Chương 530: Tranh chấp ở chuồng heo.
Mộng Nhập Hồng Hoang
12/01/2017
Hoàng Bảo Trụ trừng mắt nhìn Liễu Kình Vũ đầy khinh thường nói:
– Bí thư Huyện ủy? Nhìn bộ dạng hắn như vậy mà là Bí thư huyện ủy, những tên nuôi heo này của tôi cũng còn khí chất hơn hắn, ăn mặc còn đẹp hơn hắn. Hơn nữa tuổi tác của hắn cũng chưa bằng con trai lớn của tôi, nếu hắn làm Bí thư huyện ủy thì con trai tôi cũng có thể làm Bí thư tỉnh ủy.
Hoàng Bảo Trụ nói xong, những tên thủ hạ cạnh đó đều cười rộ lên.
Nghe Hoàng Bảo Trụ dám gièm pha Liễu Kình Vũ như vậy, Tống Hiểu Quân liền nổi giận, chỉ tay vào Hoàng Bảo Trụ nói:
– Hoàng Bảo Trụ, tốt nhất anh nên giữ lấy cái miệng của mình, vị này đúng là Bí thư huyện ủy mới tới của huyện Thụy Nguyên chúng ta, tôi là Chánh văn phòng huyện ủy Tống Hiểu Quân, nếu anh còn dám ăn nói hồ đồ, sẽ tự gánh lấy hậu quả đấy.
Dù Hoàng Bảo Trụ là thành phần bất hảo, nhưng vẫn có ánh mắt, nghe Tống Hiểu Quân nói như vậy gã liền ý thức được rất có thể Tống Hiểu Quân không đùa tí nào, dù đám người Tống Hiểu Quân này ăn mặc rách nát, nhưng khí chất của họ khác với người bình thường.
Hoàng Bảo Trụ đảo mắt một lượt, lạnh lùng đáp:
– Cứ coi như các người là lãnh đạo huyện đi, nói hay làm cũng không được động tới chuồng heo của tôi. Lãnh đạo huyện các anh muốn ép tuyệt đường sống của người dân khốn khổ chúng tôi sao?
Nói tới đây, Hoàng Bảo Trụ cầm một viên gạch bên cạnh lên, hung hăng đập viên gạch vào đầu mình trước mặt mọi người, máu tươi liền chảy xuống.
Hoàng Bảo Trụ không chú ý gì tới dòng máu tươi chảy từ trên trán xuống, cầm viên gạch đó vạch một đường ngang trước mặt đám người Liễu Kình Vũ, lạnh lùng nói với đám người Liễu Kình Vũ:
– Tôi mặc kệ các anh là người nào, nhưng nếu hôm nay các anh dám bước qua đường kẻ này, tôi sẽ coi các anh là phần tử phi pháp đột nhập vào cấm địa tư nhân, ai dám vượt qua vạch kẻ này tôi sẽ một phát đập chết kẻ đó.
Trong lúc nói chuyện, Hoàng Bảo Trụ trong tay vẫn cầm viên gạch đứng ngạo nghễ, cộng thêm thân hình đen đúa của gã, quả thực đã khiến cho mọi người có mặt ở hiện trường đều khiếp sợ, không ai ngờ, tên này lại chơi ác như vậy.
Ánh mắt mọi người đều dồn về phía Liễu Kình Vũ.
Liễu Kình Vũ bình tĩnh nhìn Hoàng Bảo Trụ, bấm điện thoại 120, để bệnh viện lập tức tới chuẩn bị băng bó vết thương cho Hoàng Bảo Trụ.
Hoàng Bảo Trụ khinh thường nhìn Liễu Kình Vũ nói:
– Anh không cần chơi trò mèo khóc chuột với tôi làm gì, Hoàng Bảo Trụ tôi thấy cũng nhiều rồi, hôm nay tôi không đi đâu hết, tôi sẽ thủ ở chỗ này, tôi xem xem các anh ai dám động tới chuồng heo của tôi.
