Chương 207: Màn biểu diễn của Bạch Trường Hỉ
Mộng Nhập Hồng Hoang
30/06/2015
Trâu Văn Siêu nghe thấy Liễu Kình Vũ kể cho mình câu truyện này, mày nhíu chặt lại.
Lúc này, sau khi nghe Liễu Kình Vũ kể xong, Đổng Thiên Bá bên cạnh Trâu Văn Siêu cười ha hả. Theo anh ta, câu chuyện này khá thú vị. Thậm chí đám Mã Tiểu Cương, Bao Hiểu Tinh cũng mỉm cười.
Tuy nhiên Trâu Văn Siêu nghe xong câu chuyện, không chỉ không cười, ngược lại trên mặt còn đầy ngưng trọng.
Trâu Văn Siêu vẫn có tâm cơ và lòng dạ, chỉ có điều lòng dạ của anh ta mặc dù sâu, tâm cơ mặc dù giả dối, nhưng anh ta vẫn luôn ở dưới sự che chở của cha mình Trâu Hải Bằng, tâm cơ và lòng dạ của anh ta do có sự che chở của Trâu Hải Bằng nên mới tới đâu thắng đó, thứ tâm cơ và lòng dạ này thiếu kiểm chứng thực tế.
Mà tâm cơ và sự thông minh của Liễu Kình Vũ cũng là được rèn luyện qua từng trận sống chết với đủ loại kẻ địch, trong những trận mưa bom bão đạn từ hồi còn ở Đội đặc nhiệm Nanh Sói. Tuy đó không phải quan trường, nhưng là chiến trường. Những người Liễu Kình Vũ phải đối mặt đều là tinh anh chân chính của các quốc gia trên thế giới, để bảo vệ lợi ích của nước mình, dưới sự quan tâm và chỉ thị của lãnh đạo cấp trên, Liễu Kình Vũ lãnh đạo Đại đội đặc nhiệm Nanh Sói chiến đấu sinh tử với những thế lực bên ngoài.
Tuy nhiên, dù sao Trâu Văn Siêu cũng khá có tố chất, chỉ số thông minh cũng khá cao. Cho nên Liễu Kình Vũ nói xong, anh ta nghe hiểu ý nghĩa thực sự của câu chuyện. Đây là Liễu Kình Vũ đang nói với anh ta, có những người cứ luôn cho rằng bản thân tính kế người khác thành công, lợi dụng được người ta. Nhưng trên thực tế, người ta không ngốc, vào lúc anh tính kế với người khác, người ta cũng đang tính kế với anh. Liễu Kình Vũ dùng câu chuyện này nói với Trâu Văn Siêu, trước khi công bố cục diện cuối cùng, không ai có thể khăng định ai mới thực sự là người thắng cuộc.
Trâu Văn Siêu lạnh lùng nhìn Liễu Kình Vũ, trầm tư chừng hai mươi giây, mới lạnh lùng cười:
- Liễu Kình Vũ, có phải anh quá tự tin không?
Liễu Kình Vũ thản nhiên cười:
- Tôi chưa từng không tự tin, huống chi tôi chỉ đối mặt với đám đạo chích ăn cơm của cha chú. Trâu Văn Siêu, giữa chúng ta không cần phải bày trò nữa, có thủ đoạn gì cứ dùng luôn đi.
Trâu Văn Siêu lạnh lùng nhìn liếc Liễu Kình Vũ, cười ha hả, thoáng nhìn tổng giám đốc Hải Duyệt Thiên Địa, Chu Hiểu Đông đang đứng phía sau. Ông ta liền hiểu, cất bước đi tới chỗ Bạch Trường Hỉ trầm giọng nói:
- Trưởng phòng Bạch, hiện tại tôi chính thức xin Phòng Công an huyện Cảnh Lâm và anh giúp đỡ, chúng tôi hy vọng anh và Phòng Công an huyện có thể chủ trì công chính, chủ trì chính nghĩa, kiên quyết ngăn chặn và đả kích một số nhân viên côngvụ, lợi dụng chức quyền, lấy việc công báo thù riêng, muốn cưỡng chế phá dỡ công trình xây dựng hợp pháp của Hải Duyệt Thiên Địa chúng tôi.
