Chương 309: Thư ký Hạ Bằng Phi.
Mộng Nhập Hồng Hoang
18/08/2016
Cũng trong lúc đó, Hạ Bằng Phi vẫn chưa trả lời Tiền Chí Dương thì cửa
phòng làm việc được mở ra, Chủ nhiệm văn phòng Ủy ban nhân dân Triệu
Nhiễm cất bước đến, nhìn thấy bộ dạng vênh mặt hất hàm của Tiền Chí
Dương đang đứng ở bên cạnh sai khiến Hạ Bằng Phi, trong lòng không kìm
được tiếng cười lạnh.
Trước kia Triệu Nhiễm có nghe nói qua về Tiền Chí Dương, rất thích ức hiếp nhân viên mới ở phòng Thư ký, nhất là những người không có bối cảnh quan hệ, hiện giờ nhìn thấy y hình như đang ức hiếp Hạ Bằng Phi, nên khóe miệng của Triệu Nhiễm không kìm được miết lên, trong lòng thầm nghĩ: “Tiền Chí Dương, bây giờ anh đang tự tìm đến cái chết đấy, nếu như nói trước kia Hạ Bằng Phi thuộc loại nhân viên nhỏ bé mặc cho người ta chém giết hành hạ, thì từ nay về sau, chỉ sợ là tôi cũng phải cẩn thận ứng phó, chủ động kết thân. Người ta bây giờ là thư ký Chủ tịch quận đấy, nếu lăn lộn được tốt, sau này sẽ là người mà Chủ tịch quận tín nhiệm nhất, đắc tội với hắn, không phải là ngươi tự tìm đến cái chết sao”.
Triệu Nhiễm vừa đi vào trong vừa nhẹ nhàng giả vờ ho khan một tiếng.
Tiền Chí Dương liền quay đầu liếc nhìn Triệu Nhiễm một cái, xong lập tức quay lại nhìn Hạ Bằng Phi nói:
- Hạ Bằng Phi, tôi giao nhiệm vụ cho cậu, cậu có thể hoàn thành được không?
Tiền Chí Dương chưa biết tin Chánh văn phòng Trần Chính Vĩ đã nghỉ việc, nên càng không biết trước mắt vị này chính là người mới nhậm chức Chánh văn phòng, mà y lại thuộc về người của Trần Chính Vĩ, bình thường cũng không để ý đến Phó chủ nhiệm Triệu Nhiễm này lắm. Bởi vì phòng Thư ký của bọn họ chủ yếu là phục vụ cho các cấp lãnh đạo quận, nên điều này cũng làm cho tầm mắt của Tiền Chí Dương tương đối cao.
Nhìn thấy bộ dạng này của Tiền Chí Dương, đương nhiên trong bụng Triệu Nhiễm hiểu được chuyện gì xảy ra, người này rõ ràng là không thèm đếm xỉa đến mình. Nếu là lúc trước, trong lòng Triệu Nhiễm có lẽ sẽ có một chút phẫn nộ, nhưng hiện tại, ngồi trên vị trí Chánh văn phòng này, lúc này nhìn lại Tiền Chí Dương, trong lòng của y sớm đã cảm thấy vô cùng lạnh nhạt, y bước tới trước mặt của Hạ Bằng Phi, vừa đúng lúc Hạ Bằng Phi định trả lời tiền Chí Dương, và nói:
- Được rồi, Hạ Bằng Phi, từ bây giờ trở đi, hãy bỏ xuống tất cả công việc trên tay cậu, cậu đã được Chủ tịch quận Liễu chọn làm thư ký của ngài ấy rồi. Cậu theo tôi đi ra đây một chút, tôi có một số việc cần phải thông báo với cậu .
Hạ Bằng Phi sau khi nghe xong lời nói của Triệu Nhiễm, lúc ấy rõ ràng cảm thấy hết sức hoảng hốt, tuy nhiên nét mặt của Hạ Bằng Phi khôi phục bình tĩnh trở lại rất nhanh, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó đứng dậy, hướng về phía Tiền Chí Dương ngập tràn xin lỗi, lập tức cười nói:
- Chủ nhiệm Triệu, cảm ơn ngài.
Câu nói tuy rất ngắn, nhưng lại bao gồm rất nhiều ý nghĩa.
Tiền Chí Dương vẫn đứng ở nguyên chỗ ngây người ra, Hạ Bằng Phi cũng đã cất bước đi theo Triệu Nhiễm ra ngoài.
