Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 641: Bạch mã vương tử

Lý Tiếu Tà

03/04/2013

- Gọi ta sao?

Hướng Nhật xoay người, lạnh lùng quan sát bạch mã vương tử, bởi vì giọng điệu vừa rồi của đối phương rất vênh váo trịnh thượng, điều này làm hắn vô cùng khó chịu, nhưng lại không để ý tới việc cô gái rất cao bên cạnh khi nhìn rõ mặt hắn thì đột nhiên cúi đầu xuống.

- Đúng, chính là ngươi.

Bạch mã vương tử nói giọng thuần Bắc Kinh, trong lời nói hay vẻ ngoài đều mang theo điệu bộ như thể không cho phép người khác phản kháng lại.

- Có việc gì?

Hướng Nhật lạnh lùng nói, nếu như loạị trai bao chuyên ăn cơm chùa này muốn gây sự...hắn không ngại xuất thủ dạy dỗ đối phương một trận.

- Hoa trên tay bao nhiêu tiền, ta muốn toàn bộ.

Không hề biết mình đã bị Hướng Nhật xem như là "trai bao chuyên ăn cơm chùa", bạch mã vương tử vẫn nói bằng giọng trịch thượng.

- Không bán.

Hướng Nhật cự tuyệt hết sức dứt khoát.

- Ngươi nói gì!

Bạch mã vương tử nổi giận, gã bán hoa rong này lại dám cự tuyệt hắn.

- Ta nói không bán, ngươi tai điếc à?

Hướng Nhật khinh khỉnh liếc hắn, vẻ mặt thì như đang nhìn một người tàn tật.

- Ngươi lặp lại lần nữa xem!

Bạch mã vương tử giận đến nỗi khuôn mặt trở nên dữ tợn.

- Ngu xuẩn!

Ném lại hai chữ, Hướng Nhật xoay người rời đi, nói thêm một chữ với thứ cặn bã này cũng là hành vi lãng phí nước bọt.

- Mẹ nó.

Mặt trắng nhỏ hung hăng mắng một câu, đuổi theo tung một quyền vào ót Hướng Nhật, cô gái rất cao bên cạnh thấy thế sợ hãi hét lên một tiếng.

Cảm thấy tiếng gió vù vù sau ót, Hướng Nhật nghiêng người né tránh cú đấm của đối phương, lại quay đầu, trong đôi mắt lộ ra sát ý lạnh lẽo:

- Biết hậu quả khi động vào ta không?

Nếu như đối phương chỉ ăn nói lớn lối một chút, Hướng Nhật lại bận vào bệnh viện thăm ông anh vợ nhiễu sự và Tinh Tinh, cũng không muốn mất thời gian xử lý đối phương, nhưng một khi dám động thủ với mình, vậy tính chất vấn đề không giống như trước nữa.

- Ô, không ngờ lại là một kẻ luyện võ, xem ra khá hơn hai tên ngu ngốc buổi sáng một chút, miễn cưỡng có thể giúp thiểu gia ta chơi đùa.

Bạch mã vương tử không coi lời uy hiếp của Hướng Nhật ra gì, còn dùng giọng rất khinh miệt để nói chuyện, hiển nhiên, đối với việc Hướng Nhật trong tình huống hoàn toàn không phòng bị mà lại có thể né tránh một quyền của mình, hắn cũng không cảm thấy có gì ghê gớm.

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, nhìn thoáng qua cô nàng rất cao đang cúi đầu đứng bên cạnh gã trai bao chuyên ăn cơm chùa, trong đầy Hướng Nhật lóe lên một ý nghĩ.

- Hôm nay ngươi đánh người?



- Thiểu gia ta ngày nào chả đánh vài người để luyện quyền cước?

Bạch mã vương tử rất lớn lối, hơn nữa không hề bận tâm thái độ lớn lối của mình có để lại ấn tượng gì xấu cho cô nàng rất cao bên cạnh hay không.

- Ồ?

Hướng Nhật hai mắt híp lại, gã này còn lớn lối hơn mình ngày trước, khẳng định không phải là loại tốt lành gì, hơn nữa lại đến từ nơi tàng long ngọa hổ như thủ đô Bác Kinh, vậy gia thế của hắn chắc cũng không phải tầm thường. Tuy nhiên gia thế gì gì đó, đối với Hướng Nhật, hoàn toàn không phải vấn đề gì to tát.