Lúc này, trong lòng Bạch Trường Hỉ thấy rất buồn bực, nhận được điện thoại của Trâu Văn Siêu, tưởng rằng mình chỉ đến bắt Liễu Kình Vũ ẩu đả với người khác về đồn Công an điều tra. Giúp chút việc nhỏ đó đối với anh ta mà nói chỉ là chút lòng thành. Nhưng về mặt tâm lý, anh ta không muốn dính vào trong vòng tranh chấp giữa Liễu Kình Vũ và Trâu Văn Siêu. Bởi vì Bạch Trường Hỉ lăn lộn quan trường rất rõ, càng bước sâu vào sự đấu đá đảo điên này, càng là mồ chôn của nhân vật thấp cổ bé họng. Vì nhân vật lớn có bối cảnh có quan hệ, cuối cùng sẽ không sao. Ngược lại bọn họ là những nhân vật nhỏ sẽ trở thành vật hy sinh. Nhưng hiện tại, rõ ràng mình đã trở thành vũ khí của Trâu Văn Siêu rồi. Nếu anh ta bỏ đi, chính là không nể mặt Trâu Văn Siêu. Đứng sau Đổng Thiên Bá còn có một Bí thư đảng ủy công an thành phố Thương Sơn, bất kể từ góc độ nào anh ta cũng đều phải ra mặt.
Tuy trong lòng thầm hận Trâu Văn Siêu âm hiểm, nhưng Bạch Trường Hỉ vẫn không thể không đứng ra, anh ta cố tình sa sầm mặt gật gật đầu, liền nói với Liễu Kình Vũ:
- Trưởng phòng Liễu, vốn trong chuyện này, trách nhiệm của phía Công an chúng tôi chỉ là phụ trách duy trì trật tự. Nhưng hiện tại, phía câu lạc bộ Hải Duyệt Thiên Địa yêu cầu Phòng Công an chúng tôi chủ trì công chính. Tôi nghĩ Phòng Công an chúng tôi là bên thứ ba, hẳn là đủ tư cách đảm nhiệm nhân vật công chính. Lúc này tôi đang muốn hỏi các anh, Phòng Quản lý đô thị các anh muốn cưỡng chế phá dỡ công tình xây dựng thêm của câu lạc bộ Hải Duyệt Thiên Địa. Các anh có chứng cứ gì có thể chứng minh người ta xây dựng vi phạm không. Nếu không có, hành vi chấp pháp của Phòng Quản lý đô thị các anh thuộc loại chấp pháp vi phạm quy định, phải lập tức dừng lại, và nhận sự giám sát điều tra của cán bộ cấp trên.
Lúc nói Bạch Trường Hỉ cân nhắc từng câu từng chữ, bảo đảm không bị Liễu Kình Vũ nắm được bất cứ nhược điểm gì. Đây là tác phong trước sau như một của lão cáo già trong quan trường.
Sau khi nghe xong, Liễu Kình Vũ giận tím mặt.
Cất bước đi đến bên người Bạch Trường Hỉ, lấy tay dùng sức vỗ mạnh bả vai Bạch Trường Hỉ tức giận nói:
- Đồng chí Bạch Trường Hỉ, Trưởng phòng Bạch Trường Hỉ, xin anh mở to mắt ra, nhìn kĩ công trình xây dựng này, chẳng lẽ còn chưa thể coi là chứng cứ sao. Lẽ nào anh không nhìn thấy con đường cái rộng hơn 20m đột nhiên lồi ra một khối, giống như bệnh tắc ruột đó ư. Lẽ nào mắt anh bị mù? Lẽ nào Phòng Công an các anh không ai thấy công trình này vi phạm pháp luật ư, các anh còn muốn chứng cứ gì?
Lần này, Liễu Kình Vũ thật sự tức giận.
Người, có thể vô sỉ, có thể vô tri, có thể không sợ, nhưng anh không thể có mắt không tròng. Hiện tại chứng cứ rõ rành rành sừng sững trước mắt, lẽ nào đây còn chưa coi là chứng cứ.
Vậy mà cái màn khiến Liễu Kình Vũ không biết nói sao lại xuất hiện.