Giờ phút này đối với biểu hiện của Hạ Bằng Phi, Triệu Nhiễm cảm thấy hết sức hài lòng. Từ một loạt biểu hiện nãy giờ của Hạ Bằng Phi, xem ra người thanh niên này vô cùng thông minh, mặc dù mình vẫn chưa có triệu tập tất cả nhân viên văn phòng, tuyên bố về việc mình hiện là người đảm nhiệm mới, nhưng đơn giản một câu nói của mình, Hạ Bằng Phi đã đoán được sự thật là mình hiện làm Chủ nhiệm, mà vừa rồi câu nói cảm ơn, rất rõ ràng là anh ta đoán được chính mình đã đề cử anh ta cho Liễu Kình Vũ, nhất là vừa rồi Hạ Bằng Phi biểu hiện ra vẻ bình tĩnh không quan tâm hơn thua, càng làm cho Triệu Nhiễm vô cùng tán thưởng.
Triệu Nhiễm gọi Hạ Bằng Phi vào phòng làm việc của mình, liền đem chuyện mình đề cử anh ta đảm nhiệm chức thư ký cho Liễu Kình Vũ nói lại sơ lược đơn giản, sau đó trọng điểm là hướng dẫn cho Hạ Bằng Phi biết một số sở thích của Liễu Kình Vũ, nhấn mạnh nhất là sáng sớm có thói quen thích uống ly trà thanh nhạt. Khi nói gần xong, Triệu Nhiễm lại lên tiếng:
- Hạ Bằng Phi à, những điều tôi biết chỉ có như vậy thôi, hy vọng sau này trong công việc thực tế, cậu có thể tự tìm tòi nhiều hơn một chút, chúng ta hãy cùng nhau cố gắng vì Chủ tịch quận Liễu, giúp ngài ấy làm tốt công tác phục vụ toàn diện, để cho Chủ tịch quận Liễu có thể an tâm công tác, không bị cản trở với những thứ chuyện vụn vặt.
Tuy rằng Hạ Bằng Phi năm nay mới 24 tuổi, song tính tình lại hết sức chín chắn, sau khi nghe xong lời nói của Triệu Nhiễm, khẽ mỉm cười nói:
- Xin cảm ơn Chủ nhiệm Triệu đã đề cử và chỉ bảo cho tôi, Bằng Phi này sẽ khắc ghi sâu trong thâm tâm, về sau nhất định tận tâm tận lực làm tốt công việc, không phụ lòng tin tưởng của Chủ tịch quận Liễu và Chủ nhiệm Triệu.
Triệu Nhiễm mỉm cười, lập tức dẫn Hạ Bằng Phi đi vào phòng làm việc của Liễu Kình Vũ.
Liễu Kình Vũ ngẩng đầu lên nhìn Hạ Bằng Phi, Hạ Bằng Phi cũng đang quan sát Liễu Kình Vũ.
Hạ Bằng Phi thân cao khoảng 1m78, dáng người cao gầy, vóc người khá thanh tú, sắc mặt trắng trẻo, mang theo một bộ mắt kính viền đen, thoạt nhìn đúng là điển hình của một cậu sinh viên. Tuy rằng đã tốt nghiệp được hai năm rồi, nhưng theo Liễu Kình Vũ, trên người của Hạ Bằng Phi còn tỏa ra khí chất non nớt và tinh thần phấn chấn đặc trưng của sinh viên mới tốt nghiệp đại học. Sở dĩ Liễu Kình Vũ lựa chọn Hạ Bằng Phi đảm nhiệm thư ký của mình, trong đó nguyên nhân lớn nhất cũng bởi vì trên người của Hạ Bằng Phi có khí chất đặc trưng này.
Lăn lộn quan trường đã hơn một năm, Liễu Kình Vũ đã quen các loại người làm ra vẻ mặt láu cá, trong lòng giả dối xảo quyệt, nên Liễu Kình Vũ rất ghét loại người như vậy, bởi vì đa số những người này trong lòng thường thường nghĩ đến ích lợi của riêng mình, không bao giờ chịu lo lắng suy nghĩ cho nhân dân dù chỉ là một chút.
Triệu Nhiễm sau khi dẫn Hạ Bằng Phi vào thì liền ra ngoài, trong phòng hiện giờ chỉ còn lại có Liễu Kình Vũ và Hạ Bằng Phi.
Hạ Bằng Phi khi nhìn thấy Liễu Kình Vũ, ngay lúc ấy liền kinh ngạc đến ngây người.
Bởi vì anh ta đột nhiên phát hiện vị lãnh đạo ngồi trước mặt của mình nhìn vô cùng quen mắt. Đầu óc của anh ta đang nhanh chóng suy nghĩ lại, và rất nhanh anh ta đột nhiên nghĩ ra, ở trên forum diễn đàn BBS của trường đại học, từng có một chủ đề nằm ở trên Top một thời gian dài. Bên trong chủ đề đó là ghi lại các nhân vật đã làm mưa làm gió một thời khi học tại trường. Lúc ấy bình thường anh ta rất thích dạo trên diễn đàn, cho nên đối với những nhân vật trong chủ đề đó, anh ta nhớ rõ vô cùng.
Mà trong đó có một bài post, chính là cái tên của học trưởng Liễu Kình Vũ. Người ấy 14 tuổi thi đỗ vào Thanh Hoa, sau ba năm đã lấy được học vị thạc sĩ chuyên ngành tin học và học vị chuyên ngành quản lý tài chính. Câu chuyện xưa về vị thạc sĩ này, mà nếu chỉ nói đến chuyện là dùng ba năm thời gian lấy được những học vị này, thì vị học trưởng này không đủ để đứng trên đỉnh bài post đó. Vì suy cho cùng ở Thanh Hoa, các nhân vật dùng thời gian ba năm lấy được hai học vị đó cũng không ít, thậm chí có nhân vật sử dụng thời gian còn ngắn hơn, nhất là bên trong chủ đề đó, rất nhiều người hiện tại sớm đã trở thành nhân vật cấp tinh anh ở các lĩnh vực tại Hoa Hạ.
Sở dĩ vị học trưởng kia có thể được viết trong bài post là người này không chỉ học rất giỏi, mà chỉ cần hắn có mặt ở cuộc thi các môn, người khác chỉ có thể tranh giành ngôi vị thứ hai. Còn trong lĩnh vực thể thao, vị học trưởng này đều đột phá toàn diện các kỷ lục mới của trường học. Bất kể là chạy cự ly ngắn100 mét, hay chạy cự ly dài 5000 mét, hay nhảy cao, nhảy xa và hạng mục điền kinh, vị học trưởng này đều phá vỡ kỷ lục, trở thành nhân vật bá chủ trong lịch sử của trường học. Hoành tráng nhất chính là, vị học trưởng này khi 15 tuổi đã trở thành Chủ tịch Hội học sinh trẻ tuổi nhất trong lịch sử của Thanh Hoa, theo sau là liên tiếp hai năm đảm nhiệm Chủ tịch Hội học sinh, sáng tạo ra nhiều kỳ tích như thần.
Và khi đảm nhiệm Chủ tịch Hội học sinh, đã nhiều lần từng hóa giải các vấn đề phức tạp, được thầy cô học sinh trong trường học nhất trí khen ngợi. Mà khiến tất cả các sư huynh đệ thật không ngờ chính là, vị học trưởng này sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh liền nhập ngũ, theo sau liền không có tin tức gì về hắn.
Hạ Bằng Phi tuyệt đối thật không thể ngờ rằng, chính mình ở đây đang gặp gỡ vị học trưởng huyền thoại này, mà anh ta càng không nghĩ đến chính là vị học trưởng này hiện giờ đã trở thành Quyền Chủ tịch quận Tân Hoa.
Nghĩ đến điều này, nhiệt huyết trong lòng của Hạ Bằng Phi sôi ùng ục, ánh mắt toát ra một sự thân thiết, một vẻ kích động.
Liễu Kình Vũ vẫn đang chú ý quan sát đến nét mặt của Hạ Bằng Phi, nhìn đến vẻ mặt biến đổi của Hạ Bằng Phi, Liễu Kình Vũ thản nhiên cười, nói:
- Bằng Phi, ngồi đi, không cần gò bó.
Hạ Bằng Phi cười và ngồi vào chiếc ghế đối diện Liễu Kình Vũ, lưng ngồi thẳng lên.
Liễu Kình Vũ cười nói:
- Bằng Phi, xem nét mặt của cậu dường như biết tôi.
Hạ Bằng Phi vội vàng nói:
- Chủ tịch quận Liễu, tôi có cảm giác ngài và một vị học trưởng huyền thoại ở đại học hình như là cùng một người. Tên của vị học trưởng cũng là Liễu Kình Vũ, anh ấy...
