Chương 206: Liễu - Trâu quyết đấu
Mộng Nhập Hồng Hoang
30/06/2015
Nghe thấy Trâu Văn Siêu bất ngờ hạ giọng nói với mình, nhất là thấy vẻ mặt dương dương tự đắc trên mặt Trâu Văn Siêu, trong lòng Liễu Kình Vũ cũng mỉm cười.
Nếu Trâu Văn Siêu thật sự muốn nói chuyện đường đường chính chính với mình, Liễu Kình Vũ còn lo lắng xem làm như nào để giải quyết đòn châm ngòi ly gián, dùng tiền mua chuộc của tiểu tử này. Dù sao lời nói của anh ta vẫn rất có lực tác động, cũng có thể khiến một bộ phận động tâm thậm chí là hành động. Nhưng tiểu tử này lại ra vẻ trước mặt mình để mình tức giận mà nói ra lời ác độc lại hạ giọng nói với mình. Muốn chế nhạo mình, chiêu này thật thông minh, nhưng Liễu Kình Vũ lại tìm thấy cơ hội phản kích.
Liễu Kình Vũ lập tức lớn tiếng nói:
- Ồ, hóa ra Trâu Văn Siêu anh chọn cách châm ngòi ly gián, lôi kéo. Mục đích của anh là lừa những cấp dưới của tôi, sau đó tát một cái vào mặt tôi. Phải, tôi không thể không thừa nhận chiêu của anh rất lợi hại, Liễu Kình Vũ tôi thật sự rất khó phản bác anh. Dù sao chân của Liễu Kình Vũ tôi cũng đã bước qua mặt người khác. Mặc dù Liễu Kình Vũ tôi là Trưởng phòng Quản lý đô thị, nhưng không thể ép mọi người ở lại cùng làm đúng không nào.
Nói tới đây, sắc mặt Liễu Kình Vũ lộ vẻ phẫn nộ, lấy tay chỉ Trâu Văn Siêu rống lớn:
- Trâu Văn Siêu, anh có thể áp dụng đủ thủ đoạn để ngăn cản tôi. Nhưng anh không thể vừa dùng biện pháp châm ngòi ly gián, dùng tiền lôi kéo với cấp dưới của tôi, vừa hạ giọng nói với tôi nói cấp dưới của tôi đều là lũ ngốc, còn nói chỉ số thông minh của họ thấp. Trâu Văn Siêu, mặc dù anh là con trai của Phó bí thư Thành ủy Trâu Hải Bằng, nhưng, Liễu Kình Vũ tôi tuyệt đối không khuất phục anh. Anh có thể khinh thường Liễu Kình Vũ tôi, hạ thấp tôi, nhưng tôi tuyệt đối không thể chấp nhận hành động của anh trước mặt một đằng, sau lưng một nẻo, càng không thể dễ dàng tha thứ việc anh dùng hành động bỉ ổi như vậy để làm nhục đồng nghiệp của tôi. Cấp dưới của tôi. Phải, anh thân phận cao quý, nhưng đồng nghiệp của tôi và tôi cũng không kém gì anh. Tất cả chúng ta đều bình đẳng. Chỉ cần anh phạm pháp thì sẽ phải chịu sự trừng phạt của pháp luật. Trâu Văn Siêu, anh phải xin lỗi đồng nghiệp tôi, anh thật sự quá hèn hạ.
Nói tới đây, trong mắt Liễu Kình Vũ tràn đầy lửa giận.
Lúc này, một vài nhân viên vốn bị Trâu Văn Siêu lung lạc, muốn rời khỏi hiện trường để tránh bị cuốn vào vòng xung đột này, sau khi nghe thấy Liễu Kình Vũ nói, liền hoàn toàn nổi giận.
Nhất là khi bọn họ nghe thấy Liễu Kình Vũ nhắc tới thân phận Trâu Văn Siêu là con Phó bí thư Trâu Văn Siêu, trong lòng càng giận giữ.
Nhất là khi Liễu Kích Vũ chỉ trích Trâu Văn Siêu trước mặt một đằng, sau lưng một nẻo, mắng bọn họ ngu, trong lòng càng trở nên giận dữ. Vì tất cả bọn họ đều tận mắt thấy Trâu Văn Siêu đang khích bác gây ly gián, cố ý hạ giọng nói chuyện với Liễu Kình Vũ. Rất rõ ràng, anh ta muốn nói không để người khác nghe thấy. Nghĩ theo hướng này, rất rõ ràng những lời Liễu Kình Vũ nói tuyệt đối là thật. Đặc biệt là bình thường Liễu Kình Vũ nói chuyện ở Phòng, thường rất chú ý đúng mực, chưa từng có lời nào thừa. Chỉ cần một lời hắn nói, hầu như toàn bộ đều là nhất ngôn cửu đỉnh, giọng điệu vang dội. Cho nên, mặc dù một vài nhân viên Phòng Quản lý có mặt ở đây trong lòng có chút không hoàn toàn đồng ý với Liễu Kình Vũ, nhưng đối với uy tín của Liễu Kình Vũ, mọi người vẫn khá tín nhiệm.
Cho nên, mọi người hầu như đều tin lời Liễu Kình Vũ nói. Cho nên, đám đồng nghiệp vốn bị Trâu Văn Siêu châm ngòi ly gián có chút động tâm, hiện tại đều nổi giận, không còn ai muốn bỏ đi. Nhất là khi Liễu Kình Vũ đầy phẫn nộ đòi Trâu Văn Siêu xin lỗi, họ cũng đồng thanh hét lên;
- Xin lỗi, phải xin lỗi.
Còn có người la lớn:
- Con trai Phó bí thư Thành ủy thì to à, là có thể tùy tiện nhục mạ người khác à.
- Trâu Văn Siêu, anh cũng quá kiêu ngạo đó…
Trong tích tắc, những lời nói như lưỡi dao sắc bén đánh về phía Trâu Văn Siêu
Lúc này, Trâu Văn Siêu hoàn toàn tròn mắt.
Anh ta không sao ngờ, mình nung nấu ý định bao lâu, suy tính cặn kẽ muốn làm nhục Liễu Kình Vũ một chút, hung hăng đánh gãy khí thế của Liễu Kình Vũ lại bị Liễu Kình Vũ chọn hình thức trả đũa khiến anh ta vô cùng phẫn nộ, không còn gì để nói như này đập gãy.
Liễu Kình Vũ này cũng quá hèn hạ, rõ ràng anh ta chưa từng nói những lời đó.
Nhưng hiện tại, thấy mọi người Phòng Quản lý đô thị đều nổi giận đùng đùng yêu cầu mình xin lỗi, Trâu Văn Siêu biết, mình không còn cách nào xoay chuyển ván này. Tuy nhiên bản thân Trâu Văn Siêu cũng là một tên đầy kiêu ngạo, trong lòng thật sự không coi nhóm nhân viên Phòng Quản lý đô thị này ra gì.
Lúc này, thấy khí thế của đám đông được Liễu Kình Vũ kéo lên. Sự kiêu ngạo trong tận đáy lòng của anh ta cũng bị kích động. Trâu Văn Siêu đầy khinh thường nhìn mọi người, rồi đầy uất hận nói với Liễu Kình Vũ:
- Liễu Kình Vũ, thật không ngờ, anh đường đường là Trưởng Phòng Quản lý đô thị lại thích làm trò vô sỉ, vu oan hãm hại như vậy.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng cười, trầm giọng nói:
- Trâu Văn Siêu, trong lòng anh tự hỏi, rốt cục ai vô sỉ. Nếu tôi đoán không nhầm, anh là ông chủ thật sự của công trình Hải Duyệt Thiên Địa này. Với thân phận của các anh, vào lúc này, các anh hẳn sẽ trốn sau bức màn, nhiếp chính chỉ huy, thậm chí ra tay hoành tráng tới uy hiếp chúng tôi mới đúng. Cùng lắm anh cũng có thể thông qua các loại quan hệ bảo Cục trưởng Bạch đang đứng bên cạnh xem trò vui kia dẫn đội ngũ của anh ta tới đây ngăn chặn chúng tôi. Nhưng, mấy người bọn anh lại ra bài không theo lý, công khai ra mặt, để tôi phân tích giúp anh động cơ của anh.
Nói tới đây, ngón trỏ và ngón cái tay phải Liễu Kình Vũ xoacằm, đi hai bước quanh Trâu Văn Siêu, sau đó lớn tiếng:
- Trâu Văn Siêu, nếu tôi đoán không lầm, đám các anh công khai xuất hiện chắc chắn sau lưng có người đỡ lưng. Chắc chắn các anh cho rằng các anh có đủ thủ đoạn có thể bảo đảm Phòng Quản lý đô thị chúng tôi không dám, không thể phá dỡ công trình này đúng không. Mà tôi tin, các anh tuyệt đối không thừa nhận Hải Duyệt Thiên Địa này là tài sản của các anh có phải không. Các anh ra ngoài chính là muốn tận mắt chứng kiến Liễu Kình Vũ tôi bị vỡ đầu chảy máu ở đây. Các anh muốn tận mắt nhìn Liễu Kình Vũ tôi âm thầm lui bước, thậm chí các anh còn chuẩn bị mấy tiết mục kịch tính hơn đợi thu quả lớn.
Nói tới đây, cặp mặt Liễu Kình Vũ đầy vẻ khinh thường.
Liễu Kình Vũ không phải trẻ con ba tuổi. Nếu hắn đã dám nói trước mặt Bạch Trường Hỉ đảm nhiệm việc tiến hành cưỡng chế phá dỡ này, hắn đã đoán được hành động của mình sẽ gây ra đủ các phiền toái. Hơn nữa cùng với sự xuất hiện của Bạch Trường Hỉ, Liễu Kình Vũ cũng ý thức được, mình đã bước chân vào kế hoạch của một vài người dụng tâmxếp đặt.
Nhưng, Liễu Kình Vũ không quan tâm. Vì hắn vô cùng tự tin, hắn tin, chỉ cần mình đứng về phía nhân dân, chỉ cần là sự nghiệp phấn đầu vì lợi ích của nhân dân, cuối cùng mình tuyệt đối sẽ không thất bại. Hơn nữa trước mặt mọi người, Liễu Kình Vũ nói những thủ đoạn Trâu Văn Siêu có thể áp dụng tiếp theo là có mục đích rõ ràng.
Lúc này, Trâu Văn Siêu thật sự có chút giật mình, anh ta ngàn vạn lần không ngờ, Liễu Kình Vũ lại nói toạc tâm tư mình ra vậy.
Không ngờ hắn còn nhìn ra mình có tay trong, điều này không thể không khiến anh ta nâng cao cảnh giác với Liễu Kình Vũ.
Đợi Liễu Kình Vũ nói xong, Trâu Văn Siêu cười lạnh ha hả, nói;
- Liễu Kình Vũ, anh không cần phải khoe miệng lưỡi lợi hại. Tôi có thể nói rõ cho anh biết, hôm nay chúng tôi tới chính là muốn nói cho anh biết. Liễu Kình Vũ anh thật sự quá dối trá. Anh luôn miệng nói vì nước vì dân, nhưng việc nào anh làm mà không vì danh tiếng và lợi ích của mình. Chúng tôi không phải trẻ con ba tuổi, anh không thể lừa dối mọi người. Hôm nay tôi tới chính là muốn nhìn trò cười của Liễu Kình Vũ anh đấy.
Liễu Kình Vũ sau khi nghe thấy Trâu Văn Siêu nói, không khỏi cười ha hả, gật gật đầu nói:
- Trâu Văn Siêu, tôi không thể không nói, mấy anh em các anh thật quá kiêu ngạo, rất có khí thế, xem ra cũng khá có tâm cơ, rất giảo hoạt.
Nghe thấy Liễu Kình Vũ nói như vậy, trên mặt Trâu Văn Siêu toát ra một cỗ ngạo khí, quẹt miệng ra vẻ vốn là thế.
Lúc này, Liễu Kình Vũ nói tiếp:
- Trâu Văn Siêu, chắc anh cho rằng lần này anh chắc thắng rồi.
