Chương 529: Lực cản mạnh mẽ.
Mộng Nhập Hồng Hoang
12/01/2017
Buổi sáng ngày thứ hai,
dưới sức ép của Liễu Kình Vũ đích thân dẫn đội đi quét dọn đường phố,
Ngụy Hoành Lâm và Tôn Húc Dương cũng lao động theo, các Ủy viên thường
vụ huyện ủy khác của huyện Thụy Nguyên cũng không dám chậm trễ, tất cả
đều vừa thầm chửi Liễu Kình Vũ không có việc gì cũng gây chuyện, vừa
không dám không cầm xẻng và chổi đích thân đi dọn rác.
Các Ủy viên thường vụ cũng là con người mà, khi họ thấy mình đích thân ra trận, sao có thể bỏ các ban ngành chủ quản cấp dưới được, do đó hầu như tất cả Ủy viên thường vụ huyện ủy đều lần lượt phát động và hiệu triệu, toàn bộ nhân viên công vụ của các đơn vị cơ quan huyện Thụy Nguyên đều mặc giáp trụ xông ra trận, tham gia vào đại quân dọn rác hùng mạnh.
Do trong cuộc họp thường vụ đều đã phân khu cho các vị Ủy viên thường vụ rồi, các vị Ủy viên thường vụ vì phải hoàn thành trong thời gian quy định cho nên nghĩ mọi cách để chia nhiệm vụ cho các bộ phận trực thuộc, từ lãnh đạo cho tới nhân viên đều ra đường làm việc, từ Trưởng phòng cho tới nhân viên, tất cả đều đảm nhận nhiệm vụ tương đương, bắt đầu khí thế làm việc ngất trời.
Dù thỉnh thoảng có người kêu khổ, thậm chí còn có người chửi ầm lên, nhưng không có cách nào thay đổi hiện thực bi thương này. Đặc biệt là khi mọi người thấy thân là các vị lãnh đạo, Ủy viên thường vụ huyện ủy đều giơ tay ra xông lên phía trước, ai dám lùi lại phía sau chứ.
Rớt lại phía sau, anh còn ngon lành hơn lãnh đạo sao? Lãnh đạo đều không dám lười biếng, anh dám lười biếng, còn muốn lăn lộn nữa không?
Bận rộn suốt 5 ngày ròng, diện mạo của các ngõ ngách, phố xá huyện Thụy Nguyên đã thay được bộ mặt mới, núi rác chồng chất đã không còn nữa, nước bẩn chảy lênh láng cũng được lưu thông và trị lý, vùng không ảnh hưởng căn bản cũng bị biến mất hoàn toàn, một số kiến trúc vi phạm luật trên tuyến phố chính dưới sự liên hợp của 11 vị Ủy viên thường vụ huyện ủy, tất cả đều không thể không dỡ bỏ.
Buổi tối, Liễu Kình Vũ và các đồng chí văn phòng Huyện ủy sau một ngày bận rộn trở về đơn vị tắm gội, thay quần áo, sau đó dưới sự dẫn dắt của Liễu Kình Vũ mọi người tìm một nhà hàng lớn ăn uống vui vẻ với nhau. Bữa cơm này do Liễu Kình Vũ mời mọi người, rượu thịt đầy đủ. Khi uống rượu, Liễu Kình Vũ không hề thể hiện gì mình là Bí thư huyện ủy, vui vẻ cùng mọi người, chè chén thoải mái. Qua những ngày lao động cùng nhau này, mọi người trong văn phòng huyện ủy đã thấy vị Bí thư huyện ủy này dù còn trẻ nhưng lại không mang dáng vẻ lãnh đạo như trong tưởng tượng của mọi người, trái lại Liễu Kình Vũ là một vị lãnh đạo bình dị dễ gần, cùng với mọi người dù là nói đến chuyện phong hoa tuyết nguyệt hay chuyện cây nhà lá vườn cũng đều rất khéo, hơn nữa trong lời nói thường có kiến giải, điều này khiến nhiều người khâm phục Liễu Kình Vũ vô cùng.
Đặc biệt là khi uống rượu, nếu là một người lãnh đạo bình thường cùng với đám tiểu tốt này uống rượu thường là cạn một chén với họ, mà lãnh đạo lại chỉ là uống ý tứ một chút là được, nhưng Liễu Kình Vũ lại khác với những người đó, chỉ cần đối phương cạn, dù đối phương có thân phận thế nào Liễu Kình Vũ cũng đều uống cạn ly rượu, hào khí ngất trời.
Giữa đàn ông với nhau, thường thì khi uống rượu dễ bị kích động nhất, đặc biệt là thấy lãnh đạo nể mặt mọi người như vậy lại càng khiến cho mọi người cảm động. Đặc biệt là khi làm việc, Liễu Kình Vũ dù thân là Bí thư huyện ủy, nhưng làm việc không hề ít hơn mọi người, nhiều khi mọi người còn mệt không làm được tiếp, nhưng Liễu Kình Vũ vẫn tiếp tục làm việc với tần suất ổn định, thể lực và nghị lực của Liễu Kình Vũ đã khiến mọi người phải khâm phục.
Sau khi uống rượu xong, tất cả những người khác ở văn phòng huyện ủy đều trở về nhà, riêng Chánh văn phòng huyện ủy Tống Hiểu Quân lại không về nhà mà cùng Liễu Kình Vũ tới nhà khách huyện ủy nơi Liễu Kình Vũ ở.
Sau khi ngồi xuống, Liễu Kình Vũ nhìn Tống Hiểu Quân nói:
– Chủ nhiệm Tống, anh về cùng tôi có lẽ là có chuyện cần nói?
Tống Hiểu Quân gật đầu nói:
– Đúng vậy, Bí thư Liễu, tôi muốn nhắc ngài, dù đến nay hiệu quả xử lý rác thải đường phố huyện Thụy Nguyên chúng ta rất tốt, hơn nữa đến nay các đường phố lớn nhỏ trong huyện đều đã sạch sẽ rồi, nhưng tôi thấy bắt đầu từ ngày mai, chúng ta mới chính thức bước vào thời kỳ chiến đấu thực sự.
Liễu Kình Vũ sửng sốt, hắn liền ý thức được tên Tống Hiểu Quân này chắc chắn là có hàm ý gì đây, bèn nói:
– Anh nói là có ý gì?
Tống Hiểu Quân cười nói:
– Bí thư Liễu, theo như kế hoạch trước đây của ngài, liệu có phải ngày mai phải thanh lý một số chuồng heo, chuồng gà và một số xưởng sản xuất nhỏ ở ven bờ sông Thụy Nguyên không?
Liễu Kình Vũ gật đầu nói:
– Đúng vậy, đúng là bố trí như vậy.
Tống Hiểu Quân nói:
– Bí thư Liễu, tôi không biết ngài có chú ý hay không, ngay sau ngày đầu tiên ngài triển khai hành động, tối hôm đó Chủ tịch huyện Ngụy và Phó bí thư Tôn liền nhảy vào, tiến hành bố trí tương quan, ngày thứ hai thì đích thân tham gia vào quét dọn.
Liễu Kình Vũ gật đầu:
– Ừ, việc này anh cũng đã nhắc tôi rồi, có vấn đề gì không?
Tống Hiểu Quân nói:
– Giai đoạn này thì không có vấn đề gì, nhưng tôi lại chú ý tới một vấn đề khác, đó chính là hôm nay dù Chủ tịch Ngụy cũng được, Phó bí thư Tôn cũng thế, họ cũng không có bất kỳ sắp xếp nào tham gia vào hành động thanh lý một số chuồng heo, chuồng gà vi phạm luật ở ven bờ Thụy Nguyên của ngài.
Sau khi Liễu Kình Vũ nghe Tống Hiểu Quân nói những lời này, lông mày nhíu lại, bởi vì bây giờ hắn vẫn chưa thành lập hệ thống, cho nên nguồn thông tin hiện nay chủ yếu là dựa vào phía bên Tống Hiểu Quân. Tống Hiểu Quân vừa nói tới tình huống này, Liễu Kình Vũ liền nhận thấy e rằng trong đó còn có một số vấn đề nữa.
Liễu Kình Vũ hỏi:
– Chủ nhiệm Tống, có phải vấn đề là nằm ở những chuồng heo, chuồng gà và một số xưởng sản xuất nhỏ đó không?
