Chương 310: Ô nhiễm môi trường.
Mộng Nhập Hồng Hoang
18/08/2016
Liễu Kình Vũ lập tức nghe điện thoại.
- Đại ca, hôm nay trong quá trình kiểm tra, em phát hiện ngay bên ngoài Khu công nghệ cao, không ngờ ở đó có ba doanh nghiệp có vấn đề ô nhiễm rất nghiêm trọng. Nước ô nhiễm đen như mực trực tiếp chảy vào dòng sông Ô Lạp. Em bây giờ đang đứng cách bờ sông khoảng 20 mét, đã có thể ngửi được mùi hôi thối bốc lên, cây cỏ bên ven sông khô héo úa vàng, ở phía trước cách đó không xa có một ngôi làng, xung quanh bốn phía đều là nghĩa trang. Ngôi làng to như vậy mà chẳng thấy bao nhiêu người. Đại ca, em nghi vấn đề ô nhiễm môi trường ở đây vô cùng nghiêm trọng.
Trong lúc nói chuyện, giọng nói của Đường Trí Dũng toát ra vẻ rất lo âu.
Sau khi nghe xong điện thoại của Đường Trí Dũng, Liễu Kình Vũ thật sự có chút ngây người ra.
Hắn vẫn cho rằng Khu công nghệ cao không thể thu hút đầu tư, nguyên nhân chủ yếu là các lãnh đạo của Khu công nghệ cao không đủ năng lực, bây giờ sau khi nghe lời nói của Đường Trí Dũng, đột nhiên Liễu Kình Vũ ý thức được, chỉ sợ vấn đề của Khu công nghệ cao, tuyệt đối không chỉ là đơn phương phía ban lãnh đạo, chỉ sợ quan trọng nhất là vấn đề ô nhiễm môi trường cũng vô cùng nghiêm trọng.
Liễu Kình Vũ lập tức trầm giọng nói:
- Được, Trí Dũng, cậu tiếp tục kiểm tra đi, cậu nhớ mang theo máy quay, phải làm tốt công việc và cố gắng thu thập được bằng chứng, kiểm tra quan sát vài chỗ nữa, bây giờ tôi sẽ lập tức đến đó.
Sau khi cúp điện thoại, Liễu Kình Vũ lập tức nhíu mày.
Lúc này, Hạ Bằng Phi nhìn thấy Liễu Kình Vũ bận rộn như vậy, lập tức nói:
- Thưa Chủ tịch quận, vậy tôi lập tức sắp xếp ô tô đưa ngài qua đó.
Liễu Kình Vũ gật gật đầu:
- Như vậy đi, cậu vừa mới nhận công việc, quan hệ của cậu và người bên đội lái xe không chừng chưa quen biết lắm, một lát tôi nhờ Triệu Nhiễm dẫn cậu qua Đội lái xe giới thiệu làm quen, tuyên bố về chức vụ mới của cậu. Trong thời gian này, cậu làm quen với mọi người ở đội lái xe, xem xét gùm tôi một chút xem có người nào thích hợp không. Nếu như có, thì có thể tìm một tài xế chuyên phụ trách lái xe cho tôi.
Hạ Bằng Phi lập tức gật gật đầu đi ra ngoài.
Mười phút sau, Liễu Kình Vũ lên xe ra khỏi trụ sở Ủy ban nhân dân quận, trực tiếp chạy tới nơi tiếp giáp giữa Khu công nghệ cao và quận Lộ Bắc.
Khi Liễu Kình Vũ cho xe chạy đến địa điểm theo như lời nói của Đường Trí Dũng, gọi là thôn Phong Long, hắn phát hiện tại cổng thôn, Lưu Tiểu Phi và trợ lý đắc lực Trương Đức Dũng cùng với đám người Đường Trí Dũng đang đứng trước cổng thôn, vẻ mặt mọi người vô cùng nghiêm trọng. Đứng ở bên cạnh của mọi người là một người thôn dân khoảng chừng hơn 60, Lưu Tiểu Phi cùng mọi người đang lắng nghe người này tường thuật lại sự việc.
