Chương 690: Câu hỏi thứ nhất
Lý Tiếu Tà
03/04/2013
Cũng chẳng biết là do những tên bắt cóc kia quá tự tin hay quá lười biếng, Hướng Nhật từ cửa sổ tầng hai nhảy xuống lại không hề bị phát hiện, nhanh chóng tìm thấy gara, thuận tay dùng lĩnh vực khống chế mấy tên thoạt nhìn như vệ sĩ đang thương lượng cái gì ở gần đó, sau khi bẻ gãy cổ toàn bộ mới đi gõ cửa.
Do trước khi nhảy xuống, Hướng Nhật đã nhìn thấy có hai thằng vừa đi vào trong gara, nên cũng không làm gì phải sốt ruột.
Quả nhiên cửa mở, một người đàn ông mặc âu phục màu đen cao hơn hắn cả cái đầu đang nhìn chằm chằm vào hắn, chẳng qua có thể là do thấy đến khuôn mặt của hắn là một người xa lạ, nên trong nháy mắt lộ ra vẻ rất ngạc nhiên.
Nhưng Hướng Nhật cũng không cho hắn thời gian suy nghĩ, vọt tới một tay bóp chặt lấy cổ hắn, đem cả người hắn nhấc bổng lên không trung, tiếp đó thuấn di một cái, vọt tới phía sau nam nhân mặc âu phục màu xám hiện đang kéo xé quần áo của một phụ nữ, cũng y như cũ bóp lấy cổ hắn, nhấc bổng lên không, chỉ là tên này quá xui xẻo, bị bóp chặt phía sau gáy, hai tên vừa vặn một trước một sau úp lưng vào nhau.
Người phụ nữ tý nữa bị cưỡng hiếp kia thấy tên đàn ông trên người mình bị lôi ra, liền vội vàng khóc khóc lóc nhào vào trong lòng một người đàn ông khác đang ở bên cạnh.
Hướng Nhật nhìn thấy như vậy, cũng đoán ra đôi vợ chồng đối diện kia chắc là bố mẹ của cô nữ sinh đeo kính, chẳng qua vẫn nên hỏi cho rõ ràng thì tốt hơn:
- Là Tang tiên sinh cùng Tang phu nhân phải không?
- Cậu là ai?
Tang Nhân Đống y nguyên che chắn cho vợ của mình ở phía sau lưng, trước sự xuất hiện đột ngột của Hướng Nhật, tuy trước đó đối phương xuất hiện kịp thời còn cứu vợ của mình, nhưng thật sự Tang Nhân Đống đã bị dọa cho sợ, chỉ lo vừa thoát khỏi răng sói lại rơi vào miệng cọp, bởi vậy trong lòng luôn luôn duy trì lấy đề phòng.
- Cháu là bạn học của Tang Âm, là cô ấy nhờ cháu tới cứu hai người.
Hướng Nhật cũng rất thông cảm cho sự cảnh giác của đối phương, với loại tình cảnh như lúc này không phải ai cũng có thể dễ dàng tin tưởng người khác như thế được.
Vừa nghe nói đến con gái của mình, nữ nhân quần áo xộc xệch tức thì từ sau lưng chồng ló đầu ra, nôn nóng hỏi:
- Con gái tôi… Con gái tôi sao rồi?
- Cô ấy rất tốt, hai bác yên tâm, đợi lát nữa có thể gặp lại.
Hướng Nhật một mặt trả lời, mặt khác đem hai tên mặc âu phục sớm đã ngạt thở trong tay ném trên mặt đất, bởi vì còn có một số vấn đề muốn hỏi, do vậy Hướng Nhật mới không tính đến việc lập tức đưa bọn chúng lên đường.
- Cảm ơn, cảm ơn cháu!
Tuy nét kinh hoàng trên mặt vẫn chưa biến mất, nhưng người phụ nữ xinh đẹp vẫn như cũ nói lời cảm ơn Hướng Nhật. Vừa rồi nàng chút nữa đã tưởng sẽ phải chịu nhục ngay trước mặt chồng, vốn đã chuẩn bị sẵn sàng tự vẫn, chẳng qua thanh niên này lại đột nhiên từ trên trời rơi xuống, không chỉ bảo toàn được sự thanh bạch của nàng, nghe giọng điệu của đối phương có vẻ như đã cứu con gái của nàng ra. Nàng không hề có loại cảnh giác như chồng mình, chỉ biết rằng tại chính thời khắc kia đã cứu mình thì không cần biết là ai, trong lòng đều phải có sự biết ơn.
- Không cần khách khí.
Hướng Nhật hời hợt đáp lại một câu, bản thân hắn vốn không phải dạng người làm ơn xong cần phải báo đáp. Quay người lại, một chân giẫm mạnh lên ngực nam nhân mặc âu phục xám đang nằm bên trái, khiến cho đối phương đau đến mức rên rỉ thành tiếng.
- Trả lời tao mấy câu hỏi, nếu như làm tao hài lòng, tao sẽ suy xét xem có nên thả bọn mày hay không.
Hai người đàn ông mặc âu phục sớm đã bị dọa cho sợ hãi, vừa mới dường như đã dạo qua Quỷ môn quan một chuyến, tuy nhìn đi nhìn lại cũng chỉ thấy đối phương là một tên oắt con miệng còn hôi sữa, nhưng chính bản thân hai gã đã cảm nhận qua sự khủng bố của thằng này, căn bản không có tâm tư đi suy nghĩ muốn làm sao để phản kháng.
- Rất tốt, không trả lời thì coi như bọn mày đã đồng ý.
Hướng Nhật hắc hắc cười một tiếng:
- Câu hỏi thứ nhất: Ông chủ của chúng mày là ai?
Hai gã mặc âu phục đối mắt nhìn nhau một cái, sau đó cùng cúi đầu im lặng. Tuy chúng biết được sự đáng sợ của thanh niên trước mặt, chẳng qua bọn chúng cũng không dám tùy ý làm bại lộ thân phận của ông chủ, bởi bọn chúng cũng đã từng tận mắt kiến thức qua sự khủng bố của mấy người bên cạnh ông chủ, mà đối với việc giết người lại càng không chút nào nương tay.
- Xem ra bọn mày không nghe thấy tao đang nói chuyện, vậy để tao nhắc nhở chúng mày một cái vậy.
Hướng Nhật trong mắt lạnh lùng, chợt rút chân đang giẫm trên ngực người đàn ông mặc âu phục xám, lại giẫm lên bắp chân của hắn, dùng sức nhẹ ấn một cái.
“Rắc… rắc…” tiếng xương cốt nứt vỡ khiến da đầu người ta phát tê vang lên.
Sắc mặt của gã mặc âu phục xám lập tức trắng bệch, mở miệng rống lên, chẳng qua hắn cố gắng mở miệng ra nhưng cách nào cũng không phát ra được một chút âm thanh nào, bởi trước đó, Hướng Nhật đã dùng lĩnh vực khống chế động tác toàn thân của hắn, tất nhiên cũng bao gồm cả tiếng nói.
- Nếu muốn trả lời câu hỏi của tao thì nháy mắt, còn nếu như không muốn trả lời, thì cứ việc mở to tròng mắt ra, hiểu chưa?
Hướng Nhật giống như một tên ác ma, nói xong dưới chân lại nhè nhẹ tăng thêm chút lực.
Một lần này, đã không còn là tiếng xương nứt “Rắc…rắc” nữa rồi, chỉ truyền đến âm thanh cổ quái của một vật gì đó bị ép đến vỡ nát, biểu tình trên mặt của gã mặc âu phục xám ngày càng trở nên đa dạng, nửa người trên vì không chịu được sự đau đớn đã phải gồng mình lên khỏi mặt đất, mồm miệng há ra đủ để nhét ba quả trứng gà, thế nhưng lại không phát ra nổi một chút thanh âm nào.
Vợ chồng Tang thị nhìn thấy cảnh này, trên mặt cũng đã biến sắc, toàn thân phát lạnh. Bọn họ nhìn thấy rõ giày của Hướng Nhật đang dẫm lên trên cẳng chân. Bên trong da thịt bắp chân của gã kia đều đã biến dạng, chính xác mà nói, là bị giẫm bẹp, mạch máu da thịt bị dồn nén nứt toác, máu phun ra tung tóe, dính đầy trên mặt đất.
Loại thống khổ như thế này cho dù là ai cũng chẳng thể chịu được nổi. Vợ chồng Tang thị không khỏi sợ hãi lùi về phía sau hai bước, không nghĩ tới người này thoạt nhìn rất giống một thanh niên lịch sự, không ngờ lại ra tay độc ác như vậy. Tang Nhân Đống thậm chí đã nghĩ, nếu như lúc trước đối phương cũng dùng loại thủ đoạn tàn bạo như thế này đối phó với chính mình, không biết bản thân mình có thể chịu đựng được hay không nữa không biết?
Tròng mắt của gã mặc âu phục xám không ngừng chớp động, cho dù khuôn mặt đang vặn vẹo trắng bệch, nhưng vẫn cố làm ra động tác nháy mắt, hắn cũng không muốn nhấm nháp thêm cái loại mùi vị đau đớn đến từ trong xương tủy kia nữa.
- Rất tốt, xem ra mày đã hiểu ý tứ của tao. Chẳng qua, ngàn vạn lần đừng có phát ra tiếng động, nếu không hậu quả e rằng sẽ càng thêm nghiêm trọng.
Nếu như chưa hỏi rõ được tình huống cụ thể của bọn bắt cóc, Hướng Nhật tạm thời còn chưa muốn để cho đối phương chuẩn bị đề phòng, vì vậy liền nói lời cảnh cáo.
Nam nhân mặc âu phục xám lại liều mạng nháy mắt, cũng chứng minh hắn sẽ không phát ra tiếng động.
Hướng Nhật thu hồi lĩnh vực, chẳng qua vẫn làm một chút đề phòng, nếu như đối phương dám há miệng kêu lên, hắn lập tức sẽ phát động lĩnh vực, đảm bảo cho thanh âm của đối phương sẽ bị khống chế trước khi có thể truyền được ra ngoài.
Chẳng qua hiển nhiên hắn đã lo xa, gã mặc âu phục xám căn bản không dám kêu lên, cả người giống như vừa mới đi ra từ trong nước, toàn thân ướt sũng, đó là do đau quá mà thành, mồm miệng cũng chỉ dành để hít thở lấy từng ngụm không khí, vẻ mặt y nguyên như cũ trắng bệch không có lấy một giọt máu nào.
- Sớm trả lời câu hỏi của tao thì đã không có vấn đề gì rồi? Đúng là không thấy quan tài không đổ lệ.
Hướng Nhật lành lạnh liếc nhìn hắn một cái, không có chút đồng tình,
- Bây giờ nói cho tao biết đáp án của vấn đề đầu tiên?
- Ông chủ chúng tôi họ Phương.
Gã mặc âu phục xám run lẩy bẩy trả lời, hiện tại hắn quả thật đã không có dám im lặng để chống cự nữa rồi, cho dù có bị mấy người bên cạnh ông chủ giết chết, cũng không muốn phải chịu đựng sự thống khổ như thế kia thêm một lần nào nữa.
- Tên đầy đủ!
- Không biết… tôi thật sự không biết, từ trước đến nay, ông chủ chưa bao giờ nói tên thật cho chúng tôi biết.
Dường như lo sợ Hướng Nhật lại xuống tay tàn nhẫn hơn đối với hắn, gã mặc âu phục xám vội vàng giải thích.
Do trước khi nhảy xuống, Hướng Nhật đã nhìn thấy có hai thằng vừa đi vào trong gara, nên cũng không làm gì phải sốt ruột.
Quả nhiên cửa mở, một người đàn ông mặc âu phục màu đen cao hơn hắn cả cái đầu đang nhìn chằm chằm vào hắn, chẳng qua có thể là do thấy đến khuôn mặt của hắn là một người xa lạ, nên trong nháy mắt lộ ra vẻ rất ngạc nhiên.
Nhưng Hướng Nhật cũng không cho hắn thời gian suy nghĩ, vọt tới một tay bóp chặt lấy cổ hắn, đem cả người hắn nhấc bổng lên không trung, tiếp đó thuấn di một cái, vọt tới phía sau nam nhân mặc âu phục màu xám hiện đang kéo xé quần áo của một phụ nữ, cũng y như cũ bóp lấy cổ hắn, nhấc bổng lên không, chỉ là tên này quá xui xẻo, bị bóp chặt phía sau gáy, hai tên vừa vặn một trước một sau úp lưng vào nhau.
Người phụ nữ tý nữa bị cưỡng hiếp kia thấy tên đàn ông trên người mình bị lôi ra, liền vội vàng khóc khóc lóc nhào vào trong lòng một người đàn ông khác đang ở bên cạnh.
Hướng Nhật nhìn thấy như vậy, cũng đoán ra đôi vợ chồng đối diện kia chắc là bố mẹ của cô nữ sinh đeo kính, chẳng qua vẫn nên hỏi cho rõ ràng thì tốt hơn:
- Là Tang tiên sinh cùng Tang phu nhân phải không?
- Cậu là ai?
Tang Nhân Đống y nguyên che chắn cho vợ của mình ở phía sau lưng, trước sự xuất hiện đột ngột của Hướng Nhật, tuy trước đó đối phương xuất hiện kịp thời còn cứu vợ của mình, nhưng thật sự Tang Nhân Đống đã bị dọa cho sợ, chỉ lo vừa thoát khỏi răng sói lại rơi vào miệng cọp, bởi vậy trong lòng luôn luôn duy trì lấy đề phòng.
