Chương 63: Băn Khoăn
Chu Phù Yêu
24/06/2023
Sau đó bọn họ nhìn thấy Chu Dần Khôn xoa xoa đầu cô bé giống như xoa con chó, cho phép cô bé quay trở về.
Chu Hạ Hạ lập tức xoay người rời đi, không muốn ở lại thêm một giây. Nhưng vừa xoay người, chợt nghe thấy một tiếng trẻ con khóc. Cô vô thức dừng bước, quay đầu lại.
Tiếng khóc hình như là từ trong xe phát ra, chính là chiếc xe kia mà Chu Dần Khôn đang dựa vào.
Ngay sau đó, cô lại nghe thấy tiếp một tiếng.
Cô nghi hoặc nhìn về phía Chu Dần Khôn, người phía sau nhướng mày.
Âm thanh trong xe càng ngày càng rõ ràng, A Diệu nhìn thấy cô gái vừa rồi còn vô cùng sợ, hận không thể rời đi nhanh một chút đang bước nhanh trở lại. Cô vịn cửa sổ xe nhìn vào trong xe, lúc này kinh ngạc: “Sao lại có em bé!”
“Người đẹp nhỏ.” Bên kia Tạp Nhĩ lên tiếng, tự cho mình là thân sĩ nhắc nhở: “Không nên xen vào việc của người khác nha.”
“Nhưng như vậy không được!” Hạ Hạ thốt ra, cô có chút sốt ruột nhìn về phía Chu Dần Khôn: “Trong xe quá nóng, cửa sổ xe đóng chặt như vậy sẽ càng nóng, trẻ con chịu không nổi.”
Chu Dần Khôn không kiên nhẫn nhìn cô.
A Diệu cũng không nói gì. Đám người bọn họ cầm súng cầm pháo không thành vấn đề, nhưng muốn nói ôm đứa nhỏ, hơi không chú ý một chút là có thể làm gãy cổ đứa bé, không để trong xe có thể để ở đâu, cũng không thể để trên nóc xe chịu nắng. Đứa nhỏ này còn hữu dụng mà.
Ngữ khí của Chu Hạ Hạ lo lắng, cũng mặc kệ Chu Dần Khôn có đồng ý hay không, trực tiếp mở cửa xe, cẩn thận ôm đứa bé ra, toàn thân đứa bé đỏ lên đổ mồ hôi, tiếng khóc đã suy yếu vô lực.
Ôm ra ngoài hít thở không khí mát mẻ hơn trong xe, đứa trẻ thở từng ngụm từng ngụm, lúc này mới ổn định lại.
Tạp Nhĩ liếc trái liếc phải, nhìn Chu Dần Khôn lại nhìn Chu Hạ Hạ, cảm thấy có chút quỷ dị.
Hoặc là, tính tình anh Khôn thấy có vẻ tốt hơn. Hoặc là, chính là cô gái này nhìn dịu dàng yếu ớt, kỳ thật có chút mánh khóe? Lá gan sao lớn thế, dám động đến đồ của anh Khôn, nhưng không bị bẻ gãy cổ.
Thậm chí, cô còn dám chất vấn anh Khôn.
Hạ Hạ thử hỏi: “Đây là...... nhặt được đứa bé sao?”
Thật ra cô muốn hỏi có phải anh cướp được hay không, nhưng lời đến bên miệng liền tự động thay đổi.
Chu Dần Khôn liếc cô, nhìn cô như vậy, giống như là muốn cướp đống vật nhỏ mềm nhũn biết thở này với anh.
“Nếu như, nếu như là nhặt, hay là giao cho cháu đi.” Hạ Hạ nhìn mọi người xung quanh: “Mọi người hẳn là bề bộn nhiều việc, chắc chắn còn có rất nhiều chuyện phải làm, cháu có thể dẫn đứa bé đến sở cảnh sát ghi danh.”
“Anh Khôn.” Lúc này truyền đến một giọng nói, Hạ Hạ nhìn qua, là một người đàn ông cao lớn. Bên cạnh hắn còn có một người phụ nữ Thái Lan, vóc dáng nho nhỏ, mặt đầy nước mắt nhìn Hạ Hạ.
Chính xác mà nói, là nhìn đứa bé trong lòng Hạ Hạ.