Trâu Văn Siêu cười ha hả:
- Dù sao cuối cùng người thắng chắc chắn không phải anh.
Liễu Kình Vũ cười nói:
- Trâu Văn Siêu, hiện tại tôi cũng không muốn phản bác anh. Hiện tại tôi kể cho anh nghe một câu truyện khá phổ biến trên mạng. Chuyện kể có một người bạn đi mua thuốc, mua bao 20 tệ, anh ta đưa ông chủ 50 tệ, ông chủ trả lại cho anh ta 40 tệ, anh ta bỏ tiền vào túi rồi đi. Chưa đi được bao xa ông chủ gọi: “Anh bạn, chưa mang thuốc đi này”. Anh chàng cảm động, cầm 10 đồng trả lại ông chủ: “Ông trả thừa 10 đồng”. Ông chủ cảm động: “Anh bạn, tôi đổi cho cậu bao mới, bao kia là thuốc giả”. Anh chàng hút bao thuốc ông chủ mới đổi cho, thưởng thức vị thuần khiết, không khỏi cảm động nói: “Ông chủ, đưa tôi tờ 50 tệ kia, tôi đổi cho ông tờ khác”.
Lúc Liễu Kình Vũ kể câu truyện này, mọi người ở đó đều ngây dại, vì không ai ngờ, hiện tại hai bên đã giương cung bạt kiếm tới mức này rồi. Liễu Kình Vũ còn tâm tư kể cho đối phương câu truyện ngụ ngôn này.
Nhưng sau khi Liễu Kình Vũ nói xong, rất nhiều người ở đó, cả Bạch Trường Hỉ, Long Tường đều im bặt.
Liễu Kình Vũ cũng không ngốc, lúc này hắn kể câu chuyện này cũng rất có thâm ý. Những người lăn lộn đấu đá chính trị trong quan trường lâu ngày rất dễ hiểu được dụng ý thực sự mà Liễu Kình Vũ kể. Mà sau khi dân chúng vây bốn phía nghe xong câu chuyện của Liễu Kình Vũ, trước tiên là cười vang, nhưng sau khi cười, cũng có nhiều người trở nên trầm tư. Dân gian, luôn không thiếu cao thủ và người tài năng.
Nếu Trâu Văn Siêu thật sự muốn nói chuyện đường đường chính chính với mình, Liễu Kình Vũ còn lo lắng xem làm như nào để giải quyết đòn châm ngòi ly gián, dùng tiền mua chuộc của tiểu tử này. Dù sao lời nói của anh ta vẫn rất có lực tác động, cũng có thể khiến một bộ phận động tâm thậm chí là hành động. Nhưng tiểu tử này lại ra vẻ trước mặt mình để mình tức giận mà nói ra lời ác độc lại hạ giọng nói với mình. Muốn chế nhạo mình, chiêu này thật thông minh, nhưng Liễu Kình Vũ lại tìm thấy cơ hội phản kích.
Liễu Kình Vũ lập tức lớn tiếng nói:
- Ồ, hóa ra Trâu Văn Siêu anh chọn cách châm ngòi ly gián, lôi kéo. Mục đích của anh là lừa những cấp dưới của tôi, sau đó tát một cái vào mặt tôi. Phải, tôi không thể không thừa nhận chiêu của anh rất lợi hại, Liễu Kình Vũ tôi thật sự rất khó phản bác anh. Dù sao chân của Liễu Kình Vũ tôi cũng đã bước qua mặt người khác. Mặc dù Liễu Kình Vũ tôi là Trưởng phòng Quản lý đô thị, nhưng không thể ép mọi người ở lại cùng làm đúng không nào.
Nói tới đây, sắc mặt Liễu Kình Vũ lộ vẻ phẫn nộ, lấy tay chỉ Trâu Văn Siêu rống lớn:
- Trâu Văn Siêu, anh có thể áp dụng đủ thủ đoạn để ngăn cản tôi. Nhưng anh không thể vừa dùng biện pháp châm ngòi ly gián, dùng tiền lôi kéo với cấp dưới của tôi, vừa hạ giọng nói với tôi nói cấp dưới của tôi đều là lũ ngốc, còn nói chỉ số thông minh của họ thấp. Trâu Văn Siêu, mặc dù anh là con trai của Phó bí thư Thành ủy Trâu Hải Bằng, nhưng, Liễu Kình Vũ tôi tuyệt đối không khuất phục anh. Anh có thể khinh thường Liễu Kình Vũ tôi, hạ thấp tôi, nhưng tôi tuyệt đối không thể chấp nhận hành động của anh trước mặt một đằng, sau lưng một nẻo, càng không thể dễ dàng tha thứ việc anh dùng hành động bỉ ổi như vậy để làm nhục đồng nghiệp của tôi. Cấp dưới của tôi. Phải, anh thân phận cao quý, nhưng đồng nghiệp của tôi và tôi cũng không kém gì anh. Tất cả chúng ta đều bình đẳng. Chỉ cần anh phạm pháp thì sẽ phải chịu sự trừng phạt của pháp luật. Trâu Văn Siêu, anh phải xin lỗi đồng nghiệp tôi, anh thật sự quá hèn hạ.
Nói tới đây, trong mắt Liễu Kình Vũ tràn đầy lửa giận.
Lúc này, một vài nhân viên vốn bị Trâu Văn Siêu lung lạc, muốn rời khỏi hiện trường để tránh bị cuốn vào vòng xung đột này, sau khi nghe thấy Liễu Kình Vũ nói, liền hoàn toàn nổi giận.
Nhất là khi bọn họ nghe thấy Liễu Kình Vũ nhắc tới thân phận Trâu Văn Siêu là con Phó bí thư Trâu Văn Siêu, trong lòng càng giận giữ.
Nhất là khi Liễu Kích Vũ chỉ trích Trâu Văn Siêu trước mặt một đằng, sau lưng một nẻo, mắng bọn họ ngu, trong lòng càng trở nên giận dữ. Vì tất cả bọn họ đều tận mắt thấy Trâu Văn Siêu đang khích bác gây ly gián, cố ý hạ giọng nói chuyện với Liễu Kình Vũ. Rất rõ ràng, anh ta muốn nói không để người khác nghe thấy. Nghĩ theo hướng này, rất rõ ràng những lời Liễu Kình Vũ nói tuyệt đối là thật. Đặc biệt là bình thường Liễu Kình Vũ nói chuyện ở Phòng, thường rất chú ý đúng mực, chưa từng có lời nào thừa. Chỉ cần một lời hắn nói, hầu như toàn bộ đều là nhất ngôn cửu đỉnh, giọng điệu vang dội. Cho nên, mặc dù một vài nhân viên Phòng Quản lý có mặt ở đây trong lòng có chút không hoàn toàn đồng ý với Liễu Kình Vũ, nhưng đối với uy tín của Liễu Kình Vũ, mọi người vẫn khá tín nhiệm.
Cho nên, mọi người hầu như đều tin lời Liễu Kình Vũ nói. Cho nên, đám đồng nghiệp vốn bị Trâu Văn Siêu châm ngòi ly gián có chút động tâm, hiện tại đều nổi giận, không còn ai muốn bỏ đi. Nhất là khi Liễu Kình Vũ đầy phẫn nộ đòi Trâu Văn Siêu xin lỗi, họ cũng đồng thanh hét lên;
- Xin lỗi, phải xin lỗi.
Còn có người la lớn:
- Con trai Phó bí thư Thành ủy thì to à, là có thể tùy tiện nhục mạ người khác à.
- Trâu Văn Siêu, anh cũng quá kiêu ngạo đó…
Trong tích tắc, những lời nói như lưỡi dao sắc bén đánh về phía Trâu Văn Siêu
Lúc này, Trâu Văn Siêu hoàn toàn tròn mắt.
Anh ta không sao ngờ, mình nung nấu ý định bao lâu, suy tính cặn kẽ muốn làm nhục Liễu Kình Vũ một chút, hung hăng đánh gãy khí thế của Liễu Kình Vũ lại bị Liễu Kình Vũ chọn hình thức trả đũa khiến anh ta vô cùng phẫn nộ, không còn gì để nói như này đập gãy.