- Hôm nay ở trong siêu thụ, ngươi đánh hai nam nhân, một cao gầy, một trông giống. . . Đại tinh tinh.

Hướng khẽ nhắc nhở.

- Ngươi nói hai thằng ngốc kia?

Hiển nhiên, bạch mã vương tử rất có ấn tượng với hai người bị hắn đánh một trận trong siêu thị, Hướng Nhật vừa nhắc một chút, hắn lập tức nhớ ra, tiếp theo nhìn Hướng Nhật bằng ánh mắt quỷ dị:

- Ngươi là bằng hữu của bọn chúng?

- Nói như vậy, đó chính là ngươi?

Hướng Nhật hoàn toàn có thể khẳng định, kẻ đả thương ông anh vợ nhiễu sự và tinh tinh chính là gã trai bao chuyên ăn cơm chùa này, thật đúng là đi mòn gót giầy tìm chẳng thấy, đến khi thấy được lại chẳng tốn công.

- May quá, vốn đang có ý định tìm ngươi đích, giờ không cần nữa.

- Ta cũng cảm thấy rất may, ngươi đã là bằng hữu của bọn chúng, vậy chắc biết bọn chúng ở đâu chứ?

Bạch mã vương tử cũng không lớn lối như trước, thay vào đó là vẻ thân sĩ.

- Ngươi còn muốn động đến bọn hắn sao?

Hướng Nhật đương nhiên sẽ không cho rằng kẻ kiêu ngạo như vậy sẽ chủ động đi xin lỗi ông anh vợ nhiễu sự cùng Tinh Tinh.

- Kẻ đắc tội với ta, cho tới bây không có ai có thể sống yên ổn, buổi sáng nếu không phải. . .

Nói tới đây, bạch mã vương tử nhìn thoáng qua cô nàng rất cao bên cạnh, tiếp tục nói vẻ mặt dâm tà:

- Khục khục, bọn chúng đời này cũng đừng hòng có thể đứng lên mà bước đi.

Cô nàng rất cao bị bạch mã vương tử nhìn như vậy thì thân thể run lên, ngẩng đầu nhìn Hướng Nhật, mấp máy nôi, nhưng rồi không nói gì, lại cúi đầu.

Hướng Nhật không chú ý tới điểm này, trong mắt của hắn chỉ có gã trai bao vừa trở lại thái độ lớn lối, đối với loại người này, chỉ có dạy cho hắn một trận nhớ đời, hắn mới nhớ kỹ mình.

- Động thủ đi, nếu không ngươi sẽ không còn cơ hội.

Hướng Nhật không có ý định nói nhảm, cũng không thèm chủ động xuất thủ, hắn muốn đường đường chánh chánh đánh hành hung đối phương, như vậy mới có thể hoàn toàn sỉ nhục đối phương.

- Khẩu khí lớn lắm.

Bạch mã vương tử trong mắt lóe lên hung quang, đột nhiên đánh thẳng một quyền tới mà không hề báo trước, mục tiêu là lỗ mũi Hướng Nhật.

Hướng Nhật hai mắt lạnh lẽo, chỉ trong chớp mắt, lòng bàn tay chụp lấy nắm đấm khi nó chỉ còn cách lỗ mũi mình chừng nửa tấc:

- Có chút thực lực mà kiêu ngạo như vậy, đúng là không biết chữ chết viết thế nào.

Bạch mã vương tử hừ lạnh một tiếng, định rút tay về, hắn vẫn nghĩ đấy căn bản là chuyện dễ dàng. Song lần này cũng tính sai, bất kể dùng sức thế nào đều không thể rút về, còn không nhúc nhích được.



- Buông ra!

Thấy không rút được tay về, bạch mã vương tử tức giận, lại muốn mượn tiếng rống giận dữ để buộc Hướng Nhật buông ra.

Hướng Nhật hơi dùng lực, "Răng rắc", tiếng xương gãy giòn tan vang lên thẳng thừng, cơn đau khiến bạch mã vương tử trong nháy mắt biến thành vương tử mặt xanh. Cái này gọi là tay đứt ruột xót, loại thống khổ ấy cũng không phải người thường có thể chịu được.

