi! Chúng ta rất hoan nghênh các vị tới làm khách, cũng mong đợi ngày vui của hai nhà sẽ nhanh chóng tới."
Hai vị đại nhân nhìn nhau cười giả dối một hồi. Hôn sự giữa Tào công tử và Hạ nhị tiểu thư cứ như thế được định đoạt.
Trong ngày vui của Hạ Nhu Nhiên, trời còn chưa sáng, Hạ Tiểu Hi đã sốt sắng chạy đến Nhu Uyển Hiên của Hạ Nhu Nhiên để mang quà cưới cho nàng.
Hạ Nhu Nhiên nhận lấy quà của Hạ Tiểu Hi rồi lệnh cho ma ma nha hoàn đang hầu hạ nàng trang điểm đều ra ngoài hết, chỉ để lại hai ả nha hoàn hầu cận của hai người. Nàng cũng lo lắng rất nhiều chuyện, nàng nắm lấy tay Hạ Tiểu Hi hỏi, "Hi Hi, Ta thật sự rất sợ, ta không biết nên làm thế nào? Lỡ như chàng ghét bỏ ta mà đi tìm thiếp thất khác, ta phải làm thế nào?"
"Chưa gì tỷ đã tự ghét bỏ mình như vậy rồi? Tỷ yên tâm đi! Trong ngày đại hôn này chàng nhất định sẽ ở bên tỷ."
"Vậy còn sau này đâu? Chàng cũng sẽ không đi tìm thiếp thất khác sao?" Hạ Nhu Nhiên lo gần lo xa.
"Tỷ tỷ, nam nhân tứ thê tám thiếp là chuyện bình thường. Nam nhân quyền quý nào mà chả có năm vợ chín nàng hầu. Tỷ nghĩ chàng cưới bọn họ về chỉ để làm cảnh cho đẹp hậu viện thôi sao? Đương nhiên là phải mưa móc đều đặn rồi, bằng không đám nữ nhân kia sẽ để yên cho chàng sao?"
-Tứ thê có hay không thì không biết chứ quả thật là có tám thiếp đấy!
Tiểu Hồng đứng bên cạnh trong lòng thở dài.
"Tỷ tỷ, tỷ sau này trở thành thê tử của chàng rồi cũng nên san sẻ nỗi khổ cùng chàng, không nên vì chàng thường xuyên đi đến viện của các thiếp thất mà buồn phiền làm chàng thêm đau lòng. Nam nhân bọn họ cũng có rất nhiều nỗi khổ tâm mà nữ nhân chúng ta không hiểu được."
Tiểu Hồng càng nghe nàng nói thì trong lòng càng thêm khinh bỉ chủ tử nhà mình: -nói thì hay lắm, chính mình còn không biết có làm được như vậy hay không? Còn không phải là ghét bỏ tên Tào Dũng vì khét tiếng trăng hoa, trong viện có quá nhiều thiếp thất nên mới đẩy sang cho nhị tiểu thư sao?
"Tỷ à! Tào công tử hẳn là một người không coi trọng sắc đẹp. Chàng chính là coi trọng phẩm chất của tỷ đấy, bằng không sao chàng không chọn đại tỷ mà lại chọn tỷ chứ?"
Tiểu Hồng lén quay qua chỗ khác trợn trắng mắt: -còn không phải là do tiểu thư người giở trò sao?
Hạ Nhu Nhiên nhìn mình trong gương. Đúng vậy! Người như mình chàng không chê mà còn chấp nhận cưới về, mình hẳn nên vui mừng mới phải!
"Đa tạ muội đã nhắc nhở, ta sẽ ghi nhớ!" Hạ Nhu Nhiên lúc này mới mỉm cười nhìn Hạ Tiểu Hi. Sự lo âu trong đôi mắt đã giảm đến hầu như không còn.
Tiểu Hồng đúng là không còn gì để nói: -có ai như tiểu thư người không, đào hố cho người ta nhảy vào, còn nhận được sự cảm kích của người ta nữa?
Hạ Tiểu Hi nhìn theo bóng dáng tân nương tử được bà mối dẫn lên kiệu hoa mà cười đến ngọt ngào. Mi mắt cười đến dính vào nhau không hé ra được chút kẽ hở nào.
Giữa màu đỏ tươi rực rỡ, đoàn rước dâu mang đôi tân nhân rời khỏi tướng quân phủ dạo một vòng khắp kinh thành thông báo tin mừng rồi mới quay về Quốc công phủ.
Tào Dũng dắt tân nương xuống khỏi kiệu hoa, lòng thầm nhủ: -Lão đạo sĩ nói: "Tối trời đèn tắt, nhà ngói cũng như nhà tranh" chỉ cần nhắm mắt lại, một đêm rất nhanh sẽ trôi qua.
-Thôi được rồi!
-Mỗi tháng một lần thôi mà, cũng đâu phải là đi đánh giặc!
Hạ Tiểu Hi sau ngày đại hôn của Hạ Nhu Nhiên lại quay về những ngày tháng rong chơi nhàn rỗi. Nhưng mà cũng không được mấy ngày, hôm nay tiểu lãnh viện của nàng có thượng khách ghé thăm.
Rầmmmm!
Cánh cửa phòng vốn đã lung lay bị người từ ngoài đạp vào, toàn bộ đổ ập xuống bàn cơm Hạ Tiểu Hi cùng Tiểu Hồng đang ngồi ăn. Thật may mà hai người này đã tập mãi thành quen, phản ứng cũng rất nhanh nhẹn nên hai người đều không có việc gì.
Tiểu Hồng luyến tiếc nhìn đĩa thịt gà vung vãi trên đất: -Ôi thịt của ta! Ta còn chưa ăn được mấy miếng mà!!!
Hạ Tường Vi cùng hai ả nha hoàn hùng hổ bước vào, ngón tay ngọc ngà chỉa thẳng vào mặt Hạ Tiểu Hi, "Ngươi còn dám ăn cơm! Ta đã nói gì với ngươi vậy mà ngươi dám lười biếng không nghe lời?"
Nàng ném lên người Hạ Tiểu Hi một cái túi thơm, chỉ chỉ: "Ngươi xem đi! Xem đi! Đây là cái gì hả? Cái túi thơm này là ta tặng cho Tuyên Vương gia đấy! Cái gì mà… À…ừm… Hai mặt…"
Một nha hoàn ghé vào tai nàng nhắc nhẹ, "Là kỹ thuật thêu hai mặt."
"Đúng rồi! Đúng rồi! Là kỹ thuật thêu hai mặt đâu? Sao ngươi chỉ thêu được có một mặt vậy hả?"
Hạ Tiểu Hi nhìn cái túi thơm thêu hình đôi uyên ương nghịch nước, từng đường kim mũi chỉ sắc nét không một chỗ chê. Nước mắt lưng tròng nhìn Hạ Tường Vi, "Đại tỷ, muội vẫn chưa học được cách thêu hai mặt, tỷ cho muội thêm vài hôm, muội đi tìm tú nương học cách thêu hai mặt. Xong rồi muội sẽ ngày đêm không ăn không ngủ để giúp tỷ thêu xong cái túi thơm này nhanh nhất có thể. Được không tỷ tỷ?"
Hạ Tường Vi hừ nhẹ một tiếng, "Hừ! Ngươi chỉ có hai ngày. Hai ngày sau phải giao túi thơm cho ta!"
"Được! Được! Hai ngày là đủ! Muội nhất định sẽ không phụ lòng mong mỏi của tỷ!" Hạ Tiểu Hi vẻ mặt đầy kích động.
Hạ Tường Vi cực kỳ hài lòng với bộ dạng ngoan ngoãn của Hạ Tiểu Hi. Nàng nhẹ phẩy tay áo rồi cùng hai nha hoàn kênh kiệu rời khỏi cái viện rách nát này.
Hạ Tường Vi đi rồi, Hạ Tiểu Hi chán nản dùng mũi chân đá đá mấy mảnh đĩa vỡ trên sàn nhà, "Tiểu Hồng! Làm phiền ngươi rồi, ta phải ra ngoài một chuyến."