Liễu Kình Vũ này cũng quá hèn hạ, rõ ràng anh ta chưa từng nói những lời đó.
Nhưng hiện tại, thấy mọi người Phòng Quản lý đô thị đều nổi giận đùng đùng yêu cầu mình xin lỗi, Trâu Văn Siêu biết, mình không còn cách nào xoay chuyển ván này. Tuy nhiên bản thân Trâu Văn Siêu cũng là một tên đầy kiêu ngạo, trong lòng thật sự không coi nhóm nhân viên Phòng Quản lý đô thị này ra gì.
Lúc này, thấy khí thế của đám đông được Liễu Kình Vũ kéo lên. Sự kiêu ngạo trong tận đáy lòng của anh ta cũng bị kích động. Trâu Văn Siêu đầy khinh thường nhìn mọi người, rồi đầy uất hận nói với Liễu Kình Vũ:
- Liễu Kình Vũ, thật không ngờ, anh đường đường là Trưởng Phòng Quản lý đô thị lại thích làm trò vô sỉ, vu oan hãm hại như vậy.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng cười, trầm giọng nói:
- Trâu Văn Siêu, trong lòng anh tự hỏi, rốt cục ai vô sỉ. Nếu tôi đoán không nhầm, anh là ông chủ thật sự của công trình Hải Duyệt Thiên Địa này. Với thân phận của các anh, vào lúc này, các anh hẳn sẽ trốn sau bức màn, nhiếp chính chỉ huy, thậm chí ra tay hoành tráng tới uy hiếp chúng tôi mới đúng. Cùng lắm anh cũng có thể thông qua các loại quan hệ bảo Cục trưởng Bạch đang đứng bên cạnh xem trò vui kia dẫn đội ngũ của anh ta tới đây ngăn chặn chúng tôi. Nhưng, mấy người bọn anh lại ra bài không theo lý, công khai ra mặt, để tôi phân tích giúp anh động cơ của anh.
Nói tới đây, ngón trỏ và ngón cái tay phải Liễu Kình Vũ xoacằm, đi hai bước quanh Trâu Văn Siêu, sau đó lớn tiếng:
- Trâu Văn Siêu, nếu tôi đoán không lầm, đám các anh công khai xuất hiện chắc chắn sau lưng có người đỡ lưng. Chắc chắn các anh cho rằng các anh có đủ thủ đoạn có thể bảo đảm Phòng Quản lý đô thị chúng tôi không dám, không thể phá dỡ công trình này đúng không. Mà tôi tin, các anh tuyệt đối không thừa nhận Hải Duyệt Thiên Địa này là tài sản của các anh có phải không. Các anh ra ngoài chính là muốn tận mắt chứng kiến Liễu Kình Vũ tôi bị vỡ đầu chảy máu ở đây. Các anh muốn tận mắt nhìn Liễu Kình Vũ tôi âm thầm lui bước, thậm chí các anh còn chuẩn bị mấy tiết mục kịch tính hơn đợi thu quả lớn.
Nói tới đây, cặp mặt Liễu Kình Vũ đầy vẻ khinh thường.
Liễu Kình Vũ không phải trẻ con ba tuổi. Nếu hắn đã dám nói trước mặt Bạch Trường Hỉ đảm nhiệm việc tiến hành cưỡng chế phá dỡ này, hắn đã đoán được hành động của mình sẽ gây ra đủ các phiền toái. Hơn nữa cùng với sự xuất hiện của Bạch Trường Hỉ, Liễu Kình Vũ cũng ý thức được, mình đã bước chân vào kế hoạch của một vài người dụng tâmxếp đặt.
Nhưng, Liễu Kình Vũ không quan tâm. Vì hắn vô cùng tự tin, hắn tin, chỉ cần mình đứng về phía nhân dân, chỉ cần là sự nghiệp phấn đầu vì lợi ích của nhân dân, cuối cùng mình tuyệt đối sẽ không thất bại. Hơn nữa trước mặt mọi người, Liễu Kình Vũ nói những thủ đoạn Trâu Văn Siêu có thể áp dụng tiếp theo là có mục đích rõ ràng.
