Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 60: Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc (4)

Lý Tiếu Tà

22/03/2013

Gió rít gào đêm tối không trăng

Diêm Vương chờ cửa mười tám thằng.

Đêm đen không trăng gió rít gào, thời điểm thích hợp để giết người.

Khu Chân Long biệt thự căn nhà cao cấp số '68', khác hẳn với các nhà sáng rực đèn xung quanh, chủ nhân căn nhà dường như ủng hộ chính sách tiết kiệm điện của nhà nước, trong nhiều ngày qua cứ đến tối bên ngoài căn nhà đèn đóm tắt hết, chỉ có bên trong nhà ánh đèn leo lét hắt ra. Sở dĩ nói leo lét là bởi vì rèm cửa sổ đều khép kín, ánh đèn không hắt ra ngoài được nhiều.

Hướng Nhật lén lút mò áp sát tường rào, vốn tưởng rằng phải động tay động chân một phen ai ngờ đối phương ngay cả đèn cũng tắt, đúng là quá thuận lợi để hắn đột nhập nhanh chóng.

Phóng qua bức tường cao một trượng, Hướng Nhật nhẹ nhàng hạ xuống đất. Đây là một khu vườn nhỏ, xa xa từ trong phòng ánh đèn leo lét hắt ra, trong vườn tối om đưa tay ra trước mặt cũng không thấy năm ngón, hắn quan sát cảnh vật xung quanh. Ngay lúc chuẩn bị hành động, một bóng đen to lớn phóng tới, lưu manh theo bản năng tung ra một quyền, bóng đen kêu to “hự” một tiếng thảm dội ngược lại, rơi xuống mặt đất nằm quay đơ.

Hướng Nhật nhẹ nhàng bước tới, thấy một con chó lớn nằm trên mặt đất không khỏi phát lạnh cả người, bọn nhà giàu càng có tiền càng sợ chết, nuôi toàn loại chó hung dữ. Hắn chột dạ, mấy thằng này nếu đã sợ chết như vậy chắc sẽ không chỉ nuôi một con đâu?

Quả nhiên, “vù vù vù” lại có thêm mấy bóng đen lớn phóng đến.

Hướng Nhật lui về sau một bước, tránh được một cú đớp nhắm vào cổ mình, tay chân cùng xuất thủ đánh ngay đầu hai con bay ra ngoài. Cúi người thấp xuống, hắn né được một cú đớp của một con cắn lén sau lưng, tiện tay huơ một cái, rút ra một con dao. Có vũ khí trong tay, lưu manh chẳng chút chần chừ lăn xả vào giữa đàn chó chém giết.

Còn lại vài con chịu không được bao lâu bị trùm lưu manh chém thành mấy mảnh.

Tránh vết xe đổ vừa rồi, Hướng Nhật thận trọng từng bước một, tốc độ tiến giảm đi rất nhiều, không những phải chú ý đến mấy con chó giữ nhà thình lình xuất hiện, hơn nữa còn phải đề phòng mấy thằng vệ sĩ ẩn núp xung quanh.

Sau khi giải quyết xong sáu con chó, Hướng Nhật cũng đi được tới cuối khu vườn, trước mắt hiện ra một bãi cỏ rộng lớn, nhìn xa một chút là căn nhà cao cấp xa hoa. Bất quá muốn áp sát mà không bị phát hiện thì rất khó khăn. Sau khi quan sát và suy đoán, xung quanh chí ít cũng có bốn nơi canh gác. Biện pháp duy nhất chỉ còn có một, may là trước khi đến đã thay nguyên bộ quần áo đen, lúc này chả cần ngụy trang gì nữa chỉ cần chầm chậm nằm rạp trên cỏ di chuyển thì cơ hội tiếp cận rất lớn.

Khoảng cách chỉ mười mét nhưng Hướng Nhật phải hao phí gần hai mươi phút mới trườn tới. Đã sớm tính toán, lưu manh nhanh chóng lách người vào góc một căn phòng.

- Ai?

Hướng Nhật đang nhẹ nhàng thở phào một hơi thì một tiếng quát dọa hắn thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Xoay người nhìn lại, bên cạnh một bóng người chẳng biết khi nào đã đứng ở đó, trên tay cầm một vật ngắn tròn, Hướng Nhật đoán là một cái đèn pin.

- Đi đái!

Trong lúc nguy cấp lưu manh nhanh trí trả lời, vô thanh vô tức tiếp cận đối phương.

- Mày to gan lắm, dám ở đây mà…

Tên kia cầm đèn pin chiếu vào hắn, nhưng lại thấy một bàn tay to lớn phóng vào mặt mình, đang muốn hét lên thì cảm thấy yết hầu bị bóp chặt, nghẹn họng phát ra tiếng “ọc... ọc...”



- Không muốn chết thì im lặng một chút cho tao.

Hướng Nhật đoạt lấy cái đèn pin đồng thời tay kia bóp chặt hơn một tí.

- Ô ô... - Đối phương gật đầu lia lịa.

- Bây giờ tao buông mày ra, hỏi mày mấy vấn đề, tốt nhất trả lời cho thành thật, nếu không tao bẻ gãy cổ.

Hướng Nhật buông lỏng tay nhưng không rút lại mà để ngay trước cổ của tên kia đề phòng bất trắc.

- Đừng giết tôi!

Vừa được thả ra, tên kia vội mở miệng cầu xin, hắn chỉ là một thằng vệ sĩ quèn, sợ rằng nói xong sẽ bị giết người diệt khẩu.

- Chỉ cần mày trả lời thành thật, tao đương nhiên sẽ không giết mày!

Lưu manh bắt đầu dỗ ngọt:

- Nhưng tao sẽ đánh cho mày ngất đi, dù ngày mai thằng chủ nhà có chuyện gì mày cũng không chịu trách nhiệm phải không?

- Đúng, đúng.

Nghe đối phương cam đoan không giết lại còn nói đánh mình bất tỉnh, tên vệ sĩ đã tin lời của hắn.

- Tao hỏi mày, mấy ngày nay rất nhiều người lạ ra vào phải không?

- Đúng, ông chủ nói là bạn bè quen ở nước ngoài.

- Bây giờ bọn nó ở đâu?

- Ở trong gara phía sau.

- Có bao nhiêu thằng?

- Tôi không rõ lắm…

Đột nhiên thấy cái cổ thóp lại, hắn lập tức nói:

- Đại khái có hơn hai mươi người…



- Tốt! Mày muốn bổ sung cái gì không?

Tên vệ sĩ hoảng hốt:

- Không có!

- Vậy thì yên tâm mà ngủ ngon nhé, hy vọng…

Nói đến đây, Hướng Nhật tăng lực bóp mạnh bẻ gãy cổ tên vệ sĩ lúc hắn còn chưa kịp phản ứng:

- ... kiếp sau đừng có làm công việc nguy hiểm như thế này.

Nhìn tên vệ sĩ nằm bất động trên mặt đất, Hướng Nhật trong lòng chợt động, nhanh tay lột cái áo đen của mình ra thay vào bằng cái áo của tên vệ sĩ, tay cầm đèn pin nghênh ngang đi ra ngoài.

- Ê, mày thuộc khu nào? Đi bậy đâu thế?

Vừa mới đi tới góc tường, còn đang tưởng mình bình chân như vại chợt một tiếng quát khẽ làm lưu manh giật mình.

- Khu 51.

Nhìn cái bóng tên vệ sĩ cách mình năm, sáu thước trong góc tường, Hướng Nhật nói bậy.

- Khu 51?

Tên vệ sĩ sửng sốt một chút:

- Khu 51 đang…không đúng, mày là…

Còn định nói thêm cái gì, Hướng Nhật đã ném cái đèn pin tới, khiến hắn chưa kịp nói xong đành nuốt lại vào bụng. Đi qua dò xét hơi thở, không ngờ không chết mà chỉ ngất đi, lưu manh nhếch miệng, thẳng tay bóp ngay yết hầu tên kia, một tiếng xương gãy nhẹ vang lên.

Cái đèn pin vừa mới nện người không còn dùng được nữa, may là trên mình thằng xui xẻo này cũng có một cái, Hướng Nhật lấy ra tiếp tục đi về phía gara đằng sau căn nhà cao cấp. Nhưng lần này lưu manh đã có tính toán, căn cứ vào hai lần trước bị phát hiện, mỗi góc khuất đều có một thằng canh gác, như vậy—thừa cơ hội này… giết hết mấy thằng vệ sĩ bên ngoài, đỡ phải lo lắng gì nữa.

Có mục tiêu rõ ràng, lưu manh cước bộ nhanh hơn nhiều, mỗi lần qua một góc khuất, hắn đều hỏi một câu “khu này sao rồi”, sau đó thừa dịp đối phương đang ngây người hoặc trả lời trong nháy mắt xuất thủ đoạt mạng. Trên đường đi tới cả thảy trước sau mười tám thằng vệ sĩ bị hắn cho đi gặp Diêm Vương.

Rốt cuộc cũng tiếp cận gara, hắn nghe thấy rõ ràng tiếng la hét ồn ào. Hướng Nhật đang muốn tiến thêm một bước thám thính tình hình, cửa gara thình lình mở ra, một thằng cao lớn đi ra, nhìn thoáng hai bên sau đó bước nhanh về góc bên trái khá tối.

Hướng Nhật mắt sáng lên, thằng này tuyệt đối không phải vệ sĩ, vệ sĩ không có cái loại hơi thở đầy máu tanh này, chắc là một phần tử của đám khủng bố. Lắc mình một cái, lưu manh nhẹ nhàng tiếp cận bên hông, thằng ngoại quốc đang vừa đứng đái vừa hát nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đỉnh Cấp Lưu Manh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook