Chương 306: Lật tay thành mây.
Mộng Nhập Hồng Hoang
18/08/2016
Khương Tân Vũ vô cùng tự tin. Theo ông ta, biểu quyết lần này căn bản
không có khả năng thất bại. Bởi vì trước khi Hội nghị thường vụ bắt đầu, ông ta đã liên lạc với đại bộ phận các Ủy viên thường vụ rồi.
Nhưng ông ta ngàn vạn lần không ngờ, sự tình phát triển vượt ra khỏi sự tưởng tượng của ông ta.
Ngay sau khi Tiếu Tiểu Bằng giơ tay đồng ý, Trưởng ban tổ chức quận ủy Chu Quận Kiệt cũng đột nhiên giơ tay lên nói: - Tôi ủng hộ ý kiến của Chủ tịch quận Liễu.
Một câu vô cùng đơn giản lại giống như một tiếng sét đánh ngang tai Khương Tân Vũ.
Ông ta thực sự chấn kinh rồi. Khương Tân Vũ dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Chu Quân Kiệt, muốn tìm hiểu xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Nhưng mà Chu Quân Kiệt vừa tỏ thái độ xong, Ủy viên thường vụ quận ủy, Bí thư đảng ủy công an Trần Lượng cũng lập tức giơ tay. Ngay sau đó, Trưởng ban tuyên giáo quận ủy Chu Liên Thành, Phó chủ tịch thường trực quận Bao Nhất Phong, Phó chủ tịch quận Trương Siêu trước sau tất cả đều giơ tay lên. Trong nháy mắt, số phiếu ủng hộ Liễu Kình Vũ đã vượt qua bảy phiếu, chiếm ưu thế tuyệt đối.
Giờ khắc này, Khương Tân Vũ sắc mặt có chút tái nhợt, thân thể đột nhiên phát run, cầm lấy điếu thuốc rít hai hơi, muốn trấn tĩnh lại nội tâm bất an, nhưng đều vô ích.
Ngay lúc này, Liễu Kình Vũ lại ra đòn: - Bí thư Khương, ông xem một chút, các đồng chí ủng hộ việc mạnh mẽ chỉnh đốn đội ngũ cán bộ quận Tân Hoa vẫn là chiếm đại đa số. Điều này chứng minh rằng các vị Ủy viên thường vụ quận ủy đang ngồi đây đều có con mắt tinh tường. Tất cả mọi người đều thấy được những vấn đề nghiêm trọng của quận Tân Hoa chúng ta, đều hy vọng có thể loại bỏ các cán bộ có vấn đề, khai thông con đường thăng quan tiến chức. Bí thư Khương, ông thấy thế nào?
Khiêu chiến! Tuyệt đối là khiêu chiến! Hơn nữa còn buộc chặt các vị Ủy viên thường vụ vào một chỗ.
Giờ phút này, Khương Tân Vũ cảm thấy uất nghẹn không nói ra lời. Ông ta hận không thể hung hăng đứng dậy tát cho Liễu Kình Vũ hai cái. Bởi vì chiêu này của Liễu Kình Vũ quả thật là khinh người. Vốn dĩ Khương Tân Vũ muốn dùng chiêu này để đối phó với Liễu Kình Vũ, nhưng tuyệt đối không ngờ, mục đích của chính mình không những không đạt được, ngược lại còn bị Liễu Kình Vũ phản kích, hung hăng đánh đòn cảnh cáo trên đầu mình.
Trong lòng của Khương Tân Vũ đang tính toán rất nhanh. Lúc này chính mình tuyệt đối không thể quá mức cứng rắn được, nếu không một khi làm cho nhiều người tức giận, về sau chính mình muốn nắm đại cục quận Tân Hoa sẽ không dễ dàng gì. Dù sao Trịnh Hiểu Thành cũng vừa rớt đài, mình thì đang cố gắng hết sức lôi kéo phe cánh của Trịnh Hiểu Thành, nhưng dù sao hai bên trước kia là đối lập, lúc này tuyệt đối không thể đắc tội bọn họ. Nếu không một khi bọn họ quay sang Liễu Kình Vũ thì hậu quả thật khó có thể tưởng tượng nổi.
Mà chiêu này của Liễu Kình Vũ quả thực quá vô sỉ rồi. Ngay trước mặt tất cả Ủy viên thường vụ quận ủy, hắn hứa hẹn một tương lai tốt đẹp, chính là trong vòng nửa năm sẽ kéo về được hạng mục đầu tư một tỷ, sau đó sẽ cùng thảo luận với Hội nghị thường vụ về phân phối như thế nào. Đây chính là một cơn mưa đúng lúc đối với quận Tân Hoa đang khát chiến tích. Một khi lời hứa của Liễu Kình Vũ thực hiện được, cho dù mọi người đang ngồi ở đây không vớt vát được ích lợi gì thì vẫn có thành tích tổng thể. Chỉ cần quận Tân Hoa có người thăng tiến, khẳng định sẽ có chỗ trống để lại, rồi người được ngồi vào ghế trống đó lại có ghế trống, cứ thế dẫn đến phản ứng dây chuyền liên tiếp.
Mọi người ở đây không phải đồ ngốc. Tuy rằng tất cả mọi người đều đã nhìn ra, Liễu Kình Vũ hứa hẹn như vậy thoạt nhìn là hư vô mờ mịt, nhưng trên thực tế, mọi người đã không còn nghi ngờ gì về khả năng thu hút đầu tư của Liễu Kình Vũ. Hơn nữa biểu hiện của Liễu Kình Vũ đã chứng minh hắn là người nói được làm được. Cho nên, trong tình huống này, mọi người không chút do dự ủng hộ hắn.
Nghĩ đến đây, Khương Tân Vũ sắc mặt bình tĩnh gật gật đầu nói: - Được, nếu mọi người đều lựa chọn ủng hộ Liễu Kình Vũ, như vậy đề nghị này coi như được thông qua. Tuy nhiên, là Bí thư quận ủy chủ quản nhân sự, tôi nhất định phải nhắc nhở mấy điểm.
Thứ nhất, Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận lần lượt tiến hành chỉnh đốn và điều chỉnh đội ngũ cán bộ thuộc hệ thống Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận, hơn nữa đối tượng điều chỉnh nhân sự chỉ giới hạn từ nhân vật số hai trở xuống trong các phòng ban. Nếu như tiến hành điều chỉnh nhân sự nhân vật số một của các phòng ban, nhất định phải đệ trình lên Hội nghị thường vụ thảo luận. Ngay cả với nhân vật số hai cũng không được mù quáng điều chỉnh, nhất định phải kết nối đúng lúc với Ban tổ chức và Phó bí thư chủ quản nhân sự.
Thứ hai, tuyệt đối không tha thứ cho những người nhân cơ hội này bài xích dị kỷ, lấy chuyện công để trả thù riêng. Điều chỉnh mỗi cán bộ đều phải có mục tiêu rõ ràng, chứng cứ xác thực. Tất cả những nhân viên điều chỉnh và bị điều chỉnh đều phải lập hồ sơ, tiện cho việc kiểm tra sau này.
Liễu Kình Vũ sau khi nghe xong, chỉ có điều thản nhiên cười.
Mục đích thực sự khi Khương Tân Vũ nói những lời này, trong lòng hắn vô cùng rõ ràng. Khương Tân Vũ chẳng qua là muốn đưa ra mấy điểm này để kiềm chế hắn, khiến cho hắn không dám tiến hành một cách dứt khoát mà thôi. Nhưng theo Liễu Kình Vũ, Khương Tân Vũ càng làm như vậy càng thể hiện ra ông ta đang chột dạ. Đối với người nói như rồng leo, làm như mèo mửa, chỉ giỏi về đùa bỡn quyền mưu thuật như Khương Tân Vũ mà nói, Liễu Kình Vũ một chút cũng không sợ, bởi vì trong tay hắn còn nắm giữ đòn sát thủ.
Hội nghị thường vụ kéo dài hơn hai giờ đồng hồ, rốt cuộc cũng hạ màn.
Tất cả mọi người đều mệt mỏi về thể xác và tinh thần, uể oải đứng dậy đi ra ngoài.
Liễu Kình Vũ chậm rãi đi sau Khương Tân Vũ.
Khi Liễu Kình Vũ đi ra khỏi phòng hội nghị, liền dừng lại ở cửa thang máy, cũng không đi xuống cầu thang bộ như Khương Tân Vũ, có vẻ như muốn đi thang máy xuống tầng.
Mà lúc này đây, các Ủy viên thường vụ khác cũng đi qua Liễu Kình Vũ, những người định đi thang máy không phải quá nhiều.
Người đi cuối cùng là Bí thư đảng ủy thị trấn Tây Lương Quách Húc – Quách đại pháo.
Quách Húc vừa mới đi đến gần Liễu Kình Vũ, Liễu Kình Vũ đột nhiên xoay người lại, chắn ngang trước mặt Quách Húc, ánh mắt lạnh lùng nhìn y.
Quách Húc nhìn thấy động tác của Liễu Kình Vũ thì sửng sốt, cau mày nói: - Liễu Kình Vũ, anh có ý gì?
Liễu Kình Vũ đột nhiên vươn tay trái nắm lấy cổ áo Quách Húc, sau đó tay phải đưa ra tát bốn, năm cái vào má Quách Húc, khiến cho y cảm thấy đầu óc choáng váng, sao bay đầy trời.
Sau khi tát xong, Liễu Kình Vũ hung hăng đá một cước vào bụng Quách Húc, trực tiếp làm y ngã lăn xuống đất.
Động tác của Liễu Kình Vũ làm cho mọi người khiếp sợ, tất cả đều quay lại nhìn. Khi thấy Quách Húc bị Liễu Kình Vũ đá ngã xuống đất, đều chạy đến khuyên can.
Quách Húc được Trương Siêu đỡ lên, ánh mắt vô cùng tức giận nhìn Liễu Kình Vũ: - Liễu Kình Vũ, con mẹ mày điên rồi sao? Mày dựa vào cái gì mà đánh tao?
Lúc này, Phó bí thư quận ủy Nghiêm Lập Bằng sắc mặt bình tĩnh nói với Liễu Kình Vũ: - Đồng chí Liễu Kình Vũ, anh là có ý gì? Trước mặt mọi người ẩu đả đồng sự là một hành vi vô cùng nguy hiểm, sẽ bị cấp trên chất vấn đấy.
Liễu Kình Vũ ánh mắt lạnh lùng nhìn Nghiêm Lập Bằng một cái, sau đó quay sang Quách Húc: - Đánh ông, dựa vào cái gì ư? Dựa vào việc trong Hội nghị thường vụ ông đã mắng tôi. Vừa rồi không phải mắng rất thích sao? Luôn miệng nói cái gì không có giáo dục, làm việc vô liêm sỉ, thậm chí còn dùng từ thô tục để mắng thỏa thích. Tôi sở dĩ không phản ứng lại, là vì Liễu Kình Vũ tôi có ý thức đại cục, không muốn làm cho Hội nghị bị ảnh hưởng vì mâu thuẫn cá nhân giữa ông và tôi. Hiện tại đã tan họp rồi, không còn ảnh hưởng đến mọi người nữa rồi, cũng là lúc tôi tính sổ với ông.
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ quay đầu nhìn Nghiêm Lập Bằng, lạnh lùng nói: - Đồng chí Nghiêm Lập Bằng, vừa rồi ông nhắc đến cấp trên, vậy tôi muốn hỏi ông, ông có biết vì sao tôi đánh ông ta không? Chẳng lẽ ông không nghe được Quách Húc đã dùng những lời lẽ gì để công kích tôi sao? Lúc ông ta thóa mạ tôi, ông đang làm gì? Ông cũng có mặt ở đó, ông nghe không rõ sao? Thế nào, giờ tôi đánh ông ta, ông còn muốn bênh vực sao?
Nghiêm Lập Bằng nhìn đến ánh mắt đầy sát khí của Liễu Kình Vũ, trong lòng chính là run lên.
Ông ta chợt nhớ ra, năm đó Liễu Kình Vũ chỉ là một Chủ tịch thị trấn nho nhỏ mà dám đánh tơi bời Chủ tịch huyện. Hiện tại hắn đã là Chủ tịch quận, đánh tơi bời một Bí thư đảng ủy thị trấn, nếu chính mình đối đầu với hắn không phải là tự tìm phiền toái hay sao. Nếu chẳng may Liễu Kình Vũ tức giận cũng đánh mình một trận thì biết làm sao.
Nghĩ đến đây, Nghiêm Lập Bằng vội vàng khoát tay nói: - Liễu Kình Vũ, anh hiểu nhầm ý của tôi rồi. Ý của tôi là tất cả mọi người đều là đồng sự, hy vọng mọi người có thể dĩ hòa vi quý.
Nhìn thấy thái độ nhún nhường của Nghiêm Lập Bằng, Liễu Kình Vũ mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nhìn về phía Quách Húc.