Tống Hiểu Quân gật đầu nói:
– Đúng vậy, ở huyện Thụy Nguyên chúng ta, phàm thì những người dám mở chuồng heo, chuồng gà và xưởng sản xuất ở ven bờ Thụy Nguyên đều không phải là người bình thường được. Nếu dân chúng dám mở chuồng heo, chuồng gà ở đó sớm đã bị phạt tới mức tán gia bại sản rồi, nhưng có người lại ngoại lệ, đó chính là những người có chút quan hệ với họ. Những người này vừa có mối quan hệ mật thiết với lãnh đạo ban ngành quản lý đô thị, vừa có mối quan hệ thân thích với lãnh đạo đơn vị Phòng xây dựng, thậm chí còn có một số người có quan hệ với lãnh đạo Ủy ban huyện.
Cho nên, đứng sau những công trình vi phạm này, phần lớn đều có mạng lưới quan hệ vô cùng phức tạp, dù thanh trừ rác rưởi trên đường phố dễ, nhưng quả thực nếu thanh lý những kiến trúc vi phạm này lại khó vô cùng, đó cũng chính là nguyên nhân chính vì sao Chủ tịch Ngụy và Phó bí thư Tôn đều tạm thời chưa tham gia vào. Tôi thấy họ đều muốn xem xem ngài có kết cục thế nào, thậm chí tôi hồ nghi có một số người còn muốn xem trò cười của ngài đấy.
Trong khoảng thời gian ở cùng Liễu Kình Vũ và quan sát Liễu Kình Vũ, độ tán đồng của Tống Hiểu Quân với Liễu Kình Vũ ngày càng cao, cho nên lần này anh ta quyết định nhắc nhở Liễu Kình Vũ một chút, để hắn ta chuẩn bị sẵn tâm lý, tốt nhất Liễu Kình Vũ nên tạm thời bỏ qua việc chỉnh đốn bên bờ sông Thụy Nguyên. Dù sao hiện Liễu Kình Vũ cũng đã đạt được hiệu quả dọn dẹp vệ sinh đủ để lưu vào sử sách huyện Thụy Nguyên rồi.
Tuy nhiên, sau khi Liễu Kình Vũ nghe xong lại chỉ cười thản nhiên, nói:
– Ồ, có một số người muốn xem trò cười của tôi à? Vậy thì để họ đến xem. Kế hoạch ngày mai của chúng ta không thay đổi, vẫn tập trung đúng giờ ở địa điểm, tập trung lực lượng tiến hành trận chiến cuối cùng, trong từ điển của Liễu Kình Vũ tôi quả thực không có từ bỏ dở giữa chừng.
Nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, Tống Hiểu Quân chỉ còn biết cười khổ sở, trong lòng thầm thở dài: “Liễu Kình Vũ này dù rất giỏi, nhưng tính tình vẫn có chút kiêu ngạo, có lẽ lần này hắn ta nhất định sẽ gặp phải cảnh đầu rơi máu chảy rồi.”
Tuy nhiên, buổi sáng ngày thứ hai, đúng như dự liệu của Tống Hiểu Quân, đã xảy ra chuyện mà Liễu Kình Vũ không tưởng tượng được.
Khi Liễu Kình Vũ dẫn theo người của Văn phòng huyện ủy tới phía ngoài chuồng heo loại trung bình vi phạm luật ở ven bờ sông Thụy Nguyên, bị chủ nhân của chuồng heo Hoàng Bảo Trụ dẫn theo hơn 10 công nhân ra chặn lại.
Hoàng Bảo Trụ vóc người cao lớn thô kệch, khuôn mặt dữ tợn, đứng đó nhìn như cột nhà cháy, mặt mày dữ tợn, hai mắt lộ rõ ánh nhìn sắc lạnh đi lên phía trước mặt Liễu Kình Vũ nói:
– Các người tới chỗ chúng tôi làm gì? Chỗ chúng tôi không cần vệ sinh quét dọn, các người về đi.
Liễu Kình Vũ thản nhiên nói:
– Anh là ông chủ chuồng heo này?
Hoàng Bảo Trụ lạnh lùng đáp:
– Đúng thì sao, không đúng thì sao?
Liễu Kình Vũ nói:
– Nếu anh là ông chủ ở đây, vậy tôi muốn anh mau chóng sắp xếp một chút, đưa chuồng heo này đi khỏi đây. Vị trí chuồng heo này của các anh thuộc diện cấm xây dựng, vi phạm luật, cần phải dỡ bỏ. Còn nếu anh không phải là ông chủ, vậy anh hãy gọi ông chủ của các anh ra đây.
Hoàng Bảo Trụ trợn mắt lên khinh khỉnh nhìn Liễu Kình Vũ. Nếu Liễu Kình Vũ mặc đẹp xuất hiện trước mắt gã, gã còn có thể nhận ra Liễu Kình Vũ, nhưng bây giờ Liễu Kình Vũ và đoàn người văn phòng huyện ủy đều mặc trang phục bẩn thỉu, đeo khẩu trang bẩn thủy, không ai nhận ra họ.
Hoàng Bảo Trụ cười lạnh nói:
– Tôi chính là ông chủ ở đây, tôi cũng nói cho các anh biết, tôi mặc kệ các anh từ đơn vị nào tới, từ đâu tới các anh thì các anh lại trở về đó cho tôi. Ở đây tôi kinh doanh chuồng heo đã 7, 8 năm rồi, các anh nói suông muốn chúng tôi dỡ bỏ, tổn thất này tính cho ai đây? Mau biến đi, tôi không rảnh tiếp chuyện các anh.
Lúc này, Tống Hiểu Quân tức giận quát:
– Hoàng Bảo Trụ, tôi nói cho anh biết, vị này là Bí thư huyện ủy Liễu Kình Vũ mới tới huyện Thụy Nguyên chúng ta, anh nói năng cũng phải có chừng mực.
Trước khi tới, Tống Hiểu Quân cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, biết ông chủ ở đây là Hoàng Bảo Trụ, mà tên Hoàng Bảo Trụ này rất nổi tiếng ở ven bờ sông Thụy Nguyên này. Gã ta là người trong tốp đầu tiên cùng những người kinh doanh vi phạm luật tới xây chuồng heo ở bờ sông Thụy Nguyên. Các ông anh này không những có mấy chuồng heo, chuồng gà ở bờ sông Thụy Nguyên, mà còn có hai xưởng sản xuất nữa, quan trọng nhất là người này trước đây là xã hội đen trong thành, có vài phần lưu manh côn đồ, rất khó đối phó, cộng thêm bản thân gã lại có quan hệ khá mạnh mẽ, cho nên hành vi của gã không ai dám làm gì.
Các Ủy viên thường vụ cũng là con người mà, khi họ thấy mình đích thân ra trận, sao có thể bỏ các ban ngành chủ quản cấp dưới được, do đó hầu như tất cả Ủy viên thường vụ huyện ủy đều lần lượt phát động và hiệu triệu, toàn bộ nhân viên công vụ của các đơn vị cơ quan huyện Thụy Nguyên đều mặc giáp trụ xông ra trận, tham gia vào đại quân dọn rác hùng mạnh.
Do trong cuộc họp thường vụ đều đã phân khu cho các vị Ủy viên thường vụ rồi, các vị Ủy viên thường vụ vì phải hoàn thành trong thời gian quy định cho nên nghĩ mọi cách để chia nhiệm vụ cho các bộ phận trực thuộc, từ lãnh đạo cho tới nhân viên đều ra đường làm việc, từ Trưởng phòng cho tới nhân viên, tất cả đều đảm nhận nhiệm vụ tương đương, bắt đầu khí thế làm việc ngất trời.
Dù thỉnh thoảng có người kêu khổ, thậm chí còn có người chửi ầm lên, nhưng không có cách nào thay đổi hiện thực bi thương này. Đặc biệt là khi mọi người thấy thân là các vị lãnh đạo, Ủy viên thường vụ huyện ủy đều giơ tay ra xông lên phía trước, ai dám lùi lại phía sau chứ.
Rớt lại phía sau, anh còn ngon lành hơn lãnh đạo sao? Lãnh đạo đều không dám lười biếng, anh dám lười biếng, còn muốn lăn lộn nữa không?
Bận rộn suốt 5 ngày ròng, diện mạo của các ngõ ngách, phố xá huyện Thụy Nguyên đã thay được bộ mặt mới, núi rác chồng chất đã không còn nữa, nước bẩn chảy lênh láng cũng được lưu thông và trị lý, vùng không ảnh hưởng căn bản cũng bị biến mất hoàn toàn, một số kiến trúc vi phạm luật trên tuyến phố chính dưới sự liên hợp của 11 vị Ủy viên thường vụ huyện ủy, tất cả đều không thể không dỡ bỏ.
Buổi tối, Liễu Kình Vũ và các đồng chí văn phòng Huyện ủy sau một ngày bận rộn trở về đơn vị tắm gội, thay quần áo, sau đó dưới sự dẫn dắt của Liễu Kình Vũ mọi người tìm một nhà hàng lớn ăn uống vui vẻ với nhau. Bữa cơm này do Liễu Kình Vũ mời mọi người, rượu thịt đầy đủ. Khi uống rượu, Liễu Kình Vũ không hề thể hiện gì mình là Bí thư huyện ủy, vui vẻ cùng mọi người, chè chén thoải mái. Qua những ngày lao động cùng nhau này, mọi người trong văn phòng huyện ủy đã thấy vị Bí thư huyện ủy này dù còn trẻ nhưng lại không mang dáng vẻ lãnh đạo như trong tưởng tượng của mọi người, trái lại Liễu Kình Vũ là một vị lãnh đạo bình dị dễ gần, cùng với mọi người dù là nói đến chuyện phong hoa tuyết nguyệt hay chuyện cây nhà lá vườn cũng đều rất khéo, hơn nữa trong lời nói thường có kiến giải, điều này khiến nhiều người khâm phục Liễu Kình Vũ vô cùng.
Đặc biệt là khi uống rượu, nếu là một người lãnh đạo bình thường cùng với đám tiểu tốt này uống rượu thường là cạn một chén với họ, mà lãnh đạo lại chỉ là uống ý tứ một chút là được, nhưng Liễu Kình Vũ lại khác với những người đó, chỉ cần đối phương cạn, dù đối phương có thân phận thế nào Liễu Kình Vũ cũng đều uống cạn ly rượu, hào khí ngất trời.
Giữa đàn ông với nhau, thường thì khi uống rượu dễ bị kích động nhất, đặc biệt là thấy lãnh đạo nể mặt mọi người như vậy lại càng khiến cho mọi người cảm động. Đặc biệt là khi làm việc, Liễu Kình Vũ dù thân là Bí thư huyện ủy, nhưng làm việc không hề ít hơn mọi người, nhiều khi mọi người còn mệt không làm được tiếp, nhưng Liễu Kình Vũ vẫn tiếp tục làm việc với tần suất ổn định, thể lực và nghị lực của Liễu Kình Vũ đã khiến mọi người phải khâm phục.
Sau khi uống rượu xong, tất cả những người khác ở văn phòng huyện ủy đều trở về nhà, riêng Chánh văn phòng huyện ủy Tống Hiểu Quân lại không về nhà mà cùng Liễu Kình Vũ tới nhà khách huyện ủy nơi Liễu Kình Vũ ở.
Sau khi ngồi xuống, Liễu Kình Vũ nhìn Tống Hiểu Quân nói:
– Chủ nhiệm Tống, anh về cùng tôi có lẽ là có chuyện cần nói?
Tống Hiểu Quân gật đầu nói:
– Đúng vậy, Bí thư Liễu, tôi muốn nhắc ngài, dù đến nay hiệu quả xử lý rác thải đường phố huyện Thụy Nguyên chúng ta rất tốt, hơn nữa đến nay các đường phố lớn nhỏ trong huyện đều đã sạch sẽ rồi, nhưng tôi thấy bắt đầu từ ngày mai, chúng ta mới chính thức bước vào thời kỳ chiến đấu thực sự.
Liễu Kình Vũ sửng sốt, hắn liền ý thức được tên Tống Hiểu Quân này chắc chắn là có hàm ý gì đây, bèn nói:
– Anh nói là có ý gì?
Tống Hiểu Quân cười nói:
– Bí thư Liễu, theo như kế hoạch trước đây của ngài, liệu có phải ngày mai phải thanh lý một số chuồng heo, chuồng gà và một số xưởng sản xuất nhỏ ở ven bờ sông Thụy Nguyên không?
Liễu Kình Vũ gật đầu nói:
– Đúng vậy, đúng là bố trí như vậy.
Tống Hiểu Quân nói:
– Bí thư Liễu, tôi không biết ngài có chú ý hay không, ngay sau ngày đầu tiên ngài triển khai hành động, tối hôm đó Chủ tịch huyện Ngụy và Phó bí thư Tôn liền nhảy vào, tiến hành bố trí tương quan, ngày thứ hai thì đích thân tham gia vào quét dọn.
Liễu Kình Vũ gật đầu:
– Ừ, việc này anh cũng đã nhắc tôi rồi, có vấn đề gì không?
Tống Hiểu Quân nói:
– Giai đoạn này thì không có vấn đề gì, nhưng tôi lại chú ý tới một vấn đề khác, đó chính là hôm nay dù Chủ tịch Ngụy cũng được, Phó bí thư Tôn cũng thế, họ cũng không có bất kỳ sắp xếp nào tham gia vào hành động thanh lý một số chuồng heo, chuồng gà vi phạm luật ở ven bờ Thụy Nguyên của ngài.
Sau khi Liễu Kình Vũ nghe Tống Hiểu Quân nói những lời này, lông mày nhíu lại, bởi vì bây giờ hắn vẫn chưa thành lập hệ thống, cho nên nguồn thông tin hiện nay chủ yếu là dựa vào phía bên Tống Hiểu Quân. Tống Hiểu Quân vừa nói tới tình huống này, Liễu Kình Vũ liền nhận thấy e rằng trong đó còn có một số vấn đề nữa.
Liễu Kình Vũ hỏi:
– Chủ nhiệm Tống, có phải vấn đề là nằm ở những chuồng heo, chuồng gà và một số xưởng sản xuất nhỏ đó không?
Tống Hiểu Quân gật đầu nói:
– Đúng vậy, ở huyện Thụy Nguyên chúng ta, phàm thì những người dám mở chuồng heo, chuồng gà và xưởng sản xuất ở ven bờ Thụy Nguyên đều không phải là người bình thường được. Nếu dân chúng dám mở chuồng heo, chuồng gà ở đó sớm đã bị phạt tới mức tán gia bại sản rồi, nhưng có người lại ngoại lệ, đó chính là những người có chút quan hệ với họ. Những người này vừa có mối quan hệ mật thiết với lãnh đạo ban ngành quản lý đô thị, vừa có mối quan hệ thân thích với lãnh đạo đơn vị Phòng xây dựng, thậm chí còn có một số người có quan hệ với lãnh đạo Ủy ban huyện.
Cho nên, đứng sau những công trình vi phạm này, phần lớn đều có mạng lưới quan hệ vô cùng phức tạp, dù thanh trừ rác rưởi trên đường phố dễ, nhưng quả thực nếu thanh lý những kiến trúc vi phạm này lại khó vô cùng, đó cũng chính là nguyên nhân chính vì sao Chủ tịch Ngụy và Phó bí thư Tôn đều tạm thời chưa tham gia vào. Tôi thấy họ đều muốn xem xem ngài có kết cục thế nào, thậm chí tôi hồ nghi có một số người còn muốn xem trò cười của ngài đấy.
Trong khoảng thời gian ở cùng Liễu Kình Vũ và quan sát Liễu Kình Vũ, độ tán đồng của Tống Hiểu Quân với Liễu Kình Vũ ngày càng cao, cho nên lần này anh ta quyết định nhắc nhở Liễu Kình Vũ một chút, để hắn ta chuẩn bị sẵn tâm lý, tốt nhất Liễu Kình Vũ nên tạm thời bỏ qua việc chỉnh đốn bên bờ sông Thụy Nguyên. Dù sao hiện Liễu Kình Vũ cũng đã đạt được hiệu quả dọn dẹp vệ sinh đủ để lưu vào sử sách huyện Thụy Nguyên rồi.
Tuy nhiên, sau khi Liễu Kình Vũ nghe xong lại chỉ cười thản nhiên, nói:
– Ồ, có một số người muốn xem trò cười của tôi à? Vậy thì để họ đến xem. Kế hoạch ngày mai của chúng ta không thay đổi, vẫn tập trung đúng giờ ở địa điểm, tập trung lực lượng tiến hành trận chiến cuối cùng, trong từ điển của Liễu Kình Vũ tôi quả thực không có từ bỏ dở giữa chừng.
Nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, Tống Hiểu Quân chỉ còn biết cười khổ sở, trong lòng thầm thở dài: “Liễu Kình Vũ này dù rất giỏi, nhưng tính tình vẫn có chút kiêu ngạo, có lẽ lần này hắn ta nhất định sẽ gặp phải cảnh đầu rơi máu chảy rồi.”
Tuy nhiên, buổi sáng ngày thứ hai, đúng như dự liệu của Tống Hiểu Quân, đã xảy ra chuyện mà Liễu Kình Vũ không tưởng tượng được.
Khi Liễu Kình Vũ dẫn theo người của Văn phòng huyện ủy tới phía ngoài chuồng heo loại trung bình vi phạm luật ở ven bờ sông Thụy Nguyên, bị chủ nhân của chuồng heo Hoàng Bảo Trụ dẫn theo hơn 10 công nhân ra chặn lại.
Hoàng Bảo Trụ vóc người cao lớn thô kệch, khuôn mặt dữ tợn, đứng đó nhìn như cột nhà cháy, mặt mày dữ tợn, hai mắt lộ rõ ánh nhìn sắc lạnh đi lên phía trước mặt Liễu Kình Vũ nói:
– Các người tới chỗ chúng tôi làm gì? Chỗ chúng tôi không cần vệ sinh quét dọn, các người về đi.
Liễu Kình Vũ thản nhiên nói:
– Anh là ông chủ chuồng heo này?
Hoàng Bảo Trụ lạnh lùng đáp:
– Đúng thì sao, không đúng thì sao?
Liễu Kình Vũ nói:
– Nếu anh là ông chủ ở đây, vậy tôi muốn anh mau chóng sắp xếp một chút, đưa chuồng heo này đi khỏi đây. Vị trí chuồng heo này của các anh thuộc diện cấm xây dựng, vi phạm luật, cần phải dỡ bỏ. Còn nếu anh không phải là ông chủ, vậy anh hãy gọi ông chủ của các anh ra đây.
Hoàng Bảo Trụ trợn mắt lên khinh khỉnh nhìn Liễu Kình Vũ. Nếu Liễu Kình Vũ mặc đẹp xuất hiện trước mắt gã, gã còn có thể nhận ra Liễu Kình Vũ, nhưng bây giờ Liễu Kình Vũ và đoàn người văn phòng huyện ủy đều mặc trang phục bẩn thỉu, đeo khẩu trang bẩn thủy, không ai nhận ra họ.
Hoàng Bảo Trụ cười lạnh nói:
– Tôi chính là ông chủ ở đây, tôi cũng nói cho các anh biết, tôi mặc kệ các anh từ đơn vị nào tới, từ đâu tới các anh thì các anh lại trở về đó cho tôi. Ở đây tôi kinh doanh chuồng heo đã 7, 8 năm rồi, các anh nói suông muốn chúng tôi dỡ bỏ, tổn thất này tính cho ai đây? Mau biến đi, tôi không rảnh tiếp chuyện các anh.
Lúc này, Tống Hiểu Quân tức giận quát:
– Hoàng Bảo Trụ, tôi nói cho anh biết, vị này là Bí thư huyện ủy Liễu Kình Vũ mới tới huyện Thụy Nguyên chúng ta, anh nói năng cũng phải có chừng mực.
Trước khi tới, Tống Hiểu Quân cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, biết ông chủ ở đây là Hoàng Bảo Trụ, mà tên Hoàng Bảo Trụ này rất nổi tiếng ở ven bờ sông Thụy Nguyên này. Gã ta là người trong tốp đầu tiên cùng những người kinh doanh vi phạm luật tới xây chuồng heo ở bờ sông Thụy Nguyên. Các ông anh này không những có mấy chuồng heo, chuồng gà ở bờ sông Thụy Nguyên, mà còn có hai xưởng sản xuất nữa, quan trọng nhất là người này trước đây là xã hội đen trong thành, có vài phần lưu manh côn đồ, rất khó đối phó, cộng thêm bản thân gã lại có quan hệ khá mạnh mẽ, cho nên hành vi của gã không ai dám làm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.