Sau khi Bạch Trưởng Hỉ nghe xong, cũng thản nhiên nói:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, anh thân là Trưởng phòng Quản lý đô thị, lẽ nào không biết trên quan trường tất cả đều cần dùng chứng cứ và tài liệu sao. Đúng là công trình này lồi ra một khối, nhưng anh dựa vào cái gì mà kết luận đây là vi phạm luật? Anh xem bản vẽ công trình của họ sao, xem qua quy hoạch phê duyệt của họ sao? Nếu anh không xem qua, anh dựa vào cái gì nói người ta vi phạm quy định, giống như một Trưởng phòng từng nói, nước bị ô nhiễm là màu đỏ. Nước do đậu đỏ nấu ra cũng màu đỏ. Anh cũng không thể vì nước của người ta màu đỏ mà đều coi là nước ô nhiễm được đúng không. Làm gì cũng cần có chứng cứ, tôi cần phải là tài liệu thật sự, cần con dấu của cơ quan liên quan chứng minh công trình này vi phạm quy định tôi mới có thể để người của Phòng Quản lý đô thị các anh phá dỡ tòa nhà này, không có tài liệu được cơ quan liên quan đóng dấu xác minh, không ai có thể phá dỡ công trình này.
Nói xong, Bạch Trường Hỉ vung tay, cấp dưới của anh ta đồng loạt đứng lên trước mặt Liễu Kình Vũ, chặn đường đội ngũ Phòng Quản lý đô thị đi tới.
Thấy hành động đó của Bạch Trường Hỉ, Liễu Kình Vũ thật sự hận không nắm được cổ áo anh ta mà vả cho vài cái. Nhưng Liễu Kình Vũ phải kìm nén sự kích động, vì tới tận lúc này, tuy mọi người đều biết đây là Bạch Trường Hỉ cố tình làm khó dễ mình, biết Bạch Trường Hỉ đùa bỡn với quyền lực, nhưng đây chính là quy định của quan trường. Mặc dù Liễu Kình Vũ không vui, nhưng không phải lúc nào cũng không nói gì liền động tay đánh người. Đó không phải kiêu ngạo, mà là tự tìm cái chết. Đánh người, cũng là một môn nghệ thuật sống, đánh người cũng cần kĩ xảo.
Liễu Kình Vũ nhìn ra được, Bạch Trường Hỉ lúc này đã lòi cái đuôi chính là một gã quan liêu, miệng anh ta đầy giọng quan, có thể làm như không thấy những chứng cứ đập vào mặt, lại còn đòi tài liệu có đóng dấu. Tuy Liễu Kình Vũ giận bừng bừng, nhưng lại phải đi đường vòng với anh ta, vì trên quan trường, tất cả đều cần dùng chứng cứ nói chuyện, câu này, Bạch Trường Hỉ nói không sai.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn Bạch Trường Hỉ, nói:
- Được, Trưởng phòng Bạch cần chứng cứ, vậy mời anh gọi đồng chí Vương Khải Kiến, Trưởng phòng Xây dựng tới đây, bảo ông ta mang những tài liệu liên quan tới công trình Hải Duyệt Thiên Địa, dẫn cả người phụ trách kiểm tra công trình xây dựng vi phạm quy định tới. Chẳng phải anh cần chứng cứ sao, anh gọi cú điện thoại cho ông ấy là được.
Sau khi nghe thấy Liễu Kình Vũ nói, Bạch Trường Hỉ lạnh lùng cười:
- Liễu Kình Vũ, cú điện thoại này nên là anh gọi. Vì hiện tại Phòng Quản lý đô thị các anh là bên chấp pháp, đã là các anh chấp pháp, các anh nhất định phải đưa ra những tài liệu chứng cớ có liên quan mới được.
Liễu Kình Vũ cười ha hả, gật đầu nói:
- Được, không thành vấn đề, tôi lập tức gọi cho Vương Khải Kiến.
Nói xong, Liễu Kình Vũ lấy di động ra gọi cho Vương Khải Kiến, kể lại tình hình ở đây. Bảo Vương Khải Kiến lập tức dẫn người và mang tài liệu tới. Nhưng Vương Khải Kiến lại trực tiếp từ chối, ông ta nói hiện tại ông ta đang trên đường đến thành phố, căn bản không tới được.
Cuộc nói chuyện rất ngắn, nói chuyện xong Liễu Kình Vũ liền dập máy.
Từ đầu đến cuối, Liễu Kình Vũ dường như không hề làm gì sai trái đối với Bạch Trường Hỉ, vẫn luôn thuận theo ý anh ta mà làm. Hành động khách khí này của Liễu Kình Vũ khiến Bạch Trường Hỉ cảnh giác cao độ. Vì anh ta rất rõ, Liễu Kình Vũ tuyệt đối không phải loại người nịnh hót, sao hắn lại phải làm theo ý mình, lẽ nào hắn không biết mình đang cố ý làm khó dễ hắn.
Vậy mà, sau khi Liễu Kình Vũ ngắt điện thoại với Vương Khải Kiến, lại cười ha hả với Bạch Trường Hỉ:
- Trưởng phòng Bạch, anh nghe thấy rồi chứ, Vương khải Kiến đang cố ý trốn tránh, thật ra ông ta không đi thành phố Thương Sơn. Lúc này ông ta còn đang ở Phòng Xây dựng. Tôi không mời được ông ta, nhưng hôm nay tôi bắt buộc phải phá dỡ bằng được, nên tôi chỉ có thể tìm một nhân vật lớn có thể mời được ông ta đến.
Nói xong, Liễu Kình Vũ lấy điện thoại ra, trực tiếp bấm cho Phó chủ tịch huyện phụ trách xây dựng, Từ Kiến Hoa:
- Phó chủ tịch Từ, hiện tại Phòng Quản lý đô thị chúng tôi đang tiến hành chấp pháp ở câu lạc bộ Hải Duyệt Thiên Địa…Mời ngài tới đây một chuyến, tiện dẫn Vương Khải Kiến tới, bảo ông ấy mang theo toàn bộ tài liệu có liên quan tới câu lạc bộ Hải Duyệt Thiên Địa, Phó chủ tịch Từ, tôi nghĩ ngài chắc chắn sẽ đến. Nếu ngài không đến, tôi chỉ có thể gọi điện cho Chủ tịch Hạ thậm chí là lãnh đạo Thành ủy tới.
Nói xong, Liễu Kình Vũ không đợi Từ Kiến Hoa trả lời, trực tiếp cúp máy.
Lúc này, trên mặt Liễu Kình Vũ hiện nét cười lạnh.
Lúc này, sau khi nghe Liễu Kình Vũ kể xong, Đổng Thiên Bá bên cạnh Trâu Văn Siêu cười ha hả. Theo anh ta, câu chuyện này khá thú vị. Thậm chí đám Mã Tiểu Cương, Bao Hiểu Tinh cũng mỉm cười.
Tuy nhiên Trâu Văn Siêu nghe xong câu chuyện, không chỉ không cười, ngược lại trên mặt còn đầy ngưng trọng.
Trâu Văn Siêu vẫn có tâm cơ và lòng dạ, chỉ có điều lòng dạ của anh ta mặc dù sâu, tâm cơ mặc dù giả dối, nhưng anh ta vẫn luôn ở dưới sự che chở của cha mình Trâu Hải Bằng, tâm cơ và lòng dạ của anh ta do có sự che chở của Trâu Hải Bằng nên mới tới đâu thắng đó, thứ tâm cơ và lòng dạ này thiếu kiểm chứng thực tế.
Mà tâm cơ và sự thông minh của Liễu Kình Vũ cũng là được rèn luyện qua từng trận sống chết với đủ loại kẻ địch, trong những trận mưa bom bão đạn từ hồi còn ở Đội đặc nhiệm Nanh Sói. Tuy đó không phải quan trường, nhưng là chiến trường. Những người Liễu Kình Vũ phải đối mặt đều là tinh anh chân chính của các quốc gia trên thế giới, để bảo vệ lợi ích của nước mình, dưới sự quan tâm và chỉ thị của lãnh đạo cấp trên, Liễu Kình Vũ lãnh đạo Đại đội đặc nhiệm Nanh Sói chiến đấu sinh tử với những thế lực bên ngoài.