Tra Sai sẽ tới nhanh như vậy, tất cả mọi người không hề bất ngờ. A Diệu tiến lên lục soát người, Tra Sai không mang theo vũ khí gì, ngay sau đó hắn quỳ xuống, biểu tình khẩn thiết. Nhưng Chu Dần Khôn thì cười đến khinh miệt.
“Được rồi.”
Anh đi tới trước mặt Tra Sai, ngồi xổm xuống, lấy tay vỗ vỗ mặt Tra Sai: “Vợ và con cậu ở lại Thái Lan. Cậu, còn có vũ trang trên núi, theo tôi về Myanmar. Có đồng ý hay không?”
Điều này có nghĩa là muốn hắn phản bội Chu Diệu Huy, từ nay về sau theo Chu Dần Khôn làm việc.
Sắc mặt Tra Sai nghiêm túc, trầm mặc.
Chu Dần Khôn cười khẩy một tiếng, đứng lên đi về phía Chu Hạ Hạ. Mới đi được hai bước, chợt nghe phía sau tra xét nói: “Được, anh Khôn.”
Chu Hạ Hạ có chút cảnh giác nhìn người đàn ông đang đi tới, chỉ thấy hai ngón tay anh liền xách tã lót lên, Hạ Hạ sợ tới mức nhanh chóng vươn hai tay ra che chở ở phía dưới.
Người phụ nữ ở đối diện vội vàng nhận lấy. Chu Dần Khôn ghét bỏ liếc mắt hai cánh tay còn giương ra, vẻ mặt căng thẳng.
“Làm gì, mẹ ruột người ta cũng tới rồi, cháu còn muốn làm mẹ kế sao?”
Chu Hạ Hạ bị câu nói bất thình lình này khiến xấu hổ đỏ cả mặt: “Cháu về trước.”
Nói xong liền vội vàng vàng rời đi.
Chu Dần Khôn mặc kệ cô, ném đứa bé vào lòng người phụ nữ, trực tiếp lên xe rời đi. Trong kính chiếu hậu, Tra Sai ôm người phụ nữ và đứa bé trấn an, thân ảnh dần dần nhỏ đi.
Những người khác cũng rút lui đâu vào đấy.
Trên ghế lái, A Diệu nhìn kính chiếu hậu, mở miệng hỏi: “Anh Khôn, Chu Diệu Huy nói một nửa kia, có thật là sẽ chia ra không? Có chút bí mật nhà xưởng và khách mua, ông ta nếu như cố ý cất giấu, chúng ta cũng hết cách với ông ta. Muốn ông ta phân chia rõ ràng, nên...”
Chu Dần Khôn nhắm hai mắt: “Nên đem vợ con ông ta mang về giam giữ, khi nào ông ta nói rõ ràng thì thả về?”
“Ừ.” A Diệu nhìn phía trước.
“Chu Hạ Hạ thích ăn lại thích khóc, mang về cho cậu hầu hạ à?” Chu Dần Khôn mở mắt: “Về phần Chu Diệu Huy có cho hay không, không quan trọng.”
Lời này, A Diệu nghe không hiểu.
Anh ta chỉ biết hôm nay trước mặt mọi người, Chu Diệu Huy đã hứa hẹn.
Tin tức vừa truyền ra, tất cả mọi người đều biết anh Khôn cũng tiếp nhận việc làm ăn của ông cụ, lúc trước không mua được hàng với Chu Diệu Huy, hoặc là không mua đủ hàng, sau này đều có thể đi theo con đường của anh Khôn lấy hàng.
Điều anh ta lo lắng, là Chu Diệu Huy nói một đằng làm một nẻo. Nhưng hình như anh Khôn cũng không để ý đến chuyện này.
*
Giữa tháng bảy, khai giảng lớp 10 đã được hai tuần.
Sau khi trở về Bangkok, Hạ Hạ vẫn lo sợ bất an. Cô không gặp lại Chu Dần Khôn, sau khi trở về mỗi ngày đều là đi một đường đến hai điểm: trường học và nhà, cuộc sống vô cùng yên tĩnh. Cô không biết Chu Dần Khôn có ở Bangkok hay không, chỉ biết sau khi ông nội qua đời, ba vô cùng bận rộn. Ông không cùng cô và mẹ trở về Bangkok, mà trực tiếp xuất phát từ Mae Sai đi nơi khác, vẫn chưa về nhà.
Hôm nay trước khi ngủ, Hạ Hạ theo thường lệ chuẩn bị nội dung bài học mới ngày hôm sau. Chỉ là cuốn sách lật qua lật lại rồi dừng lại. Một câu hỏi đã làm cô bối rối trong nhiều ngày và lại làm xáo trộn tâm trí cô cùng một lúc.
Đêm đó Chu Dần Khôn nói, cô càng nghĩ càng cảm thấy có chỗ nào là lạ. Anh rốt cuộc là nói thật hay là nói dối?
Anh nói anh giết Mai Kim, nhưng từ đầu đến cuối cũng không phát hiện thi thể của Mai Kim, không có người nhà tới tìm anh
ta, càng không có cảnh sát tới điều tra. Mặc dù sau khi ông nội qua đời, Mai Kim quả thật không xuất hiện nữa.
Nếu như Chu Dần Khôn nói là thật, vậy anh uy hiếp cô, chẳng lẽ là sợ tương lai sự việc xảy ra, cô sẽ đem chuyện đêm đó nhìn thấy anh nói cho cảnh sát sao?
Nhưng Chu Dần Khôn đâu phải là người sợ cảnh sát, anh là người dám giết người trước mặt cảnh sát.
Nếu nó là giả, vậy tại sao anh lại bịa ra một câu chuyện như vậy?
Hạ Hạ nhíu chặt mày, cố gắng nhớ lại, luôn cảm thấy không đúng. Nhưng cụ thể rốt cuộc có chỗ nào không thích hợp, cô lại nói không nên lời.
Lúc này cửa phòng nhẹ nhàng gõ hai cái, cắt đứt suy nghĩ của Hạ Hạ, cô quay đầu lại, là Tát Mã bưng ly sữa nóng vào.
“Hạ Hạ, uống sữa đi, đi ngủ sớm một chút nhé?” Tát Mã đi tới, đặt sữa lên tay con gái: “Mười một giờ rưỡi rồi, ngày mai còn phải dậy sớm nữa.”
“Vâng ạ.” Hạ Hạ nhận lấy uống xong, lúc trả lại ly thì dừng một chút, ngẩng đầu hỏi: “Mẹ, khi nào ba về?”
Tát Mã lắc đầu: “Không biết, sao vậy?”
Hạ Hạ suy nghĩ một chút, cũng lắc đầu: “Không có việc gì, chỉ là hỏi một chút thôi ạ.”
Khi Chu Diệu Huy không ở nhà, Hạ Hạ thỉnh thoảng đều hỏi ông khi nào trở về, Tát Mã tập mãi thành thói quen, ngược lại nhìn sắc mặt con gái không tốt lắm, sờ sờ đầu của cô, thân thiết hỏi: “Hạ Hạ, có phải con không thoải mái ở chỗ nào không? Hay là tìm bác sĩ Mã Lệ Na xem một chút?”
Hạ Hạ cười: “Không có không thoải mái gì đâu, mẹ, con chỉ là...... vừa mới khai giảng có chút không thích ứng.”
Tát Mã tin là thật, sau khi khai giảng Hạ Hạ quả thật ngủ càng ngày càng muộn, bài tập các khoa giao phó đa dạng chồng chất, ngoại trừ chuẩn bị bài tập, còn phải chuẩn bị đảm nhiệm nhóm...
“Vậy cũng đừng để quá mệt mỏi, cần bất cứ sự giúp đỡ nào trong học tập, nhớ nói với ba mẹ.”
“Dạ, con sẽ. Mẹ, bây giờ con còn có thể ứng phó được, mặc dù hơi mệt, nhưng rất thích thú.”
Tát Mã cười gật đầu: “Được rồi, ba mẹ đều biết con muốn vào đại học tốt nhất, nhưng cũng đừng tạo áp lực quá lớn cho
bản thân, đối với ba mẹ mà nói con khỏe mạnh vui vẻ cũng rất quan trọng.”
Hạ Hạ cảm thấy trong lòng ấm áp, ôm eo Tát Mã, đầu cọ cọ trong lòng bà: “Mẹ thật tốt.”