Nói xong nàng xoay người đi vòng ra sau bình phong. Mấy cái nháy mắt đã thấy một nha hoàn xách cái giỏ mây đi ra.
Tiểu Hồng mặt ủ mày ê nhìn đống lộn xộn trên đất rồi nhìn sang cánh cửa bị Hạ Tường Vi đạp đổ, đau lòng nói, "Tiểu thư! Lần này chúng ta thật sự phải lắp cái mới rồi!"
"Ừ! Em gọi người tới lắp cái khác lên đi!" Hạ Tiểu Hi không thèm để ý nói.
"Nhưng mà chúng ta không còn tiền nữa!" Tiểu Hồng cúi đầu nói nhỏ lí rí trong miệng.
Hạ Tiểu Hi không dám tin, "Cái gì? Không phải ta mới đưa cho muội mấy trăm lượng bạc sao, sao có thể nhanh như vậy đã hết?"
"Tiểu thư! Ngày nào chúng ta cũng ăn thịt. Người nghĩ thịt này từ đâu mà có?"
"Thịt này từ đâu mà có thì ta không biết chứ nó đi về đâu thì phải hỏi ngươi rồi!" Hạ Tiểu Hi nhéo nhéo cái má đầy thịt của Tiểu Hồng. Tiểu Hồng không thể làm gì ngoài ô ô kêu đau.
Hạ Tiểu Hi như nghĩ đến điều gì, hồ nghi nhìn Tiểu Hồng hỏi, "Vậy em nói xem, thịt này từ đâu tới?"
Tiểu Hồng rụt rụt cổ, giọng nói càng bé hơn, "Từ… từ…Hạc Cẩm Lâu."
"HẠC CẨM LÂU!" Hạ Tiểu Hi mắt trừng lớn. "Tiểu Hồng! Khẩu vị của em càng ngày càng không tồi nha… Nay đã thăng lên đến Hạc Cẩm Lâu rồi, có phải qua một thời gian nữa không ăn đồ của Ngự Thiện Phòng là em không vui luôn không?" Hạ Tiểu Hi nhéo mạnh vào hông Tiểu Hồng một cái.
Tiểu Hồng ôm lấy cái hông bị đau kêu lên, "Lúc em ký giấy bán cả linh hồn cho tiểu thư tiểu thư cũng đã hứa mỗi ngày đều cho em ăn thịt không phải sao? Vả lại cũng đâu phải chỉ mình em ăn, tiểu thư người cũng ăn đấy thôi!!"
Mí mắt Hạ Tiểu Hi giật giật. Nàng xem như hiểu được cảm giác bị người gài bẫy là như thế nào. Nàng vuốt vuốt cái trán, "Thôi được rồi! Ta lại đi dạo phố thêm vài vòng nữa là được chứ gì?"
"Tiểu thư! Người không sợ có ngày gặp phải cao thủ, bị bắt được sẽ…ô..ôh…đau…ôh!" Tiểu Hồng còn chưa nói hết câu đã bị Hạ Tiểu Hi nhéo vào má. "Em còn dám trù ẻo ta? Vậy em nghĩ tiền ta đưa cho em mua thịt từ là đâu ra?"
"Tiểu thư, em không dám, không dám nữa! Người trước buông tay đi!"
Hạ Tiểu Hi cũng buông tha cho Tiểu Hồng, nàng cũng không thật sự muốn làm gì Tiểu Hồng. Mặc dù Tiểu Hồng có chút tham ăn nhưng rất trung thành, lại còn rất đáng yêu, nàng rất hài lòng với Tiểu Hồng.
"Em cứ gọi người tới sửa lại cửa đi, tối ta sẽ đem tiền về cho em."
Tào Quốc công nhìn nhi tử mình dùng ánh mắt tha thiết nhìn vị nhị tiểu thư có thân hình chẳng khác gì con hà mã kia mà khoé miệng co quắp.
"Khụ! Hạ tướng quân! Thật ngại quá! Nhanh như vậy đã tới làm phiền tướng phủ rồi, nhưng Hoàng thượng đã có thánh chỉ, chúng ta lại không thể nào làm trái. Đã vậy, chuyện này cũng nên giải quyết nhanh chóng một chút mới tốt."
