Chương 61: Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc (5)
Lý Tiếu Tà
22/03/2013
Chú mau xem bọn đàn em điên,
Nhất vạn không sợ - vạn nhất phiền!
Nam nhân vừa giải quyết vấn đề vệ sinh cá nhân xong, thì Hướng Nhật nhào ra bóp cổ hắn. Nhưng đối phương hiển nhiên so với mấy tên vệ sĩ kia thì mạnh mẽ hơn nhiều, dù cổ đã bị nắm chặt, nhưng khuỷu tay vẫn hung hăng đánh về phía sau lưng.
Đối với loại phần tử khủng bố nguy hiểm này, Hướng Nhật sớm đã có phòng bị, lấy tay ngăn cản công kích của hắn rồi thuận tay bẻ gãy cánh tay hắn, lúc này lưu manh mới yên tâm kéo hắn sang một bên để thẩm vấn.
- Ngàn vạn lần đừng có lớn tiếng, nếu không mày sẽ hối hận!
Hướng Nhật thoáng buông lỏng năm ngón tay.
- Á
Không ngờ đối phương không coi sự uy hiếp của Hướng Nhật vào đâu, há mồm muốn hô to cảnh báo. Cũng may là lưu manh nhanh tay, dùng một chút lực bóp chặt cổ họng hắn.
- Đã nói là mày sẽ hối hận mà mày không tin?
Lưu manh cười tàn nhẫn, đáng tiếc là đang ở trong góc tối âm u nên đối phương cũng không thấy được nụ cười khiến người ta khiếp đảm trên mặt hắn.
- Rạo, rạo…
Hướng Nhật một tay cầm cổ tay đã tàn phế của đối phương, năm ngón tay bóp chặt, không ngừng xoa nắn. Tiếng các đầu khớp xương ma sát với nhau vang lên làm cho người ta thấy rùng mình.
Mặc dù cánh tay đã gẫy, nhưng cảm giác thì vẫn còn. Cơn đau kinh khủng khiến cho tên kia không nhịn được mà há mồm muốn gào lên, nhưng cổ họng bị bóp chặt, thanh âm thoát ra chỉ là tiếng “cục cục cục cục” nghe giống như tiếng kêu của gà mái bị cắt đứt khí quản. Chết đối với hắn cũng không thật đáng sợ, hắn sợ nhất chính là phải chịu đựng sự hành hạ đau đớn khôn cùng này. Sau khi chịu đựng thêm một lúc, tên kia rốt cuộc cũng khuất phục, hắn liều mạng gật đầu như là muốn nói gì đó.
- Tao hỏi mày bên trong có bao nhiêu người?
Thấy đối phương đã biết điều, Hướng Nhật cũng không hành hạ cổ tay hắn nữa mở miệng hỏi.
Tên kia đầu tiên gật đầu, sau đó lại liều mạng lắc đầu, tiếp đó từ miệng liên tiếp phun ra hàng loạt câu từ mà người ta nghe không hiểu.
- Mịa nó, mày nói cái chim gì thế!
Hướng Nhật cuối cùng hiểu được vấn đề, thằng này không hiểu quốc ngữ, hắn đang nói ngôn ngữ của quốc gia hắn. Lưu manh không khỏi cười khổ, ngôn ngữ bất đồng thì làm sao dò hỏi tin tức được. Hắn liền thử dùng tiếng Anh, nếu vẫn không được thì dứt khoát tiễn thằng kia lên đường:
- Nói cho tao biết, bên trong có bao nhiều người?
- Mười hai người.
Không ngờ đối phương nghe hiểu được tiếng Anh, Hướng Nhật không khỏi ngạc nhiên đến vui mừng.
- Mày xác định là không nhớ nhầm chứ?
Hướng Nhật hoài nghi hỏi lại, hắn nhớ tên vệ sĩ xui xẻo ngoài kia có nói qua là có tới hơn hai mươi người.
- Không có!
Đối phương trả lời rất kiên quyết.
- Nhưng mà tao nghe nói bọn mày có hơn hai mươi người.
Hướng Nhật cười nham hiểm, bàn tay bóp lại, âm thanh các đốt ngón tay chạm vào nhau nghe răng rắc lại vang lên.
- Không!
Tên kia toàn thân run lên, tưởng rằng lưu manh lại dụng hình, vội vàng nói:
- Chúng tôi còn có một nhóm đi ra ngoài chưa trở về.
- Cái gì!
Lưu manh trong lòng run lên, còn có cá lọt lưới? Vội vàng hỏi:
- Nhóm kia có bao nhiêu người? Đi đâu?
- Mười ba người, buổi chiều đã đi ra ngoài, nhưng cụ thể có hành động gì thì chỉ thủ lĩnh mới biết được.
- Buổi chiều?
Hướng Nhật nội tâm rung động, nhớ lại tại quán bar có gặp mấy tên, không biết có phải là nhóm người này không? Cẩn thận suy nghĩ một chút, trừ tên vệ sĩ bên ngoài bị bắn thành tổ ong là vừa đủ mười ba thằng, nói cách khác là không có cá lọt lưới. Nghĩ tới đây, lo lắng trong lòng nhất thời bị quét sạch, hắn tiếp tục hỏi:
- Buổi chiều có phải đưa về hai người bị thương, có ở trong hay không?
- Không, bọn họ đang ở biệt thự để bác sĩ trị liệu.
- Ok… mày có thể đi gặp Chúa rồi.
- Không!
Thanh âm vừa mới kêu được một nửa thì đột nhiên tắc nghẽn, đầu của tên kia đã ngoẹo sang một bên trông rất quỷ dị.
- Mười hai thằng…
Hướng Nhật khóe miệng khẽ nhếch lên thành một đường hơi cong, thì thào tự nói:
- Không biết một loạt AK có thể giải quyết hết hay không?
Vừa nói, hắn đem quần áo của thằng kia cởi ra, bàn tay thò vào phía sau lưng cái áo t-shirt màu đen rộng thùng thình lấy ra khẩu AK47 giống cái đoạt được tại quán bar. Cả băng đạn sớm đã hết, được cái trên người tên kia còn đạn dược, chỉ có khoảng ba mươi viên đạn đối phó với mười hai thằng không hề phòng bị… Lẩm nhẩm một hồi, trong mắt lưu manh lóe lên một tia tàn nhẫn.
Nhẹ nhàng đẩy cửa sắt gara ra, Hướng Nhật lặng yên không một tiếng động đi vào. Mấy tên đang tụ tập ăn uống hò hét ầm ĩ trước bàn tiệc lớn mà không biết rằng tử thần đang tới gần.
Hướng Nhật cũng không nóng lòng nổ súng, hắn còn muốn đến gần một chút nữa, như vậy thì khả năng trốn thoát của đối phương lại càng nhỏ mà chính mình cũng tránh được một ít phiền toái không cần thiết...
- Ngươi là ai?
Đột nhiên một tên hướng mặt về phía hắn, khi phát hiện có người lạ thì sửng sốt la lên.
Hướng Nhật nghe không hiểu hắn đang nói gì, nhưng cũng đoán được hắn đang hỏi thân phận của mình. Lưu manh nhất thời nở nụ cười ôn hòa, song lời nói lại âm lãnh khiến cho người nghe lạnh cả xương sống:
- Tiễn các ngươi lên thiên đường!
Nói xong, khẩu AK47 trong tay nâng lên điên cuồng khai hỏa.
Bắn qua một vòng, không còn một thằng nào đứng nổi nữa. Hướng Nhật vẫn không yên tâm, lại từng thằng kiểm tra một lần, phát hiện không còn một ai sống sót mới rời khỏi gara.
olo
Trong phòng sách của căn nhà cao cấp.
Ngô Hạc Duyên đột nhiên đứng lên, nhìn em trai đang ngồi đối diện:
- Hình như anh nghe thấy tiếng súng?
- Là tiếng súng AK47. Âm thanh thật tuyệt vời!
Ngô Hạc Niên vẻ mặt tự mãn.
- Hiện tại là lúc nào mà còn bắn, chú còn không mau ra xem coi phát sinh chuyện gì!
Ngô Hạc Duyên rất khó chịu với cái tính nết học theo lũ phương Tây đáng ghét của thằng em trai có chung dòng máu với mình.
- Không sao đâu! Chỉ là một thằng tinh lực dư thừa đang phát tiết bất mãn trong lòng đó mà.
Ngô Hạc Niên đoán chừng thủ hạ của mình bởi vì hai ngày nay không có “hoạt động”, hơn nữa lại kẹt tại cái địa phương quỷ quái này, trong lòng buồn bực mới lấy vũ khí trong tay bắn vài phát xả tức.
- Anh nghĩ chú đi xem một chút đi!
Ngô Hạc Duyên vẫn lo lắng, đồng thời dự cảm có điềm xấu ngày càng mãnh liệt.
- Em nói đại ca nghe nè, anh làm việc đúng là quá cẩn thận. Tất nhiên cái này cũng không sai, nhưng phải xem tình huống chứ, chẳng lẽ anh cho rằng với những thủ hạ em mang đến đây có thể xảy ra chuyện gì sao?
Ngô Hạc Niên tràn trề tự tin nói.
- Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất!
Ngô Hạc Duyên vẫn kiến trì khuyên nhủ.
- Không cần lo lắng! Hai ngày nữa thì ổn rồi, chỉ cần cái 'đồ vật' kia đến…. hắc hắc, bọn chúng sẽ không thấy nhàm chán nữa!
- Ừ.. có lẽ vậy!
Thấy khuyên không được thằng em, Ngô Hạc Duyên chỉ có thể thở dài một hơi, lời nói có vẻ bất đắc dĩ.
- Được rồi, đại ca. Nhìn anh cứ than thở như vậy, em sẽ đi xem một chút, bất quá em có thể cam đoan với anh trước, chắc chắn là không có việc gì!
Ngô Hạc Niên nói xong liền đứng lên, thong thả bước ra khỏi phòng.
Nhìn cửa phòng còn chưa đóng kín, Ngô Hạc Duyên lắc lắc đầu, hy vọng đem cảm giác không thoải mái vo cục ném ra ngoài.
Đột nhiên, ngoài cửa phòng truyền đến thanh âm hoảng sợ:
- Ngươi là ai?
Ngay sau đó là một tiếng va thật mạnh, giống như có vật gì nặng rơi xuống đất.
Ngô Hạc Duyên trong lòng run lên, nhanh chóng mở ngăn kéo lấy ra khẩu súng.
Nhất vạn không sợ - vạn nhất phiền!
Nam nhân vừa giải quyết vấn đề vệ sinh cá nhân xong, thì Hướng Nhật nhào ra bóp cổ hắn. Nhưng đối phương hiển nhiên so với mấy tên vệ sĩ kia thì mạnh mẽ hơn nhiều, dù cổ đã bị nắm chặt, nhưng khuỷu tay vẫn hung hăng đánh về phía sau lưng.
Đối với loại phần tử khủng bố nguy hiểm này, Hướng Nhật sớm đã có phòng bị, lấy tay ngăn cản công kích của hắn rồi thuận tay bẻ gãy cánh tay hắn, lúc này lưu manh mới yên tâm kéo hắn sang một bên để thẩm vấn.
- Ngàn vạn lần đừng có lớn tiếng, nếu không mày sẽ hối hận!
Hướng Nhật thoáng buông lỏng năm ngón tay.
- Á
Không ngờ đối phương không coi sự uy hiếp của Hướng Nhật vào đâu, há mồm muốn hô to cảnh báo. Cũng may là lưu manh nhanh tay, dùng một chút lực bóp chặt cổ họng hắn.
- Đã nói là mày sẽ hối hận mà mày không tin?
Lưu manh cười tàn nhẫn, đáng tiếc là đang ở trong góc tối âm u nên đối phương cũng không thấy được nụ cười khiến người ta khiếp đảm trên mặt hắn.
- Rạo, rạo…
Hướng Nhật một tay cầm cổ tay đã tàn phế của đối phương, năm ngón tay bóp chặt, không ngừng xoa nắn. Tiếng các đầu khớp xương ma sát với nhau vang lên làm cho người ta thấy rùng mình.