Giờ phút này, Quách Húc nhổ từ miệng ra hai cái răng hàm dính máu, sự đau đớn mãnh liệt khiến cho lửa giận trong lòng y hừng hực thiêu đốt. Bản thân y bộ dạng cao lớn thô kệch, thoạt nhìn mười phần dũng mãnh. Từ trước tới nay, y đều lấy hình tượng Quách đại pháo, làm việc vốn không theo lẽ thường. Nhưng hôm nay lại bị một người trẻ tuổi như Liễu Kình Vũ đánh, y hoàn toàn bạo nộ rồi. Điều này làm y mất mặt quá rồi. Y lập tức vung bàn tay thô ráp của mình đánh về phía Liễu Kình Vũ, y muốn lấy lại thể diện cho chính mình. Y tin rằng, nếu nói về đánh nhau, mình tuyệt đối xếp hàng thứ nhất trong toàn bộ Ủy viên thường vụ quận Tân Hoa.
Quách Húc vừa vung tay lên vừa tức giận mắng: - Tao đánh chết mày Liễu Kình Vũ, con mẹ mày dám tát tao sao, tao đánh cả nhà mày.
Bản thân là một cán bộ xuất thân từ cấp cơ sở, tác phong bình thường của Quách Húc cũng khá thô tục, khi nói chuyện tự nhiên cũng không kiêng dè gì.
Nhưng những lời này của y đã hoàn toàn chạm vào điểm tối kị của Liễu Kình Vũ.
g ý với ý kiến của Chủ tịch quận Liễu.
Cố Lỗi vừa dứt lời, Chính ủy ban chỉ huy Quân sự Tiếu Tiểu Bằng cũng giơ tay và nói: - Tôi cũng đồng ý!
Trong nháy mắt, lập tức liền có hai người đồng tình với Liễu Kình Vũ rồi, điều này làm cho Khương Tân Vũ ý thức được thế cục đang phát triển theo hướng mà ông ta không thể nắm trong tay.
Lần này biểu quyết kết quả sẽ như thế nào đây.
Ánh mắt của Khương Tân Vũ quét trên gương mặt của các vị Ủy viên thường vụ ngồi đây, nghĩ lại tất cả sự cố gắng của mình từ tước tới nay, trong lòng ông ta bỗng nhiên tràn đầy tin tưởng, ông ta tin số người ủng hộ Liễu Kình Vũ nhất định là số ít.
Nhưng ông ta ngàn vạn lần không ngờ, sự tình phát triển vượt ra khỏi sự tưởng tượng của ông ta.
Ngay sau khi Tiếu Tiểu Bằng giơ tay đồng ý, Trưởng ban tổ chức quận ủy Chu Quận Kiệt cũng đột nhiên giơ tay lên nói: - Tôi ủng hộ ý kiến của Chủ tịch quận Liễu.
Một câu vô cùng đơn giản lại giống như một tiếng sét đánh ngang tai Khương Tân Vũ.
Ông ta thực sự chấn kinh rồi. Khương Tân Vũ dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Chu Quân Kiệt, muốn tìm hiểu xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Nhưng mà Chu Quân Kiệt vừa tỏ thái độ xong, Ủy viên thường vụ quận ủy, Bí thư đảng ủy công an Trần Lượng cũng lập tức giơ tay. Ngay sau đó, Trưởng ban tuyên giáo quận ủy Chu Liên Thành, Phó chủ tịch thường trực quận Bao Nhất Phong, Phó chủ tịch quận Trương Siêu trước sau tất cả đều giơ tay lên. Trong nháy mắt, số phiếu ủng hộ Liễu Kình Vũ đã vượt qua bảy phiếu, chiếm ưu thế tuyệt đối.
Giờ khắc này, Khương Tân Vũ sắc mặt có chút tái nhợt, thân thể đột nhiên phát run, cầm lấy điếu thuốc rít hai hơi, muốn trấn tĩnh lại nội tâm bất an, nhưng đều vô ích.
Ngay lúc này, Liễu Kình Vũ lại ra đòn: - Bí thư Khương, ông xem một chút, các đồng chí ủng hộ việc mạnh mẽ chỉnh đốn đội ngũ cán bộ quận Tân Hoa vẫn là chiếm đại đa số. Điều này chứng minh rằng các vị Ủy viên thường vụ quận ủy đang ngồi đây đều có con mắt tinh tường. Tất cả mọi người đều thấy được những vấn đề nghiêm trọng của quận Tân Hoa chúng ta, đều hy vọng có thể loại bỏ các cán bộ có vấn đề, khai thông con đường thăng quan tiến chức. Bí thư Khương, ông thấy thế nào?
Khiêu chiến! Tuyệt đối là khiêu chiến! Hơn nữa còn buộc chặt các vị Ủy viên thường vụ vào một chỗ.
Giờ phút này, Khương Tân Vũ cảm thấy uất nghẹn không nói ra lời. Ông ta hận không thể hung hăng đứng dậy tát cho Liễu Kình Vũ hai cái. Bởi vì chiêu này của Liễu Kình Vũ quả thật là khinh người. Vốn dĩ Khương Tân Vũ muốn dùng chiêu này để đối phó với Liễu Kình Vũ, nhưng tuyệt đối không ngờ, mục đích của chính mình không những không đạt được, ngược lại còn bị Liễu Kình Vũ phản kích, hung hăng đánh đòn cảnh cáo trên đầu mình.
Trong lòng của Khương Tân Vũ đang tính toán rất nhanh. Lúc này chính mình tuyệt đối không thể quá mức cứng rắn được, nếu không một khi làm cho nhiều người tức giận, về sau chính mình muốn nắm đại cục quận Tân Hoa sẽ không dễ dàng gì. Dù sao Trịnh Hiểu Thành cũng vừa rớt đài, mình thì đang cố gắng hết sức lôi kéo phe cánh của Trịnh Hiểu Thành, nhưng dù sao hai bên trước kia là đối lập, lúc này tuyệt đối không thể đắc tội bọn họ. Nếu không một khi bọn họ quay sang Liễu Kình Vũ thì hậu quả thật khó có thể tưởng tượng nổi.
Mà chiêu này của Liễu Kình Vũ quả thực quá vô sỉ rồi. Ngay trước mặt tất cả Ủy viên thường vụ quận ủy, hắn hứa hẹn một tương lai tốt đẹp, chính là trong vòng nửa năm sẽ kéo về được hạng mục đầu tư một tỷ, sau đó sẽ cùng thảo luận với Hội nghị thường vụ về phân phối như thế nào. Đây chính là một cơn mưa đúng lúc đối với quận Tân Hoa đang khát chiến tích. Một khi lời hứa của Liễu Kình Vũ thực hiện được, cho dù mọi người đang ngồi ở đây không vớt vát được ích lợi gì thì vẫn có thành tích tổng thể. Chỉ cần quận Tân Hoa có người thăng tiến, khẳng định sẽ có chỗ trống để lại, rồi người được ngồi vào ghế trống đó lại có ghế trống, cứ thế dẫn đến phản ứng dây chuyền liên tiếp.
Mọi người ở đây không phải đồ ngốc. Tuy rằng tất cả mọi người đều đã nhìn ra, Liễu Kình Vũ hứa hẹn như vậy thoạt nhìn là hư vô mờ mịt, nhưng trên thực tế, mọi người đã không còn nghi ngờ gì về khả năng thu hút đầu tư của Liễu Kình Vũ. Hơn nữa biểu hiện của Liễu Kình Vũ đã chứng minh hắn là người nói được làm được. Cho nên, trong tình huống này, mọi người không chút do dự ủng hộ hắn.
Nghĩ đến đây, Khương Tân Vũ sắc mặt bình tĩnh gật gật đầu nói: - Được, nếu mọi người đều lựa chọn ủng hộ Liễu Kình Vũ, như vậy đề nghị này coi như được thông qua. Tuy nhiên, là Bí thư quận ủy chủ quản nhân sự, tôi nhất định phải nhắc nhở mấy điểm.
Thứ nhất, Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận lần lượt tiến hành chỉnh đốn và điều chỉnh đội ngũ cán bộ thuộc hệ thống Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận, hơn nữa đối tượng điều chỉnh nhân sự chỉ giới hạn từ nhân vật số hai trở xuống trong các phòng ban. Nếu như tiến hành điều chỉnh nhân sự nhân vật số một của các phòng ban, nhất định phải đệ trình lên Hội nghị thường vụ thảo luận. Ngay cả với nhân vật số hai cũng không được mù quáng điều chỉnh, nhất định phải kết nối đúng lúc với Ban tổ chức và Phó bí thư chủ quản nhân sự.