Hạ tướng quân cũng nhìn ra thái độ của Tào công tử khi nhìn vào ba vị nữ nhi của mình. Hắn cũng không ngờ được Tào công tử lại có sở thích khác người như vậy.
"Tào Quốc công khách khí rồi! Chúng ta rất hoan nghênh các vị tới làm khách, cũng mong đợi ngày vui của hai nhà sẽ nhanh chóng tới."
Hai vị đại nhân nhìn nhau cười giả dối một hồi. Hôn sự giữa Tào công tử và Hạ nhị tiểu thư cứ như thế được định đoạt.
Trong ngày vui của Hạ Nhu Nhiên, trời còn chưa sáng, Hạ Tiểu Hi đã sốt sắng chạy đến Nhu Uyển Hiên của Hạ Nhu Nhiên để mang quà cưới cho nàng.
Hạ Nhu Nhiên nhận lấy quà của Hạ Tiểu Hi rồi lệnh cho ma ma nha hoàn đang hầu hạ nàng trang điểm đều ra ngoài hết, chỉ để lại hai ả nha hoàn hầu cận của hai người. Nàng cũng lo lắng rất nhiều chuyện, nàng nắm lấy tay Hạ Tiểu Hi hỏi, "Hi Hi, Ta thật sự rất sợ, ta không biết nên làm thế nào? Lỡ như chàng ghét bỏ ta mà đi tìm thiếp thất khác, ta phải làm thế nào?"
"Chưa gì tỷ đã tự ghét bỏ mình như vậy rồi? Tỷ yên tâm đi! Trong ngày đại hôn này chàng nhất định sẽ ở bên tỷ."
"Vậy còn sau này đâu? Chàng cũng sẽ không đi tìm thiếp thất khác sao?" Hạ Nhu Nhiên lo gần lo xa.
"Tỷ tỷ, nam nhân tứ thê tám thiếp là chuyện bình thường. Nam nhân quyền quý nào mà chả có năm vợ chín nàng hầu. Tỷ nghĩ chàng cưới bọn họ về chỉ để làm cảnh cho đẹp hậu viện thôi sao? Đương nhiên là phải mưa móc đều đặn rồi, bằng không đám nữ nhân kia sẽ để yên cho chàng sao?"
-Tứ thê có hay không thì không biết chứ quả thật là có tám thiếp đấy!
Tiểu Hồng đứng bên cạnh trong lòng thở dài.
"Tỷ tỷ, tỷ sau này trở thành thê tử của chàng rồi cũng nên san sẻ nỗi khổ cùng chàng, không nên vì chàng thường xuyên đi đến viện của các thiếp thất mà buồn phiền làm chàng thêm đau lòng. Nam nhân bọn họ cũng có rất nhiều nỗi khổ tâm mà nữ nhân chúng ta không hiểu được."
Tiểu Hồng càng nghe nàng nói thì trong lòng càng thêm khinh bỉ chủ tử nhà mình: -nói thì hay lắm, chính mình còn không biết có làm được như vậy hay không? Còn không phải là ghét bỏ tên Tào Dũng vì khét tiếng trăng hoa, trong viện có quá nhiều thiếp thất nên mới đẩy sang cho nhị tiểu thư sao?
"Tỷ à! Tào công tử hẳn là một người không coi trọng sắc đẹp. Chàng chính là coi trọng phẩm chất của tỷ đấy, bằng không sao chàng không chọn đại tỷ mà lại chọn tỷ chứ?"
Tiểu Hồng lén quay qua chỗ khác trợn trắng mắt: -còn không phải là do tiểu thư người giở trò sao?
Hạ Nhu Nhiên nhìn mình trong gương. Đúng vậy! Người như mình chàng không chê mà còn chấp nhận cưới về, mình hẳn nên vui mừng mới phải!
"Đa tạ muội đã nhắc nhở, ta sẽ ghi nhớ!" Hạ Nhu Nhiên lúc này mới mỉm cười nhìn Hạ Tiểu Hi. Sự lo âu trong đôi mắt đã giảm đến hầu như không còn.