Tát Mã cưng chiều xoa tóc cô: “Được rồi được rồi, đi rửa mặt đánh răng lên giường sớm một chút. Mẹ giúp con dọn dẹp bàn.”
Chu Hạ Hạ lập tức xoay người rời đi, không muốn ở lại thêm một giây. Nhưng vừa xoay người, chợt nghe thấy một tiếng trẻ con khóc. Cô vô thức dừng bước, quay đầu lại.
Tiếng khóc hình như là từ trong xe phát ra, chính là chiếc xe kia mà Chu Dần Khôn đang dựa vào.
Ngay sau đó, cô lại nghe thấy tiếp một tiếng.
Cô nghi hoặc nhìn về phía Chu Dần Khôn, người phía sau nhướng mày.
Âm thanh trong xe càng ngày càng rõ ràng, A Diệu nhìn thấy cô gái vừa rồi còn vô cùng sợ, hận không thể rời đi nhanh một chút đang bước nhanh trở lại. Cô vịn cửa sổ xe nhìn vào trong xe, lúc này kinh ngạc: “Sao lại có em bé!”
“Người đẹp nhỏ.” Bên kia Tạp Nhĩ lên tiếng, tự cho mình là thân sĩ nhắc nhở: “Không nên xen vào việc của người khác nha.”
“Nhưng như vậy không được!” Hạ Hạ thốt ra, cô có chút sốt ruột nhìn về phía Chu Dần Khôn: “Trong xe quá nóng, cửa sổ xe đóng chặt như vậy sẽ càng nóng, trẻ con chịu không nổi.”
Chu Dần Khôn không kiên nhẫn nhìn cô.
A Diệu cũng không nói gì. Đám người bọn họ cầm súng cầm pháo không thành vấn đề, nhưng muốn nói ôm đứa nhỏ, hơi không chú ý một chút là có thể làm gãy cổ đứa bé, không để trong xe có thể để ở đâu, cũng không thể để trên nóc xe chịu nắng. Đứa nhỏ này còn hữu dụng mà.
Ngữ khí của Chu Hạ Hạ lo lắng, cũng mặc kệ Chu Dần Khôn có đồng ý hay không, trực tiếp mở cửa xe, cẩn thận ôm đứa bé ra, toàn thân đứa bé đỏ lên đổ mồ hôi, tiếng khóc đã suy yếu vô lực.
Ôm ra ngoài hít thở không khí mát mẻ hơn trong xe, đứa trẻ thở từng ngụm từng ngụm, lúc này mới ổn định lại.
Tạp Nhĩ liếc trái liếc phải, nhìn Chu Dần Khôn lại nhìn Chu Hạ Hạ, cảm thấy có chút quỷ dị.
Hoặc là, tính tình anh Khôn thấy có vẻ tốt hơn. Hoặc là, chính là cô gái này nhìn dịu dàng yếu ớt, kỳ thật có chút mánh khóe? Lá gan sao lớn thế, dám động đến đồ của anh Khôn, nhưng không bị bẻ gãy cổ.
Thậm chí, cô còn dám chất vấn anh Khôn.
Hạ Hạ thử hỏi: “Đây là...... nhặt được đứa bé sao?”
Thật ra cô muốn hỏi có phải anh cướp được hay không, nhưng lời đến bên miệng liền tự động thay đổi.
Chu Dần Khôn liếc cô, nhìn cô như vậy, giống như là muốn cướp đống vật nhỏ mềm nhũn biết thở này với anh.
“Nếu như, nếu như là nhặt, hay là giao cho cháu đi.” Hạ Hạ nhìn mọi người xung quanh: “Mọi người hẳn là bề bộn nhiều việc, chắc chắn còn có rất nhiều chuyện phải làm, cháu có thể dẫn đứa bé đến sở cảnh sát ghi danh.”
“Anh Khôn.” Lúc này truyền đến một giọng nói, Hạ Hạ nhìn qua, là một người đàn ông cao lớn. Bên cạnh hắn còn có một người phụ nữ Thái Lan, vóc dáng nho nhỏ, mặt đầy nước mắt nhìn Hạ Hạ.
Chính xác mà nói, là nhìn đứa bé trong lòng Hạ Hạ.
Tra Sai sẽ tới nhanh như vậy, tất cả mọi người không hề bất ngờ. A Diệu tiến lên lục soát người, Tra Sai không mang theo vũ khí gì, ngay sau đó hắn quỳ xuống, biểu tình khẩn thiết. Nhưng Chu Dần Khôn thì cười đến khinh miệt.
“Được rồi.”
Anh đi tới trước mặt Tra Sai, ngồi xổm xuống, lấy tay vỗ vỗ mặt Tra Sai: “Vợ và con cậu ở lại Thái Lan. Cậu, còn có vũ trang trên núi, theo tôi về Myanmar. Có đồng ý hay không?”
Điều này có nghĩa là muốn hắn phản bội Chu Diệu Huy, từ nay về sau theo Chu Dần Khôn làm việc.
Sắc mặt Tra Sai nghiêm túc, trầm mặc.
Chu Dần Khôn cười khẩy một tiếng, đứng lên đi về phía Chu Hạ Hạ. Mới đi được hai bước, chợt nghe phía sau tra xét nói: “Được, anh Khôn.”
Chu Hạ Hạ có chút cảnh giác nhìn người đàn ông đang đi tới, chỉ thấy hai ngón tay anh liền xách tã lót lên, Hạ Hạ sợ tới mức nhanh chóng vươn hai tay ra che chở ở phía dưới.
Người phụ nữ ở đối diện vội vàng nhận lấy. Chu Dần Khôn ghét bỏ liếc mắt hai cánh tay còn giương ra, vẻ mặt căng thẳng.
“Làm gì, mẹ ruột người ta cũng tới rồi, cháu còn muốn làm mẹ kế sao?”
Chu Hạ Hạ bị câu nói bất thình lình này khiến xấu hổ đỏ cả mặt: “Cháu về trước.”
Nói xong liền vội vàng vàng rời đi.
Chu Dần Khôn mặc kệ cô, ném đứa bé vào lòng người phụ nữ, trực tiếp lên xe rời đi. Trong kính chiếu hậu, Tra Sai ôm người phụ nữ và đứa bé trấn an, thân ảnh dần dần nhỏ đi.
Những người khác cũng rút lui đâu vào đấy.
Trên ghế lái, A Diệu nhìn kính chiếu hậu, mở miệng hỏi: “Anh Khôn, Chu Diệu Huy nói một nửa kia, có thật là sẽ chia ra không? Có chút bí mật nhà xưởng và khách mua, ông ta nếu như cố ý cất giấu, chúng ta cũng hết cách với ông ta. Muốn ông ta phân chia rõ ràng, nên...”
Chu Dần Khôn nhắm hai mắt: “Nên đem vợ con ông ta mang về giam giữ, khi nào ông ta nói rõ ràng thì thả về?”
“Ừ.” A Diệu nhìn phía trước.
“Chu Hạ Hạ thích ăn lại thích khóc, mang về cho cậu hầu hạ à?” Chu Dần Khôn mở mắt: “Về phần Chu Diệu Huy có cho hay không, không quan trọng.”
Lời này, A Diệu nghe không hiểu.
Anh ta chỉ biết hôm nay trước mặt mọi người, Chu Diệu Huy đã hứa hẹn.
Tin tức vừa truyền ra, tất cả mọi người đều biết anh Khôn cũng tiếp nhận việc làm ăn của ông cụ, lúc trước không mua được hàng với Chu Diệu Huy, hoặc là không mua đủ hàng, sau này đều có thể đi theo con đường của anh Khôn lấy hàng.
Điều anh ta lo lắng, là Chu Diệu Huy nói một đằng làm một nẻo. Nhưng hình như anh Khôn cũng không để ý đến chuyện này.
*
Giữa tháng bảy, khai giảng lớp 10 đã được hai tuần.
Sau khi trở về Bangkok, Hạ Hạ vẫn lo sợ bất an. Cô không gặp lại Chu Dần Khôn, sau khi trở về mỗi ngày đều là đi một đường đến hai điểm: trường học và nhà, cuộc sống vô cùng yên tĩnh. Cô không biết Chu Dần Khôn có ở Bangkok hay không, chỉ biết sau khi ông nội qua đời, ba vô cùng bận rộn. Ông không cùng cô và mẹ trở về Bangkok, mà trực tiếp xuất phát từ Mae Sai đi nơi khác, vẫn chưa về nhà.
Hôm nay trước khi ngủ, Hạ Hạ theo thường lệ chuẩn bị nội dung bài học mới ngày hôm sau. Chỉ là cuốn sách lật qua lật lại rồi dừng lại. Một câu hỏi đã làm cô bối rối trong nhiều ngày và lại làm xáo trộn tâm trí cô cùng một lúc.
Đêm đó Chu Dần Khôn nói, cô càng nghĩ càng cảm thấy có chỗ nào là lạ. Anh rốt cuộc là nói thật hay là nói dối?
Anh nói anh giết Mai Kim, nhưng từ đầu đến cuối cũng không phát hiện thi thể của Mai Kim, không có người nhà tới tìm anh
ta, càng không có cảnh sát tới điều tra. Mặc dù sau khi ông nội qua đời, Mai Kim quả thật không xuất hiện nữa.
Nếu như Chu Dần Khôn nói là thật, vậy anh uy hiếp cô, chẳng lẽ là sợ tương lai sự việc xảy ra, cô sẽ đem chuyện đêm đó nhìn thấy anh nói cho cảnh sát sao?
Nhưng Chu Dần Khôn đâu phải là người sợ cảnh sát, anh là người dám giết người trước mặt cảnh sát.
Nếu nó là giả, vậy tại sao anh lại bịa ra một câu chuyện như vậy?
Hạ Hạ nhíu chặt mày, cố gắng nhớ lại, luôn cảm thấy không đúng. Nhưng cụ thể rốt cuộc có chỗ nào không thích hợp, cô lại nói không nên lời.
Lúc này cửa phòng nhẹ nhàng gõ hai cái, cắt đứt suy nghĩ của Hạ Hạ, cô quay đầu lại, là Tát Mã bưng ly sữa nóng vào.
“Hạ Hạ, uống sữa đi, đi ngủ sớm một chút nhé?” Tát Mã đi tới, đặt sữa lên tay con gái: “Mười một giờ rưỡi rồi, ngày mai còn phải dậy sớm nữa.”
“Vâng ạ.” Hạ Hạ nhận lấy uống xong, lúc trả lại ly thì dừng một chút, ngẩng đầu hỏi: “Mẹ, khi nào ba về?”
Tát Mã lắc đầu: “Không biết, sao vậy?”
Hạ Hạ suy nghĩ một chút, cũng lắc đầu: “Không có việc gì, chỉ là hỏi một chút thôi ạ.”
Khi Chu Diệu Huy không ở nhà, Hạ Hạ thỉnh thoảng đều hỏi ông khi nào trở về, Tát Mã tập mãi thành thói quen, ngược lại nhìn sắc mặt con gái không tốt lắm, sờ sờ đầu của cô, thân thiết hỏi: “Hạ Hạ, có phải con không thoải mái ở chỗ nào không? Hay là tìm bác sĩ Mã Lệ Na xem một chút?”
Hạ Hạ cười: “Không có không thoải mái gì đâu, mẹ, con chỉ là...... vừa mới khai giảng có chút không thích ứng.”
Tát Mã tin là thật, sau khi khai giảng Hạ Hạ quả thật ngủ càng ngày càng muộn, bài tập các khoa giao phó đa dạng chồng chất, ngoại trừ chuẩn bị bài tập, còn phải chuẩn bị đảm nhiệm nhóm...
“Vậy cũng đừng để quá mệt mỏi, cần bất cứ sự giúp đỡ nào trong học tập, nhớ nói với ba mẹ.”
“Dạ, con sẽ. Mẹ, bây giờ con còn có thể ứng phó được, mặc dù hơi mệt, nhưng rất thích thú.”
Tát Mã cười gật đầu: “Được rồi, ba mẹ đều biết con muốn vào đại học tốt nhất, nhưng cũng đừng tạo áp lực quá lớn cho
bản thân, đối với ba mẹ mà nói con khỏe mạnh vui vẻ cũng rất quan trọng.”
Hạ Hạ cảm thấy trong lòng ấm áp, ôm eo Tát Mã, đầu cọ cọ trong lòng bà: “Mẹ thật tốt.”
Tát Mã cưng chiều xoa tóc cô: “Được rồi được rồi, đi rửa mặt đánh răng lên giường sớm một chút. Mẹ giúp con dọn dẹp bàn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.