Mặc dù Hoàng Bảo Trụ tính tình vô lại, nhưng tròng mắt gã vẫn rất nhiều. Gã sớm đã nghe nói Liễu Kình Vũ đưa ra hiệu lệnh số 1, nội trong 10 ngày phải dọn dẹp hết môi trường hiện nay. Về việc này gã cũng rất khó chịu, bởi vì gã hiểu, một khi chuồng heo này của mình bị Liễu Kình Vũ dỡ bỏ, vậy thì những khoản lợi nhuận khác ở bên bờ Thụy Nguyên của mình e rằng cũng khó mà bảo toàn. Người trong huyện Thụy Nguyên này rất nghèo, mặc dù gã có ít người, nhưng muốn kiếm một ít tiền cũng không phải là chuyện dễ. Mặt khác, dù mạng lưới quan hệ của gã rất tốt, nhưng gã cũng biết phía bên chú mình, mình cũng không được chào đón, có việc gì tốt cần làm cũng không tới phiên mình, cho nên những chuồng heo, chuồng gà và xưởng sản xuất này bên bờ sông Thụy Nguyên chính là chỗ duy nhất mà gã kiếm tiền, gã không muốn từ bỏ những chỗ này, cho nên gã cần phải dùng phương thức thô bạo nhất để gây uy hiếp những người dám tiến đến cơ sở làm ăn này của mình.
Liễu Kình Vũ điềm tĩnh nhìn Hoàng Bảo Trụ vẽ đường kẻ ngang, khóe miệng lộ rõ cái cười thản nhiên, nói với Tống Hiểu Quân:
– Tống Hiểu Quân, bảo mọi người lấy hết điện thoại di động ra, mở chức năng quay chụp, lấy bằng chứng hiện trường cho tôi. Tôi xem xem ông trời của huyện Thụy Nguyên này là ai, đất là ai, không phải ai cũng vạch ra một đường là muốn làm gì thì làm.
Nói xong, Liễu Kình Vũ đi thẳng về phía đám người Tống Hiểu Quân vẫy tay.
Mọi người đã làm việc với Liễu Kình Vũ trong thời gian dài rồi, rất hiểu tác phong làm việc của Liễu Kình Vũ, nghe chỉ thị này của Liễu Kình Vũ liền lập tức hành động, cùng lúc đó các dòng điện thoại Huawei, Coolpad, Mi, Meizu, Samsung, Iphone lần lượt được lấy ra, tất cả đều nhắm thẳng Liễu Kình Vũ.
Liễu Kình Vũ bước sang bên kia vạch kẻ của Hoàng Bảo Trụ.
Sau khi Hoàng Bảo Trụ đứng ở đường kẻ ngang, thấy Liễu Kình Vũ không để ý tới sự uy hiếp của mình, vẫn bước qua vạch kẻ đó, liền nhíu mày lại.
Hoàng Bảo Trụ xuất thân là xã hội đen, gã rất hiểu việc lăn lộn trong xã hội, mềm sợ cứng, cứng sợ ngang, ngang sợ liều mạng, gã lợi hại thì người khác mới sợ gã, bây giờ Liễu Kình Vũ còn dám đùa với tính mạng tiến thẳng tới trước mặt mình, nếu mình không ngăn hắn lại, e rằng sau này mình nói người khác không coi ra gì.
Nghĩ tới đây, trong lòng Hoàng Bảo Trụ chợt sinh tà ý, hai mắt dữ tợn nhìn Liễu Kình Vũ, viên gạch trong tay giơ lên không chút do dự.
Liễu Kình Vũ không nhanh không chậm đi thẳng tới phía ngoài vạch ngang, bình thản cười với Hoàng Bảo Trụ, ngay sau đó đưa chân ra dẫm lên đường kẻ, dùng chân xóa đường kẻ.