Khi nhìn thấy xe của Liễu Kình Vũ chạy lại, sắc mặt của người thôn dân có vẻ hoảng sợ, định xoay người rời khỏi, lúc này Lưu Tiểu Phi giữ chặt cánh tay của ông ấy nói:
- Bác à, không cần phải sợ, vị này chính là Chủ nhiệm Ban quản lý Khu công nghệ cao, trong đó bao gồm cả thôn của các bác, đều là thuộc quyền quản lý của Khu công nghệ cao. Anh ấy không giống với những người khác, anh ấy đến đây là làm chủ cho các bác.
Sau khi người dân kia nghe được lời nói của Lưu Tiểu Phi thì vô cùng sửng sốt, trong ánh mắt của lão tràn đầy nghi ngờ.
Liễu Kình Vũ nhìn thấy Lưu Tiểu Phi xuất hiện tại hiện trường, cảm thấy có chút không ngờ, nhưng hắn cũng không có biểu hiện ra ngoài, mà lập tức nhìn về phía người thôn dân kia nói:
- Chào bác, tôi là Liễu Kình Vũ, Chủ nhiệm Ban quản lý Khu công nghệ cao, thôn của các bác thuộc phạm vi quản lý của Ban quản lý, có chuyện gì bác cũng có thể phản ánh với tôi.
Người thôn dân khuôn mặt đầy nếp nhăn, tóc đã chuyển hoa râm, ánh mắt có chút cô đơn, có chút mơ hồ nhìn Liễu Kình Vũ nói:
- Anhi... Anh thật sự có thể làm chủ cho thôn chúng tôi sao? Trước kia có một số cán bộ, thậm chí là phóng viên đến đây nói là có thể làm chủ giùm chúng tôi, nhưng cuối cùng cũng chẳng giải quyết được gì cả.
Khi nói những lời này, trong đáy mắt sâu thẫm của người thôn dân xẹt qua một tia buồn bã, một tia bi thương. Đối với các cán bộ, lão đã thật sự thất vọng. Theo lão, tất cả các cán bộ đều xấu xa, sẽ không có ai đến làm chủ cho một ngôi làng nghèo khó nhỏ bé này.
Nghe được lời nói bi thảm của người thôn dân già kia, trong lòng của Liễu Kình Vũ lúc này chợt run lên.
Hắn thấy rõ ánh mắt vừa rồi của người nông dân khi nói chuyện, tuyệt vọng và bi thương, khiến Liễu Kình Vũ cảm thấy rất đau đớn.
Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:
- Bác à, tôi không dám nói tôi nhất định có thể giải quyết xong sự việc cho bác, nhưng tôi cam đoan với bác, chỉ cần tôi còn một hơi thở cuối cùng, tôi sẽ dốc hết sức vì nhân dân, giải quyết tất cả vấn đề khó khăn của mọi người.
Đối với lão nông dân đã quá tuyệt vọng với các cán bộ này, Liễu Kình Vũ cũng không hứa hẹn tuyệt đối. Bởi vì hắn biết, lão nông nhất định đã nghe được nhiều lời hứa hẹn lắm rồi, kết quả lại khiến lão quá thất vọng, cho nên, bây giờ trong lòng lão gần như là tuyệt vọng.
Sau khi nghe được Liễu Kình Vũ nói, lão nông có chút không ngờ liếc mắt nhìn Liễu Kình Vũ, trong ánh mắt hiện lên một chút hy vọng, theo sau liền “Phịch” một tiếng quỳ xuống đất, khóc rống lên, chảy nước mắt nói:
- Thanh thiên Đại lão gia à, cầu xin ngài hãy làm chủ giùm thôn Phong Long của chúng tôi đi. Nếu không, không tới 20 năm nữa, toàn bộ thôn dân chúng tôi sẽ chết hết rồi.
Liễu Kình Vũ nghe xong liền sửng sốt, hắn lập tức đỡ lão nông dậy trước, vô cùng lo lắng hỏi:
- Bác à, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao bác lại nói như vậy?