Tuy nhiên, dù sao Trâu Văn Siêu cũng khá có tố chất, chỉ số thông minh cũng khá cao. Cho nên Liễu Kình Vũ nói xong, anh ta nghe hiểu ý nghĩa thực sự của câu chuyện. Đây là Liễu Kình Vũ đang nói với anh ta, có những người cứ luôn cho rằng bản thân tính kế người khác thành công, lợi dụng được người ta. Nhưng trên thực tế, người ta không ngốc, vào lúc anh tính kế với người khác, người ta cũng đang tính kế với anh. Liễu Kình Vũ dùng câu chuyện này nói với Trâu Văn Siêu, trước khi công bố cục diện cuối cùng, không ai có thể khăng định ai mới thực sự là người thắng cuộc.
Trâu Văn Siêu lạnh lùng nhìn Liễu Kình Vũ, trầm tư chừng hai mươi giây, mới lạnh lùng cười:
- Liễu Kình Vũ, có phải anh quá tự tin không?
Liễu Kình Vũ thản nhiên cười:
- Tôi chưa từng không tự tin, huống chi tôi chỉ đối mặt với đám đạo chích ăn cơm của cha chú. Trâu Văn Siêu, giữa chúng ta không cần phải bày trò nữa, có thủ đoạn gì cứ dùng luôn đi.
Trâu Văn Siêu lạnh lùng nhìn liếc Liễu Kình Vũ, cười ha hả, thoáng nhìn tổng giám đốc Hải Duyệt Thiên Địa, Chu Hiểu Đông đang đứng phía sau. Ông ta liền hiểu, cất bước đi tới chỗ Bạch Trường Hỉ trầm giọng nói:
- Trưởng phòng Bạch, hiện tại tôi chính thức xin Phòng Công an huyện Cảnh Lâm và anh giúp đỡ, chúng tôi hy vọng anh và Phòng Công an huyện có thể chủ trì công chính, chủ trì chính nghĩa, kiên quyết ngăn chặn và đả kích một số nhân viên côngvụ, lợi dụng chức quyền, lấy việc công báo thù riêng, muốn cưỡng chế phá dỡ công trình xây dựng hợp pháp của Hải Duyệt Thiên Địa chúng tôi.
Lúc này, trong lòng Bạch Trường Hỉ thấy rất buồn bực, nhận được điện thoại của Trâu Văn Siêu, tưởng rằng mình chỉ đến bắt Liễu Kình Vũ ẩu đả với người khác về đồn Công an điều tra. Giúp chút việc nhỏ đó đối với anh ta mà nói chỉ là chút lòng thành. Nhưng về mặt tâm lý, anh ta không muốn dính vào trong vòng tranh chấp giữa Liễu Kình Vũ và Trâu Văn Siêu. Bởi vì Bạch Trường Hỉ lăn lộn quan trường rất rõ, càng bước sâu vào sự đấu đá đảo điên này, càng là mồ chôn của nhân vật thấp cổ bé họng. Vì nhân vật lớn có bối cảnh có quan hệ, cuối cùng sẽ không sao. Ngược lại bọn họ là những nhân vật nhỏ sẽ trở thành vật hy sinh. Nhưng hiện tại, rõ ràng mình đã trở thành vũ khí của Trâu Văn Siêu rồi. Nếu anh ta bỏ đi, chính là không nể mặt Trâu Văn Siêu. Đứng sau Đổng Thiên Bá còn có một Bí thư đảng ủy công an thành phố Thương Sơn, bất kể từ góc độ nào anh ta cũng đều phải ra mặt.
Tuy trong lòng thầm hận Trâu Văn Siêu âm hiểm, nhưng Bạch Trường Hỉ vẫn không thể không đứng ra, anh ta cố tình sa sầm mặt gật gật đầu, liền nói với Liễu Kình Vũ:
- Trưởng phòng Liễu, vốn trong chuyện này, trách nhiệm của phía Công an chúng tôi chỉ là phụ trách duy trì trật tự. Nhưng hiện tại, phía câu lạc bộ Hải Duyệt Thiên Địa yêu cầu Phòng Công an chúng tôi chủ trì công chính. Tôi nghĩ Phòng Công an chúng tôi là bên thứ ba, hẳn là đủ tư cách đảm nhiệm nhân vật công chính. Lúc này tôi đang muốn hỏi các anh, Phòng Quản lý đô thị các anh muốn cưỡng chế phá dỡ công tình xây dựng thêm của câu lạc bộ Hải Duyệt Thiên Địa. Các anh có chứng cứ gì có thể chứng minh người ta xây dựng vi phạm không. Nếu không có, hành vi chấp pháp của Phòng Quản lý đô thị các anh thuộc loại chấp pháp vi phạm quy định, phải lập tức dừng lại, và nhận sự giám sát điều tra của cán bộ cấp trên.
Lúc nói Bạch Trường Hỉ cân nhắc từng câu từng chữ, bảo đảm không bị Liễu Kình Vũ nắm được bất cứ nhược điểm gì. Đây là tác phong trước sau như một của lão cáo già trong quan trường.
Sau khi nghe xong, Liễu Kình Vũ giận tím mặt.
Cất bước đi đến bên người Bạch Trường Hỉ, lấy tay dùng sức vỗ mạnh bả vai Bạch Trường Hỉ tức giận nói:
- Đồng chí Bạch Trường Hỉ, Trưởng phòng Bạch Trường Hỉ, xin anh mở to mắt ra, nhìn kĩ công trình xây dựng này, chẳng lẽ còn chưa thể coi là chứng cứ sao. Lẽ nào anh không nhìn thấy con đường cái rộng hơn 20m đột nhiên lồi ra một khối, giống như bệnh tắc ruột đó ư. Lẽ nào mắt anh bị mù? Lẽ nào Phòng Công an các anh không ai thấy công trình này vi phạm pháp luật ư, các anh còn muốn chứng cứ gì?
Lần này, Liễu Kình Vũ thật sự tức giận.
Người, có thể vô sỉ, có thể vô tri, có thể không sợ, nhưng anh không thể có mắt không tròng. Hiện tại chứng cứ rõ rành rành sừng sững trước mắt, lẽ nào đây còn chưa coi là chứng cứ.
Vậy mà cái màn khiến Liễu Kình Vũ không biết nói sao lại xuất hiện.
Sau khi Bạch Trưởng Hỉ nghe xong, cũng thản nhiên nói:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, anh thân là Trưởng phòng Quản lý đô thị, lẽ nào không biết trên quan trường tất cả đều cần dùng chứng cứ và tài liệu sao. Đúng là công trình này lồi ra một khối, nhưng anh dựa vào cái gì mà kết luận đây là vi phạm luật? Anh xem bản vẽ công trình của họ sao, xem qua quy hoạch phê duyệt của họ sao? Nếu anh không xem qua, anh dựa vào cái gì nói người ta vi phạm quy định, giống như một Trưởng phòng từng nói, nước bị ô nhiễm là màu đỏ. Nước do đậu đỏ nấu ra cũng màu đỏ. Anh cũng không thể vì nước của người ta màu đỏ mà đều coi là nước ô nhiễm được đúng không. Làm gì cũng cần có chứng cứ, tôi cần phải là tài liệu thật sự, cần con dấu của cơ quan liên quan chứng minh công trình này vi phạm quy định tôi mới có thể để người của Phòng Quản lý đô thị các anh phá dỡ tòa nhà này, không có tài liệu được cơ quan liên quan đóng dấu xác minh, không ai có thể phá dỡ công trình này.
Nói xong, Bạch Trường Hỉ vung tay, cấp dưới của anh ta đồng loạt đứng lên trước mặt Liễu Kình Vũ, chặn đường đội ngũ Phòng Quản lý đô thị đi tới.
Thấy hành động đó của Bạch Trường Hỉ, Liễu Kình Vũ thật sự hận không nắm được cổ áo anh ta mà vả cho vài cái. Nhưng Liễu Kình Vũ phải kìm nén sự kích động, vì tới tận lúc này, tuy mọi người đều biết đây là Bạch Trường Hỉ cố tình làm khó dễ mình, biết Bạch Trường Hỉ đùa bỡn với quyền lực, nhưng đây chính là quy định của quan trường. Mặc dù Liễu Kình Vũ không vui, nhưng không phải lúc nào cũng không nói gì liền động tay đánh người. Đó không phải kiêu ngạo, mà là tự tìm cái chết. Đánh người, cũng là một môn nghệ thuật sống, đánh người cũng cần kĩ xảo.