Nhìn tới đây, Hoàng Bảo Trụ trợn trừng lên, nghiến chặt răng, miệng quát lớn:
– Con bà mày, mày đã muốn chết, vậy tao sẽ cho mày toại nguyện.
Nói xong, Hoàng Bảo Trụ hung hăng cầm viên gạch phi thẳng lên đầu Liễu Kình Vũ.
Sao Liễu Kình Vũ có thể để gã nện trúng được.
Khi viên gạch sắp rơi xuống đầu mình, Liễu Kình Vũ liền giơ tay phải lên, bắt lấy cổ tay của tên anh chị này, đồng thời tay trái giữ chặt lấy viên gạch, hai tay dùng lực nhẹ, một tay cầm viên gạch của Hoàng Bảo Trụ ném xuống đất, sau đó dùng lực đẩy về phía sau.
Hoàng Bảo Trụ bỗng bị đẩy lùi ra phía sau vài bước, đúng lúc dưới chân có viên gạch, gã không chú ý đã giáng thẳng mông xuống đất.
Hoàng Bảo Trụ thấy tình cảnh như vậy, lập tức đảo mắt, lúc này đã nằm dài xuống đất, tay ôm đầu lăn lộn dưới đất, gào rống lên:
– Người đâu mai lại đây, Bí thư huyện ủy đánh người, Bí thư huyện ủy không nói đạo lý hành hung dân chúng, Bí thư huyện ủy không muốn cho người dân chúng ta sống nữa rồi.
Cùng với tiếng gào thét như giết lợn của Hoàng Bảo Trụ, những người dân gần đó lập tức được gọi tới.
Đời sống giải trí của người dân thường huyện Thụy Nguyên rất ít, cuộc sống cũng nghèo khó, cho nên xem cảnh náo nhiệt đã trở thành một trong những sở thích lớn nhất của họ rồi, chỉ cần có náo nhiệt, tự nhiên mọi người sẽ kéo tới vây quanh.
Xem ra người xem náo nhiệt ngày càng nhiều, mọi người sau khi tới hiện trường liền lần lượt bàn tán.
Lúc này, xe cứu thương cũng đã tới hiện trường.
Dưới sự hướng dẫn của đám người Tống Hiểu Quân, đi tới trước mặt Hoàng Bảo Trụ, muốn xem vết thương cho Hoàng Bảo Trụ, Hoàng Bảo Trụ lại lấy hai tay che trán nói:
– Tôi không cần điều trị, tôi phải để lại làm bằng chứng, tôi phải gọi điện cho phóng viên truyền hình tới, tôi muốn tố cáo tên Bí thư huyện ủy Liễu Kình Vũ này, thân là lãnh đạo huyện lại đánh dân chúng. Anh đúng là táng tận lương tâm rồi, anh không xứng đáng là Bí thư của huyện này.
Lúc này, Tống Hiểu Quân điềm tĩnh nói:
– Hoàng Bảo Trụ, anh gây lộn đủ chưa? Bí thư Liễu sớm đã đề phòng thủ đoạn này của anh rồi, hầu như mỗi người chúng tôi đều có đoạn video rồi, toàn bộ quá trình mọi người đều đã nhìn thấy rất rõ. Ai cũng biết vết thương trên đầu anh là do anh tự cầm gạch đập lên, muốn hãm hại Bí thư Liễu ư, cẩn thận chúng tôi sẽ tố cáo anh tội phỉ báng.
Hoàng Bảo Trụ hừ lên một tiếng:
– Hừ, ai không biết cán bộ các anh đều bao che cho nhau, lời các anh nói làm bằng chứng được sao, đừng gạt tôi không hiểu pháp luật. Tôi cho các anh biết, dù tôi là kẻ thô lỗ, pháp luật cũng hiểu được sơ sơ đấy.
Sự tình phát triển tới mức này rồi, đã vượt ra ngoài tưởng tượng của đám người Tống Hiểu Quân. Đối mặt với dân chúng bao quanh ngày càng nhiều, đối mặt với tên Hoàng Bảo Trụ khóc lóc om sòm, mọi người quả thật có chút bó tay, chỉ còn biết trông chờ vào Liễu Kình Vũ xử lý thế nào.
Liễu Kình Vũ liền nói với những người bác sỹ:
– Các anh là bác sỹ, tôi hỏi các anh, nếu đầu bị thương chảy máu mà không kịp thời băng bó điều trị sẽ có hậu quả ra sao, nếu vì vậy mà vi khuẩn lây nhiễm sẽ có hậu quả thế nào?
Hai vị bác sỹ đi tới đều là thực tập sinh của bệnh viện huyện, khả năng làm việc của họ tuy cũng bình thường, nhưng kiến thức lý luận thì lại vô cùng phong phú, nghe Liễu Kình Vũ hỏi như vậy, một người bác sỹ liền đáp:
– Đầu bị chảy máy nếu không nhanh chóng băng bó kịp thời sẽ rất dễ bị thiếu máu lên não, dẫn tới hôn mê do mất máu. Nếu tiếp tục để cháy mảu sẽ bị tử vong do mất quá nhiều máu ở đầu. Nếu vết thương ở đầu bị vi khuẩn xâm nhập sẽ rất dễ bị bệnh viêm não, nặng thậm chí còn vì vi khuẩn cảm nhiễm mà trở thành người thực vật hoặc bị bệnh đần độn.
Lúc này, người bác sỹ còn lại nói:
– Nếu đầu bệnh nhân bị tổn thương sẽ khiến cho não bị chấn động, rất dễ vì não bị chấn động mà tổn thương tới màng não, thậm chí còn bị tụ máu ở não, dẫn tới trúng gió, liệt nửa người….
Khi Liễu Kình Vũ và những bác sỹ này nói chuyện, Hoàng Bảo Trụ vẫn đang nghe ngóng. Ban đầu gã còn cho rằng hai bác sỹ đó đang dọa người, nhưng cân nhắc lại Liễu Kình Vũ và bọn họ không quen biết nhau, họ hoàn toàn không cần phải hù dọa mình, trước đây Hoàng Bảo Trụ này dù thích chơi trò độc đấu âm, nhưng bây giờ gã cũng xem như là người có tiền, vẫn cần phải trân trọng tính mệnh của mình. Nghe hai người thực tập sinh nói như vậy liền hét lên:
– Ôi da ôi da, đau chết mất, bác sỹ, mau băng bó vết thương cho tôi, chờ băng bó xong tôi sẽ yêu cầu bệnh viện giám định vết thương. Liễu Kình Vũ, tôi nhất định phải kiện anh lên tòa án tối cao.
Liễu Kình Vũ điềm nhiên nhìn Hoàng Bảo Trụ, căn bản không chú ý gì tới gã nữa.
Chờ sau khi Hoàng Bảo Trụ được băng bó xong, Liễu Kình Vũ nhìn về phía hai người bác sỹ nói:
– Vết thương của anh ta thế nào rồi?
Một vị bác sỹ nói:
– Không sao, chỉ là bị ngoài da thôi, không có gì nghiêm trọng lắm, băng bó vào là được rồi.
Lúc này, Tống Hiểu Quân và đám người của văn phòng Huyện ủy tất cả đều hiểu ý cười vang, bây giờ họ đã hiểu, tên Hoàng Bảo Trụ này thoạt nhìn thì ra tay lỗ mãng, nhưng thực tế thì vẫn còn sợ chết lắm.
Lúc này, Liễu Kình Vũ liền nói với Tống Hiểu Quân:
– Chủ nhiệm Tống, lập tức gọi điện cho Trưởng phòng xây dựng Huyện và Trưởng phòng quản lý đô thị Huyện, gọi họ tới đây cho tôi. Tôi muốn hỏi họ xem công trình vi phạm luật lệ xây dựng này có nên dỡ bỏ hay không?
– Bí thư Huyện ủy? Nhìn bộ dạng hắn như vậy mà là Bí thư huyện ủy, những tên nuôi heo này của tôi cũng còn khí chất hơn hắn, ăn mặc còn đẹp hơn hắn. Hơn nữa tuổi tác của hắn cũng chưa bằng con trai lớn của tôi, nếu hắn làm Bí thư huyện ủy thì con trai tôi cũng có thể làm Bí thư tỉnh ủy.
Hoàng Bảo Trụ nói xong, những tên thủ hạ cạnh đó đều cười rộ lên.
Nghe Hoàng Bảo Trụ dám gièm pha Liễu Kình Vũ như vậy, Tống Hiểu Quân liền nổi giận, chỉ tay vào Hoàng Bảo Trụ nói:
– Hoàng Bảo Trụ, tốt nhất anh nên giữ lấy cái miệng của mình, vị này đúng là Bí thư huyện ủy mới tới của huyện Thụy Nguyên chúng ta, tôi là Chánh văn phòng huyện ủy Tống Hiểu Quân, nếu anh còn dám ăn nói hồ đồ, sẽ tự gánh lấy hậu quả đấy.
Dù Hoàng Bảo Trụ là thành phần bất hảo, nhưng vẫn có ánh mắt, nghe Tống Hiểu Quân nói như vậy gã liền ý thức được rất có thể Tống Hiểu Quân không đùa tí nào, dù đám người Tống Hiểu Quân này ăn mặc rách nát, nhưng khí chất của họ khác với người bình thường.
Hoàng Bảo Trụ đảo mắt một lượt, lạnh lùng đáp:
– Cứ coi như các người là lãnh đạo huyện đi, nói hay làm cũng không được động tới chuồng heo của tôi. Lãnh đạo huyện các anh muốn ép tuyệt đường sống của người dân khốn khổ chúng tôi sao?
Nói tới đây, Hoàng Bảo Trụ cầm một viên gạch bên cạnh lên, hung hăng đập viên gạch vào đầu mình trước mặt mọi người, máu tươi liền chảy xuống.
Hoàng Bảo Trụ không chú ý gì tới dòng máu tươi chảy từ trên trán xuống, cầm viên gạch đó vạch một đường ngang trước mặt đám người Liễu Kình Vũ, lạnh lùng nói với đám người Liễu Kình Vũ:
– Tôi mặc kệ các anh là người nào, nhưng nếu hôm nay các anh dám bước qua đường kẻ này, tôi sẽ coi các anh là phần tử phi pháp đột nhập vào cấm địa tư nhân, ai dám vượt qua vạch kẻ này tôi sẽ một phát đập chết kẻ đó.
Trong lúc nói chuyện, Hoàng Bảo Trụ trong tay vẫn cầm viên gạch đứng ngạo nghễ, cộng thêm thân hình đen đúa của gã, quả thực đã khiến cho mọi người có mặt ở hiện trường đều khiếp sợ, không ai ngờ, tên này lại chơi ác như vậy.
Ánh mắt mọi người đều dồn về phía Liễu Kình Vũ.
Liễu Kình Vũ bình tĩnh nhìn Hoàng Bảo Trụ, bấm điện thoại 120, để bệnh viện lập tức tới chuẩn bị băng bó vết thương cho Hoàng Bảo Trụ.
Hoàng Bảo Trụ khinh thường nhìn Liễu Kình Vũ nói:
– Anh không cần chơi trò mèo khóc chuột với tôi làm gì, Hoàng Bảo Trụ tôi thấy cũng nhiều rồi, hôm nay tôi không đi đâu hết, tôi sẽ thủ ở chỗ này, tôi xem xem các anh ai dám động tới chuồng heo của tôi.
Mặc dù Hoàng Bảo Trụ tính tình vô lại, nhưng tròng mắt gã vẫn rất nhiều. Gã sớm đã nghe nói Liễu Kình Vũ đưa ra hiệu lệnh số 1, nội trong 10 ngày phải dọn dẹp hết môi trường hiện nay. Về việc này gã cũng rất khó chịu, bởi vì gã hiểu, một khi chuồng heo này của mình bị Liễu Kình Vũ dỡ bỏ, vậy thì những khoản lợi nhuận khác ở bên bờ Thụy Nguyên của mình e rằng cũng khó mà bảo toàn. Người trong huyện Thụy Nguyên này rất nghèo, mặc dù gã có ít người, nhưng muốn kiếm một ít tiền cũng không phải là chuyện dễ. Mặt khác, dù mạng lưới quan hệ của gã rất tốt, nhưng gã cũng biết phía bên chú mình, mình cũng không được chào đón, có việc gì tốt cần làm cũng không tới phiên mình, cho nên những chuồng heo, chuồng gà và xưởng sản xuất này bên bờ sông Thụy Nguyên chính là chỗ duy nhất mà gã kiếm tiền, gã không muốn từ bỏ những chỗ này, cho nên gã cần phải dùng phương thức thô bạo nhất để gây uy hiếp những người dám tiến đến cơ sở làm ăn này của mình.
Liễu Kình Vũ điềm tĩnh nhìn Hoàng Bảo Trụ vẽ đường kẻ ngang, khóe miệng lộ rõ cái cười thản nhiên, nói với Tống Hiểu Quân:
– Tống Hiểu Quân, bảo mọi người lấy hết điện thoại di động ra, mở chức năng quay chụp, lấy bằng chứng hiện trường cho tôi. Tôi xem xem ông trời của huyện Thụy Nguyên này là ai, đất là ai, không phải ai cũng vạch ra một đường là muốn làm gì thì làm.
Nói xong, Liễu Kình Vũ đi thẳng về phía đám người Tống Hiểu Quân vẫy tay.
Mọi người đã làm việc với Liễu Kình Vũ trong thời gian dài rồi, rất hiểu tác phong làm việc của Liễu Kình Vũ, nghe chỉ thị này của Liễu Kình Vũ liền lập tức hành động, cùng lúc đó các dòng điện thoại Huawei, Coolpad, Mi, Meizu, Samsung, Iphone lần lượt được lấy ra, tất cả đều nhắm thẳng Liễu Kình Vũ.
Liễu Kình Vũ bước sang bên kia vạch kẻ của Hoàng Bảo Trụ.
Sau khi Hoàng Bảo Trụ đứng ở đường kẻ ngang, thấy Liễu Kình Vũ không để ý tới sự uy hiếp của mình, vẫn bước qua vạch kẻ đó, liền nhíu mày lại.
Hoàng Bảo Trụ xuất thân là xã hội đen, gã rất hiểu việc lăn lộn trong xã hội, mềm sợ cứng, cứng sợ ngang, ngang sợ liều mạng, gã lợi hại thì người khác mới sợ gã, bây giờ Liễu Kình Vũ còn dám đùa với tính mạng tiến thẳng tới trước mặt mình, nếu mình không ngăn hắn lại, e rằng sau này mình nói người khác không coi ra gì.
Nghĩ tới đây, trong lòng Hoàng Bảo Trụ chợt sinh tà ý, hai mắt dữ tợn nhìn Liễu Kình Vũ, viên gạch trong tay giơ lên không chút do dự.
Liễu Kình Vũ không nhanh không chậm đi thẳng tới phía ngoài vạch ngang, bình thản cười với Hoàng Bảo Trụ, ngay sau đó đưa chân ra dẫm lên đường kẻ, dùng chân xóa đường kẻ.
Nhìn tới đây, Hoàng Bảo Trụ trợn trừng lên, nghiến chặt răng, miệng quát lớn:
– Con bà mày, mày đã muốn chết, vậy tao sẽ cho mày toại nguyện.
Nói xong, Hoàng Bảo Trụ hung hăng cầm viên gạch phi thẳng lên đầu Liễu Kình Vũ.
Sao Liễu Kình Vũ có thể để gã nện trúng được.
Khi viên gạch sắp rơi xuống đầu mình, Liễu Kình Vũ liền giơ tay phải lên, bắt lấy cổ tay của tên anh chị này, đồng thời tay trái giữ chặt lấy viên gạch, hai tay dùng lực nhẹ, một tay cầm viên gạch của Hoàng Bảo Trụ ném xuống đất, sau đó dùng lực đẩy về phía sau.
Hoàng Bảo Trụ bỗng bị đẩy lùi ra phía sau vài bước, đúng lúc dưới chân có viên gạch, gã không chú ý đã giáng thẳng mông xuống đất.
Hoàng Bảo Trụ thấy tình cảnh như vậy, lập tức đảo mắt, lúc này đã nằm dài xuống đất, tay ôm đầu lăn lộn dưới đất, gào rống lên:
– Người đâu mai lại đây, Bí thư huyện ủy đánh người, Bí thư huyện ủy không nói đạo lý hành hung dân chúng, Bí thư huyện ủy không muốn cho người dân chúng ta sống nữa rồi.
Cùng với tiếng gào thét như giết lợn của Hoàng Bảo Trụ, những người dân gần đó lập tức được gọi tới.
Đời sống giải trí của người dân thường huyện Thụy Nguyên rất ít, cuộc sống cũng nghèo khó, cho nên xem cảnh náo nhiệt đã trở thành một trong những sở thích lớn nhất của họ rồi, chỉ cần có náo nhiệt, tự nhiên mọi người sẽ kéo tới vây quanh.
Xem ra người xem náo nhiệt ngày càng nhiều, mọi người sau khi tới hiện trường liền lần lượt bàn tán.
Lúc này, xe cứu thương cũng đã tới hiện trường.
Dưới sự hướng dẫn của đám người Tống Hiểu Quân, đi tới trước mặt Hoàng Bảo Trụ, muốn xem vết thương cho Hoàng Bảo Trụ, Hoàng Bảo Trụ lại lấy hai tay che trán nói:
– Tôi không cần điều trị, tôi phải để lại làm bằng chứng, tôi phải gọi điện cho phóng viên truyền hình tới, tôi muốn tố cáo tên Bí thư huyện ủy Liễu Kình Vũ này, thân là lãnh đạo huyện lại đánh dân chúng. Anh đúng là táng tận lương tâm rồi, anh không xứng đáng là Bí thư của huyện này.
Lúc này, Tống Hiểu Quân điềm tĩnh nói:
– Hoàng Bảo Trụ, anh gây lộn đủ chưa? Bí thư Liễu sớm đã đề phòng thủ đoạn này của anh rồi, hầu như mỗi người chúng tôi đều có đoạn video rồi, toàn bộ quá trình mọi người đều đã nhìn thấy rất rõ. Ai cũng biết vết thương trên đầu anh là do anh tự cầm gạch đập lên, muốn hãm hại Bí thư Liễu ư, cẩn thận chúng tôi sẽ tố cáo anh tội phỉ báng.
Hoàng Bảo Trụ hừ lên một tiếng:
– Hừ, ai không biết cán bộ các anh đều bao che cho nhau, lời các anh nói làm bằng chứng được sao, đừng gạt tôi không hiểu pháp luật. Tôi cho các anh biết, dù tôi là kẻ thô lỗ, pháp luật cũng hiểu được sơ sơ đấy.
Sự tình phát triển tới mức này rồi, đã vượt ra ngoài tưởng tượng của đám người Tống Hiểu Quân. Đối mặt với dân chúng bao quanh ngày càng nhiều, đối mặt với tên Hoàng Bảo Trụ khóc lóc om sòm, mọi người quả thật có chút bó tay, chỉ còn biết trông chờ vào Liễu Kình Vũ xử lý thế nào.
Liễu Kình Vũ liền nói với những người bác sỹ:
– Các anh là bác sỹ, tôi hỏi các anh, nếu đầu bị thương chảy máu mà không kịp thời băng bó điều trị sẽ có hậu quả ra sao, nếu vì vậy mà vi khuẩn lây nhiễm sẽ có hậu quả thế nào?
Hai vị bác sỹ đi tới đều là thực tập sinh của bệnh viện huyện, khả năng làm việc của họ tuy cũng bình thường, nhưng kiến thức lý luận thì lại vô cùng phong phú, nghe Liễu Kình Vũ hỏi như vậy, một người bác sỹ liền đáp:
– Đầu bị chảy máy nếu không nhanh chóng băng bó kịp thời sẽ rất dễ bị thiếu máu lên não, dẫn tới hôn mê do mất máu. Nếu tiếp tục để cháy mảu sẽ bị tử vong do mất quá nhiều máu ở đầu. Nếu vết thương ở đầu bị vi khuẩn xâm nhập sẽ rất dễ bị bệnh viêm não, nặng thậm chí còn vì vi khuẩn cảm nhiễm mà trở thành người thực vật hoặc bị bệnh đần độn.
Lúc này, người bác sỹ còn lại nói:
– Nếu đầu bệnh nhân bị tổn thương sẽ khiến cho não bị chấn động, rất dễ vì não bị chấn động mà tổn thương tới màng não, thậm chí còn bị tụ máu ở não, dẫn tới trúng gió, liệt nửa người….
Khi Liễu Kình Vũ và những bác sỹ này nói chuyện, Hoàng Bảo Trụ vẫn đang nghe ngóng. Ban đầu gã còn cho rằng hai bác sỹ đó đang dọa người, nhưng cân nhắc lại Liễu Kình Vũ và bọn họ không quen biết nhau, họ hoàn toàn không cần phải hù dọa mình, trước đây Hoàng Bảo Trụ này dù thích chơi trò độc đấu âm, nhưng bây giờ gã cũng xem như là người có tiền, vẫn cần phải trân trọng tính mệnh của mình. Nghe hai người thực tập sinh nói như vậy liền hét lên:
– Ôi da ôi da, đau chết mất, bác sỹ, mau băng bó vết thương cho tôi, chờ băng bó xong tôi sẽ yêu cầu bệnh viện giám định vết thương. Liễu Kình Vũ, tôi nhất định phải kiện anh lên tòa án tối cao.
Liễu Kình Vũ điềm nhiên nhìn Hoàng Bảo Trụ, căn bản không chú ý gì tới gã nữa.
Chờ sau khi Hoàng Bảo Trụ được băng bó xong, Liễu Kình Vũ nhìn về phía hai người bác sỹ nói:
– Vết thương của anh ta thế nào rồi?
Một vị bác sỹ nói:
– Không sao, chỉ là bị ngoài da thôi, không có gì nghiêm trọng lắm, băng bó vào là được rồi.
Lúc này, Tống Hiểu Quân và đám người của văn phòng Huyện ủy tất cả đều hiểu ý cười vang, bây giờ họ đã hiểu, tên Hoàng Bảo Trụ này thoạt nhìn thì ra tay lỗ mãng, nhưng thực tế thì vẫn còn sợ chết lắm.
Lúc này, Liễu Kình Vũ liền nói với Tống Hiểu Quân:
– Chủ nhiệm Tống, lập tức gọi điện cho Trưởng phòng xây dựng Huyện và Trưởng phòng quản lý đô thị Huyện, gọi họ tới đây cho tôi. Tôi muốn hỏi họ xem công trình vi phạm luật lệ xây dựng này có nên dỡ bỏ hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.