Mặc dù cánh tay đã gẫy, nhưng cảm giác thì vẫn còn. Cơn đau kinh khủng khiến cho tên kia không nhịn được mà há mồm muốn gào lên, nhưng cổ họng bị bóp chặt, thanh âm thoát ra chỉ là tiếng “cục cục cục cục” nghe giống như tiếng kêu của gà mái bị cắt đứt khí quản. Chết đối với hắn cũng không thật đáng sợ, hắn sợ nhất chính là phải chịu đựng sự hành hạ đau đớn khôn cùng này. Sau khi chịu đựng thêm một lúc, tên kia rốt cuộc cũng khuất phục, hắn liều mạng gật đầu như là muốn nói gì đó.
- Tao hỏi mày bên trong có bao nhiêu người?
Thấy đối phương đã biết điều, Hướng Nhật cũng không hành hạ cổ tay hắn nữa mở miệng hỏi.
Tên kia đầu tiên gật đầu, sau đó lại liều mạng lắc đầu, tiếp đó từ miệng liên tiếp phun ra hàng loạt câu từ mà người ta nghe không hiểu.
- Mịa nó, mày nói cái chim gì thế!
Hướng Nhật cuối cùng hiểu được vấn đề, thằng này không hiểu quốc ngữ, hắn đang nói ngôn ngữ của quốc gia hắn. Lưu manh không khỏi cười khổ, ngôn ngữ bất đồng thì làm sao dò hỏi tin tức được. Hắn liền thử dùng tiếng Anh, nếu vẫn không được thì dứt khoát tiễn thằng kia lên đường:
- Nói cho tao biết, bên trong có bao nhiều người?
- Mười hai người.
Không ngờ đối phương nghe hiểu được tiếng Anh, Hướng Nhật không khỏi ngạc nhiên đến vui mừng.
- Mày xác định là không nhớ nhầm chứ?
Hướng Nhật hoài nghi hỏi lại, hắn nhớ tên vệ sĩ xui xẻo ngoài kia có nói qua là có tới hơn hai mươi người.
- Không có!
Đối phương trả lời rất kiên quyết.
- Nhưng mà tao nghe nói bọn mày có hơn hai mươi người.
Hướng Nhật cười nham hiểm, bàn tay bóp lại, âm thanh các đốt ngón tay chạm vào nhau nghe răng rắc lại vang lên.
- Không!
Tên kia toàn thân run lên, tưởng rằng lưu manh lại dụng hình, vội vàng nói:
- Chúng tôi còn có một nhóm đi ra ngoài chưa trở về.
- Cái gì!
Lưu manh trong lòng run lên, còn có cá lọt lưới? Vội vàng hỏi:
- Nhóm kia có bao nhiêu người? Đi đâu?
- Mười ba người, buổi chiều đã đi ra ngoài, nhưng cụ thể có hành động gì thì chỉ thủ lĩnh mới biết được.
- Buổi chiều?
Hướng Nhật nội tâm rung động, nhớ lại tại quán bar có gặp mấy tên, không biết có phải là nhóm người này không? Cẩn thận suy nghĩ một chút, trừ tên vệ sĩ bên ngoài bị bắn thành tổ ong là vừa đủ mười ba thằng, nói cách khác là không có cá lọt lưới. Nghĩ tới đây, lo lắng trong lòng nhất thời bị quét sạch, hắn tiếp tục hỏi:
- Buổi chiều có phải đưa về hai người bị thương, có ở trong hay không?
- Không, bọn họ đang ở biệt thự để bác sĩ trị liệu.
- Ok… mày có thể đi gặp Chúa rồi.
- Không!
Thanh âm vừa mới kêu được một nửa thì đột nhiên tắc nghẽn, đầu của tên kia đã ngoẹo sang một bên trông rất quỷ dị.
- Mười hai thằng…
Hướng Nhật khóe miệng khẽ nhếch lên thành một đường hơi cong, thì thào tự nói:
- Không biết một loạt AK có thể giải quyết hết hay không?
Vừa nói, hắn đem quần áo của thằng kia cởi ra, bàn tay thò vào phía sau lưng cái áo t-shirt màu đen rộng thùng thình lấy ra khẩu AK47 giống cái đoạt được tại quán bar. Cả băng đạn sớm đã hết, được cái trên người tên kia còn đạn dược, chỉ có khoảng ba mươi viên đạn đối phó với mười hai thằng không hề phòng bị… Lẩm nhẩm một hồi, trong mắt lưu manh lóe lên một tia tàn nhẫn.
Nhẹ nhàng đẩy cửa sắt gara ra, Hướng Nhật lặng yên không một tiếng động đi vào. Mấy tên đang tụ tập ăn uống hò hét ầm ĩ trước bàn tiệc lớn mà không biết rằng tử thần đang tới gần.
Hướng Nhật cũng không nóng lòng nổ súng, hắn còn muốn đến gần một chút nữa, như vậy thì khả năng trốn thoát của đối phương lại càng nhỏ mà chính mình cũng tránh được một ít phiền toái không cần thiết...
- Ngươi là ai?
Đột nhiên một tên hướng mặt về phía hắn, khi phát hiện có người lạ thì sửng sốt la lên.
Hướng Nhật nghe không hiểu hắn đang nói gì, nhưng cũng đoán được hắn đang hỏi thân phận của mình. Lưu manh nhất thời nở nụ cười ôn hòa, song lời nói lại âm lãnh khiến cho người nghe lạnh cả xương sống:
- Tiễn các ngươi lên thiên đường!
Nói xong, khẩu AK47 trong tay nâng lên điên cuồng khai hỏa.
Bắn qua một vòng, không còn một thằng nào đứng nổi nữa. Hướng Nhật vẫn không yên tâm, lại từng thằng kiểm tra một lần, phát hiện không còn một ai sống sót mới rời khỏi gara.
olo
Trong phòng sách của căn nhà cao cấp.
Ngô Hạc Duyên đột nhiên đứng lên, nhìn em trai đang ngồi đối diện:
- Hình như anh nghe thấy tiếng súng?
- Là tiếng súng AK47. Âm thanh thật tuyệt vời!
Ngô Hạc Niên vẻ mặt tự mãn.
- Hiện tại là lúc nào mà còn bắn, chú còn không mau ra xem coi phát sinh chuyện gì!
Ngô Hạc Duyên rất khó chịu với cái tính nết học theo lũ phương Tây đáng ghét của thằng em trai có chung dòng máu với mình.
- Không sao đâu! Chỉ là một thằng tinh lực dư thừa đang phát tiết bất mãn trong lòng đó mà.
Ngô Hạc Niên đoán chừng thủ hạ của mình bởi vì hai ngày nay không có “hoạt động”, hơn nữa lại kẹt tại cái địa phương quỷ quái này, trong lòng buồn bực mới lấy vũ khí trong tay bắn vài phát xả tức.
- Anh nghĩ chú đi xem một chút đi!
Ngô Hạc Duyên vẫn lo lắng, đồng thời dự cảm có điềm xấu ngày càng mãnh liệt.
- Em nói đại ca nghe nè, anh làm việc đúng là quá cẩn thận. Tất nhiên cái này cũng không sai, nhưng phải xem tình huống chứ, chẳng lẽ anh cho rằng với những thủ hạ em mang đến đây có thể xảy ra chuyện gì sao?
Ngô Hạc Niên tràn trề tự tin nói.
- Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất!
Ngô Hạc Duyên vẫn kiến trì khuyên nhủ.
- Không cần lo lắng! Hai ngày nữa thì ổn rồi, chỉ cần cái 'đồ vật' kia đến…. hắc hắc, bọn chúng sẽ không thấy nhàm chán nữa!
- Ừ.. có lẽ vậy!
Thấy khuyên không được thằng em, Ngô Hạc Duyên chỉ có thể thở dài một hơi, lời nói có vẻ bất đắc dĩ.
- Được rồi, đại ca. Nhìn anh cứ than thở như vậy, em sẽ đi xem một chút, bất quá em có thể cam đoan với anh trước, chắc chắn là không có việc gì!
Ngô Hạc Niên nói xong liền đứng lên, thong thả bước ra khỏi phòng.
Nhìn cửa phòng còn chưa đóng kín, Ngô Hạc Duyên lắc lắc đầu, hy vọng đem cảm giác không thoải mái vo cục ném ra ngoài.
Đột nhiên, ngoài cửa phòng truyền đến thanh âm hoảng sợ:
- Ngươi là ai?
Ngay sau đó là một tiếng va thật mạnh, giống như có vật gì nặng rơi xuống đất.
Ngô Hạc Duyên trong lòng run lên, nhanh chóng mở ngăn kéo lấy ra khẩu súng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.