- Cháu là bạn học của Tang Âm, là cô ấy nhờ cháu tới cứu hai người.
Hướng Nhật cũng rất thông cảm cho sự cảnh giác của đối phương, với loại tình cảnh như lúc này không phải ai cũng có thể dễ dàng tin tưởng người khác như thế được.
Vừa nghe nói đến con gái của mình, nữ nhân quần áo xộc xệch tức thì từ sau lưng chồng ló đầu ra, nôn nóng hỏi:
- Con gái tôi… Con gái tôi sao rồi?
- Cô ấy rất tốt, hai bác yên tâm, đợi lát nữa có thể gặp lại.
Hướng Nhật một mặt trả lời, mặt khác đem hai tên mặc âu phục sớm đã ngạt thở trong tay ném trên mặt đất, bởi vì còn có một số vấn đề muốn hỏi, do vậy Hướng Nhật mới không tính đến việc lập tức đưa bọn chúng lên đường.
- Cảm ơn, cảm ơn cháu!
Tuy nét kinh hoàng trên mặt vẫn chưa biến mất, nhưng người phụ nữ xinh đẹp vẫn như cũ nói lời cảm ơn Hướng Nhật. Vừa rồi nàng chút nữa đã tưởng sẽ phải chịu nhục ngay trước mặt chồng, vốn đã chuẩn bị sẵn sàng tự vẫn, chẳng qua thanh niên này lại đột nhiên từ trên trời rơi xuống, không chỉ bảo toàn được sự thanh bạch của nàng, nghe giọng điệu của đối phương có vẻ như đã cứu con gái của nàng ra. Nàng không hề có loại cảnh giác như chồng mình, chỉ biết rằng tại chính thời khắc kia đã cứu mình thì không cần biết là ai, trong lòng đều phải có sự biết ơn.
- Không cần khách khí.
Hướng Nhật hời hợt đáp lại một câu, bản thân hắn vốn không phải dạng người làm ơn xong cần phải báo đáp. Quay người lại, một chân giẫm mạnh lên ngực nam nhân mặc âu phục xám đang nằm bên trái, khiến cho đối phương đau đến mức rên rỉ thành tiếng.
- Trả lời tao mấy câu hỏi, nếu như làm tao hài lòng, tao sẽ suy xét xem có nên thả bọn mày hay không.
Hai người đàn ông mặc âu phục sớm đã bị dọa cho sợ hãi, vừa mới dường như đã dạo qua Quỷ môn quan một chuyến, tuy nhìn đi nhìn lại cũng chỉ thấy đối phương là một tên oắt con miệng còn hôi sữa, nhưng chính bản thân hai gã đã cảm nhận qua sự khủng bố của thằng này, căn bản không có tâm tư đi suy nghĩ muốn làm sao để phản kháng.
- Rất tốt, không trả lời thì coi như bọn mày đã đồng ý.
Hướng Nhật hắc hắc cười một tiếng:
- Câu hỏi thứ nhất: Ông chủ của chúng mày là ai?
Hai gã mặc âu phục đối mắt nhìn nhau một cái, sau đó cùng cúi đầu im lặng. Tuy chúng biết được sự đáng sợ của thanh niên trước mặt, chẳng qua bọn chúng cũng không dám tùy ý làm bại lộ thân phận của ông chủ, bởi bọn chúng cũng đã từng tận mắt kiến thức qua sự khủng bố của mấy người bên cạnh ông chủ, mà đối với việc giết người lại càng không chút nào nương tay.
- Xem ra bọn mày không nghe thấy tao đang nói chuyện, vậy để tao nhắc nhở chúng mày một cái vậy.
Hướng Nhật trong mắt lạnh lùng, chợt rút chân đang giẫm trên ngực người đàn ông mặc âu phục xám, lại giẫm lên bắp chân của hắn, dùng sức nhẹ ấn một cái.
“Rắc… rắc…” tiếng xương cốt nứt vỡ khiến da đầu người ta phát tê vang lên.
Sắc mặt của gã mặc âu phục xám lập tức trắng bệch, mở miệng rống lên, chẳng qua hắn cố gắng mở miệng ra nhưng cách nào cũng không phát ra được một chút âm thanh nào, bởi trước đó, Hướng Nhật đã dùng lĩnh vực khống chế động tác toàn thân của hắn, tất nhiên cũng bao gồm cả tiếng nói.
- Nếu muốn trả lời câu hỏi của tao thì nháy mắt, còn nếu như không muốn trả lời, thì cứ việc mở to tròng mắt ra, hiểu chưa?
Hướng Nhật giống như một tên ác ma, nói xong dưới chân lại nhè nhẹ tăng thêm chút lực.
Một lần này, đã không còn là tiếng xương nứt “Rắc…rắc” nữa rồi, chỉ truyền đến âm thanh cổ quái của một vật gì đó bị ép đến vỡ nát, biểu tình trên mặt của gã mặc âu phục xám ngày càng trở nên đa dạng, nửa người trên vì không chịu được sự đau đớn đã phải gồng mình lên khỏi mặt đất, mồm miệng há ra đủ để nhét ba quả trứng gà, thế nhưng lại không phát ra nổi một chút thanh âm nào.
Vợ chồng Tang thị nhìn thấy cảnh này, trên mặt cũng đã biến sắc, toàn thân phát lạnh. Bọn họ nhìn thấy rõ giày của Hướng Nhật đang dẫm lên trên cẳng chân. Bên trong da thịt bắp chân của gã kia đều đã biến dạng, chính xác mà nói, là bị giẫm bẹp, mạch máu da thịt bị dồn nén nứt toác, máu phun ra tung tóe, dính đầy trên mặt đất.
Loại thống khổ như thế này cho dù là ai cũng chẳng thể chịu được nổi. Vợ chồng Tang thị không khỏi sợ hãi lùi về phía sau hai bước, không nghĩ tới người này thoạt nhìn rất giống một thanh niên lịch sự, không ngờ lại ra tay độc ác như vậy. Tang Nhân Đống thậm chí đã nghĩ, nếu như lúc trước đối phương cũng dùng loại thủ đoạn tàn bạo như thế này đối phó với chính mình, không biết bản thân mình có thể chịu đựng được hay không nữa không biết?
Tròng mắt của gã mặc âu phục xám không ngừng chớp động, cho dù khuôn mặt đang vặn vẹo trắng bệch, nhưng vẫn cố làm ra động tác nháy mắt, hắn cũng không muốn nhấm nháp thêm cái loại mùi vị đau đớn đến từ trong xương tủy kia nữa.
- Rất tốt, xem ra mày đã hiểu ý tứ của tao. Chẳng qua, ngàn vạn lần đừng có phát ra tiếng động, nếu không hậu quả e rằng sẽ càng thêm nghiêm trọng.
Nếu như chưa hỏi rõ được tình huống cụ thể của bọn bắt cóc, Hướng Nhật tạm thời còn chưa muốn để cho đối phương chuẩn bị đề phòng, vì vậy liền nói lời cảnh cáo.
Nam nhân mặc âu phục xám lại liều mạng nháy mắt, cũng chứng minh hắn sẽ không phát ra tiếng động.
Hướng Nhật thu hồi lĩnh vực, chẳng qua vẫn làm một chút đề phòng, nếu như đối phương dám há miệng kêu lên, hắn lập tức sẽ phát động lĩnh vực, đảm bảo cho thanh âm của đối phương sẽ bị khống chế trước khi có thể truyền được ra ngoài.
Chẳng qua hiển nhiên hắn đã lo xa, gã mặc âu phục xám căn bản không dám kêu lên, cả người giống như vừa mới đi ra từ trong nước, toàn thân ướt sũng, đó là do đau quá mà thành, mồm miệng cũng chỉ dành để hít thở lấy từng ngụm không khí, vẻ mặt y nguyên như cũ trắng bệch không có lấy một giọt máu nào.
- Sớm trả lời câu hỏi của tao thì đã không có vấn đề gì rồi? Đúng là không thấy quan tài không đổ lệ.
Hướng Nhật lành lạnh liếc nhìn hắn một cái, không có chút đồng tình,
- Bây giờ nói cho tao biết đáp án của vấn đề đầu tiên?
- Ông chủ chúng tôi họ Phương.
Gã mặc âu phục xám run lẩy bẩy trả lời, hiện tại hắn quả thật đã không có dám im lặng để chống cự nữa rồi, cho dù có bị mấy người bên cạnh ông chủ giết chết, cũng không muốn phải chịu đựng sự thống khổ như thế kia thêm một lần nào nữa.
- Tên đầy đủ!
- Không biết… tôi thật sự không biết, từ trước đến nay, ông chủ chưa bao giờ nói tên thật cho chúng tôi biết.
Dường như lo sợ Hướng Nhật lại xuống tay tàn nhẫn hơn đối với hắn, gã mặc âu phục xám vội vàng giải thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.