Lúc này, Trâu Văn Siêu thật sự có chút giật mình, anh ta ngàn vạn lần không ngờ, Liễu Kình Vũ lại nói toạc tâm tư mình ra vậy.
Không ngờ hắn còn nhìn ra mình có tay trong, điều này không thể không khiến anh ta nâng cao cảnh giác với Liễu Kình Vũ.
Đợi Liễu Kình Vũ nói xong, Trâu Văn Siêu cười lạnh ha hả, nói;
- Liễu Kình Vũ, anh không cần phải khoe miệng lưỡi lợi hại. Tôi có thể nói rõ cho anh biết, hôm nay chúng tôi tới chính là muốn nói cho anh biết. Liễu Kình Vũ anh thật sự quá dối trá. Anh luôn miệng nói vì nước vì dân, nhưng việc nào anh làm mà không vì danh tiếng và lợi ích của mình. Chúng tôi không phải trẻ con ba tuổi, anh không thể lừa dối mọi người. Hôm nay tôi tới chính là muốn nhìn trò cười của Liễu Kình Vũ anh đấy.
Liễu Kình Vũ sau khi nghe thấy Trâu Văn Siêu nói, không khỏi cười ha hả, gật gật đầu nói:
- Trâu Văn Siêu, tôi không thể không nói, mấy anh em các anh thật quá kiêu ngạo, rất có khí thế, xem ra cũng khá có tâm cơ, rất giảo hoạt.
Nghe thấy Liễu Kình Vũ nói như vậy, trên mặt Trâu Văn Siêu toát ra một cỗ ngạo khí, quẹt miệng ra vẻ vốn là thế.
Lúc này, Liễu Kình Vũ nói tiếp:
- Trâu Văn Siêu, chắc anh cho rằng lần này anh chắc thắng rồi.
Trâu Văn Siêu cười ha hả:
- Dù sao cuối cùng người thắng chắc chắn không phải anh.
Liễu Kình Vũ cười nói:
- Trâu Văn Siêu, hiện tại tôi cũng không muốn phản bác anh. Hiện tại tôi kể cho anh nghe một câu truyện khá phổ biến trên mạng. Chuyện kể có một người bạn đi mua thuốc, mua bao 20 tệ, anh ta đưa ông chủ 50 tệ, ông chủ trả lại cho anh ta 40 tệ, anh ta bỏ tiền vào túi rồi đi. Chưa đi được bao xa ông chủ gọi: “Anh bạn, chưa mang thuốc đi này”. Anh chàng cảm động, cầm 10 đồng trả lại ông chủ: “Ông trả thừa 10 đồng”. Ông chủ cảm động: “Anh bạn, tôi đổi cho cậu bao mới, bao kia là thuốc giả”. Anh chàng hút bao thuốc ông chủ mới đổi cho, thưởng thức vị thuần khiết, không khỏi cảm động nói: “Ông chủ, đưa tôi tờ 50 tệ kia, tôi đổi cho ông tờ khác”.
Lúc Liễu Kình Vũ kể câu truyện này, mọi người ở đó đều ngây dại, vì không ai ngờ, hiện tại hai bên đã giương cung bạt kiếm tới mức này rồi. Liễu Kình Vũ còn tâm tư kể cho đối phương câu truyện ngụ ngôn này.
Nhưng sau khi Liễu Kình Vũ nói xong, rất nhiều người ở đó, cả Bạch Trường Hỉ, Long Tường đều im bặt.
Liễu Kình Vũ cũng không ngốc, lúc này hắn kể câu chuyện này cũng rất có thâm ý. Những người lăn lộn đấu đá chính trị trong quan trường lâu ngày rất dễ hiểu được dụng ý thực sự mà Liễu Kình Vũ kể. Mà sau khi dân chúng vây bốn phía nghe xong câu chuyện của Liễu Kình Vũ, trước tiên là cười vang, nhưng sau khi cười, cũng có nhiều người trở nên trầm tư. Dân gian, luôn không thiếu cao thủ và người tài năng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.