Tiểu Hồng đúng là không còn gì để nói: -có ai như tiểu thư người không, đào hố cho người ta nhảy vào, còn nhận được sự cảm kích của người ta nữa?
Hạ Tiểu Hi nhìn theo bóng dáng tân nương tử được bà mối dẫn lên kiệu hoa mà cười đến ngọt ngào. Mi mắt cười đến dính vào nhau không hé ra được chút kẽ hở nào.
Giữa màu đỏ tươi rực rỡ, đoàn rước dâu mang đôi tân nhân rời khỏi tướng quân phủ dạo một vòng khắp kinh thành thông báo tin mừng rồi mới quay về Quốc công phủ.
Tào Dũng dắt tân nương xuống khỏi kiệu hoa, lòng thầm nhủ: -Lão đạo sĩ nói: "Tối trời đèn tắt, nhà ngói cũng như nhà tranh" chỉ cần nhắm mắt lại, một đêm rất nhanh sẽ trôi qua.
-Thôi được rồi!
-Mỗi tháng một lần thôi mà, cũng đâu phải là đi đánh giặc!
Hạ Tiểu Hi sau ngày đại hôn của Hạ Nhu Nhiên lại quay về những ngày tháng rong chơi nhàn rỗi. Nhưng mà cũng không được mấy ngày, hôm nay tiểu lãnh viện của nàng có thượng khách ghé thăm.
Rầmmmm!
Cánh cửa phòng vốn đã lung lay bị người từ ngoài đạp vào, toàn bộ đổ ập xuống bàn cơm Hạ Tiểu Hi cùng Tiểu Hồng đang ngồi ăn. Thật may mà hai người này đã tập mãi thành quen, phản ứng cũng rất nhanh nhẹn nên hai người đều không có việc gì.
Tiểu Hồng luyến tiếc nhìn đĩa thịt gà vung vãi trên đất: -Ôi thịt của ta! Ta còn chưa ăn được mấy miếng mà!!!
Hạ Tường Vi cùng hai ả nha hoàn hùng hổ bước vào, ngón tay ngọc ngà chỉa thẳng vào mặt Hạ Tiểu Hi, "Ngươi còn dám ăn cơm! Ta đã nói gì với ngươi vậy mà ngươi dám lười biếng không nghe lời?"
Nàng ném lên người Hạ Tiểu Hi một cái túi thơm, chỉ chỉ: "Ngươi xem đi! Xem đi! Đây là cái gì hả? Cái túi thơm này là ta tặng cho Tuyên Vương gia đấy! Cái gì mà… À…ừm… Hai mặt…"
Một nha hoàn ghé vào tai nàng nhắc nhẹ, "Là kỹ thuật thêu hai mặt."
"Đúng rồi! Đúng rồi! Là kỹ thuật thêu hai mặt đâu? Sao ngươi chỉ thêu được có một mặt vậy hả?"
Hạ Tiểu Hi nhìn cái túi thơm thêu hình đôi uyên ương nghịch nước, từng đường kim mũi chỉ sắc nét không một chỗ chê. Nước mắt lưng tròng nhìn Hạ Tường Vi, "Đại tỷ, muội vẫn chưa học được cách thêu hai mặt, tỷ cho muội thêm vài hôm, muội đi tìm tú nương học cách thêu hai mặt. Xong rồi muội sẽ ngày đêm không ăn không ngủ để giúp tỷ thêu xong cái túi thơm này nhanh nhất có thể. Được không tỷ tỷ?"
Hạ Tường Vi hừ nhẹ một tiếng, "Hừ! Ngươi chỉ có hai ngày. Hai ngày sau phải giao túi thơm cho ta!"
"Được! Được! Hai ngày là đủ! Muội nhất định sẽ không phụ lòng mong mỏi của tỷ!" Hạ Tiểu Hi vẻ mặt đầy kích động.