Liễu Kình Vũ nhìn ra được, Bạch Trường Hỉ lúc này đã lòi cái đuôi chính là một gã quan liêu, miệng anh ta đầy giọng quan, có thể làm như không thấy những chứng cứ đập vào mặt, lại còn đòi tài liệu có đóng dấu. Tuy Liễu Kình Vũ giận bừng bừng, nhưng lại phải đi đường vòng với anh ta, vì trên quan trường, tất cả đều cần dùng chứng cứ nói chuyện, câu này, Bạch Trường Hỉ nói không sai.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn Bạch Trường Hỉ, nói:
- Được, Trưởng phòng Bạch cần chứng cứ, vậy mời anh gọi đồng chí Vương Khải Kiến, Trưởng phòng Xây dựng tới đây, bảo ông ta mang những tài liệu liên quan tới công trình Hải Duyệt Thiên Địa, dẫn cả người phụ trách kiểm tra công trình xây dựng vi phạm quy định tới. Chẳng phải anh cần chứng cứ sao, anh gọi cú điện thoại cho ông ấy là được.
Sau khi nghe thấy Liễu Kình Vũ nói, Bạch Trường Hỉ lạnh lùng cười:
- Liễu Kình Vũ, cú điện thoại này nên là anh gọi. Vì hiện tại Phòng Quản lý đô thị các anh là bên chấp pháp, đã là các anh chấp pháp, các anh nhất định phải đưa ra những tài liệu chứng cớ có liên quan mới được.
Liễu Kình Vũ cười ha hả, gật đầu nói:
- Được, không thành vấn đề, tôi lập tức gọi cho Vương Khải Kiến.
Nói xong, Liễu Kình Vũ lấy di động ra gọi cho Vương Khải Kiến, kể lại tình hình ở đây. Bảo Vương Khải Kiến lập tức dẫn người và mang tài liệu tới. Nhưng Vương Khải Kiến lại trực tiếp từ chối, ông ta nói hiện tại ông ta đang trên đường đến thành phố, căn bản không tới được.
Cuộc nói chuyện rất ngắn, nói chuyện xong Liễu Kình Vũ liền dập máy.
Từ đầu đến cuối, Liễu Kình Vũ dường như không hề làm gì sai trái đối với Bạch Trường Hỉ, vẫn luôn thuận theo ý anh ta mà làm. Hành động khách khí này của Liễu Kình Vũ khiến Bạch Trường Hỉ cảnh giác cao độ. Vì anh ta rất rõ, Liễu Kình Vũ tuyệt đối không phải loại người nịnh hót, sao hắn lại phải làm theo ý mình, lẽ nào hắn không biết mình đang cố ý làm khó dễ hắn.
Vậy mà, sau khi Liễu Kình Vũ ngắt điện thoại với Vương Khải Kiến, lại cười ha hả với Bạch Trường Hỉ:
- Trưởng phòng Bạch, anh nghe thấy rồi chứ, Vương khải Kiến đang cố ý trốn tránh, thật ra ông ta không đi thành phố Thương Sơn. Lúc này ông ta còn đang ở Phòng Xây dựng. Tôi không mời được ông ta, nhưng hôm nay tôi bắt buộc phải phá dỡ bằng được, nên tôi chỉ có thể tìm một nhân vật lớn có thể mời được ông ta đến.
Nói xong, Liễu Kình Vũ lấy điện thoại ra, trực tiếp bấm cho Phó chủ tịch huyện phụ trách xây dựng, Từ Kiến Hoa:
- Phó chủ tịch Từ, hiện tại Phòng Quản lý đô thị chúng tôi đang tiến hành chấp pháp ở câu lạc bộ Hải Duyệt Thiên Địa…Mời ngài tới đây một chuyến, tiện dẫn Vương Khải Kiến tới, bảo ông ấy mang theo toàn bộ tài liệu có liên quan tới câu lạc bộ Hải Duyệt Thiên Địa, Phó chủ tịch Từ, tôi nghĩ ngài chắc chắn sẽ đến. Nếu ngài không đến, tôi chỉ có thể gọi điện cho Chủ tịch Hạ thậm chí là lãnh đạo Thành ủy tới.
Nói xong, Liễu Kình Vũ không đợi Từ Kiến Hoa trả lời, trực tiếp cúp máy.
Lúc này, trên mặt Liễu Kình Vũ hiện nét cười lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.