Lão nông lau nước mắt, khuôn mặt tràn đầy bi thương, bắt đầu nức nở tường thuật lại toàn bộ sự việc bi thảm của thôn nhỏ gần mười mấy năm qua.
Hơn mười năm trước, thôn nhỏ của họ là một thôn nổi tiếng giàu có, đất đai màu mỡ phì nhiêu, lại dựa vào sông Ô Lạp nên việc tưới cây tiện lợi, tôm cá phong phú. Nhưng mười hai năm trước, đầu tiên là thượng du sông Ô Lạp, bên bờ phía đông thuộc quận Lộ Bắc dựng lên một nhà máy chế biến giấy. Sau khi nhà máy chế biến giấy xây dựng không lâu, dòng nước của sông Ô Lạp liền không còn trong suốt như năm xưa, nước cả ngày đen như mực, còn tỏa ra mùi thối gay mũi. Trong mấy năm đầu tiên, thôn dân ở đây cũng không có cảm giác gì mấy, chỉ thấy có mùi gì đó khó ngửi mà thôi.
Nhưng chín năm trước, ở bờ tây sông Ô Lạp, thuộc phần đất của Khu công nghệ cao lại dựng lên một nhà máy phân hóa học, theo sau lại xây dựng một nhà máy thuốc trừ sâu. Sau khi hai nhà máy này xây dựng, lập tức làm cho cả thôn Phong Long xảy ra biến hóa rất lớn.
Đầu tiên là nhà máy phân hóa học và nhà máy thuốc trừ sâu, khi sản xuất phát ra mùi khói gay mũi, đến nỗi các thôn dân không dám mở cửa sổ. Càng về sau, mặc dù là đã đóng chặt kín tất cả cửa nhưng cũng không thể ngăn cản mùi khó chịu kia. Sau này lúc ngủ các thôn dân chỉ có thể dùng khăn ướt che mũi. Theo sau trong vòng chín năm, ngôi làng nhỏ chỉ có 280 người này, có đến 108 người chết vì bị bệnh ung thư, chiếm 90% nguyên nhân tử vong của cả thôn. Những người tử vong vì ung thư, dưới 50 tuổi chiếm hơn 50%, người nhỏ tuổi nhất tử vong do bị ung thư khi chưa tới 3 tuổi.
Ung thư thực quản, ung thư dạ dày, ung thư tuyến tiền liệt, ung thư phổi, ung thư gan, ung thư đường ruột, tất cả các chủng loại ung thư bệnh nào đều có hết. Ngay cả trong những thôn dân còn sống, tỷ lệ người mắc bệnh ung thư vẫn cao trên 50%. Nói cách khác, thân thể của 50% còn lại cũng bị mắc bệnh này bệnh kia. Mà người trẻ tuổi có chút năng lực tất cả đều bỏ cái thôn này ra đi, tới một nơi khác mà sống.
Vì lâu ngày dùng nước bẩn tưới cây, nên làm cho đất đai bị khô cứng, sản lượng bị giảm xuống, những con heo mà nông dân nuôi dưỡng chỉ vừa được hơn 60kg, đa số đều bị bệnh nát móng, mà những lương thực nông dân tự mình làm ra cũng không dám ăn, chỉ có thể đem bán ở những chợ xa một chút, đổi một số lương thực ở các địa phương khác về ăn.
Nhưng mà, điều khiến cho thôn dân thôn Phong Long cảm thấy vô cùng tuyệt vọng là họ đã từng nhiều lần tìm đến cán bộ Ban quản lý Khu công nghệ cao, lúc đó Ban quản lý đã hứa hẹn thật tốt, sẽ giúp đỡ họ giải quyết vấn đề. Nhưng lần này đến lần khác đều không có câu trả lời. Các thôn dân còn từng đi tụ tập khiếu nại trước cửa Ủy ban nhân dân thành phố, nhưng người phụ trách lúc đó nghe họ báo cáo xong, sau khi nói vài câu cam đoan sẽ giải quyết với họ, xong lại đâu vào đấy.
Càng về sau, vì liên tiếp có người chết đi, lại có rất nhiều người trẻ tuổi rời khỏi quê hương, cho nên dù họ rất muốn đi tụ tập khiếu nại cũng làm không được rồi, chỉ có thể ngồi ăn rồi chờ chết trong tuyệt vọng.
Nghe thấy câu chuyện đau buồn của người nông dân này, từng câu từng câu tường thuật như khóc ra máu vậy, Liễu Kình Vũ cảm thấy thật sự giận dữ, trong lòng không thể nhịn được nữa, Liễu Kình Vũ nhẹ nhàng gật gật đầu nói:
- Bác à, có thể dẫn tôi đến nhà bác xem nước giếng được không?
Lão nông gật gật đầu, dẫn theo Liễu Kình Vũ và đám người Lưu Tiểu Phi, Đường Trí Dũng đi đến một ngôi nhà ngói cách đó không xa.
Ngôi nhà ngói thoạt nhìn còn mới, trang hoàng bên ngoài cũng không tệ lắm, nhưng sau khi tiến vào trong thì lại không thấy ai đi ra.
Lúc này, Lưu Tiểu Phi nhìn về phía lão nông dân hỏi:
- Người nhà của bác đâu?
Lão nông nghe được Lưu Tiểu Phi hỏi, mặt lại đầy nước mắt:
- Tôi đã không còn người nhà rồi. Toàn bộ trong nhà chỉ có một mình ông già này thôi. Con tôi khi làm ở nhà máy thuốc trừ sâu, chết trong một tai nạn lao động rồi, con dâu tôi đi lấy chồng khác, còn vợ tôi cùng với đứa cháu ba tuổi tất cả đều chết vì bệnh ung thư rồi.
Nói tới đây, lão nông ngồi chồm hổm trên mặt đất buồn rầu khóc rống lên.
Giờ phút này, Liễu Kình Vũ và Lưu Tiểu Phi, Đường Trí Dũng ba người đều cảm giác được một sự đau buồn ập xuống, khóe mắt tất cả đều đã ươn ướt.
Ai cũng thật không ngờ, tại một thôn nhỏ bé này, lại có thể xảy ra sự việc bi thảm đau buồn như vậy.
Sắc mặt của Lưu Tiểu Phi giờ phút này đã trở nên âm trầm dị thường, ánh mắt nhìn về phía Liễu Kình Vũ cũng rất phẫn nộ và bất mãn.
Lúc này, Liễu Kình Vũ đứng dậy, đi đến bên cạnh máy bơm nước, kéo công tắc điện để bơm một thùng nước.
Khi thùng nước được bơm lên, Liễu Kình Vũ liền ngửi thấy có một mùi nồng nặc gay mũi, mà điều khiến Liễu Kình Vũ thực sự tức giận chính là màu nước giếng này không ngờ là màu đỏ đấy.
Lúc này, lão nông cũng đã khóc xong đứng dậy, nói với Liễu Kình Vũ:
- Thanh thiên Đại lão gia, ngài xem, đây là nguồn nước uống của thôn chúng tôi. Giếng nhà của chúng tôi khi đào được cho là rất sâu, hơn 30m, mặc dù là như vậy, nguồn nước vẫn bị thế này. Về phần những thôn dân khác, đa số giếng nhà của họ khi đào cũng không sâu bằng giếng của tôi, mùi nước giếng lại càng nồng nặc hơn. Tính đến hiện tại, toàn bộ thôn chúng tôi có 280 người, trong 60 hộ gia đình đã có 18 hộ chết sạch toàn bộ, có 15 hộ chỉ còn lại có một, hai người thôi, số còn lại gần như nhà nào cũng có người bị chết vì các loại ung thư đấy.
Sau khi Liễu Kình Vũ nghe xong, cắn chặt răng nói:
- Bác à, bác yên tâm đi, chuyện này Liễu Kình Vũ tôi nhất quyết sẽ sử lý. Tôi nhất định sẽ khiến cho ba cái nhà xưởng trong vòng một tuần...Không, trong vòng hai ngày, toàn bộ đều đình công. Đây là lời hứa của tôi đối với bác, đối với toàn thể thôn dân.
- Đại ca, hôm nay trong quá trình kiểm tra, em phát hiện ngay bên ngoài Khu công nghệ cao, không ngờ ở đó có ba doanh nghiệp có vấn đề ô nhiễm rất nghiêm trọng. Nước ô nhiễm đen như mực trực tiếp chảy vào dòng sông Ô Lạp. Em bây giờ đang đứng cách bờ sông khoảng 20 mét, đã có thể ngửi được mùi hôi thối bốc lên, cây cỏ bên ven sông khô héo úa vàng, ở phía trước cách đó không xa có một ngôi làng, xung quanh bốn phía đều là nghĩa trang. Ngôi làng to như vậy mà chẳng thấy bao nhiêu người. Đại ca, em nghi vấn đề ô nhiễm môi trường ở đây vô cùng nghiêm trọng.
Trong lúc nói chuyện, giọng nói của Đường Trí Dũng toát ra vẻ rất lo âu.
Sau khi nghe xong điện thoại của Đường Trí Dũng, Liễu Kình Vũ thật sự có chút ngây người ra.
Hắn vẫn cho rằng Khu công nghệ cao không thể thu hút đầu tư, nguyên nhân chủ yếu là các lãnh đạo của Khu công nghệ cao không đủ năng lực, bây giờ sau khi nghe lời nói của Đường Trí Dũng, đột nhiên Liễu Kình Vũ ý thức được, chỉ sợ vấn đề của Khu công nghệ cao, tuyệt đối không chỉ là đơn phương phía ban lãnh đạo, chỉ sợ quan trọng nhất là vấn đề ô nhiễm môi trường cũng vô cùng nghiêm trọng.
Liễu Kình Vũ lập tức trầm giọng nói:
- Được, Trí Dũng, cậu tiếp tục kiểm tra đi, cậu nhớ mang theo máy quay, phải làm tốt công việc và cố gắng thu thập được bằng chứng, kiểm tra quan sát vài chỗ nữa, bây giờ tôi sẽ lập tức đến đó.
Sau khi cúp điện thoại, Liễu Kình Vũ lập tức nhíu mày.
Lúc này, Hạ Bằng Phi nhìn thấy Liễu Kình Vũ bận rộn như vậy, lập tức nói:
- Thưa Chủ tịch quận, vậy tôi lập tức sắp xếp ô tô đưa ngài qua đó.
Liễu Kình Vũ gật gật đầu:
- Như vậy đi, cậu vừa mới nhận công việc, quan hệ của cậu và người bên đội lái xe không chừng chưa quen biết lắm, một lát tôi nhờ Triệu Nhiễm dẫn cậu qua Đội lái xe giới thiệu làm quen, tuyên bố về chức vụ mới của cậu. Trong thời gian này, cậu làm quen với mọi người ở đội lái xe, xem xét gùm tôi một chút xem có người nào thích hợp không. Nếu như có, thì có thể tìm một tài xế chuyên phụ trách lái xe cho tôi.
Hạ Bằng Phi lập tức gật gật đầu đi ra ngoài.
Mười phút sau, Liễu Kình Vũ lên xe ra khỏi trụ sở Ủy ban nhân dân quận, trực tiếp chạy tới nơi tiếp giáp giữa Khu công nghệ cao và quận Lộ Bắc.
Khi Liễu Kình Vũ cho xe chạy đến địa điểm theo như lời nói của Đường Trí Dũng, gọi là thôn Phong Long, hắn phát hiện tại cổng thôn, Lưu Tiểu Phi và trợ lý đắc lực Trương Đức Dũng cùng với đám người Đường Trí Dũng đang đứng trước cổng thôn, vẻ mặt mọi người vô cùng nghiêm trọng. Đứng ở bên cạnh của mọi người là một người thôn dân khoảng chừng hơn 60, Lưu Tiểu Phi cùng mọi người đang lắng nghe người này tường thuật lại sự việc.