Thứ hai, tuyệt đối không tha thứ cho những người nhân cơ hội này bài xích dị kỷ, lấy chuyện công để trả thù riêng. Điều chỉnh mỗi cán bộ đều phải có mục tiêu rõ ràng, chứng cứ xác thực. Tất cả những nhân viên điều chỉnh và bị điều chỉnh đều phải lập hồ sơ, tiện cho việc kiểm tra sau này.
Liễu Kình Vũ sau khi nghe xong, chỉ có điều thản nhiên cười.
Mục đích thực sự khi Khương Tân Vũ nói những lời này, trong lòng hắn vô cùng rõ ràng. Khương Tân Vũ chẳng qua là muốn đưa ra mấy điểm này để kiềm chế hắn, khiến cho hắn không dám tiến hành một cách dứt khoát mà thôi. Nhưng theo Liễu Kình Vũ, Khương Tân Vũ càng làm như vậy càng thể hiện ra ông ta đang chột dạ. Đối với người nói như rồng leo, làm như mèo mửa, chỉ giỏi về đùa bỡn quyền mưu thuật như Khương Tân Vũ mà nói, Liễu Kình Vũ một chút cũng không sợ, bởi vì trong tay hắn còn nắm giữ đòn sát thủ.
Hội nghị thường vụ kéo dài hơn hai giờ đồng hồ, rốt cuộc cũng hạ màn.
Tất cả mọi người đều mệt mỏi về thể xác và tinh thần, uể oải đứng dậy đi ra ngoài.
Liễu Kình Vũ chậm rãi đi sau Khương Tân Vũ.
Khi Liễu Kình Vũ đi ra khỏi phòng hội nghị, liền dừng lại ở cửa thang máy, cũng không đi xuống cầu thang bộ như Khương Tân Vũ, có vẻ như muốn đi thang máy xuống tầng.
Mà lúc này đây, các Ủy viên thường vụ khác cũng đi qua Liễu Kình Vũ, những người định đi thang máy không phải quá nhiều.
Người đi cuối cùng là Bí thư đảng ủy thị trấn Tây Lương Quách Húc – Quách đại pháo.
Quách Húc vừa mới đi đến gần Liễu Kình Vũ, Liễu Kình Vũ đột nhiên xoay người lại, chắn ngang trước mặt Quách Húc, ánh mắt lạnh lùng nhìn y.
Quách Húc nhìn thấy động tác của Liễu Kình Vũ thì sửng sốt, cau mày nói: - Liễu Kình Vũ, anh có ý gì?
Liễu Kình Vũ đột nhiên vươn tay trái nắm lấy cổ áo Quách Húc, sau đó tay phải đưa ra tát bốn, năm cái vào má Quách Húc, khiến cho y cảm thấy đầu óc choáng váng, sao bay đầy trời.
Sau khi tát xong, Liễu Kình Vũ hung hăng đá một cước vào bụng Quách Húc, trực tiếp làm y ngã lăn xuống đất.
Động tác của Liễu Kình Vũ làm cho mọi người khiếp sợ, tất cả đều quay lại nhìn. Khi thấy Quách Húc bị Liễu Kình Vũ đá ngã xuống đất, đều chạy đến khuyên can.
Quách Húc được Trương Siêu đỡ lên, ánh mắt vô cùng tức giận nhìn Liễu Kình Vũ: - Liễu Kình Vũ, con mẹ mày điên rồi sao? Mày dựa vào cái gì mà đánh tao?
Lúc này, Phó bí thư quận ủy Nghiêm Lập Bằng sắc mặt bình tĩnh nói với Liễu Kình Vũ: - Đồng chí Liễu Kình Vũ, anh là có ý gì? Trước mặt mọi người ẩu đả đồng sự là một hành vi vô cùng nguy hiểm, sẽ bị cấp trên chất vấn đấy.
Liễu Kình Vũ ánh mắt lạnh lùng nhìn Nghiêm Lập Bằng một cái, sau đó quay sang Quách Húc: - Đánh ông, dựa vào cái gì ư? Dựa vào việc trong Hội nghị thường vụ ông đã mắng tôi. Vừa rồi không phải mắng rất thích sao? Luôn miệng nói cái gì không có giáo dục, làm việc vô liêm sỉ, thậm chí còn dùng từ thô tục để mắng thỏa thích. Tôi sở dĩ không phản ứng lại, là vì Liễu Kình Vũ tôi có ý thức đại cục, không muốn làm cho Hội nghị bị ảnh hưởng vì mâu thuẫn cá nhân giữa ông và tôi. Hiện tại đã tan họp rồi, không còn ảnh hưởng đến mọi người nữa rồi, cũng là lúc tôi tính sổ với ông.
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ quay đầu nhìn Nghiêm Lập Bằng, lạnh lùng nói: - Đồng chí Nghiêm Lập Bằng, vừa rồi ông nhắc đến cấp trên, vậy tôi muốn hỏi ông, ông có biết vì sao tôi đánh ông ta không? Chẳng lẽ ông không nghe được Quách Húc đã dùng những lời lẽ gì để công kích tôi sao? Lúc ông ta thóa mạ tôi, ông đang làm gì? Ông cũng có mặt ở đó, ông nghe không rõ sao? Thế nào, giờ tôi đánh ông ta, ông còn muốn bênh vực sao?
Nghiêm Lập Bằng nhìn đến ánh mắt đầy sát khí của Liễu Kình Vũ, trong lòng chính là run lên.
Ông ta chợt nhớ ra, năm đó Liễu Kình Vũ chỉ là một Chủ tịch thị trấn nho nhỏ mà dám đánh tơi bời Chủ tịch huyện. Hiện tại hắn đã là Chủ tịch quận, đánh tơi bời một Bí thư đảng ủy thị trấn, nếu chính mình đối đầu với hắn không phải là tự tìm phiền toái hay sao. Nếu chẳng may Liễu Kình Vũ tức giận cũng đánh mình một trận thì biết làm sao.
Nghĩ đến đây, Nghiêm Lập Bằng vội vàng khoát tay nói: - Liễu Kình Vũ, anh hiểu nhầm ý của tôi rồi. Ý của tôi là tất cả mọi người đều là đồng sự, hy vọng mọi người có thể dĩ hòa vi quý.
Nhìn thấy thái độ nhún nhường của Nghiêm Lập Bằng, Liễu Kình Vũ mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nhìn về phía Quách Húc.
Giờ phút này, Quách Húc nhổ từ miệng ra hai cái răng hàm dính máu, sự đau đớn mãnh liệt khiến cho lửa giận trong lòng y hừng hực thiêu đốt. Bản thân y bộ dạng cao lớn thô kệch, thoạt nhìn mười phần dũng mãnh. Từ trước tới nay, y đều lấy hình tượng Quách đại pháo, làm việc vốn không theo lẽ thường. Nhưng hôm nay lại bị một người trẻ tuổi như Liễu Kình Vũ đánh, y hoàn toàn bạo nộ rồi. Điều này làm y mất mặt quá rồi. Y lập tức vung bàn tay thô ráp của mình đánh về phía Liễu Kình Vũ, y muốn lấy lại thể diện cho chính mình. Y tin rằng, nếu nói về đánh nhau, mình tuyệt đối xếp hàng thứ nhất trong toàn bộ Ủy viên thường vụ quận Tân Hoa.
Quách Húc vừa vung tay lên vừa tức giận mắng: - Tao đánh chết mày Liễu Kình Vũ, con mẹ mày dám tát tao sao, tao đánh cả nhà mày.
Bản thân là một cán bộ xuất thân từ cấp cơ sở, tác phong bình thường của Quách Húc cũng khá thô tục, khi nói chuyện tự nhiên cũng không kiêng dè gì.
Nhưng những lời này của y đã hoàn toàn chạm vào điểm tối kị của Liễu Kình Vũ.
g ý với ý kiến của Chủ tịch quận Liễu.
Cố Lỗi vừa dứt lời, Chính ủy ban chỉ huy Quân sự Tiếu Tiểu Bằng cũng giơ tay và nói: - Tôi cũng đồng ý!
Trong nháy mắt, lập tức liền có hai người đồng tình với Liễu Kình Vũ rồi, điều này làm cho Khương Tân Vũ ý thức được thế cục đang phát triển theo hướng mà ông ta không thể nắm trong tay.
Lần này biểu quyết kết quả sẽ như thế nào đây.
Ánh mắt của Khương Tân Vũ quét trên gương mặt của các vị Ủy viên thường vụ ngồi đây, nghĩ lại tất cả sự cố gắng của mình từ tước tới nay, trong lòng ông ta bỗng nhiên tràn đầy tin tưởng, ông ta tin số người ủng hộ Liễu Kình Vũ nhất định là số ít.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.