Hạ Tường Vi cực kỳ hài lòng với bộ dạng ngoan ngoãn của Hạ Tiểu Hi. Nàng nhẹ phẩy tay áo rồi cùng hai nha hoàn kênh kiệu rời khỏi cái viện rách nát này.
Hạ Tường Vi đi rồi, Hạ Tiểu Hi chán nản dùng mũi chân đá đá mấy mảnh đĩa vỡ trên sàn nhà, "Tiểu Hồng! Làm phiền ngươi rồi, ta phải ra ngoài một chuyến."
Nói xong nàng xoay người đi vòng ra sau bình phong. Mấy cái nháy mắt đã thấy một nha hoàn xách cái giỏ mây đi ra.
Tiểu Hồng mặt ủ mày ê nhìn đống lộn xộn trên đất rồi nhìn sang cánh cửa bị Hạ Tường Vi đạp đổ, đau lòng nói, "Tiểu thư! Lần này chúng ta thật sự phải lắp cái mới rồi!"
"Ừ! Em gọi người tới lắp cái khác lên đi!" Hạ Tiểu Hi không thèm để ý nói.
"Nhưng mà chúng ta không còn tiền nữa!" Tiểu Hồng cúi đầu nói nhỏ lí rí trong miệng.
Hạ Tiểu Hi không dám tin, "Cái gì? Không phải ta mới đưa cho muội mấy trăm lượng bạc sao, sao có thể nhanh như vậy đã hết?"
"Tiểu thư! Ngày nào chúng ta cũng ăn thịt. Người nghĩ thịt này từ đâu mà có?"
"Thịt này từ đâu mà có thì ta không biết chứ nó đi về đâu thì phải hỏi ngươi rồi!" Hạ Tiểu Hi nhéo nhéo cái má đầy thịt của Tiểu Hồng. Tiểu Hồng không thể làm gì ngoài ô ô kêu đau.
Hạ Tiểu Hi như nghĩ đến điều gì, hồ nghi nhìn Tiểu Hồng hỏi, "Vậy em nói xem, thịt này từ đâu tới?"
Tiểu Hồng rụt rụt cổ, giọng nói càng bé hơn, "Từ… từ…Hạc Cẩm Lâu."
"HẠC CẨM LÂU!" Hạ Tiểu Hi mắt trừng lớn. "Tiểu Hồng! Khẩu vị của em càng ngày càng không tồi nha… Nay đã thăng lên đến Hạc Cẩm Lâu rồi, có phải qua một thời gian nữa không ăn đồ của Ngự Thiện Phòng là em không vui luôn không?" Hạ Tiểu Hi nhéo mạnh vào hông Tiểu Hồng một cái.
Tiểu Hồng ôm lấy cái hông bị đau kêu lên, "Lúc em ký giấy bán cả linh hồn cho tiểu thư tiểu thư cũng đã hứa mỗi ngày đều cho em ăn thịt không phải sao? Vả lại cũng đâu phải chỉ mình em ăn, tiểu thư người cũng ăn đấy thôi!!"
Mí mắt Hạ Tiểu Hi giật giật. Nàng xem như hiểu được cảm giác bị người gài bẫy là như thế nào. Nàng vuốt vuốt cái trán, "Thôi được rồi! Ta lại đi dạo phố thêm vài vòng nữa là được chứ gì?"
"Tiểu thư! Người không sợ có ngày gặp phải cao thủ, bị bắt được sẽ…ô..ôh…đau…ôh!" Tiểu Hồng còn chưa nói hết câu đã bị Hạ Tiểu Hi nhéo vào má. "Em còn dám trù ẻo ta? Vậy em nghĩ tiền ta đưa cho em mua thịt từ là đâu ra?"
"Tiểu thư, em không dám, không dám nữa! Người trước buông tay đi!"
Hạ Tiểu Hi cũng buông tha cho Tiểu Hồng, nàng cũng không thật sự muốn làm gì Tiểu Hồng. Mặc dù Tiểu Hồng có chút tham ăn nhưng rất trung thành, lại còn rất đáng yêu, nàng rất hài lòng với Tiểu Hồng.
"Em cứ gọi người tới sửa lại cửa đi, tối ta sẽ đem tiền về cho em."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.