Khi nhìn thấy xe của Liễu Kình Vũ chạy lại, sắc mặt của người thôn dân có vẻ hoảng sợ, định xoay người rời khỏi, lúc này Lưu Tiểu Phi giữ chặt cánh tay của ông ấy nói:
- Bác à, không cần phải sợ, vị này chính là Chủ nhiệm Ban quản lý Khu công nghệ cao, trong đó bao gồm cả thôn của các bác, đều là thuộc quyền quản lý của Khu công nghệ cao. Anh ấy không giống với những người khác, anh ấy đến đây là làm chủ cho các bác.
Sau khi người dân kia nghe được lời nói của Lưu Tiểu Phi thì vô cùng sửng sốt, trong ánh mắt của lão tràn đầy nghi ngờ.
Liễu Kình Vũ nhìn thấy Lưu Tiểu Phi xuất hiện tại hiện trường, cảm thấy có chút không ngờ, nhưng hắn cũng không có biểu hiện ra ngoài, mà lập tức nhìn về phía người thôn dân kia nói:
- Chào bác, tôi là Liễu Kình Vũ, Chủ nhiệm Ban quản lý Khu công nghệ cao, thôn của các bác thuộc phạm vi quản lý của Ban quản lý, có chuyện gì bác cũng có thể phản ánh với tôi.
Người thôn dân khuôn mặt đầy nếp nhăn, tóc đã chuyển hoa râm, ánh mắt có chút cô đơn, có chút mơ hồ nhìn Liễu Kình Vũ nói:
- Anhi... Anh thật sự có thể làm chủ cho thôn chúng tôi sao? Trước kia có một số cán bộ, thậm chí là phóng viên đến đây nói là có thể làm chủ giùm chúng tôi, nhưng cuối cùng cũng chẳng giải quyết được gì cả.
Khi nói những lời này, trong đáy mắt sâu thẫm của người thôn dân xẹt qua một tia buồn bã, một tia bi thương. Đối với các cán bộ, lão đã thật sự thất vọng. Theo lão, tất cả các cán bộ đều xấu xa, sẽ không có ai đến làm chủ cho một ngôi làng nghèo khó nhỏ bé này.
Nghe được lời nói bi thảm của người thôn dân già kia, trong lòng của Liễu Kình Vũ lúc này chợt run lên.
Hắn thấy rõ ánh mắt vừa rồi của người nông dân khi nói chuyện, tuyệt vọng và bi thương, khiến Liễu Kình Vũ cảm thấy rất đau đớn.
Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:
- Bác à, tôi không dám nói tôi nhất định có thể giải quyết xong sự việc cho bác, nhưng tôi cam đoan với bác, chỉ cần tôi còn một hơi thở cuối cùng, tôi sẽ dốc hết sức vì nhân dân, giải quyết tất cả vấn đề khó khăn của mọi người.
Đối với lão nông dân đã quá tuyệt vọng với các cán bộ này, Liễu Kình Vũ cũng không hứa hẹn tuyệt đối. Bởi vì hắn biết, lão nông nhất định đã nghe được nhiều lời hứa hẹn lắm rồi, kết quả lại khiến lão quá thất vọng, cho nên, bây giờ trong lòng lão gần như là tuyệt vọng.
Sau khi nghe được Liễu Kình Vũ nói, lão nông có chút không ngờ liếc mắt nhìn Liễu Kình Vũ, trong ánh mắt hiện lên một chút hy vọng, theo sau liền “Phịch” một tiếng quỳ xuống đất, khóc rống lên, chảy nước mắt nói:
- Thanh thiên Đại lão gia à, cầu xin ngài hãy làm chủ giùm thôn Phong Long của chúng tôi đi. Nếu không, không tới 20 năm nữa, toàn bộ thôn dân chúng tôi sẽ chết hết rồi.
Liễu Kình Vũ nghe xong liền sửng sốt, hắn lập tức đỡ lão nông dậy trước, vô cùng lo lắng hỏi:
- Bác à, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao bác lại nói như vậy?
Lão nông lau nước mắt, khuôn mặt tràn đầy bi thương, bắt đầu nức nở tường thuật lại toàn bộ sự việc bi thảm của thôn nhỏ gần mười mấy năm qua.
Hơn mười năm trước, thôn nhỏ của họ là một thôn nổi tiếng giàu có, đất đai màu mỡ phì nhiêu, lại dựa vào sông Ô Lạp nên việc tưới cây tiện lợi, tôm cá phong phú. Nhưng mười hai năm trước, đầu tiên là thượng du sông Ô Lạp, bên bờ phía đông thuộc quận Lộ Bắc dựng lên một nhà máy chế biến giấy. Sau khi nhà máy chế biến giấy xây dựng không lâu, dòng nước của sông Ô Lạp liền không còn trong suốt như năm xưa, nước cả ngày đen như mực, còn tỏa ra mùi thối gay mũi. Trong mấy năm đầu tiên, thôn dân ở đây cũng không có cảm giác gì mấy, chỉ thấy có mùi gì đó khó ngửi mà thôi.
Nhưng chín năm trước, ở bờ tây sông Ô Lạp, thuộc phần đất của Khu công nghệ cao lại dựng lên một nhà máy phân hóa học, theo sau lại xây dựng một nhà máy thuốc trừ sâu. Sau khi hai nhà máy này xây dựng, lập tức làm cho cả thôn Phong Long xảy ra biến hóa rất lớn.
Đầu tiên là nhà máy phân hóa học và nhà máy thuốc trừ sâu, khi sản xuất phát ra mùi khói gay mũi, đến nỗi các thôn dân không dám mở cửa sổ. Càng về sau, mặc dù là đã đóng chặt kín tất cả cửa nhưng cũng không thể ngăn cản mùi khó chịu kia. Sau này lúc ngủ các thôn dân chỉ có thể dùng khăn ướt che mũi. Theo sau trong vòng chín năm, ngôi làng nhỏ chỉ có 280 người này, có đến 108 người chết vì bị bệnh ung thư, chiếm 90% nguyên nhân tử vong của cả thôn. Những người tử vong vì ung thư, dưới 50 tuổi chiếm hơn 50%, người nhỏ tuổi nhất tử vong do bị ung thư khi chưa tới 3 tuổi.
Ung thư thực quản, ung thư dạ dày, ung thư tuyến tiền liệt, ung thư phổi, ung thư gan, ung thư đường ruột, tất cả các chủng loại ung thư bệnh nào đều có hết. Ngay cả trong những thôn dân còn sống, tỷ lệ người mắc bệnh ung thư vẫn cao trên 50%. Nói cách khác, thân thể của 50% còn lại cũng bị mắc bệnh này bệnh kia. Mà người trẻ tuổi có chút năng lực tất cả đều bỏ cái thôn này ra đi, tới một nơi khác mà sống.
Vì lâu ngày dùng nước bẩn tưới cây, nên làm cho đất đai bị khô cứng, sản lượng bị giảm xuống, những con heo mà nông dân nuôi dưỡng chỉ vừa được hơn 60kg, đa số đều bị bệnh nát móng, mà những lương thực nông dân tự mình làm ra cũng không dám ăn, chỉ có thể đem bán ở những chợ xa một chút, đổi một số lương thực ở các địa phương khác về ăn.
Nhưng mà, điều khiến cho thôn dân thôn Phong Long cảm thấy vô cùng tuyệt vọng là họ đã từng nhiều lần tìm đến cán bộ Ban quản lý Khu công nghệ cao, lúc đó Ban quản lý đã hứa hẹn thật tốt, sẽ giúp đỡ họ giải quyết vấn đề. Nhưng lần này đến lần khác đều không có câu trả lời. Các thôn dân còn từng đi tụ tập khiếu nại trước cửa Ủy ban nhân dân thành phố, nhưng người phụ trách lúc đó nghe họ báo cáo xong, sau khi nói vài câu cam đoan sẽ giải quyết với họ, xong lại đâu vào đấy.
Càng về sau, vì liên tiếp có người chết đi, lại có rất nhiều người trẻ tuổi rời khỏi quê hương, cho nên dù họ rất muốn đi tụ tập khiếu nại cũng làm không được rồi, chỉ có thể ngồi ăn rồi chờ chết trong tuyệt vọng.
Nghe thấy câu chuyện đau buồn của người nông dân này, từng câu từng câu tường thuật như khóc ra máu vậy, Liễu Kình Vũ cảm thấy thật sự giận dữ, trong lòng không thể nhịn được nữa, Liễu Kình Vũ nhẹ nhàng gật gật đầu nói:
- Bác à, có thể dẫn tôi đến nhà bác xem nước giếng được không?
Lão nông gật gật đầu, dẫn theo Liễu Kình Vũ và đám người Lưu Tiểu Phi, Đường Trí Dũng đi đến một ngôi nhà ngói cách đó không xa.
Ngôi nhà ngói thoạt nhìn còn mới, trang hoàng bên ngoài cũng không tệ lắm, nhưng sau khi tiến vào trong thì lại không thấy ai đi ra.
Lúc này, Lưu Tiểu Phi nhìn về phía lão nông dân hỏi:
- Người nhà của bác đâu?
Lão nông nghe được Lưu Tiểu Phi hỏi, mặt lại đầy nước mắt:
- Tôi đã không còn người nhà rồi. Toàn bộ trong nhà chỉ có một mình ông già này thôi. Con tôi khi làm ở nhà máy thuốc trừ sâu, chết trong một tai nạn lao động rồi, con dâu tôi đi lấy chồng khác, còn vợ tôi cùng với đứa cháu ba tuổi tất cả đều chết vì bệnh ung thư rồi.
Nói tới đây, lão nông ngồi chồm hổm trên mặt đất buồn rầu khóc rống lên.
Giờ phút này, Liễu Kình Vũ và Lưu Tiểu Phi, Đường Trí Dũng ba người đều cảm giác được một sự đau buồn ập xuống, khóe mắt tất cả đều đã ươn ướt.
Ai cũng thật không ngờ, tại một thôn nhỏ bé này, lại có thể xảy ra sự việc bi thảm đau buồn như vậy.
Sắc mặt của Lưu Tiểu Phi giờ phút này đã trở nên âm trầm dị thường, ánh mắt nhìn về phía Liễu Kình Vũ cũng rất phẫn nộ và bất mãn.
Lúc này, Liễu Kình Vũ đứng dậy, đi đến bên cạnh máy bơm nước, kéo công tắc điện để bơm một thùng nước.
Khi thùng nước được bơm lên, Liễu Kình Vũ liền ngửi thấy có một mùi nồng nặc gay mũi, mà điều khiến Liễu Kình Vũ thực sự tức giận chính là màu nước giếng này không ngờ là màu đỏ đấy.
Lúc này, lão nông cũng đã khóc xong đứng dậy, nói với Liễu Kình Vũ:
- Thanh thiên Đại lão gia, ngài xem, đây là nguồn nước uống của thôn chúng tôi. Giếng nhà của chúng tôi khi đào được cho là rất sâu, hơn 30m, mặc dù là như vậy, nguồn nước vẫn bị thế này. Về phần những thôn dân khác, đa số giếng nhà của họ khi đào cũng không sâu bằng giếng của tôi, mùi nước giếng lại càng nồng nặc hơn. Tính đến hiện tại, toàn bộ thôn chúng tôi có 280 người, trong 60 hộ gia đình đã có 18 hộ chết sạch toàn bộ, có 15 hộ chỉ còn lại có một, hai người thôi, số còn lại gần như nhà nào cũng có người bị chết vì các loại ung thư đấy.
Sau khi Liễu Kình Vũ nghe xong, cắn chặt răng nói:
- Bác à, bác yên tâm đi, chuyện này Liễu Kình Vũ tôi nhất quyết sẽ sử lý. Tôi nhất định sẽ khiến cho ba cái nhà xưởng trong vòng một tuần...Không, trong vòng hai ngày, toàn bộ đều đình công. Đây là lời hứa của tôi đối với bác, đối với toàn thể thôn dân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.