Nói xong, Hạ Bằng Phi giới thiệu đơn giản một chút lịch sử huy hoàng của Liễu Kình Vũ năm đó.
Liễu Kình Vũ sau khi nghe xong mỉm cười, cảm thấy ngại ngại và sờ sờ cằm nói:
- Ồ, phải không, tôi còn được đặt trên đỉnh của bài post đó nữa à, tôi đây còn thực sự không thể ngờ. Nói như vậy, cậu chính là học đệ của tôi rồi. Bằng Phi à, tôi xem qua sơ yếu lý lịch của cậu, cậu hình như là tốt nghiệp hệ quy hoạch thành thị, đúng với kế hoạch phát triển quận Tân Hoa của chúng ta, cậu có quan điểm của mình về việc này không?
Hạ Bằng Phi nghe được sự thừa nhận của Liễu Kình Vũ, trong lòng vô cùng kích động, nhưng khi nghe được Liễu Kình Vũ nói tới vấn đề công việc, nhất là chỉ ra sơ yếu lý lịch của mình, anh ta liền đoán được Liễu Kình Vũ đề bạt anh ta đảm nhiệm chức thư ký, trong đó nhất định có một phần là vì tình nghĩa bạn học. Anh ta lập tức kiềm chế tâm trạng, thoáng trầm tư một chút, rồi mới lên tiếng:
- Thưa Chủ tịch quận Liễu, tôi cho rằng nếu muốn phát triển quận Tân Hoa, nhất định phải sắp xếp quy hoạch lại thành thị một lần nữa. Hiện giờ, quy hoạch thành thị của Quận Tân Hoa đều là một số lãnh đạo vỗ trán rập khuôn theo các địa phương khác, căn bản không có căn cứ theo sự đặc sắc của Quận Tân Hoa, hơn nữa khi bố trí sắp xếp các xí nghiệp cũng không hợp lý lắm, sẽ rất khó phát triển. Về điểm này, tôi tin tưởng rằng khi Chủ tịch quận Liễu tiến hành thu hút đầu tư, ngài cũng có cảm giác như vậy. Nếu không, ngài cũng sẽ không đem 80% hạng mục dự án chuyển dời qua bên Khu công nghệ cao.
Khi nghe được Hạ Bằng Phi điểm đúng chỗ mấu chốt, có thể vạch ra khiếm khuyết hiện giờ của Quận Tân Hoa, Liễu Kình Vũ vừa lòng gật đầu:
- Ừ, Bằng Phi nói không sai. Như vậy đi, tôi cho cậu thời gian một tuần, cậu hãy điều tra nghiên cứu một chút về Quận Tân Hoa của chúng ta, tranh thủ định ra một bản quy hoạch phát triển thành thị lâu dài của quận Tân Hoa. Thế nào, cậu có thể hoàn thành nhiệm vụ không?
Hạ Bằng Phi cười nói:
- Chủ tịch quận Liễu, không cần một tuần đâu, nhiều nhất chỉ cần cho tôi thời gian ba ngày. Không giấu gì ngài, đi làm ở phòng Thư ký hai năm qua, lúc có dư thời gian, tôi luôn luôn khảo sát và điều tra nghiên cứu về Quận Tân Hoa, đại khái tiến hành quy hoạch như thế nào trong lòng tôi đã có sẵn. Hiện tại tôi chỉ cần thay đổi vài điều nhỏ là được, cho nên, thời gian ba ngày là đủ.
Liễu Kình Vũ lại vừa lòng gật đầu, lại thêm tán thưởng Hạ Bằng Phi. Hạ Bằng Phi có thể đứng ở nghịch cảnh không dừng lại không dựa vào ai, không ngừng vươn lên, chỉ có nhân tài khi gặp được cơ hội mới biết nắm chặt, cũng chỉ có người như vậy, mới có thể tiến xa hơn trong quan trường, làm việc thật sự chủ động hơn.
- Tốt, tôi cho cậu thời gian ba ngày. Từ hôm nay trở đi, cậu liền đảm nhiệm thư ký của tôi, cậu cứ sử dụng văn phòng phía ngoài. Ồ, đúng rồi, tôi nghĩ rằng sắp tới số người tìm tôi báo cáo công việc sẽ rất nhiều, ở đây có một phần danh sách, ngoại trừ những người có tên trên danh sách ra, tạm thời cậu từ chối khéo giùm tôi.
Nói xong, Liễu Kình Vũ lấy một bản danh sách đưa cho Hạ Bằng Phi.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Liễu Kình Vũ vang lên, người gọi điện thoại đến là Đường Trí Dũng .
Trước kia Triệu Nhiễm có nghe nói qua về Tiền Chí Dương, rất thích ức hiếp nhân viên mới ở phòng Thư ký, nhất là những người không có bối cảnh quan hệ, hiện giờ nhìn thấy y hình như đang ức hiếp Hạ Bằng Phi, nên khóe miệng của Triệu Nhiễm không kìm được miết lên, trong lòng thầm nghĩ: “Tiền Chí Dương, bây giờ anh đang tự tìm đến cái chết đấy, nếu như nói trước kia Hạ Bằng Phi thuộc loại nhân viên nhỏ bé mặc cho người ta chém giết hành hạ, thì từ nay về sau, chỉ sợ là tôi cũng phải cẩn thận ứng phó, chủ động kết thân. Người ta bây giờ là thư ký Chủ tịch quận đấy, nếu lăn lộn được tốt, sau này sẽ là người mà Chủ tịch quận tín nhiệm nhất, đắc tội với hắn, không phải là ngươi tự tìm đến cái chết sao”.
Triệu Nhiễm vừa đi vào trong vừa nhẹ nhàng giả vờ ho khan một tiếng.
Tiền Chí Dương liền quay đầu liếc nhìn Triệu Nhiễm một cái, xong lập tức quay lại nhìn Hạ Bằng Phi nói:
- Hạ Bằng Phi, tôi giao nhiệm vụ cho cậu, cậu có thể hoàn thành được không?
Tiền Chí Dương chưa biết tin Chánh văn phòng Trần Chính Vĩ đã nghỉ việc, nên càng không biết trước mắt vị này chính là người mới nhậm chức Chánh văn phòng, mà y lại thuộc về người của Trần Chính Vĩ, bình thường cũng không để ý đến Phó chủ nhiệm Triệu Nhiễm này lắm. Bởi vì phòng Thư ký của bọn họ chủ yếu là phục vụ cho các cấp lãnh đạo quận, nên điều này cũng làm cho tầm mắt của Tiền Chí Dương tương đối cao.
Nhìn thấy bộ dạng này của Tiền Chí Dương, đương nhiên trong bụng Triệu Nhiễm hiểu được chuyện gì xảy ra, người này rõ ràng là không thèm đếm xỉa đến mình. Nếu là lúc trước, trong lòng Triệu Nhiễm có lẽ sẽ có một chút phẫn nộ, nhưng hiện tại, ngồi trên vị trí Chánh văn phòng này, lúc này nhìn lại Tiền Chí Dương, trong lòng của y sớm đã cảm thấy vô cùng lạnh nhạt, y bước tới trước mặt của Hạ Bằng Phi, vừa đúng lúc Hạ Bằng Phi định trả lời tiền Chí Dương, và nói:
- Được rồi, Hạ Bằng Phi, từ bây giờ trở đi, hãy bỏ xuống tất cả công việc trên tay cậu, cậu đã được Chủ tịch quận Liễu chọn làm thư ký của ngài ấy rồi. Cậu theo tôi đi ra đây một chút, tôi có một số việc cần phải thông báo với cậu .
Hạ Bằng Phi sau khi nghe xong lời nói của Triệu Nhiễm, lúc ấy rõ ràng cảm thấy hết sức hoảng hốt, tuy nhiên nét mặt của Hạ Bằng Phi khôi phục bình tĩnh trở lại rất nhanh, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó đứng dậy, hướng về phía Tiền Chí Dương ngập tràn xin lỗi, lập tức cười nói:
- Chủ nhiệm Triệu, cảm ơn ngài.
Câu nói tuy rất ngắn, nhưng lại bao gồm rất nhiều ý nghĩa.
Tiền Chí Dương vẫn đứng ở nguyên chỗ ngây người ra, Hạ Bằng Phi cũng đã cất bước đi theo Triệu Nhiễm ra ngoài.
Giờ phút này đối với biểu hiện của Hạ Bằng Phi, Triệu Nhiễm cảm thấy hết sức hài lòng. Từ một loạt biểu hiện nãy giờ của Hạ Bằng Phi, xem ra người thanh niên này vô cùng thông minh, mặc dù mình vẫn chưa có triệu tập tất cả nhân viên văn phòng, tuyên bố về việc mình hiện là người đảm nhiệm mới, nhưng đơn giản một câu nói của mình, Hạ Bằng Phi đã đoán được sự thật là mình hiện làm Chủ nhiệm, mà vừa rồi câu nói cảm ơn, rất rõ ràng là anh ta đoán được chính mình đã đề cử anh ta cho Liễu Kình Vũ, nhất là vừa rồi Hạ Bằng Phi biểu hiện ra vẻ bình tĩnh không quan tâm hơn thua, càng làm cho Triệu Nhiễm vô cùng tán thưởng.
Triệu Nhiễm gọi Hạ Bằng Phi vào phòng làm việc của mình, liền đem chuyện mình đề cử anh ta đảm nhiệm chức thư ký cho Liễu Kình Vũ nói lại sơ lược đơn giản, sau đó trọng điểm là hướng dẫn cho Hạ Bằng Phi biết một số sở thích của Liễu Kình Vũ, nhấn mạnh nhất là sáng sớm có thói quen thích uống ly trà thanh nhạt. Khi nói gần xong, Triệu Nhiễm lại lên tiếng:
- Hạ Bằng Phi à, những điều tôi biết chỉ có như vậy thôi, hy vọng sau này trong công việc thực tế, cậu có thể tự tìm tòi nhiều hơn một chút, chúng ta hãy cùng nhau cố gắng vì Chủ tịch quận Liễu, giúp ngài ấy làm tốt công tác phục vụ toàn diện, để cho Chủ tịch quận Liễu có thể an tâm công tác, không bị cản trở với những thứ chuyện vụn vặt.
Tuy rằng Hạ Bằng Phi năm nay mới 24 tuổi, song tính tình lại hết sức chín chắn, sau khi nghe xong lời nói của Triệu Nhiễm, khẽ mỉm cười nói:
- Xin cảm ơn Chủ nhiệm Triệu đã đề cử và chỉ bảo cho tôi, Bằng Phi này sẽ khắc ghi sâu trong thâm tâm, về sau nhất định tận tâm tận lực làm tốt công việc, không phụ lòng tin tưởng của Chủ tịch quận Liễu và Chủ nhiệm Triệu.
Triệu Nhiễm mỉm cười, lập tức dẫn Hạ Bằng Phi đi vào phòng làm việc của Liễu Kình Vũ.
Liễu Kình Vũ ngẩng đầu lên nhìn Hạ Bằng Phi, Hạ Bằng Phi cũng đang quan sát Liễu Kình Vũ.
Hạ Bằng Phi thân cao khoảng 1m78, dáng người cao gầy, vóc người khá thanh tú, sắc mặt trắng trẻo, mang theo một bộ mắt kính viền đen, thoạt nhìn đúng là điển hình của một cậu sinh viên. Tuy rằng đã tốt nghiệp được hai năm rồi, nhưng theo Liễu Kình Vũ, trên người của Hạ Bằng Phi còn tỏa ra khí chất non nớt và tinh thần phấn chấn đặc trưng của sinh viên mới tốt nghiệp đại học. Sở dĩ Liễu Kình Vũ lựa chọn Hạ Bằng Phi đảm nhiệm thư ký của mình, trong đó nguyên nhân lớn nhất cũng bởi vì trên người của Hạ Bằng Phi có khí chất đặc trưng này.
Lăn lộn quan trường đã hơn một năm, Liễu Kình Vũ đã quen các loại người làm ra vẻ mặt láu cá, trong lòng giả dối xảo quyệt, nên Liễu Kình Vũ rất ghét loại người như vậy, bởi vì đa số những người này trong lòng thường thường nghĩ đến ích lợi của riêng mình, không bao giờ chịu lo lắng suy nghĩ cho nhân dân dù chỉ là một chút.
Triệu Nhiễm sau khi dẫn Hạ Bằng Phi vào thì liền ra ngoài, trong phòng hiện giờ chỉ còn lại có Liễu Kình Vũ và Hạ Bằng Phi.
Hạ Bằng Phi khi nhìn thấy Liễu Kình Vũ, ngay lúc ấy liền kinh ngạc đến ngây người.
Bởi vì anh ta đột nhiên phát hiện vị lãnh đạo ngồi trước mặt của mình nhìn vô cùng quen mắt. Đầu óc của anh ta đang nhanh chóng suy nghĩ lại, và rất nhanh anh ta đột nhiên nghĩ ra, ở trên forum diễn đàn BBS của trường đại học, từng có một chủ đề nằm ở trên Top một thời gian dài. Bên trong chủ đề đó là ghi lại các nhân vật đã làm mưa làm gió một thời khi học tại trường. Lúc ấy bình thường anh ta rất thích dạo trên diễn đàn, cho nên đối với những nhân vật trong chủ đề đó, anh ta nhớ rõ vô cùng.
Mà trong đó có một bài post, chính là cái tên của học trưởng Liễu Kình Vũ. Người ấy 14 tuổi thi đỗ vào Thanh Hoa, sau ba năm đã lấy được học vị thạc sĩ chuyên ngành tin học và học vị chuyên ngành quản lý tài chính. Câu chuyện xưa về vị thạc sĩ này, mà nếu chỉ nói đến chuyện là dùng ba năm thời gian lấy được những học vị này, thì vị học trưởng này không đủ để đứng trên đỉnh bài post đó. Vì suy cho cùng ở Thanh Hoa, các nhân vật dùng thời gian ba năm lấy được hai học vị đó cũng không ít, thậm chí có nhân vật sử dụng thời gian còn ngắn hơn, nhất là bên trong chủ đề đó, rất nhiều người hiện tại sớm đã trở thành nhân vật cấp tinh anh ở các lĩnh vực tại Hoa Hạ.
Sở dĩ vị học trưởng kia có thể được viết trong bài post là người này không chỉ học rất giỏi, mà chỉ cần hắn có mặt ở cuộc thi các môn, người khác chỉ có thể tranh giành ngôi vị thứ hai. Còn trong lĩnh vực thể thao, vị học trưởng này đều đột phá toàn diện các kỷ lục mới của trường học. Bất kể là chạy cự ly ngắn100 mét, hay chạy cự ly dài 5000 mét, hay nhảy cao, nhảy xa và hạng mục điền kinh, vị học trưởng này đều phá vỡ kỷ lục, trở thành nhân vật bá chủ trong lịch sử của trường học. Hoành tráng nhất chính là, vị học trưởng này khi 15 tuổi đã trở thành Chủ tịch Hội học sinh trẻ tuổi nhất trong lịch sử của Thanh Hoa, theo sau là liên tiếp hai năm đảm nhiệm Chủ tịch Hội học sinh, sáng tạo ra nhiều kỳ tích như thần.
Và khi đảm nhiệm Chủ tịch Hội học sinh, đã nhiều lần từng hóa giải các vấn đề phức tạp, được thầy cô học sinh trong trường học nhất trí khen ngợi. Mà khiến tất cả các sư huynh đệ thật không ngờ chính là, vị học trưởng này sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh liền nhập ngũ, theo sau liền không có tin tức gì về hắn.
Hạ Bằng Phi tuyệt đối thật không thể ngờ rằng, chính mình ở đây đang gặp gỡ vị học trưởng huyền thoại này, mà anh ta càng không nghĩ đến chính là vị học trưởng này hiện giờ đã trở thành Quyền Chủ tịch quận Tân Hoa.
Nghĩ đến điều này, nhiệt huyết trong lòng của Hạ Bằng Phi sôi ùng ục, ánh mắt toát ra một sự thân thiết, một vẻ kích động.
Liễu Kình Vũ vẫn đang chú ý quan sát đến nét mặt của Hạ Bằng Phi, nhìn đến vẻ mặt biến đổi của Hạ Bằng Phi, Liễu Kình Vũ thản nhiên cười, nói:
- Bằng Phi, ngồi đi, không cần gò bó.
Hạ Bằng Phi cười và ngồi vào chiếc ghế đối diện Liễu Kình Vũ, lưng ngồi thẳng lên.
Liễu Kình Vũ cười nói:
- Bằng Phi, xem nét mặt của cậu dường như biết tôi.
Hạ Bằng Phi vội vàng nói:
- Chủ tịch quận Liễu, tôi có cảm giác ngài và một vị học trưởng huyền thoại ở đại học hình như là cùng một người. Tên của vị học trưởng cũng là Liễu Kình Vũ, anh ấy...
Nói xong, Hạ Bằng Phi giới thiệu đơn giản một chút lịch sử huy hoàng của Liễu Kình Vũ năm đó.
Liễu Kình Vũ sau khi nghe xong mỉm cười, cảm thấy ngại ngại và sờ sờ cằm nói:
- Ồ, phải không, tôi còn được đặt trên đỉnh của bài post đó nữa à, tôi đây còn thực sự không thể ngờ. Nói như vậy, cậu chính là học đệ của tôi rồi. Bằng Phi à, tôi xem qua sơ yếu lý lịch của cậu, cậu hình như là tốt nghiệp hệ quy hoạch thành thị, đúng với kế hoạch phát triển quận Tân Hoa của chúng ta, cậu có quan điểm của mình về việc này không?
Hạ Bằng Phi nghe được sự thừa nhận của Liễu Kình Vũ, trong lòng vô cùng kích động, nhưng khi nghe được Liễu Kình Vũ nói tới vấn đề công việc, nhất là chỉ ra sơ yếu lý lịch của mình, anh ta liền đoán được Liễu Kình Vũ đề bạt anh ta đảm nhiệm chức thư ký, trong đó nhất định có một phần là vì tình nghĩa bạn học. Anh ta lập tức kiềm chế tâm trạng, thoáng trầm tư một chút, rồi mới lên tiếng:
- Thưa Chủ tịch quận Liễu, tôi cho rằng nếu muốn phát triển quận Tân Hoa, nhất định phải sắp xếp quy hoạch lại thành thị một lần nữa. Hiện giờ, quy hoạch thành thị của Quận Tân Hoa đều là một số lãnh đạo vỗ trán rập khuôn theo các địa phương khác, căn bản không có căn cứ theo sự đặc sắc của Quận Tân Hoa, hơn nữa khi bố trí sắp xếp các xí nghiệp cũng không hợp lý lắm, sẽ rất khó phát triển. Về điểm này, tôi tin tưởng rằng khi Chủ tịch quận Liễu tiến hành thu hút đầu tư, ngài cũng có cảm giác như vậy. Nếu không, ngài cũng sẽ không đem 80% hạng mục dự án chuyển dời qua bên Khu công nghệ cao.
Khi nghe được Hạ Bằng Phi điểm đúng chỗ mấu chốt, có thể vạch ra khiếm khuyết hiện giờ của Quận Tân Hoa, Liễu Kình Vũ vừa lòng gật đầu:
- Ừ, Bằng Phi nói không sai. Như vậy đi, tôi cho cậu thời gian một tuần, cậu hãy điều tra nghiên cứu một chút về Quận Tân Hoa của chúng ta, tranh thủ định ra một bản quy hoạch phát triển thành thị lâu dài của quận Tân Hoa. Thế nào, cậu có thể hoàn thành nhiệm vụ không?
Hạ Bằng Phi cười nói:
- Chủ tịch quận Liễu, không cần một tuần đâu, nhiều nhất chỉ cần cho tôi thời gian ba ngày. Không giấu gì ngài, đi làm ở phòng Thư ký hai năm qua, lúc có dư thời gian, tôi luôn luôn khảo sát và điều tra nghiên cứu về Quận Tân Hoa, đại khái tiến hành quy hoạch như thế nào trong lòng tôi đã có sẵn. Hiện tại tôi chỉ cần thay đổi vài điều nhỏ là được, cho nên, thời gian ba ngày là đủ.
Liễu Kình Vũ lại vừa lòng gật đầu, lại thêm tán thưởng Hạ Bằng Phi. Hạ Bằng Phi có thể đứng ở nghịch cảnh không dừng lại không dựa vào ai, không ngừng vươn lên, chỉ có nhân tài khi gặp được cơ hội mới biết nắm chặt, cũng chỉ có người như vậy, mới có thể tiến xa hơn trong quan trường, làm việc thật sự chủ động hơn.
- Tốt, tôi cho cậu thời gian ba ngày. Từ hôm nay trở đi, cậu liền đảm nhiệm thư ký của tôi, cậu cứ sử dụng văn phòng phía ngoài. Ồ, đúng rồi, tôi nghĩ rằng sắp tới số người tìm tôi báo cáo công việc sẽ rất nhiều, ở đây có một phần danh sách, ngoại trừ những người có tên trên danh sách ra, tạm thời cậu từ chối khéo giùm tôi.
Nói xong, Liễu Kình Vũ lấy một bản danh sách đưa cho Hạ Bằng Phi.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Liễu Kình Vũ vang lên, người gọi điện thoại đến là Đường Trí Dũng .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.