Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 642: Hướng mẫu không làm kỳ đà cản mũi

Lý Tiếu Tà

03/04/2013

- Sở Sở, anh trai em thế nào rồi?

Vừa mới tắm xong, Thiết Uyển từ trong phòng tắm đi ra ngoài, vừa lúc đụng phải Sở Sở đang chuẩn bị về phòng.

- Đã khá hơn nhiều rồi…

Sở Sở gật gật đầu, nhưng hai hàng lông mày vẫn cứ nhíu chặt lại.

- Nếu đã khá rồi, vậy sao em còn trông thế này, chẳng lẽ em không hy vọng ca ca em khá lên sao?

Thấy Sở Sở mặt u sầu, Thiết Uyển cho là nàng còn đang lo lắng cho ca ca mình, bèn nói đùa một câu.

- Không phải vậy, đại tỷ, Hướng Quỳ nói anh ấy hôm nay sẽ về, nhưng đến bây giờ cũng chưa thấy người đâu, cũng không biết là đã về hay chưa?

Giọng Sở Sở tràn đầy oán trách.

- Em là vì chuyện này?

Thiết Uyển nhìn Sở Sở mà hết chỗ nói luôn, không phải mới xa nhau có mấy ngày thôi sao? Có điều nhắc tới tên kia, trong lòng nàng cũng da diết mong được thấy của đối phương, tuy nhiên ngoài miệng vẫn an ủi Sở Sở:

- Muốn biết hắn trở về hay chưa không phải rất đơn giản sao? Cứ gọi điện thoại cho hắn là biết!

- …Thôi không cần, anh ấy đã nói lúc về sẽ gọi điện thoại cho chúng ta. Hiện tại còn chưa có gọi, chắc là chưa về.

Sở Sở suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không lấy điện thoại ra.

Thiết Uyển biết nàng lo lắng điều gì, là lo gọi điện thoại cho nam nhân lại nghe được tin nam nhân chưa trở về, nếu không gọi thì ít nhất trong lòng còn có thể tự an ủi mình, hắn đang trên đường trở về.

- Tốt rồi, kệ tên kia đi, lúc nên về đương nhiên sẽ về, nhưng em mà cứ cau mày như vậy, chẳng bao lâu sẽ biến thành một lão thái bà đó. Nhìn xem, giờ cũng có thể thấy một vài nếp nhăn rồi kìa.

Thiết Uyển đưa tay vuốt ve chân mày của Sở Sở.

Sở Sở sợ đến mức lập tức trở nên khẩn trương:

- Có thật không? Em thật sự có nếp nhăn rồi à?

Giọng dường như muốn khóc đến nơi, nữ nhân sợ nhất chính là già đi, mà lại còn là một tiểu nữ sinh chưa tới 20 tuổi.

- Đương nhiên là giả rồi, em xinh đẹp như vậy, làm sao có thể có nếp nhăn được, cho dù có, chắc tên kia cũng sẽ ở bên em cả đời.

Thiết Uyển không ngờ một câu “có nếp nhăn” của mình lại có uy lực lớn như vậy, thấy Sở Sở thật sự sắp khóc, lập tức kiếm lời dễ nghe bổ cứu.

Sở Sở quả nhiên thay đổi từ khóc sang cười, thẹn thùng nói:

- Em không đẹp, đại tỷ mới xinh đẹp.

Nói tới đây, nhìn nữ cảnh quan đang khoác trên mình một chiếc áo khoác tắm rộng rãi, vóc người cao gầy, hai chân thon dài tuyết trắng, nhất là cặp tuyết lê đầy đặn trước ngực, càng làm cho Sở Sở âm thầm hâm mộ không thôi.

- Đi thôi, cùng xuống xem ti vi, còn chơi với bá mẫu nữa.



Thiết Uyển ôm lấy vòng eo thon nhỏ của Sở Sở, hai người cùng nhau xuống lầu.

Trong phòng khách, bởi vì mới ăn cơm tối xong không lâu, tất cả mọi người đều ngồi trên ghế sa lon xem ti vi.

Hướng mẫu ngồi ở vị trí chính giữa, bên tay trái theo thứ tự là Thạch Thanh, Liễu Y Y và An Tâm, còn bên tay phải lại là Phạm Thải Hồng và Anna. Lúc này Phạm Thải Hồng cùng bà tán gẫu, thỉnh thoảng còn chỉ chỉ vào người nào đó trong màn hình ti vi, hiển nhiên hai người đang thảo luận về tình tiết thú vị nào đó trong TV.

Thấy Thiết Uyển cùng Sở Sở đi xuống, Hướng mẫu tạm ngưng cuộc tán gẫu với Phạm Thải Hồng, nhìn về phía nữ cảnh quan, nói:

- Tiểu Uyển, tiểu bảo còn chưa về sao?

Từ lúc buổi sáng nghe nói con trai sẽ từ Hàn Quốc trở về, trong hôm nay không biết bà hỏi bao nhiêu lần rồi.

An Tâm, Thạch Thanh, Liễu Y Y thậm chí là cả Phạm Thải Hồng cùng Anna, một loạt mỹ nữ với đủ các phong thái trong nháy mắt đều tập trung sự chú ý vào nữ cảnh quan, người đang được Hướng mẫu hỏi, ánh mắt từng người mặc dù khác nhau, nhưng đều bao hàm cùng một ý tứ.

Nhìn đông đảo ánh mắt chờ mong, Thiết Uyển trong lòng thở dài, không thể không đánh giá cao năng lực trêu hoa ghẹo nguyệt của Hướng Nhật thêm một phần:

- Con đoán chắc là sớm về thôi, giờ hẳn đang ở trên máy bay.

- Vậy sao.

Nghe Thiết Uyển trả lời, Hướng mẫu trên mặt hơi có chút thất vọng, nhưng che giấu đi ngay lập tức, nhìn về Sở đại tiểu thư ở một bên, nói:

- Đúng rồi, Sở Sở, ca ca con không sao chứ? Lúc nào có thể xuất viện?

Chuyện Sở Từ bị đánh, Hướng mẫu cũng không biết rõ lắm, những gì nghe được đều rất sơ sài, là vì Sở Sở không muốn làm bà lo lắng nên đã lược bớt đi rất nhiều chi tiết thực tế.

- Dạ, bác sĩ nói nghỉ ngơi một thời gian ngắn là có thể xuất viện.

Sở Sở đỏ mặt cúi đầu, dù sao nàng cũng đang nói dối trắng trợn, hơn nữa đối tượng mình nói dối còn là mẹ chồng tương lai.

- Vậy thì tốt, vậy thì tốt… Hai con cũng đừng đứng như vậy, qua đây ngồi xem ti vi đi.

Hướng mẫu cũng không nghi ngờ gì, hồ hởi giục hai người Sở Sở ngồi xuống, lại nhìn thoáng qua Thạch Thanh chư nữ bên cạnh, trên mặt cuối cùng không đọng lại chút thất vọng nào, đây đều là con dâu tương lai của mình, hơn nữa cả đám đều xinh đẹp như vậy, thân là mẹ chồng tương lai, bà sao có thể không sinh lòng kiêu hãnh.

Đang xem ti vi, đột nhiên chuông điện thoại di động bất ngờ vang lên, hơn nữa âm thanh còn khá to, trong hoàn cảnh chỉ có ti vi mới phát ra âm thanh, chuông như vậy quả thật nghe có hơi chói tai.

Sở Sở lập tức đỏ mặt đứng dậy, nàng vì chờ điện thoại của Hướng Nhật nên cố ý để chuông điện thoại ở mức to nhất, dè dà dè dặt nhìn Hướng mẫu, thấy bà cũng không tỏ vẻ không vui, trong lòng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vội chạy qua một bên nghe điện thoại.

- Alô, là Sở tiểu thư phải không ạ?

- Là tôi, xin hỏi cô là ai?

- Đây là bệnh viện nhân dân số 6…

- Sao vậy, có phải bệnh tình ca ca tôi có gì bất thường?

Đối phương chưa nói dứt câu, Sở Sở đã lo lắng ngắt lời.



- Sở tiểu thư, cô hiểu lầm rồi, chuyện là thế này, có một người kỳ quái muốn gặp Sở tiên sinh và Hà tiên sinh, nói là biết cô…

- Người kỳ quái?

Sở Sở sửng sốt, hiển nhiên cái định nghĩa “Người kỳ quái” này quá bao quát, về cơ bản chỉ cần người có hành vi đôi chút đặc biệt là có thể thuộc phạm trù này.

- Còn nói biết tôi?

- Đúng, hắn nói biết cô.

- Biết tên hắn là gì không?

- Hắn nói hắn họ Hướng, nói chỉ cần nói ra họ của hắn, cô sẽ biết hắn là ai, Sở tiểu thư, cô xem… Alô, Sở tiểu thư, cô còn ở đó không? Còn…

Đầu dây bên kia truyền đến một loạt tiếng “tút – tút”, hiển nhiên là đã cúp điện thoại.

Sở Sở cúp điện thoại, mặt đỏ bừng, mắt sáng rỡ, hiển nhiên là có hảo sự.

Thân là cảnh sát, Thiết Uyển liếc mắt là thấy ngay được sự khác thường, đồng thời suy đoán đáp án có khả năng nhất:

- Là Hướng Quỳ đã về phải không?

- Dạ

Sở Sở gật mạnh đầu, vẫn trên mặt vẫn khó nén được vẻ kích động cùng hưng phấn.

- Bây giờ đang ở trong bệnh viện chỗ ca ca em.

- Chúng ta cùng đến bệnh viện!

Nghe được cái tin tức làm người ta phấn chấn này, cũng không phải người thân cận nhất bên cạnh Hướng Nhật như An Tâm hay Thạch Thanh lên tiếng trước, mà mở miệng đầu tiên lại là Phạm Thải Hồng.

Nhưng lúc này không ai đi chú ý tới sự khác thường của nàng, tất cả đều bị hấp dẫn bởi tin tức Hướng Nhật đã trở về.

- Tất cả đều đi à?

Liếc nhìn Hướng mẫu đang ngồi trên ghế sa lon, lúc bà nghe tin con trai trở về thì chỉ hơi nhướng mày, An Tâm cũng không dám nói thực lòng.

- Đều đi đi, ta ở nhà một mình là được rồi.

Biết những cô con dâu này đều mong được thấy con trai bảo bối của mình ngay, Hướng mẫu cũng vui vẻ thành toàn cho tất cả. Về phần tại sao bà không đề nghị đi cùng, chủ yếu là vì không muốn đi làm kỳ đà cản mũi.

- Bá mẫu, con ở lại cùng bác.

Thạch Thanh nhu thuận nói, mặc dù trong lòng cũng rất mong mỏi được thấy sư phụ lưu manh, nhưng nàng che dấu rất tốt nên không lộ ra ngoài.

- Không cần, các con đều đi đi, xem xem tiểu tử kia lại làm ra chuyện hay ho gì. Không cần nể mặt ta, lúc cần giáo huấn vẫn phải giáo huấn.

Thấy vì câu nói của Thạch Thanh mà chúng nữ đều có khuynh hướng ở lại cùng mình, Hướng mẫu rộng lượng vung tay lên, ra quyết định cuối cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đỉnh Cấp Lưu Manh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook