Chương 689: Ga-ra
Lý Tiếu Tà
03/04/2013
Trong ga-ra của Tang gia, tuy cửa sắt đóng chặt, nhưng bên trong đèn đuốc sáng rực như ban ngày.
Hai người một nam một nữ đang ngồi trên mặt đất, nam khoảng trên dưới bốn mươi, thoạt nhìn qua cũng không phải là người chịu nhiều vất vả, nhưng khuôn mặt kiên nghị, thần tình quả cảm, nhìn một cái có thể thấy là dạng người hung tợn liều lĩnh. Chỉ là giờ phút này hai mắt ảm đạm, khuôn mặt buồn khổ, ít nhiều đã khiến cho khí thế nhạy bén cho trên người giảm đi rất nhiều.
Nữ khoảng hơn ba mươi tuổi, tuy đã có tuổi nhưng tướng mạo vẫn xinh đẹp như cũ, da dẻ trắng như tuyết, lúc còn trẻ nhất định có rất nhiều thanh niên tài tuấn bám theo váy đại mỹ nữ này. Chẳng qua lúc này nàng cũng có khuôn mặt buồn khổ như nam nhân bên cạnh.
- Nhân Đống, chúng ta sẽ không chết tại nơi này chứ?
Nữ nhân xinh đẹp nhìn qua chồng mình, nhỏ giọng hỏi.
- Đừng nói nhảm, chúng ta sẽ không có việc gì đâu.
Nam nhân cũng nhìn vào vợ mình, vươn tay kéo bả vai nàng qua, giọng an ủi tràn ngập tự tin.
Chẳng qua người vợ giống như không nghe được, trong mắt lộ ra một tia hoảng sợ:
- Những người kia giết người không chớp mắt, em thật sự lo lắng cho con gái của chúng ta…
- Yên tâm đi, con gái cũng sẽ không có việc gì, nhiều ngày không có tin tức gì của chúng ta, khẳng định sẽ có người tới tìm chúng ta, một khi phát hiện điều không bình thường, chắc chắn sẽ báo cảnh sát.
Nam nhân ánh mắt trống rỗng mà nhìn lên trần nhà, thật ra chính mình cũng biết tỷ lệ này cũng vô cùng nhỏ.
- Anh thật sự tính toán sẽ đem tất cả quyền sở hữu sản nghiệp đều chuyển cho người kia ư?
Biết rằng tiếp tục thảo luận vấn đề kia thật sự vô bổ, nữ nhân xinh đẹp kín đáo mà hỏi chủ đề khác
- Nếu có thể bảo đảm an toàn cho cả nhà chúng ta, thì dù có phải trở lại vạch xuất phát cũng có làm sao?
Nam nhân thở dài, hắn cũng thực sự nghĩ như vậy, tiền chỉ là vật ngoài thân, quan trọng là "Núi xanh còn đó, lo gì không có củi đốt". Lấy thực lực của hắn, cho dù không còn gia sản, nhưng tìm một công việc tốt để cho người trong nhà có được sống sung túc là một việc hết sức dễ dàng.
- Nhân Đống…
Nữ nhân xinh đẹp nghe chồng mình nói rất cảm động, phải biết rằng, đó là một phần gia sản lớn đến mức khiến cho người ta khó tưởng tượng, nàng trước đây vốn chỉ là một người phụ nữ bình thường, sau này vươn lên cao mới hiểu được sự cám dỗ của đồng tiền, biết rằng từ bỏ phần gia sản lớn như thế không phải ai cũng làm được, cho dù là cha con cũng sẽ bởi vì điều này mà đánh giết lẫn nhau. Chẳng qua chồng vì mình và con gái mà dứt khoát chọn người nhà, điều này khiến cho nàng xúc động muốn khóc. Đáng tiếc hoàn cảnh bây giờ không thích hợp, bằng không nàng nhất định sẽ lấy thân thể của mình làm phần thưởng cho chồng.
- Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, nhất định sẽ có người tới cứu chúng ta.
Nam nhân ôm chặt lấy vợ của mình, hắn không biết rằng mình còn có thể ôm bao lâu nữa, chỉ có thể tận dụng khoảng thời gian ít ỏi này mà lưu lại hương vị không cách nào có thể dứt bỏ của vợ mình.
Người vợ cũng ôm chồng mình chặt hơn, hai cơ thể như muốn hợp lại làm một.
Đúng lúc này, cửa sắt của ga-ra tự động chậm rãi kéo lên, cho đến lúc cao hơn đầu người mới ngừng lại. Tiếp đó là hai bóng người cao lớn tiến tới, sau khi đi vào lại nhấn phím ấn trên tường để cánh cửa tự động khóa lại.
- Các người muốn làm gì?
Người đàn ông đem vợ mình bảo hộ ở sau lưng, ngang nhiên nhìn vào hai bóng người đang ngày càng tới gần, ở sâu trong lòng xuất hiện một tia lo lắng.
- Tang tiên sinh, chúng tôi không hề có ý xấu, là ông chủ chúng tôi nhờ chúng tôi hỏi một câu, ông chừng nào thì đem tập đoàn Tang thị đang nắm giữ chuyển qua cho người mà được ông chủ chúng tôi chỉ định vậy?
Hai người vừa đi tới chính là hai anh em sinh đôi, thân cao một mét chín trở lên, người bên trái mặc một bộ âu phục màu đen, người bên phải mặc một bộ âu phục màu xám tro, nếu như bên ngoài không khác nhau như vậy, thì cho dù là ông chủ bọn hắn cũng không thể nào phân biệt được ai là ai.
- Ta đã nói là ta có thể đáp ứng bọn ngươi, nhưng nhất định phải cam đoan sự an toàn cho cả nhà chúng ta.
Tang Nhân Đống cũng không ngu, hắn biết rằng một khi hắn đem tập đoàn Tang thị chuyển cho người khác, thì đoán chừng lúc đó cũng là lúc ba người nhà họ phải mất mạng.
- Đó là đương nhiên, ông chủ chúng tôi cũng rất nhân từ, ông ấy không phải là người thích giết chóc, nhưng mà ông có phải nên đẩy nhanh tiến độ hơn một chút? Nếu như còn không nhanh lên thì ông chủ của chúng tôi cũng không nhẫn lại được nữa đâu, chẳng lẽ ông muốn nhận được một cánh tay hay nửa cái tai của con gái thì mới chịu làm nhanh?
Nam nhân âu phục đen uy hiếp nói.
Nữ nhân xinh đẹp bên cạnh đột nhiên kích động, bắt lấy cánh tay chồng nói:
- Không, không muốn, Nhân Đống, mau đáp ứng bọn chúng, con gái chúng ta…
- Xem xem, cũng là vợ ông hiểu chuyện.
Nam nhân mặc âu phục đen ánh mắt dâm tà quét khắp người mỹ nữ, trong mồm tấm tắc cảm thán nói:
- Chẳng qua nói thật, con gái đã lớn như vậy mà còn có thể bảo dưỡng được tốt như thế này, chắc chắn phải có bí quyết gì chứ? Không bằng để chúng ta kiểm tra một chút?
- Đừng qua đây, cút đi…
Người phụ nữ xinh đẹp sợ tới mức trốn về sau lưng chồng mình.
- Đừng có động vào vợ của tao!
Tang Nhân Đống cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, từ trên mặt đất đứng lên, cùng hai nam nhân đều cao hơn hắn nửa cái đầu đối mặt giằng co.
Nam nhân âu phục đen tiến lên đẩy Tang Nhân Đống ra, trong mồm mắng chửi:
- Lão già họ Tang, cút ngay, lão tử để mắt đến vợ mày là vinh hạnh cho ả, đừng tự mình tìm khổ.
Tang Nhân Đống bị đẩy một cái lảo đảo ngã xuống đất, đôi mắt đỏ ngầu rít gào nói:
- Nếu như chúng mày dám đụng vào vợ của tao, thì cho dù tao chết cũng sẽ không đem tài sản chuyển cho chúng mày!
- Ha ha ha…
Nam nhân âu phục đen cười lớn nói:
- Lão già họ Tang, ông hình như quên ông còn một cô con gái, chỉ cần ông chủ bọn tao cưới con gái ông, sau đó con gái ông lại bị bệnh mà chết, tài sản của ông cũng không phải là của ông chủ bọn tao hay sao?
- Cút ra, đừng có chạm vào ta!
Một bên nam nhân mặc âu phục xám tro đã tóm được mắt cá chân của người phụ nữ, không để ý nàng giãy giụa, mạnh mẽ kéo nàng vào trong lòng mình.
Tang Nhân Đống khóe mắt muốn nứt ra, từ trên mặt đất đứng dậy, muốn đi ngăn cản nam nhân âu phục xám tro, lại bị nam nhân âu phục đen một đấm lăn ra ra đất, co quắp đau đớn như một con tôm bị nung đỏ nằm trên mặt đất, trừng mắt nhìn hai nam nhân cường tráng đẩy vợ mình ngã xuống đất.
Tại thời khắc then chốt, ngoài cửa lại truyền tới tiếng gõ cửa, bởi vì là cửa sắt, cho nên "Đùng đùng đùng" nghe rất điếc tai
- Gõ cái gì mà gõ, rồi cũng đến lượt bọn mày, vội cái gì!
Nam nhân âu phục đen không nỡ mà buông bắp đùi nữ nhân xinh đẹp, đứng lên, xông ra ngoài cửa sắt quát.
Chẳng qua ngoài cửa không ngừng vang lên tiếng gõ cửa, như là cái gã bên ngoài đã không nhịn được nữa. Nam nhân âu phục đen thầm mắng một tiếng, không kiên nhẫn đi đến bên tường nơi đặt phím nhấn mở cửa sắt. Dù sao thì hai anh em chúng cũng phải làm đầu tiên, để cho mấy gã bên ngoài đứng xem cũng không sao cả.
Cửa sắt chậm rãi kéo lên cao hơn nửa người, đã có thể nhìn thấy đôi chân của một người, nam nhân âu phục đen không khỏi sững sờ, chuyện gì thế này, bên ngoài rõ ràng chỉ có một người? Một người mà cũng dám tới đây tranh ăn với hai anh em bọn chúng? Ai mà chẳng biết hai anh em hắn ghét nhất là khi đang làm việc lại bị người tới quấy rầy, lúc đầu còn tưởng rằng là mấy gã hợp lại một chỗ mới có gan gõ cửa, ai biết rằng chỉ là một thằng không sợ chết.
Nghĩ tới đây, trên mặt nam nhân âu phục đen bỗng hiện lên một tia dữ tợn.
Hai người một nam một nữ đang ngồi trên mặt đất, nam khoảng trên dưới bốn mươi, thoạt nhìn qua cũng không phải là người chịu nhiều vất vả, nhưng khuôn mặt kiên nghị, thần tình quả cảm, nhìn một cái có thể thấy là dạng người hung tợn liều lĩnh. Chỉ là giờ phút này hai mắt ảm đạm, khuôn mặt buồn khổ, ít nhiều đã khiến cho khí thế nhạy bén cho trên người giảm đi rất nhiều.
Nữ khoảng hơn ba mươi tuổi, tuy đã có tuổi nhưng tướng mạo vẫn xinh đẹp như cũ, da dẻ trắng như tuyết, lúc còn trẻ nhất định có rất nhiều thanh niên tài tuấn bám theo váy đại mỹ nữ này. Chẳng qua lúc này nàng cũng có khuôn mặt buồn khổ như nam nhân bên cạnh.
- Nhân Đống, chúng ta sẽ không chết tại nơi này chứ?
Nữ nhân xinh đẹp nhìn qua chồng mình, nhỏ giọng hỏi.
- Đừng nói nhảm, chúng ta sẽ không có việc gì đâu.
Nam nhân cũng nhìn vào vợ mình, vươn tay kéo bả vai nàng qua, giọng an ủi tràn ngập tự tin.
Chẳng qua người vợ giống như không nghe được, trong mắt lộ ra một tia hoảng sợ:
- Những người kia giết người không chớp mắt, em thật sự lo lắng cho con gái của chúng ta…
- Yên tâm đi, con gái cũng sẽ không có việc gì, nhiều ngày không có tin tức gì của chúng ta, khẳng định sẽ có người tới tìm chúng ta, một khi phát hiện điều không bình thường, chắc chắn sẽ báo cảnh sát.
Nam nhân ánh mắt trống rỗng mà nhìn lên trần nhà, thật ra chính mình cũng biết tỷ lệ này cũng vô cùng nhỏ.
- Anh thật sự tính toán sẽ đem tất cả quyền sở hữu sản nghiệp đều chuyển cho người kia ư?
Biết rằng tiếp tục thảo luận vấn đề kia thật sự vô bổ, nữ nhân xinh đẹp kín đáo mà hỏi chủ đề khác
- Nếu có thể bảo đảm an toàn cho cả nhà chúng ta, thì dù có phải trở lại vạch xuất phát cũng có làm sao?
Nam nhân thở dài, hắn cũng thực sự nghĩ như vậy, tiền chỉ là vật ngoài thân, quan trọng là "Núi xanh còn đó, lo gì không có củi đốt". Lấy thực lực của hắn, cho dù không còn gia sản, nhưng tìm một công việc tốt để cho người trong nhà có được sống sung túc là một việc hết sức dễ dàng.
- Nhân Đống…
Nữ nhân xinh đẹp nghe chồng mình nói rất cảm động, phải biết rằng, đó là một phần gia sản lớn đến mức khiến cho người ta khó tưởng tượng, nàng trước đây vốn chỉ là một người phụ nữ bình thường, sau này vươn lên cao mới hiểu được sự cám dỗ của đồng tiền, biết rằng từ bỏ phần gia sản lớn như thế không phải ai cũng làm được, cho dù là cha con cũng sẽ bởi vì điều này mà đánh giết lẫn nhau. Chẳng qua chồng vì mình và con gái mà dứt khoát chọn người nhà, điều này khiến cho nàng xúc động muốn khóc. Đáng tiếc hoàn cảnh bây giờ không thích hợp, bằng không nàng nhất định sẽ lấy thân thể của mình làm phần thưởng cho chồng.
- Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, nhất định sẽ có người tới cứu chúng ta.
Nam nhân ôm chặt lấy vợ của mình, hắn không biết rằng mình còn có thể ôm bao lâu nữa, chỉ có thể tận dụng khoảng thời gian ít ỏi này mà lưu lại hương vị không cách nào có thể dứt bỏ của vợ mình.
Người vợ cũng ôm chồng mình chặt hơn, hai cơ thể như muốn hợp lại làm một.
Đúng lúc này, cửa sắt của ga-ra tự động chậm rãi kéo lên, cho đến lúc cao hơn đầu người mới ngừng lại. Tiếp đó là hai bóng người cao lớn tiến tới, sau khi đi vào lại nhấn phím ấn trên tường để cánh cửa tự động khóa lại.
- Các người muốn làm gì?
Người đàn ông đem vợ mình bảo hộ ở sau lưng, ngang nhiên nhìn vào hai bóng người đang ngày càng tới gần, ở sâu trong lòng xuất hiện một tia lo lắng.
- Tang tiên sinh, chúng tôi không hề có ý xấu, là ông chủ chúng tôi nhờ chúng tôi hỏi một câu, ông chừng nào thì đem tập đoàn Tang thị đang nắm giữ chuyển qua cho người mà được ông chủ chúng tôi chỉ định vậy?
Hai người vừa đi tới chính là hai anh em sinh đôi, thân cao một mét chín trở lên, người bên trái mặc một bộ âu phục màu đen, người bên phải mặc một bộ âu phục màu xám tro, nếu như bên ngoài không khác nhau như vậy, thì cho dù là ông chủ bọn hắn cũng không thể nào phân biệt được ai là ai.
- Ta đã nói là ta có thể đáp ứng bọn ngươi, nhưng nhất định phải cam đoan sự an toàn cho cả nhà chúng ta.
Tang Nhân Đống cũng không ngu, hắn biết rằng một khi hắn đem tập đoàn Tang thị chuyển cho người khác, thì đoán chừng lúc đó cũng là lúc ba người nhà họ phải mất mạng.
- Đó là đương nhiên, ông chủ chúng tôi cũng rất nhân từ, ông ấy không phải là người thích giết chóc, nhưng mà ông có phải nên đẩy nhanh tiến độ hơn một chút? Nếu như còn không nhanh lên thì ông chủ của chúng tôi cũng không nhẫn lại được nữa đâu, chẳng lẽ ông muốn nhận được một cánh tay hay nửa cái tai của con gái thì mới chịu làm nhanh?
Nam nhân âu phục đen uy hiếp nói.
Nữ nhân xinh đẹp bên cạnh đột nhiên kích động, bắt lấy cánh tay chồng nói:
- Không, không muốn, Nhân Đống, mau đáp ứng bọn chúng, con gái chúng ta…
- Xem xem, cũng là vợ ông hiểu chuyện.
Nam nhân mặc âu phục đen ánh mắt dâm tà quét khắp người mỹ nữ, trong mồm tấm tắc cảm thán nói:
- Chẳng qua nói thật, con gái đã lớn như vậy mà còn có thể bảo dưỡng được tốt như thế này, chắc chắn phải có bí quyết gì chứ? Không bằng để chúng ta kiểm tra một chút?
- Đừng qua đây, cút đi…
Người phụ nữ xinh đẹp sợ tới mức trốn về sau lưng chồng mình.
- Đừng có động vào vợ của tao!
Tang Nhân Đống cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, từ trên mặt đất đứng lên, cùng hai nam nhân đều cao hơn hắn nửa cái đầu đối mặt giằng co.
Nam nhân âu phục đen tiến lên đẩy Tang Nhân Đống ra, trong mồm mắng chửi:
- Lão già họ Tang, cút ngay, lão tử để mắt đến vợ mày là vinh hạnh cho ả, đừng tự mình tìm khổ.
Tang Nhân Đống bị đẩy một cái lảo đảo ngã xuống đất, đôi mắt đỏ ngầu rít gào nói:
- Nếu như chúng mày dám đụng vào vợ của tao, thì cho dù tao chết cũng sẽ không đem tài sản chuyển cho chúng mày!
- Ha ha ha…
Nam nhân âu phục đen cười lớn nói:
- Lão già họ Tang, ông hình như quên ông còn một cô con gái, chỉ cần ông chủ bọn tao cưới con gái ông, sau đó con gái ông lại bị bệnh mà chết, tài sản của ông cũng không phải là của ông chủ bọn tao hay sao?
- Cút ra, đừng có chạm vào ta!
Một bên nam nhân mặc âu phục xám tro đã tóm được mắt cá chân của người phụ nữ, không để ý nàng giãy giụa, mạnh mẽ kéo nàng vào trong lòng mình.
Tang Nhân Đống khóe mắt muốn nứt ra, từ trên mặt đất đứng dậy, muốn đi ngăn cản nam nhân âu phục xám tro, lại bị nam nhân âu phục đen một đấm lăn ra ra đất, co quắp đau đớn như một con tôm bị nung đỏ nằm trên mặt đất, trừng mắt nhìn hai nam nhân cường tráng đẩy vợ mình ngã xuống đất.
Tại thời khắc then chốt, ngoài cửa lại truyền tới tiếng gõ cửa, bởi vì là cửa sắt, cho nên "Đùng đùng đùng" nghe rất điếc tai
- Gõ cái gì mà gõ, rồi cũng đến lượt bọn mày, vội cái gì!
Nam nhân âu phục đen không nỡ mà buông bắp đùi nữ nhân xinh đẹp, đứng lên, xông ra ngoài cửa sắt quát.
Chẳng qua ngoài cửa không ngừng vang lên tiếng gõ cửa, như là cái gã bên ngoài đã không nhịn được nữa. Nam nhân âu phục đen thầm mắng một tiếng, không kiên nhẫn đi đến bên tường nơi đặt phím nhấn mở cửa sắt. Dù sao thì hai anh em chúng cũng phải làm đầu tiên, để cho mấy gã bên ngoài đứng xem cũng không sao cả.
Cửa sắt chậm rãi kéo lên cao hơn nửa người, đã có thể nhìn thấy đôi chân của một người, nam nhân âu phục đen không khỏi sững sờ, chuyện gì thế này, bên ngoài rõ ràng chỉ có một người? Một người mà cũng dám tới đây tranh ăn với hai anh em bọn chúng? Ai mà chẳng biết hai anh em hắn ghét nhất là khi đang làm việc lại bị người tới quấy rầy, lúc đầu còn tưởng rằng là mấy gã hợp lại một chỗ mới có gan gõ cửa, ai biết rằng chỉ là một thằng không sợ chết.
Nghĩ tới đây, trên mặt nam nhân âu phục đen bỗng hiện lên một tia dữ tợn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.