- Có phải rất thú vị hay không?

Hướng Nhật cười lạnh, lại tung một cước lên đầu gối đối phương, ngay lập tức, bạch mã vương tử quỵ một gối xuống đất, đầu gối mang theo sức nặng toàn thân đụng mạnh vào nền gạch men cứng rắn, khiến hắn rên lên một tiếng đau đớn.

- Không ngại theo ta một chuyến chứ?

Ngẫm lại, ở không xa phía trước chính là bệnh viện nhân dân số 6, Hướng Nhật cảm thấy mang theo tên này đi thăm bọn Tinh Tinh còn có giá trị hơn là mua cho họ hoa quả gì gì đó.

- Khùng khục, ngươi nhất định sẽ phải hối hận!

Mặc dù đau đến nỗi trán ứa ra gân xanh, nhưng bạch mã vương tử hình như còn có chỗ dựa, vẫn cứng miệng.

- Ta không nghe thấy ngươi nói gì.

Hướng Nhật bình thản nói, nhưng tay lại dùng thêm sức, tiếng xương vỡ vụn lập tức vang lên, mà quả đấm vốn bị hắn giữ trong lòng bàn tay giờ phút này hoàn toàn biến dạng, không thể nhìn ra hình dạng một quả đấm.

- . . . Ta đi.

Bạch mã vương tử rốt cục không chịu được cơn đau đớn khi tận mắt thấy tay của mình biến thành thịt vụn, bắt đầu khuất phục, nhưng sự oán độc trong ánh mắt như muốn biến thành thực thể phun lên mặt Hướng Nhật.

- Nói sớm thì không phải đau rồi.

Hướng Nhật hình như không nhìn thấy ánh mắt căm hận như muốn ăn tươi nuốt sống hắn của đối phương, trước sức mạnh tuyệt đối, mọi âm mưu quỷ kế đều vô dụng.

- Ông. . . ông xã Sở Sở.

Mắt thấy Hướng Nhật hoàn toàn chế ngự được bạch mã vương tử, cô nàng rất cao đứng một bên nãy giờ rốt cục lên tiếng, hơn nữa vừa mở miệng đã làm Hướng Nhật kinh ngạc.

- Hả? Cô biết ta?

Hướng Nhật quay đầu lại nhìn, hình như chỉ có một người gọi hắn như vậy, nhìn kỹ gương mặt của cô gái xinh đẹp trang điểm rất đậm kia, quả nhiên càng nhìn càng thấy quen mặt.

- Cô là Trầm Bội Bội?

Bị nhận ra, Trầm Bội Bội có vẻ hơi kinh hoảng, nhìn bạch mã vương tử ở một bên, lúc này hung quang bùng lên trong mắt hắn.

- Sao cô lại căp với thằng cặn bã này?

Hướng Nhật nghiêm khác nói, Trầm Bội Bội là bạn học cấp 3 của Sở Sở, điểm này Sở Sở chưa từng giấu diếm hắn. Mắt thấy đối phương vứt bỏ liêm sỉ đi cặp với một thằng cặn bã, Hướng Nhật dĩ nhiên cảm thấy bất mãn giùm Sở Sở. Hơn nữa còn hóa trang như gái làng chơi, ngay cả Sở Sở dù ban ngày nhìn thấy nàng ta đứng bên cạnh hung thủ đánh ca ca nhưng cũng không nhận ra, bằng không Sở Sở phải kể cho hắn đấy là bạn học ngày xưa chứ không phải chỉ gọi là một cô gái chung chung.

Đối mặt với câu chất vấn của Hướng Nhật, Trầm Bội Bội chỉ lắc lắc đầu, không nói chuyện.

Hướng Nhật biết nàng nhất định có nguyên nhân gì đó, tuy nhiên cũng lười truy hỏi:

- Quên đi, ta cũng không muốn biết, nhưng ta khuyên cô sau này tốt nhất tránh xa loại cặn bã như thế một chút, nếu không cuối cùng người chịu thiệt sẽ là chính mình!

Nói hết câu, Hướng Nhật mặc kệ Trầm Bội Bội dù nàng ta bắt đầu rơi lệ, kéo theo bạch mã vương tử đang đau đến nỗi mặt trắng bệch, xoay người rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đỉnh Cấp Lưu Manh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook