Chương 64: Phức Tạp
Chu Phù Yêu
24/06/2023
Rạng sáng hai giờ rưỡi.
Bên trong phòng ấm áp, thiếu nữ ở trong chăn lăn qua lộn lại trên giường, làm thế nào cũng không ngủ được. Từ Mae Sai trở về, đêm nào cô cũng mất ngủ.
Không biết tại sao, trong lòng vẫn luôn cảm thấy hốt hoảng. Hạ Hạ chôn mình trong chăn, suy nghĩ lại không tự giác mà vòng trở lại cái vấn đề không thông suốt trước khi ngủ. Cho dù không muốn nghĩ lại, nhưng cô vẫn đem câu nói buổi tối hôm đó mà Chu Dần Khôn nói, lại hoàn chỉnh nhớ lại một lần.
Anh uy hiếp không cho cô nói ra với bất cứ kẻ nào về việc mình bắt gặp anh vào đêm đó, giống như…… Không phải sợ cô nói cho cảnh sát, mà là sợ cô sẽ nói cho người khác biết?
Nhưng cô cũng không quen biết người lợi hại nào, lợi hại đến mức còn hơn cảnh sát, đến cả Chu Dần Khôn cũng sẽ sợ.
Nếu là như vậy, anh đề phòng cô nói cho…… Ba?
Hạ Hạ xốc chăn lên ngồi dậy, vấn đề tựa hồ đã nghĩ thông.
Đêm đó cô thực sự hoảng loạn và sợ hãi, chỉ cho rằng bản thân vô duyên vô cớ bị biến thành nhân chứng, lời nói của cô sẽ rất hữu ích, cho nên Chu Dần Khôn mới đến uy hiếp cô.
Nhưng căn bản anh không sợ cảnh sát, anh cố ý nói với mình là giết Mai Kim, tựa hồ…… Càng như là dẫn đường cho cô suy nghĩ đến một phương hướng khác? Đem chuyện đêm đó thấy Chu Dần Khôn cùng Mai Kim xâu chuỗi lại, việc đầu tiên cô nghĩ đến sẽ là nói cho cảnh sát, mà không phải nói cho ba.
Mà lúc ban đầu, cô vốn hoài nghi Chu Dần Khôn có liên hệ với cái chết của ông nội, mới muốn chạy đi tìm ba.
Là anh bỗng nhiên xuất hiện, là anh nói những lời đó, mới nhiễu loạn suy nghĩ của cô, dưới sự khẩn trương cùng hồi hộp, cô hoàn toàn quên đi chuyện mình vốn dĩ phải làm.
Chỗ kỳ lạ là ở chỗ này, vì sao anh không muốn để cho ba biết?
Nghĩ đến đây, trong đầu lại rơi vào bế tắc. Hạ Hạ ngồi ở trên giường, hơi hơi cau mày. Cho dù chính mình không thể đoán ra chuyện gì, nhưng trực giác nói cho cô, sau khi ba biết chuyện này hẳn là có thể hiểu rõ rốt cuộc Chu Dần Khôn đến tột cùng là có ý gì.
Nghĩ như vậy, cô nhìn về phía di động đặt ở mép giường. Hiện tại trời đã khuya, mẹ đã nói trừ phi có chuyện khẩn cấp, nếu không không cần quấy rầy ba.
Nhưng tay Hạ Hạ, vẫn không tự giác mà đem điện thoại cầm lại đây. Ánh sáng yếu ớt chiếu vào khuôn mặt thiếu nữ, sáng trong vài giây, lại tắt mất.
Cô hơi do dự, cuối cùng vẫn là lựa chọn gọi đi.
Điện thoại vang lên thật lâu cũng không có người nghe, cho đến khi sắp bị ngắt máy, bên kia rốt cuộc chuyển được.
“Hạ Hạ?”
“Ba, con ——”
Lời Hạ Hạ còn chưa nói xong, chỉ nghe thấy bên kia Chu Diệu Huy giống như là đã cắt đứt lời của người khác, ngược lại đối với điện thoại bên này nói: “Ba vừa đáp xuống Bangkok, còn có việc chưa xử lý xong, cho nên về công ty trước, tạm thời sẽ không về nhà, con có thể nói một tiếng với mẹ.”
Lời còn chưa dứt, bên kia truyền đến giọng nói A Phổ thấp giọng nói chuyện.
Bên này Hạ Hạ nghe thấy Chu Diệu Huy ‘ừ’ một tiếng, đơn giản dặn dò vài câu, cuối cùng lại nói với cô: “Hạ Hạ ngoan, con đi ngủ sớm một chút, có việc gì thì chờ thêm mấy ngày nữa về nhà lại nói.”
Hạ Hạ còn chưa trả lời, bên kia đã cắt đứt điện thoại.
Cô nhìn màn hình di động, thở dài. Không…… Chờ ba trở về lại nói đi?
*
Ngày hôm sau, bốn giờ chiều.
Hạ Hạ tan học, không ngồi xe buýt về nhà như mọi ngày, mà là bắt một chiếc xe taxi. Nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn cảm thấy nên mau chóng nói cho ba biết.
Chu Diệu Huy từ công ty đi ra, khi đang chuẩn bị lên xe thì nghe thấy được một tiếng “Ba”.
Thiếu nữ vừa xuống xe taxi, thấy ông thì vội vàng chạy tới. Chỉ là Hạ Hạ không thấy nụ cười thường gặp xuất hiện ở trên mặt Chu Diệu Huy, mà là thấy ông đang cau mày.
“Hạ Hạ, sao con lại tới đây? Mẹ có biết không.”
Thiếu nữ lắc đầu.
“Có phải ba đã nói qua, không thể tùy tiện tới công ty hay không?”
Hạ Hạ cúi đầu, “Đã nói ạ.”
Chu Diệu Huy rất ít khi nghiêm khắc như vậy, nhưng nhìn bộ dáng này của Hạ Hạ, lại lúc rạng sáng gọi điện thoại cho ông, hẳn là rất muốn gặp ông. Mấy năm gần đây rất ít khi ông rời nhà lâu như vậy, Hạ Hạ không thoải mái muốn gặp ông, cũng là hợp tình hợp lý.
Chu Diệu Huy nhìn người bên cạnh, “Dời lịch hẹn buổi chiều chậm nửa tiếng.”
“Vâng, thưa ông chủ.”
Chu Diệu Huy xoa xoa đầu con gái, “Đưa con về nhà trước, không có lần sau nữa nhé.”
Trên xe, Chu Diệu Huy rất kiên nhẫn hỏi việc học tập của Hạ Hạ, chỉ là cô gái nhỏ trả lời không tập trung, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn về phía tài xế.
Tài xế chính là A Phổ, ngoài việc làm vệ sĩ kiêm tài xế cho Chu Diệu Huy, anh ta sẽ giúp ông xử lý một chút việc vặt. Hạ Hạ vốn dĩ cho rằng có thể đơn độc nói chuyện với Chu Diệu Huy trong văn phòng, lại không dự đoán được Chu Diệu Huy buổi chiều có hẹn, cô do dự có nên nói ra trước mặt người thứ ba hay không.
Chu Diệu Huy nhìn ra bộ dáng cô muốn nói lại thôi, lại nhìn A Phổ đang lái xe phía trước, nói thẳng: “A Phổ là người một nhà, có gì thì cứ nói thẳng. Còn nữa, sau khi trở về con nói cho mẹ biết, ba sẽ không về nhà trong mấy ngày. Đúng rồi, mấy hôm nay Chú Út có ghé nhà không?”
Nhắc tới Chu Dần Khôn, Hạ Hạ phản xạ có điều kiện mà run lên, “Chú ấy không có tới.”
Chu Diệu Huy nghe xong, hơi hơi nhíu mày.
Đây không phải là phong cách làm việc của Chu Dần Khôn, khi còn ở Mae Sai Chu Dần Khôn giành quyền khống chế Tát Mã cùng Hạ Hạ trước, khiến cho ông không thể không nhượng bộ, trước mắt ông cũng chỉ là đáp ứng miệng sẽ đem một nửa chuyện làm ăn phân cho Chu Dần Khôn. Mấy ngày vừa qua ông vẫn luôn xử lý hậu sự của Tái Bồng, đương nhiên Chu Dần Khôn cũng hoàn toàn không nhúng tay vào bất cứ thứ gì, buông tha cơ hội hợp tình hợp lý mà lấy đi việc làm ăn của ông cụ.
Cho tới bây giờ những chuyện Chu Dần Khôn thực chất làm, cũng chỉ là đoạt một quân đoàn võ trang từ trong tay ông, lại để cho Tra Sai vì anh làm việc.
Chu Dần Khôn chưa từng tiếp xúc với chuyện làm ăn nòng cốt của Tái Bồng, chỉ cần ông cố ý giấu giếm, đem một ít mối làm ăn râu ria cho anh, cũng như là thực hiện hứa hẹn lúc trước.
Đúng lúc này, một tiếng “Ba” khiến Chu Diệu Huy hoàn hồn. Trong mắt Hạ Hạ mang theo hồi hộp, “Buổi tối khi ông nội qua đời, con thấy Chú Út.”
Nghe vậy, A Phổ đang lái xe phía trước cũng nhìn về phía kính chiếu hậu.
Tốc độ xe vững vàng như cũ, nhưng không khí trong xe lại không ổn.
“Buổi tối hôm đó? Hạ Hạ, việc này sao bây giờ con mới nói?”
“Con, con vốn dĩ muốn nói, nhưng lúc ra cửa tìm ba, chú út tới phòng con, chú ấy…… Nói thực khủng bố, ba, con sợ chú ấy lại thương tổn ba cùng mẹ, liền đáp ứng với chú ấy tuyệt đối không nói cho bất luận người nào.”
Nói tới đây, giọng nói của cô phát run, “Nhưng con càng nghĩ càng không thích hợp. Con không tin ông nội sẽ đột nhiên qua đời, cho nên mới muốn nói cho ba biết. Ba cũng không tin sao? Con không thật sự chứng kiến cảnh tượng lúc đó, nhưng đêm đó con thấy chú út, chú ấy…… Chú ấy thật sự rất dọa người, giống như lúc ở Tháp Sathorn vậy.”
Chu Diệu Huy đã hiểu cách cô so sánh, thần sắc phức tạp.
“Sau khi quay lại Bangkok, con lại nghĩ lại, cảm thấy…… Chú ấy như là cố ý dẫn đường cho con suy nghĩ theo một phương hướng khác, chú ấy nói đêm đó chú còn giết một người, chính là Mai Kim làm việc trong tiệm của ông nội. Chuyện này là thật hay giả còn không biết, nhưng ngay lúc đó con thật sự bị thay đổi suy nghĩ, quên nói chuyện này cho ba. Ba, nếu thật là như vậy, vậy vì sao chú ấy muốn làm như thế?”
Những lời này, chưa xác minh cũng không thể xác minh, thậm chí có rất nhiều chuyện chỉ là suy đoán. Nhưng Chu Diệu Huy tin, bởi vì Hạ Hạ là đứa bé không biết nói dối, làm ba nhiều năm như vậy nên ông hiểu rõ.
Nghe thấy vấn đề cuối cùng Hạ Hạ hỏi, Chu Diệu Huy trầm mặc không nói chuyện, cũng đang suy nghĩ.
Hạ Hạ không biết Chu Diệu Huy suy nghĩ cái gì, đành phải tiếp tục nói suy nghĩ của chính mình: “Ba, con vẫn cảm thấy, chú út hẳn là không muốn để ba biết, đêm ngày ông nội qua đời con đã gặp chú ấy.”
Những lời này, làm sắc mặt Chu Diệu Huy khẽ biến, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì.
Khó trách.
Hôm tổ chức lễ tang, Chu Dần Khôn bắt nhiều phụ nữ trẻ em như vậy, dùng để khống chế Tra Sai cùng quân đoàn võ trang, mà hai người Tát Mã cùng Hạ Hạ có thể uy hiếp ông, Chu Dần Khôn ngược lại chỉ đem bọn họ khống chế ở dưới chân núi, không có đưa tới ngay tại trận.
Hẳn là sợ Hạ Hạ sẽ ở trước mặt mọi người nói ra chuyện gì, sẽ sinh hoài nghi, đến lúc đó Chu Dần Khôn muốn phân chia việc làm ăn của Tái Bồng chính là danh không chính ngôn không thuận.
Nếu, khơi ra không chỉ là hoài nghi, mà là chân tướng thì sao?
Ông cụ nói chuyện làm ăn giữa Chu Dần Khôn với Ngô Bang cho ông, việc này Chu Dần Khôn có biết hay không? Nếu biết, anh sẽ làm như thế nào?
Khó trách Chu Dần Khôn kiên trì không cho khám nghiệm tử thi, khó trách đã sớm sắp xếp ổn thõa tất cả, nhanh chóng hoàn mỹ mà ở lễ tang đánh ông một cái trở tay không kịp, không thể không chia ra một nửa chuyện làm ăn.
Đến cả chuyện Hạ Hạ thấy anh, chỉ cần hôm lễ tang không nói ra, thời gian còn lại, chân tướng bại lộ hay không cũng không quan trọng.
Bởi vì không có ai sẽ ngồi xuống, nghe một đứa bé mười mấy tuổi nói. Cho dù Chu Diệu Huy đem chân tướng rải rác ra ngoài, những người đó cũng chỉ sẽ nghĩ ông nhất thời đổi ý, tự bịa ra lời nói dối này, chỉ vì độc chiếm chuyện làm ăn của Tái Bồng.
Hiện giờ tro cốt của ông cụ đã an trí xong, đã không còn bằng chứng xác thực.
Bỗng dưng nhớ lại lời nói của ba khi còn sống, nửa câu sau cũng không sai ——
“A Khôn hiểu lòng người, nó biết người khác muốn cái gì, sợ cái gì. Nhưng bản thân nó không có nhân tính, cho nên nó không nói nghĩa khí, không tuân thủ quy củ, làm sao nhanh thì làm, tàn nhẫn thế nào cũng làm. Như vậy không được.”
Sau này, ông nên làm gì đây? Thần sắc Chu Diệu Huy ngưng trọng, ngón tay hơi hơi nắm chặt.
Giả như nó thật sự hạ tay với ba, mà từ lễ tang trôi qua đến nay không hề có hành động gì khác, rốt cuộc thứ Chu Dần Khôn chân chính muốn là cái gì?
Bên trong phòng ấm áp, thiếu nữ ở trong chăn lăn qua lộn lại trên giường, làm thế nào cũng không ngủ được. Từ Mae Sai trở về, đêm nào cô cũng mất ngủ.
Không biết tại sao, trong lòng vẫn luôn cảm thấy hốt hoảng. Hạ Hạ chôn mình trong chăn, suy nghĩ lại không tự giác mà vòng trở lại cái vấn đề không thông suốt trước khi ngủ. Cho dù không muốn nghĩ lại, nhưng cô vẫn đem câu nói buổi tối hôm đó mà Chu Dần Khôn nói, lại hoàn chỉnh nhớ lại một lần.
Anh uy hiếp không cho cô nói ra với bất cứ kẻ nào về việc mình bắt gặp anh vào đêm đó, giống như…… Không phải sợ cô nói cho cảnh sát, mà là sợ cô sẽ nói cho người khác biết?
Nhưng cô cũng không quen biết người lợi hại nào, lợi hại đến mức còn hơn cảnh sát, đến cả Chu Dần Khôn cũng sẽ sợ.
Nếu là như vậy, anh đề phòng cô nói cho…… Ba?
Hạ Hạ xốc chăn lên ngồi dậy, vấn đề tựa hồ đã nghĩ thông.
Đêm đó cô thực sự hoảng loạn và sợ hãi, chỉ cho rằng bản thân vô duyên vô cớ bị biến thành nhân chứng, lời nói của cô sẽ rất hữu ích, cho nên Chu Dần Khôn mới đến uy hiếp cô.
Nhưng căn bản anh không sợ cảnh sát, anh cố ý nói với mình là giết Mai Kim, tựa hồ…… Càng như là dẫn đường cho cô suy nghĩ đến một phương hướng khác? Đem chuyện đêm đó thấy Chu Dần Khôn cùng Mai Kim xâu chuỗi lại, việc đầu tiên cô nghĩ đến sẽ là nói cho cảnh sát, mà không phải nói cho ba.
Mà lúc ban đầu, cô vốn hoài nghi Chu Dần Khôn có liên hệ với cái chết của ông nội, mới muốn chạy đi tìm ba.
Là anh bỗng nhiên xuất hiện, là anh nói những lời đó, mới nhiễu loạn suy nghĩ của cô, dưới sự khẩn trương cùng hồi hộp, cô hoàn toàn quên đi chuyện mình vốn dĩ phải làm.
Chỗ kỳ lạ là ở chỗ này, vì sao anh không muốn để cho ba biết?
Nghĩ đến đây, trong đầu lại rơi vào bế tắc. Hạ Hạ ngồi ở trên giường, hơi hơi cau mày. Cho dù chính mình không thể đoán ra chuyện gì, nhưng trực giác nói cho cô, sau khi ba biết chuyện này hẳn là có thể hiểu rõ rốt cuộc Chu Dần Khôn đến tột cùng là có ý gì.
Nghĩ như vậy, cô nhìn về phía di động đặt ở mép giường. Hiện tại trời đã khuya, mẹ đã nói trừ phi có chuyện khẩn cấp, nếu không không cần quấy rầy ba.
Nhưng tay Hạ Hạ, vẫn không tự giác mà đem điện thoại cầm lại đây. Ánh sáng yếu ớt chiếu vào khuôn mặt thiếu nữ, sáng trong vài giây, lại tắt mất.
Cô hơi do dự, cuối cùng vẫn là lựa chọn gọi đi.
Điện thoại vang lên thật lâu cũng không có người nghe, cho đến khi sắp bị ngắt máy, bên kia rốt cuộc chuyển được.
“Hạ Hạ?”
“Ba, con ——”
Lời Hạ Hạ còn chưa nói xong, chỉ nghe thấy bên kia Chu Diệu Huy giống như là đã cắt đứt lời của người khác, ngược lại đối với điện thoại bên này nói: “Ba vừa đáp xuống Bangkok, còn có việc chưa xử lý xong, cho nên về công ty trước, tạm thời sẽ không về nhà, con có thể nói một tiếng với mẹ.”
Lời còn chưa dứt, bên kia truyền đến giọng nói A Phổ thấp giọng nói chuyện.
Bên này Hạ Hạ nghe thấy Chu Diệu Huy ‘ừ’ một tiếng, đơn giản dặn dò vài câu, cuối cùng lại nói với cô: “Hạ Hạ ngoan, con đi ngủ sớm một chút, có việc gì thì chờ thêm mấy ngày nữa về nhà lại nói.”
Hạ Hạ còn chưa trả lời, bên kia đã cắt đứt điện thoại.
Cô nhìn màn hình di động, thở dài. Không…… Chờ ba trở về lại nói đi?
*
Ngày hôm sau, bốn giờ chiều.
Hạ Hạ tan học, không ngồi xe buýt về nhà như mọi ngày, mà là bắt một chiếc xe taxi. Nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn cảm thấy nên mau chóng nói cho ba biết.
Chu Diệu Huy từ công ty đi ra, khi đang chuẩn bị lên xe thì nghe thấy được một tiếng “Ba”.
Thiếu nữ vừa xuống xe taxi, thấy ông thì vội vàng chạy tới. Chỉ là Hạ Hạ không thấy nụ cười thường gặp xuất hiện ở trên mặt Chu Diệu Huy, mà là thấy ông đang cau mày.
“Hạ Hạ, sao con lại tới đây? Mẹ có biết không.”
Thiếu nữ lắc đầu.
“Có phải ba đã nói qua, không thể tùy tiện tới công ty hay không?”
Hạ Hạ cúi đầu, “Đã nói ạ.”
Chu Diệu Huy rất ít khi nghiêm khắc như vậy, nhưng nhìn bộ dáng này của Hạ Hạ, lại lúc rạng sáng gọi điện thoại cho ông, hẳn là rất muốn gặp ông. Mấy năm gần đây rất ít khi ông rời nhà lâu như vậy, Hạ Hạ không thoải mái muốn gặp ông, cũng là hợp tình hợp lý.
Chu Diệu Huy nhìn người bên cạnh, “Dời lịch hẹn buổi chiều chậm nửa tiếng.”
“Vâng, thưa ông chủ.”
Chu Diệu Huy xoa xoa đầu con gái, “Đưa con về nhà trước, không có lần sau nữa nhé.”
Trên xe, Chu Diệu Huy rất kiên nhẫn hỏi việc học tập của Hạ Hạ, chỉ là cô gái nhỏ trả lời không tập trung, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn về phía tài xế.
Tài xế chính là A Phổ, ngoài việc làm vệ sĩ kiêm tài xế cho Chu Diệu Huy, anh ta sẽ giúp ông xử lý một chút việc vặt. Hạ Hạ vốn dĩ cho rằng có thể đơn độc nói chuyện với Chu Diệu Huy trong văn phòng, lại không dự đoán được Chu Diệu Huy buổi chiều có hẹn, cô do dự có nên nói ra trước mặt người thứ ba hay không.
Chu Diệu Huy nhìn ra bộ dáng cô muốn nói lại thôi, lại nhìn A Phổ đang lái xe phía trước, nói thẳng: “A Phổ là người một nhà, có gì thì cứ nói thẳng. Còn nữa, sau khi trở về con nói cho mẹ biết, ba sẽ không về nhà trong mấy ngày. Đúng rồi, mấy hôm nay Chú Út có ghé nhà không?”
Nhắc tới Chu Dần Khôn, Hạ Hạ phản xạ có điều kiện mà run lên, “Chú ấy không có tới.”
Chu Diệu Huy nghe xong, hơi hơi nhíu mày.
Đây không phải là phong cách làm việc của Chu Dần Khôn, khi còn ở Mae Sai Chu Dần Khôn giành quyền khống chế Tát Mã cùng Hạ Hạ trước, khiến cho ông không thể không nhượng bộ, trước mắt ông cũng chỉ là đáp ứng miệng sẽ đem một nửa chuyện làm ăn phân cho Chu Dần Khôn. Mấy ngày vừa qua ông vẫn luôn xử lý hậu sự của Tái Bồng, đương nhiên Chu Dần Khôn cũng hoàn toàn không nhúng tay vào bất cứ thứ gì, buông tha cơ hội hợp tình hợp lý mà lấy đi việc làm ăn của ông cụ.
Cho tới bây giờ những chuyện Chu Dần Khôn thực chất làm, cũng chỉ là đoạt một quân đoàn võ trang từ trong tay ông, lại để cho Tra Sai vì anh làm việc.
Chu Dần Khôn chưa từng tiếp xúc với chuyện làm ăn nòng cốt của Tái Bồng, chỉ cần ông cố ý giấu giếm, đem một ít mối làm ăn râu ria cho anh, cũng như là thực hiện hứa hẹn lúc trước.
Đúng lúc này, một tiếng “Ba” khiến Chu Diệu Huy hoàn hồn. Trong mắt Hạ Hạ mang theo hồi hộp, “Buổi tối khi ông nội qua đời, con thấy Chú Út.”
Nghe vậy, A Phổ đang lái xe phía trước cũng nhìn về phía kính chiếu hậu.
Tốc độ xe vững vàng như cũ, nhưng không khí trong xe lại không ổn.
“Buổi tối hôm đó? Hạ Hạ, việc này sao bây giờ con mới nói?”
“Con, con vốn dĩ muốn nói, nhưng lúc ra cửa tìm ba, chú út tới phòng con, chú ấy…… Nói thực khủng bố, ba, con sợ chú ấy lại thương tổn ba cùng mẹ, liền đáp ứng với chú ấy tuyệt đối không nói cho bất luận người nào.”
Nói tới đây, giọng nói của cô phát run, “Nhưng con càng nghĩ càng không thích hợp. Con không tin ông nội sẽ đột nhiên qua đời, cho nên mới muốn nói cho ba biết. Ba cũng không tin sao? Con không thật sự chứng kiến cảnh tượng lúc đó, nhưng đêm đó con thấy chú út, chú ấy…… Chú ấy thật sự rất dọa người, giống như lúc ở Tháp Sathorn vậy.”
Chu Diệu Huy đã hiểu cách cô so sánh, thần sắc phức tạp.
“Sau khi quay lại Bangkok, con lại nghĩ lại, cảm thấy…… Chú ấy như là cố ý dẫn đường cho con suy nghĩ theo một phương hướng khác, chú ấy nói đêm đó chú còn giết một người, chính là Mai Kim làm việc trong tiệm của ông nội. Chuyện này là thật hay giả còn không biết, nhưng ngay lúc đó con thật sự bị thay đổi suy nghĩ, quên nói chuyện này cho ba. Ba, nếu thật là như vậy, vậy vì sao chú ấy muốn làm như thế?”
Những lời này, chưa xác minh cũng không thể xác minh, thậm chí có rất nhiều chuyện chỉ là suy đoán. Nhưng Chu Diệu Huy tin, bởi vì Hạ Hạ là đứa bé không biết nói dối, làm ba nhiều năm như vậy nên ông hiểu rõ.
Nghe thấy vấn đề cuối cùng Hạ Hạ hỏi, Chu Diệu Huy trầm mặc không nói chuyện, cũng đang suy nghĩ.
Hạ Hạ không biết Chu Diệu Huy suy nghĩ cái gì, đành phải tiếp tục nói suy nghĩ của chính mình: “Ba, con vẫn cảm thấy, chú út hẳn là không muốn để ba biết, đêm ngày ông nội qua đời con đã gặp chú ấy.”
Những lời này, làm sắc mặt Chu Diệu Huy khẽ biến, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì.
Khó trách.
Hôm tổ chức lễ tang, Chu Dần Khôn bắt nhiều phụ nữ trẻ em như vậy, dùng để khống chế Tra Sai cùng quân đoàn võ trang, mà hai người Tát Mã cùng Hạ Hạ có thể uy hiếp ông, Chu Dần Khôn ngược lại chỉ đem bọn họ khống chế ở dưới chân núi, không có đưa tới ngay tại trận.
Hẳn là sợ Hạ Hạ sẽ ở trước mặt mọi người nói ra chuyện gì, sẽ sinh hoài nghi, đến lúc đó Chu Dần Khôn muốn phân chia việc làm ăn của Tái Bồng chính là danh không chính ngôn không thuận.
Nếu, khơi ra không chỉ là hoài nghi, mà là chân tướng thì sao?
Ông cụ nói chuyện làm ăn giữa Chu Dần Khôn với Ngô Bang cho ông, việc này Chu Dần Khôn có biết hay không? Nếu biết, anh sẽ làm như thế nào?
Khó trách Chu Dần Khôn kiên trì không cho khám nghiệm tử thi, khó trách đã sớm sắp xếp ổn thõa tất cả, nhanh chóng hoàn mỹ mà ở lễ tang đánh ông một cái trở tay không kịp, không thể không chia ra một nửa chuyện làm ăn.
Đến cả chuyện Hạ Hạ thấy anh, chỉ cần hôm lễ tang không nói ra, thời gian còn lại, chân tướng bại lộ hay không cũng không quan trọng.
Bởi vì không có ai sẽ ngồi xuống, nghe một đứa bé mười mấy tuổi nói. Cho dù Chu Diệu Huy đem chân tướng rải rác ra ngoài, những người đó cũng chỉ sẽ nghĩ ông nhất thời đổi ý, tự bịa ra lời nói dối này, chỉ vì độc chiếm chuyện làm ăn của Tái Bồng.
Hiện giờ tro cốt của ông cụ đã an trí xong, đã không còn bằng chứng xác thực.
Bỗng dưng nhớ lại lời nói của ba khi còn sống, nửa câu sau cũng không sai ——
“A Khôn hiểu lòng người, nó biết người khác muốn cái gì, sợ cái gì. Nhưng bản thân nó không có nhân tính, cho nên nó không nói nghĩa khí, không tuân thủ quy củ, làm sao nhanh thì làm, tàn nhẫn thế nào cũng làm. Như vậy không được.”
Sau này, ông nên làm gì đây? Thần sắc Chu Diệu Huy ngưng trọng, ngón tay hơi hơi nắm chặt.
Giả như nó thật sự hạ tay với ba, mà từ lễ tang trôi qua đến nay không hề có hành động gì khác, rốt cuộc thứ Chu Dần Khôn chân chính muốn là cái gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.